XUYÊN KHÔNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lam Băng Tuyết nâng cánh tay phải lên tụ tập sức mạnh, những tia sáng từ từ tụ tập lại thành một thanh kiếm sắc bén tay cầm màu trắng quanh thân nó là một con rồng màu đen quấn quanh với đôi mắt đỏ, cổ khí từ thanh kiếm bốc lên giống như là hiểu tâm tình của chủ nhân làm chô đối thủ ko tự chủ đc rùng mình, Lam Băng Tuyết lúc này giống như một thiên thần sa đoạ, mái tóc tím nhạt bay phất phơ trong gió cùng với đôi mắt tím đậm, tân trang thêm bộ váy màu đỏ tím làm cho khí lãnh huyết lên cao.
   Cô nhếch nhẹ đôi môi anh đào màu đỏ tươi của mình sau trong lòng niệm ra câu thần chú, thanh kiếm phát ra ánh sáng càng lúc càng mạnh đánh về phía con quái vật metur.
    Lam Nhật Hoa cả kinh nhảy khỏi vai metur tránh sang một bên nhưng vẫn trúng đoàn bị mất một bên cánh tay.Metur ko kịp tránh bị sức mạnh của thanh kiếm đánh tới, đau đớn kêu gào rồi banh xác.
   -Mày...._Lam Nhật Hoa sợ hãi, sắc mặt trắng bệt ả đã từng thấy tiện nhân đó đánh nhau với bon phù thuỷ nhưng ko bao giờ tung sức mạnh khủng khiếp như vậy, chẳng lẽ ả tính sai bước cuối cùng sao (t/g: đúng rồi đó má, má nghĩ sao đánh thắng đc zợ*khinh bỉ*)
  -Hừ,chỉ bằng một phù thuỷ lai như ngươi mà dám đấu với ta sao,nực cười ngươi đừng quên rằng dòng máu của người đàn bà kia còn chảy trong ngươi_Lam Băng Tuyết hừ lạnh nói,đừng tưởng cô ko biết mẹ của cô ta đã làm nhưng gì gây ra cái chết cho mẹ cô.
    Lam Nhật Hoa chịu đau dớn ở cánh tay, cặp mắt ngày càng mở lớn nhưng chóc lát ả cười lớn lên, thân hình ả từ từ nứt ra-Hahaha,cho dù tao có chết cũng sẽ kéo mày theo
   BÙM!!!
     Lam Băng Tuyết ko kịp phản ứng, luồn sức mạnh tự bạo hướng tới cô ngày càng gần ko có cách nào thoát được,cô nhắm mắt tuyệt vọng bà ơi, nói trắng ra,mẹ con tới với mẹ đây nước mắt từ từ chảy xuống vô tìn chảy chúng chiếc nhân, nổi lên ánh sáng màu đỏ bao bọc lấy cô.
  Lam Băng Tuyết kinh ngạc, mở mắt ra nhìn cô cảm thấy toàn thân mình đau đớn, sau lưng nóng hừng hực cái đau đớn như thắm vào xương tuỷ khiến cho cô từ ngất đi và biến mắt tại chỗ.
~*~*~*~*~*~*~*~*!*!~*~*~*~*!*!*!*!*~*
   Lam Băng Tuyết mở mắt ra đập vào mắt cô là trần nhà màu trắng, đảo nhùn xung quanh cảm thấy vô cùng xa lạ đây là đây ko phải cô chết rồi sao cô nhớ là sau khi chiến đáu với Lam Nhật Hoa ả ta tự bạo rồi chiến nhẫn phát sáng sau đó... sau đó trời ơi sao ko nhớ gì hết vậy nè. Lam Băng Tuyết vò đầu bức rức Cmn thực sự là chuến nhẫn đưa cô đi đâu vậy ( t/g:mắt hình tượng quá chị ơi *~*:LBT:là ai viết ta như thế này hả *cầm đầu*t/g: anh sess cứu em, hepl me em mà chết là ko ai viết truyện cho anh gặp chỉ đâu*Sesshumaru từ đâu bước tới ôm LBT từ sau lưng*:vật nhỏ,lại náo: t/g: hù thoát rồi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro