Chương 19: Phải trừng phạt thật nặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-

Văn phòng rất yên tĩnh, tôi vùi đầu trước bàn làm việc nhỏ của mình. Ánh sáng xanh lạnh lẽo của màn hình máy tính chiếu vào mắt kính của tôi, thông tin trên đó bay qua mắt tôi, con chuột bị tôi kéo gần như cháy ra lửa, tôi vội vàng muốn tìm thấy đáp án mình muốn, nhưng kéo cả nửa ngày trời hoàn toàn không có thu hoạch gì.

Trên công cụ tìm kiếm là câu hỏi tôi vừa đánh – Con rối có sống dậy được không? Có lẽ câu hỏi của tôi quá rộng và kỳ quái, tất cả những gì tôi tìm thấy là thông tin phim kinh dị, một chút thực tính cũng không có.

Mấy dòng thuật ngữ tìm kiếm tương tự xuất hiện, chẳng hạn như 'Búp bê có linh hồn sau khi được giữ trong một thời gian dài không?', 'Con rối có thu hút quỷ không', 'Những điều cấm kỵ khi nuôi rối' vân vân.

Mỗi dòng đều kinh dị hơn so với dòng trước. Cũng đúng, mấy thứ siêu tự nhiên phản khoa học này, hỏi ra đều bị coi là điên.

Tôi muốn trở thành một người vô thần, ngay cả trước sáng nay tôi vẫn luôn như vậy. Nhưng làm thế nào tôi cũng không thể dùng khoa học giải thích những gì tôi tận mắt nhìn thấy được.

Khi nhìn thấy cặp nhãn cầu đã lớn lên cùng với thịt trong hốc mắt con rối mà tôi nuôi gần hai tháng, tôi thậm chí tưởng mình đang mơ hay có vấn đề về tâm thần.

Tôi đứng trước tủ khoảng hai mươi phút, chuẩn bị tinh thần đầy đủ, lấy hết can đảm dùng vũ lực lấy nhãn cầu của nó ra. Nhưng khi tôi mở mí mắt và chạm vào nhãn cầu của nó, cái cảm giác ấm áp trơn trượt đánh lui tôi, giống như đang moi ruột một con cá sống.

Tôi một bên run rẩy một bên cố áp chế nỗi sợ hãi, dùng sức đào sâu vào, cho đến khi phát ra một tiếng răng rắc rất nhỏ, hình như đầu ngón tay tôi bị ướt. Khi rút ra, trên đầu ngón tay đã bị dính một tầng dịch trắng đỏ lẫn lộn.

Tôi hét lên lùi lại, vì quá nhanh, tôi hoảng sợ ngã xuống đất.

Con rối an tĩnh nằm ở đó, ánh mắt hướng về tôi đang ngồi dưới đất, dưới khóe mắt nó có một tia máu, chảy dài xuống bên má.

Nó không nên có máu.

Cảnh tượng này trực tiếp lấy đi dũng khí còn sót lại trong tôi, tôi lao vào phòng tắm, quỳ xuống cạnh bồn cầu, nôn mửa dữ dội, ước gì nội tạng của mình sẽ trào ra khỏi cổ họng. Tôi chưa ăn gì cả. nôn ra toàn là nước chua, nôn hết nước chua, tôi vẫn không khỏi cảm thấy buồn nôn, ngay sau đó tôi phun ra mật vàng mật xanh, tôi tưởng hôm nay mình sẽ nôn chết ở đây.

Khi hết cơn buồn nôn, tôi ngã gục xuống đất, nước mắt chảy dàn dụa trên mặt, tôi mệt đến mức không động được một ngón tay.

Nằm dưới đất được một lúc, tôi khập khiễng quỳ xuống súc miệng. Khi tôi rửa mặt, nước từ vòi chảy ra quấn lấy lớp màng dính máu trên ngón tay rồi từ từ chảy vào cống.

Ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt tái xanh của người trong gương, mắt đỏ au, giống như một xác ướp đã bị rút hết tinh khí.

Tôi quay lại phòng ngủ, phải tiêu hóa rất lâu mới chấp nhận sự thật rằng nhãn cầu của nó quả thực đã ăn vào xác thịt, tôi không thể cưỡng ép đào chúng ra được. Tôi không thể tưởng tượng được việc dùng ngón tay của mình đào ra hai vũng thịt đẫm máu. Tôi biết nó không phải là con người, nhưng nó sẽ chảy máu, điều này khiến tôi có ảo giác mình đang khoét mắt người sống, tôi lại không thể chịu đựng được, thứ cảm giác đó sẽ làm tôi phát điên.

...

Mày mà tôi phát hiện sớm, may mà tôi phát hiện sớm.

Chỉ cần tôi không bật nguồn lại thì nó sẽ không thức dậy, sau đó sẽ không có vấn đề gì. Đúng thế, không có chuyện gì, nhất định, sẽ không có chuyện gì.

Để đề phòng, trước khi ra ngoài, tôi dùng dây trói tay chân nó lại, lắp thêm hai ổ khóa mới vào tủ mới khóa cửa lại.

Rõ ràng nhiều tầng bảo vệ đến thế nhưng sau khi tan sở, khi mọi người trong văn phòng đều đã về hết, tôi vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Tôi không di chuyển, tôi không muốn về nhà.

Tôi không dám quay lại.

Tôi sợ khi quay lại sẽ nhìn thấy nó ở huyền quan, cũng sợ nó đã thoát ra ngoài, một mình ở bên ngoài hoạt động, có thể giây phút này thiên hạ ngoài kia đại loạn, chỉ là ngọn lửa chiến trận chưa đốt đến chỗ tôi mà thôi.

Tôi biết khả năng này rất nhỏ nhưng tôi không khỏi sợ hãi.

Dây cương trong tay tôi vẫn đang dần đứt ra, thứ bị buộc ở đầu dây bên kia sắp thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi, nhưng tôi lại thực sự không thể làm gì được, chỉ có thể như đà điểu vùi đầu vào, ngây thơ trốn tránh hiện thực.

Ngồi hơn hai tiếng đồng hồ, cũng đã hơn tám giờ.

Cả ngày nay tôi không có cảm giác muốn ăn, bụng đã cồn cào phản kháng, tôi nhịn không được xuống lầu tìm quán ăn, tối nay tạm thời ngủ ở công ty vậy.

Ai biết vừa bước ra khỏi thang máy đến tầng một, tôi đụng phải Lương Chi Đình đang bước vào.

"Nam Lê?" Anh thấy tôi liền dừng lại, liếc nhìn đồng hồ, hỏi: "Giờ này em chưa tan làm à? Lại làm thêm giờ sao?"

Đáng lẽ  gặp được anh tôi nên phải vui mừng, nhưng chuyện xảy ra hôm nay khiến tôi không vui lên nổi nên tôi chỉ gật đầu nhẹ với anh.

"Em đã ăn chưa?"

Tôi trả lời với cổ họng khô khốc: "Đi ngay đây."

Lương Chi Đình: "..." Anh đưa tay sờ trán tôi, sau đó lại sờ trán mình so sánh nhiệt độ rồi nói: "Em không bị sốt chứ, em thấy không khỏe à? Anh thấy tinh thần em không tốt lắm."

Tôi nói dối: "Không có gì đâu, chỉ là... chuyện công việc thôi."

"Vậy đã giải quyết được chưa?"

Tôi không nói nên lời.

"Haizz, đừng suy nghĩ nhiều, tâm tình không tốt thì ra ngoài chơi một trận. Công việc không quan trọng bằng hạnh phúc của bản thân, chuyện ngày mai để ngày mai nói, đi, anh dẫn em đi chơi." Cũng không hỏi ý kiến tôi, trực tiếp khoác vai tôi, cưỡng ép kéo tôi đi về một phía.

Tôi lảo đảo đi theo anh, hỏi: "Đi đâu vậy?"

Anh chớp mắt nhìn tôi, mỉm cười, lộ ra răng khểnh nhỏ, nói: "Nơi tốt."

Nghe thì là một địa điểm tốt nhưng thực chất là một quán bar mới mở ở trung tâm thành phố.

Tôi hơn hai mươi năm cuộc đời đều cô độc một mình, cuộc sống cứng nhắc vô vị, sở thích trừ việc bám đuôi nhìn trộm Lương Chi Đình thì hơn nửa chẳng có gì, tan làm trực tiếp về nhà ngủ, quy luật như người máy. Ngày nghỉ tôi chỉ thích ở nhà, cũng không thích những nơi đông người ồn ào nên căn bản là tôi không muốn đi đâu xa, đừng nói đến những nơi như quán bar, cách tôi 800 m tôi cũng đi đường vòng.

Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân tới đây.

Tiếng nhạc lớn inh ỏi, tim tôi đập lên xuống theo nhịp, toàn bộ cơ thể tôi gần như bị sóng âm làm cho biến dạng.

Ồn ã y như tôi tưởng tượng.

Tôi ngồi trên ghế sofa, bên trái có Lương Chi Đình, bên phải có một vài người đàn ông lạ mặt, còn có một vài người ngồi đối diện với tôi. Tất cả khoảng bảy tám người, đều là bạn của Lương Chi Đình, tôi không biết ai trong số họ.

Đàn ông cùng phụ nữ thân hình nóng bỏng quần áo mát mẻ uốn éo trên sàn nhảy, tôi buồn chán nhìn một cậu bé mặc bộ đồ hở rốn gợi cảm trong đám đông, cùng một người đàn ông khác hôn nhau cuồng nhiệt. Đệt, tôi nhắm mắt lại.

Cảm giác như một có kim chọc vào mắt.

Tiếng nhạc quá lớn, Lương Chi Đình đột nhiên ghé vào tai tôi hỏi: "Em có muốn uống rượu không?"

Ở quá gần, môi anh không tránh khỏi cọ vào tai tôi, tôi nao núng trước đôi môi mềm mại của anh, tôi cảm thấy hơi ngứa ngáy. Anh ấy ngồi cạnh, mỉm cười nhìn tôi. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng tôi vẫn chưa trả lời anh, nên anh ấy nhanh chóng lắc đầu.

Lương Chi ĐÌnh chu đáo đưa cho tôi đồ uống.

"Anh Lương, đây là ai thế? Anh không muốn giới thiệu với em à?"

Một nam sinh tóc vàng đối diện chỉ vào tôi.

Lương Chi Đình nói: "Đây là bạn của tôi, Nam Lê. Em ấy hơi sợ người lạ, đừng dọa em ấy."

Nhóm người nghe vậy bật cười, trực tiếp bảo Lương Chi Đình ân cần quá.

Lông Vàng nói: "Làm gì vậy? Bạn của anh Lương cũng là bạn của chúng ta. Chơi vài lần sẽ quen thôi."Cậu ta nâng ly về phía tôi nói: "Xin chào, cứ gọi tôi là Tiểu Hạc là được."

Tôi gật đầu và buộc mình phải chào cậu ta: "Xin chào."

Chắc hẳn họ là bạn bè đã quen biết từ lâu, tôi lại không biết ai ngoại trừ Lương Chi Đình. May mắn là Lương Chi Đình không rời khỏi, nếu như anh bỏ tôi ở đây một mình, tôi thực sự không biết phải tiếp tục ngồi như thế nào.

Sau nửa tuần rượu vang, mọi người trong bàn đều đã uống gần hết. Tôi là người duy nhất không uống một giọt rượu nào, tôi cầm cốc nước cam nhấp từng ngụm nhỏ.

Mấy người họ bắt đầu chơi bài xúc xắc, còn tôi chỉ tựa người vào ghế sofa quan sát. Kỳ thực cũng chẳng có gì thú vị, tôi ngồi đây cũng đã hơn tuếng, tai cũng bị tiếng nhạc làm cho gần như điếc, chỉ còn lại phiền chán. Nhưng tại sao lại không rời đi? Đầu tiên là Lương Chi Đình mời tôi đến, rời đi sớm có chút thiếu tôn trọng anh ấy trước mặt bạn bè. Thứ hai, tôi thực sự không có nơi nào để đi bây giờ.

Về nhà, tôi lại không dám quay lại.

Nếu đã như vậy, ở đâu cũng không khác biệt. Ở đây chí ít còn có Lương Chi Đình.

Tiểu Hạc chơi được một trận nghỉ ngơi, mặt câu ta vì uống rượu đỏ ửng, nhìn thấy tôi không hợp quần thể, cậu ta bước tới ngồi cạnh tôi nói: "Nam Lê, anh cũng đến chơi đi."

Mùi rượu khắp người cậu ta xộc thẳng vào mặt tôi, tôi hơi quay mặt sang một bên nói: "Tôi không biết chơi."

"Anh không biết chơi bài à?"

"Ừm."

Cậu ta cười nhạo tôi: "Sao ngày nay lại có người không biết đánh bài? Anh bao nhiêu tuổi?"

Tôi đã không trả lời cậu ta.

Tiểu Hạc là một cậu trai trẻ, không cao lắm, mặc dù cố gắng tỏ ra trưởng thành nhưng cách cư xử lại rất trẻ con, lông thậm chí còn không biết đã mọc dài chưa. Tôi nói: "Dù sao thì tôi cũng lớn tuổi hơn cậu."

Ánh liếc nhìn xuống dưới eo cậu ta, chắc chắn.

Ừ, tôi lớn hơn cậu ta, chỗ nào cũng lớn hơn.

Ánh mắt của tôi có lẽ quá thẳng thắn, Tiểu Hạc hiểu được, sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, giống như rất tức giận.

"Anh không biết chơi bài, chúng ta chơi cái khác đi, chúng ta so tài đi, được không?" Tiểu Hạc mời một nhóm người chơi xúc xắc, lắc lắc cái cốc sàng trong tay nói với tôi: "Đoán lớn đoán nhỏ, ai thua sẽ bị phạt uống rượu, được không?"

Đang định nói không chơi, Lương Chi Đình đang nói chuyện với người khác đột nhiên nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn tôi hỏi: "Muốn chơi với Tiểu Hạc à?"

Anh ấy có vẻ rất quan tâm nên tôi không còn cách nào khác ngoài đồng ý.

Là trò chơi may rủi - tôi chưa bao giờ gặp may.

Nói to ra bé, nói bé ra to. 

Mấy viên xúc xắc dường như đang cố ý chống lại tôi.

Chơi được vài vòng tôithua thảm hại, Tiểu Hạc đưa cho tôi một ly rượu, mới uống không có cảm giác gì nhưng sức công phá sau đó lại cực lớn, lúc ấy đã không phản ứng kịp.

Uống được vài ly, tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng. Sau khi thua thêm lần nữa, tôi liên tục vẫy tay, mím chặt môi, từ chối ly rượu đang áp vào môi mình.

Tiểu Hạc không biết nặng nhẹ muốn cạy miệng đổ rượu vào miệng tôi, tôi quay đầu trốn đi, đồ uống tràn ra khắp người.

"Được rồi được rồi, đừng bắt nạt em ấy nữa." Trong lúc bối rối, tôi nghe thấy giọng nói của Lương Chi Đình, anh dường như đang muốn cứu tôi.

Ly rượu sau đó được cất đi.

"Vậy chúng ta đổi hình phạt đơn giản hơn đi, thật hay thách?" Tôi say đến mức suýt ngất đi, Tiểu Hạc nhéo má tôi lắc lắc, "Nam Lê, nhanh chọn đi."

Đầu óc tôi sắp bị cậu ta rung rụng, tôi tặc lưỡi khó chịu, cáu kỉnh đẩy tay cậu ta ra.

Tôi tựa lưng vào một vật gì đó mềm mại nhưng không phải như ghế sofa. Giọng nói của Lương Chi Đình vang lên trên đầu tôi, anh nói: "Em cứ chọn một cái đi, chọ coi như xong."

Tôi mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ của tôi là khuôn mặt của Lương Chi Đình.

Tôi tựa vào vòng tay anh, anh cũng không trốn tránh, để tôi dựa vào anh, thậm chí còn đặt tay lên eo tôi, dường như đang đỡ tôi.

Tôi sửng sốt một lát, lặng lẽ nói: "Nói thật..."

"Vậy," Tiểu Hạc hỏi, "Anh có thích ai không?"

Tôi cúi đầu, im lặng một lúc rồi gật đầu: "Có."

"Ai?"

Tôi ngậm miệng không nói.

Tiểu Hạc hét lên: "Không nói phát rượu đó!"

"Uống thì uống."

Tôi muốn uống ly rượu nhưng bị ngăn lại.

Lương Chi Đình ngăn ly rượu lại, nói: "Tôi uống thay em ấy." Nói xong, một hơi uống cạn.

Tiểu Hạc nói: "Cái này không tính, phải phạt anh lần nữa, chúng ta đổi thành đại mạo hiểm đi."

Làm cái gì thế? ...Một lần phạt không đủ sao? Tôi đã nói sự thật, tại sao vẫn bị trừng phạt? Mẹ kiếp, Tiểu Hạc này chắc chắn cố ý nhắm đến mình?

Mọi người có mặt đều viết giấy phạt bỏ vào một chiếc cốc rỗng, để tôi rút ra.

Tôi không còn sức nên Tiểu Hạc chủ động rút cho tôi một cái, mở ra đưa ra trước mặt mọi người. Đám đông cười vang.

Tiểu Hạc mở tờ giấy ra cho tôi, trên tờ giấy chỉ có một dòng:

"Đổi quần áo với người trẻ nhất có mặt ở hiện trường."

Người trẻ nhất là Tiểu Hạc.

Tiểu Hạc mặc đồng phục bóng chày, trông có vẻ bình thường. Tôi không biết tại sao mấy người này lại cười.

Giây tiếp theo, Tiểu Hạc mỉm cười mở khóa áo khoác, tôi nhìn cậu ta chằm chằm, trước mắt tối sầm.

Tôi hiểu rồi.

Dưới áo khoác bóng chày của Tiểu Hạc là một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, không tay, hở lưng, quanh eo buộc hai sợi dây, so với áo yếm uyên ương chẳng khác là bao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro