dai vien vuong q8 c27-31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐẠI VIÊN VƯƠNG Tác giả: Lưu Lãng đích Cáp Mô

Quyển 8: Huyết Ẩm Phật Đà.

Hồi 27: Đang đêm bỗng nổi xuân phong, thiên binh vạn mã lọt vào trong tay

Dịch + Biên: Dạ Vũ

Nguồn: kiemgioi

Vương Phật Nhi chém giết thoát khỏi doanh trại của Đại Lương Vương nhưng không lập tức chạy về ngay. Hắn thấy Thương Vân Hồng dẫn đạo binh mã thứ hai đến tập kích doanh trại bèn nhíu mày, không bỏ đi theo kế hoạch sắp đặt trước mà đứng đợi ở một nơi cách doanh trại Đại Lương quân không xa.

Bên cạnh hắn chỉ có hai người là Nhạc Sư Đà và Lệ Khuynh Thành, còn lại dù là bẩy Hắc Giáp Huyền Kỵ hay ba đại hộ pháp thần tướng hoặc thi binh trong binh phù thì đều là có thể thu hồi bất cứ lúc nào, không hề bị vướng bận.

Đánh thì đánh, đi thì đi theo ý muốn, cho dù Đại Lương Vương có thoát khỏi Ác Quỷ Đạo thì hắn cũng không sợ.

Vương Phật Nhi đợi đến tận khi Thương Vân Hồng dẫn binh rút lui lúc hừng đông, cảm thấy nghi ngờ liền hỏi:" Tại sao Đại Lương Vương sau khi bị ta đẩy vào Ác Quỷ Đạo lại không có chút động tĩnh gì cả thế? Khuynh Thành, thân thể Thiên thi có cách nào thoát ra khỏi Ác Quỷ Đạo hay không?"

Lệ Khuynh Thành lắc đầu đáp:" Thiên thi thân thể ở ngoài vòng sinh tử, không chịu lực lượng của Ác Quỷ Đạo khắc chế, tuy rằng ra vào Ác Quỷ Đạo khó hơn người thường một chút nhưng với thực lực cu8ar mình thì chắc chắn Đại Lương Vương có thể ra vào tự nhiên."

Vương Phật Nhi lẩm bẩm:" Người bình thường chỉ cần có lực lượng tam phẩm đã có thể ra vào tự nhiên, Đại Lương Vương lại có công lực tăng vọt đến cảnh giới nhất phẩm thì việc thoát thân hẳn là không thành vấn đề. Hắn vẫn chưa ra, chẳng lẽ là gặp cái gì đó ngoài ý muốn không thể kháng cự được ư?"

Một giả thiết cực kì lớn mật hình thành trong lòng hắn, nhưng có nên thi hành kế hoạch lâm thời này hay không thì hắn lại có vài phần do dự. Nếu chẳng may thất bại thì sao? Vương Phật Nhi lo nghĩ ngược xuôi, chợt nghiến răng hét lên:" Nhạc Sư Đà! Ngươi ở lại đây, đưa binh phù cho Khuynh Thành tiểu thư mượn. Hai chúng ta phải xông vào doanh trại của Đại Lương Vương thêm lần nữa. Nếu bên trong có rối loạn thì ngươi lập tức trở về tìm Công Vọng, không được tiến vào hỗ trợ."

Nhạc Sư Đà rất kinh ngạc nhưng cũng không nói gì mà chỉ giao binh phù ra. Trời lúc này đã sáng rõ, cho dù có hai đội thi binh tinh nhuệ thì việc xông vào cũng cực kỳ nguy hiểm. Tuy không biết Vương Phật Nhi tính toán thế nào nhưng Nhạc Sư Đà cũng âm thầm hạ quyết tâm theo chân chủ công xông vào doanh trại.

Một đêm ác chiến khiến cho Tung Dương thiết kỵ tổn thất mất hơn tám mươi người, binh phù của Nhạc Sư Đà cũng chỉ còn lại hơn ba trăm thi binh. Vương Phật Nhi lại không xung phong cấp tập giống như hồi đêm mà lại giảm tốc độ của kỵ binh, cố gắng lập thành thế trận dàn trải mà từ từ tiến đến gần.

Có mấy mũi tên rời rạc bắn đến, Vương Phật Nhi vung côn gạt đi, liền tăng thêm vài phần tin tưởng. Đại Lương quân bị đánh giết khiến lòng người tán loạn, lại không có tướng lãnh nào đủ uy tín thống lĩnh, giờ trông thấy đội kỵ binh không đến nghìn người này thì trước tiên là có mấy chục người la hoảng bỏ chạy tứ lung tung, sau đó là một cảnh mà Vương Phật Nhi không thể tin vào mắt mình.

Đại Lương quân không còn một ai có dũng khí giết địch nữa, cơ hồ là chưa đánh đã chạy, tìm đường tránh né đoàn quân địch đang xâm nhập doanh trại. Ngay đến cả Lệ Khuynh Thành cũng không khỏi thở dài:" Đúng là binh bại như núi đổ. Đại Lương quân cũng chẳng ra cái quái gì, sao lại nói hắn là một trong mười tám phản vương của thiên hạ được chứ!"

Vương Phật Nhi nhìn binh sĩ Đại Lương quân không người cầm đầu chạy tán loạn bèn hừ lạnh một tiếng, vận công quát lớn:" Đại Lương Vương đêm qua đã bị ta chém chết, Hoang Mộc đại tướng đã tập hợp dưới trướng mười vạn binh mã bao vây bên ngoài, ai đầu hàng thì không giết, kẻ ngoan cố chống cự sẽ bị bầm thây vạn mảnh!"

Hắn đề khí hô lớn thế này khiến Đại Lương quân tựa hồ càng rối loạn thêm, nhưng cũng chưa có ai đến đầu hàng. Tất cả binh lính đều loạn lên muốn chạy ra khỏi doanh trại để tránh cái họa cá nằm trong rọ.

Vương Phật Nhi cũng không thèm quản đám đào binh này. Hắn dựa vào Diễm Long thú đen tuyền của Tung Dương thiết kỵ có sức chạy cực nhanh, chỉ một lần xung phong đã ngăn cản được mấy chục tên binh sĩ. Dưới uy áp của hắn, lũ binh sĩ Đại Lương quân này lập tức buông khí giới đầu hàng .

Có khởi đầu này, Vương Phật Nhi triển khai Tung Dương thiết kỵ bắt được vài toán binh lính Đại Lương quân chạy trốn chậm chạp. Sau khi bắt được mấy trăm người, hắn liền sai bọn chúng hò hét nhắm lại những lời nói của mình kêu gọi bạn đồng ngũ trước đây đầu hàng.

Bắc Chu Vương lâm trận bỏ chạy, binh mã thủ hạ bị hao tổn mất ba phần, tuy trải qua một đêm bị Thương Vân Hồng xung phong chém giết nhưng giờ tập hợp lại cùng Đại Lương quân thì vẫn như trước có được gần bốn vạn binh mã. Đại Lương Vương có tính nghi ngờ rất nặng, bởi vậy võ tướng thủ hạ cũng không có ai được nắm giữ nhiều quyền lực. Vương Phật Nhi bất ngờ nảy ra ý này, thế mà thu hoạch lại lớn không tưởng được.

Trừ khoảng hơn vạn binh mã đã trốn ra doanh trại không biết tung tích, còn thì Đại Lương quân đã hoàn toàn hỗn loạn không biết phải làm gì, giờ nghe có tiếng hô hoán rằng mình đã bị bao vây, chủ công thì đã chết trận, Vương Phật Nhi lại tuyển mấy đội binh sỹ cho đội mũ mặc giáp đi khắp nơi tuyên truyền khiến Đại Lương quân lâm trận phản chiến nhiều vô số kể.

Nhìn thấy Đại Lương quân đầu hàng đổ lại như quả cầu tuyết càng lúc càng lớn, Vương Phật Nhi vô cùng mừng rỡ. Đợi đến khi hoàn toàn chiếm được doanh trại Đại Lương quân, hắn ngay cả số người cũng không kịp đếm, chỉ sợ có biến cố khác nên lập tức hạ lệnh phóng hỏa đốt doanh trại rồi rút về hướng đông.

" Nhanh chóng đuổi theo bọn Khương Công Vọng, Lý Huyền Cảm, hợp binh được với Thỉ Phong Doanh thì cho dù có phải chém giết quân Tây Kỳ đang vây khốn Đại Lôi Âm tự cũng không thành vấn đề. Có đám người này, triển vọng phát triển sau này của Đại Lôi Âm tự sẽ không thể đo lường được!"

Chiến quả lớn như vậy từ trên trời rơi xuống khiến cho Vương Phật Nhi thống lĩnh hàng binh chạy được đến bốn mươi dặm rồi vẫn còn cảm thấy như phát mộng.

Nhạc Sư Đà vốn nghĩ sẽ xông vào doanh trại địch cùng chủ công chém giết đẫm máu, không dự đoán được tình hình chiến đấu lại thàng ra thế này. Vương Phật Nhi ra khỏi doanh trại địch lập tức phân một nửa số hàng binh cho hắn. Nhạc Sư Đà đột nhiên có nhiều thủ hạ như vậy thì thật sự có chút không quen.

Hắn xuất thân từ Sư đầu yêu tộc, tuy đàn ông thì ai cũng dũng mãnh, võ công mạnh mẽ nhưng dù sao cũng chỉ là loại nhỏ yếu trong các yêu tộc, không thể có được địa vị cao. Hắn lưu lạc làm võ tướng, cũng không phải chưa từng có kinh nghiệm chiếm sơn trại xưng vương nhưng nhiều nhất cũng không quá mấy trăm tên thủ hạ mà thôi. Khi ở Thỉ Phong Doanh được Vương Phật Nhi cho thống lĩnh hai ngàn binh mã đã làm cho Nhạc Sư Đà hãnh diện, nay thủ hạ thoáng cái tăng gấp năm sáu lần khiến Nhạc Sư Đà lâng lâng tựa như bay trên mây.

Lệ Khuynh Thành thấy hai người đều có vẻ như tâm hồn bay bổng thì không khỏi có chút buồn cười. Vương Phật Nhi đánh trận chiến này thật sự có chút khó giải thích nổi. Chiến lược của hắn vốn rất là khinh xuất thế nhưng lại đoạt được chiến quả ngoài ý muốn như thế này, ngoài việc nói lên binh pháp của Đại Lương Vương có vấn đề thì chỉ có thể nói rằng số phận của Vương Phật Nhi rất may mắn.

Dân chúng và binh mã của Thanh Mộc thành chạy suốt đêm, tất nhiên là rất vội vã nhưng họ mang theo gia đình nên dù thế nào cũng không bằng được tốc độ hành quân của đám hàng binh thủ hạ của Vương Phật Nhi. Sau khi gạt bỏ những ý nghĩ linh tinh trong đầu, Vương Phật Nhi cũng hạ lệnh tạm thời nghỉ ngơi để chỉnh đốn quân dung.

"Nếu cứ tiếp tục chạy loạn như thế này thì chỉ sợ chẳng may gặp chút biến cố là đám Đại Lương quân vừa đầu hàng này sẽ bỏ trốn mất ngay. Trước hết phải biên chế thành đội ngũ rồi có chạy tiếp cũng không muộn."

ĐẠI VIÊN VƯƠNG Tác giả: Lưu Lãng đích Cáp Mô

Quyển 8: Huyết Ẩm Phật Đà.

Hồi 28: Thần thử tướng quân phục binh dưới đất

Dịch + Biên: Dạ Vũ

Nguồn: kiemgioi

Vương Phật Nhi biên chế lại đội ngũ còn giỏi hơn nhiều so với các loại danh tướng ở Trung thổ Thần Châu. Hơn nữa, hắn nhờ việc này cũng sơ bộ kiểm kê được số lượng hàng binh.

Kết quả thống kê cho thấy chiến dịch này thu hàng được hơn hai vạn ba ngàn Đại Lương quân, trong đó hơn nửa là bộ binh, có không đến hai ngàn kỵ binh. Người có võ công cao cường, tu vi trên cửu phẩm được hơn ba trăm người, Nô thú một ngàn năm trăm con, các loại vật tư quân dụng tuy do phải hành quân gấp gáp đã đánh mất hơn nửa nhưng vẫn đủ chi phí cho cả đại quân trong mười ngày .

Sau khi chỉnh đốn lại quân ngũ, Vương Phật Nhi hạ lệnh vứt bỏ những vật cồng kềnh không cần thiết, phân phát lương khô, cho nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục hành quân, quả nhiên tốc độ nhanh rất nhiều.

Vương Phật Nhi dự tính sau một ngày hành quân thì chắc phải đuổi kịp dân chúng thành Thanh Mộc nhưng trên đường lại không phát hiện được gì nên liền cảm thấy nghi hoặc. Hắn lệnh cho Nhạc Sư Đà dẫn một đội kỵ binh đi trước thăm dò tin tức.

Nhạc Sư Đà vừa rời khỏi thì Vương Phật Nhi lại cảm thấy không yên lòng cứ như quên mất một việc trọng yếu gì đó. Hắn quay sang nói với Lệ Khuynh Thành:" Ta cứ thấy tâm trí không yên nhưng lại không hiểu mình quên việc gì! Cho dù Mộ Dung Thôn có năng lực nghiêng trời thì cũng không có khả năng đưa dân chúng đi nhanh như vậy chứ!"

Lệ Khuynh Thành nêu câu hỏi:" Hay Mộ Dung Thôn đi đường khác rồi chăng? Vì thế nên chúng ta không thể gặp được?"

Vương Phật Nhi lắc đầu đáp:" Nếu như vậy thì bọn Công Vọng tuyệt đối sẽ không đi theo Mộ Dung Thôn đâu ."

Lệ Khuynh Thành cũng tán thành. Nàng là người khổ tu võ thuật, không hiểu biết mấy về việc thống lĩnh quân đội, cũng không có đề nghị gì khả thi. Nàng vắt óc tính toán hồi lâu cũng không nghĩ ra được biện pháp nào.

Vương Phật Nhi ngồi ngay ngắn trên lưng Phi Vân Đà, mắt nhìn thẳng về phía trước. Núi Linh Cữu trong phạm vi mấy ngàn dặm ở phía trước Đại Lôi Âm tự là lý một bình nguyên hoang dã, ba mặt tương ứng là Tây kỳ Tiết Độ Sứ Cơ Huyễn chiếm Thương Nam châu, Hoang Mộc đại tướng đóng ở Thanh Mộc thành và Bắc Chu Vương ở Bắc Chu sơn. Tuy lãnh địa của Đại Lương Vương không tiếp giáp với Nam hoang nhưng khoảng cách cũng không xa hơn khu vực mà ba nhà khống chế bao nhiêu, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn binh mã vòng qua Bắc Chu sơn đến đây.

Vùng hoang nguyên này có thi khí nồng đậm nên chẳng những không có một ngọn cỏ mà cũng cực ít cây cối, lại hoàn toàn không có các loại gò đồi làm chỗ có thể mai phục. Vương Phật Nhi vốn lo lắng không biết có phục binh chặn ở phía trước hay không, nhưng với loại địa hình này thì căn bản cũng không thể nào mai phục được.

" Vượt qua bình nguyên Nam hoang sẽ tiến vào địa giới Thương Nam châu, sau đó đến lãnh địa của Hy Cùng tộc. Dù Mộ Dung Thôn có đi như thế nào thì cũng sớm bị ta trông thấy mới phải chứ. Trừ phi hắn chui được xuống đất......"

Vương Phật Nhi nghĩ tới đây thì đột nhiên chấn động trong lòng, nhìn vào bình nguyên mênh mông vô bờ ở trước mặt thì thấy có một đám hơi nước lờ mờ như hình con rồng lớn lơ lửng trên không trung. Hắn trước đây chưa chú ý tới điều này thì cũng không điều tra kỹ lưỡng, nhưng giờ trông thấy thì khiến hắn tim đập chân run.

Trong ký ức của kiếp trước có những đoạn phim truyền hình kinh điển có liên quan tới việc đào địa đạo. Đó là một đoạn phim về cuộc chiến tranh chống quân xâm lược bảo vệ quốc gia vừa hùng tráng vừa đau thương. Để chống lại quân xâm lược chiếm ưu thế về vũ lực, người dân Trung Quốc thông minh tài trí đã nghĩ ra rất nhiều phương thức chiến đấu đặc thù, trong đó loại nổi tiếng nhất chính là chiến đấu dưới địa đạo.

Quân xâm lược phải đau đầu đối phó loại phương thức chiến tranh xuất quỷ nhập thần này, phải mời một vị chuyên gia đến để phá bỏ những mạng lưới địa đạo chẳng chịt ngang dọc, trong đó một biện pháp để phát hiện địa đạo chính là quan sát hơi nước từ mắt đất bốc lên vào lúc sáng sớm.

" Nếu dựa theo hình tượng này thì chẳng phải là phía trước có đại quân ẩn núp ở dưới lòng đất chờ ta sập bẫy ư? Binh mã của ai mà lại có năng lực thần kỳ như thế này chứ?"

Vương Phật Nhi hét lớn hạ lệnh cho đại quân ngừng lại, lập thành trận thế đối phó quân địch. Lệ Khuynh Thành thấy Vương Phật Nhi khẩn trương như vậy thì không khỏi bật hỏi:" Thập Phương, huynh phát hiện ra cái gì chăng? Chẳng hay phía trước xuất hiện cái gì khác thường?"

Vương Phật Nhi đơn giản kể cho nàng nghe phán đoán của mình. Lệ Khuynh Thành lập tức kinh ngạc la lên thất thanh:" Muội tây tiến lần này cũng có đi ngang qua lãnh địa của Cơ Huyễn, nghe nói mười sáu thủ hạ của vị danh tướng Trung thổ này đều là những tướng lĩnh từng cầm quân trải qua trăm trận chiến, trong đó có một người được gọi là Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo với sở trường là đào địa đạo, thống lĩnh Thần Thử quân nổi danh là đội quân hùng mạnh trong thiên hạ. Nhất định là hắn mai phục ở phía trước."

Vương Phật Nhi lúc này mới đột nhiên nhớ ra rằng mình đã quên mất điều gì. Thương Vân Hồng mãi đến hừng đông mới rút khỏi doanh trại của Đại Lương Vương, thế thì mấy ngàn kỵ binh của hắn đã chạy đi đâu ?

" Khuynh Thành, muội dẫn tất cả kỵ binh đi về hướng Nam phương, tránh vùng địa đạo, vu hồi đến phía sau bọn chúng chờ khi phục binh trồi lên thì quay lại đánh úp."

Binh lính Đại Lương quân mới đầu hàng nên Vương Phật Nhi không có cách nào chỉ huy được theo ý muốn. Cũng may hắn vừa mới chỉnh đốn đội hình, dựa theo trình độ mà cứ năm trăm người chia thành một bộ, năm ngàn người lập thành một khúc và chọn ngẫu nhiên vài tên có võ công cao nhất trong đám Đại Lương để phân làm quan quân.

Sau khi Lệ Khuynh Thành rời đi, hắn lập tức sai một khúc binh mã đào một chiến hào thật sâu chạy ngang phía trước mặt, dĩ nhiên đã quyết định chủ ý muốn cùng ôm cây đợi thỏ chờ Tây kỳ quân phải tiêu hao.

"Không thể dự đoán được chiến ý của Đại Lương quân, cho dù là đánh như thế nào thì khả năng chúng sợ hãi chạy loạn khắp bốn phía vẫn gần như là chắc trăm phần trăm. Trong thời điểm này, nhất định phải bày ra thế vào đất chết để tìm đường sông, khiến cho bọn họ hiểu rằng nếu không liều mạng thì nhất định sẽ chết thì mới có thể kích thích được sức chiến đấu. Ta trước hết lập trận Ô Quy Thiết Dũng để xem vị huynh đệ ở dưới đất kia có phép thuật gì xoay chuyển tình hình!"

Đào xong chiến hào, Vương Phật Nhi ra lệnh dùng bùn đất đã đào lên đắp thành một gò đất ở phía sau chiến hào. Có lợi thế này, đứng trên cao nhìn xuống thì còn có gì có thể ngăn cản được tầm mắt chứ.

Còn chưa xong việc thì Nhạc Sư Đà đã dẫn quân đi điều tra trở về, thấy Vương Phật Nhi bày trận như vậy cũng cảm thấy kỳ quái, bẩm báo và hỏi Vương Phật Nhi:" Phía trước không có vấn đề gì, sao chủ công lại không đi tiếp nữa?"

Vương Phật Nhi chỉ về phía trước nói:" Nếu Mộ Dung Thôn dẫn dân chúng từ nơi này chạy đi thì chắc chắn trong lúc hoảng loạn bỏ chạy thì phải vứt bỏ lại dọc đường một ít đồ vật nhưng chúng ta hiện giờ lại không phát hiện được gì trên đường, còn nếu không phải Mộ Dung Thôn chạy theo hướng khác thì bọn họ đã bị người đánh bại, toàn quân bị giết hoặc bị bắt làm tù binh cho nên đường đi mới bị thu dọn sạch sẽ như vậy!"

Nhạc Sư Đà kinh hãi nói:" Không thể nào! không phải quân đội của Đại Lương Vương đã bị đánh tan rồi sao? Chẳng lẽ là Tây kỳ quân?"

Chữ Ký của hailua2523 ©2010 4vn.eu™. Phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.

Hãy nhấn nút 'Cảm Ơn' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài - Click quảng cáo ủng hộ 4vn Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hailua2523 hoa_co, manhen, quidaudinh   #252   10-11-2010, 12:40 AM huynhba Phi Thăng Chi Hậu   Tham gia: Feb 2009 Đến từ: USA Bài gởi: 2,702 $4vn: 3,500 Thanks: 563 Thanked 11,089 Times in 1,065 Posts ĐẠI VIÊN VƯƠNG Tác giả: Lưu Lãng đích Cáp Mô

Quyển 8: Huyết Ẩm Phật Đà.

Hồi 29: Thiết kỵ phá tan quân địch

Dịch: Dạ Vũ

Nguồn: kiemgioi

Vương Phật Nhi thấy Nhạc Sư Đà nghi ngờ nhưng vẫn không muốn nói ra suy đoán đã nói với Lệ Khuynh Thành. Chung quy là hắn không nắm chắc, nếu chẳng may suy đoán sai lầm thì sẽ mất uy tín với thuộc hạ, cực kỳ bất lợi đối với việc duy trì hình ảnh của hắn.

Hắn chỉ thản nhiên nói:" Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi đi. Sư Đà, ngươi hãy quay về với đội binh mã của mình!" Nhạc Sư Đà không tiện hỏi thêm, rời đi về chỗ thuộc hạ của mình. Vương Phật Nhi thầm nghĩ trong lòng:" Cho dù tên kia có thật sự là Thần Thử tướng quân thì ta vẫn không tin hắn có thể chịu đựng ở dưới lòng đất lâu như vậy. Sau một ngày thì ta sẽ bỏ mặc đám quân mai phục của ngươi, còn nếu trồi lên thì chỉ sợ các ngươi đã hoảng loạn, có đánh nhau cũng chưa chắc thắng được hàng binh Đại Lương quân."

Hắn ở bên này cứ thế triển khai đội hình, không quá hai canh giờ thì đám mây nước dài như con rồng ở trên vùng đất dự tính có phục binh đã cuồn cuộn chuyển động rồi bùn đất bắn tung tóe, một đội binh lính xông ra khỏi lòng đất. Viên tướng cầm đầu mặc giáp đen, dáng người mập mạp, tướng ngũ đoản, từ xa dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn về phía Vương Phật Nhi và gầm lên chửi rủa ầm ĩ.

Hai quân cách xa nhau rất xa, ngựa hí quân reo ồn ào nên Vương Phật Nhi dù có công lực cao thâm đến đâu cũng không thể nghe được vị võ tướng mập mạp này đang tức giận mắng cái gì. Hắn mỉm cười, đột nhiên đề khí quát to:" Có phải là Thần Thử tướng quân thuộc hạ của Tiết Độ Sứ Cơ Huyễn không? Ta ở Đại Lôi Âm lâu nay vẫn nghe danh tiếng của tướng quân, giờ gặp quả nhiên thấy danh bất hư truyền. Ha ha! Ha ha!"

Một trận cười to truyền quá, Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo tức thì lộ vẻ mặt khó coi. Thủ đoạn mà hắn vốn tự hào lại bị Vương Phật Nhi khám phá ra khiến trong lòng rất là kỳ quái. Hiện giờ lại bị cười nhạo nên hắn cũng không nhịn được đề khí hét lớn:" Là vị cao tăng nào của Đại Lạn Đà tự? Ta cũng không nghe nói Đại Lôi Âm tự có ai giảo hoạt như vậy?"

Vương Phật Nhi chỉ cười chẳng buồn trả lời. Hắn đã nhận ra Thần Thử quân của Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo chỉ có hơn ba ngàn người, lại đều là bộ binh nên có đánh trực diện thì hàng binh Đại Lương quân cũng không e sợ hắn. Lệ Khuynh Thành chắc đã dẫn kỵ binh đến sau lưng Thần Thử quân, hiện giờ nếu là hắn có thể khống chế tốt Đại Lương quân thì chỉ cần một lần công kích là có thể đánh cho người Thần Thử tướng quân vang danh thiên hạ này tan tành.

" Đáng tiếc là hàng binh Đại Lương quân hiện giờ chưa chiến đấu được, ít nhất phải có dăm bữa nửa tháng huấn luyện mới có thể miễn cưỡng tác chiến chứ hiện giờ vẫn chỉ yếu ớt như cây sậy khiến ta phải lo lắng."

Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo quát mắng một trận nhưng vẫn không khỏi thấp thỏm lo lắng. Tu vi của hắn thua xa Vương Phật Nhi, chưa đạt tới ngay cả ngũ phẩm là giới hạn dưới cùng của cao thủ nhất lưu. Hắn chỉ có công lực thất phẩm, gào thét một trận lớn như vậy khiến cho bị tiêu hao quá nhiều. Hắn ra chiến trường thường thường dựa vào thuật ẩn nấp dưới đất xuất quỷ nhập thần của Thần Thử quân mà đánh bất ngờ, hôm nay chiến thuật thất bại nên cũng không có biện pháp gì nữa.

" Con bà nó. Không biết tiểu tử Cơ Lạc Hồng kia có tiếp ứng đúng lúc không, bằng không thì nói không chừng lão Chiêm ta hôm nay muốn về cũng khó!"

Nhưng trong mười sáu danh tướng thủ hạ của Cơ Huyễn, Chiêm Trảo lăn lộn trên chiến trường rất nhiều, tuy tình thế khẩn trương, Thần Thử quân ở vào hoàn cảnh xấu nhưng hắn cũng không sợ. Chiêm Trảo thì cứ mắng chủi cho sướng mồm, còn Thần Thử quân cũng chẳng cần đại tướng thống lĩnh lo lắng đã bày xong trận, lợi dụng chiến hào ngang dọc mà lập thành trận thế phòng thủ vững chắc.

Vương Phật Nhi trông thấy trận thế của Thần Thử quân thì thầm thở dài. Tuy đội binh mã này chỉ có ba ngàn nhưng ngấm ngầm có khí thế rất khó đối phó, quân uy cực thịnh, mạnh hơn hai vạn đại quân của hắn một bậc.

Lệ Khuynh Thành theo chỉ dẫn của Vương Phật Nhi, vừa thấy Thần Thử quân chui lên khỏi mặt đất thì lập tức dẫn kỵ binh xung phong. Chiêm Trảo chỉ huy Thần Thử quân toàn lực chống đỡ. Vương Phật Nhi hét lớn ra lệnh cho Đại Lương quân xông lên, khi đến gần chỗ hai bên giao chiến thì hắn phóng Tung Dương thiết kỵ ra.

" Chiêm Trảo tướng quân, bản nhân rất có cảm tình đối với ngươi, muốn mời đến Đại Lôi Âm tự chơi mấy ngày, mong đừng có chống cự!" Vương Phật Nhi xông lên trước, tay vung Thanh cung Mộc hóa thành một đạo sáng xanh lập tức đánh mười mấy tên Thần Thử quân đứng hàng đầu bay lên trên không trung.

"Thằng giặc này có công lực thật mạnh!" Chiêm Trảo không đề phòng việc quân địch lại có đội thi binh kỵ mạnh mẽ như thế này, tuy rằng hơn ba ngàn Thần Thử quân chiến đấu kiên cường nhưng vẫn bị Vương Phật Nhi một đường chém giết xuyên qua trận thế phòng ngự, trực tiếp đối mặt với Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo.

Tuy tự biết mình không địch lại nhưng Chiêm Trảo cũng không cam tâm bó tay chịu trói. Hắn vung hai tay khua thanh binh khí đắc ý Hoàng Long trảo, hét lớn một tiếng rồi lập tức xông tới gần chặn đánh Vương Phật Nhi. Hơn chục thân binh bên cạnh cũng liều chết theo sát Chiêm Trảo xông về hướng Vương Phật Nhi.

" Thật không ngờ tên Chiêm Trảo béo phì mập mạp giống như một con chuột cống thế này mà quân lính lại trung thành đến thế."

Vương Phật Nhi vận công lực Thập Phương Đống Ma Đạo cực kỳ bá đạo quét ngang thanh đại bổng, hễ tên Thần Thử quân nào bị hắn điểm trúng lập tức đông cứng lại như một khối tượng bằng băng, đông cứng ở đương trường.

Chiêm Trảo trông thấy tình cảnh như vậy thì trong lòng kinh hoảng. Hoàng Long trảo mới đánh tới trước người Vương Phật Nhi đã bị một luồng sức mạnh trắng lóng lánh đóng băng lại. Vương Phật Nhi cười hắc hắc, tay nhẹ nhàng quẹt ra một chiêu. Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo liền cảm thấy không còn tự chủ được nữa, người bay lên trên không rồi rơi vào bàn tay kẻ địch.

Tướng quân của mình đã bị bắt nhưng Thần Thử quân chẳng những không chút rối loạn mà ngược lại chiến ý càng cao, liều mạng muốn cướp lại Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo. Vương Phật Nhi không muốn đánh lâu, bắt được Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo rồi thì lập tức dẫn Tung Dương thiết kỵ lui về trận địa của mình.

Đại Lương quân tuy rằng vừa thất bại, lại bị thu hàng nhưng khi đối mặt với quân địch thì vẫn còn có chút khí phách, Thần Thử quân vài lần phản kích nhưng đều bị đánh bật ra. Lại thêm Lệ Khuynh Thành dẫn kỵ binh tấn công cấp tập ở sau lưng nên Thần Thử quân cố gắng phản kích cũng không duy trì được bao lâu, bỏ lại mấy trăm thi thể rồi quay trở về phòng tuyến của mình.

Chúng dựa vào chiến hào chằng chịt ngang dọc, Lệ Khuynh Thành không có cách nào phát huy tác dụng của kỵ binh còn Vương Phật Nhi cũng không dám xâm nhập công kích nên hai bên cứ giằng co như vậy.

" Được rồi! Đánh tới tình trạng này thì ta rút quân đi, đám Thần Thử quân mất chủ tướng này cũng không dám truy kích đâu." Vương Phật Nhi điều động binh mã giống như trăm hoa đua nở, sau vài cái lần di chuyển đã vượt qua trận địa của Thần Thử quân hội hợp với Lệ Khuynh Thành. Hắc giằng co một hồi rồi từ từ rút về hướng Đông.

Thần Thử quân rất muốn truy kích nhưng lại không đủ thực lực nên chỉ có thể nhìn theo quân địch bắt mất chủ tướng mà chửi ầm lên, ngoa ngoắt giống hệt Chiêm Trảo.

Chữ Ký của huynhba ©2010 4vn.eu™. Phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.

Hãy nhấn nút 'Cảm Ơn' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài - Click quảng cáo ủng hộ 4vn Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba manhen, quidaudinh   #253   Hôm qua, 12:52 AM huynhba Phi Thăng Chi Hậu   Tham gia: Feb 2009 Đến từ: USA Bài gởi: 2,702 $4vn: 3,500 Thanks: 563 Thanked 11,089 Times in 1,065 Posts ĐẠI VIÊN VƯƠNG Tác giả: Lưu Lãng đích Cáp Mô

Quyển 8: Huyết Ẩm Phật Đà.

Hồi 30: Họa kích của Cơ Lạc Hồng

Dịch: Dạ Vũ

Nguồn: kiemgioi

“Chủ công. Phía trước có quân địch chặn đường!”

Vương Phật Nhi đánh tan mai phục của Thần Thử quân, mới hành quân chưa được ba mươi dặm đã thấy cờ hiệu của quân đội Tây kỳ. Cánh quân Tây kỳ này có khoảng ba vạn, đội hình mạnh mẽ mà Vương Phật Nhi chưa gặp bao giờ.

Trên Soái kỳ có một chữ “Hồng” màu trắng tinh. Mấy tên Thần Thử quân vừa bị bắt trông thấy lập tức lớn tiếng reo hò, giọng điệu vô cùng mững rỡ.“Là đạo quân dùng kích của Cơ Lạc Hồng. Chúng ta được cứu rồi, đám ô hợp này đương nhiên không phải đối thủ của Cơ lão đại......”

Lệ Khuynh Thành và Nhạc Sư Đà cùng đi bên cạnh Vương Phật Nhi. Lệ Khuynh Thành nhướng mày, nói với Vương Phật Nhi:“Trước mặt là Cơ Lạc Hồng, một trong mười sáu đại tướng thủ hạ của Cơ Huyễn. Nếu là hắn thì thật sự có chút phiền toái .”

Vương Phật Nhi đảo mắt nhìn qua vị tướng quân cưỡi Xích Diễm long thú, mặc áo giáp trắng như tuyết, tay cầm một cây kích lờn đứng ở trước trận địa quân địch, trong lòng bỗng sinh ra một nỗi cảm khái:“Đây mới là dáng vẻ của đại tướng thống lình ngàn vạn binh mã, uy phong sát khí khiến quân địch khiếp đảm!”

“Có người nói trong bảy đại thần tướng mới của Trung thổ, nếu luận về binh pháp mưu lược thì danh tiếng lớn nhất nhất định là Lý Dược Sư nhưng nếu chỉ luận về võ công thì Cơ Lạc Hồng dùng họa kích mới là người có võ công cao nhất!”

Vương Phật Nhi quay đầu lại, thấy Lệ Khuynh Thành khi nói về Cơ Lạc Hồng thì sắc mặt có chút cổ quái, bèn nhoẻn miệng cười nói:“Binh pháp mưu lược thì ta thật sự cam chịu nhận thua, nhưng nếu so về võ công thì chỉ sợ vị Cơ Lạc Hồng này chưa chắc đã mạnh hơn ta.”

Lệ Khuynh Thành rời mắt khỏi Cơ Lạc Hồng, chuyển sang nhìn thẳng vào Vương Phật Nhi, hơi chu miệng lên, khẽ cười nói:“Muội nghe giọng nói của huynh có chứa chút dấm chua thì phải? Muội đã từng giao thủ với Cơ Lạc Hồng, tuy người này chỉ có võ công nhị phẩm nhưng cây đại kích thật sự có uy lực quỷ thần khó lường, lúc ấy giao thủ trăm chiêu không phân biệt thắng bại, nếu có thêm vài vị võ tướng xuất sắc thủ hạ của Cơ Huyễn xông lên thì muội cũng chỉ có đường bỏ chạy. Thập Phương, nếu huynh có bản lĩnh thì hãy đánh bại vị đại thần tướng mới này cho muội xem có phải võ công không thua hắn hay không.”

Vương Phật Nhi nổi hào khí, vỗ Phi Vân Đà vọt lên trước trận, quát to:“Cơ Lạc Hồng! Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo ở trong tay ta, ngươi có muốn hắn còn sống trở về hay không?”

Vương Phật Nhi nói những lời này với giọng thật là độc ác, lập tức giương bẫy đối với Cơ Lạc Hồng.

Cơ Lạc Hồng đang đứng yên ở dưới Soái kì, lúc này mới khẽ cử động. Lông mao từ đầu đến đuôi con Xích Diễm long thú bùng cháy lên lửa đỏ, giao hòa với chân khí trắng tinh trên người Cơ Lạc Hồng trông giống như một vầng trăng lạnh mọc lên trong lửa cháy.

Thú cưỡi của Cơ Lạc Hồng ít nhất cũng có lực lượng trên ngũ phẩm! Trong khắp Trung thổ cũng không có quá một trăm con Xích Diễm long thú như vậy.

“Nếu Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo có tổn thương một sợi lông thì ta nhất định giết sạch quân lính của ngươi, không để sót một người còn sống!”

Cơ Lạc Hồng rốt cục cũng mở miệng, nhưng lời nói lạnh lẽo tàn khốc không một chút lo lắng khiến cho ngay cả Vương Phật Nhi nghe xong cũng phát run lên. Một lúc lâu sau hắn mới khẽ cười một tiếng, lên tiếng đáp:“Không có cách nào đâu. Ta có bảy thi yêu và cả ngàn thi binh nhập phẩm, dù thế nào cũng có thể đổi lấy một nửa binh mã của Cơ Lạc Hồng tướng quân, một nửa còn lại xem như người sắp bị chết chém, chỉ như chó cùng rứt giậu mà thôi.”

Vương Phật Nhi nào phải loại tay mơ, lúc này một phân khí thế cũng không chịu thua. Ánh mắt hai người như điện, tức thì giao thủ ở giữa không trung. Đôi mắt của Cơ Lạc Hồng giống như băng sương mãi mãi không tan, chứa đựng sát ý như ngàn vạn binh mã còn ánh mắt Vương Phật Nhi thì giống như mặt trời cháy rừng rực chân hỏa, huyền ảo thiên biến vạn hóa, tuy rằng tu vi thấp hơn Cơ Lạc Hồng hai phẩm nhưng cũng không thấy nửa điểm kém hơn.

“Hừ, có được dũng khí đến thế này quả không hổ là đệ tử của Vương Phật Nhi trụ trì Đại Lôi Âm tự. Thôi được, ta cho ngươi một cơ hội. Nếu có thể đấu tay đôi thắng được ta thì ta sẽ cho ngươi một con đường sống. Nếu ngươi thua thì phải ngoan ngoãn thả Thần Thử tướng quân trở về!”

Vương Phật Nhi cười hắc hắc, lạnh lùng đáp:“ Ngươi đưa ra đề nghị không công bằng như vậy chẳng làm mất thể diện của mình sao. Cơ Lạc Hồng, không phải ngươi nói dối, hay vẫn còn tỉnh táo đó chứ! Chẳng lẽ ta thắng ngươi thì Cơ Lạc Hồng tướng quân sẽ hết quan tâm đến Thần Thử tướng quân g, mặc cho ta mang đi ư?”

Cơ Lạc Hồng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ thất sách. Hắn nào có tâm tư gì bàn chuyện đánh cuộc với Vương Phật Nhi cơ chứ? Vừa rồi hắn đề nghị chẳng qua là không muốn Vương Phật Nhi dùng thủ đoạn cá chết lưới rách, dùng đám thi binh Tung Dương thiết kỵ vào loại lợi hại nhất thiên hạ liều chết đổi mạng với Chiến Kích quân của hắn mà thôi.

Chỉ cần Vương Phật Nhi đáp ứng đánh tay đôi với hắn, Cơ Lạc Hồng thập phần tin tưởng sẽ bắt sống tên tiểu tử trẻ tuổi này. Chỉ cần có thể bắt được chủ tướng của quân địch thì việc trao đổi lấy Chiêm Trảo chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ. Hắn chỉ không dự đoán được Vương Phật Nhi lại quỷ quyệt tinh quái thế này.

“Nếu ngươi có thể thắng thì ta đương nhiên vẫn muốn Chiêm Trảo tướng quân được thả về, nhưng bản tướng đáp ứng với ngươi sẽ lấy ba vạn tù binh Thanh Mộc thành để trao đổi lấy Thần Thử tướng quân!”

Vương Phật Nhi nghe xong câu này thì trong lòng phát lạnh, thầm mắng một tiếng rồi nói:“Xem ra Mộ Dung Thôn không chạy thoát được kiếp số, vẫn bị người ta bắt sống. Nhưng tại sao chỉ có ba vạn tù binh, dân chúng Thanh Mộc thành cộng với Thỉ Phong Doanh của ta ước chừng phải đến mười vạn chứ!”

Vương Phật Nhi chẳng hề tin tưởng đối phương, trong lòng tính toán kế sách, nghĩ rằng Chiêm Trảo nặng hơn trăm cân cũng không giá trị giá trị bằng ba vạn dân cư. Hắn lên tiếng đáp:“ Tuy rằng Cơ Lạc Hồng tướng quân rất hào phóng nhưng điều kiện này quá mức rộng rãi, vừa nghe đã thấy là nói khoác. Hay là chúng ta đổi sang đánh cuộc cái khác đi!”

Cơ Lạc Hồng thật sự bị Vương Phật Nhi làm cho mất nhẫn nại, lạnh lùng quát lớn: “Ngươi muốn thế nào?”

Vương Phật Nhi cười ha ha, nhảy lên Phi Vân Đà xông ra trước trận, chỉ thẳng cây Thanh cung Mộc quát to:“Đổi ba vạn tù binh thì không khỏi khiến người khác không tin, ngươi đem binh mã Thỉ Phong Doanh của ta ra trao đổi cũng là đủ rồi!”

Cơ Lạc Hồng hơi nhăn mặt, đáp:“Bản tướng chỉ bắt được Hoang Mộc quân ở Thanh Mộc thành làm tù binh, còn Thỉ Phong Doanh là cái quái gì thì vẫn chưa nghe nói qua.”

Vương Phật Nhi nghe xong mừng rỡ, thầm nghĩ:“Chẳng lẽ bọn Công Vọng đã chạy thoát được rồi sao?” Vương Phật Nhi ngửa mặt lên trời cười lớn, âm thanh chấn động toàn trường:“Nếu là như vậy thì hy vọng về sau tướng quân hãy thêu trên quân kỳ vài chữ lớn “Bại tướng dưới tay Vương Thập Phương” là đủ rồi!”

Cơ Lạc Hồng lập tức giận điên người, thấy Vương Phật Nhi đã thúc Phi Vân Đà đến khoảng giữa hai trận tuyến thì liền vỗ vào người Xích Diễm long thú, hét lên như sấm. Cây đại kích không biết đã xuất hiện ở trước mặt Cơ Lạc Hồng từ khi nào, cơ hồ ngay lập tức huyễn hóa ra gió lạnh khôn cùng đâm về phía Vương Phật Nhi.

Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba hoa_co, manhen, quidaudinh   #254   Hôm qua, 12:54 AM huynhba Phi Thăng Chi Hậu   Tham gia: Feb 2009 Đến từ: USA Bài gởi: 2,702 $4vn: 3,500 Thanks: 563 Thanked 11,089 Times in 1,065 Posts ĐẠI VIÊN VƯƠNG Tác giả: Lưu Lãng đích Cáp Mô

Quyển 8: Huyết Ẩm Phật Đà.

Hồi 31: Nho gia cửu kinh, thiên hạ chính thống

Dịch: Dạ Vũ

Nguồn: kiemgioi

“Lên!”

Vương Phật Nhi dùng niệm lực thúc đẩy khiến cho đất đá trên mặt đất bay lên, tụ lại thành hơn chục cây gậy đất đánh về hướng Cơ Lạc Hồng. Những cây gậy đất đá này có sức sát thương không lớn nhưng lại làm cho sáu giác quan trở nên mơ hồ. Cơ Lạc Hồng dùng đại kích quét một vòng nhưng không thể đánh tan bụi đất, đành phải hét lớn một tiếng khiến cho chân khí trên người bùng phát thành ngọn lửa đốt cháy đám đất đá nhiễu loạn tầm mắt thành tro bụi.

Vương Phật Nhi nhẹ nhàng khua cây Thanh cung Mộc đánh vào luồng kích phong sắc bén nhưng giờ đã hơi tán loạn của Cơ Lạc Hồng, liền hóa giải được chiêu số long trời lở đất này của hắn.

“Có một trăm lẻ tám loại niệm pháp của Đại Lạn Đà tự hỗ trợ trong chiến đấu thì quả nhiên là thuận lợi, thu thập tên Cơ Lạc Hồng hung mãnh này cũng không phải là chuyện hoàn toàn không thể.” Vương Phật Nhi đánh một chiêu thắng lợi thì lòng cũng hơi đắc ý.

“Thần thông của Đại Lạn Đà tự quả nhiên là cao minh nhưng chưa chắc đã hơn Nho môn chính tông của Nhạc Lộc thư viện.” Giọng nói của Cơ Lạc Hồng vẫn lạnh lùng băng giá không hề có chút lo âu như trước. Hắn vận chuyển chân khí hết lần này đến lần khác, liên tục biến hóa ra nhiều loại thuộc tính và phá hủy hoàn toàn những cây gậy đất của Vương Phật Nhi.

Cơ Lạc Hồng xuất thân từ Nhạc Lộc thư viện, tu luyện huyền công chính tông của Nho môn. Nhạc Lộc thư viện có chín loại kinh thư được coi là chính thống trong thiên hạ của Nho gia, Cơ Lạc Hồng lại là đệ tử chính thức, chuyên tu Tượng kinh là loại phức tạp nhất trong chín loại kinh thư đó. Môn thần công của Nho gia này sở trường về biến đổi hoàn cảnh.

Phi Tuyết Phiêu Hương chưởng chính là một môn võ công nhập môn của Tượng kinh. Tượng kinh chính là chỉ về thời tiết, khi tu luyện đến mức tinh thâm nhất thì có thể trong nháy mắt hóa gió nhẹ nắng ấm thành băng sương mưa tuyết, sấm chớp ầm ầm.

Võ công của Cơ Lạc Hồng đạt đến cảnh giới Nhị phẩm, đã có thể tùy ý điều khiển chân khí bên ngoài cơ thể để ảnh hưởng đến hoàn cảnh. Việc hóa giải những cây gậy đất do Vương Phật Nhi dùng niệm pháp tạo nên chẳng qua chỉ tốn công nhấc tay mà thôi.

Hai bên có chủ tướng chiến đấu ở trước trận, tướng sĩ thì hò hét hoan hô trợ uy cho chủ tướng của mình. Lệ Khuynh Thành siết chặt thanh trường đao trong tay, vừa thầm khẩn trương vừa hơi hối hận vừa rồi đã không xuất chiến thay cho Vương Phật Nhi.“Tuy Thập Phương có võ công tinh xảo cao cường nhưng cây họa kích và Tượng kinh thần công của Cơ Lạc Hồng đều là tuyệt học trong thiên hạ, hắn lại có lợi thế nhiều năm chinh chiến, kinh nghiệm chém giết phong phú, chẳng may chàng có cái sơ xuất......”

Vương Phật Nhi đối phó với cây đại kích như quỷ như thần của Cơ Lạc Hồng thì cũng chỉ biết chấn hưng tinh thần mà phát động hết năng lực bình sinh. Tiếp chiến được mấy chiêu thì hắn liền âm thầm kêu khổ. Hắn ở Đại Lạn Đà tự chỉ học mỗi bộ Đại Nhật hỏa diễm đao, ngoài ra thì chưa học tập được chiêu pháp gì có hệ thống, ngay cả bổng pháp thường dùng cũng là tự nghĩ ra. Mọi khi chiến đấu thì hắn không cảm thấy bổng pháp của mình có chỗ nào thấp kém, cho dù vũ kỹ không địch lại thì hắn còn có vô số thủ đoạn ứng biến khác chứ chưa bao giờ thua kém toàn diện như hôm nay.

Thanh đại kích của Cơ Lạc Hồng mỗi thời mỗi khắc đều xuất hiện ở những góc độ không tưởng tượng nổi, chân khí ẩn chứa trên thanh đại kích lại thay đổi liên tục, lúc cương lúc nhu, chợt nóng chợt lạnh, hết đọt này đến đợt khác mạnh mẽ bá đạo như thủy triều xô ngang trời đất đánh sâu vào chân khí bảo vệ kinh mạch của Vương Phật Nhi. Chỉ cần một chút sơ ý sẽ dẫn đến cục diện vạn kiếp bất phục.

“Cứ thế này thì sớm muộn gì cũng bị hắn đánh bại. Không bằng dồn sức tấn công, đánh cuộc với số phận!”

Vương Phật Nhi liên tiếp dùng niệm pháp công kích nhưng đều bị Cơ Lạc Hồng dùng tu vi tâm võ hợp nhất phá vỡ, giống như hắn đã sớm biết đối thủ sẽ dùng loại thủ đoạn nào và chuẩn bị sẵn phương pháp ứng phó tốt nhất, không chút sai lệch.

Vương Phật Nhi cũng từ tinh thần ấn ký mà sư phụ Cưu Ma La Cấp Đa lưu lại trong thức hải mà có chút hiểu biết về loại cảnh giới này. Đó là cảnh giới Âm thức Dương thần hợp nhất mà mỗi võ giả đều mơ ước.

Nhiều điển tịch của Trung thổ Thần Châu, trưởng bối các đời của môn phái cũng lưu truyền lại, nói rằng hồn phách của con người chia làm âm dương, Dương thần là ngày, Âm thức là ẩn. Dưới những tình huống cực kỳ nguy hiểm thì con người có thể phát huy ra những lực lượng đặc biệt mà lúc bình thường không thể làm được, hoặc đột nhiên cảm nhận được mà tránh xấu theo tốt, chính là do Âm thức phát động.

Trong rất nhiều điển tịch ở Đại Lạn Đà tự cũng ghi chép về phương diện này, thậm chí có rất nhiều cuốn kinh mật truyền liên quan đến niệm pháp cùng cho rằng căn nguyên của niệm pháp là Âm thức, nguồn gốc của võ học thì là Dương thần.

Âm thức Dương thần hợp nhất, võ đạo ý trời hòa hợp hoàn hảo là mấu chốt quan trọng nhất trong việc có thể đột phá võ học của nhân gian hay không.

Nhưng mà việc có thể đột phá trình độ huyền diệu này không liên quan trực tiếp đến công lực cao thấp. Các thế hệ tiền bối võ học ở Trung thổ Thần Châu cũng từng có vị chỉ ở tu vi thất phẩm đã tu luyện được Âm thức Dương thần hợp nhất, tuy nhiên đó chỉ là trường hợp đặc biệt trong ngàn vạn người mà thôi. Còn bình thường mà nói, nếu không có tu vi tam phẩm thì không có cách nào tiếp cận tới trình độ này. Cho dù võ giả có tu vi nhất phẩm mà không thể cảm ứng được Âm thức Dương thần thì căn bản cũng không biết bắt đầu từ đâu, trường hợp này cũng không phải là hiếm.

Một khi đạt tới cảnh giới Âm thức Dương thần hợp nhất, võ giả tuy không đột nhiên tăng mạnh về tu vi nhưng lại đột phá hết thảy mọi chướng ngại về việc vận dụng vũ kỹ, đạt tới mực độ tùy tâm sử dụng thân thể và khống chế chân khí, ở vào trạng thái tâm niệm vừa phát ra thì biến hóa vô cùng tận.

Vương Phật Nhi tuy đã gặp không ít cao thủ nhưng lại chưa bao giờ cơ hội nhìn tận mắt xem đến tột cùng loại cảnh giới này có hình dáng gì. Lệ Khuynh Thành học ở Dao Trì loại vũ kỹ sắc bén nhất và thành tựu với tốc, độ nhanh nhất, tuy nàng cực nhanh đột phá đến công lực nhất phẩm, không có tỳ vết nào về mặt cảnh giới võ học nhưng lại không hề cảm ứng được Âm thức Dương thần.

Cơ Lạc Hồng có thể đánh nhau với Lệ Khuynh Thành mà không bị rơi vào thế hạ phong, tự nhiên là hắn phải có chân tài thực học. Vương Phật Nhi không có cách nào thắng được về mặt võ học thì chỉ có thể vắt óc nghĩ mưu thắng bằng chiến lược mà thôi. Hắn vận Ngũ hành thần biến, thân thể đột nhiên hóa thành một cột suối nước bắn vọt lên trời cao.

“Mộc Phích Lịch, Thủy Nhu Phược!”

Mấy trăm cọng cỏ cứng trên mặt đất đột nhiên bay vọt lên lên như mấy trăm mũi tên nhọn bắn về phía Cơ Lạc Hồng, vừa chạm vào chân khí hộ thân của Cơ Lạc Hồng thì lập tức nổ liên thanh như sấm sét làm chấn động mở toang ra.

Bản thân Vương Phật Nhi thì biến thành suối nước, vừa uốn chuyển thân mình đã trói chặt con Xích Diễm long thú mà Cơ Lạc Hồng đang cưỡi rồi dùng sức siết mạnh. Mấy tiếng răng rắc vang lên, con kỵ thú cấp thiên tuấn hiếm có trong thiên hạ này liền gãy cả tứ chi, hất văng Cơ Lạc Hồng xuống dưới đất.

“Tiểu tặc thật can đảm!” Con kỵ thú vẫn được coi như người thân bị kẻ địch dùng thủ đoạn đánh tàn phế thỉ hỏi Cơ Lạc Hồng sao có thể không giận. Con Xích Diễm long thú của hắn còn đang vào thời tráng niên nên lực lượng còn có khả năng hồi phục trở lại, bởi vậy hắn vẫn không thể bỏ được liền rút phong trấn thu vào không cho Vương Phật Nhi phá huỷ thêm nữa.

Thanh đại kích trong tay Cơ Lạc Hồng đột nhiên phụt ra ngọn lửa hừng hực dài hơn trượng như là cầu vồng, hiển nhiên hắn sắp phát ra chiêu số mãnh liệt.

ĐẠI VIÊN VƯƠNG

Tác giả: Lưu Lãng đích Cáp Mô

Quyển 8: Huyết Ẩm Phật Đà.

Hồi 32: Âm thưc Dương thần

Dịch: Dạ Vũ

Nguồn: kiemgioi

“Hỏa Thân biến!”

Thủy Nhu Phược lập tức biến đổi thuộc tính trở thành một luồng lửa đỏ đậm, Vương Phật Nhi liền giống như một pho tượng Hỏa thần giương mi trợn mắt, còn cây Thanh cung Mộc vốn xanh tươi bỗng dấy lên một đạo lửa đỏ và biến thành một cây hỏa diễm cự bổng.

Vương Phật Nhi đã tu luyện Pháp môn Ma Phật đà thập biến từ rất lâu rồi nhưng lại rất ít khi mang ra dùng trong chiến đấu. Thứ nhất là môn thần thông biến hóa này của hắn còn chưa tinh thục, khi biến hóa cần phải có một chút thời gian trong khi tình thế lúc đối địch biền đổi trong nháy mắt, chậm trễ là không thể được. Thứ hai là hắn không mấy tin tưởng vào môn này biến hóa thành muôn nghìn thứ này vì mỗi một lần biến hóa đều phải tiêu tốn rất nhiều chân khí, hắn tự thấy không đủ công lực để ứng phó khi ác chiến.

Nhưng là từ khi tu vi niệm lực đột phá tam phẩm, những biến hóa vốn cần mười thành chân khí mới sử dụng được thì nay chỉ cần một hai thành đã có thể vận dụng tự nhiên. Hơn nữa niệm động biến hóa trở nên mau lẹ như tơ nên hắn không còn chút băn khoăn nào.

Tượng kinh thần công của Cơ Lạc Hồng tuy đứng trong số chín bộ kinh thư của Nho gia, có biến hóa vô cùng, nhưng bí pháp Ma Phật đà thập biến cố biến hóa còn phức tạp hơn cả Tượng kinh. Vương Phật Nhi vận Ngũ hành thần biến kịch chiến cả trăm chiêu với Cơ Lạc Hồng mà chẳng phân thắng bại.

Cơ Lạc Hồng càng đấu thì tâm ý lại càng trầm ổn. Tuy kinh ngạc về thủ đoạn vô cùng tận của Vương Phật Nhi nhưng hắn là cường giả võ đạo hiểu rõ âm dương nên cho dù Vương Phật Nhi dùng võ học thần thông kỳ diệu đến mức nào cũng không thể khiến cho hắn bị kích động một chút nào. Thanh đại kích trong tay cứ gặp chiêu thì phá chiêu, bảo vệ vững vàng trận tuyến, đến khi thấu hiểu những biến hóa của Vương Phật Nhi thì bắt đầu tìm cơ hội phản kích.

Vương Phật Nhi đánh gục Xích Diễm long thú của Cơ Lạc Hồng thì cũng đã sớm từ bỏ Phi Vân Đà của mình nhưng mà Cơ Lạc Hồng lại không này xuất thủ đánh con vật này. Từ xa nhìn lại, hai người ở trên chiến trường hóa thành một luồng sáng bạc và một luồng sáng kỳ ảo nhiều màu như cầu vồng cuốn lấy nhau đánh giết. Tướng sĩ của cả hai bên không thể nào phán đoán được rốt cục là ai đang chiếm thượng phong.

Lệ Khuynh Thành sợ Vương Phật Nhi thua thiệt, thật sự không kiềm chế được bèn bảo Nhạc Sư Đà đang đứng ở đầu trận tuyến thống suất lĩnh một đội kỵ binh xung trận. Chiến Kích quân của Cơ Lạc Hồng đương nhiên không chịu đứng yên nhìn chủ tướng bị nguy hiểm nên cũng phát binh cứu viện. Vương Phật Nhi và Cơ Lạc Hồng đều là hạng người tâm tư minh mẫn, biết rằng hỗn chiến chẳng mang lại lợi ích gì cho cả hai bên nên sau khi giao chiến qua loa thì cùng tự thu binh mã.

Vương Phật Nhi thầm lấy làm tiếc. Không phải hắn không nghĩ tới việc liên thủ với Lệ Khuynh Thành để bắt sống Cơ Lạc Hồng, nhưng binh mã thủ hạ của vị đại tướng Tây kỳ quân này thật sự quá mức hùng mạnh, lại liều chết cứu viện chủ công khiến cho hắn không mảy may cơ hội.

Binh mã hai bên tách ra, theo lệnh chủ tướng tạm thời trở về doanh trại.

Vương Phật Nhi ở trong doanh trướng nghỉ ngơi một lát, khi đi ăn không khỏi giận dữ nói:“Cơ Lạc Hồng có võ công thật sự lợi hại, ta thấy cho dù tên quái vật Đại Lương Vương kia cũng không chắc có thể dễ dàng thắng được hắn.”

Lệ Khuynh Thành cười bảo:“Huynh có thể khổ đấu một trận với Cơ Lạc Hồng mà không phân thắng bại, nếu truyền ra ngoài thì nhất định sẽ vang danh thiên hạ, còn có gì không vừa lòng nữa.”

Vương Phật Nhi cười hắc hắc, đáp:“ Hiện giờ thì việc tranh thắng bại về võ công hoàn toàn là vô nghĩa, làm sao để có thể bình yên trở về Đại Lôi Âm tự mới là lo lắng hàng đầu của ta. Nếu ta đoán không sai thì kẻ dẫn binh phong tỏa Đại Lôi Âm tự của ta chắc chắn là Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo và Họa kích Cơ Lạc Hồng. Nếu ta có thể đánh tan Chiến Kích quân của Cơ Lạc Hồng thì chắc chắn có thể dẫn đám hàng binh Đại Lương quân này tiến vào Đại Lôi Âm tự. Có Nam Thiên Môn quan là thành thuộc loại hùng mạnh trong thiên hạ bảo vệ, ta lại muốn xem ai sẽ tới chịu chết.”

Nhạc Sư Đà ở bên cạnh nói chen vào: “Không biết Công Vọng, Văn Lễ hiện giờ ra sao? Hay là ta dẫn kỵ binh đi vòng ra phía sau Cơ Lạc Hồng tìm kiếm, để xem vận số thế nào!”

Vương Phật Nhi lắc đầu giận dữ quát:“Cơ Lạc Hồng lão luyện trong chiến trận, sao có thể để cho ngươi đi lại ở hậu phương của hắn chứ. Nếu nhóm Công Vọng vẫn chưa bị Cơ Lạc Hồng bắt, giờ có chúng ta cầm chân đại quân của hắn thì bây giờ chắc chắn cũng không có nguy hiểm. Ngươi đi chỉ là rước họa vào thân mà thôi.”

Nhạc Sư Đà nghe vậy thì chỉ gãi đầu, không để ý nữa.

Vương Phật Nhi tĩnh tâm trở lại, nhắm mắt mơ màng chìm vào thức hải, hồi tưởng lại một lần nữa trận chiến hôm nay. Từ khi đến Trung thổ loạn lạc này, Vương Phật Nhi không ngày nào quên tu luyện võ học, tựa như có một loại lực lượng trong cõi mơ hồ nói với hắn rằng nếu không có vũ lực mạnh mẽ thì sau này hắn muốn làm gì cũng khó.

Vương Phật Nhi có lý do buộc mình phải khắc khổ cố gắng hơn bất cứ một ai của thời đại này.

Sau nhiều lần diễn đi diễn lại, Vương Phật Nhi hơi nhụt chí. Cơ Lạc Hồng mà hắn dùng niệm lực vô thượng ngưng tụ ra ở thức hải có vũ kỹ mạnh mẽ, cho dù hắn lấy kiếm quyết suy tính bao nhiêu thì cũng không phát hiện được sơ hở gì có thể lợi dụng.

Vũ kỹ của Cơ Lạc Hồng cũng không phải là hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng mà Vương Phật Nhi lại không đạt tới giới hạn lực lượng thấp nhất để có thể lợi dụng nhược điểm để đánh bại hắn.

“Ngũ Đế Long Quyền chung quy vẫn không là bản chính, tuy có năng lực làm tăng lực lượng trong chiến đấu nhưng cũng không thể bù đắp cho những sơ hở về chiêu thức, sử dụng để đối phó người khác còn được chứ đối phó với Cơ Lạc Hồng bước vào cảnh giới Âm thức Dương thần hợp nhất thì...... căn bản là cố ý nhận thua. Kiếm quyết thì ta còn chưa tu luyện đến cảnh giới này, đối phó cao thủ loại này sẽ không có tác dụng. Muốn thắng Cơ Lạc Hồng, trừ phi ta sử dụng công hiệu của Biến Thân Châu liều mạng dùng Thái Cổ Ma Viên biến trong Nguyên Tổ Thuỷ Thần biến mà chiến đấu thì mới có hy vọng lấy lực lượng mạnh mẽ vô song đánh chết hắn......”

Nghĩ đến đây, Vương Phật Nhi thở dài một hơi, mây bụi trong thức hải quay cuồng theo làn sóng cảm xúc của hắn mà bỗng phát sinh biến hóa. Theo sự tăng tiến về võ học, ý niệm phân thần Cưu Ma La Cấp Đa lưu lại trong thức hải của hắn càng ngày càng thành hình tượng rõ ràng, khi nói chuyện cũng thể hiện thêm một chút cảm xúc.

Hình tượng Thái Cổ Ma Viên tựa hồ cũng lớn hơn. Vương Phật Nhi không hiểu rõ lắm là trong đó có ảo diệu gì nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ. Ngược lại thì vầng mặt trời đỏ do Đại Nhật kinh biến thành đã dần dần có chút cảm ứng với linh thức của hắn. Theo sức tiến bộ thần tốc của Đại Nhật Như Lai Gia Trì Thần Biến thì vầng mặt trời đỏ này đã có dấu hiệu dung hợp với linh thức.

Vương Phật Nhi thôi không cân nhắc sơ hở trong võ học của Cơ Lạc Hồng nữa mà ở bên trong thức hải vận tâm pháp Đại Nhật kinh dốc sức tu huyện. Ở trong thức hải, hình tượng của Vương Phật Nhi đã lớn lên giống hệt như kiếp trước, con Tam Trảo Kim Ô ở trên đầu hắn dang rộng hai cánh, hình tượng thật là hung ác.

Lưu chuyển theo tâm pháp Đại Nhật kinh, trên thần con Tam Trảo Kim Ô phát ra từng luồng từng luồng ánh sáng đỏ hướng về chỗ lưu tinh thần ấn ký của Đại Nhật kinh, khi đi qua vầng mặt trời đỏ thì Đại Nhật chân hỏa trên người Kim Ô như hòa thành một thể với ngọn lửa của vầng mặt trời đỏ. Sau khi giao nhau, hai quầng lửa như kết hợp lại càng thêm tăng uy thế.

Chữ Ký của minhchinh555 ©2010 4vn.eu™. Phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.

Hãy nhấn nút 'Cảm Ơn' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài - Click quảng cáo ủng hộ 4vn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro