Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầm Lặng

Trịnh Tú Nghiên chỉ cảm thấy hơi thở thực an ổn, khiến nàng rất muốn chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn nghe thấy bên tai thanh âm không ngừng kêu mình tỉnh lại. Cuối cùng, nàng cũng mở mắt.

Người bình thường từ trong mộng tỉnh lại thấy có người ngồi ngay mép giường khẳng định sẽ bị dọa sợ, nhưng Trịnh Tú Nghiên lại tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, không hề thất thanh la lên, tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng cũng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt.

"Ngươi đến rồi."

"Ân."

Vu Văn Văn nắm lấy tay Trịnh Tú Nghiên. Trịnh Tú Nghiên thân thể thiên hàn, trời đông lãnh một chút tay chân đều sẽ trở nên lạnh như băng. "Như thế nào không mặc ấm vào, dù là không cần khoa trương, cũng có thể thêm một cái ấm lô tay."

"Còn chưa vào mùa." Trịnh Tú Nghiên nói, "Hiện tại mà dùng chẳng phải là hơi ra vẻ sao, ta cũng không có việc gì, một lúc sau sẽ ấm lên."

Vu Văn Văn quan sát Trịnh Tú Nghiên, trên mặt không trang điểm lại hiện một tia vũ mị đặc trưng của thiếu nữ, xen lẫn thoải mái nhẹ nhàng, tuy rằng có chút mâu thuẫn, nhưng ở trên người Trịnh Tú Nghiên lại hoà hợp đến toàn mỹ. Tóc dài xõa tung trên vai, mang theo hương thơm sau tắm gội nhàn nhạt.

Vu Văn Văn nắm tay Trịnh Tú Nghiên thật chặt, vận công truyền cho nàng một ít nội lực. Trịnh Tú Nghiên cảm thấy tay chân cùng toàn thân đều ấm áp lên, lại không giống nóng bức khó chịu mùa hạ, thập phần thoải mái.

"Trách không được nhiều người thích luyện võ như vậy," Trịnh Tú Nghiên cười nói, "Công phu của ngươi là học từ nơi nào?"

"Nội lực không phải ai muốn học cũng có thể học được, tướng lãnh cùng binh lính trong quân cơ hồ chỉ luyện tập một ít thân pháp, còn có rất nhiều cao thủ cũng chỉ là cao thủ ngoại công."

"Vậy còn ngươi?"

"Trong quân có vài người trong giang hồ, lang bạt lâu mới phiêu đến trong quân. Công pháp của bọn họ phần lớn đều không phải loại công phu bình thường, ta là học từ bọn họ."

"Từ nhỏ đã bắt đầu sao?"

"Đúng vậy, năm tuổi đã bắt đầu." Vu Văn Văn không truyền nội lực nữa, nhưng vẫn như cũ không buông tay Trịnh Tú Nghiên ra. Trịnh Tú Nghiên cũng không nói gì, tùy ý nàng làm càn, "Sư phó của ta tên là Nam Cung Lưu, là một kỳ nhân trong giang hồ. Hắn là quân sư của phụ thân ta, phụ thân ta quanh năm chinh chiến Nam Bắc, có thể đánh thắng nhiều như vậy cũng có một phần công lao không nhỏ của hắn."

Trịnh Tú Nghiên nổi lên hứng thú, "Vì sao triều đình chưa từng nghe về người này?"

"Hắn chỉ lấy danh phận là phụ tá thân cận đi theo bên người phụ thân ta, cho nên không có chức quan." Vu Văn Văn tiếp tục, "Hắn rất lợi hại, thiên văn lịch pháp vu y bói toán không có gì không biết, nếu thực tâm muốn làm quan thì đến chức vụ Tể Tướng hẳn là cũng dễ như trở bàn tay."

"Hiện tại hắn đang ở đâu rồi?"

"Sau khi phụ thân ta qua đời, hắn liền rời đi, không biết hiện tại đang ở nơi nào?"

"Vậy bản lĩnh của sư phó, ngươi học được mấy phần?" Trịnh Tú Nghiên lại hỏi.

"Hắn là kỳ tài thiên cổ, ta chỉ trộm học được hành quân cùng thủ pháp bài binh bố trận là tốt một chút, còn mấy môn khác chỉ đơn giản học qua vài phần." Vu Văn Văn nói.

Trịnh Tú Nghiên vẫn là lần đầu tiên nghe được Vu Văn Văn kể chuyện xưa của mình, không khỏi cảm thấy hết sức hiếu kỳ, Vu Văn Văn nhìn thấy bộ dạng này của nàng, ánh mắt vẫn luôn đạm mạc hiện ra ý cười nhàn nhạt cùng ôn nhu ấm áp, tiếp tục nói thêm rất nhiều, một ít ký sự giang hồ nghe được cũng đem kể lại, Trịnh Tú Nghiên nghe tới có chút ước ao.

"Ngày trước cũng không nghĩ tới ra khỏi thành đi đây đi đó một chút, giờ lại là hữu tâm vô lực." Nàng cười nói, "Nếu biết trước chuyện giang hồ thú vị như vậy, ta đã sớm không cần làm tài nữ kinh thành cái gì, trở thành hiệp nữ hành tẩu giang hồ không phải càng tốt hay sao." Trịnh Tú Nghiên bổn ý muốn nói giỡn một chút, nhưng là người nói vô tình người nghe có ý, Vu Văn Văn nói, "Về sau nói không chừng có thể tìm ra một chút thời gian, có cơ hội cùng nhau du sơn ngọa thủy."

Trịnh Tú Nghiên nghĩ nàng nói giỡn, cũng cười cười không để ý. Nàng nắm ngược lại tay Vu Văn Văn, "Hôm nay ngươi tới là có việc gì, nếu còn không mau nói trời sẽ nhanh sáng."

Vu Văn Văn nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên đã có chút tờ mờ sáng, hai người thế nhưng đã bất tri bất giác nói chuyện lâu như vậy. Nàng lấy từ trong ngực áo ra một cái túi thơm đưa tới tay Trịnh Tú Nghiên, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng vài câu. Trịnh Tú Nghiên gật đầu, nhận lấy túi thơm.

"Ta hiểu rồi, ta sẽ nhanh chóng thực hiện." Trịnh Tú Nghiên nói.

Vu Văn Văn nhìn Trịnh Tú Nghiên, trong lúc nhất thời muốn nói gì đó, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều như vô dụng, "Tú Nghiên, ta ---"

Trịnh Tú Nghiên nhìn nàng, "Những thứ này đều là sư phó dạy ngươi?"

Biết là Trịnh Tú Nghiên đang muốn chuyển chủ đề, Vu Văn Văn cũng không níu kéo, "Ân, đúng vậy."

"Độc dược lần trước, tên gọi là Nhất Nhật Độc sao?"

"Hiện tại ở dân gian cũng có nhiều người có thể phối độc dược, nhưng độc kia đúng là do sư phó ta chế ra." Cho nên bất luận người khác muốn tra thế nào, nàng cũng không phải từ ngoài cung lén mang vào cái gì, tự nhiên là sẽ không tra ra được.

Trịnh Tú Nghiên cũng đang nghĩ đến chuyện này, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hai người lại nói thêm vài câu, Vu Văn Văn dặn nàng ngủ thêm một chút, lúc sau mới rời đi.

Sau khi Vu Văn Văn đi rồi, Trịnh Tú Nghiên cũng không ngủ được nữa, đứng dậy ngồi vào trước bàn trang điểm. Tóc nàng tuy chưa chải nhưng cũng vẫn không hề rối, từng sợi tóc đen nhánh nhu thuận rũ xuống bên hông, nàng duỗi tay cầm lấy một sợi, ngẩn người ngồi tại chỗ. Thời điểm Ngọc Nhi mở cửa bước vào, phát hiện Trịnh Tú Nghiên chỉ mặc trung y ngồi đó, không khỏi kinh hãi một phen.

"Chủ tử, thân thể người vẫn luôn không tốt, như thế nào lại dậy sớm như vậy?"

"Không sao," Trịnh Tú Nghiên cười nói, buông xuống sợi tóc trong tay, "Mau tới giúp ta trang điểm, một hồi sau ta muốn đi Vân Hi Cung."

Ngọc Nhi tiến lên giúp Trịnh Tú Nghiên trang điểm, Trịnh Tú Nghiên nhìn nàng tựa hồ có chuyện muốn nói. Ngọc Nhi vẫn luôn là một tiểu nha đầu tâm tư đơn thuần, có chuyện đều nghĩ đến nói ra, Trịnh Tú Nghiên liếc mắt một cái đã nhận ra được là đang có tâm sự. Còn xem nàng muốn hỏi gì, Trịnh Tú Nghiên cũng có thể tùy thời đáp lời, coi như là thử xem có thể tín nhiệm nàng hay không, Trịnh Tú Nghiên trong lòng nghĩ thầm, "Ngươi có cái gì muốn hỏi?"

Ngọc Nhi cẩn thận nhìn Trịnh Tú Nghiên vài lần, xác định Trịnh Tú Nghiên không sinh khí mới nói, "Chủ tử, không phải Ngọc Nhi nhiều chuyện, người trước kia không phải vẫn luôn không thích cùng người khác kết giao sao? Hoàng Hậu làm người độ lượng, lại là hậu cung chi chủ, người thường xuyên tới Cung Hoàng Hậu Ngọc Nhi còn có thể lý giải. Nhưng mà Đức phi nương nương kia, tuy rằng thoạt nhìn đối với chủ tử không tồi, nhưng chính là ---"

"Chính là cái gì?" Trịnh Tú Nghiên hứng thú hỏi lại.

"Chính là cảm giác không đúng lắm." Ngọc Nhi nhíu mày, "Nô tỳ cũng không biết phải nói thế nào, chỉ là cảm thấy Đức phi nương nương tâm cơ rất sâu."

Trịnh Tú Nghiên cười nói, "Ngươi nha đầu này, tại hậu cung nếu tâm cơ không thâm trầm thì sao có thể tự bảo vệ chính mình, ngươi suy nghĩ nhiều quá thôi, Đức phi tỷ tỷ đối với ta thực tốt." Rốt cuộc là tốt thật hay tốt giả, Trịnh Tú Nghiên há có thể không biết, bất quá điều này lại không thể nói thành lời được. "Lời này chỉ có thể nói trước mặt ta, ra ngoài không được tùy tiện suy đoán." Nàng dặn dò.

"Dạ, Ngọc Nhi biết."

Sau khi rửa mặt chải đầu, Trịnh Tú Nghiên vẫn như cũ trang dung thanh nhã đạm lệ. Nàng vừa bước chân ra khỏi cửa, lập tức thấy được chậu hoa cúc đỏ rực tiến cống từ Ba Tư kia.

"Ngọc Nhi, ngươi nói xem, nếu có người vì ngươi mà dụng tâm dùng ngọc Lam Điền chế tạc hoa sen, ngươi sẽ thấy thế nào?"

"Nô tỳ đương nhiên sẽ thực vui vẻ nha! Người đó nhất định là đối với nô tỳ rất tốt." Ngọc Nhi hồn nhiên trả lời, lúc sau mới ngờ ngợ nhận ra, "Chủ tử, người là đang nghĩ tới Vu Tài tử sao? Tuy rằng Hoàng Thượng đối với nàng ta thực tốt, nhưng đối với chủ tử cũng rất tốt a! Nàng ta tuy rằng có hoa sen bằng ngọc, nhưng chúng ta bên đây cũng có danh hoa Ba Tư, so ra không hề kém cạnh."

"Nói cũng phải." Trịnh Tú Nghiên nhìn nơi xa xăm, ánh mắt mơ hồ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro