Chương 1: Giấu kỹ đuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yêu vực gần đây có chút kích động.

Nghe nói có con người đến Minh Cảnh sơn trang, yêu quái trong phạm vi mười dặm đều phong trần mệt mỏi mà chạy đến, muốn nhìn thấy vẻ đẹp của con người.

Trước cửa Minh Cảnh sơn trang bụi tung bay mờ mịt, náo nhiệt vô cùng.

"Đừng nóng vội!" Bạch quản gia tay ôm cái đuôi lớn, lau mồ hôi, cố gắng duy trì trật tự: "Xếp hàng, từng người một!"

Trước cửa náo nhiệt thành một đoàn, những yêu quái đang xếp hàng đều có đặc điểm riêng, hoặc có xuất thân cao quý, hoặc tài hoa hơn người, hoặc hàm hậu chất phác, hoặc xinh đẹp động lòng. Chúng yêu quái đã dâng những món châu báu quý hiếm nhất từ yêu vực​​, những món điểm tâm đã phải thức khuya để làm và cả súp cá thơm ngon, ...

Bạch quản gia là người đề cao tinh thần nghiêm túc và thực dụng, xem xét từng thứ một: "Còn ngươi thì sao?"

Nam nhân trung niên ngẩng cao đầu nhìn về phía đám người: "Nhà ta gia thế trong sạch, tổ tiên ba đời đều là mèo thuần chủng."

Bạch quản gia: "Qua, người tiếp theo."

Tiếp theo là một con chuột đồng sắc mặt thâm trầm, con yêu này không nói hai lời bắt đầu làm một bài phú, ba nghìn năm trăm từ, nước miếng văng tung tóe, tài ăn nói vô cùng xuất sắc.

Bạch quản gia lau nước dãi dính trên mặt, xua tay: "Qua qua, người tiếp theo."

Một yêu quái ướt sũng mang theo một chiếc túi to nhảy về phía trước: "Đây là những xúc tu tôi vừa mới nhổ ra, đủ loại màu sắc, rất thơm."

Vừa dứt lời, lũ yêu liền nổi giận, xông lên trách móc: "Ngươi thế mà muốn dọa tâm can của công tử chúng ta! Không biết xấu hổ!"

Đúng vậy, con người ở Minh Cảnh sơn trang là người yêu của công tử nhà bọn hắn.

Cố công tử là một tồn tại rất thánh thiện trong lòng của chúng yêu. Cao quý lãnh diễm, khí độ phi phàm! Nhưng vì thiếu thốn tình cảm nên cả người lạnh nhạt. Vì vậy, toàn trang trên dưới vì chuyện cả đời của hắn mà tan nát con tim.

Cho đến khuya hôm trước, Cố công tử mang về một nam nhân.

Tin tức giống như một quả bom ném xuống nước, oanh tạc ra sóng nước không nhỏ. Chúng yêu nhanh chóng rỉ tai nhau, chẳng mấy chốc mà phóng đại mấy tin bát quái: "Công tử thở hồng hộc ôm về một nam nhân áo rách quần manh".

Công tử rốt cuộc cũng thông suốt rồi. Toàn trang không biết đã mong chờ ngày này bao nhiêu năm, giờ ước nguyện đã thành, bọn họ không khỏi rơi nước mắt nhẹ nhõm.

Chúng yêu ôm nhau, ngao ngao khóc lớn.

......

Trong phòng, Mộ Lãng Thanh xoa trán nhìn căn phòng xa lạ, trong đầu rối tung lên.

Còn chưa kịp nhớ lại, ngoài phòng liền truyền đến tiếng bước chân. Mộ Lãng Thanh nhanh chóng nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.

Trước cửa phòng, Bạch quản gia ra hiệu cho chúng yêu im lặng, sau đó nói nhỏ: "Mọi người giấu kỹ đuôi! Đi vào từng nhóm một! Giữ trật tự! Nhớ kỹ, thời gian có hạn, đứa nhỏ đang bệnh nặng, không thích hợp xem quá nhiều!"

Cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân chậm rãi tới gần, cuối cùng cũng dừng lại.

Mộ Lãng Thanh vừa vểnh tai lên, liền nghe thấy một giọng nói rất nhỏ nhẹ: "Ta có thể sờ mặt hắn được không?"

......Tình huống gì đây! Mộ Lãng Thanh cả người căng thẳng.

Bạch quản gia lườm hắn một cái, cự tuyệt rõ ràng.

Tiểu yêu nuốt nước bọt, cái đuôi lộ ra vẻ bực bội.

"Được rồi." Bạch quản gia hắng giọng, bắt đầu đuổi lũ yêu: "Hết giờ rồi, lượt tiếp."

... Lượt tiếp theo gì? Mộ Lãng Thanh nghe sợ nổi da gà.

Lũ yêu tiếp theo xông vào quyết liệt, xô đẩy nhau, giọng ríu rít: "Ngươi chắn đường ta!"

Tuy là nhắm mắt nhưng Mộ Lãng Thanh vẫn có thể cảm giác được vô số ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình, chỉ có thể kiên trì giả vờ ngủ.

Lũ yêu nín thở, hỗ trợ nhau, vui sướng sắp ngất.

Con người không có lông, cả người đều nhẵn nhụi, chắc chắn cảm giác sờ sẽ thích lắm. Vì vậy, chúng tiểu yêu đều ngấm ngầm hoặc mạnh dạn bày tỏ mong muốn được chạm vào khuôn mặt của hắn, đều lại bị từ chối một cách tàn nhẫn.

Buồn cười! Người của công tử nhà chúng ta, muốn sờ là sờ được chắc?

Một lúc lâu sau, bên tai rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Mộ Lãng Thanh chậm rãi mở mắt ra.

"Công tử tỉnh rồi?" Một gã sai vặt không biết từ đâu nhô ra, quan tâm hỏi.

Mộ Lãng Thanh sửng sốt, nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại, giả bộ rất yếu ớt: "Đây là đâu?"

"Minh Cảnh sơn trang." Gã sai vặt kiêu hãnh đứng thẳng lưng, trong lời nói không giấu được vẻ tự hào: "Đây là Minh Cảnh sơn trang huyền thoại cách xa trần thế, tươi tắn, tao nhã và toát lên vẻ bí ẩn."

Minh Cảnh sơn trang? Mộ Lãng Thanh đã thấy cái tên này trong "Vạn yêu chí". Lần này, hắn bị lão già phiền phức đó lừa đến Minh Cảnh sơn trang, không ngờ lại ma xui quỷ khiến lại đến đây.

Hết sững sờ, gã sai vặt ân cần hỏi: "Công tử, ngài muốn uống nước sương hay nước tuyết?"

Mộ Lãng Thanh: "... Đều được."

Gã sai vặt quay người, cho người đi pha một ít nước sương mới lấy vào sáng sớm.

Tranh thủ lúc hắn xoay người, Mộ Lãng Thanh lấy mặt dây chuyền bằng ngọc trên thắt lưng ra, nhìn vào cái lỗ ở giữa.

Một con sóc nghiêng cái đuôi lông lớn vừa pha trà vừa hỏi: "Công tử có đói không?"

"... Không đói." Mộ Lãng Thanh bình tĩnh đặt mặt dây chuyền ngọc, "Cám ơn."

"Công tử khách khí rồi." Gã sai vặt cong mắt nói: "Chúng ta là nhân gia Thanh Bạch, tháng sau sẽ là ngày hoàng đạo, công tử đừng lo lắng."

"Hử?" Mộ Lãng Thanh đột nhiên có linh cảm không tốt, cảnh giác nói: "Cái gì ngày hoàng đạo cơ?"

"Ngày thành hôn đó." Tiểu yêu quái nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng từ ái: "Ta đã xem qua rồi, ngài và công tử nhà ta bất luận gia cảnh xuất thân, ngày sinh, thậm chí là tính danh bút họa đều rất hợp nhau. Chính xác là trời sinh một cặp!"

"Chờ đã." Mộ Lãng Thanh hơi sững sờ, cố gắng bình tĩnh lại.

"Công tử có gì phân phó?" Gã sai vặt hai mắt sáng lên "Ngài có phải cũng nghĩ cần tiến hành ngày thành hôn sớm hơn không?"

Mộ Lãng Thanh cố ý nói: "Hình như ta không biết công tử nhà ngươi..."

"Câm miệng!" Tiểu yêu vẫn luôn mềm nhũn ấy đột nhiên tức giận, kích động nói: "Ngươi làm sao có thể nói lời như vậy!"

Mộ Lãng Thanh còn chưa kịp nói gì thì tiểu yêu đã mạnh mẽ lên án: "Công tử nhà chúng ta có tình cảm sâu đậm với ngươi, điều này ai cũng rõ! Ta chưa từng thấy ngài ấy chạm vào ai trong nhiều năm như vậy, huống chi lại làm ra những hành động thân mật như vậy!"

Mộ Lãng Thanh mở miệng: "... hành động gì?"

Tiểu yêu bị hỏi nên nghiêm túc phê bình: "Không nên quan tâm những chi tiết này."

Mộ Lãng Thanh: "......"

Tiểu yêu không thể cãi lại, nói: "Nói tóm lại, ngươi đã là người của công tử chúng ta. Đây là sự thật đã được công nhận."

Mộ Lãng Thanh cảm thấy bất lực, nhìn trần nhà.

"Ngài đừng sợ" Tiểu yêu quá cong mắt nói: "Công tử nhà chúng ta là một yêu quái tốt, vừa cao vừa trắng, lại có rất nhiều đuôi."

Theo mô tả của hắn ta, trong tâm trí Mộ Lãng Thanh hiện ra một yêu quái trắng, to khỏe với một cái ấn ở trên mặt, nhiều đuôi với hàm răng lớn.

... Mộ Lãng Thanh giật giật khóe miệng, bị ý tưởng của chính mình hù một phen.

"Cái đó..." Tiểu yêu quái đột nhiên trở nên xấu hổ, xoa xoa bàn chân của mình rồi thì thầm "Ta có thể lén chạm vào khuôn mặt của ngươi được không?"

Mộ Lãng Thanh còn chưa có trả lời, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, một đám đông người kéo đuôi, hưng phấn xông vào: "Còn có chúng ta!"

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Mộ Lãng Thanh lại bị một làn sóng kinh hãi mới chấn động khi nhìn thấy một nhóm lớn người có đuôi xông thẳng vào cửa.

May thay, Bạch quản gia kịp thời đến giữ trật tự, hô to: "Tất cả đi hết ra ngoài!"

Thậm chí không thể kiểm soát được đuôi! Còn không ngại mất mặt?

Bạch quản gia thấy phu nhân mỏng manh của bọn họ sợ đến mức không nói nên lời, liền bình tĩnh đuổi hết lũ yêu quái ra ngoài.

... Mộ Lãng Thanh xoa xoa mặt, cảm thấy mọi thứ đều rất thần bí.

"Công tử không bị dọa sợ chứ?" Bạch quản gia vỗ vỗ tay, đóng cửa lại, nở nụ cười với Mộ Lãng Thanh

Mộ Lãng Thanh bình tĩnh nói: "Không sao."

Bạch quản gia nho nhã nói: "Ta là quản gia của Minh Cảnh sơn trang, công tử có dặn dò gì cứ việc nói."

Mộ Lãng Thanh suy nghĩ một chút, hỏi: "Công tử nhà ngươi đâu?"

Bạch quản gia nhìn thật sâu người con trai bị tương tư tra tấn này, không khỏi rơi lệ.

... Ngươi có hiểu lầm điều gì không? Mộ Lãng Thanh mắt phải giật giật.

"Được." Mộ Lãng Thanh nổi da gà, ho nhẹ một tiếng "Ta muốn nghỉ ngơi một lát."

"Ừm, ta sẽ thay cậu truyền lại nỗi nhớ đến công tử." Bạch quản gia thân thiết nói.

Mộ Lãng Thanh: "......"

Tai cuối cũng cũng được yên tĩnh. Mộ Lãng Thanh nhảy ra khỏi giường, di chuyển cánh tay của mình. Không biết có phải ảo giác không, nhưng hình như cơ thể tốt hơn trước rất nhiều.

Phòng này tuy không lớn nhưng rộng rãi và sạch sẽ. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời buổi chiều tà tràn vào từ cửa sổ, để lại một đốm sáng trên bàn.

Mộ Lãng Thanh gục xuống bàn, nhìn qua cửa sổ có thể nhìn thấy một vùng trời đỏ rực.

Đêm yên tĩnh, gió thoảng hiu hiu, không khí thoang thoảng hương hoa, tao nhã và yên tĩnh. Bóng cây trên mặt đất lốm đốm, âm thanh của côn trùng yếu ớt.

Mộ Lãng Thanh quan sát từ khe cửa một lúc, sau khi chắc chắn rằng không có ai, nhẹ nhàng mở cửa.

Cây đa lớn trước cửa từ từ mở mắt tò mò nhìn con người lén lén lút lút.

Xung quanh rất yên tĩnh, Mộ Lãng Thanh thở phào nhẹ nhõm, thận trọng đi về phía trước.

Một nhóm lớn yêu quái phía sau bụi cây nhìn hắn không rõ lý do, đôi mắt đen của chúng dõi theo hắn tới lui.

... Mộ Lãng Thanh không hiểu sao cảm thấy rợn tóc gáy, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Cách đó không xa, một tiểu yêu với định lực yếu ớt khẽ hắt hơi.

Mộ Lãng Thanh cảnh giác quay đầu lại.

Một cơn gió thổi qua, những chiếc lá rơi trên mặt đất cuồn cuộn bay ngược, rượt đuổi nhau.

Cùng lúc đó, trong bụi cây, tiểu yêu vừa hắt xì hơi bị đám yêu quái che miệng, suýt chút nữa bị đánh chết.

Khi quay lại lần nữa, Mộ Lãng Thanh giật mình. Dưới ánh trăng, khuôn mặt trước mắt băng giá, đôi mắt sâu thẳm như một vùng nước lạnh, sắc mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Mộ Lãng Thanh tim ngừng đập một nhịp, sững sờ nhìn vào mặt người đó.

"Nhấc chân." Cho đến khi một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"... Ngu ngốc, ngươi đạp lên đuôi ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro