Chap 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Freen mệt mỏi mở mắt...nhìn một loạt cảnh xung quanh.Khá xa lạ. Nhưng cái mùi thì cực kì quen thuộc, mùi như mùi của...thuốc sát trùng? Bật mạnh cơ thể đang tê cứng dậy, cô phát hoảng nhìn ra ô cửa sổ kế bên mình.

                     

"Thôi chết rồi!!!"

                     

Đây là bệnh viện, Freen hoang mang nhìn bộ đồ mình đang mặc, quả thật là đồ của bệnh nhân. Cô đang mơ sao. Chuyện gì thế này? Đêm qua rõ ràng cô đã ngủ với một cô gái cơ mà...

                     

"Freen ...."

                     

"Cái giọng này..." Cô mở to mắt, quay mặt ra phía cửa phòng. Lập tức tràn đầy cảm động, cô trông thấy nữ nhân xinh đẹp quen thuộc đã không gặp thật lâu.

"Mon...."

                     

Mon vẻ mặt hết sức lo lắng,nàng mở lời.

"Đêm hôm qua...một cô gái đã đưa em đến đây!Cô ấy đã kể hết mọi chuyện cho tôi nghe. Freen, nói đi, tại sao em lại lâm vào cái nghề như vậy?Tôi chỉ bỏ lơ em gần 1 tháng thôi, mà em đã như vậy rồi..."

                     

Cô lặng người, cô khẽ giọng.

"Tôi xin lỗi...đáng ra nên nghe lời cô và Heng. Không nên đến gần với Becky ."

                     

"Là cô ta nữa sao?" Mon nhăn mặt.

"Thôi được rồi, ta sẽ nói chuyện này sau! Tôi phải nói chuyện với em trước, rất quan trọng."

                     

"Freen, em đã không khám định kì, lại không uống thuốc, ăn uống lại không đầy đủ, chưa kể đến thói quen uống rượu thường xuyên, mất nhiều sức, thức đêm,..."

                     

Cô ngẩn người, cô thất vọng về bản thân mình...không ngờ lại tệ hại như vậy.

                     

"Lần cuối cùng, đây là cơ hội cuối cùng rồi...bệnh đang dần trở nên nguy hiểm, nếu nó cứ như vậy. Sẽ chuyển sang chứng khác." Mon nghiêm giọng.

"Tôi sẽ gọi cho Heng báo chuyện!"

                     

"Tôi không thể tự chăm sóc mình?Đúng không?" Freen cười nhạt, cô ngã đầu xuống gối.

"Kiểu nào rồi cũng chết, thôi cứ mặc kệ đi."

                     

"Em toàn nói những thứ không đâu vào đâu, nếu không thể chăm sóc mình, em phải ở lại đây!" Mon nhấn mạnh câu mình nói.

"Và y tá khác sẽ chăm sóc em, tôi không làm việc tại phòng em đâu!"

                     

"Cái gì?!" Đã cô đơn, lại còn không có người quen. Freen phản đối ngay.

"Không!!!"

                     

"Nếu vậy cuối cùng là về nhà của tôi, tôi sẽ cực lực quản em cho bằng được."

                     

"Mon....chúng ta....! Sao cô lại tốt với tôi như vậy?" Freen chau mày.

"Tôi có cái gì...để cô lợi dụng sao?"

                     

"Em nghĩ tôi là loại nữ nhân đó à?" Mon tức giận, nàng ném thẳng quyển tập đang cầm trên tay về phía cô.

                     

"Ui!!!Đau!!!"

                     

"Biết đau thì đừng có chọc tôi như vậy, làm sao, chịu không?"

"Tôi...tôi chưa biết nữa." Freen thở dài.

"Tôi thật sự không muốn cố gắng sống."

                     

"Con kiến còn muốn sống, em đừng ngu ngốc. Chiều tôi sẽ quay lại đây!Suy nghĩ đi."

                     

Mon nói rồi mở cửa đi ra ngoài, Freen cũng nín thở một hơi để suy nghĩ....

                     

Cô chắc chắn không muốn duy trì mạng sống của mình.

                     

Cô chỉ là phế vật, là thứ mua vui qua đường....sống có chật đất không?

                     

Dẫu sao cũng chẳng ai thèm quan tâm đến sự tồn tại của cô, liệu cô chết....có ai hay biết không? Becky có biết không?....

                     

Chắc không.

                     

Tại sao Mon lại tốt với cô như vậy?

                     

Cô có nên nhìn lại mình xem còn gì có thể để nàng lấy hay không? Hay nàng ấy cũng giống Becky, đem cô về nhà rồi bắt đầu chà đạp cô?

                     

Nhiều câu hỏi khiến cô nhứt óc,nhưng cho đến cuối cùng vẫn không thể có lời giải đáp.

                     

Suy cho cùng....Heng, Mon...hai người này dẫu sao cũng là người Freen tin tưởng. Có lẻ...cô nên về với họ, cô không nên cứng đầu nữa.

                     

"Cái gì? Sao lại nghỉ bây giờ...?"

                     

"Tôi muốn xin nghỉ việc. Gia đình tôi hiện đã về nước, tôi không cần tự kiếm sống nữa." Mon mỉm cười với vị viện trưởng, cô nộp đơn, rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng lạnh.

                     

Nàng còng chặt tay, nàng phải nhanh chóng thay đồ...và tìm cho ra Becky Armstrong để hỏi chuyện.

                     

Lửa giận đang dần bùng cháy.

                     

Mặc kệ cô ta là đại tỷ, hay giang hồ, có là con gái của tổng thống....nàng cũng phải đòi lẻ phải cho Freen.

                     

Đứng trước quán bar lớn mà nàng đã cực lực tìm kiếm, nàng biết chắc Becky trong đó. Liền hít một hơi, rồi mạnh mẽ tiến vào cửa nói với hai tên to con mặc đồ tây trước quán.

"Tôi muốn gặp Becky Armstrong."

                     

"Cô là ai? Có hẹn trước không?"

                     

"Không!" Mon nhăn mặt.

"Nhưng tôi có quen cô ta."

                     

"Xin lỗi, cô không thể gặp cô ấy được."

                     

"Tại sao?"

                     

"Nếu không có lệnh Armstrong Tỷ, tôi không thể cho cô vào. Vả lại...tôi chưa từng thấy cô! Cô không đáng tin lắm."

                     

"Thế...có tôi đi cùng, cô ấy được vào không?"

                     

Cái giọng thanh của nữ nhân quen quen phía sau vọng lại khiến Mon giật mình, chau mày khi đón được cái khoác vai từ nữ nhân ăn mặc bụi bậm, cực xinh đẹp kia.

                     

"Nam tỷ!" Hai tên thủ hạ cuối đầu. Nam nhăn mặt.

"Còn không tránh ra....tôi có đem đàn em phía sau đấy, đừng để sãy ra xung đột nha."

                     

Hai tên thủ hạ lập tức né ra, Nam cười tươi khoác vai Mon vào trong.

                     

"Cô....sao cô lại ở đây?" Mon trừng mắt gỡ tay Nam ra, nàng còn nhớ rõ cô chính xác là người đã cao ngạo cắn nàng lúc trước.

                     

"Y tá Mon. Câu này tôi hỏi mới đúng!" Nam nhướn mày.

                     

"Tôi đến để đòi lại công bằng cho Freen."

                     

"Cái gì?" Nam trợn mắt.

"Cô biết sao?"

                     

"Tôi biết, chẳng lẻ...cô cũng...."

                     

"Ta vào tìm Becky ngay thôi."

                     

"Được!!!"

                     

Becky đang ngồi trong phòng, say mê hút điếu thuốc với đầy tâm tư trong lòng. Thì bỗng dưng bị giật mình....bởi cánh cửa bỗng dưng bật mạnh.

                     

Và hai nữ nhân ngoài vòng kiểm soát của bọn tay chân cô bước vào thật dũng mạnh.

                     

Nàng chau chặt mày, ngạc nhiên. "NamOrntara....? Mon....Kornkamon!!?"

                     

"Tôi muốn nói chuyện với cô! Hãy nói đi, cô đã làm gì Freen??!"

                     

Mon quát lớn, khiến Becky phút đầu trở nên kinh hãi, nội tạng bất ngờ rung chuyển...cô mở to mắt ra, hỏi lại lần nữa.

"Cái gì cơ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro