Chương 18 - Khó Hiểu Phong Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Văn Văn mới khởi hành hai ngày đã truyền thư về nhà — lại bị bệnh.
Vu phu nhân ở trong phủ cằn nhằn cữ nhữ, oán trách lão gia lại làm Vu Văn Văn mệt nhọc.
Lần này Vu Văn Văn ra cửa, Vu phu nhân không yên tâm Hỉ Thước, lại phái thêm hai nha đầu đi theo hầu hạ, nào ngờ vẫn bị bệnh.
Mọi người đều lo sốt vó suốt một thời gian, mong ngóng Vu Văn Văn trở về.
Trịnh Tú Nghiên bởi vì đã sớm biết là nàng giả vờ cho nên cũng yên tâm hơn trước nhiều, có điều vẫn tương tư thành bệnh, người khác nhìn vào chỉ nghĩ là do nàng lo lắng.
Vu Văn Văn dụng lại trò cũ, trước khi về nhà cố ý thức trắng một đêm, trên mặt tiều tụy hết mức, Trịnh Tú Nghiên nhìn mà đau lòng, vội vàng kéo nàng đi nghỉ ngơi, biết là nàng cố tình nên chẳng thể trách nàng không chịu chăm lo bản thân cho tốt.
Dưới sự ‘chăm sóc’ của Trịnh Tú Nghiên, bệnh của Vu Văn Văn rất nhanh đã khỏi hẳn, Hỉ Thước theo sự an bài của Vu Văn Văn, cố ý khi buôn chuyện phiếm với các nha đầu khác sẽ nói hớ ra một ít chuyện quỷ thần để lan truyền ra ngoài, đơn giản là lời của đại tiên quả nhiên linh nghiệm, mệnh của tiểu thư cần phải có nương tử xung hỉ trấn ở bên mới có thể sống lâu trăm tuổi.
Phương thức lan truyền này cực kỳ nhanh, nhất là khi trong phủ đang nhàm chán thế này, bọn nha đầu lại nghe nói là nha hoàn thiếp thân của Vu Văn Văn kể ra nên càng chắc chắn hơn, lại thấy từ khi tiểu thư ở cạnh Trịnh cô nương, khí sắc hồng hào, thân thể khỏe mạnh hơn lúc trước khi thành thân rất nhiều, có mấy nha đầu còn thêm mắm thêm muối rồi truyền đi cho thêm phần sinh động.
Vu phu nhân đương nhiên cũng nghe được, hiện giờ bà không có mong cầu gì, chỉ cầu cho Vu Văn Văn và Vu Thư Khang khoẻ mạnh, nghe bọn nha đầu đồn đại xong, bà cũng không khỏi nhớ lại, cả hai lần ra cửa này Văn nhi đều không dẫn Trịnh Tú Nghiên theo, vừa xuất phát chưa bao lâu đã bị bệnh, mà năm trước cùng Trịnh Tú Nghiên đi Dương Châu thì lại không có việc gì, tính ra đã hơn một năm rồi Văn nhi đã khỏe mạnh hơn không ít, ở trong phủ hiếm khi sinh bệnh, sắc mặt hồng hào, đầy đặn hơn nhiều.
Vu phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy chí lý, kể lại cho Vu lão gia nghe, Vu lão gia nghe xong chỉ cười, không mấy để tâm.
Chỉ chờ đến khi Vu Văn Văn lại phải xa nhà, Vu phu nhân liền yêu cầu Trịnh Tú Nghiên đi theo.
Vu Văn Văn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, trong lòng mừng khấp khởi, nàng biết là mẹ nàng đã phần nào tin vào những lời đồn đãi đó mới có thể an bài như thế.
Lần này, Vu Văn Văn phải đi Tề Châu, xa hơn Dương Châu và Kim Lăng rất nhiều.
Vu Thư Khang thấy Trịnh Tú Nghiên đi theo tỷ tỷ, đứng trước cửa lau nước mắt mếu máo: “Sao Nhị tẩu cũng đi rồi, không ai làm bánh điểm tâm cho con ăn nữa, hức hức.”
Vu phu nhân thấy xe ngựa đi xa, mới hỏi Vu Thư Khang: “Ai bảo con gọi như vậy hả?”
Vu Thư Khang còn đang thương tâm, vừa khóc vừa trả lời: “Là do con tự gọi. Nhị tẩu đã thành thân với tỷ tỷ, con không gọi Nhị tẩu thì gọi là gì ạ? Hay là con gọi tỷ phu.”
Vu phu nhân vừa nghe, cúi đầu nghĩ ngợi: “Thôi thì gọi Nhị tẩu đi.”
Lúc trước Vu Văn Văn bệnh nặng chính là nhờ xung hỉ mới khỏe lại. Vu phu nhân không hề quên việc này, bà không dám phủ nhận chuyện các nàng đã thành thân, dù sao Vu Văn Văn chỉ mới vừa ra khỏi cửa, nếu mình nói lời phủ nhận bị trời cao nghe thấy sẽ trách phạt Văn nhi thì biết làm sao bây giờ.
Vu Văn Văn ngồi trong xe ngựa, hoàn toàn không khổ sở buồn bã như Vu phu nhân và Vu Thư Khang, vui cười liên tục: “May là mẹ tin những lời này đó, bằng không lần này phải rất lâu không được ở bên em rồi.”
Trịnh Tú Nghiên cũng rất cao hứng, kỳ thật nàng cũng không thèm để ý mình sẽ đi đâu, chỉ cần đi cùng Vu Văn Văn là được.
Vu Văn Văn kéo tay Trịnh Tú Nghiên tính toán: “Lần này ở Tề Châu sẽ tranh thủ vài ngày dẫn em đi xem chúng ta nên gầy dựng tửu lầu Phát Tài và quán điểm tâm như thế nào.”
Trịnh Tú Nghiên ngồi thẳng người, huých nhẹ vai Vu Văn Văn một cái: “Sao người lại như vậy, vừa mới ra khỏi cửa đã nghĩ đến làm thế nào kiếm tiền rồi.”
Vu Văn Văn không rõ nguyên do: “Chúng ta đi Tề Châu vốn dĩ là vì kiếm tiền mà. Đến lúc đó ta còn phải lo chuyện của Vu gia, có lẽ sẽ vắng mặt vài ngày, hiện giờ em cũng đã có chút kinh nghiệm, em đi trước xem thử thế nào. Lần này có dẫn theo cả bọn Trịnh Điềm, bây giờ Trịnh Điềm cũng ra dáng chưởng quản lắm rồi, em đi cùng nàng ta nhìn thử, đợi ta đến rồi quyết định luôn, như thế sẽ tiết kiệm được không ít thời gian.”
Trịnh Tú Nghiên nghe nàng một lời buôn hai lời bán, nghe đầy lỗ tai có hơi phiền não, bèn lẩm bẩm: “Em không nghe không nghe không nghe gì cả……”
Vu Văn Văn bắt lấy tay nàng, cố ý bày ra bộ dáng buồn bã: “Mới đó mà em đã phiền chán ta rồi sao?”
Trịnh Tú Nghiên còn ủy khuất hơn nàng: “Nếu người lâu lâu mới nói thì đã khác, nhất định em sẽ không phiền. Nhưng mấy ngày nay người cứ nói chuyện làm ăn với em, em có màng gì tới làm ăn lớn đâu chứ.”
Vu Văn Văn đảo tròng mắt: “Vậy là em muốn ta hôn hôn em chứ gì?”
Trịnh Tú Nghiên đỏ mặt, cắn cắn môi lại nhả ra: “Người đừng hỏi thẳng thừng như vậy có được không? Hỏi như vậy làm em thẹn thùng lắm.”
Vu Văn Văn gật gật đầu, bày ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Có lý.”
Trịnh Tú Nghiên thấy nàng gật đầu mà vẫn không hôn mình, thầm mắng ngốc tử, nghĩ lần sau nhất định phải cho nhịn, buộc Vu Văn Văn phải cầu xin mình mới chịu đồng ý, nhưng lại buồn rầu, mình làm gì có cơ hội ấy, lần nào cũng là mình không nhịn được trước.
Trịnh Tú Nghiên còn đang suy nghĩ, Vu Văn Văn nâng cằm nàng lên, cắn nhẹ lên môi nàng một cái: “Sao nói chuyện với ta mà lại thất thần? Phải phạt.”
Trịnh Tú Nghiên không kìm được nhếch khóe miệng, tay nắm áo bên hông Vu Văn Văn, có chút chờ mong nhìn nàng: “Phạt cái gì vậy?”
Vu Văn Văn còn chưa kịp nói, đột nhiên thấy nàng đổi sắc mặt, hoài nghi hỏi, “Không phải là bắt em gảy bàn tính đó chứ?”
Vu Văn Văn nhăn mặt: “Ở trong lòng em ta khó hiểu phong tình tới vậy sao?”
Trịnh Tú Nghiên nhớ tới dáng vẻ gần đây Vu Văn Văn đốc thúc mình tính sổ, cảm thấy rất có khả năng nàng sẽ làm ra chuyện như vậy, vì thế gật gật đầu.
Vu Văn Văn hừ một tiếng: “Hôm nay mà em không nghĩ ra cách dỗ dành ta thì ta giận luôn cho em coi.”
Trịnh Tú Nghiên nghiêng đầu nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên tiến đến hôn nàng một cái, Vu Văn Văn nhịn xuống rung động trong lòng: “Ta không dễ dụ như vậy đâu.”
Trịnh Tú Nghiên ngồi thẳng người: “Vậy để em nghĩ kỹ xem sao.”
Rất nhanh, đã tới khách điếm, Trịnh Tú Nghiên mượn phòng bếp của khách điếm làm hai món ăn cho Vu Văn Văn.
Vu Văn Văn vừa ăn vừa lắc đầu: “Nhiêu đây vẫn chưa đủ.”
Trịnh Tú Nghiên múc canh cho nàng: “Em biết rồi! Em chỉ muốn cho người ăn nhiều một chút mới khỏe được, bằng không bao nhiêu công sức trước kia đều uổng phí.”
Vu Văn Văn ăn canh, lắc đầu: “Không đâu, dù có sinh bệnh ta cũng sẽ gạt bọn họ.”
Chờ nha đầu thu dọn chén đũa ra ngoài xong, Vu Văn Văn vẻ mặt chờ mong nhìn Trịnh Tú Nghiên, chỉ thấy Trịnh Tú Nghiên lựa một bộ xiêm y đi ra sau bình phong.
Vu Văn Văn vừa thấy động tác quen thuộc liền phỏng đoán: “Chắc không phải là định múa cho ta xem chứ?”
Giọng Trịnh Tú Nghiên vọng ra từ sau bình phong: “Đúng rồi ạ, trước kia người thích nhất em múa còn gì.”
Vu Văn Văn nhíu nhíu mày, hoài nghi hồi tưởng lại, ủa có hả ta? Vu Văn Văn hồi tưởng tới dáng múa của Trịnh Tú Nghiên, hảo ý nhắc nhở: “Hình như lâu rồi em không luyện múa đó em.”
Trịnh Tú Nghiên thập phần thản nhiên: “Ờ ha, gần đây đều bận rộn chuyện tửu lầu với quán điểm tâm, không rảnh mà luyện múa. Mà thôi không quan trọng đâu, trước khi em học múa người đã thích rồi mà, mỗi khi xem đều thần hồn điên đảo cả lên.”
Nàng nhớ rất rõ, mỗi khi nàng múa Vu Văn Văn đều rụt rè ngồi ở đó nhìn, nhưng ngoài mặt vậy thôi, tới ban đêm lại không sao nhịn được nữa, đấy không phải thần hồn điên đảo thì là cái gì?
Vu Văn Văn nhăn cả khuôn mặt lại, rốt cuộc là nàng mất trí nhớ hay là Trịnh Tú Nghiên học nghệ chưa tinh, dùng nhầm thành ngữ? Có điều nàng còn chưa kịp nói gì, Trịnh Tú Nghiên đã thay xong xiêm y đi ra.
Bộ xiêm y này thậm chí còn không bằng bộ vừa rồi nàng ấy mới mặc, Vu Văn Văn thầm nghĩ nếu Trịnh Tú Nghiên mặc đồ múa không đẹp thì không biết nàng thay quần áo ra để làm gì.
Đến khi tập trung nhìn vào mới phát hiện, tay áo và vạt áo Trịnh Tú Nghiên đều có chỗ bị xé rách, chắc là mới xé tức thì.
Vu Văn Văn bừng tỉnh đại ngộ, đây là do nàng tiếc đồ đẹp, cố ý tìm một bộ xấu xấu mà xé, có lẽ nàng cảm thấy mặc đồ rách có thể gợi lên lòng thương hại của mình chăng? Hừ! Nàng ấy sai rồi, lần này không dễ gì dụ dỗ được nàng đâu, nhất định phải bắt nàng ấy tốn tâm tư dỗ ngon dỗ ngọt mình mới được.
Trịnh Tú Nghiên nhảy múa xong rồi, cũng mặc kệ Vu Văn Văn vẫn đạm nhiên ngồi ở đó, cảm thấy mỹ mãn quay về phía sau bình phong thay quần áo.
Nàng thừa biết, với một người khó hiểu phong tình như Vu Văn Văn thì bây giờ khó mà có phản ứng, phải đợi đến tối mới có thể nhìn thấy hiệu quả to lớn của điệu nhảy này.
Vu Văn Văn vẻ mặt kinh ngạc nhìn thấy nàng không đếm xỉa tới mình mà đi rồi, đợi một lát vẫn không nhịn xuống được: “Ủa kết thúc rồi hả em?”
Trịnh Tú Nghiên đang ỷ vào mình sẽ không thật sự giận dỗi, ỷ vào mình cưng chiều nàng hết mực đấy à? Nên bây giờ mới đối phó qua loa có lệ với mình như vậy.
Trịnh Tú Nghiên nghe Vu Văn Văn nói vậy cứ ngỡ là nàng nuối tiếc, trong lòng mừng thầm, quả nhiên mình đoán không sai, nàng thích nhất là chiêu này.
Trịnh Tú Nghiên trả lời theo định liệu trước: “Em hiểu người quá mà.” Nói xong, nàng liền đi rửa mặt.
Vu Văn Văn không hiểu gì thấy nàng rửa mặt xong nằm lên giường, cũng chỉ tự mình đi rửa mặt, tính toán chờ lát nữa mới nói chuyện rõ ràng với nàng, rằng xem nhẹ mình như vậy là không được.
Chờ Vu Văn Văn nằm vào ổ chăn, còn chưa kịp mở miệng, Trịnh Tú Nghiên liền tới cởi đai lưng của nàng, một tay kia đã tự cởi đai lưng của mình, còn rất tự tin nói: “Đủ lâu rồi, người cũng nên hiểu đi chứ. Để tiện lợi cho người nên em không mặc yếm luôn á.”
Vu Văn Văn vừa nghe nàng nói vậy, duỗi tay sờ thử, quả nhiên xiêm y chỉ mặc một nửa, bên trong trống trơn, Vu Văn Văn khí huyết dâng lên, xoay người đè người kia xuống, Trịnh Tú Nghiên lại giúp nàng cởi xiêm y, Vu Văn Văn hồi tưởng lại trước đó, mới hiểu ra, cúi người xuống nói nhỏ bên tai: “Tuy rằng em có hiểu lầm ý của ta một chút, nhưng em làm thế này thì ta thích lắm.”
Trịnh Tú Nghiên vẫn còn đắm chìm trong ý nghĩ ‘quả nhiên mình đoán không sai’, căn bản không nghe thấy Vu Văn Văn đang nói gì.
Qua hồi lâu, Vu Văn Văn ôm người vào trong ngực, thập phần thoả mãn: “Coi như em dỗ được ta, ta sẽ không giận em nữa.”
Trịnh Tú Nghiên khép mắt lại có hơi mệt nhọc, hừ một tiếng: “Em không phải muốn dỗ dành người, em vì muốn chứng minh người thật sự khó hiểu phong tình.”
Vu Văn Văn tuy không rõ làm cách nào Trịnh Tú Nghiên lại xâu chuỗi các sự việc lại như vậy, nhưng nàng cũng không để ý, chỉ thấp giọng nói: “Coi bộ đúng thật, vậy sau này em nhớ phải chứng minh thêm nhiều lần nữa để nhắc nhở ta nghen.”
Trịnh Tú Nghiên nghe nàng thừa nhận bản thân sai lầm, trong lòng vui vẻ, lại ôm chặt nàng hơn, ngoan ngoãn đáp lời: “Dạ.”
===
Thực ra vị đại tiên kia nói Trịnh Tú Nghiên có số vượng phu là sự thật, chuyện tâm linh không thể đùa, bằng không Vu Văn Văn đã không làm ăn thắng lợi như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro