Chương 7: Một lời khó nói hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi quấn chặt lấy Cố Trường Huyền quấy rầy đòi hỏi, lấy sắc dụ mà nũng nịu, Mộ Lãng Thanh cuối cùng cũng đạt được mong muốn nghỉ ngơi trong một ngày.

Dựa vào ký ức ngày đó, Mộ Lãng Thanh lén lút đến hang động nhỏ phía sau thác nước.

Xung quanh không có ai, một đóa hoa nhỏ mỏng manh nằm trên mặt đất, nhìn qua có chút ủ rũ.

Mộ Lãng Thanh tiếp tục đi về phía trước.

Vừa nhấc chân lên, đóa hoa tại cửa kia động đột nhiên chuyển động, giương cái miệng lớn như chậu máu, hung hăng nhào tới.

Mộ Lãng Thanh mất cảnh giác, ở thắt lưng lóe lên.

Sau khi thấy rõ là ai, hoa ăn thịt nhanh chóng thu người lại, âm thanh yểu điệu: "Công tử đến đây có việc sao?"

Mộ Lãng Thanh: "Ta nhìn xung quanh một chút."

Hoa ăn thịt sợ hãi cúi đầu, thậm chí còn ra dáng mà run lên một cái, rơi mất một cánh hoa, khiến cả bông hoa trở nên đáng thương: "Vừa này thực sự là hù chết tiểu nữ."

Mộ Lãng Thanh: "..."

Hoa ăn thịt nói với hắn về số phận bi thảm của mình, hứa rằng sẽ không bao giờ tùy tiện cắn người nữa, hy vọng Mộ Lãng Thanh khi ở trên giường cùng công tử sẽ khen mình một hai câu.

"..." Trước hết, ta phải thực sự ngủ cùng giường với Cố Trường Huyền đã.

Bỗng nhiên một tiếng ho khan già nua vang lên. Mộ Lãng Thanh nhìn sang, cách đó không xa có một cây ngô đồng lớn đang vẫy dây leo với hắn.

Mộ Lãng Thanh: "Ta sẽ đi xem một chút."

Hoa ăn thịt nhẹ nhàng nói: "Hãy cẩn thận."

"..." Đúng là toàn bộ Minh Cảnh sơn trang đầy xốc nổi và dối trá.

Cách đó không xa, ngô đồng cổ thụ híp lại: "Khụ khụ, thực sự là già rồi, nhúc nhích chút liền muốn mệnh ta mà."

Mộ Lãng Thanh hỏi: "Có chuyện gì".

"Đương nhiên là có chuyện quan trọng!" Cây ngô đồng già lay một nhánh xuống đất, lo lắng nói: "Mau giúp ta gãi ngứa, ta không với tới!"

... Mộ Lãng Thanh ngoan ngoãn nhặt cành cây, cào tới cào lui.

"Ngươi vừa rồi đang tìm cái gì?" Lão thụ đột nhiên nói.

Mộ Lãng Thanh động tác ngừng lại.

Lão thụ bất mãn thúc giục: "Tập trung, hướng lên trên một chút."

"... Ồ." Mộ Lãng Thanh cầm cành cây vạch tới vạch lui.

"Đã lâu không được hưởng thụ qua cảm giác này." Lão thụ thoải mái thở dài, sau đó vẫy cành tức giận lẩm bẩm: "Gần đây có con bọ nhỏ luôn cắn ta, đúng là không biết lớn nhỏ !!"

Mộ Lãng Thanh: "..."

"Bọn yêu quái bây giờ không ra thể thống gì, không biết kính già yêu trẻ." Lão thụ lại cảm thán một phen sự hờ hững của đám yêu bây giờ.

Mộ Lãng Thanh chăm chú lắng nghe, gật đầu đồng ý.

Lão thụ thoải mái than thở, liền nói: "Đưa tay ra."

Mộ Lãng Thanh giơ tay ra, không hiểu.

Dây leo di chuyển, bắt mạch hắn.

Một lúc sau, lão thụ mới chú ý tới sắc mặt của hắn, giọng điệu kỳ quái: "Ngươi làm sao sống sót đến bây giờ?"

"..." Mộ Lãng Thanh mím môi: "Đừng nghĩ gạt ta, không có nghiêm trọng như vậy."

Cây đồng già run rẩy lắc lư dây leo, vươn tới phía trước: "Đây."

Mộ Lãng Thanh nhìn những hạt trong lòng bàn tay mình một cách hoài nghi.

Lão Tống tự hào nói: "Vừa rồi hai người nói chuyện, ta trộm đấy"

Mộ Lãng Thanh mở miệng: "... Ngươi sao muốn giúp ta?"

"Lằng nhằng! Nhanh đến giúp ta gãi ngứa" Cành lá cây ngô già run rẩy dữ dội, ý muốn đoạt lại hạt châu.

"Được rồi, ta không hỏi nữa ..." Mộ Lăng nhanh chóng cất chuỗi hạt đi, nói cám ơn.

... Lão nhân gia ngươi không thể ôn hòa hơn sao?

"Ngươi chỉ cần tìm viên này thì có tác dụng gì." Lão thụ ngáp một cái, chậm rãi nói: "Có hàng nghìn viên tương tự trong Minh Cảnh sơn trang."

... Mộ Lãng Thanh đột nhiên cảm thấy như thể mình lại bị hãm hại.

"Dự định ở lại Minh Cảnh sơn trang luôn sao?" Lão thụ hỏi lại.

"Không có." Mộ Lãng Thanh cảm thấy chán nản, thì thầm: "Sớm muộn gì ta cũng rời đi."

Lão thụ như cũ vặn vẹo eo, thoải mái thở dài: "Mỗi sáng sớm đều có yêu quái đi mua đồ, ngươi có thể trà trộn đi ra ngoài."

"Ồ." Mộ Lãng Thanh lơ đãng cầm cành cây vạch tói vạch lui.

Trở lại phòng, Mộ Lãng Thanh đem hạt châu giấu kỹ, sau đó dựa theo lời của lão thụ mà đi thăm dò đường.

Trong góc sơn trang không được chú ý đến, Phong Lẫm vẫn cẩn cẩn trọng trọng mà đánh lũ yêu quái ra ngoài. Từng con một bay ngang qua đỉnh đầu, nhìn mà chóng mặt.

"Thế nào?" Phong Lẫm một bên ném đám yêu quái, một bên nói.

Mộ Lãng Thanh nói thật: "Có chút khó khăn."

Ví dụ, làm thế nào ngươi có thể biến một con quái vật to lớn như vậy vò tới vò lui...

Mộ Lãng Thanh ngồi trên phiến đá bên cạnh, tán gẫu: "Ngươi cùng Liễu công tử thế nào rồi?"

"Có thể làm gì?" Phong Lẫm lập tức ủ rũ, vỗ vỗ tay, ngồi xuống bên cạnh, "Còn không phải là như cũ sao?"

"Ngươi có thể thử làm cho hắn vui vẻ." Mộ Lãng Thanh chỉ nhàn rỗi nên đưa ra một số ý kiến.

Phong Lẫm: "Vô dụng, mỗi lần cho hắn cái gì, hắn đều thờ ơ lạnh nhạt."

Mộ Lãng Thanh tò mò hỏi: "Làm như thế nào?"

Phong Lẫm: "Ta đã nhờ tiểu yêu mua đồ ăn vặt yêu thích ở bên ngoài."

Mộ Lãng Thanh gật đầu khích lệ.

Phong Lẫm: "Sau đó tất cả quái vật trong cả trang đều được chia phần, còn lại đưa hết cho hắn."

"..." Mộ Lãng Thanh phân tích, "Hắn có thể không biết tâm ý của ngươi."

Phong Lẫm: "Nhưng ta đã biểu hiện rất rõ ràng."

Mộ Lãng Thanh chưa kịp nói thì Phong Lẫm đã phân trần: "Ngày nào ta cũng nói chuyện với hắn về mấy thứ mà hắn quan tâm nhất. Hắn nói rằng cô nương nào xinh đẹp ta sẽ thuận theo hắn nói, ừm, rất dễ nhìn."

"..." Mộ Lãng Thanh kiên quyết nói: "Ta không giúp được ngươi, ngươi mời cao minh khác đi."

Phong Lẫm sửng sốt một lúc: "Tại sao?"

"Như vậy đi," Mộ Lãng Thanh nói: "Ngươi nói với hắn ta một cách trực tiếp và đơn giản."

Phong Lẫm: "Quên đi. Hắn mà biết sẽ càng đánh ta bạo tay hơn, nói không chừng sẽ không để ý đến ta nữa."

"Ân," Mộ Lãng Thanh không nhanh không chậm: "Vậy thì trăm năm bằng hữu vui vẻ."

Phong Lẫm không tiếp tục mà gật đầu.

Mộ Lãng Thanh ngẩn người nhìn trời, đành phải nhẫn tâm cho người uống một liều thuốc: "Có lẽ ngày nào đó ngươi vẫn có thể uống rượu cưới của Liễu công tử."

"Không được!" Phong Lẫm sắc mặt đen lại, dùng chưởng đem cục đá đập nát.

Mộ Lãng Thanh sửng sốt, lần đầu tiên cảm thấy Phong hộ vệ có lẽ thật sự có thể đánh bại Liễu Hàn Yên.

"Không biết ai may mắn được ở bên Liêu công tử a." Mộ Lãng Thanh tiếp tục quạt gió thôi lửa.

Phong Lẫm liền tay không đập nát một hòn đá.

... Mộ Lãng Thanh nhìn xung quanh trống rỗng, sợ rằng tiếp theo bị hắn đập ra thành từng mảnh chính là mình.

Phong Lẫm đột ngột đứng lên: "Ta đi nói cho hắn biết ngay!"

Mộ Lãng Thanh: "Ngươi không sợ bị đánh sao?"

Phong Lẫm vẻ mặt u ám: "Không sợ, ta có thể đánh lại hắn."

"..." Mộ Lãng Thanh bình tĩnh nói: "Đừng nóng, trước tiên nghe ta nói."

Phong Lẫm an tĩnh hơn chút ít.

"Ngươi có thể làm như vậy." Mộ Lãng Thanh đảo mắt, lặng lẽ nói điều gì đó với Phong Lẫm.

Phong Lẫm: "Vậy cũng được sao?"

Mộ Lãng Thanh nhướng mày, tự tin: "Không sao."

...

Trong phòng, Liễu Hàn Yên tách tách gẩy bàn tính.

Mộ Lãng Thanh gõ cửa.

Liễu Hàn Yên ngẩng đầu cười nhẹ: "Công tử sao đến đây vậy?"

Mộ Lăng bình tĩnh đi vào phòng: "Ta có chút tò mò, liền tới xem ngươi một chút."

Liễu Hàn Yên mời hắn ngồi xuống, đưa tách trà tới: "Mấy ngày nay không phải là đi theo tên khốn Phong Lẫm sao?"

"Ngươi nhắc đến ta mới nhớ." Mộ Lãng Thanh nhấp một ngụm trà, vẻ mặt thuần lương: "Ngươi có biết người yêu của Phong hộ vệ không?"

Liễu Hàn Yên bình tĩnh bóp nát chiếc cốc trong tay.

... Mộ Lãng Thanh lòng thầm sợ hãi nhìn những mảnh vỡ, nghĩ, thật tiếc khi hai người không ở bên nhau.

"Người yêu của tên khốn đó?" Liễu Hàn Yên cười hỏi.

May mắn thay, Mộ Lãng Thanh tâm tình vững vàng, nói tiếp: "Đúng vậy, sao vậy?"

"Không có gì." Liễu Hàn Yên nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ không thể đoán ra rằng tên ngốc đó sẽ có người thích."

Mộ Lãng Thanh: "..."

Mộ Lãng Thanh bưng chén trà: "Hai người bọn họ thực sự quá dính nhau, ta nhìn không nổi, liền đi qua bên ngươi tránh."

Liễu Hàn Yên lại bóp nát một chiếc cốc khác.

Mộ Lãng Thanh: "... Ta nghe họ nói rằng họ sẽ hẹn hò trong hoa viên tối nay."

Liễu Hàn Yên: "Tùy ý bọn hắn, nói với ta làm gì?"

"Không được." Mộ Lãng Thanh nghiêm túc nói: "Quá đáng quá rồi, bọn họ đem quy củ vất chỗ nào chứ?"

Vì vậy Liễu Hàn Yên cảm thấy rằng nhiệm vụ của mình chính là gìn giữ trật tự sơn trang, hắn liền lao đi bắt gian.

Đêm đó, trăng thanh gió mát, Liễu Hàn Yên nhìn thấy Phong Lẫm đứng đó chờ đợi người được gọi là người yêu từ xa, tâm lý đặc biệt khó chịu.

"Khụ khụ." Liễu Hàn Yên nắm chặt tay, hùng hùng hổ hổ chạy tới.

Mắt Phong Lẫm sáng lên, có thể nhìn ra được tâm tình rất tốt, vừa nhìn là biết rơi vào bể tình.

Kết quả là Liễu Hàn Yên càng cảm thấy phiền muộn, hắng giọng hỏi: "Nửa đêm ngươi lén lút gặp gỡ ai?"

Phong Lẫm hào hứng lôi kéo tay người ta.

Liễu Hàn Yên cố nén ý muốn đánh người, bình tĩnh nói: "Buông ra, đừng để bị người trong lòng ngươi nhìn thấy."

Phong Lẫm vẫn nắm tay hắn.

Hũ giấm trong lòng Liễu Hàn Yên lên men ngập trời, ngoài miệng vờ như không có gì nói: "Là đang đợi người trong lòng sao?"

Phong Lẫm: "Ân, đang chờ ngươi."

Liễu Hàn Yên sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo vào trong vòng tay.

"..." Liễu Hàn Yên hung hăng nói: "Buông ra!"

Phong Lẫm ôm chặt hơn.

Liễu Hàn Yên đang định đẩy người ra, đột nhiên cảm thấy thân thể mềm nhũn, không có chút khí lực, khóe miệng giật giật: "Ngươi đánh thuốc ta?"

Phong Lẫm nhẹ để người trong lòng dựa vào chính mình, giải thích: "Ta sợ ngươi lại động thủ nên có hạ một chút Nhuyễn cốt tán."

Liễu Hàn Yên nhướng mày: "... Ngươi dám tính kế ta?"

"Ta ôm ngươi trở về phòng." Phong Lẫm sợ bị hiểu lầm, nghiêm túc trấn an: "Ta ôm ngươi trở về phòng, không hề làm gì."

Liễu Hàm Yên mặt đỏ bừng: "Ngươi dám!"

"Khẩu thị tâm phi" Mộ Lãng Thanh thò cái đầu nhỏ từ sau gốc cây ra, lén lút oán thầm "Rõ ràng ngươi rất chờ mong nha".

Phong Lẫm đem người ôm lên, thuận tiện dỗ hắn: "Không dám."

Liễu Hàm Yên bất đắc dĩ tựa vào ngực hắn, bộ dáng ngoan ngoãn chưa từng có. Vì không có mặt mũi nhìn người khác nên toàn bộ quá trình đều cúi mặt, vì vậy vừa vặn áp tai vào lồng ngực hắn, có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của người kia.

Liễu Hàn Yên đột nhiên kéo cổ áo của ai đó.

Phong Lẫm cúi đầu nhìn hắn.

"Hôn lão tử!" Liễu Hàn Yên đỏ tai, hung hăng nói.

Nhanh hôn nhanh hôn ... Mộ Lãng Thanh núp sau gốc cây, thích thú gặm móng tay.

"Ai cho phép ngươi nửa đêm chạy lung tung?" Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng.

Mộ Lãng Thanh sửng sốt, ôm ngực xoay người.

Không sai, chính là âm hồn bất tán Cố công tử.

Mộ Lãng Thanh rất muốn túm cổ áo ai đó rống to: Đừng cứ xuất hiện sau lưng người khác không tiếng động như thế này! Tính dọa chết người hay gì!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro