Sad Day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay thực sự là một ngày buồn chán. Chẳng làm được việc gì cả. Ngồi trước máy tính để viết bài mà không viết được. Cứ suy nghĩ về những chuyện không đâu. Dù sao cũng không còn là gì của nhau nữa mà, tại sao lại để ý quan tâm như vậy chứ. Cậu ấy bây giờ có nhiều người để ý rồi, cậu ấy cũng không còn cần mình nữa, không còn để ý đến mình nữa. Ừm biết vậy nhưng sao mình cứ quan tâm chứ? Chẳng biết giải thích làm sao nhưng mình buồn, mình chẳng muốn làm gì cả. Dù chỉ còn mấy ngày nữa thôi là nộp hồ sơ nhưng tâm trạng cứ thế này thì làm sao đây. Đã cố để khi làm xong mới nói chuyện nhưng tại sao cậu ấy inb mình vẫn rep để rồi ngày hôm nay phải suy nghĩ thế này, phải rớt nước mắt vậy. Ông trời cho chúng tôi đến với nhau nhưng lại sai thời điểm. Khi cậu ấy yêu tôi hết mình thì tôi lại không cảm nhận được, đến lúc chia tay rồi tôi mới biết tôi yêu cậu ấy nhiều nhưng muộn rồi. Chẳng thể quay lại và thực sự thì tôi cũng không muốn quay lại. Cậu ấy thay đổi, tôi cũng thay đổi. Cậy ấy có nhiều người theo đuổi, tôi cũng vậy. Nhưng có lẽ cậu ấy mở lòng được chứ tôi thì không. Chúng tôi lại lắm, chẳng chịu làm theo ý đối phương bao giờ. Cậu ấy cũng chẳng ủng hộ những việc tôi làm vì cậu ấy cho là sai -_-. Tôi buồn lắm chứ nhưng tôi chẳng biết phải làm sao. Trước mặt cậu ấy tôi chẳng thể yếu đuối, tôi cũng chẳng thể nói ra được những điều mình suy nghĩ vì cậu ấy đã chi là sai thì sẽ là sai, nhất định không thay đổi dù tôi có nói gì đi nữa. Vậy đấy, có lẽ là trái ngược nhau nên hút nhau à???
Có lẽ tôi đã quen với việc cậu ấy quan tâm tôi nên bây giờ không còn nữa tôi cảm thấy hụt hẫng. Tôi không còn là số một trong mắt cậu ấy. Chúng tôi không còn là người yêu của nhau nữa nên chẳng có quyền can thiệp vào chuyện riêng của nhau.
Ừ thì:

"Ngày mai sẽ khác
Sẽ lại thấy hàng cây rất xanh
Sẽ lại thấy ngọn gió rất trong lành

Khẽ lướt qua tim mình
Ngày mai sẽ khác
Sẽ lại thấy dòng người rất đông
Sẽ lại thấy trời xanh rất rộng

Nắng khẽ soi trên đầu
Và khi ánh hoàng hôn chợt tắt
Bóng đêm dần xuống nơi đây

Ngày mai sẽ khác
Sẽ lại thấy từng nhịp bước chân
Băng trên con đường kia
Rất quen thuộc

Kí ức xưa kéo về
Trên từng góc phố
Những hàng cây mà ta đã qua
Những chiều mưa
Ngồi dưới mái hiên nhà

Sẽ mãi không quên được
Và khi ánh hoàng hôn chợt tắt
Bóng đêm dần xuống nơi đây

Tôi sẽ không là tôi
Như ngày hôm nay

Chỉ hôm nay thôi
Xin cho tôi được buồn chút thôi
Khi một ai bỏ đi mất rồi
Khi nỗi nhớ ngập tràn bóng đêm
Hay trong lòng tôi
Chỉ hôm nay thôi
Cho nước mắt này được cứ rơi
Cho con tim này cứ rã rời
Qua đêm nay rồi sẽ khác thôi

Và khi ánh hoàng hôn chợt tắt
Bóng đêm dần xuống nơi đây

Tôi sẽ không là tôi
Như ngày hôm nay

Chỉ hôm nay thôi
Xin cho tôi được buồn chút thôi
Khi một ai bỏ đi mất rồi
Khi nỗi nhớ ngập tràn bóng đêm
Hay trong lòng tôi
Chỉ hôm nay thôi
Cho nước mắt này được cứ rơi
Cho con tim này cứ rã rời
Qua đêm nay rồi sẽ khác thôi

Qua đêm nay rồi sẽ khác thôi..."
Qua hôm nay thôi, đừng buồn nữa nhé cô gái. Người đã đi rồi, cũng không còn gì để nuối tiếc nữa. Cô cũng đã cố gắng hết sức rồi. Sẽ có lúc cô tìm được người phù hợp với mình.
Vậy nhé cô gái, cô còn nhiều việc phải làm lắm đấy. Hồ sơ xin học bổng không ai làm thay cô đâu nhé, vì cô vì bố mẹ cô mà làm cho tốt vào!
Ừm. Tôi biết rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro