Chương 12 - Chọn Rể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Văn Văn trở về phòng, rất nhanh Hỉ Thước đã bưng đồ ăn tới, Vu Văn Văn đem đến trước giường ăn cùng Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên biết nàng lưu lại chăm sóc mình, trong lòng ngọt ngào như mật.
Nhưng mà nàng có bị bệnh gì đâu, nằm trên giường cả ngày nàng không sao nằm được, cho nên sau khi ăn xong vẫn nên thu dọn rồi đứng dậy đi thôi.
Trịnh Tú Nghiên đỏ mặt đẩy Vu Văn Văn ra ngoài bình phong, sau đó mới xốc chăn lên nhanh nhẹn thay toàn bộ chăn ga nệm, lại nhặt xiêm y rơi rụng đầy đất lên.
Hít sâu vài lần, nhiệt ý trên mặt tan đi một ít mới đi ra ngoài bình phong, tính chạy ra khỏi phòng đi giặt đồ.
Vu Văn Văn thấy nàng ôm một đống đồ đi ra, gọi nàng lại: “Em cứ để Hỉ Thước dọn là được, lúc này em nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải.” Trịnh Tú Nghiên ngượng ngùng đối mặt nàng, chỉ nhẹ giọng oán giận: “Da mặt em đâu có dày đến vậy.”
Vu Văn Văn hơi phản ứng lại, đi đến cạnh Trịnh Tú Nghiên, có chút chột dạ hỏi: “Chẳng lẽ có để lại dấu vết gì sao? Sợ người khác nhìn ra hả?” Trịnh Tú Nghiên cũng mặc kệ nàng, lập tức đi ra ngoài giặt đồ.
Hỉ Thước thật ra muốn đi theo hỗ trợ, nhưng thấy bộ dáng nàng cúi đầu đỏ mặt ôm chăn rời đi, cũng đành dừng bước, nghĩ thầm chắc là Trịnh cô nương e lệ, nào giống như tiểu thư nhà mình, cái đồ xấu xa không biết xấu hổ.
Vu Văn Văn ở trong phòng ngồi trong chốc lát, thấy Trịnh Tú Nghiên còn chưa trở về nên liền đi tìm, nàng ra ngoài cửa hỏi Hỉ Thước xem Trịnh Tú Nghiên đi hướng nào.
Hỉ Thước trừng mắt nhìn nàng liếc một cái mới chịu chỉ phương hướng, Vu Văn Văn cũng không rảnh truy cứu nàng ta có ý tứ gì, vội vã đi tìm người.
Vu Văn Văn thấy Trịnh Tú Nghiên đang ngồi trên ghế nhỏ ra sức xoa vò, nhẹ tay nhẹ chân đi qua đó, thấy Trịnh Tú Nghiên đang cố sức vò ga trải giường, bên trên vẫn còn chút vết máu mờ mờ, lúc này mới hiểu rõ ngọn ngành, trên mặt cũng đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Giặt không sạch thì vứt đi, đổi cái mới.”
Trịnh Tú Nghiên bị tiếng nói sau lưng làm cho hoảng sợ, đồ trong tay rơi vào trong thau, bọt nước bắn lên làm ướt nhẹp vạt áo nàng, nhìn thấy là Vu Văn Văn, nàng hoang mang rối loạn nhặt ga trải giường từ trong thau lên vò vò: “Để em giặt là được, ga trải giường này còn mới, vứt đi thì tiếc lắm.”
“Ta sợ là em có thể ở đây với nó cả ngày trời ấy chứ.” Vu Văn Văn ngồi xổm bên cạnh, cũng duỗi tay cầm ga trải giường lên muốn giúp Trịnh Tú Nghiên giặt.
Trịnh Tú Nghiên lập tức nắm tay nàng kéo ra khỏi thau, lại dùng chính quần áo mình lau khô cho nàng: “Đây không phải chuyện mà người nên làm, người đừng ở đây nữa.”
Vu Văn Văn liền thu tay ngồi xổm bên cạnh, xem nàng giặt đồ.
Một lát sau, Hỉ Thước chạy tới: “Tiểu thư ơi, phu nhân đang ở trong phòng chờ người.” Vu Văn Văn đứng lên có hơi nghi hoặc, nhưng cũng không dừng lại, liền đi về hướng phòng.
Hóa ra Vu phu nhân nghe nói hôm nay Vu Văn Văn không ra khỏi phủ, hưng phấn cầm tới một vài bức họa, bên trong đều là các tiểu lang quân mà mấy ngày nay bà đã chọn ra.
Vu Văn Văn nghe thế thất thần, đặt bức họa sang một bên, chỉ nói mình mệt mỏi, đuổi khéo Vu phu nhân ra ngoài.
Vu Văn Văn ngồi bên cạnh bàn, nhìn những bức họa bày trên bàn mà đau đầu không thôi, bèn đứng dậy đi ra đình giải sầu.
Nàng không thể nào lại lừa mình dối người thêm nữa, nàng và Trịnh Tú Nghiên làm nên những chuyện đó rõ ràng là gạo đã thành cơm.
Trịnh Tú Nghiên tâm tính đơn thuần, thật lòng nghĩ các nàng là phu thê nên mới nguyện ý cùng mình như vậy, nếu mình lại thành thân cùng người khác thì Trịnh Tú Nghiên biết làm sao bây giờ?
Nhưng các nàng đều là nữ tử, cha mẹ sẽ không đồng ý cho mình ở cùng Trịnh Tú Nghiên cả đời, tuy rằng việc hôn nhân này là do bọn họ thu xếp nhưng đó cũng chỉ vì xung hỉ, hiện giờ mình đã êm đẹp khỏe mạnh thì làm sao cha mẹ có thể đồng ý cho hai nàng chung sống như phu thê.
Hơn nữa, người khác nhìn vào sẽ thấy thế nào, sẽ nói thế nào.
Trịnh Tú Nghiên nghe người khác nhàn ngôn toái ngữ có khi nào sẽ hối hận không?
Khi Trịnh Tú Nghiên giặt đồ xong trở về, trong phòng đã không còn ai, chỉ có rất nhiều bức họa trên bàn.
Ngày thường Trịnh Tú Nghiên đều sẽ không tự tiện động vào đồ của Vu Văn Văn, có điều nàng thấy trong đó có mấy bức đã được mở hé ra, mơ hồ như là bức họa, nàng liền hiểu đây là món đồ mà mới vừa rồi Vu phu nhân đem tới.
Trịnh Tú Nghiên mở bức họa ra, bên trong đều là nam tử, bên cạnh còn viết mấy dòng chữ nhỏ, tiếc thay nàng không biết chữ, có điều nàng cũng đoán ra đây hẳn là những người ở rể mà Vu phu nhân đã tìm về cho Vu Văn Văn chọn lựa.
Trịnh Tú Nghiên cất các bức họa xong, ngồi một bên khổ sở cực kỳ, rõ ràng nàng và Vu Văn Văn đã viên phòng rồi, thế thì tại sao Vu Văn Văn vẫn muốn thành thân cùng người khác.
Khi Vu Văn Văn trở về phòng, Trịnh Tú Nghiên lập tức đứng lên nghênh đón, năn nỉ nhìn nàng: “Người đừng thành thân với người khác, được không ạ?” Vu Văn Văn nghiêng đầu nhìn sang bức họa trên bàn, cũng biết là Trịnh Tú Nghiên đã xem qua.
Mới vừa rồi nàng ở bên ngoài suy nghĩ hồi lâu, chỉ mới lên ý tưởng sơ qua là không thể cô phụ Trịnh Tú Nghiên, còn lại vẫn chưa biết tính thế nào, hiện giờ đối mặt với Tú Nghiên, nàng ôn nhu hỏi: “Vì sao?”
Nàng chỉ muốn nghe thử xem Trịnh Tú Nghiên sẽ nói gì.
Trịnh Tú Nghiên tiến lên một bước, giữ chặt tay áo nàng, vẻ mặt tự nhiên: “Không phải chúng ta đã thành thân rồi sao?” Vu Văn Văn “Ừm” một tiếng bước tới, điều này thật ra cũng hợp với ý nàng, Trịnh Tú Nghiên vội vã theo sau: “Em thích người, em muốn người chỉ có mình em.”
Vu Văn Văn hơi kinh ngạc xoay người nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng nghiêm túc mới bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, cảm tình của mình đối với Trịnh Tú Nghiên trước nay đều không phải là tình tỷ muội, mà thực sự là tình nghĩa phu thê, Trịnh Tú Nghiên đối với nàng cũng chính là tình cảm ấy, lúc trước chẳng qua là mình bịt tai trộm chuông* mà thôi.
*tự lừa dối bản thân
Có điều Vu Văn Văn vẫn còn rất mơ hồ, tâm tình hỗn loạn không rõ, lúc này nàng không thể nào nói ra lời thề non hẹn biển, chỉ biết xoa đầu Trịnh Tú Nghiên: “Được rồi, ta chỉ có mình em thôi.”
Trịnh Tú Nghiên nghe được lời mình muốn nghe mới thoáng yên lòng, nàng thấy Vu Văn Văn đầy mặt ưu tư, chỉ nghĩ là nàng ấy phiền não chuyện làm ăn, trước đây khi lo lắng về những rắc rối ở cửa hàng nàng cũng sẽ như vậy.
Chẳng mấy chốc, Vu lão gia phái người tới mời Vu Văn Văn đi thư phòng một chuyến.
Vu Văn Văn cho rằng ông muốn hỏi đến chuyện ở rể nên lại sầu phiền không thôi, không biết phải làm cách nào tránh thoát việc này.
Nào ngờ, Vu lão gia không phải vì chuyện này mà là vì chuyện buôn bán ở Dương Châu xảy ra sự cố, yêu cầu Vu Văn Văn phải nghĩ kế sách.
Vu Văn Văn đang bị chuyện tình cảm của mình làm cho phiền não, nghe tới việc này, quyết tâm lập tức khởi hành đi Dương Châu, Vu lão gia khuyên bảo ngày mai hẵng đi vẫn kịp, nhưng nàng lại muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, có như thế nàng mới có thể an tĩnh cân nhắc những chuyện bận lòng.
Cũng không cần chuẩn bị nhiều đồ cho lắm, Vu Văn Văn dẫn theo vài tùy tùng nhanh chóng lên xe ngựa, hiện giờ xuất phát ngay thì có thể kịp đến thị trấn dừng chân nghỉ ngơi.
Vu Văn Văn ngồi trên xe ngựa nhẹ nhàng thở ra, nàng nghĩ, nếu mình rời đi Vu gia, rời đi Trịnh Tú Nghiên, có lẽ sẽ thanh tỉnh hơn đôi chút, phải suy nghĩ kỹ xem mình muốn thế nào, sau này thì nên làm thế nào.
Hỉ Thước ngồi một bên vẫn luôn trừng mắt nhìn nàng, Vu Văn Văn quay đầu thấy nàng ta như thế cũng có chút kỳ lạ: “Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?” Hỉ Thước chung quy vẫn không nhịn xuống được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bội tình bạc nghĩa sẽ bị trời phạt.” Vu Văn Văn không hiểu vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng ta, đang tính hỏi thì nghe thấy có người cưỡi ngựa đến gần xe bẩm báo: “Thưa tiểu thư, có người đuổi theo ở phía sau ạ.”
Vu Văn Văn nhíu nhíu mày, mở cửa sổ ra nhìn Vu Tùng: “Là ai?” Vu Tùng quay đầu nhìn thử, quan sát hồi lâu vẫn không nhận ra ai, đành lắc lắc đầu: “Không biết ạ, chỉ là một cô nương, vừa xuất phát liền theo sau chúng ta, đã đuổi theo hồi lâu.”
Vu Văn Văn giật mình, lập tức kêu dừng lại, bò xuống xe ngựa, đi xem thử người phía sau, bộ dáng nhìn không rõ lắm, lại mơ hồ từ xiêm y có thể nhìn ra hình như là Trịnh Tú Nghiên.
Xe ngựa dừng lại, Trịnh Tú Nghiên nhanh đuổi theo, Vu Văn Văn rất nhanh đã nhận ra người tới là ai, chỉ dặn người hầu chờ yên tại chỗ, tự mình chạy đến đón Trịnh Tú Nghiên, thấy nàng chạy trối chết cũng nhịn không được chạy tới vài bước, Trịnh Tú Nghiên thở hồng hộc ngừng trước mặt nàng.
Nàng còn chưa kịp mở miệng dò hỏi, Trịnh Tú Nghiên đã giơ tay lau nước mắt chảy ra từ khóe mắt, khụt khịt cái mũi, giọng nói vẫn còn mang theo tiếng nức nở: “Là em sai rồi, em không nên vọng tưởng nhiều như vậy. Người muốn cưới ai, muốn gả ai cũng được, nhưng mà, đừng bỏ rơi em có được không? Em sẽ ngoan, em sẽ nghe lời mà!”
Hóa ra Trịnh Tú Nghiên hiểu lầm là nàng muốn bỏ rơi nàng ấy.
Vu Văn Văn đột nhiên hiểu ra vừa rồi vì sao Hỉ Thước trừng mắt nhìn mình như vậy, liền tự trách không thôi, đi tới trước một bước, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Trịnh Tú Nghiên: “Em yên tâm, ta đã thành thân với em thì sẽ không cần thêm ai khác nữa.” Từ đây, lòng nàng đã hoàn toàn kiên định, bất luận thế nào nàng cũng sẽ cùng Trịnh Tú Nghiên đối mặt.
Trịnh Tú Nghiên mềm mỏng dịu dàng mà còn dũng cảm như vậy thì mình thật sự không được yếu đuối.
Vu Văn Văn kéo nàng đi về phía xe ngựa, lại cẩn thận đỡ nàng lên xe.
Trịnh Tú Nghiên ngồi trên xe vẫn còn hơi hoảng hốt, nàng đúng là cho rằng Vu Văn Văn muốn bỏ lại mình mà đi, mới vừa rồi còn nghĩ nếu Vu Văn Văn không chịu dẫn mình theo thì mình phải cầu xin nàng thế nào, nhưng không ngờ là dễ dàng như vậy đã lên được xe.
Hỉ Thước thấy Trịnh Tú Nghiên lấm lem cả người mà đau lòng không thôi, vội vàng khom lưng cởi giày cho nàng, giúp nàng xoa bóp hết chân này tới chân kia, còn khuyên giải an ủi: “Trịnh cô nương à, có những người không xứng đáng đâu cô biết không, cô nương tốt như vậy mà người ta không biết thương yêu quý trọng thì tội tình gì phải đuổi lại đây, chi bằng cô tìm người khác cho xong.”
Trịnh Tú Nghiên còn chưa hiểu nàng ta đang nói ai, Vu Văn Văn đương nhiên thập phần rõ ràng, khụ một tiếng: “Hỉ Thước, ngươi ra ngoài trước đi.” Hỉ Thước hừ một tiếng, liền ra bên ngoài ngồi.
Vu Văn Văn cúi đầu nhìn bàn chân hơi sưng đỏ của Trịnh Tú Nghiên, cũng học theo Hỉ Thước ngồi xổm xuống, vươn tay cầm chân Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên co rụt lại, trốn tránh: “Không cần như vậy đâu ạ, tiểu thư mau ngồi xuống đi.”
Vu Văn Văn nghe thấy nàng xưng hô như thế liền cau mày, mặt sa sầm: “Sao không gọi là Văn Văn?” Trịnh Tú Nghiên vốn vẫn còn ủy khuất, thấy nàng gắt gỏng như vậy liền òa khóc.
Vu Văn Văn vội vàng ngồi vào bên cạnh, chân tay luống cuống lau nước mắt cho nàng: “Thôi thôi, em muốn gọi thế nào thì cứ gọi thế ấy, đừng khóc mà.”
Trịnh Tú Nghiên nhất thời không dừng khóc được, Vu Văn Văn bèn ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Em đừng khóc nữa, ta không phải cố ý nạt em đâu, chỉ do ta thích nghe em gọi tên ta hơn thôi.”
Tốt xấu gì cũng phải dỗ dành nàng trước đã, Vu Tùng đã tìm được khách điếm, khi Trịnh Tú Nghiên xuống xe ngựa đôi mắt vẫn còn hồng hồng, Hỉ Thước vừa thấy càng giận sôi máu nhưng e ngại chốn đông người nên cũng không nói gì, chờ vào khách điếm sẽ nói muốn ở chung phòng với Trịnh Tú Nghiên, để Vu Văn Văn tự ở riêng một phòng đi.
Vu Văn Văn làm sao chịu như thế, cũng mặc kệ nàng ta lập tức kéo Trịnh Tú Nghiên vào phòng, Hỉ Thước tiến vào kéo tiểu thư nhà mình sang phòng kế bên, đóng cửa lại, khuyên chân thành: “Tiểu thư, người không thể thấy người ta dễ ăn hiếp mà ăn hiếp hoài như vậy được.”
“Ta có ăn hiếp nàng ấy hồi nào đâu.” Vu Văn Văn cũng rầu thúi ruột, không biết sao Hỉ Thước lại đối nghịch với mình.
Hỉ Thước trợn to mắt: “Người ta chạy lâu như vậy mới đuổi kịp chúng ta mà người còn chọc cho người ta khóc, vậy mà bảo là không ăn hiếp sao?”
Vu Văn Văn nhất thời cũng nói không nên lời, một lát sau mới biện giải: “Ta cũng đã nói gì đâu, tự dưng nàng ấy bật khóc đó chứ.” Hỉ Thước thập phần chán nản: “Tiểu thư ơi là tiểu thư, có cô nương nào mà không muốn được dỗ dành chứ, tới chính người ăn cơm uống thuốc còn phải chờ người dỗ thì người khác cũng muốn được dỗ dành như thế đấy.”
Vu Văn Văn càng bất lực hơn: “Ta có dỗ rồi, nhưng mà càng dỗ thì nàng ấy càng khóc dữ hơn.” Hỉ Thước chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Thế bây giờ người muốn làm gì? Trịnh cô nương và người đã như vậy thì làm sao tái giá cho người khác được đây.” Vu Văn Văn gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ nghĩ cách, ta cũng không thành thân mà sống cả đời với nàng ấy.”
Hỉ Thước không ngờ tiểu thư nhà mình sẽ tính toán như vậy, sững sờ ở đó nhất thời nói không nên lời, Vu Văn Văn thấy nàng ta không nói nữa, cũng tự trở về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro