Chap 39: Mày hạnh phúc là được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tháng sau.
Sáng sớm, nắng chói chang rực rỡ, tiếng điện thoại inh ỏi, Phương Hà lười biếng mở mắt.
-"Alo anh!"

-"Tình hình thế nào rồi?"

-"Chả đâu vào đâu cả!"

-"Sao thế? Cô kém quá..."

-"Là không có cơ hội..."

-"Vẫn chưa được nó cắn cho cái nào à? Tôi đ... tin, thế thì cô yêu tượng à?"

-"À, thì cũng có, ngay lần đầu tiên về nhà anh ấy ra mắt đó, nhưng là làm con kia ghen thôi, cái em muốn là "true kiss", một nụ hôn thực sự, ngọt ngào...anh hiểu không? Nói chung vẫn là tính em chưa được hôn!"

-"Tính như cô thì anh chưa bao giờ được hôn...hê hê..."

-"Thôi đi, con quỷ kia đi xem mắt mãi mà có lấy được chồng đâu, mịa nhà nó...xấu quá chó nó cũng đ... thèm lấy, căn bản tại Thuỳ Linh nhà em cứ phá nữa..."

-"Cô nghe anh nói này..."
Lại một lần nữa, ông anh bác sĩ khiến cô em họ mắt sáng như sao!!!

*****
Đỗ Hà mặc một chiếc váy thanh lịch màu hồng, tới xem mắt...lần thứ n...mẹ nó, vẫn chưa hề bỏ cuộc!
-"Chào em, anh tên Quốc Nghĩa, năm nay 32 tuổi, có hai đứa con sinh đôi, anh và vợ đã ly dị, anh rất yêu các con, các con là số một!"

Quốc Nghĩa khá cao ráo, vóc dáng chuẩn, tuy chuyện của anh không đơn giản gói gọn như thế, nhưng đây là một câu đâm trúng các cô gái, việc đi xem mắt của anh chỉ là nghĩa vụ với mẹ thôi.
-"Hai cháu...chắc là đáng yêu lắm, tên gì vậy anh?"

Xem ra cô này không đơn giản, anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
-"Ở nhà gọi là Phúc Nguyên và Mỹ Anh, một trai một gái!"

-"Nếu vậy, khi cưới thêm vợ mới, chắc anh không cần sinh con nữa phải không?"

-"KHÔNG!"

-"..."

-"Cô thông cảm, tôi muốn dành hết tình yêu thương cho các con của mình!"
Người đàn bà nào chả muốn được làm mẹ, một người mẹ thực sự. Xưa tới giờ, ai nghe câu anh nói mà không chạnh lòng, Quốc Nghĩa rất tự tin, không ngờ cô gái đối diện lại khẽ mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa niềm vui.

Dù sao cô sẽ lấy cô Phương Hà, nó rồi cũng phải làm mẹ vui lòng bằng việc lấy chồng. Tìm tới tìm lui, xem tới xem lui, có phải đây là người thích hợp nhất hay không?

-"Chúng ta ăn gì anh?"
Quốc Nghĩa bắt đầu gọi món, họ ngồi ăn, trò chuyện, anh phát hiện ra ở nó có nét đáng yêu lạ thường, nó hơi ngốc, với một người từng trải như anh, có thể nhận định, nó là thực sự ngốc chứ không phải làm màu mè điệu đà gì cả. Anh cảm thấy hài lòng.

Họ rời nhà hàng, bỗng có người từ trong chiếc xe sang trọng gọi to.
-"Đỗ Hà, về thôi!"

Cô ngoảnh lại, sửng sốt. Là trợ lý của cô mà.
-"Em yêu, đêm qua em để quên áo ngủ ở nhà anh đó, thế gã này là ai?"

Trợ lý phải cố gắng lắm mới nói được lời Phó Tổng dặn, mặt đỏ bừng. Khổ, chỉ tại Phó Tổng bận họp, mà hắn thì đâu phải diễn viên. Đỗ Hà ngượng chỉ muốn độn thổ, nó thở dài chào NamJin rồi lên xe trợ lý về nhà!
.....

Buổi hẹn thứ hai.
Cô cũng không ngờ anh vẫn gọi điện, sau cái màn kịch của cô. Họ đi xem phim, One Day, một bộ phim tình cảm lãng mạn nổi tiếng. Quả thật là một bộ phim hay, anh ngồi bên phải nó, cầm bỏng ngô nước ngọt, khá tâm lý. Họ giống như một đôi tình nhân đích thực vậy, chỉ trừ...

Chỉ trừ, bàn tay cô bị người ngồi bên trái nắm chặt. Mỗi lần Quốc Nghĩa đút bỏng ngô cho nó, là một lần người kia như muốn nghiến nát nó, gương mặt quen thuộc lại bình thản tới bất ngờ.

Cuối phim, nhân vật nữ chính mất. Tay trái tay phải nó vô tình bị người ta nắm, nó khóc rất nhiều...và trong vô thức, nó đã đan tay trái của mình vào tay người ta, rất chặt, tim đập...rất thổn thức...lúc này đây, mới nhận ra rằng, dù có chôn sâu tới mức nào, tình cảm ấy, khi có cơ hội, vẫn vẹn nguyên.

Bản nhạc du dương vang lên, mọi người dần rời khỏi phòng chiếu phim, có đôi trai gái đi trước, có đôi ở sau giằng co căng thẳng.
-"Lương Thuỳ Linh, cô càng ngày càng nực cười!"

Phương Hà hét lớn.
-"Cô có biết cô làm gì không? Cô đã quá hạ thấp mình rồi, cô biết không? Nó chỉ là một con hầu rẻ rách thôi!"

-"Cô im mồm!"

-"Em hết chịu nổi rồi, hỏi cô là thật lòng yêu em hay chỉ là lợi dụng em?"

-"..."

-"Đứng lại, cô đừng đi theo nữa, cô thích Phương Hà thật lòng mà, cô có biết cô hèn hạ thế nào không?"

-"..."

-"Lương Thuỳ Linh, họ hẹn hò cô cũng không tha là sao?"

-"..."
Phương Hà đã phải năn nỉ bà ngoại bao lâu, nói tốt cho nó bao nhiêu, bà mới sắp xếp buổi gặp mặt của cậu út ,không...cô không thể thất bại như thế này được...

-"Nếu cô không đứng lại, hôm nay chúng ta chấm dứt!"
Đó chẳng phải câu các cô gái uy hiếp người yêu của mình sao? Phương Hà cũng muốn thử một lần.

-"Vậy thì chấm dứt!"
Cô không ngờ, Thuỳ Linh của cô, lại lạnh nhạt, vô tình tới vậy. Nước mắt cô rơi, và rồi, cô đuổi theo Thuỳ Linh, mải miết nói lời xin lỗi, mải miết cầu xin. Mà Thuỳ Linh có để ý? Con yêu tinh đó đã cho DoYeon ăn bùa mê thuốc lú gì rồi?

8 giờ tối.
Không gian nhà hàng sang trọng thanh lịch, tiếng đàn piano dịu dàng trầm bổng, một không khí, rất lãng mạn, chỉ có điều, bàn ăn ấy, lại có tới ba người. Sau vài ba câu chuyện "Đỗ Hà nhà tôi" quen thuộc, Quốc Nghĩa lập tức gọi Thuỳ Linh ra ngoài. Hai người, chẳng hề kém cạnh lần đầu tiên đối diện.

-"Phó Tổng LH, chúng ta thẳng thắn nhé, hoặc là cô là một chị gái cực kì bảo vệ em gái, hoặc là cô yêu thầm em gái nuôi nhưng không được đáp ứng...nhưng tôi nói cho cô biết, tôi ngần này tuổi đầu rồi, mấy trò của cô rất trẻ con. Dù Đỗ Hà trước kia có là loại đàn bà lẳng lơ dâm đãng nhất của xã hội thì tôi vẫn yêu, từ giờ tôi sẽ nâng niu chăm sóc cho cô ấy. Cô dừng lại được rồi!"
Lần đầu tiên, Lương Thuỳ Linh nếm mùi thất bại.

Từ đó, Quốc Nghĩa và Đỗ Hà gặp nhau thường xuyên hơn, có người giở hết thủ đoạn, vẫn không cách nào chia cắt. Một tháng trôi qua, thậm chí, giờ nó còn thân với hai đứa con của Quốc Nghĩa, đưa hẳn về nhà chơi.
-"Cô Đỗ Hà, cô Đỗ Hà ơi giường cô đẹp quá à!"
Mỹ Anh tỏ ra ghen tỵ.

-"Bao giờ cô lấy ba thì cô chuyển giường này về nhà mình nha!"
Mỹ Anh tính toán khôn ngoan, Đỗ Hà bật cười, hai đứa này, mới ba tuổi rưỡi mà khôn ghê.

-"Cô Đỗ Hà kể chuyện đi cô Đỗ Hà ..."

-"Ừ, cô kể chuyện!"

-"Ơ cô Đỗ Hà ơi cô cho con con gấu bông này nha!"

-"Ừ, cho con!"

-"Cô Đỗ Hà ơi cô buông rèm lâu đài xuống đi, ba chúng ta ngủ trong này, chơi đồ hàng..."

-"Cô ơi bao giờ ba tới đón?"

-"Muốn gặp ba à? Cô gọi điện nhé!"
Hai đứa trẻ đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy.

-"Không, không, cô bảo mai...à không, ngày kia...à không...bảo ba không cần tới đón đi, bọn con ở đây với cô, bao giờ cô lấy ba chuyển về nhà con thì bọn con về cùng cô luôn..."
Đỗ Hà bị hai đứa trẻ ranh trêu, đỏ bừng cả mặt.

-"Gọi cô Đỗ Hà là mẹ được không?"
Giọng nói non nớt, ngọt như đường à, tự nhiên làm sống mũi ai đó cay cay.

-"Cô Đỗ Hà khóc à cô Đỗ Hà ..."

-"Cô Đỗ Hà đừng khóc nữa cô Đỗ Hà !"

Phúc Nguyên huých tay Mỹ Anh, thì thầm:
"Gọi mẹ đi, cô ấy không từ chối."

Mỹ Anh tươi cười hớn hở.
-"Mẹ, mẹ Đỗ Hà ơi, có bọn con ở đây này...mẹ Đỗ Hà đừng buồn nha, bọn con bảo vệ mẹ Đỗ Hà nha!"

-"Nhãi con, ai cho bọn mày nói linh tinh!"
Tiếng quát khiến hai đứa trẻ giật nảy mình. Cái lườm lạnh ngắt khiến chúng rơm rớm, rồi khóc òa.

-"Biến hết về cho tao! Mẹ gì mà mẹ, nhận vơ, lớn rồi mà không biết phân biệt đâu là mẹ à?"
Đỗ Hà ôm hai đứa trẻ vào lòng, ấm ức nhìn người trước mặt.

-"Sao cô lại quát hai đứa? Chúng rất dễ thương mà!"
Ánh mắt ai đó trầm mặc u uất, vậy đấy, cô với nó, là tình thân từ bé. Và giờ đây, nó vì hai cục bông lạ hoắc đối đầu với cô? Nhìn cô thở dài lầm lũi quay bước, tự dưng lòng nó xót, bóng cô, sao cứ cô độc như vậy? Sao cứ làm nó vấn vương?

-"Cô, hay vào đây chơi chung?"
Chỉ là rủ thế thôi, cũng không ngờ cô vào thật.

Phúc Nguyên, Mỹ Anh ban đầu phản kháng kịch liệt, nhưng Lương Thuỳ Linh quả là ranh ma, sai người giúp việc mua cho chúng hết đồ chơi này tới đồ chơi khác, toàn thứ đẹp lung linh, lạ hoắc. Giờ chúng bò hết vào lòng cô Thuỳ Linh rồi, suốt ngày "bác Thuỳ Linh bác Thuỳ Linh" rất tình cảm.
-"Bác Thuỳ Linh, cho con cái máy bay đấy đi...."

-"Không được gọi cô Đỗ Hà là mẹ thì cho!"
Phúc Nguyên phân vân, thì thầm vào tai Mỹ Anh: "Tạm thời đồng ý lấy đồ, sau này đồ về tay, ta gọi mẹ sau!". Mỹ Anh quay lại nói nhỏ: "Em hiểu!".

-"Vâng...vâng...cô Đỗ Hà...cô Đỗ Hà...bác Thuỳ Linh cho bọn con máy bay!"

-"Không được dụ cô Đỗ Hà về nhà bọn mi, nhớ chưa, nhà cô Đỗ Hà ở đây!"

-"Dạ...dạ...bọn con nhớ, bọn con nhớ..."

Thuỳ Linh hài lòng đưa máy bay, Phúc Nguyên giao Mỹ Anh, Mỹ Anh lập tức cất vào balô, giấu đằng sau Đỗ Hà, hai đứa đồng thanh.
-"Mẹ Đỗ Hà, mẹ Đỗ Hà, yêu mẹ Đỗ Hà...mẹ Đỗ Hà tháng sau về nhà với bọn con và ba Quốc Nghĩa nha!"

Chúng chu môi chu mỏ cười khanh khách, hại ai đó giận điên.
-"Hai đứa mày ra đây!"

-"Thôi mà cô, đừng chấp trẻ con..."

-"Còn mày nữa, hùa với chúng nó."

-"Thôi mà, thôi mà, em xin em xin..."

-"Chiến dịch nịnh bác Thuỳ Linh !"
Đỗ Hà hô hào, hai đứa miệng còn dẻo hơn nó.

-"Bác Thuỳ Linh đẹp gái nhất luôn!"

-"Bác Thuỳ Linh cười rất là tươi, tốt bụng nhất trên đời..."

-"Cô à, cô ơi...cô giận làm gì cơ chứ...tổn thọ tổn thọ..."
Ba người thi nhau lao vào người đang giận, nịnh nọt đủ kiểu, thơm hết chỗ này tới chỗ kia, đại tiểu thư phừng phừng cũng phải chịu thua trước mật ngọt, gượng gạo nói.

-"Lũ quỷ sứ các ngươi!"

.....
Trời dần tối, ánh trăng kia đã lọt qua khung cửa sổ, Đỗ Hà ngồi mơ màng ngắm cảnh phía trước, thật đẹp đẽ, thật yên bình. Hai tay cô ôm hai đứa trẻ đang lim dim ngủ, vừa đung đưa vừa kể chuyện, hình ảnh đó, gợi nhớ về một thời xa xôi. Cái thuở nó vẫn là con nít, cũng có ai ngày ngày kể chuyện cổ tích, ngày ngày chăm sóc nó, mặc dù người ấy, chẳng lớn hơn nó là bao...

Hình ảnh đó, gợi mở một tương lai tốt đẹp, về một gia đình, có nó, có cô, có những đứa trẻ...một tương lai, mà nó không bao giờ có khả năng chạm tới, nước mắt, lặng lẽ nhỏ giọt trong tim, chỗ đó, rất rất đau!!!
Đặt hai đứa trẻ vào giường, Thuỳ Linh trầm lặng ngắm ba đứa ngủ. Nếu nó yêu cô, nếu họ cũng có những thiên thần như này...

-"Cô chưa ngủ à?"
Nó hé mắt hỏi.

-"Đi dạo chút không?"
Cô cầm tay nó, thì thầm vào tai, hơi thở phả nhẹ nhàng như cuốn lấy trái tim nó. Họ cùng nhau lang thang quanh vườn nhà, gốc khế kia, chẳng phải bị chặt do cô trèo cây hái nó ăn sao? Cái bàn kia, họ từng hẹn hò mà? Hang đá kia, là nó trốn cô trèo lên đó...

Giống như tua chậm một cuốn băng ngọt ngào trong quá khứ vậy. Đặt nó lên xích đu, đung đưa trìu mến, cô trầm giọng hỏi.
-"Mày hạnh phúc không?"

-"Em...em..."
Nó có hạnh phúc không? Nó có thể hạnh phúc sao? Nhưng nó đã trả lời có.
-"Mày hạnh phúc là được..."

Cô vẫn đẩy cho nó, cả tuổi ấu thơ, nó được nhiều người đẩy xích đu, nhưng nó vẫn thích cô nhất, mỗi lần xích đu tới phía đó, cô thường chạm nhẹ tay vào gáy nó, ngày ấy, cảm giác thú vị, còn giờ đây, cảm giác xao xuyến khó tả...

Bất chợt, nó hỏi.
-"Cô hạnh phúc không?"

'Nếu mãi như giờ, thì có.' Nhưng câu đó, Thuỳ Linh không nói ra.
Có một cái gì đó, nhoi nhói trong tim, cô chuyển lên ngồi cạnh, cắn nhẹ vào vai nó, rồi cư nhiên tựa đầu như một đứa trẻ.

-"Chỉ cần Đỗ Hà hạnh phúc, Thuỳ Linh cũng hạnh phúc!"
Không khí, nặng nề, u uất. Cả nó và cô, bao giờ mới có thể cười tươi???

*****
Anh Quốc Nghĩa cầu hôn, cũng tới nhà ra mắt. Mẹ ban đầu không thích lắm vì anh đã một đời vợ, nhưng xem ra là người rất được. Con Út của ông bà ngoại Phương Hà, được cưng chiều nhất nhà, hai đứa trẻ cũng khá đáng yêu, rốt cuộc mẹ đồng ý.

Dự định lễ ăn hỏi sẽ diễn ra vào sáng thứ bảy.
Tối thứ sáu, cả nhà họ Lương tấp nập, nào là trang trí nhà cửa, nào là bắc rạp, nào là chuẩn bị cỗ bàn. Ở trong căn phòng màu hồng, cô dâu tương lai nhỏ đang thử đồ, ngày mai nó sẽ mặc bộ áo dài màu đỏ này. Mẹ đặt người ta làm, đính bao nhiêu là đá quý, đâm ra mặc rất kì công.

Mất gần một tiếng mới hoàn thiện, còn chưa tính tới búi tóc, trang điểm. Xem ra ngày mai Đỗ Hà sẽ phải dậy thật sớm. Các bác các chị khen ngợi nức lời, chỉ có bác Loan là khó chịu, tuy nhiên Ngọc Thảo đã dặn không được manh động, nên bác cố gắng nhẫn nhịn, không hiểu nó có ý đồ gì nữa?

-"Cô chủ!"
Gương mặt lạnh ngắt của cô làm chị Phương Anh run đánh rơi chiếc kẹp tóc.

-"Mọi người ra ngoài, Đỗ Hà ở lại!"
Cô đã ra lệnh, thì ai mà dám cãi.
Căn phòng lúc này chỉ còn hai người, nó cố tình quay đi tránh ánh mắt chua xót kia, nước mắt cứ chực rơi ra.

-"Rất đẹp!"

-"Cảm ơn cô!"

-"Xác định lấy anh ta?"

-"Dạ!"

-"Xác định làm mẹ kế?"

-"Dạ!"

-"Chúc mày hạnh phúc, đây là quà mừng của tao!"
Cô nhanh chóng quay đi, chiếc xe thể thao lao vút khỏi cánh cổng nhà họ Lương, tới một quán bar nhộn nhịp.

-"Như mọi khi!"

-"Nhà có việc vui mà sắc mặt không tốt thế? Mày là ích kỉ lắm đấy, em gái ăn hỏi cũng không mời tôi, may mà mẹ mày còn gửi thiệp!"

-"Như mọi khi!"

Biết chắc đứa bạn già đang hâm dở, chủ quán bar đành chuẩn bị rượu cho nó, như mọi khi, loại nặng nhất. Vừa hay, một cô gái nóng bỏng bước vào.
-"Hey!"

-"Thuỳ Linh, em uống với!"

-"Cô tránh ra!"

-"đau buồn ích gì cơ chứ? Nói cho Thuỳ Linh tin vui nhé, cậu Út em là rất hài lòng với Đỗ Hà , từ nhân cách tới...cơ thể..."

-"..."

-"Hôm em tới nhà chơi, còn thấy cô hầu nhà Thuỳ Linh mặc áo sơ mi của cậu em, chạy loanh quanh trong bếp cơ, bọn họ cũng thật, chẳng nể tình trẻ nhỏ ở nhà..."

-"Im mồm!"

-" đau lắm hả, thua trong tay cậu em, haha..."

.....
Có người càng kích thì có người càng uống. Uống quên trời quên đất, muốn quên đi tất cả, mà sao càng uống càng đau. Phương Hà nín thở, mong chờ. Và rồi, thời khắc Phương Hà mong đợi nhất cũng đã tới. Nhờ boa rất thoáng tay cho phục vụ, chỉ trong chốc lát, người Phương Hà yêu nhất đã nằm ngoan ngoãn trên phòng khách sạn, gương mặt Thuỳ Linh đỏ bừng, mang vẻ quyến rũ mê người. Phương Hà không kiềm lòng được mà đặt nụ hôn lên bờ môi ấy.

Không gian này, chỉ có Thuỳ Linh và Phương Hà.
Ngày mai Đỗ Hà lấy cậu Út, từ ngày mai, thế giới này, mãi mãi chỉ có Thuỳ Linh và Phương Hà.
Phương Hà nở nụ cười mãn nguyện. Tay cô ấy từ từ chạm vào từng chiếc cúc áo, một cảm giác, thật giống như trên thiên đường vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro