78.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin một thân một mình, anh dũng đối đầu với chai rượu nặng trên bàn đầy máu lửa.
Nàng rót, uống.
Rót rồi uống.
Mấy tên đàn em đứng trong phòng còn phải khâm phục vì nàng uống rượu như uống nước lã.
Bọn chúng không hiểu tại sao, Jimin chỉ qua một đêm đi xem phim với Junkyu xong...mà lại trở nên như vầy. Suốt ngày cáu gắt, bây giờ đêm kéo đến lại không về nhà...tay cầm ly uống rượu một mình tại nơi làm việc.
"Tội gì???Tội gì phải suy nghĩ....Họ hẹn hò thì liên quan gì đến mình ?Họ thân mật như vậy....liên quan gì đến mình ?!!!"
Jimin như đang gào thét trong đầu,mọi hành động thân mật của Joohyun và Minjeong trong rạp chiếu phim cứ như ăn sâu vào tâm trí nàng vậy, không buông tha.
Xoảng!!!!
"Ha...Yu Tỷ!Chị có sao k..."
"Tránh ra!!!" Jimin quát bọn đàn em,để cho chúng khoảng cách với mình. Nàng cáu giận vì bản thân tự dưng lại đem cả chai rượu lớn hất đi xuống sàn."Đem chai khác vào đây!!!Cả mấy cô nhân viên bên ngoài nữa!!!"
"D...dạ rõ...."
"Gái hả?.. Bản thân tôi muốn thì có đầy.... Tôi không cần Minjeong... Không cần!!!......"
Jimin nghĩ vậy rồi nàng đem từng cơn ghen tức trong lòng ra ngoài phô bày hết, nàng vươn tay ném vỡ ly rượu còn đang uống dở.
Nam nhân...không được.... thì nàng sẽ tìm cô gái khác, nàng sẽ tìm ra một cô gái...còn đẹp hơn Minjeong, còn ấm áp hơn Minjeong, còn hoàn hảo hơn cả Minjeong...
-----------------------------
Minjeong lơ đãng ngó mắt ra cửa sổ,xem từng hạt tuyết được gió đưa qua một hướng...cứ như mưa vậy, thật đáng yêu.
Joohyun thì cẩn thận đếm những viên thuốc trên tay Minjeong, khi đã chắc chắn,nàng liền nói."Uống đi."
"Ngày nào cũng ăn rồi uống thuốc. Phiền lắm, tôi muốn ra ngoài..."
"Ra ngoài để gây chuyện nữa à?Nói cho mà biết, đông thì đến càng gần rồi. Em tuyệt đối phải ở trong nhà giữ ấm." Joohyun tự tin vỗ ngực."...Nếu buồn thì nói, tôi đây,sẽ dắt em ra ngoài dạo chơi."
"Vậy bao giờ tôi mới sang nhà Jeno được đây?!"
"....Khi cậu ấy về đã, hiện giờ Jeno đang làm nhiệm vụ xa."
Minjeong uống sạch những viên thuốc màu mè trên tay, rồi cô chợt nhớ ra điều gì đó, liền chuyển tâm trạng. Vỗ vai Joohyun . "...kể tôi nghe về gia đình cô đi."
"...Hả?Sao em lại tò mò chuyện đó...?" Joohyun nghiêng đầu, ngạc nhiên.
"...Hứng thú thôi."
Joohyun nhún vai."...Nhà tôi thì cũng chả có gì.Nói chung cũng không có gì đáng kể...!Cha tôi mất khi tôi chưa sinh ra, mẹ tôi thì lại lo làm ăn,...thời gian bên nhau kém lắm."
"...Phì, loại như cô...cuối cùng cũng bị cô đơn nhỉ?Chắc tại cô hung dữ q-...ặcccc!!!!"
"Tôi sẽ nhét gối vào miệng em đấy!" Joohyun nhăn mặt."Nhưng tôi sống với quản gia, khi mẹ tôi sang nước ngoài làm ăn. Tôi rất chăm ngoan a~. Nhưng đến tuổi 18 rồi lại muốn nếm mùi của cuộc sống, tôi xin việc tại bệnh viện, tách nhà riêng."
"...Nữ nhân hư hỏng." Minjeong nhún vai.
"...Ừ, hư thật...ahaha, em biết đấy,bây giờ mẹ tôi đã về rồi. Nhà cửa to lên hẳn, tôi chợt nghĩ chỉ cần cố gắng để sau này tiếp quản cơ nghiệp....nên nghỉ làm."
"Thế sao??!!!" Minjeong trợn mắt."Tôi còn tưởng cô vì tôi nên bỏ làm ấy chớ!!?"
"Em nghĩ mình là thiên thần chắc....!Cỡ tôi làm hoa hậu trong mắt em thì còn nghe được."
"...Nghe nực cười nhỉ?Tội gì tôi phải treo một con ác quỷ như cô để tôn thờ?"
"...Em...!!Ai là ác quỷyyyy!!!!"
"Ui da!!! Đau!!!! Cái tay của tôi!!! Cái tay của tôi!!!!"
"Em nói tôi là cái gì??!"
"Thôi quên đi..." Minjeong lắc đầu, rồi cô đem chuyện cuộc đời tẻ nhạt của cô kể cho Joohyun nghe xem như trả lễ.
Kể xong Minjeong đương nhiên rất buồn, Joohyun hiểu tâm trạng của cô ấy nên cũng hết sức đem lòng thành của mình ra an ủi cô, đem cô vào lòng âu yếm...
Minjeong trong giây phút bện cạnh cùng Joohyun....Có lẽ vô tình quên được hình bóng Jimin rồi ...?
Hừm!...
Sau này nếu cứ bên cạnh Joohyun như vầy,cô chắc chắn sẽ quên Jimin đi mất thôi....sớm lắm!
Là điềm lành chăng??
----------------------------
"Hwang Yeji!!!" Ryujin hết sức phẫn nộ, cô căm phẫn trước nữ nhân đang giở trò ánh nhìn mèo con ngay trước mắt cô.
"Chị đã hết sức cố gắng để bù lỗi rồi a~" Yeji lưng tròng."Nhưng chị không ghép đôi Minjeong với Jimin lại nữa đâu?!"
"Lý do...?"
"Jimin quả thật rất kiêu ngạo, cô ta bảo Minjeong là đồ bỏ, còn bảo đang hạnh phúc với Junkyu...hực, chị ghét nên..."
"Tất cả chuyện này còn không phải đều do tính hiếu thắng của chị mà ra sao?!!" Ryujin bóp miệng Yeji, cô nhăn mặt."Chị rắc rối thật đấy!"
"Em đừng giận chị nữa. Chị hứa từ hôm nay sẽ ngoan ngoãn, không phá hoại ai nữa...!"
Yeji ôm lấy Ryujin, lôi cô ấy lên giường rồi hết sức đáng thương ngay khi thấy cô ấy biểu hiện muốn bỏ đi khỏi phòng.
"Ryujin!..." Yeji đè mạnh lên người Ryujin, giữ cô ấy lại trên giường."Đã tối lại lạnh,...em gấp gáp như vậy!... Hình như là sợ nữ nhân nào đó cô đơn?"
"...Ừ,đúng vậy." Ryujin đẩy Yeji ra, cô ngồi dậy phủi vai rồi bước xuống giường."...Em đi về thì tốt hơn."
Yeji hét ầm lên. "Đồ khó ưaaaaa!!! Cứ qua lại với mấy nữ nhân khác, tôi cầu cho em bị bệnh HIV chết mới thôi!!!"
"Hwang Yeji...!" Ryujin chau mày."Em không phải loại người thích qua đường,đừng nói bậy bạ, tưởng ai cũng như chị..."
"...em...!!!..... Ryujin~... Thôi đi mà, hãy bỏ qua cho chị , chị sẽ ngoan ngoãn~."
"Sao tự dưng lại đu bám em như vậy...?Còn không phải chị muốn qua đêm với ai khác sao?!"
Yeji cẩn thận lời nói,hết sức ngọt ngào. Nàng lôi kéo Ryujin trở lại giường với những lời ngon ngọt."Chị sợ rồi, tuyệt đối không quấy phá ai nữa. Em đừng giận và lạnh lùng với chị...được không? Khó chịu lắm...."
"Hwang Yeji..." Ryujin lắc đầu, cô chán nản."...chị không làm được chuyện gì nên hồn cả. Được thôi, đây là lần cuối em giải quyết rắc rối cho chị... sau này, em tuyệt đối không can thiệp."
"Biết ngay mà, chị yêu em chỗ đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro