Chương 176 - 188

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 176.

"Anh đang oán giận sao?" Vĩnh Trình nghiêng đầu đem nam nhân đặt ở dưới thân, cúi đầu ngửi mùi hương mới tắm rửa trên người nam nhân " Bộ dạng này của anh, tôi thực thích a, nếu anh có thể làm nũng với tôi thì càng tốt."
Vĩnh Trình sáp lại càng gần hơn.
"Tôi cũng không phải nữ nhân." Lâm Mộ Thiên nở nụ cười.
Nguyên bản nam nhân muốn đẩy đầu Vĩnh Trình ra, vừa vươn tay cổ tay liền bị người ta nắm lấy, bị hôn đến không kịp trở tay, đồng thời hai chân bị tách ra, một vật thể nóng như lửa tiến vào thân thể nam nhân. Vừa mới phóng thích không lâu nam nhân liền bị Vĩnh Trình khơi mào dục hỏa trong người mình, nam nhân nghiêng đầu nắm chặt ga giường dưới thân.
Vĩnh Trình nhìn bộ dạng Lâm Mộ Thiên dần dần bị tình dục bao phủ, hắn liền yêu thích vuốt ve thân thể nam nhân không buông tay, làm cho người dưới thân hắn một trận run rẩy.
"Ở nơi này làm tình, anh thấy có vui không?" Vĩnh Trình vươn đầu lưỡi liếm liếm cổ nam nhân, lên tới hai má, đầu lưỡi mềm mại của hắn chần chờ ở thái dương nam nhân " Đổi hoàn cảnh làm tình kỳ thật không sai a, anh xem nơi này phong cách cổ xưa, tôi cảm thấy nó thật thích hợp với anh a." Vĩnh Trình hôn mặt nam nhân một chút, khóe miệng giơ lên tươi cười, hắn kéo chăn, đem thân thể hai người bao trùm trong chăn.
Vĩnh Trình cũng biết Lâm Mộ Thiên người này thật sự rất hay thẹn thùng, tuy rằng nam nhân chưa bao giờ nói ra, nhưng nhìn sắc mặt là có thể biết được.
Lâm Mộ Thiên nhẹ nhàng mà "Ân" một tiếng, dục vọng lửa nóng của Vĩnh Trình tiến vào càng sâu bên trong thân thể nam nhân, đụng đến điểm mẫn cảm, hai chân theo bản năng muốn khép lại, nhưng Vĩnh Trình lại ra sức trừu tống mà không thể làm gì hắn. Vĩnh Trình hút lấy đầu vú trước ngực nam nhân, dục vọng của hắn liền bị nam nhân gắt gao hấp trụ, cự trụ trong thân thể nam nhân càng ngày càng bành trướng đến lợi hại hơn, làm cho bí huyệt nhỏ hẹp của nam nhân bị lấp đầy đến sướng.
Nam nhân nhắm mắt lại, hai chân mở lớn, nhận những cú thúc mãnh liệt của Vĩnh Trình. Hai thân thể vận động lên xuống, bị kín một tầng mồ hôi mỏng, làm cho người ta nhìn thấy mà nhiệt huyết sôi trào.
Vĩnh Trình nằm phía trên nam nhân, ôm ôm hôn hôn nam nhân, làm cho hai người sức cùng lực kiệt mới thôi, cuối cùng là hắn ôm nam nhân đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, Lâm Mộ Thiên xin nghỉ bệnh hai ngày, bởi vì Vĩnh Tình nói có khả năng hắn sẽ lưu lại đây hai ngày, cho nên hai ngày này nam nhân đều phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh Vĩnh Trình, nhưng mà đại bộ phận thời gian hai người đều ở trên giường a.
Kỹ xảo trên giường của Vĩnh Trình thật sự là giỏi a, tư thế làm tình biến đổi rất nhiều lần, làm cho nam nhân có chút ăn không tiêu, vài lần nam nhân muốn đẩy Vĩnh Trình ra, Vĩnh Trình đều là cười ngọt ngào ôm nam nhân vào lòng hôn tới hôn lui, không đến một phút tay hắn bắt đầu hạnh kiểm xấu mà giở trò, bất quá mỗi lần như vậy nam nhân cũng cảm thấy có chút thỏai mái. Chuyện này làm cho nam nhân không thể nào trốn tránh sự thật, thân thể mình đã rất mẫn cảm, hơn nữa mỗi lần như vậy dục vọng nam nhân lại không thể khống chế được mà đứng thẳng, có lẽ là quen với cơ thể Vĩnh Trình bên cạnh .
Thời gian trôi qua, nam nhân cảm thấy Vĩnh Trình kỳ thật cũng có rất nhiều ưu điểm, ít nhất hắn biết bận tâm đến cảm thụ của nam nhân, thời điểm nam nhân không vui, Vĩnh Trình sẽ hỏi nam nhân. Thời điểm nam nhân mệt mỏi, Vĩnh Trình sẽ dừng lại, tóm lại , Vĩnh Trình giống như thực hiểu ý tứ của nam nhân, tựa hồ có thể nhìn thấu suy nghĩ của nam nhân .
Bất quá, có đôi khi hưng trí Vĩnh Trình sẽ hỏi những câu hỏi rất kỳ quái, tỷ như, hắn sẽ hỏi: " Anh cảm thấy tôi, Lâm Càng, Thư Diệu ai tốt hơn?"

"Ân......" Mỗi lần Lâm Mộ Thiên nghe thấy loại vấn đề này , đều theo bản năng , buộc chặt thân thể, theo dục vọng của Vĩnh Trình đẩy vào mà hấp trụ hắn rất sâu rất sâu.

Chương 177.
Thân thể của Lâm Mộ Thiên phản ứng rất mỹ diệu àm nam nhân không thể khống chế được chính mình, mà sau khi làm xong Lâm Mộ Thiên đều đối hắn nói:
" Đừng hỏi tôi câu này nữa, tôi không thích."
Nam nhân không thích đối lập, lại càng không thích người khác làm mình đối lập, nam nhân không so sánh được, cũng so không ra cao thấp, chỉ càng so càng phiền lòng. Vĩnh Trình chỉ có lần đó hỏi vấn đè này, sau này cũng không nhắc lại nữa.
Ngày qua thật sự mau, sau ngày Vĩnh Trình đi, nam nhân đang quay phim liền nghe thấy người ta nói bên ngoài có người tìm mình, nam nhân cũng không biết là ai, đoán rằng có thể là Lâm Càng hoặc Thư Diệu, nhưng khi nam nhân nhìn thấy Tâm Nghi đang mang thai, thì hoàn toàn chấn kinh rồi!
Tâm Nghi xem như cũng là vợ trước của mình đi!
Đã mấy tháng qua nam nhân lần đầu tiên nhìn thấy Tâm Nghi, Tâm Nghi ăn mặc đồ rất tốt, nhìn qua người cũng đẹp lên rất nhiều, cìn có xe cao cấp đưa cô ấy đên phiến tràng, khi nam nhân nhìn thấy hết thảy điều này, trong lòng không nói nên lời là tư vị gì.
Bụng Tâm Nghi.......
Đứa con trong bụng Tâm Nghi là con của mình sao? Hay là của người khác.....
Hơn nữa, mình và Tâm Nghi đều đã chặt đứt hết mọi quan hệ rồi a, lần này Tâm Nghi vì cái gì lại đến đây tìm mình chứ?
Ngay lúc Lâm Mộ Thiên đang tự hỏi, Tâm Nghi thế nhưng mang thai lại thương tâm mà quỳ trước mặt nam nhân:" Tôi...tôi..tôi....Tôi càu xin anh... Anh có thể ...Lâm Lâm Lâm Càng......Anh có thể bảo Lâm Càng buông tha Vĩnh Trình đi..."
Bên cạnh có rất nhiều người đang xem náo nhiệt, Lâm Mộ Thiên chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.
Tâm Nghi vẫn là trước sau như một , Lâm Mộ Thiên nghe xong muốn hết hồn.
"Cô nói bậy bạ gì đó?"
"Van cầu...... Cầu anh ......"
"Cô trước mau đứng lên!"
"Tôi không đứng! Anh anh anh.... Anh đáp ứng tôi, tôi tôi đã amng thai con của Vĩnh Trình, anh hãy bỏ qua cho anh ấy đi!" Tâm Nghi vẻ mặt đau khổ, cô rơi lệ nói " Anh ấy...Anh ấy...chú của anh ấy đã đồng ý cho tôi cùng anh ấy kết hôn rồi, anh anh anh.... Anh đừng đừng đừng .....Đừng quấy rầy anh ấy nữa!"
Lâm Mộ Thiên chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều bị rút đi hết, nam nhân không biết chính mình làm thế nào mà Tâm Nghi chịu đứng lên, nam nhân chỉ nhớ rõ là Tâm Nhgi không ngừng khóc trước mặt mình, không ngừng cầu xin mình.
Mọi người vây xem đến đây càng ngày càng đông, Lâm Mộ Thiên cảm thấy không còn mặt mũi nào mà nhìn người nữa, nam nhân sắc mặt trắng bệch dìu Tâm Nghị trở lại trong xe, Tâm Nghi biết nam nhân đã mềm lòng, cũng không tiếp tục cầu xin nữa, cô gửi cho Lâm Mộ Thiên một cái giáo huấn " Cô đã mang thai con của Vĩnh Trình", với tâm lý nhỏ nhen của phụ nữ, cô không muốn Lâm Mộ Thiên phá hư hạnh phúc vốn thuộc về mình.
Tâm Nghi khóc rất lợi hại, nam nhân chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cuối cùng ngay cả Tâm Nghi nói cái gì nam nhan cũng không nghe rõ, nhìn bụng Tâm Nghi, nam nhân chỉ biết cười khổ, bụng Tâm Nghi lướn như thế này chắc là sắp sinh rồi a.
"Cô đừng kích động, trăm ngàn lần đừng động thai khí." Lâm Mộ Thiên vô lực nói, nhìn bụng của cô ấy cũng không biết nên nói hay nên cười đây.
Vĩnh Trình cho tới bây giờ cũng chưa nói cho nam nhân biết chú của hắn đã đồng ý chuyện hắn cũng Tâm Nghi kết hôn, cái rốt cuộc có tính là lừa gạt không? Rốt cuộc là tính cái gì? Giờ khắc này, ngay cả thân phận chính mình là gì Lâm Mộ Thiên cũng không biết rõ......
Trong lòng ngũ vị tạp trần rất khó chịu, Tâm Nghi quấn lấy nam nhân một tiếng đồng hồ, cô mới chịu rời đi, nam nhân mở miệng nói:" Được, tôi đáp ứng cô, tôi sẽ không chủ động tìm cậu ấy nữa."
Sau khi Tâm Nghi rời khỏi, Lâm Mộ Thiên cả đêm cũng không ngủ được, nam nhân nghĩ đến máy ngày hôm trước Vĩnh Trình còn ôm mình nói sẽ chiếu cố mình, ai mà biết được hôm nay lại xảy ra chuyện này chứ, đối mặt với loại tình huống khó giải quyết như thế này, nam nhân cũng thực khó xử......
Một người là vợ trước của mình, một người là....Lúc này, Lâm Mộ thiên mới phát hiện, không biets dúng từ gì để hình dung mối quan hệ của mình và Vĩnh Trình đây.
Nam nhân nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được. Buổi sáng ngày hôm sau, nam nhân liền trực tiếp đên phim trường, địa điểm quay phim hôm nay có điểm xa với khách sạn, nam nhân vừa mới đến chỗ rẽ của cửa thành phố, nam nhân liền nhìn thấy một chiếc Limos dừng tại đó, phía sau còn có hàng dài chiếc xe hơi màu đen.
Vài nhìn một cái là biết đại diện cục chính trị đến xem khu quy hoạch,chỉ cần nhìn thấy mấy cái xe hơi màu đen xếp thành hàng dài cao thấp, trong tay họ cầm theo một bản đồ, lại đối với khu vực này chỉ trỏ liền phân biệt được ngay.
Chỗ này nhất định phải thu hôi, cấp trên đã ra lệnh."
"Chỗ này ảnh hưởng đến thành phố rất lớn, chỉ một khu vực nhỏ có thể làm thêm nhiều kiến trúc mới."
"Thu hôi chỗ này, đám Thanh bang kia khẳng định sẽ nháo nhào lên cho mà xem, cục cính trị chúng ta lần này muốn chèn ép đám Thanh bang đó một phen a." Vài lão nhân đứng bên cạnh căm giận nói, bốn phía vây lại xem náo nhiệt .
Đại bộ phận mọi người đều đang nhìn chiếc Limo dài kia, dù sao thành phố này cũng có vẻ hẻo lánh, cũng chưa gặp qua loại xe xa hoa như vậy, Lâm Mộ Thiên đi quay phim , chính là khi chạy ngang qua chiếc Limo đó, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống.
Nhiên Nghị liền soái khí như vậy ngồi dựa vào trong xe, lạnh lùng theo dõi nam nhân, một đôi mắt nâu rét lạnh quang mang, ánh mắt như xà đầy khủng bố.
Nhất thời, Lâm Mộ Thiên sửng sờ ở tại chỗ.
*** *******
Chương 178.
Nhiên Nghị xuất hiện làm nội tâm Lâm Mộ Thiên dậy sóng, nam nhân không nghĩ sẽ nhìn thấy người này, nam nhân thừa nhận đối với người này nam nhân có lòng sợ hãi, nam nhân sợ hãi, sợ hãi sẽ bị người này đối xử tàn nhẫn. Mỗi lần, Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân đều là tràn ngập khinh bỉ, nam nhân biết, kỳ thật Nhiên Nghị cũng thực chán ghét mình, cho nên nam nhân chưa bao giờ đi trêu chọc người này.
Lâm Mộ Thiên muốn nhanh chóng rời đi, nam nhân không biết Nhiên Nghị đến thành phố này làm cái gì, đương nhiên Lâm Mộ Thiên cũng không có hứng thú muốn biết.
Đối với biểu tình kỳ lạ của Lâm Mộ Thiên , Nhiên Nghị thực khó chịu, hắn nhíu mày, hướng tới thuộc hạ bên người phân phó vài câu.
Hai người đàn ông cao lớn từ trên xe bước xuống ngăn cản đường đi của Lâm Mộ Thiên.
"Các người muốn làm gì? Buông!" Lâm Mộ Thiên giãy dụa , muốn thoát khỏi kiềm chế của hai người này, nhưng hai tay không thể địch lại bốn tay nam nhân bị mang lên xe Nhiên Nghị.
Nhiên Nghị kêu hai thuộc hạ giữ chặt Lâm Mộ Thiên, không dduocj cho nam nhân lộn xộn:" Anh ta nếu còn lộn xộn, cứ đánh anh ta." Hắn nói vài câu đã đi xuống xe, cũng mấy vị lão nhân vừa rồi thương lượng vài câu, an bài tốt sự tình rồi phân phó tài xế lái xe ra sân bay.
Lâm Mộ Thiên cơ hồ là bị áp lên phi cơ tư nhân của Nhiên Nghị, nam nhân chỉ có một mình không có biện pháp chạy trốn, chỉ tới khi phi cơ cất cánh, thuộc hạ của Nhiên Nghị mới buông nam nhân ra, đem nam nhân nhốt tại một cabin riêng trong phi cơ.
Nam nhân ra không được ......
Tất cả những gì có thể liên lạc với bên ngoài được của nam nhân đều bị họ đoạt đi, nam nhân ngồi trong cabin khẩn trương, có khi cửa cabin sẽ mwor ra đưa vào một ít thức ăn nước uống, nam nhân không thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài như thế nào.
Lâm Mộ Thiên cái gì vậy đều ăn không vô, Nhiên Nghị rốt cuộc muốn đem mình chộp tới làm gì? Bị nhốt tại cabin, nam nhân không hiểu sao lại nỗi lên sợ hãi, nam nhân sợ hãi bất kể chuyện gì Nhiên Nghị đều có thể làm ra được, hơn nữa đoàn phim không tìm thấy mình khẳng định là điên rồi đi!
Còn có, Thư Diệu và Lâm Càng......
***
Trên phi cơ tư nhân xa hoa của Nhiên nghị cơ hồ là cái gì cũng đều có, vừa lên phi cơ Nhiên Nghị liền cho người đem Lâm Mộ Thiên nhốt lại trong cabin. Hắn vốn là đến thành phố này thị sát, không nghĩ tới là sẽ gặp Lâm Mộ Thiên, thật sự là ông trời cũng giúp hắn.
Ở địa phương của Thanh Dương, hắn không thể phi thu, lần trước Thanh Dương ở trước mặt mọi người làm cho hắn nan kham, lần này hắn như thế nào cũng muốn cho Thanh Dương biết bản lính của hắn, hơn nữa Lâm Mộ Thiên và Thanh Dương quan hệ ái muội không rõ, nắm giữ Lâm Mộ Thiêntrong tay hắn luôn luôn có lợi thế hơn .
Hắn bình thường bề bộn nhiều việc, cả đêm hắn đều ngồi ở trên giường xem tài liệu, lại hội đàm ngoại giao. Buổi tối ngày hôm sau, hắn mới nhớ tới Lâm Mộ Thiên bị hắn đem nhốt trong cabin, hắn đột nhiên nhớ tới tư vị thân thể của nam nhân, vì thế liền gọi người dẫn nam nhân lại đây.
Lâm Mộ Thiên nhìn thấy hắn liền nhíu mày.
Nhiên Nghị giơ tay ý bảo nhân viên phục vụ ra ngoài chờ, những người khác đều lui đi ra ngoài, trong cabin liền còn lại hai người. Nhiên Nghị mặc áo ngủ, từ trên đứng dậy, đến quầy bar rót một ly rượu vang đỏ .
Nhiên Nghị không kiên nhẫn hướng Lâm Mộ Thiên ngoắc một ngón tay:"Đứng xa như vậy làm gì? Tôi cũng sẽ không ăn thịt anh a, lại đây, bồi tôi uống rượu." Hắn nói xong liền rót thêm một ly nữa.
"Cậu vì cái gì bắt tôi đến đây, tôi thật không ...... thật không hiểu được đã đắc tội cậu." Lâm Mộ Thiên không phải khiếp đảm, cũng không phải yếu đuối, Lâm Mộ Thiên chính là không muốn kéo thêm phiền toái vào người, chẳng lẽ nghĩ tới những ngày bình thản cũng là sai sao?
"Lại đây." Nhiên Nghị lười cùng Lâm Mộ Thiên vô nghĩa. Hắn không muốn cũng Lâm Mộ Thiên ngu ngốc này nháo, ở trên phi cơ của hắn Lâm Mộ Thiên có mọc cánh cũng cũng không thể bay.
Lâm Mộ Thiên cũng hiểu được thực bất đắc dĩ, không có cách nào rống to kêu to, nếu nói Lâm Mộ Thiên tiến lên đánh Nhiên Nghị, Lâm Mộ Thiên khẳng định không phải là đối thủ của hắn.....
Nội tâm một trận kịch liệt giao chiến, Lâm Mộ Thiên vẫn là đi qua, chậm rãi nâng lên ly rượu, Nhiên Nghị đang muốn cùng Lâm Mộ Thiên chạm cốc, Lâm Mộ Thiên lại "Bá" một tiếng , nâng ly trực tiếp hất vào khuôn mặt của Nhiên Nghị.
Lâm Mộ Thiên nhịn không được!
Nam nhân thật sự nhịn không được!
Nam nhân liền bất kể hậu quả hất ly rượu đi !

Chương 179.
Nhiên Nghị lạnh lùng theo dõi Lâm Mộ Thiên, bọt nước trong suốt đã làm ướt khuôn mặt anh tuấn của hắn, từng giọt chất lỏng chậm rãi theo hai bên má hắn chảy xuống.
"Cậu vì cái gì muốn bắt......"

Lâm Mộ Thiên còn chưa nói xong, đã bị Nhiên Nghị nắm chặt cằm, Nhiên Nghị ác liệt đem ly rượu đổ vào miệng nam nhân, cồn kích thích yết hầu nam nhân, nam nhân bị nghẹn mà liều mạng ho khan!
Nhiên Nghị người này, rất nguy hiểm, luôn làm nam nhân không thể tưởng tượng ra sự tình tiếp theo.
"Tôi bắt người còn cần lý do sao? Hiện tại anh ở trong tay tôi, tôi muốn xem cái tên Thanh Dương còn dám đùa giỡn lão tử nữa hay không a!" Nhiên Nghị rất lãnh tĩnh lau rượu dính trên mặt mình, tiếp theo hắn lại rót thêm một ly rượu khác, đưa cho Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên bị nghẹn choáng váng, nam nhân vốn muốn hất ly rượu vào mặt Nhiên Nghị nữa, nhưng là rượu này thực mạnh, vừa rồi nam nhân bị ép uống một ly lớn, hiện tại đã muốn có chút say, ngón tay thực vô lực.
"Anh chỉ cần uống ly rượu này, tôi liền nói cho anh vì sao tôi lại bắt anh." Nhiên Nghị dụ dỗ Lâm Mộ Thiên, hắn muốn xem Lâm Mộ Thiên ngu ngốc này rốt cục có thể chống đỡ đến khi nào. Lúc trước hắn kêu Lâm Mộ Thiên đừng dây dưa với Thư Diệu, nam nhân lại không chịu nghe, lần này phải cho nam nhân này biết sắc mặt của hắn mới được, phải cho nam nhân ngu ngốc này biết hắn vì cái gì lại khi dễ nam nhân.
Hắn muốn cho Lâm Mộ Thiên biết, ai mới là chủ của trò chơi!
"Được, tôi...... Tôi uống."
Tay Lâm Mộ Thiên nâng lên, một chất lỏng chạy vào cổ họng, đầu nam nhân vựng vựng, chỉ cảm thấy ót mình nóng lên.
Lâm Mộ Thiên nguyên bản nghĩ, Nhiên Nghị sẽ đánh mình, không nghĩ tới Nhiên Nghị lại kêu nam nhân uống rượu, nam nhân không thích uống rượu, loại rượu mạnh này lại càng không hợp khẩu vị của nam nhân!
"Lần trước, Thanh Dương của anh làm cho mất mặt tại hội yến, tôi sẽ không dễ dàng quên như vậy, tôi "thỉnh" anh tới chính là muốn anh làm vương bài của tôi, anh sẽ không để ý nga." Hai tròng mắt Nhiên Nghị tràn ngập tà khí, ánh mắt thản nhiên nhìn Lâm Mộ Thiên, giờ phút này khóe môi Nhiên Nghị nhếch lên lộ ra tươi cười.
Lâm Mộ Thiên cũng biết, loại ngữ khí không rõ ràng này của Nhiên Nghị chính là muốn vũ nhục mình, cười nhạo mình, nam nhân không muốn bị lợi dụng, cũng không muốn trở thành gánh nặng cho bất kỳ kẻ nào, nam nhân hiện tại liền lấy hình thức con tin mà ở cạnh bên người Nhiên Nghị sao?
Muốn chạy trốn là không có khả năng !
"Tôi đối với cậu mà nói, không có giá trị lợi dụng."
"Ai nói không có." Khóe mắt Nhiên Nghị phiêu đến Lâm Mộ Thiên liếc mắt một cái, ngữ khí mang theo vài tia đùa cợt:"Anh là phi thường hữu dụng a, xem ra anh bây giờ không rõ ràng giá trị của bản thân a."
"Cậu làm như vậy là phạm pháp ! Tôi có thể tố cáo cậu giam cầm....Giam cầm phi pháp!" Lâm Mộ Thiên không phục cùng Nhiên Nghị lý luận, nam nhân vừa nói ra miệng liền hối hận, nam nhân đã muốn quên Nhiên Nghị là người của cục chính trị, hơn nữa Nhiên Nghị còn là ủy viên của hội lập pháp, tục ngữ nói, danh không cùng quan đấu.
Giờ phút này, tình cảnh nam nhân rất nguy hiểm, thời điểm đối mặt Nhiên Nghị, tâm tình nam nhân cũng trở nên thực không xong.
Lâm Mộ Thiên dưới ép buộc của Nhiên Nghị, uống mấy ly rượu, vẻ mặt nam nhân bị nghẹn đến đỏ bừng, ngay cả hốc mắt cũng ươn ướt phiếm hồng, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, khong miệng, đầu lưỡi, đều có một cỗ cảm giác thiêu đốt.
"Khụ khụ...... Nước......"
Lâm Mộ Thiên muốn uống nước, chính là Nhiên Nghị không cho Lâm Mộ Thiên , nam nhân thân thể hư nhuyễn nằm úp sấp, cước bộ không xong đi qua muốn rót nước uống, nhưng là Nhiên Nghị lại lấy đi cái ly của nam nhân không cho nam nhân uống nước.Cuối cùng, dưới tình huống không có biện pháp gì, nam nhân chỉ có thể lấy một cục nước đá bỏ vào miệng, sau khi ngậm lấy nước đá, cảm giác đầu lưỡi một mảnh lạnh lẽo, mang theo một chút đau đớn.
Lâm Mộ Thiên không thể ngậm kín miệng nên nước miếng theo khóe môi trượt xuống dưới. Nhiên Nghị vốn muốn trước đem nam nhân lộng say sau đó lại ngoạn, thế nhưng có chút không chế không được cảm xúc của chính mình.
Lâm Mộ Thiên đang còn giãy dụa, không phát hiện đồng tử màu nâu của Nhiên Nghị dần dần buộc chặt.
Chương 180.
"Anh lại đây." Nhiên Nghị ngồi ở trên chiếc giường lớn gọi Lâm Mộ Thiên , không kiên nhẫn ngoắc ngoắc. Hắn nhìn Lâm Mộ Thiên thong thả từng bước đi đến, hiển nhiên là cước bộ tán loạn.
Lâm Mộ Thiên ngiêng ngiêng ngả ngả đi tới bên giường, trong óc chính là một trận mãnh liệt vựng huyễn, trước mắt đột nhiên tối sầm liền hôn mê bất tỉnh. Bị ép uống nhiều rượu như vậy không vựng liền kỳ quái .
Nhiên Nghị lạnh lùng đá Lâm Mộ Thiên một cái :"Uy, đừng giả chết."
"......" Không có phản ứng.
Nhiên Nghị cũng không có hứng thú cùng "Người chết" Làm cái loại sự tình này, sau khi xác định Lâm Mộ Thiên là say thật, mới gọi người đem Lâm Mộ Thiên nâng đi ra ngoài. Thời điểm Lâm Mộ Thiên tỉnh lại, là ở trên xe hơi đi lãnh sự quán ở nước ngoài.
Lâm Mộ Thiên cương tỉnh lại, Nhiên Nghị mà bắt đầu cười nhạo nam nhân.
"Rốt cục đã tỉnh, uống chút rượu liền say thành như vậy, anh vẫn là không phải nam nhân?!"
"Tôi đương nhiên là nam nhân!" Lâm Mộ Thiên không phục.
"Nam nhân lại có người vô năng như vậy sao?"
Nhiên Nghị cười nhạo nhìn Lâm Mộ Thiên vài lần, sẽ không lại quan tâm nữa.
Xe đi vào rừng rậm, bốn phía người ở rất thưa thớt, khoảng cách đến đại sứ quán còn có một đoạn đường, ít nhất nếu ngồi trên xe một ngày thì cũng nhất định đến đó, Nhiên Nghị lần này chỉ dẫn theo hai bảo tiêu cũng một người lái xe, hơn nữa lại có thêm Lâm Mộ Thiê, trên xe tổng cộng chỉ có năm người.
Hai tay Lâm Mộ Thiên bị buộc chặt không giãy dụa được, nam nhân cũng lười lãng phí khí lực giãy dụa, nhưng là cái miệng của nam nhân rất rảnh rỗi nên nam nhân cứ hỏi cứ hỏi hỏi đến khi Nhiên Nghị sắp phát hỏa.
"Cậu muốn dẫn tôi đi nơi nào?"
Nhiên Nghị căm tức nắm cằm Lâm Mộ Thiên, nhìn Lâm Mộ Thiên trong chốc lát, tựa hồ nghĩ tới cái gì, miệng hắn bất giác giương lên, lộ ra ý vị thâm trường mà cười.
"Chờ tôi làm xong mọi chuyện, tôi liền trực tiếp đưa anh đến 'dân kỹ viện' cho anh cả đời làm nam kỹ." Nhiên Nghị nửa thật nửa giả nói, dẫn tới bảo tiêu cũng lái xe trên xe bật cười .
Mấy nam nhân ở trong xe cười nhạo Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên hoảng sợ trừng lớn hai mắt, bả vai run run rất nhỏ, Lâm Mộ Thiên khó có thể tin nhìn Nhiên Nghị, Nhiên Nghị vừa rồi nói cái gì? Sẽ không là mình nghe lầm đi? Nhiên Nghị nói muốn đem mình bán đi làm nam kỹ?
Lâm Mộ Thiên hoảng sợ lắc đầu, kiên quyết không đi làm cái loại sự tình này :"Cậu tên hỗn đản này.... Nếu Thư Diệu mà biết, cậu ấy khẳng định sẽ thay tôi báo thù, cậu tốt nhất.... Tốt nhất đưa tôi trở về." Lâm Mộ Thiên không có lập trường nói như vậy, nhưng đây là tình huống bất đắc dĩ nam nhân vẫn là dũng cảm nói!
"Anh dám gọi tên Thư Diệu! Anh là ai, đừng có suốt ngày gọi Thư Diệu nữa, cậu ấy là anh em của tôi anh có tư gì mà tùy tiện gọi." Nhiên Nghị ngoài miệng giả bộ sinh khí, trong lòng cũng rất phiền táo. Lâm Mộ Thiên chết tiệt này dám gọi Thư Diệu, cái người ngu ngốc này còn muốn nhúng chàm Thư Diệu? Còn muốn quấn quít lấy Thư Diệu không buông?
Nhiên Nghị hiện tại hối hận , hắn hối hận lúc trước không có ngăn cản Thư Diệu cùng Lâm Mộ Thiên phát sinh quan hệ, khi đó, hắn cũng tin tưởng Thư Diệu chính là ngoạn ngoạn mà thôi, nhưng là, hiện tại Thư Diệu lại rơi vào , thật sự là đáng chết!
Hắn một chút cũng không nhận thấy được, Lâm Mộ Thiên nam nhân ngu ngốc này rốt cuộc tốt ở chỗ này a !
Nghĩ đến đây, hắn sẽ khí.
Bất quá, không quan hệ, dù sao không lâu sau, Thư Diệu cũng sẽ không thấy nhìn thấy nam nhân này nữa, đáy mắt Nhiên Nghị hiện lên vài tia ngoan ý, khóe miệng tươi cười cũng càng ngày càng ngoan độc.
Lâm Mộ Thiên bắt đầu dùng sức mở cửa xe, nam nhân tình nguyện đi chết cũng không muốn làm loại chuyện này, Lâm Mộ Thiên tưởng tượng một chút mình bị nam nhân xa lạ nào đó đặt ở dưới thân, nam nhân liền cảm thấy một trận ghê tởm, càng đừng nói ở loại địa phương có bao nhiêu bẩn loạn đó.
"Lộn xộn cái gì!"

"Tôi không làm nam kỹ!"

Chương 181.
"Anh vốn chính là nam kỹ, còn nói cái gì có làm hay không a, anh bị nhiều người áp như vậy chẳng lẽ không có một chút cảm giác thẹn sao?" Nhiên Nghị bắt lấy áo nam nhân, buồn bực ra mệnh lệnh:" Anh mà lộn xộn, tôi liền trước mặt bọn họ nếm thử tư vị của anh !"

Trừ bỏ khiếp sợ cùng ghê tởm, Lâm Mộ Thiên cũng không biết phải nói cái gì, Nhiên Nghị thế nhưng muốn cho hai bảo tiêu kia nhìn thấy hắn đối mình làm loại sự tình này......
Không cần, không cần, nam nhân không cần!
Cho dù nam nhân bị người thượng qua, cũng sẽ không vì thế mà lạm giao, nam nhân cũng sẽ không mở đùi câu dẫn ai a, muốn nam nhân làm loại sự tình này.... Không bằng để cho nam nhân chết đi!
Nhiên Nghị nhận thấy được Lâm Mộ Thiên có ý đồ muốn cắn lưỡi, lập tức kêu hai bảo tiêu đè nam nhân lại, nam nhân một bên giãy dụa bất quá lại bị hai người áp chế không thể làm gì, Nhiên Nghị an vị ngồi ở bên cạnh nam nhân, cười nhạo nhìn chăm chú vào Lâm Mộ Thiên.
"Tôi xem là anh chờ không nổi a, khách làng chơi ở đây đều là người da đen a, đến lúc đó anh dù khóc dù kêu thế nào cũng không ai quan tâm a, tưởng tượng một chút anh một đại nam nhân bị người khác đặt dưới thân chà đạp đến hư, anh cỡ nào hạ lưu a!"
"......"Lâm Mộ Thiên cảm thấy chính mình sắp điên rồi, miệng người này như như thế nào lại ngoan độc như vậy!
"Nếu là đổi là người khác làm, anh liền muốn tự sát, da mặt anh sao lại dày như vậy a, còn dám sống ở trên thế này, anh không biết chính anh mới là người bẩn nhất sao?"
"......"
"Chẳng những bị em trai của mình thượng, còn cũng bằng hữu làm tình, bị cừu nhân thượng còn chưa tính, lại có lão tình nhân là thiếu chủ hắc bang, anh nhìn anh xem anh thực 'sạch sẽ' a!" Nhiên Nghị càng nói càng càn rỡ, trong lòng lại càng nói càng mẹ nó sinh khí :"Anh không bằng đi chết đi, nếu còn sống thì đều mất mặt !"
Lâm Mộ Thiên đỏ ngầu hai mắt, gắt gao trừng Nhiên Nghị, trong mắt Lâm Mộ Thiên lộ ra vài tia u oán cùng bi thiết, trong lời nói của Nhiên Nghị giống như là cây roi quất thực mạnh trong lòng nam nhân !
Nguyên lai mình ở trong mắt người khác là người như thế, Lâm Mộ Thiên cũng thực chán ghét thân thể của chính mình, nam nhân là bị em trai của chính mình thượng qua, cũng cùng bằng hữu ngủ qua, lại cùng cừu nhân làm tình qua, nhưng là nam nhân đã muốn bị trừng phạt rồi a!
Nhà của nam nhân bị phá sản, vợ lại cùng người khác hoài đứa nhỏ, bây giờ nam nhân lại bị Nhiên Nghị bắt làm con tin !
Nam nhân cũng biết mình là cỡ nào nhục nhã, không làm nên được cái gì, trừ bỏ khoác danh ngôi sao ra, nam nhân cơ hồ là hai bàn tay trắng, nói trắng ra là, nam nhân chính là loại người mở đùi cho nam nhân khác đến thượng, được em trai bao dưỡng, bằng hữu săn sóc, cừu nhân xâm hại......
Nam nhân đến tột cùng tính là cái gì?
Xem như là cái gì a!!
Trong lúc nhất thời, Lâm Mộ Thiên lâm vào trầm mặc đáng sợ, tuy rằng nam nhân không ngại người khác nhìn mình thế nào, nhưng là lời nói châm chọc của Nhiên Nghị làm nam nhân bị thương, trong lòng bị thương rất nặng, giống như vết sẹo trong lòng lại bị người khác xát muối lên, vô cùng đau đớn!
Cho nên, nam nhân không dám đi yêu ai, vô luận là ai đáy lòng cũng là thực chán ghét mình đi......
Dù sao bọn họ cũng đều là người có mặt mũi, ai lại có thể cùng một lão nam nhân lớn tuổi hơn mình sống chung cả đời!
Bất tri bất giác, hai mắt nam nhân hiện lên thực tịch mịch, nhưng lại đã ươn ướt. Lâm Mộ Thiên một người nam nhân, nhưng cũng không làm được cái gì to lớn, bất quá cả đời lại dựa vào người khác, nam nhân nhu nhược như vậy làm sao lại một lần nữa đứng lên a ?
Suy nghĩ của Lâm Mộ Thiên hỗn loạn, tình cảnh hiện tại không ai có thể giúp nam nhân!Namnhân chỉ có thể dựa vào chính bản than! Nam nhân muốn chạy trốn, , nam nhân nhất định phải chạy trốn, nam nhân không thể làm nam kỹ, không muốn bị người nam nhân xa lạ khác đụng vào mình,bởi vì như vậy nam nhân cảm thấy rất ghê tởm!
Nhiên Nghị vững như Thái Sơn ngồi ở bên người Lâm Mộ Thiên, dùng khóe mắt phiết cẻ mặt không ngừng biến hóa của Lâm Mộ Thiên, hắn phát hiện ánh mắt Lâm Mộ Thiên không ngừng biến hóa, có hoảng sợ, có thống khổ, cũng có chút không biết làm sao !
Hắn có điểm muốn biết, Lâm Mộ Thiên ngu ngốc này tại thời điểm này có thể làm ra được loại chuyện gì? Là nhớ Thư Diệu sao? Hay là nghĩ đến Lâm Càng? Hoặc là Vĩnh Trình? Hay lại là lão tình nhân Thanh Dương kia?
Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng súng!
Chương 182.
Lái xe bị phục kích bỏ mình, lập tức gục lên tay lái, xe nhoáng lên một cái, đâm lên đại thụ bên cạnh, Lâm Mộ Thiên cảm thấy chính mình sắp choáng đến chết, hoàn hảo phiá trước có bảo tiêu chống đỡ, nếu không cả người nam nhân đều bay ra ngoài!
Trong lúc hỗn loạn, lại một súng khủng bố vang lên, kinh động các loài vật trong rừng phải bỏ chạy, tiếp theo lại nghe thấy thanh âm cửa kính xe bị đánh vỡ, Nhiên Nghị liếc mắt nhìn nam nhân một cái, liền thân thủ đem nam nhân ấn ngã vào chỗ ngồi trên xe.
"Không muốn chết thì đừng lộn xộn!" Nhiên Nghị hạ giọng cảnh cáo Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy qua tình cảnh bắn nhau ác liệt này, nam nhân không dám động, mấy miểng kính bị bể làm cổ nam nhân bị thương, hai má Nhiên Nghị cũng bị một vết thương nho nhỏ, khuôn mặt trắng nõn chảy ra máu tươi đỏ sẫm, ánh mắt hắn nguy hiểm đáng sợ.
Chỉ nghe bảo tiêu của Nhiên Nghị mở miệng.
"Thiếu gia, chúng ta gặp gỡ bọn cướp rồi !"
***
Lâm Mộ Thiên cơ hồ là bị Nhiên Nghị túm xuống xe , bọn họ chỉ có thể bỏ lại chiếc xe, đi sâu vào trong rừng cây, nếu cứ ở lại trên xe khẳng định sẽ bị bọn chúng xả súng thành cái tổ ong vò vẽ, chỉ có bỏ lại xe rời khỏi mới là con đường sống duy nhất lúc này.
Không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi không còn nghe thấy tiếng súng nổ nữa mới dừng lại đến, hiện tại không có biện pháp trở về, cũng không có xe, chỉ có thể đi bộ ra ngoài, chuyện này đối với bọn họ là phi thường khó khăn, rừng rậm vài trăm km như thế nào có thể đi ra ngoài! Hơn nữa bốn phía đều là rừng cây, không người ở, ngay cả thức ăn cũng không có, cho dù không bị mệt chết cũng sẽ bị đói chết trong này.
Ở trên đường, Nhiên Nghị nhìn nam nhân lom lom, tựa hồ lo lắng nam nhân sẽ chạy trốn. Trên đường đụng trúng vài thứ, nam nhân hơi chút chậm lại cước bộ, Nhiên Nghị liền mắng "Không phải nam nhân", Lâm Mộ Thiên chỉ có thể trầm mặc không lên tiếng đi theo bọn họ.
Hơn nữa hai bảo tiêu của Nhiên Nghị, một trước một sau hạn chế hành động của nam nhân, cũng biến thành giám thị hành động của nam nhân, nam nhân căn bản không có biện pháp chạy trốn! Cho đến khi bầu trời hoàn toàn sụp tối, mấy người bọn họ mới tìm được một chỗ có thể nghỉ ngơi.
Hai bảo tiêu kia thực tự giác, đi ra bờ sông tìm đồ nhóm lửa , nơi đây là rừng rậm nguyên thủy chỉ có thể dựa vào chính mình mới có thể sinh tồn, nhìn ra được hai bảo tiêu này có kỹ năng sinh tồn rất cao. Lâm Mộ Thiên tìm một tảng đá lớn, ngồi ở trên đó nghỉ ngơi, bốn phía gió thổi mát lạnh, thổi trúng cả người đầy mồ hôi của nam nhân, có chút rét run.
Ở loại địa phương này, sở hữu những dụng cụ hiện đều trở thành rác rưởi, tất cả đều mất đi hiệu lực, chuyện này làm cho Nhiên Nghị thực căm tức, lần này hắn là muốn đi tham gia hội nghị quốc tế, nếu hắn đến muộn sẽ ảnh hưởng đến quốc gia, hắn bị gặp nạn không nói, lại làm cho hắn rơi vào tình huống không có đối sách giải quyết, kỳ thật là do hắn không hảo hảo điều tra tốt địa hình của đối phương, không nghĩ tới gặp gỡ thổ phỉ, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn cũng không đi ra được .
Lâm Mộ Thiên nhìn Nhiên Nghị liếc mắt một cái, chậm rãi nở nụ cười:"Hiện tại cậu không có biện pháp bán tôi đi, có thể ra ngoài hay không còn là một vấn đề." Lâm Mộ Thiên rất có tâm tình mà nói giỡn, dù sao hiện tại so với lúc trước ở trên xe Nhiên Nghị nam nhân cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cùng lắm thì phải chết thôi, dù chết nam nhân không muốn làm nam kỹ!
"Chờ sau khi ra ngoài, tôi lập tức đem anh bán đi!" Nhiên Nghị hung hăng nhìn Lâm Mộ Thiên, thực hiển nhiên là hù dọa nam nhân, Lâm Mộ Thiên cũng không để ý, tùy ý Nhiên Nghị ngoài miệng cậy mạnh chờ đến khi Nhiên Nghị cảm thấy không thú vị, cảm thấy không còn ý nghĩa nữa sẽ liền tự nhiên câm miệng không nói.
"Tôi là người lớn tuổi rồi, người ta... người ta nhất định là không nhận tội." Lâm Mộ Thiên trong lòng không phục, nhỏ giọng cãi lại, nam nhân thật sự không hy vọng người khác khinh thường mình, nam nhân có tôn nghiêm, nhưng là sinh hoạt trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này nam nhân không có biện pháp lựa chọn, ông trời cũng chưa chắc cho nam nhân cơ hội lựa chọn.
Lúc mới trưởng thành, nam nhân lưng đeo nợ, hơn nữa nam nhân sợ hãi sẽ liên lụy Tâm Nghi, mà khi nam nhân đã trả sạch nợ cũng cùng Tâm Nghi ly hôn thì nam nhân cũng không có biện pháp chạy khỏi kiềm chế của bọn họ, vô luận như thế nào nam nhân cũng trở thành quân cờ cho bọn họ tranh đấu, hoặc là lợi thế.

Nhưng Lâm Mộ Thiên cũng không rõ ràng giá trị của bản thân.

Chương 183.
Nhiên Nghị nghe được phản bác trong lời nói của Lâm Mộ Thiên, không bất mãn nhíu mày, thừa dịp hai bảo tiêu kia đi ra ngoài nhóm lửa, hắn vỗ thật mạnh vào mông Lâm Mộ Thiên, động tác của hắn thình lình, làm Lâm Mộ Thiên sợ tới mức từ trên đá nhảy dựng lên.

"Cậu làm gì......" Lâm Mộ Thiên thần tình trở nên bàng hoàng, hơn nữa gió thổi làm nam nhân rất lạnh, Nhiên Nghị lại dùng ánh mắt nguy hiểm đánh giá nam nhân, hiện tại ngay cả lưng nam nhân đều bắt đầu lạnh cả người .
Nhiên Nghị thế nhưng đánh mông Lâm Mộ Thiên, một nam nhân tuổi trung niên bị một người thanh niên so với nhỏ tuổi hơn rất nhiều đánh vào mông, bị đối đãi như một tiểu hài tử, thật là kỳ quái đồng thời cũng làm tổn thương tự tôn của nam nhân.
"Lão đại thúc như anh, ở trong mắt người ngoại quốc rất được hoan nghênh a, người ngoại quốc thích nam nhân thành thục mị lực." Nhiên Nghị đánh giá nam nhân, nói:" Loại hình nam nhân như anh, người da đen thích nhất đó, lần trước tôi tới đây, 'dân kỹ quán' đều là loại người như anh."
Không khó để nghe ra, Nhiên Nghị đang cười nhạo nam nhân.
Nhiên Nghị chính là không có nói thẳng ra cái từ kia mà thôi, lời hắn nói, cơ hồ mỗi một câu đều là nhằm vào Lâm Mộ Thiên, quanh co lòng vòng mắng Lâm Mộ Thiên là "Nam kỹ", trong lòng Lâm Mộ Thiên tuy có tức giận, nhưng tại loại địa phương vắng vẻ hoang tàn này nam nhân vẫn là chịu đựng, không hé răng, nam nhân cho Nhiên Nghị nói, còn mình xem như là cái gì cũng không nghe thấy là được rồi.
Trong hoàn cảnh này, tình cảnh của Lâm Mộ Thiên thực gian nan.
Lâm Mộ Thiên trầm mặc cúi đầu, không nói, Nhiên Nghị an vị cách đó không xa, Nhiên Nghị cũng hoàn toàn không quan tâm đến nam nhân nữa, ngay cả nhìn cũng đều lười nhìn một cái. Hôm nay chạy cả một ngày trời, mọi người đều mệt mỏi, quần áo bị mồ hôi làm ướt nhẹp, ban đêm không khí ẩm ướt, dính niêm lại âm lãnh, trong không khí tràn ngập hơi thở thực vật.
Hai vị bảo tiêu của Nhiên Nghị kia, sau khi ở bờ sông sót xong đống lửa liền bước lại đây ngồi xuống, bốn người phân tán ngồi, ánh lửa chiếu sáng bốn phía bờ sông.
"Thiếu gia hội nghị lần này làm sao bây giờ? Nếu không tham gia, hải vực khai phá trong nước sẽ có ảnh hưởng rất lớn."
"Trước đi ra ngoài rồi nói sau." Nhiên Nghị nhìn hai bảo tiêu vài lần, bảo hai bảo tiêu đi tìm một chút thức ăn, chạy cả ngày trời, mọi người cũng chưa ăn cái gì, bụng đều rất đói , hắn là thiếu gia khẳng định sẽ không chính mình động thủ đi tìm.
Rất nhanh, hai người bảo tiêu từng học qua kỹ năng dã ngoại sinh tồn kia trở về, họ tìm được một vài thực vật có thể ăn, đều là một ít dã trái cây, rừng rậm này rất lớn cũng chưa có người khai phá, ngay cả quốc lộ cũng không thể tìm thấy.
Nhiên Nghị ném vài cái dã quả cho Lâm Mộ Thiên, đây là điều mà Lâm Mộ Thiên không ngờ tới, nam nhân không hiểu vì cái gì Nhiên Nghị lại cho mình ăn, nhưng là.... Nam nhân nhìn Nhiên Nghị liếc mắt một cái, Nhiên Nghị không có để ý đến Lâm Mộ Thiên.
"Cám ...... Cám ơn......" Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng nói lời cảm tạ, nam nhân rất lễ phép.
Nhiên Nghị thủy chung đều không có để ý tới Lâm Mộ Thiên, quay đầu đi cùng hai bảo tiêu đàm sự tình, hai bảo tiêu này là do lần trước đến nước ngoài hắn mới chiêu nạp người mới, ngay cả Nhiên Nghị cũng không ngờ đến khả năng của hai người này lại tốt như vậy, tựa hồ vượt qua hắn tưởng tượng, hắn bắt đầu an bài công việc tìm đường cho bọn họ, hắn phải nhanh chóng thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này mới được.
Lần này hắn đến ngoại quốc đàm việc quyền khai phá hải vực, nếu việc lần này thật bại thì vị trí của hắn sẽ bị uy hiếp rất lớn!
Lâm Mộ Thiên ngay tại bên cạnh ngồi ăn dã quả, thường thường nhìn về phía Nhiên Nghị, phát hiện thời điểm Nhiên Nghị làm việc, thực sự là nghiêm túc, hoàn toàn khác với bộ dáng ác ma .
Thời điểm nam nhân ăn xong trái dã quả cuối cùng, Nhiên Nghị cũng bảo tiêu đã đàm xong việc.
Lúc này Nhiên Nghị mới quay đầu, nhìn Lâm Mộ Thiên trong chốc lát, tựa hồ nghĩ tới cái gì chuyện thú vị, miệng hắn bất giác giương lên, cười đến lại tà lại soái đối Lâm Mộ Thiên nói:"Uy, nơi này nước sông thực sạch sẽ, anh muốn hay không cùng tôi tắm rửa ?"
Loại thời điểm này, hoàn cảnh này, loại thái độ này, làm cho Lâm Mộ Thiên không rõ ràng lắm, đây là hỏi, hay là mời......
Chương 184.
Lâm Mộ Thiên bả vai rung rung một chút, ngẩng đầu nhìn Nhiên Nghị, cũng chậm rãi lắc đầu, nam như như thế nào lại có khả năng cùng Nhiên Nghị tắm rửa, không phải là chính mình đi tìm cái chết sao? Nam nhân cũng không chán sống tới loại này a.......
Nhiên Nghị cũng không tái quan tâm Lâm Mộ Thiên, chính mình đi tắm rửa, hai vị bảo tiêu kia cũng đứng tại bờ sông cởi quần áo, mọi người đều chui trong rừng rậm này cả một ngày trời, tro bụi cũng bùn đất đầy người, nhưng nam nhân như thế nào cũng không chịu đi tẩy rửa .
Lâm Mộ Thiên an vị ở bên cạnh bất động, thẳng đến ba người kia đều tẩy xong, nam nhân cũng không nhúc nhích một chút, trong rừng rậm buổi tối rất lạnh, Nhiên Nghị sau khi mặc xong quần áo, cũng không quản nam nhân sống chết liền đi ngủ.
Hai bảo tiêu mặc quần áo, an vị bên cạnh đống lửa gác đêm, thuận tiện trông coi Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên cũng không có biện pháp chạy trốn, vẫn là trước đi ra ngoài rồi nói sau, vì thế, nam nhân cũng an vị nới cách Nhiên Nghị không xa, dần dần ngủ thiếp đi. Ngày kế tiếp, thời gian ở trong rừng rậm ngày càng dài, gian nan tìm kiếm mấy ngày mấy đêm cũng không tìm thấy đường quốc lộ, mấy ngày nay Lâm Mộ Thiên cũng không dám tắm rửa, nam nhân liền như vậy cả người bẩn hề hề.
Mấy ngày nay bọn họ đều là dựa vào dã quả đỡ đói, đói bất tử. Trong rừng cây nhiệt độ không khí biến hóa thật lớn, ban ngày thực nóng, buổi tối lại rất lạnh, hừng đông bọn họ muốn tìm đường ra, mỗi ngày đều biến thành đầy người đầy mồ hôi, thời điểm buổi tối bọn họ tắm rửa, Lâm Mộ Thiên ngay tại bên cạnh ngồi ngủ gà ngủ gật, tuổi của nam nhân so với bọn họ lớn hơn, thân thể cũng so với bọn họ yếu hơn.
Lâm Mộ Thiên thực lo lắng. Nếu Lâm Càng và Thư Diệu biết mình mất tích, không biết sẽ là biểu tình gì, Lâm Mộ Thiên xuất thần nghĩ, đều quá mấy ngày, Lâm Càng và Thư Diệu hẳn đều đã biết mình mất tích đi? Bọn họ có hay không phái người đi tìm mình?
Còn có Vĩnh Trình......
Vĩnh Trình gần nhất hẳn là bề bộn nhiều việc đi, lại vội vàng kết hôn, vội vàng chiếu cố Tâm Nghi, còn vội vàng đối phó Nhiên Nghị , hiện tại mình cùng Nhiên Nghị đều mất tích, Vĩnh Trình có phải hay không thoải mái rất nhiều, cũng không cần thời gian xã giao cùng người khác bàn chuyện đối phó Nhiên Nghị nữa, Vĩnh Trình hiện tại chắc là rất nhẹ nhàng đi......
Lâm Mộ Thiên cũng không biết, trong lòng Vĩnh Trình rốt cuộc tính toán cái gì ì.
Lâm vào tự hỏi nam nhân căn bản không có phát hiện có người tới gần, thẳng đến khi Nhiên Nghị mệnh lệnh hai bảo tiêu kia đem áo của nam nhân cởi ra, nam nhân mới giựt mình hoảng sợ giãy dụa đứng lên!
"Các cậu làm cái gì?! Buông! Mau buông tay! Đừng cởi quần áo tôi ......" Lâm Mộ Thiên giãy dụa kêu ra tiếng, trong lúc hốn loạn đá lung tung, nhưng là đánh không lại hai bảo tiêu cậy mạnh này.
"Không chuẩn dừng! Đem quần áo của anh ta cởi hết cho tôi, ném vào trong nước bắt anh ta giặt sạch cho tôi." Nhiên Nghị ở bên cạnh mệnh lệnh chỉ huy, sau khi hai bảo tiêu kia đã cởi xong, vứt xuống sông, hắn còn ghét bỏ nói:" Anh không chê bẩn, nhưng tôi ngại bẩn a, không giặt sạch sẽ không cho đi lên!" Nói xong, Nhiên Nghị nhiên nghị liền xoay người đi tìm địa phương ngủ, hắn mới lười xem Lâm Mộ Thiên nam nhân bẩn thỉu này tắm rửa!
Lâm Mộ Thiên bị lôi xuống nước, thân thể lập tức bị dòng nước lạnh như băng bao quanh, làm cho nam nhân không khỏi run run, trên người nổi đầy da gà, tay của hai bảo tiêu kia lại ở trên người nam nhân sờ tới sờ lui, làm cho nam nhân có cỗ cảm giác ghê tởm muốn phun, na, nhân không thích bị người xa lạ đụng chạm, nhưng nam nhân lại bị hai người nam nhân này đụng, thương tổn tự tôn của nam nhân rất lớn.
"Tôi tự mình rửa." Lâm Mộ Thiên buồn bực nhìn hai bảo tiêu.

"Thiếu gia phân phó chúng ta muốn đem anh rửa sạch." Hai bảo tiêu đứng ở hai bên trái phải Lâm Mộ Thiên, bốn cái tay ở trên người nam nhân sờ tới sờ lui, làm cho nam nhân không ngừng trốn tránh, cho đến khi có một bàn tay hướng về phía đùi nam nhân.

Chương 185.

Lâm Mộ Thiên mẫn cảm đẩy ra bảo tiêu,
đồng thời, cái miệng của nam nhân bị người che lấy, hai bảo tiêu bị nam nhân đẩy ra kia lại dùng ánh mắt vô cùng quen thuộc nhìn nam nhân, ánh mắt tràn ngập dục vọng theo dõi nam nhân.
"Anh cũng chỉ có một mình, cho dù chúng tôi chơi anh thiếu gia cũng sẽ không xử phạt chúng tôi."
Hai người cười dâm đãng.
Ngay tại thời điểm Lâm Mộ Thiên liều mạng giãy dụa......
Trên bờ truyền đến một thanh âm lạnh lùng:"Các người đang làm cái gì?" Nhiên Nghị đứng ở bên bờ, lạnh lùng theo dõi hai bảo tiêu, hai tròng mắt hắn lạnh như băng giống như có thể tràn ra băng liên..
"Thiếu gia, chúng tôi......"
"Lăn đi lên."
Hai bảo tiêu buông ra Lâm Mộ Thiên, đi lên bờ , vừa rồi miệng Lâm Mộ Thiên bị bịt gắt gao, căn bản không thể cầu cứu, nhìn đến Nhiên Nghị không biết khi nào đứng ở bên bờ, trong lòng Lâm Mộ Thiên có chút sợ hãi, nhưng vẫn là thập phần may mắn, bởi vì không nghĩ tới Nhiên Nghị có thể mình.
Tiếp theo, bên bờ truyền đến hai tiếng vang dội của bàn tay, hai bảo tiêu kia mỗi người đều bị trúng một bạt tai, Lâm Mộ Thiên ngốc lăng nhìn bọn họ, không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển trở thành như vậy.
"Nhìn cái gì vậy, anh thành thật tắm rửa cho tôi, không tắm, hôm nay anh đừng nghĩ có thể đi lên đây!" Nhiên Nghị lửa giận tận trời hướng Lâm Mộ Thiên quát, cho đến khi Lâm Mộ Thiên tẩy rửa thân thể xong, hắn mới lạnh lùng nhìn hai bảo tiêu kia vài lần, dặn dò bọn họ vài câu không được động Lâm Mộ Thiên, Nhiên Nghị mới trở về nơi ngủ.
Lâm Mộ Thiên vô liêm sỉ này, thật đúng là tìm phiền toái cho hắn, chỉ là tắm rửa mà thôi còn muốn câu dẫn nam nhân khác, Nhiên Nghị ở trong lòng dùng vô số từ ngữ mắng Lâm Mộ Thiên, cho đến khi Lâm Mộ Thiên mặc xong quần áo đi lên bờ đi đến nơi cách hắn không xe ngồi xuống, hắn mới mở miệng cười nhạo Lâm Mộ Thiên.
"Cách tôi xa một chút." Nhiên Nghị cố ý ghét bỏ nói.
"Không......" Lâm Mộ Thiên cúi đầu, nhỏ giọng trả lời một câu, đừng nói .
Nhiên Nghị cũng không có lại kêu cho Lâm Mộ Thiên cút ngay, để cho nam nhân ở bên cạnh, hai bảo tiêu kia ngồi đối diện gác đêm, trong lòng Lâm Mộ Thiên vẫn là có điểm lo lắng, so với hai người xa lạ kia thì Nhiên Nghị vẫn xem như là 'người quen' vì thế nam nhân không tự chủ được nhích tới gần bên người Nhiên Nghị.
Nhiên Nghị mở to mắt nhìn Lâm Mộ Thiên, phát hiện bờ vai nam nhân có chút run run, ban đêm thực lạnh , không khí lộ ra hơi thở ẩm ướt, Nhiên Nghị cũng hiểu được gió thổi làm chính hắn cũng cảm thấy chút rét run.
Nhiên Nghị dựa lưng vào thân cây to, tay hắn đem Lâm Mộ Thiên kéo lại gần đây, đem nam nhân có chút kích động ôm vào trong lòng, Lâm Mộ Thiên cái gì cũng chưa làm, cứ như vậy dựa vào hắn, cảm giác được trên thân nam nhân truyền đến nhiệt độ cơ thể, hắn thế nhưng cảm thấy có điểm an tâm, ý thức này làm cho trong lòng Nhiên Nghị có điểm phiền não, an tâm? Hắn an cái gì tâm? Thực con mẹ nó gặp quỷ !
"Cậu vì cái gì đột nhiên...... Đột nhiên......" Cậu vì cái gì đột nhiên ôm lấy tôi? Câu hỏi của Lâm Mộ Thiên không nói ra miệng, tính tình Nhiên Nghị hỷ nộ vô thường nam nhân đã lãnh hội qua.
"Câm miệng." Nhiên Nghị gầm nhẹ.
Lâm Mộ Thiên câm miệng không nói, nam nhân khẩn trương bị Nhiên Nghị ôm, phát hiện đối phương cũng không ra hành động gì quá phận, nam nhân cũng liền an tĩnh lại, bởi vì quá mệt mỏi rất nhanh liền ngủ.
Nhiên Nghị cả đêm cũng chưa ngủ, cũng không biết như thế nào , trong lòng chính là một trận phiền táo, rất muốn đẩy Lâm Mộ Thiên ra, nhưng là, nghĩ đến cảnh tượng hai bảo kia vuốt ve Lâm Mộ Thiên, hắn liền một trận phiền muộn.
Lâm Mộ Thiên nam nhân này như thế nào liền chịu uất ức như vậy, bị người sờ vuốt cũng không biết phản kháng, trì độn quả thực không có thuốc chữa ! Hắn vốn có thể đứng ở bên cạnh mặc kệ , hắn cũng không biết chính mình vì cái gì đi ra ngăn cản, chính là một khắc kia hắn đi ngăn cản, hắn quả thực muốn đánh nát miệng mình! Lâm Mộ Thiên này bộ dáng đáng thương, vừa già lại không tư sắc, nhưng lại một phen tuổi , Thư Diệu lại rất mê đắm nam nhân này!
Thật không biết có điểm nào tốt!

Chương 186.
Loại mặt hàng này , cũng có thể đem so sánh với vô số mỹ nam, mỹ nữ vì Thư Diệu thủ thân như ngọc sao? Thực con mẹ nó buồn cười! Lâm Mộ Thiên rốt cuộc là tốt ở chỗ nào a? Rốt cuộc làm sao đáng giá bằng đám người vì y tranh thủ đoạt lợi?
Nhiên Nghị thật là không phát hiện được Lâm Mộ Thiên có cái ưu điểm gì, trừ bỏ nhẫn nại, chính là yếu đuối, còn có cái gì sao? Cho dù là thời điểm hắn đè Lâm Mộ Thiên ở trên tường Lâm Mộ Thiên cũng chỉ nói "Không muốn không muốn" , càng đừng nói khi ở trên giường bộ dáng lại trúc trắc như vậy, là người có biểu hiện kém nhất mà Nhiên Nghị từng thượng qua !
Hắn cũng không biết chính mình thị xử cho cái dạng gì tâm tình, đem hắn kéo qua đến, ôm. Hắn thật muốn đem chính mình thủ cấp phế đi, cư nhiên không chịu khống chế, thực con mẹ nó......
Vài ngày sau, cùng mấy ngày hôm trước cơ hồ giống nhau, đi tới đi lui đều đi không ra rừng cây, Nhiên Nghị vẫn như vậy, thường lui tới chán ghét Lâm Mộ Thiên , hắn ít trợn mắt nhìn Lâm Mộ Thiên.
"Cẩn thận!" Lâm Mộ Thiên theo bản năng kéo Nhiên Nghị lại, nam nhân đầu đầy mồ hôi nhìn khuôn mặt nam khan của Nhiên Nghị, mới mở miệng giải thích nói:"Phía trước không thể đi , là đầm lầy."
Nhiên Nghị cúi đầu nhìn nhìn mặt đường phía trước, thật là đầm lầy, nếu không phải Lâm Mộ Thiên kéo hắn một phen, hắn đã sớm đi vào, Nhiên Nghị nhìn Lâm Mộ Thiên vài lần, cái gì cũng không có nói, hắn kêu hai bảo tiêu kia đi tìm con đường khác.
Nhiên Nghị vẫn chưa cùng Lâm Mộ Thiên nói chuyện, thẳng đến khi bọn họ dừng lại ở một cái thác nước nhỏ nghỉ ngơi, Nhiên Nghị mới nghẹn ra một câu "Cám ơn", Lâm Mộ Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện biểu tình trên mặt Nhiên Nghị thực hỗn loạn, có phiền lòng, có bất đắc dĩ, cũng có chán ghét, đủ loại tình tố rối rắm cùng một chỗ, làm cho Lâm Mộ Thiên không rõ ràng lắm tâm tính Nhiên Nghị đến tột cùng là thế nào.
"Thiếu gia, chúng ta ngày mai đi phía tây tây đi, như vậy có thể mau chóng đi ra ngoài." Bảo tiêu đối Nhiên Nghị đề nghị, Nhiên Nghị hiện tại căn bản là vô tâm tình nghe, hơn nữa thác nước kia ào ào tiếng nước, càng tăng thêm lo lắng trong hắn .
Hai bảo tiêu kia ở bên người Nhiên Nghị nói tới nói đi, nhiễu lai nhiễu khứ, làm cho Nhiên Nghị đã vô cùng phiền toái lại càng thêm phiền toái muốn đá người, cuối cùng hắn hô một tiếng "Lăn", hai bảo tiêu mới ngoan ngoãn đến xa xa đi nghỉ ngơi.
Lâm Mộ Thiên nhìn ra Nhiên Nghị đang tức giận, vốn muốn chạy xa một chút, chờ Nhiên Nghị hết giận rồi trở về, tuy rằng Lâm Mộ Thiên cũng không biết Nhiên Nghị vì cái gì sinh khí, vì tránh đổ thêm dầu vào lửa Lâm Mộ Thiên muốn tránh Nhiên Nghị càng xa càng tốt.
"Anh đứng lại đó cho tôi." Nhiên Nghị ngăn ở trước mặt Lâm Mộ Thiên, có chút hỗn loạn hỏi :"Anh muốn đi đâu?"
"Tôi đi bên cạnh tắm rửa." Lâm Mộ Thiên thành thật trả lời, trong bóng đêm, thân hình Lâm Mộ Thiên đường cong thực rõ ràng, thế này Nhiên Nghị mới phát hiện Lâm Mộ Thiên kỳ thật có dáng người coi như là được.....
Trên làn da màu mật ong mê người, có mồ hôi tinh tế chảy xuống, tóc đen trong gió chớp lên, diện mạo Lâm Mộ Thiên không tính soái, cũng không tính khó coi, chính là tính cái bình thường, Lâm Mộ Thiên nhẹ nhàng mà hô hấp , ngực tự nhiên phập phồng , quần áo bị mồ hôi làm ướt nhẹp dính sát vào cơ thể Lâm Mộ Thiên, thể trạng cơ thể cân xứng, ở mông lung dưới ánh trăng, rất là mê người.
Làm cho người ta rất muốn kiểm tra, xoa bóp, nhu nhu......

Trong đầu Nhiên Nghị đã muốn hiện ra, hắn cởi hết quần áo Lâm Mộ Thiên, áp nam nhân dưới mặt đất, hắn tiến vào thân thể nam nhân. Nhiên Nghị chán ghét ý nghĩ của chính mình, làm cái gì! Nữ nhân gì hắn cũng thấy qua rồi a, hiện tại cư nhiên muốn tìm bất mãn như vậy , cư nhiên khát cầu thân thể một người nam nhân, hắn nhịn không được ở trong lòng mắng chính mình, càng cùng Lâm Mộ Thiên ngốc lâu, hắn càng trở nên kỳ quái.

Chương 187.

"Rửa." Nhiên Nghị trừng mắt nhìn Lâm Mộ Thiên một cái, bước đi , hắn không phải không có tức giận,
chính là hắn chán ghét biểu lộ cảm xúc của mình trước mặt Lâm Mộ Thiên mà thôi, hắn tự như với mình rằng bởi vì ở nơi này không có phụ nữ nên hắn mới có thể xuất hiện cái ý tưởng đó, cho dù Lâm Mộ Thiên không có thân thể mềm mại như phụ nữ nhưng tư vị của nam nhân cũng rất tiêu hồn. Nhưng là hắn như thế nào có khả năng lại đối với thân thể của nam nhân sinh ra cảm giác ỷ lại?
Hơn nữa, cái loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, Nhiên Nghị cũng không biết đến tột cùng là mình muốn làm cái gì! Rốt cục hắn đã trúng tà khí gì! Hắn lo lắng ngồi ở bên bờ, trong lòng ở kịch liệt giao chiến.
Cho đến khi Lâm Mộ Thiên cởi xong hết quần áo, đang ở phía xa xa tắm rửa, hắn mới đứng lên rời khỏi chỗ đó. Lâm Mộ Thiên phát hiện Nhiên Nghị là lạ, nam nhân một bên tắm rửa, một bên nhìn Nhiên Nghị rời đi, nam nhân thấy miệng Nhiên Nghị nói cái gì, chỉ thấy hắn niệm vài câu gì đó mà nam nhân không hiểu.
Lâm Mộ Thiên không biết Nhiên Nghị muốn làm cái gì, vừa mới bắt đầu còn có chút mờ mịt, một khắc khi Lâm Mộ Thiên nhìn thấy Nhiên Nghị đang cởi quần áo chuẩn bị xuống tắm rửa thì nam nhân tựa hồ đã hiểu được điều gì, Lâm Mộ Thiên lập tức ôm hết quần áo nghĩ muốn chạy trốn nhưng mà Nhiên Nghị nhanh tay lẹ mắt đã bắt được Lâm Mộ Thiên, đem nam nhân tha xuống nước.
"Cậu muốn làm gì?!" Lâm Mộ Thiên cơ hồ là rống to, bởi vì cách đó không xa có thác nước lớn, nam nhân không dùng hết sức lực của mình mà rống thì Nhiên Nghị căn bản là không thể nghe thấy gì.
"Còn hỏi, đương nhiên là làm việc mà anh thích nhất rồi!" Nhiên Nghị cũng rống trở lại, hắn tà tà nở nụ cười một chút, túm lấy quần áo của Lâm Mộ Thiên đang cầm trong tay ném lên bờ, hắn chắn trước người Lâm Mộ Thiên, bàn tay ôm lấy thắt lưng mềm dẻo của nam nhân.
Lâm Mộ Thiên liều mạng đẩy hắn, ngay cả nắm tay cũng dùng tới nhưng Nhiên Nghị đã từng ở nước ngoài chịu huấn luyện đặc thù nên liền dễ dàng chế trụ hai bàn tay của Lâm Mộ Thiên, làm cho Lâm Mộ Thiên muốn đấm hắn cũng đấm không được, Lâm Mộ Thiên vốn định đá Nhiên Nghị nhưng Nhiên Nghị lại dùng sức nhéo nhéo địa phương mẫn cảm trên lưng của nam nhân làm cho Lâm Mộ Thiên cả người mềm nhũn, hai chân không còn trụ nổi nữa dần dần trượt xuống dưới nước .
Nhiên Nghị ôm thắt lưng Lâm Mộ Thiên, bàn tay nâng cằm nam nhân lên, sau đó hắn dùng ánh mắt của mình nhìn Lâm Mộ Thiên một giây, liền cúi đầu, hôn cái miệng run rẩy đang khẽ nhếch lên của Lâm Mộ Thiên.
Một cỗ nhiệt khí đánh úp lại, khiến cho Lâm Mộ Thiên kinh ngạc trợn to hai mắt, thân thể nam nhân cứng ngắc không dám động, sự sợ hãi cùng kinh hoảng đã bị sự kinh ngạc thay thế, nam nhân cảm giác được..... Đầu lưỡi nóng bỏng của Nhiên Nghị đang chơi đùa trong miệng mình, ở trong miệng mình tùy ý đoạt lấy, không khí nhanh chóng bị hút lấy, Nhiên Nghị hôn cường thế như vậy làm cho nam nhân không thể hô hấp.
Đầu lưỡi bị cắn, bị mút vào , khẽ cắn, bị hôn đến đầu lưỡi đều phát đau , lưỡi vừa chua xót lại vừa tê dại, cái miệng nóng cháy của Nhiên Nghị gắt gao hấp trụ Lâm Mộ Thiên, ở trong miệng của nam nhân quấy rối, bị hôn bá đạo như thế .... Càng giống như là bị dã thú cắn.
Sau khi kinh ngạc trôi qua thần chí Lâm Mộ Thiên cũng trở về, Lâm Mộ Thiên trái phải né tránh miệng Nhiên Nghị hôn tới, nam nhân không biết Nhiên Nghị vì cái gì lại hôn mình, nhưng do ảnh hưởng tâm lý Nhiên Nghị đã từng cưỡng bức Lâm Mộ Thiên nhiều lần nhưng mà hắn chưa bao giờ chạm qua bờ môi của nam nhân......
Lần này tại sao lại hôn ?
Lâm Mộ Thiên không rõ ràng lắm, chỉ sợ ngay cả chính Nhiên Nghị cũng không rõ ràng!
Lâm Mộ Thiên trái phải né tránh, đem đầu lưỡi chính mình rút trở về, Nhiên Nghị đẩy nam nhân ra một khoảng cách nhỏ, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn nam nhân, đáy mắt Nhiên Nghị tràn ngập hơi thở tình dục, làm cho Lâm Mộ Thiên cảm thấy chính mình đang ở trong tình cảnh có chút kham ưu ( không kham nổi).
"Trốn cái gì mà trốn? Hôn anh là cho anh chút mặt mũi, chính anh hãy ngoan ngoãn đem miệng mở ra, nói "mời cậu hôn tôi"!"

Chương 188.
Nhiên Nghị vừa nói ra miệng liền hối hận, lời nói vừa rồi của hắn có hồ là xuất phát từ bản năng mà ra lệnh cho Lâm Mộ Thiên, nhưng mà hắn cư nhiên ra lệnh bảo Lâm Mộ Thiên hôn hắn, hắn rốt cụ là làm sao vậy chứ? Hắn thế nhưng không khống chế được miệng mình, đều là do Lâm Mộ Thiên làm hại, đều là do Lâm Mộ Thiên không tốt, hắn mới có thể không quản nổi chính miệng và hành vi của mình .
"Nói hay không?" Nhiên Nghị nắm cằm nam nhân, khiến cho Lâm Mộ Thiên phải hé miệng ra, làm cho đôi môi không thể khép kín, nước bọt không kịp nuốt xuống từ trong miệng chảy ra.
"Không nói!" Lâm Mộ Thiên lắc đầu cự tuyệt, nam nhân như thế nào có thể nói ra lời nói mất mặt như vậy chứ, bị ép buộc là do nam nhân không khống chế được sự việc diễn ra, nhưng mà nam nhân có thể không chế được chính mình không 'mời' Nhiên Nghị.
Nhiên Nghị nhìn Lâm Mộ Thiên một cái, phát hiện Lâm Mộ Thiên hoảng sợ nhìn mình, nam nhân giãy dụa , phản kháng , lại vô dụng. Lúc này, Nhiên Nghị tựa hồ hiểu được cái gì, ngược lại lộ ra vẻ mặt cười nhạo:" Anh sẽ không ngốc đến nỗi vì mấy người kia mà thủ thân chứ? Anh đừng buồn cười như thế a!" Trong mắt Nhiên Nghị lộ ra một tia kinh ngạc trước nay chưa từng có, càng nhiều hơn đó chính là sự nghi ngờ.
"Tôi sẽ không để cậu tiếp tục vũ nhục tôi...." Thanh âm run run của Lâm Mộ Thiên rống lại Nhiên Nghị, sắc mặt nam nhân trắng bệch, vẻ mặt khó coi, ngay cả thân thể cũng đang run rẩy đến lợi hại, bọt nước lạnh lẽo theo thái dương nam nhân chảy xuống cổ, trong bóng đêm đen kịt phiếm ra ám quang .
Nghe được Lâm Mộ Thiên nói những lời này, Nhiên Nghị cũng không biết chính mình vì cái gì lại tự động buông nam nhân ra, trong lòng Nhiên Nghị cảm thấy thực phiền toái, chính hắn vừa rồi cư nhiên lại đi hôn Lâm Mộ Thiên, môi hắn bây giờ còn có thể cảm giác được nóng cháy, mà Lâm Mộ Thiên bây giờ nghĩ muốn nhanh chạy lên bờ, nam nhân nghĩ Nhiên Nghị sẽ không đối mình làm ra loại chuyện này nữa, nhưng mà... ngay lúc nam nhân không cẩn thận đụng vào cánh tay Nhiên Nghị, một cỗ lực mạnh đem nam nhân keó trở lại, môi lại bị gắt gao ngăn chặn .
"Không cho đi."
"Cậu không được xằng bậy, tôi là đàn ông, có cái gì tốt....Có cái gì tốt mà hôn chứ!" Lâm Mộ Thiên đẩy hắn ra, một cái tát liền đánh tới mặt hắn, Nhiên Nghị không né tránh, vẫn đứng đó cho nam nhân đánh, Lâm Mộ Thiên có chút sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú của Nhiên Nghị liền hiện ra năm dấu tay rõ ràng.
Nhiên Nghị giống như một con sói nhìn nam nhân một cái, đôi môi hắn mím lại, trực tiếp tiến tới, hôn Lâm Mộ Thiên ôm nam nhân cũng nhau chìm xuống nước.
Đôi môi nóng rực kề sát, Lâm Mộ Thiên bị sặc nước, hôn môi ở trong nước rất khó chịu, hôn nhau trong làn nước lạnh như băng cũng có thể cảm nhận được độ ấm từ đầu lưỡi đối phương truyền lại, nam nhân hé mở mắt nhìn thấy đôi môi Nhiên Nghị đang gắt gao hấp trụ môi mình, Lâm Mộ Thiên cảm giác được rõ ràng lòng ngực trần trụi của Nhiên Nghị đang áp sát vào cơ thể chính mình, xúc cảm này làm cho thân thể Lâm Mộ Thiên tự nhiên nóng lên.
Ngón tay ở trong nước trở nên trắng bệch vô lực, xuất hiện những nếp nhăn nhỏ, Lâm Mộ Thiên dùng lực nắm lấy bả vai Nhiên Nghị, Nhiên Nghị bị nam nhân niết đến phát đau, nhưng vẫn là không chịu buông nam nhân ra .
Ngay tại thời điểm Lâm Mộ Thiên sắp không thể hô hấp được nữa, Nhiên Nghị mới đem nam nhân trồi lên mặt nước, Lâm Mộ Thiên bị sặc ho khan vài tiếng, dùng sức đẩy Nhiên Nghị ra lại không đẩy được, không có biện pháp ai biểu nam nhân không có khí lực lớn như Nhiên Nghị, sau khi dây dưa, nam nhân thở hổn hển bị lôi lên trên bờ, làn nước lạnh như băng lâng lâng tới ngực hai người, cổ cảm giác áp bách kia làm cho Lâm Mộ Thiên có chút chịu không nổi.
Nhiên nghị cau mày nhìn Lâm Mộ Thiên, hô hấp nóng rực của Nhiên Nghị như có như không phun ở trên mặt nam nhân, hơn nữa cơ thể của nam nhân lại bị Nhiên Nghị ôm ở trong ngực, đụng vào thân thể nóng cháy của Nhiên Nghị nhưng mà những nơi bị đối phương chạm qua giống như là bị lửa châm thật sự thoải mái a.

Lâm Mộ Thiên không thích như vậy cảm giác, nam nhân nghiêng đầu, ánh mắt lảng tránh, bọt nước không ngừng từ mái tóc chảy xuống, Nhiên Nghị nhìn đến tình cảnh này nhưng lại cảm thấy mê người không nói nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#edit#đm