Chương 10: Không hề có thành ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lát sau, Mộ Lãng Thanh đã cười đến đau cả ruột "Hahahahaha, đây chính là trò đùa của ngươi sao... Chết cười ta hahaha..."

Cố Trường Huyền trầm mặt, thẹn quá hóa giận đem hắn ném ra ngoài cửa, Mộ Lãng Thanh vẫn dựa cửa cười không ngừng lại được.

Cố Trường Huyền lần nữa mở cửa, Mộ Lãng Thanh lập tức ngưng cười, phồng má nén cười đến đỏ bừng cả mặt.

"... " Cố Trường Huyền mặt vô biểu tình đem áo khoác lên cho Mộ Lãng Thanh "Đừng cười nữa"

Mộ Lãng Thanh bả vai run run nói "Được"

"... " Cố Trường Huyền lần đầu thấy có người sẽ đáp ứng qua loa đến mức lộ liễu như vậy.

Mộ Lãng Thanh thấy sắc mặt người nào đó không tốt, lập tức chụm ngón tay thành thật nói "Trò đùa của người vô cùng đáng sợ. Ta khi nãy là do quá ngại ngùng, chỉ là cách biểu đạt ngại ngùng của ta có chút độc đáo."

Cố Trường Huyền"...Ngậm miệng"

Mộ Lãng Thanh ôm lấy áo khoác trên người, hỏi "Vậy ngày mai còn cần rửa đuôi không?"

Cố Trường Huyền "Không cần, ngày mai tới thư phòng bồi ta đọc sách"

"Thư phòng được nha" Mộ Lăng Thanh xích lại gần, thấp giọng nói "Ta đặc biệt thích không khí ở đó"

.....Cố Trường Huyền mặt vô cảm đóng cửa.

Ngày kế, bầu không khí trong thư phòng yên tĩnh, một mảnh hài hòa.

Mộ Lãng Thanh một tay mài mực, một tay chống cằm, cả người lười nhác.

Cố Trường Huyền đang tập trung viết chữ, qua một lúc ngẩng đầu nói "Người làm phiền ta."

Mộ Lãng Thanh một lòng chuyên tâm mài mực, nghe thấy lời này liền ngừng động tác "....Ta từ đầu đến cuối đều không hề phát ra tiếng động nha."

Cố Trường Huyền thản nhiên đáp "Nhưng ngươi cười."

......Ngươi đây đang không phải cố ý nhằm vào ta? Mộ Lăng Thanh trước giờ chưa từng thấy lý do nào vớ vẩn vô lý đến như vậy.

Cố Trường Huyền nghiêm mặt "Ngươi cười ảnh hưởng tới ta."

Mộ Lãng Thanh "Lẽ nào ta cười lên quá xinh đẹp khiến cho Cố công tử phân tâm, trầm mê trong đó, không thể tự mình kiềm chế được?"

Cố Trường Huyền bị đâm trúng tim đen, xụ mặt "Mài mực."

Mộ Lãng Thanh cố ý hỏi "Lẽ nào cười đẹp khiến ngươi không kìm chế được là lỗi của ta sao?"

".......Tùy ngươi." Cố Trường Huyền nghiêm mặt, thật lâu không trả lời hắn.

Để tránh ảnh hưởng tới y, Mặc Lãng Thanh dựa vào bàn chừa cho người kia một cái ót, hơi ngẩng mặt nhàm chán tự thổi tóc mình.

Được một lúc, lại không nhịn được quay qua nhìn Cố Trường Huyền.

Cố Trường Huyền thẳng lưng thẳng eo, không hề động đậy.

Chắc không phải ngủ thiếp đi rồi chứ? Cố Lãng Thanh hơi nhổm người dậy, nghiêng đầu đánh giá.

Cố Trường Huyền giương mắt.

Mộ Lãng Thanh duy trì tư thế đang nhổm dậy, cười tươi như hoa "Ta đang muốn hỏi ngươi có gì phân phó không?"

Cố Trường Huyền "Ngồi xuống."

"Ồ..." Mộ Lãng Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống, lén lút thuận theo lấy đi cái nê ấn nhỏ đang để trên bàn.

Qua một lúc, Cố Trường Huyền định vươn tay lấy nhưng nửa ngày không tìm được, liền nói "Mộ Lãng Thanh."

Mộ Lãng Thanh ngẩng mặt, biểu hiện rất vô tội.

Cố Trường Huyền "Đưa đồ cho ta."

"Đồ gì?" Mộ Lãng Thanh giả ngốc

Cố Trường Huyền không trả lời, giương mắt nhìn hắn.

"Thật sự ta không có lấy" Mộ Lãng Thanh lén đem đồ vật chuyển sang cái ghế bên cạnh "Không tin ngươi soát người ta xem."

Cố Trường Huyền đè cổ tay Mộ Lãng Thanh, nhanh tay lục soát một lượt, quả nhiên không có.

Mộ Lãng Thanh lộ vẻ mặt vô tội: "Ta đã nói không có mà."

Nghiêng mắt nhìn thấy nê ấn nhỏ ở cái ghế bên cạnh, Cố Trường Huyền sắc mặt có chút mất tự nhiên, thản nhiên nói: "Mạo phạm rồi."

"Không mạo phạm." Mộ Lăng Thanh cong khóe môi: "Cảm giác sờ được chứ?"

......Cố Trường Huyền không trả lời.

Mộ Lãng Thanh chống cằm, trộm đánh giá biểu tình của người nào đó, nội tâm đắc ý.

Lại qua một lúc, Cố Trường Huyền đầu cũng không ngẩng, nhàn nhạt nói: "Thịt quá ít."

Mộ Lãng Thanh: "......"

"Lại đây." Cố Trường Huyền đưa bút lông cho hắn, thuận thế cầm lấy tay người nào đó.

Mộ Lãng Thanh không chú ý tới động tác nhỏ của y, trực tiếp nhận lấy bút lông vẽ vài nét.

......Cố Trường Huyền bắt vào khoảng không, coi như không có việc gì thu tay lại.

Mộ Lãng Thanh trên giấy viết mấy chữ lớn, còn thưởng thức danh tác của mình: Quan Âm Tọa Liên.

Cố Trường Huyền nhíu mày: "Đây là cái gì?"

"Không có gì." Mộ Lãng Thanh cầm đầu bút gãi gãi cằm, cười tới ý vị thâm trường.

"....." Cố Trường Huyền đoạt lấy bút lông trong tay hắn, như nhớ ra điều gì, nói "Ngươi đi mở ngăn tủ ra."

Mộ Lãng Thanh nghi hoặc bước tới, mở ngăn tủ. Nơi dễ thấy nhất có một cái túi da trâu, bên trong đựng rất nhiều viên kẹo đường đầy màu sắc.

Mộ Lãng Thanh trêu đùa: "Ta ăn được không?"

"Ừm" Cố Trường Huyền nhẹ gật đầu, biểu tình có chút không tự nhiên "Cho ngươi đó."

"Đan dược kéo dài tuổi thọ?" Mộ Lãng Thanh rất không lãng mạn đoán bừa

Cố Trường Huyền nâng bút, nhẹ nhàng nói "Kẹo đậu"

"Ồ?" Mộ Lăng Thanh nhìn hắn

Cố Trường Huyền mở miệng, vẻ mặt tê liệt giải thích: "Sáng sớm ra cửa vừa hay thấy ven đường có sạp hàng bán đồ ngọt, tiện tay mua một phần".

Mộ Lãng Thanh nhướng mày, cười dến sáng lạn: "Ta hiểu ta hiểu, không phải đặc biệt mua cho ta."

"....." Thật biết làm phiền hồ ly.

Mộ Lãng Thanh tâm tình thoải mái liền không làm phiền người ta, hướng miệng ném một viên kẹo, trong miệng toàn là vị ngọt.

Không ngờ rằng cong người Cố Trường Huyền lại thích kẹo đậu, Mộ Lãng Thanh chậc chậc lắc đầu, sau đó liền nhớ lại Cố Trường Huyền từng nuôi một con...Tiểu Hồng Kê cực đáng yêu.

Mộ Lãng Thanh răng hơi dùng sức, đem toàn bộ kẹo trong miệng cắn nát.

Cố Trường Huyền ngẩng đầu nhìn hắn.

Mộ Lăng Thanh điềm nhiên như không nói: "Ăn ngon thật".

Cố Trường Huyền gác bút, sắc mặt trầm tĩnh: "Ngươi thích?".

"....." Biểu cảm này là mong ta sẽ nói thích hay không thích???

Mộ Lãng Thanh thử thăm dò gật gật đầu.

Sau đó Cố Trường Huyền đứng dậy, lại kín đáo đưa cho Mộ Lãng Thanh mấy bao lớn.

"......" Trong ngực Mộ Lăng Thanh toàn là kẹo đậu, luống cuống tay chân ôm lấy chúng, đề phòng cẩn thận không làm rơi xuống đất.

Cố Trường Huyền rất hài lòng, trong mắt lóe lên ý cười không dễ dàng nhận thấy.

"Đợi đã" Mộ Lãng Thanh ánh mắt chợt lóe, đem toàn bộ kẹo trong ngực đặt lên bàn, đi tới dò xét biểu cảm của Cố Trường Huyền.

.....Cố Trường Huyền lùi lại hai bước, bảo trì khoảng cách với người nào đó.

"Đừng động đậy" Mộ Lãng Thanh giống như phát hiện ra đại lục mới, nhìn chằm chằm vào mặt hắn "Chính là biểu cảm này."

Cố Trường Huyền khôi phục cơ mặt tê liệt: "Ngươi vừa nãy hoa mắt rồi"

"Chắc chắn là trộm cười." Mộ Lãng Thanh quyết không buông tha "Lại cười một cái cho ta xem."

Cố Trường Huyền bất đắc dĩ giật giật khóe miệng.

Mộ Lãng Thanh nháy nháy mắt, hỏi: "Cười rồi?"

Cố Trường Huyền lập tức đen mặt, quay người rời đi.

Mộ Lãng Thanh tự nói không tốt, ôm lấy cánh tay hắn giải thích: "Không có không có, ta đùa ngươi thôi! Ngươi cười vô cùng rõ ràng! Cười lên vô cùng đẹp! Thật đó! Ta thề!"

Vành tai Cố Trường Huyền đỏ lên.

Mộ Lãng Thanh: "Tai sao lại đỏ rồi?"

"Ngậm miệng" Cố Trường Huyền không nhìn hắn.

Mộ Lãng Thanh tim đập chậm một nhịp, nhịn không được thuận thế đẩy hắn lên bức tường phía sau.

....Cố Trường Huyền quả quyết lấy cái túi trên bàn, nhấc tay ném cả người cả kẹo ra ngoài.

Mộ Lãng Thanh thu hoạch tràn đầy trở về phòng, chuẩn bị đem đồ cất vào trong ngăn tủ.

Mở ngăn tủ ra, hạt châu kia bình yên nằm trên đống y phục.

Mộ Lãng Thanh có chút thất thần, đóng kỹ cửa tủ, ngồi trước bàn không biết suy nghĩ gì, ngón tay vô thức gảy những viên kẹo đậu.

Vật đã lấy được tới tay rồi, bản thân cũng nên rời đi rồi.

Trăng trên cao hiện ra một sắc trắng lạnh lẽo, gió cũng có chút lạnh. Mộ Lãng Thanh rón rén trèo lên mái nhà, vừa đứng thẳng người đã có chút choáng váng không dám nhìn phía dưới.

Hắn cảm nhận được sự kích thích nhân đôi tới từ cả thể xác lẫn tâm hồn, cảm giác bản thân sắp thăng hoa rồi. Hai chân run lẩy bẩy, còn chưa kịp đứng vững đã bị người ta nhéo một cái.

Cố Trường Huyền nhíu mày: "Đêm hôm khuya khoắt còn lên nóc nhà làm gì? Tính diễn xiếc sao?"

Mộ Lãng Thanh: "Ta đang ấp ủ cảm xúc."

Cố Trường Huyền: "Ấp ủ tình cảm phải leo lên cao như vậy sao?"

.....Mộ Lãng Thanh khó khăn lắm mới tạo được bầu không khí buồn bã vậy mà bị phá hỏng, thở phì phò nhìn người nào đó.

Cố Trường Huyền thả nhẹ thanh âm: "Theo ta về phòng".

Mộ Lãng Thanh nhàn nhạt cúi đầu: "Không cần quản ta".

Cố Trường Huyền mặt không cảm xúc: "Nhưng tiếng ngươi thở dài làm phiền đến ta".

"Ta thở dài lúc nào?" Mộ Lãng Thanh không chút tự tin phản bác lại, cả người giống như quả cà tím bị sương giá đánh nát.

Cố Trường Huyền nhịn không được xoa đầu hắn, đến khi đem tóc hắn vò rối rồi mới bình tĩnh thu tay về: "Tóc ngươi loạn quá, tự mình chỉnh lại đi".

Mộ Lãng Thanh: "....."

Cuối cùng Mộ Lãng Thanh bị xách như con gà con đem về phòng, thuận tay ném lên giường.

"Đi ngủ" Cố Trường Huyền kéo chăn che kín đầu hắn "Ngày mai còn phải dậy sớm"

Mộ Lãng Thanh kéo chăn xuống, tóc trên đầu còn có cọng vểnh lên: "Ngươi lại nghĩ ra phương pháp mới để hành hạ ta rồi sao?"

Cố Trường Huyền lộ vẻ không vui nói: "Hành hạ ngươi?"

Mộ Lãng Thanh gật gật đầu.

Cố Trường Huyền nhìn cái tên sắc mặt hồng hào trước mắt, lạnh nhạt nói: "Xem ra đã tới lúc cho ngươi biết cái gì là hành hạ thực sự rồi".

Mộ Lãng Thanh suy tư một lát, suy đoán nói: "Sẽ không phải muốn ta hiến thân đi?"

"...." Cố Trường Huyền bình tĩnh nói: "Về sau mỗi ngày tới gọi ta rời giường"

Mộ Lãng Thanh chớp chớp mắt: "Có phải là nói nhiều hơn hai chữ?"

Cố Trường Huyền: "Cái gì?"

Mộ Lãng Thanh câu môi cười: "Không có gì"

Cố Trường Huyền trầm mặt, không biết người này suốt ngày nghĩ gì trong đầu.

"Cố công tử," Mộ Lãng Thanh chớp mắt mấy cái ra vẻ ngoan ngoãn: "Ngày mai có thể hoãn cho ta một hôm được ngủ nướng hay không?"

Cố Trường Huyền: "......Còn phải hoãn?"

"Đúng vậy." Mộ Lãng Thanh đặc biệt có lý lẽ nói "Thay đổi từ việc này qua việc khác luôn cần có thời gian để thích nghi"

Cố Trường Huyền nghiêm mặt: "Ngươi là kẻ lười nhất mà ta từng gặp."

Mộ Lãng Thanh một mặt chờ mong: "Có được hay không~"

Cố Trường Huyền rất không có quy tắc "Ừm" một tiếng.

......................

Mộ Lãng Thanh một đêm không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau đã rời giường. Hắn chống cằm, xoắn xuýt một hồi vẫn quyết định viết cái phiếu nợ, rồi vụng trộm bỏ trốn.

Mộ Lãng Thanh một mực ghé vào cửa sổ phòng mình, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Cố Trường Huyền rời phòng, mới lén lút đi ra ngoài.

Vừa đóng kỹ cửa đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc: "Mộ Lãng Thanh"

Mộ Lãng Thanh giật nảy mình, bình tĩnh quay người.

Trong phòng không một bóng người.

Mộ Lãng Thanh nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lại chuyển lên người hình nhân gỗ trên bàn, hỏi: "Lại là ngươi hù dọa ta?"

Hình nhân gỗ: "Lại là ngươi hù dọa ta?"

Mộ Lăng Thanh nghe thấy thanh âm của chính mình, có chút hứng thú, cố ý nói: "Muốn hôn hôn."

Hình nhân gỗ: "Muốn hôn hôn".

Tốt quá rồi, đỡ mất công ta viết. Mộ Lãng Thanh câu môi, phấn khởi phân phó: "Nhớ giúp ta gửi những lời này cho Cố Trường Huyền nghe"

"Nhớ giúp ta gửi những lời này cho Cố Trường Huyền nghe"

"Khụ khụ" Mộ Lãng Thanh hắng giọng, nhỏ giọng nói "Cố công tử, ta sẽ rất nhớ ngươi. Dù không biết khi nào ta mới trở lại, nhưng tới lúc đó ta nhất định sẽ mang cho ngươi một rương bạc làm sính lễ."

Tiểu Mộc điêu không có phản ứng.

Mộ Lãng Thanh nhíu mày: "Có phải dài quá, nhớ không nổi rồi không?"

"Được." Mộ Lãng Thanh thở dài, nhận mệnh đứng lên "Tự ta viết."

Vốn dĩ muốn đem câu chữ vừa rồi viết lại một lượt, nhưng Mộ Lãng Thanh nhấc bút lên lại cảm thấy câu đó có chút kích động, liền hàm súc một chút, chỉ để lại một câu: Thỉnh thoản sẽ nhớ ngươi.

Mộ Lãng Thanh cất kỹ bút, rón rén đóng cửa.

Sau khi người đi, Cố Trường Huyền từ phía sau tấm bình phong đi ra, nhìn về hướng cửa.

Hình nhân gỗ trên bàn bắt đầu nói chuyện: "Lại là ngươi hù dọa ta? Muốn hôn hôn. Nhớ giúp ta gửi những lời này cho Cố Trường Huyền nghe. Khụ khụ. Cố công tử, ta sẽ rất nhớ ngươi. Dù không biết khi nào ta mới trở lại, nhưng tới lúc đó ta nhất định sẽ mang cho ngươi một rương bạc làm sính lễ. Có phải dài quá, nhớ không nổi rồi không? Được, tự ta viết."

"........"

Cố Trường Huyền bước tới, mở bức thư xem mấy chữ rồng bay phượng múa bên trên, sau một lúc lâu liền bình luận: "Chữ xấu, không hề có thành ý."

Sau đó nghiêm mặt hậm hực gạch hai chữ "thỉnh thoản" sai chính tả của người kia sửa thành "thỉnh thoảng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro