Chương 3 - Động Phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Văn Văn nhìn số cơm còn dư lại trong chén, quả thật không nhiều lắm, cảm thấy nếu mình không chịu ăn mới là tính tình con nít, vì thế để chứng minh mình không phải là em bé, Vu Văn Văn ngoan ngoãn mở miệng ra.
Trịnh Tú Nghiên lập tức đút cơm, thấy nàng ăn xong, vui sướng khen ngợi: “Ngoan quá đi, người có muốn ăn thêm canh không?” Vu Văn Văn lắc lắc đầu: “Nghỉ một lát đã, ăn không vô.”
Trịnh Tú Nghiên cũng không ép uổng nàng, đặt chén đũa nàng sang một bên, cầm lấy chén đũa của mình nghiêm túc ăn.
Đồ ăn Vu gia ngon ngoài sức tưởng tượng của Trịnh Tú Nghiên, ngày xưa ở trong thôn ăn Tết cũng chưa từng được ăn nhiều món ngon như vậy.
Trịnh Tú Nghiên lúc mới đầu còn có chút e dè, ăn một lát gần như quên mất phía sau còn có người nhìn nàng ăn.
Vu Văn Văn vốn dĩ đang dựa lưng nhắm mắt dưỡng thần, nhưng tiếng Trịnh Tú Nghiên ăn cơm luôn truyền đến thu hút sự chú ý của nàng, nhìn nàng ấy ăn đến vui vẻ, không hiểu sao chính mình cũng cảm thấy chưa no lắm.
Trịnh Tú Nghiên nhìn đống đồ ăn dư trên bàn có chút tiếc rẻ, lại múc cho mình thêm một chén canh đầy, húp sụp soạt xuống bụng, thỏa mãn không chịu được mà thở ra một tiếng.
Vu Văn Văn thấy nàng ăn ngon lành đến vậy, đột nhiên cảm thấy mình cũng thèm ăn thêm một ít, còn chưa nói lời nào đã khụ một tiếng, Trịnh Tú Nghiên quay đầu nhìn nàng, thấy nàng chỉ ho nhẹ hai tiếng rồi ngừng, lại yên tâm, đứng dậy cầm một cái chén, múc đầy một chén canh, đi đến mép giường: “Canh này tươi ngon lắm ạ, nếu không ăn ngay thì nguội mất.”
Lần này Vu Văn Văn không cự tuyệt, Trịnh Tú Nghiên đưa canh đến bên miệng liền ăn ngay mấy ngụm, dù sao hôm nay đã ăn cơm nhiều rồi, thật sự ăn không vào nữa, lắc lắc đầu, không ăn nữa.
Trịnh Tú Nghiên cũng không miễn cưỡng nàng, lập tức nâng chén húp một hơi cạn sạch, Vu Văn Văn nhíu mày: “Bên kia còn nhiều thế, em hà tất phải ăn đồ thừa của ta.”
Trịnh Tú Nghiên vốn còn chưa hiểu chuyện gì, bị Vu Văn Văn nhắc mặt liền đỏ lên, hơi chút ngượng ngùng giải thích: “Canh này đổ đi thì tiếc lắm.” Vu Văn Văn thở dài: “Ta không được khỏe, em ăn đồ của ta sẽ bị lây bệnh.”
Trịnh Tú Nghiên không quan tâm lắc lắc đầu: “Em khỏe lắm, không sao đâu ạ.” Nói đoạn, Trịnh Tú Nghiên đi đến cạnh bàn thu dọn chén đũa, Hỉ Thước ở bên ngoài chờ hồi lâu, cảm thấy đã đến lúc bèn đẩy cửa tiến vào, thấy nàng đang thu dọn, vội gọi người đến làm thay.
Hỉ Thước nhìn lướt qua chén đũa trên bàn, bốn cái chén đều sạch bóng, rõ là tiểu thư đã ăn sạch chén cơm kia, còn ăn thêm một chén canh nữa chứ.
Chuyện này khiến Hỉ Thước nhịn không được nghiêng đầu nhìn Trịnh Tú Nghiên vài lần, người này quả thật có chút tài năng, thế mà có thể giúp tiểu thư ăn được nhiều như vậy.
Có lẽ là do ăn quá nhiều, Vu Văn Văn bảo Hỉ Thước đỡ nàng lên đi đi lại lại.
Sức khỏe nàng kém, Hỉ Thước sợ nàng trúng gió nên chỉ đỡ nàng tới lui trong phòng.
Chẳng bao lâu sau, Vu phu nhân dẫn theo đại phu đến chẩn mạch cho Vu Văn Văn, thấy nàng mệt mỏi cả ngày thế mà khí sắc vẫn còn khá ổn, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Hiện giờ tinh thần khá tốt, tối muộn có lẽ sẽ lại nóng lên, cần phải thật chú ý, ngoài ra không có gì đáng ngại.” Nghe đại phu nói thế, Vu phu nhân và Hỉ Thước đều thở phào.
Đêm nào Vu Văn Văn cũng lên cơn sốt, mấy ngày trước còn nóng lên rất sớm, mới tới giờ cơm tối đã bắt đầu phát sốt, vốn tưởng rằng hôm nay mệt mỏi cả ngày thì bây giờ nhất định sẽ phát tác, không ngờ tình hình lại tốt hơn tưởng tượng một chút.
Hai người đều trộm liếc nhìn Trịnh Tú Nghiên đang đứng một bên, đại tiên này quả là lợi hại, có nương tử xung hỉ này kề cận, quả là pháp lực vô biên đó đa.
Trịnh Tú Nghiên nghe đại phu nói xong, vẻ mặt lo lắng, phu quân của nàng sao lại ốm yếu thành như vậy, nếu còn chậm thêm mấy ngày, chỉ e phải cần người nâng tới bái đường với mình mất thôi.
Nha đầu bưng nước thuốc tới, đại phu và Vu phu nhân đã rời đi, dù sao cũng là ngày đại hỉ, nhiều người như vậy ở trong tân phòng thì không hay lắm.
Hỉ Thước đặt nước thuốc một bên, cũng đi theo ra ngoài.
Vu phu nhân thấy nàng ta đi ra, có chút nghi hoặc: “Uống thuốc xong chưa?”
Hỉ Thước lắc lắc đầu, bước vội qua đó, thuật lại chuyện ăn tối cho phu nhân nghe.
Vu phu nhân khẽ giật mình nhìn thoáng qua gian phòng, quay đầu hỏi: “Thật sao?” Hỉ Thước liên tục gật đầu, Vu phu nhân nới lỏng chân mày đã nhíu chặt suốt mấy ngày qua: “Xem ra quả đúng như lời đại tiên, vậy thì bệnh tình của Văn nhi sẽ mau chóng khỏi, ngươi nhớ để ý một chút.”
Mà Trịnh Tú Nghiên nhìn nước thuốc đặt trên bàn, lại thấy trong phòng không còn ai, cũng dần nhận ra đây là muốn để nàng đút Vu Văn Văn uống thuốc? Trịnh Tú Nghiên đi qua, tay sờ sờ thành chén, cảm thấy nước thuốc còn quá nóng, cho nên cũng không vội, lại mở cửa nhờ nha đầu đưa tới thêm hai cái chén.
Trịnh Tú Nghiên chia nước thuốc thành ba chén, bưng đến trước mặt Vu Văn Văn.
Vu Văn Văn thấy nàng hành động kỳ lạ, bèn hỏi: “Em đây là có ý gì?”
Trịnh Tú Nghiên lại kinh ngạc nhìn nàng: “Một chén lớn như vậy, một ngụm làm sao người có thể uống hết, cho nên em chia làm ba chén nhỏ, vậy là người có thể uống ực một cái là xong.” Vừa rồi nàng nhìn thấy Vu Văn Văn ăn canh đã hiểu phần nào cách ăn cách uống.
Vu Văn Văn vốn sợ uống thuốc, nghe nàng nói vậy, hoảng sợ: “Ực một cái hết chén ư?” Trịnh Tú Nghiên tỏ vẻ đương nhiên: “Chẳng lẽ người muốn uống từng hớp từng hớp sao? Như vậy thì đắng lắm.”
Vu Văn Văn chưa từng nghe qua cách này, có chút hiếu kỳ: “Ực một cái thì sẽ không đắng nữa sao?” Trịnh Tú Nghiên gật gật đầu: “Người cứ thử xem.” Hiện giờ nước thuốc cũng đã nguội bớt, vừa miệng để uống, Trịnh Tú Nghiên bưng một chén lên đưa cho Vu Văn Văn.
Vu Văn Văn cầm chén liền nhíu mày, Trịnh Tú Nghiên vươn tay nắm cái mũi nàng: “Như vậy sẽ không nghe mùi.” Vu Văn Văn đẩy tay nàng ra, tự mình bịt mũi, tựa như anh hùng sắp hy sinh, nhắm mắt lại nâng chén bắt đầu uống.
Một chén thuốc chia làm ba, mỗi chén không còn nhiều lắm, Vu Văn Văn chỉ một ngụm là uống xong.
Nàng nhíu chặt mày, đang tính mở miệng trách cứ, ai bảo không đắng? Trịnh Tú Nghiên tay mắt lanh lẹ, nhón một viên đường nhét vào miệng Vu Văn Văn, Vu Văn Văn liền cảm thấy bao nhiêu đắng chát trong miệng đều tan đi.
Trịnh Tú Nghiên lại lấy thêm một chén, Vu Văn Văn không chịu uống tiếp, vờ như không thấy.
Trịnh Tú Nghiên kéo tay nàng: “Nguội sẽ càng đắng.” Vu Văn Văn hừ một tiếng: “Dù có uống thế nào thì cũng đắng thôi.” Trịnh Tú Nghiên lại dỗ ngọt: “Người xem, mới vừa rồi chỉ bị đắng một chút thôi mà có thể uống được nhiều thuốc như vậy, người ngoan ngoãn uống thuốc đi, chờ hết bệnh rồi thì không cần phải uống nữa.”
Vu Văn Văn nghĩ ngợi, mới vừa rồi quả thực không khó chịu như hồi trước, thế là lại cầm lấy chén thuốc trong tay Trịnh Tú Nghiên, bịt mũi uống một hơi cạn sạch.
Nàng mới vừa bỏ chén xuống, Trịnh Tú Nghiên lại nhét vào miệng nàng một viên đường như lúc nãy.
Vu Văn Văn ăn đường, nhưng mãi không chịu uống chén thứ ba: “Tối nay ăn nhiều quá, uống không nổi.”
Trịnh Tú Nghiên cũng không ép nàng, thu dọn chén, mở cửa, đưa cho Hỉ Thước: “Có nói gì nàng cũng không chịu uống hết.” Hỉ Thước thấy chỉ còn cái đáy, trong lòng đã thỏa mãn: “Đủ rồi đủ rồi, hồi trước tiểu thư còn không uống được nhiều như vậy đâu.” Nói đoạn, thân thiết đóng cửa lại, chạy đi bẩm báo Vu phu nhân.
Vu lão gia và Vu phu nhân biết được, nhẹ nhàng thở ra, xem ra tới tận hôm nay mới được ngủ một đêm an ổn.
Trịnh Tú Nghiên thì lại không được an ổn như vậy, nàng bưng nước ấm tới, hầu hạ Vu Văn Văn rửa mặt xong nằm xuống, lại tự mình rửa mặt một phen, sau đó đứng ở mép giường, cởi ngoại bào, từ đuôi giường bò vào bên trong, biết phải làm sao, ai bảo phu quân nàng nằm bên ngoài, nàng cũng ngượng ngùng bảo nàng ấy dịch vào bên trong một chút.
Vu Văn Văn chợp mắt sắp ngủ, chợt nghe ở mép giường có tiếng sột sột soạt soạt, mở mắt đã thấy Trịnh Tú Nghiên đang cởi đồ, nàng còn chưa kịp mở miệng, Trịnh Tú Nghiên đã bò lên trên giường.

Vu Văn Văn đang tính đuổi nàng xuống, lại nhớ tới hôm nay là ngày đại hỉ của hai nàng, nếu mà đuổi đi thì tội cho nàng ấy lắm.
Vu Văn Văn nghĩ thế cho nên cũng không nói gì, nhắm mắt lại tính để mặc nàng.
Trịnh Tú Nghiên nằm lên giường, nghiêng đầu nhìn Vu Văn Văn, thật là xinh đẹp.
Trịnh Tú Nghiên nhịn không được sáp tới gần Vu Văn Văn, Vu Văn Văn nghiêng đầu qua nhìn nàng, tựa hồ vô cùng bất mãn với sự tới gần của nàng.
Trịnh Tú Nghiên có chút ủy khuất mà lui trở về, chờ Vu Văn Văn quay đầu nhắm mắt lại, nàng mới lén lút xích lại gần Vu Văn Văn.
Vu Văn Văn nghiêng đầu nhìn nàng: “Em làm gì vậy?” Trịnh Tú Nghiên chớp mắt hai cái, không dám nhìn thẳng Vu Văn Văn, hơi hơi cúi đầu: “Em muốn dựa vào người ngủ.”
Vu Văn Văn không hiểu lắm: “Em lạnh sao?” Trịnh Tú Nghiên lắc lắc đầu, trên mặt hơi nóng lên, giọng nói cũng nhỏ cực kỳ: “Dù gì cũng là đêm động phòng hoa chúc của em, em chỉ muốn được dựa vào người.”
Thật ra Vu Văn Văn cũng không hiểu vấn đề này cho lắm, tuy nàng đã cập kê hai năm, nhưng một lòng chú tâm vào thương sự, chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện phong nguyệt, lần này thành thân cũng là vì xung hỉ, vốn chưa từng có ai nói cho nàng nghe về chuyện động phòng.
Nhưng mà nàng cũng biết, đêm động phòng hoa chúc đối một nữ tử mà nói quan trọng đến cỡ nào, Trịnh Tú Nghiên không giống như nàng, lần này gả cho nàng thì cả đời Trịnh Tú Nghiên sẽ không thể tái giá cho người khác, đây cũng là đêm động phòng hoa chúc duy nhất của nàng ấy, nếu như mình không để ý tới nàng thì cũng quá vô lương tâm.
Vì thế Vu Văn Văn không nói nữa, cũng không nhìn Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên liền biết là nàng ngầm đồng ý, vui sướng dịch đến gần Vu Văn Văn, dựa vào cánh tay nàng, cảm nhận hơi thở nàng, lại nhịn không được kéo tay nàng.
Vu Văn Văn rút tay ra, nghiêng đầu trừng nàng: “Em chớ có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ta còn đang bệnh đấy!”
Trịnh Tú Nghiên bị nàng làm cho hoảng sợ, cúi đầu, nằm lùi ra sau, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Vu Văn Văn, chia thành ranh giới rõ rệt giữa hai người.
Vu Văn Văn cảm thấy mỹ mãn, tính ngủ, thì chợt nghe Trịnh Tú Nghiên khụt khịt cái mũi, nàng nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nàng: “Không phải là em khóc đó chứ?”
Trịnh Tú Nghiên lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Ngày thành thân không thể khóc, em sẽ không khóc.” Vu Văn Văn nghe giọng nàng rầu rĩ, đoán không ra nàng có khóc hay không, có chút bất đắc dĩ mà thỏa hiệp: “Cho em tay, em đừng khóc.”
Trịnh Tú Nghiên nghe nàng nói xong, vội vàng xoay người, xích lại gần Vu Văn Văn, dựa sát vào nàng, lại giơ tay giữ chặt tay nàng, mới nhẹ giọng giải thích: “Em không khóc.” Vu Văn Văn không xua nàng nữa, nhắm mắt lại ngủ.
Trịnh Tú Nghiên thấy nàng ngủ, nghiêng mình ôm lấy cánh tay nàng, lại nhìn khuôn mặt nàng ngủ trong chốc lát, cảm thấy mỹ mãn mà ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro