Chap 48: Hoa nở hoa tàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người phụ nữ bên trên khẽ rùng mình, loại việc này là chuyện cô ta không thể nào tưởng tượng nổi. Nó yêu Đỗ Hà tới mức đó ư? Không, không thể nào, chẳng qua là quỳ và nói thôi mà, ai chẳng làm được?
Lưỡi dao theo lực nhẹ cứa qua da, ứa ra giọt máu đỏ tươi, bên dưới, Lương Thuỳ Linh căng thẳng cực độ, lại nghe bên trên có giọng trầm trầm.
-"Nhường toàn bộ cổ phần cho tao!"

-"Không...không được...cô...đừng..."
Tiếng Đỗ Hà yếu ớt.

-"Sao? Mày không dám hả? Lương Thuỳ Linh, nếu mày chịu nhường toàn bộ cổ phần trong tay thì tao hứa, sẽ thả nó về với mày..."
Ngọc Thảo cũng không ngờ, tên đó quyết định không chần chừ, một chữ được rất kiên quyết. Chị ta không yên tâm, ngoài viết giấy tờ cam đoan còn bắt Tổng Giám Đốc LH Group quay lại đoạn video nhượng cổ phần làm bằng chứng.

Mọi thứ diễn ra khá thuận lợi, phải chăng tương lai LH Group sẽ trong tay chị, như mẹ từng dự đoán sao? Đời chị, cũng có ngày này ư? Nhưng cái chị cần, đâu phải đơn giản là thế? Cái chị cần, cái chị muốn, liệu đời này chị có lấy được? Nở nụ cười bí hiểm, Ngọc Thảo nhận lấy tờ giấy từ đàn em, giơ ra trước mặt người con gái bên cạnh.
-"Em nhìn thấy chưa? Ha ha...em nhìn cho rõ, giờ thì nó chỉ là đứa trắng tay thôi...em hiểu không?"

-"Thả Đỗ Hà ra!"

Bị khống chế bởi mấy chục tên côn đồ, người phụ nữ bên dưới chỉ bất lực yêu cầu, người phụ nữ bên trên vẫn cười giảo hoạt.
-"Chúng mày đánh cho nó ngậm miệng cho tao."

Những cú đánh liên tiếp giáng xuống người cô, cái không gian này, toàn là một lũ người xấu, chúng cười chúng đắc chí, ánh mắt ai đó vẫn kiên định dõi theo, như muốn trấn an nó rằng, cô ổn...liệu có ổn? Cớ sao tim nó như muốn vỡ ra thành từng mảnh vụn?
-"Chị có tất cả rồi mà, chị giữ lời đi...tôi xin chị..."

-"Rồi, chẳng phải em yêu nó vì nó là đại tiểu thư, là cô chủ sao? Nó có tiền, nó có của, nó được sinh ra trong gia đình quyền quý. Đó là lý do em yêu nó phải không? Vậy thì nhìn cho rõ này, bây giờ tất cả là của chị..."

-"Bỏ tôi ra...tôi xin chị..."
Tiếng Đỗ Hà nấc lên nghẹn ngào.

-"Em nghĩ lại đi, em bị sốt rồi phải không? Bây giờ nó không có tương lai gì cả, chị đây, chị mới có thể cho em mọi thứ, em phải chọn chị mới đúng chứ...chị mới là người yêu thương chiều chuộng em, còn nó, nó chỉ quát nạt em thôi..."

-"Không...không..."

-"Bình tĩnh lại, bình tĩnh rồi nói cho chị biết...em chọn ai?"

-"Tôi...tôi..."

-"Có phải vì cái thai này không? Đỗ Hà, đồng ý theo chị, chị sẽ thương nó như thương em, chị sẽ làm người vợ tốt...chị sẽ cho em tất cả, em muốn nhà to, xe đẹp đều có, em muốn áo quần hàng hiệu cũng có...nghe chị đi mà...nhé, em nhé, đồng ý nhé..."
Dứt lời, cả hai người phụ nữ cùng chăm chú nhìn nó.

-"Không, tôi không yêu chị...tôi...tôi sẽ không đi theo chị."

Câu trả lời khiến Ngọc Thảo hoàn toàn sốc, giống như có tia điện xuyên qua người vậy, chị ta run rẩy, cố gắng hỏi lại.
-"Em chắc chứ? Em không bị làm sao chứ?"

Nó nhìn thẳng vào người trước mặt, kiên định nói.
-"Chị là người rõ nhất mà, xin chị. Chị biết tôi ngốc, lợi dụng tôi, nói tôi vô sinh để chia cắt chúng tôi, nhiều năm trước, hôn nhau cũng là màn kịch chị bày ra...chị biết tôi yêu cô ấy mà...kể cả cô ấy không có gì, tôi cũng yêu cô ấy...kể cả cô ấy có là người ăn xin...tôi cũng sẽ đi ăn xin cùng cô ấy...chị có hiểu không? Tôi nghĩ chị rõ nhất mà..."

-"Em...em..."

-"Xin chị đấy, tôi cũng chỉ là một con ngốc bị chính mẹ đẻ vứt sọt rác thôi, tôi chẳng có gì cả, nếu là vì chị yêu tôi, tôi xin chị, buông bỏ đi, còn nhiều người con gái ngoài kia tốt hơn, xứng đáng với chị hơn..."

Gương mặt chị ta chuyển sang tái mét, bên dưới, ánh mắt Lương Thuỳ Linh trở nên sắc lạnh. Lời nó nói, ngọt ngào có, xót xa cũng có. Hóa ra từ đầu tới cuối, người nó yêu chỉ có cô, hóa ra có kẻ xấu lợi dụng nó ngốc...năm đó, cớ sao cô không tra hỏi tới cùng, năm đó, cớ sao lại ghen tuông giận dữ bỏ đi...nếu như năm đó cô chỉ cần kiên trì một chút, sự việc đã không ra nông nỗi này?

Đỗ Hà, nó rốt cuộc chịu bao nhiêu ấm ức? Cô nhớ rõ lắm, nhớ rõ đĩa thức ăn khi đó hắt lên người nó, nhớ rõ chậu nước đổ vào nó, nhớ rõ trêu ngươi, chọc tức nó hết lần này tới lần khác. Nhớ rõ...đã trách móc nó tàn bạo như nào... Một cơn gió lạnh sượt qua người khiến ai đó run rẩy, giá kể, thời gian có thể quay trở lại...

-"Đánh chết nó cho tao! Đứa nào đánh chết được nó sẽ có thưởng."
Người phụ nữ phía trên dường như còn chịu đả kích lớn hơn, chị ta ra lệnh tuyệt tình, bên dưới, tên cầm đầm nghe lệnh dùng gậy hung hăng quật một phát thật mạnh.

Rắc...
Tiếng chiếc gậy vỡ làm đôi, ai kia khụy xuống.
Giây phút đó, người Đỗ Hà tưởng hóa đá, từng tế bào trên cơ thể sao nhức nhối, nước mắt rơi, mặn chát. Sau một giây trầm tĩnh, nó bỗng trở thành điên loạn, kiên quyết sống chết với người bên cạnh, tiếng nó gào thét.
-"Chị giết cô ấy, tôi giết chị!"

-"Ha ha, Đỗ Hà, em khá lắm, em khá lắm, em giết đi...em giết đi..."

-"Chị tưởng tôi không dám chắc, chỉ cần tôi còn sống, còn thở, kẻ nào bắt nạt cô ấy, tôi sẽ bắt chúng trả gấp nhiều lần..."

-"Em càng ra tay, càng làm cho nó chết nhanh hơn thôi..."

-"Nói cho chị biết, đừng có đe dọa nữa, tôi đếch cần...cùng lắm thì chúng tôi cả nhà ba người hôm nay chết chung...chúng tôi sẽ cùng nhau hạnh phúc trên thiên đường, còn chị, biến xuống địa ngục đi..."

Lương Thuỳ Linh thương tích đầy mình, người mất cảm giác nhưng đầu óc vẫn khá tỉnh táo, nghe câu nói của nó, sao mà vừa ngọt...vừa đắng... Đỗ Hà cũng không hiểu nó lấy đâu nhiều sức mạnh tới thế, chỉ biết, khi chị ta ra lệnh giết cô, đầu nó nóng hầm hập, uất hận trào dâng, người nào dám động tới người nó yêu, nósống chết với người đó.

Chị ta giữ tay nó, chị ta đe dọa bằng dao thì cô đá chị ta bằng chân, đá không được trên thì đá dưới, đá cho chị ta thành thái giám luôn đi. Ngọc Thảo kêu lên đau điếng, nhưng một tay chị ta vẫn giữ lấy nó, hai bên giằng co không ngừng...

Rắc...
Tiếng rắc thứ hai vang lên, lần này là chiếc lan can gỗ.
Hai bóng người từ bên trên cùng rơi xuống, bọn thuộc hạ nhìn cảnh tượng đó, chẳng biết làm thế nào, rốt cuộc xông tới lục soát Ngọc Thảo, lấy hết tiền bạc và giấy tờ có giá trị rồi chuồn.

Lương Thuỳ Linh một giây lạnh toát, cố gắng dùng hết sức lực còn lại, bò tới chỗ người con gái đang nằm bất tỉnh, người nó mềm oặt, gương mặt nhỏ nhắn bê bết máu, lạnh ngắt như băng, bàn tay nhuốm màu đỏ rực, nó cố gắng chạm tới gương mặt ai kia.

-"Cô...em yêu cô...yêu...nhiều...lắm..."
Giọng Đỗ Hà nghẹn ngào, nấc lên từng tiếng. Hơi thở yếu ớt dần, không lâu sau đó rơi vào trạng thái hôn mê. Cô cố kìm nén, cẩn thận ôm nó vào lòng, yêu thương che chở, nỗi sợ hãi và bất lực bủa vây, cuộc đời cô, chưa bao giờ khủng hoảng tới thế.

..............
Ba năm sau.
LH Restaurant, phòng VIP.
-"Nào, chúng ta cùng nâng ly cuối chúc mừng một lần nữa!"

-"Mời Chủ Tịch..."

-"Mời ngài!"

-"Chúc chúng ta hợp tác thuận lợi!"
Tiếng cười nói rôm rả, họ nghe có vẻ rất hài lòng. Cuộc thương thảo kết thúc trong không khí khá vui vẻ.

Annie, con gái cưng của ông trùm hải sản đồng bằng sông Cửu Long, ngượng ngùng gợi chuyện với cô gái tài sắc trước mặt.
-"Thuỳ Linh, đi tăng hai với chúng em nhé!"

Chủ tịch LH Group lịch sự từ chối.
-"Xin lỗi mọi người, hôm nay tôicòn có việc bận!"

-"Tiếc quá, thôi để lần sau vậy!"
Lòng cô ấy khẽ trùng xuống, chưa có một người nào từ chối Annie này cả. Nhưng cũng hay, càng thế cô ấy càng thấy kích thích.

Chiếc xe chở Chủ Tịch LH Group xa dần, sau đó dừng lại ở một bệnh viện tư rất lịch sự. Lương Thuỳ Linh bình tĩnh xuống xe, trợ lý đi trước dẫn đường cho cô. Phòng khám 101, có tiếng người lãnh đạm đọc từng chữ.
-"A...F...D...N...Q...K..."

-"Trên...dưới...trái...phải..."

.....
-"Tốt, Chủ Tịch, cô cố gắng xếp lịch tuần sau phẫu thuật..."

-"Ông nói vớ vẩn gì vậy?"

-"Chủ Tịch, tưởng tôi không biết ư? Cô chắc chắn là học thuộc bảng chữ này, nghĩ tôi là loại lang băm chắc? Chúng ta thẳng thắn nhé, nếu không được phẫu thuật, việc cô bị mất thị lực hoàn toàn trong tương lai gần là điều không thể tránh khỏi..."

-"Ông chỉ cần nói với mẹ tôi là tôi ổn, còn việc của tôi, ông không cần lo!"
Lương Thuỳ Linh dứt khoát đi khỏi, chiếc xe thể thao đưa cô về căn biệt thự quen thuộc, nơi ấy có một thiên thần bé nhỏ ngồi chơi sỏi ngoài ngõ, thấy xe mẹ Thuỳ Linh, cậu bé hò reo thích thú.

-"Mẹ Thuỳ Linh, mẹ Thuỳ Linh..."

Chủ Tịch bình thản bước ra, ôm cậu bé vào lòng, khóe môi nở nụ cười trìu mến.
-"Sao không vào nhà hả tiểu bảo bối của tôi?"

-"Người ta đợi mẹ Thuỳ Linh mà!"

Thơm lên trán con trai, cô hỏi han.
-"Trưa nay Trung Kiên ăn mấy bát cơm?"

-"Trung Kiên ăn ba bát cơm, ăn nhiều lắm, bụng Trung Kiên to to này..."

-"Ngoan lắm, ông bà đâu rồi?"

-"Ông bà đi ăn đám cưới nhà chú rồi mẹ Thuỳ Linh ạ, Trung Kiên đợi mẹ Thuỳ Linh về ăn tối, mẹ Thuỳ Linh ăn tối chưa?"

-"Mẹ Thuỳ Linh chưa, mẹ Thuỳ Linh về ăn với con...Trung Kiên tắm chưa?"

-"Trung Nguyên đợi mẹ Thuỳ Linh về tắm chung, mẹ tắm chung với Trung Kiên không?"
Trung Nguyên thực ra được bác Ngọc tắm cho rồi, và bé biết, mắt mẹ Thuỳ Linh kém, mẹ Thuỳ Linh tắm cho cũng không sạch, nhưng mà vẫn thích.

-"Có chứ!"
Cậu bé được mẹ Thuỳ Linh bế vào nhà tắm, thỏa thích nô đùa, cậu rất ghét những người cứ nói mẹ Thuỳ Linh cậu khó tính. Mẹ Thuỳ Linh cậu, theo như cậu biết, là người dễ thương nhất trên đời, mẹ Thuỳ Linh thường cười với cậu, cực kì dịu dàng luôn.

-"Mẹ Thuỳ Linh ơi mẹ Thuỳ Linh chải tóc cho Trung Kiên đi mẹ Thuỳ Linh."

-"Ừ!"

-"Mẹ Thuỳ Linh vuốt keo cho Trung Kiên nữa!"

-"Ừ!"

-"Xong rồi, ra ăn cơm thôi mẹ Thuỳ Linh!"

-"Ừ!"

Thằng bé này, ríu ra ríu rít giống hệt ai đó, Thuỳ Linh nhìn theo bóng nó, từ lâu rồi, nhìn con trai, cũng chỉ là một cái bóng nhỏ mờ mờ trước mặt.
-"Có bảo mẹ Đỗ Hà ăn cùng không ba? Lâu lắm mẹ Đỗ Hà không ăn cơm cùng chúng ta rồi, tại bà nội không cho phép ý, hôm nay lại bảo mẹ Đỗ Hà ra ăn cùng nhé!"

Bé vừa dứt lời, Mẹ Thuỳ Linh nó hơi khựng lại, mắt đỏ quạch, nhưng rất nhanh sau đó, lại cười đáp ứng nó.
-"Ừ, con gọi mẹ Đỗ Hà đi!"

Người giúp việc dọn từng món, Trung Kiên lật đật đi lấy ảnh của mẹ Đỗ Hà, nó kéo ba chiếc ghế, nó ngồi một cái, mẹ Thuỳ Linh nó một cái, nó để ngay ngắn tấm ảnh mẹ Đỗ Hà nó cười thật tươi lên chiếc ghế còn lại.
-"Trung Kiên mời mẹ Thuỳ Linh và mẹ Đỗ Hà ăn cơm!"

Lương Thuỳ Linh phải cố lắm mới kiềm nén được.
-"Con ăn cơm đi!"

-"Mẹ Thuỳ Linh, mẹ Thuỳ Linh không mời mẹ Đỗ Hà ăn cơm à?"

-"Mẹ Đỗ Hà ơi mẹ Thuỳ Linh hư quá, mẹ Thuỳ Linh không mời mẹ Đỗ Hà ăn cơm..."
Thằng bé con cười khanh khách mách, mẹ Thuỳ Linh nó cố chiều theo, nuốt hạt cơm mà nghèn nghẹn.

Buổi tối, Trung Kiên được mẹ Thuỳ Linh kể chuyện cho nghe chán chê mới thèm đi ngủ. Lương Thuỳ Linh đặt cu cậu xuống chiếc giường ôtô mà nó thích nhất, ngồi mơ hồ ngắm con một lát rồi mới về phòng mình.

Hôm nay ngày rằm, trăng sáng hơn thì phải, cũng khiến người ta khó ngủ hơn. Ai đó quay đi quay lại, rồi bật dậy, dò dẫm xuống dưới nhà.
Tuy rằng mọi thứ giờ chỉ mờ mờ, nhưng người ta nói không sai, giác quan này yếu đi thì giác quan khác sẽ nhanh nhạy hơn, vả lại con đường này đã đi bao nhiêu lần, cũng chẳng gây khó dễ được.

Tay cô chạm vào cánh cửa màu hồng, đã ba năm nay, chỉ dám đứng ở đây, chẳng đủ tự tin mở cửa, hôm nay thế nào, lại có khao khát bước vào. Căn phòng này trước tia thấy ấm áp, nay cớ sao lạnh lẽo tới vậy?
Ai đó từng bước chậm rãi tiến tới chiếc giường lâu đài, kéo lấy chiếc chăn hồng, chậm rãi nằm xuống, cầm chiếc ví da đã sởn màu, từng ngón tay vuốt vuốt tấm hình nhỏ nhắn bên trong, miệng khẽ thì thầm.
-"Vợ chẳng nhìn rõ nữa, có lẽ sắp quên mặt bà xã rồi!"

-"Hôm nay Trung Kiên ăn ba bát cơm, vợ còn tắm cho con nữa...vợ là người mẹ tốt phải không?"

-"Bà xã có nghe vợ nói không thế?"

-"Bà xã ở đó thế nào? Tốt không? Sao dạo này không thấy bà xã về thăm vợ?"

-"Hôm nay công ty kí hợp đồng cực lớn, càng ngày công ty càng lớn mạnh, ba mẹ đều rất yên tâm về vợ, bà xã tự hào chứ?"

.....
-"Vợ có nên nhận một cô bé về làm con nuôi, cho Trung Kiên nhà mình làm đại thiếu gia không nhỉ?"

-"Ý vợ thế nào?"

-"Có hay không..."

-"Có lẽ là không nên phải không? Ngộ nhỡ cô bé ấy giống bà xã, bỏ lại Trung Kiên một mình, thì Trung Kiên biết làm sao?"

.....
-"Bà xã giờ có hạnh phúc không?"

-"Vợ giờ, rất tốt..."

Ai đó khẽ mỉm cười, nói nhẹ nhàng, một lúc sau đó, lại trở mình, thở dài.
-"Là vợ nói dối đấy...không tốt chút nào...mà thôi...rất tốt...vợ đang rất hạnh phúc...ngủ nhé...rảnh rỗi thì về thăm vợ..."

.....
Đỗ Hà, đã rất nhiều lần cô muốn nói, là cô nhớ nó, nhớ nó phát điên, thực sự, là khó khăn lắm. Nhưng cô sợ nó lo lắng, nó vướng bận, cô không đành lòng. Đêm đó, rất lâu cô mới ngủ được, và trong giấc mơ, thật hạnh phúc, cô được gặp nó, duyên dáng trong bộ váy màu hồng, nó cười với cô, một nụ cười, thật tươi.

***** 
Ngoại truyện ~Ngọc Thảo~
Ngày tôi còn nhỏ, đã có một tuổi thơ rất cơ cực.
Ba tôi hay uống rượu, rồi đánh đề, mỗi lần vét hết tiền của gia đình, ông lại về đòi mẹ tôi tiền, nếu không có tiền, ông sẽ mang chúng tôi ra đánh, mẹ tôi thường ôm tôi vào lòng, chịu thay cho tôi những roi vọt đó.

Cuộc sống khá khẩm hơn khi mẹ tôi được nhận làm người giúp việc cho một gia đình khá giả. Vì ba tôi hay đánh người nên đôi lúc ba tôi ở nhà, mẹ tôi cũng cho tôi tới nhà mẹ tôi làm việc để ở cùng. Nhà đó rất giàu, riêng người giúp việc phải gần hai chục người cho một gia đình, chỉ có hai người lớn, và hai đứa bé xíu thì phải biết là giàu như nào rồi đó. Thực ra chỉ có một đứa trẻ là con ruột của ông bà chủ, là đứa bé trai.

Nhà có trẻ nhỏ mà, lúc nào cũng vui vẻ, tôi thường ngồi xa xa quan sát hai đứa nó, mẹ tôi dặn đừng có đến gần, mẹ sợ nhỡ tôi nhỏ quá, làm tổn thương chúng, thì họa lớn, nhà tôi cũng chẳng có gì mà đền cả.
Đứa bé gái mập mạp, cực kì đáng yêu, tôi hay thích ngắm nó.

Còn đứa bé kia, phải nói như nào nhỉ, nó gầy lắm, nhưng ghê gớm kinh khủng. Ít ai dám phật ý nó, bà chủ đối với nó cực kì cưng chiều, bà ấy cũng chiều bé gái kia nhưng chiều kiểu khác, mãi sau tôi mới biết, bà ấy sợ đứa bé gái kia sau khi lớn lên trở thành đanh đá tiểu thư giống bà ấy, còn con gái của bà ấy, bà quan niệm, bá đạo một tý cũng không sao. Tôi tới bái phục cái lối suy nghĩ ấy.

Lại nói tới chuyện đứa bé con bà chủ đó, lúc nào đứa bé đó cũng đành hanh bắt nạt con bé nhỏ kia, con bé kia thì hiền khô, nói gì cũng nghe.
Có đợt bé gái đang ngủ trưa ngon lành, bị đứa bé lôi dậy chơi cùng nó, con bé cau có không chịu, đứa bé vẫn miệt mài kéo nó ngồi lên, rốt cuộc con bé cũng phải dậy chơi xếp hình với đứa bé đó, nó chẳng có hứng thú mấy, được lát rồi ngủ lăn quay. đứa bé đó bực mình cứ hét ầm ĩ.
-"Mở mắt ra, mở mắt ra..."

Con bé giật mình mở mắt, xong lại ríu ríu, tôi nhìn mà phát thương.
Lại có lần, đứa bé đó quát gì đó, khiến con bé khóc nhè, tôi chỉ muốn ném cái dép vào mặt con nhóc ghê gớm đó, nhưng vì mẹ dặn, tôi phải nín nhịn. Sau đó lại thấy đứa bé đó cầm thay con bé xoa xoa, lôi nó đi mua kẹo mút, con bé kia vừa khóc đã lại cười toe toét, đúng là bọn trẻ con.

Một buổi, tôi đang chơi ngoài vườn thì thấy con bé lò dò đi ra, thực ra là đứa bé đó và ông bà chủ đi du lịch nước ngoài rồi, con bé ấy nghe nói bị bệnh, không đi được máy bay nên ở nhà, thảo nào nó chơi một mình, mọi khi hai đứa nó lúc nào cũng dính với nhau như hình với bóng. Bàn tay nó bé xíu à, mập lắm, yêu ơi là yêu. Nó ngồi xổm, mắt chăm chú nhìn vào vật thể đang bò trước mặt.

Tôi đánh liều, tới chơi với con bé đó. Nó khoanh tay trước ngực, chào tôi, rồi còn chu môi cười hì hì. Tôi bảo nó.
-"Đấy là chữ Ngọc Thảo..."

-"Ngọc Thảo?"

-"Ừ...chữ Ngọc Thảo..."

-"Ngọc Thảo!"
Con bé có vẻ thích thú lắm, tôi bắt con ốc lên, em ấy dí bàn tay vào mình con ốc, rụt ra rụt rè, rồi lúc sau nó dang tay ra, mọi lần tôi để ý nó nên tôi biết, hễ khi nào nó dang tay ra là nó muốn được bế. Tôi cười, rồi bế nó lên. Nó liên tục lẩm bẩm Ngọc Thảo, Ngọc Thảo, Ngọc Thảo...
Rồi từ lần sau gặp tôi, không hiểu sao em ấy cứ gọi tôi là chị Ngọc Thỏ, sửa mãi không được. Rồi dần dần mọi người gọi tôi là Ngọc Thỏ luôn.
Mẹ tôi ban đầu hơi sợ, nhưng về sau lại càng động viên tôi chơi thân với em, lúc đó tôi không biết mẹ có mục đích khác.

Có em ấy, cuộc sống của tôi vui vẻ hơn rất nhiều. Tôi cảm giác rõ lắm, nó thích chơi với tôi hơn con nhỏ ấy, cái gì nó cũng gọi chị Ngọc Thỏ, chị Ngọc Thỏ. Tôi làm cho em nhiều thứ, từ chong chóng tới xe gỗ, mỗi lần đứa bé đó vắng nhà là tôi lại sang chơi với nó, tôi bắt đầu thích tiết kiệm tiền. Tôi cũng không có nhiều tiền, nhưng mà khi nào tôi quét dọn, lượm rác, có ve chai hay tóc rối là tôi thu lại liền, sau đó để dồn đem bán, có tiền tôi lại mua kẹo kéo, hoặc là kẹp tóc, hoặc bánh cuốn thịt cho cô bé, mỗi lần nhìn em cười là lòng tôi lại rạo rực.

Lớn lên một chút, tôi biết ghen. Tôi ghen vì lúc nào em ấy cũng ở cạnh đứa bé đó. Tôi dần dần có ý thức phấn đấu, tôi tự nhủ với mình, chỉ cần tôi có tiền, nhất định tôi sẽ đón em đi với tôi, dù sao em đâu có quan hệ gì với nhà kia?

.....
Tôi nhớ rõ ngày em phẫu thuật não, người tôi cứ như sốt cả buổi, quãng đường ngồi xe sao mà xa thế. Tới lúc về, tôi cũng chỉ được gặp em một chút xíu thôi, toàn bộ thời gian là đứa bé đó chiếm giữ, biết làm sao? Ba mẹ tôi đâu phải người quyền thế?

Ý thức vươn tới thành công của tôi ngày càng cao hơn, nhất định, nhất định tôi phải thành công. Tôi ngày đêm học tập chăm chỉ, nhận làm ba bốn công việc một lúc, vừa để làm giàu, vừa tích lũy kinh nghiệm.

.....
Cái ngày Đỗ Hà nói rằng nhận lời làm bà xã Thuỳ Linh, lòng tôi tan nát. Nhưng tôi vẫn động viên mình, rằng chúng còn trẻ, quyết định bồng bột, tôi đành lừa rằng em vô sinh, kế hoạch đó, là tôi và Mina cùng dàn dựng, ngay cả mẹ tôi cũng không biết, tôi nghĩ rồi tên đó ở Mỹ, gặp nhiều người xinh đẹp hơn, sẽ quên em ấy, để rồi, Yoo-Jung vẫn là của tôi.

Thứ lỗi cho tôi, cái lý thuyết, yêu một người là chứng kiến người đó hạnh phúc, tôi không làm được! Cuộc sống của tôi, nếu không có Đỗ Hà, tất cả thực rất tối tăm. Có một sự thật, khiến tôi đau lòng, là dù Thuỳ Linh có mắng, có chửi Đỗ Hà như nào, thì ánh mắt em ấy, vẫn hướng về phía cô ta. Rõ ràng là ngày bé em yêu tôi hơn, rõ ràng là thế?
Tôi mang chuyện của mình ra tâm sự với một người bạn, nó bảo là có hai trường hợp, hoặc là do cô ta có tiền, có địa vị cao, gái theo là đúng. Hoặc cũng có thể là, tình cảm mà em ấy dành cho tôi, từ trước tới nay, không thay đổi, là tình cảm một đứa em gái dành cho chị gái, còn với Thuỳ Linh, mới là tình yêu.

Tôi lựa chọn tin phương án thứ nhất, cật lực làm việc.
Sau sáu tháng đi tu nghiệp ở nước ngoài về, "tin mừng" tôi nhận được, thật quá trớ trêu, em tra hỏi tôi, và còn lộ ra, em đã có bầu với cô ta...bốn tháng.

Tôi không biết lúc đó tôi sốc như nào?
Tôi không biết lòng tôi tổn thương bao nhiêu?
Tôi làm tất cả vì em, mà em bây giờ, lại thuộc về cô ta ?
Người con gái mà mình yêu thương từ thuở thơ ấu, nay có con với một người khác...cảm giác của tôi lúc này...là đắng như thế đấy!
Tôi dường như mất bình tĩnh. Tôi không tin là cô ta yêu em nhiều như tôi, tôi không tin. Tôi muốn làm một phép thử.

Nhìn máu chảy từ tay em, lòng tôi đau đớn, nhưng đã tới bước này, tôi chẳng thể quay đầu được nữa.
Tôi thực sự choáng váng khi cô ta quỳ xuống, gọi tôi hai tiếng cô chủ. Tới lúc cô ta nhường toàn bộ cổ phần thì tôi sốc nặng, thực ra là tôi chỉ muốn thử thôi. Nhưng kết quả cô ta yêu Đỗ Hà, tới mức bất chấp tất cả, khiến tôi không mấy vui vẻ.
Cũng được, tôi đã có tiền, tôi dụ em theo tôi. Nhưng đổi lại, câu trả lời của em, khiến tôi đau tới tận tim gan.

Vậy là em yêu cô ta, cô ta yêu em, tình yêu thật sâu sắc.
Một tình yêu, khiến tôi phát ghen, phát hận.
Giờ phút em và tôi rơi xuống, tôi đã ước, thượng đế đón chúng tôi lên thiên đường, mà không cần, địa ngục cũng được, chỉ cần em ở bên tôi, đã là quá đủ.

Mà không, cuộc đời không dễ như thế.
Lúc đó tôi bất tỉnh, sau này mới nghe mẹ tôi kể lại rằng người của ông bà chủ tìm thấy chúng tôi, tất nhiên là cũng tìm tới bọn côn đồ kia, bằng chứng hắn giao cổ phần cho tôi cũng vì thế mà bị thủ tiêu.
Lương Thuỳ Linh không ngừng tìm kiếm tôi, tôi đoán cô ta muốn giết tôi lắm đấy, nhưng mẹ cô ta đi trước hắn một bước, vì sợ cô ta làm gây ra chuyện lớn nên đã bí mật cho người tống tôi vào một nhà tù ở gần biên giới rồi nói với cô ta đã xử lý tôi. Mẹ tôi thì làm nhân viên cắt cỏ ở trong chính nhà tù ấy.

Thà bà ấy giết tôi đi còn hơn, những tháng ngày trong căn phòng nhỏ, bốn bên là tường, chỉ có một khung sắt bé xíu, sống còn khổ hơn chết.
Nghe nói mấy tháng sau đó Đỗ Hà sống thực vật, đứa bé trong bụng cũng phải mất rất nhiều tiền của mới giữ lại được. Không lâu sau bác sĩ tiến hành phẫu thuật lấy đứa bé ra nuôi trong lồng ấp, người nhà quyết định đưa em ấy ra nước ngoài chữa trị, số phận thật trớ trêu, trên đường đi, chiếc xe của Đỗ Hà gặp tai nạn nổ thành những mảnh vụn. Em ấy, đã vĩnh viễn rời xa thế gian này.

LH Group để tang hai tuần.
Bà chủ vì bảo vệ con mình, đã phải cho người nhốt lại trong nhà, sai tới chục vệ sĩ canh chừng, nửa năm liên tiếp điều trị bằng vô số loại thuốc, trong đó dùng nhiều nhất vẫn là thuốc an thần liều nặng. Nửa năm, Lương Thuỳ Linh sống như không sống, mơ hồ mơ hồ, cả ngày gọi tên Đỗ Hà. Sau đó thì thị lực của cô ta giảm rõ rệt, có lẽ thời gian là liều thuốc xóa nhòa đi tất cả, cô ta bây giờ đã làm Chủ Tịch, cô ta điều hành khá tốt, hiện nay LH Group cực kì bành trướng, già trẻ gái trai không ai là không biết tới tập đoàn này.

Đó cũng chỉ là tôi nghe mẹ kể, mẹ thì nghe người bên ngoài đồn thế.
Tôi băn khoăn đó là sự thật, hay chỉ là do Bà Hương tung tin, vì bà ta muốn trừng phạt tôi, bởi em ấy là một thiên thần, sao có thể ra đi dễ dàng như vậy được? Tôi không biết nữa, nhưng tôi lựa chọn tin em ấy vẫn còn trên thế gian.

Những tháng ngày qua, nhìn mẹ cắt cỏ trồng rau qua tấm song sắt, rồi xót xa khi nghĩ tới em, nghĩ tới những gì mình gây ra, tôi mới hiểu rằng, thế nào là hạnh phúc. Thích một đóa hoa, không chỉ có cách ngắt đóa hoa về làm của riêng mới là hạnh phúc. Nhìn ngắm hoa nở rực rỡ trên cây, cũng là một loại hạnh phúc.
Hoa nở hoa tàn.
Một giây lầm lỡ, cả đời ăn năn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro