Chương 35. Tai nạn xe cộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói như vậy, người có quyền phát biểu đối với việc tuyển vai diễn một bộ phim cũng không nhiều, một là nhà sản xuất, thêm nữa là giám chế, còn có đạo diễn. Hứa Hiểu Tinh là đạo diễn, như vậy hiển nhiên, khả năng Lăng Tranh phải gặp là giám chế hoặc là nhà sản xuất. Đương nhiên cũng không loại trừ có thể là thợ quay phim hoặc tương tự chủ nhiệm sản xuất, dù sao mỗi cái đoàn làm phim bố trí khác biệt.

Chẳng qua người ngay cả Hứa Hiểu Tinh phải đích thân đi gặp lai lịch tất nhiên sẽ không quá nhỏ, cho nên Lăng Tranh ít nhiều cũng có chút hiếu kỳ.

Về phần khẩn trương ngược lại là không, cậu đến cùng cũng từng trải qua sóng to gió lớn.

Mà Hứa Hiểu Tinh thật sự thưởng thức cũng chính là phần bình tĩnh này của cậu. Hứa Hiểu Tinh cảm thấy Lăng Tranh hài tử cái tuổi này hơn phân nửa đều có chút xốc nổi, nhưng Lăng Tranh lại không phải. Đứa nhỏ này không chỉ dáng dấp tốt, kĩ thuật diễn xuất tốt, hiếm thấy chính là mười phần am hiểu, không kiêu ngạo không nóng nảy.

Lăng Tranh tất nhiên không biết Hứa Hiểu Tinh đang suy nghĩ gì, nhưng đối phương đã không nói lời nào, cậu cũng không muốn đã quấy rầy. Dù sao đây là trên xe, hơn nữa nếu như cậu không đoán sai, Hứa Hiểu Tinh vừa lấy bằng lái không bao lâu. Tuy nói thời đại này xe cộ trên đường còn tương đối ít, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*.

*không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bất ngờ xảy đến.

May là lộ trình không tính là quá lâu, ước chừng hai mươi phút cũng đã đến.

Lăng Tranh theo Hứa Hiểu Tinh xuống xe, đứng trước một căn nhà cấp bốn, chợt nghe Hứa Hiểu Tinh nói: "Ngươi nghe qua người tên Diệp Chi Nhàn chưa?"

Lăng Tranh nghĩ nghĩ, đè nén xuống nội tâm kinh ngạc, bình tĩnh lắc đầu: "Không có."

Nhưng thật ra là có, cái người Diệp Chi Nhàn này thế mà đã từng là bà chủ, vợ của người phụ trách công ty giải trí Thế Hải Phương Thế Hải, nổi danh người đỡ đầu thần tài! Cậu thật không nghĩ tới một kiếp này có thể nhận biết bọn họ sớm như vậy!

Hứa Hiểu Tinh nói: "Lần này cô ấy là giám chế, trong đó hạng trung giữa người trong nghề. Chồng cô ấy Phương Thế Hải lần này là nhà sản xuất, một hồi ngươi gặp bọn họ nhất định phải khiêm nhường một chút."

Lăng Tranh hiểu rõ gật đầu, trong lòng đã soạn bài sẵn.

Lần này vốn là Diệp Chi Nhàn cùng Phương Thế Hải mời Hứa Hiểu Tinh tới cửa tụ họp cùng một chỗ một chút, thuận tiện tâm sự chuyện công ty giải trí Thế Hải mới ký mấy nghệ nhân. Hứa Hiểu Tinh làm bạn bè Diệp Chi Nhàn, đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Mà lần này mang theo Lăng Tranh, đơn giản là tâm tư dựa trên nguyên tắc nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.

Lăng Tranh trước mắt vẫn là trạng thái độc thân vô chủ (cảm thấy hơi kì nhưng bợn hết cách rồi), nhưng dù sao cũng là khối vàng bắt đầu tỏa sáng, sớm muộn cũng sẽ bị sẽ phát hiện, cho nên Hứa Hiểu Tinh cảm thấy, cùng được lợi người khác không bằng được lợi bạn bè nhà mình.

Diệp Chi Nhàn lúc này còn rất trẻ, cô cùng Phương Thế Hải đều chẳng ngoài ba mươi. Thời điểm Lăng Tranh nhìn thấy không hiểu sao cảm thấy tảng đá lớn trong lòng hạ xuống, bởi vì Phương Thế Hải cùng Diệp Chi Nhàn đúng là ông chủ tốt hiếm thấy, một kiếp này cậu có thể nhận biết bọn họ sớm hơn, căn bản là chuyện trăm lợi mà không có một hại.

Phương Thế Hải đang đứng bên cạnh Diệp Chi Nhàn, nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh mang người tới, có chút bất ngờ hỏi: "Lão Hứa, người này là?"

Hứa Hiểu Tinh bên cạnh đổi giày vừa nói: "Chậc, là hồ ly tinh kia ta đã nói với ngươi mà!"

Lăng Tranh: ". . ."

Nụ cười ưu nhã của Diệp Chi Nhàn lập tức đổ vỡ, lông mày xinh đẹp nhẹ nhảy lên hai cái, không đợi Hứa Hiểu Tinh kịp phản ứng là nói lúc nào, lập tức trừng hai mắt một cái: "Lão Hứa ngươi nói chuyện có thể bình thường một chút hay không? !"

Phương Thế Hải để Lăng Tranh lấy giày, Lăng Tranh vội vàng nói cảm ơn hai người, khéo léo nói: "Phương tiên sinh, Phương phu nhân, quấy rầy."

Diệp Chi Nhàn gật gật đầu: "Vào đây rồi nói. Ngươi thật sự tên là Lăng Tranh đúng không?"

Lăng Tranh đáp ngay: "Đúng vậy Phương phu nhân." Nói xong liền đi theo sau lưng Hứa Hiểu Tinh, cho đến khi nhìn thấy Phương Thế Hải ra hiệu cậu ngồi xuống cậu mới đến ngồi xuống đối diện hai người Phương Diệp, biểu hiện không kiêu ngạo không tự ti, lại mười phần có giáo dưỡng.

Hứa Hiểu Tinh nói: "Chi Nhàn, ngươi xem một chút, ta không có lừa gạt ngươi chứ? Tiểu tử này tuyệt đối là tài năng có thể đào tạo."

Diệp Chi Nhàn vẫn đang đánh giá Lăng Tranh, Phương Thế Hải cũng không dời mắt. Có thể nói từ lúc Lăng Tranh vừa tiến vào, ánh mắt của bọn họ liền không chút dịch chuyển ra khỏi. Bọn họ cảm thấy trên người Lăng Tranh có loại khí chất đặc biệt hấp dẫn người, khiến người khác không dời nổi tầm mắt.

Trước kia Phương Thế Hải quay phim, về sau bản thân đầu tư thành lập công ty, trong lúc đó thấy qua mỹ nhân đếm không hết, nhưng hắn cảm thấy không có một dạng người nào giống Lăng Tranh này, thời điểm im lặng giống bức tranh thuỷ mặc, màu sắc không đậm, ý cảnh lại tốt. Thời điểm chuyển động lại như nước chảy mây trôi, tự nhiên, linh động, khiến trái tim người khác cũng không khỏi bình tĩnh trở lại theo.

Khó có được nhất là, đứa nhỏ này xem ra mười phần giỏi về giao tiếp. Mặc dù sau khi cậu vào cửa cộng lại chỉ nói qua hai câu nói, nhưng Phương Thế Hải liền có loại cảm giác này.

Diệp Chi Nhàn hỏi: "Lớn bao nhiêu?"

Lăng Tranh nói: "Vừa đầy mười lăm tuổi."

Phương Thế Hải hơi có vẻ ngoài ý muốn nói: "Nha, vậy cái dáng dấp này của nhóc cũng không nhỏ, ta còn tưởng rằng trưởng thành."

Diệp Chi Nhàn cũng cảm thấy có chút khoảng cách cùng suy đoán của mình, dù sao khả năng đoán sai dáng dấp kém mấy tuổi, nhưng phần tinh thần trầm ổn này lại không quá giống một đứa nhóc mười lăm tuổi. Chẳng qua bên trong vòng tròn nghệ nhân thiếu cũng chính là những điều này, cô ngược lại bắt đầu chân chính tán thưởng đứa nhỏ này.

Phương Thế Hải tương đối thẳng thắn, bởi vì đã hiểu ý đồ của Hứa Hiểu Tinh, cho nên hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề cùng Lăng Tranh bắt đầu thảo luận. Còn phương diện kĩ năng diễn xuất hắn không lo lắng, bởi vì trong vòng Hứa Hiểu Tinh khắc nghiệt có tiếng, hắn cho rằng có tiền đồ, người kia tất nhiên không kém chỗ nào. Hơn nữa chỉ bằng cái tướng mạo này của Lăng Tranh, dù là chỉ chụp hình đại diện quảng cáo cũng có thể kiếm miếng cơm ăn, huống chi mới mười lăm tuổi, không gian bồi dưỡng tương đối lớn.

Giải trí Thế Hải bây giờ vừa cất bước không lâu, cần chính là những nghệ nhân có tiền đồ phát triển này.

Diệp Chi Nhàn đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, cha mẹ con đồng ý hả?"

Lăng Tranh rõ ràng, loại giống cậu còn chưa trưởng thành này, ký kết công ty giải trí phải có người giám hộ đồng ý, nếu không ngộ nhỡ xảy ra vấn đề công ty phải gánh chịu một phần trách nhiệm. Kiếp trước Thế Hải đối đầu gặp phải loại vấn đề này, có cô nhóc bản thân cùng công ty ký kết, kết quả cha mẹ người ta căn bản không đồng ý, đến trong công ty huyên náo rất khó coi. Nghĩ đến điều này cậu liền nói: "Tôi không có cha mẹ, hiện đang tạm thời cùng chú ở cùng chỗ, chú ấy đồng ý."

Diệp Chi Nhàn gật gật đầu, tiếp tục cùng Hứa Hiểu Tinh bàn luận lựa chọn nhân vật《 Tiên lai có đạo 》.

Trước mắt nam số một cùng nữ số một, còn có nam số hai cùng nữ số ba đều đã định ra, cơ bản phối hợp diễn cũng đều tìm đủ không khác mấy, bây giờ Lăng Tranh là vị trí nam số ba, vấn đề chính là nữ số hai còn chưa có xác định ứng cử viên.

Diệp Chi Nhàn dự định để nghệ nhân giải trí Thế Hải mới ký Tần Vi diễn nhân vật này, nhưng Hứa Hiểu Tinh lại có cái nhìn khác.

Lăng Tranh nghe nửa ngày cuối cùng hiểu rõ, thì ra Tần Vi này dáng dấp đẹp mắt, nhưng là kĩ năng diễn xuất lại khiến Hứa Hiểu Tinh không quá hài lòng. Hứa Hiểu Tinh cảm thấy dáng dấp hơi thiếu chút có thể trang điểm bù đắp, nhưng kĩ năng diễn xuất miễn cưỡng khiếm khuyết cũng rất khó bù đắp, cho nên ý kiến hai người không hợp nhau.

Tên là Tần Vi, Lăng Tranh thật sự nghĩ không ra có người nổi tiếng nào có tên này, hơn nữa năm đó lúc cậu ký Thế Hải cũng chưa nghe nói qua có ai gọi cái tên này, thế là cậu liền không nghĩ nhiều. Trùng hợp lúc này Phương Thế Hải nói đến chuyện ký kết, cậu đã nói câu: "Quay lại tôi cùng chú ta cùng đi, chẳng qua trước mắt chú ấy cũng không có cách nào chứng minh mình là người giám hộ của tôi."

Phương Thế Hải nghi ngờ hỏi: "Vì điều gì?"

Lăng Tranh nghĩ nghĩ nói: "Điểm ấy người có thể hỏi Hứa đạo." Cậu trước kia cùng Hứa Hiểu Tinh đề cập bằng miệng một chút tình huống trong nhà.

Quả nhiên, Hứa Hiểu Tinh sảng khoái nói: "Lão Phương, điểm ấy ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Chuyện của chính mình bản thân Lăng Tranh có thể làm chủ."

Lúc đầu Diệp Chi Nhàn muốn lại cẩn thận hỏi một chút, nhưng cảm giác dưới bàn trà có người nhẹ nhàng đá cô hai lần, liền không lên tiếng.

Lăng Tranh biết, bọn họ ký nghệ nhân cũng có một chút việc phải làm trước tiên, cho nên cũng không có biểu hiện ra thần sắc vội vàng gì. Cùng Hứa Hiểu Tinh lại ngồi trong chốc lát, xác định ngày thử sức là ngày mùng 1 tháng 2 liền cùng Hứa Hiểu Tinh cáo từ trở về.

Trên đường Hứa Hiểu Tinh trịnh trọng nói: "Lăng Tranh a, ta lần này cho ngươi cơ hội, nhưng là cuối cùng cũng phải xem ý nguyện của chính ngươi. Hơn nữa nghề này thực ra cũng có rất nhiều chỗ không như ý, cho nên ngươi sau này trở về cũng cùng chú ngươi thương lượng thật tốt một chút. Nếu như không muốn ký kết, ngươi quay đầu gọi điện thoại cho ta là được, cũng không nên cảm thấy khó xử."

Lăng Tranh cảm kích mà liếc nhìn Hứa Hiểu Tinh: "Ngài yên tâm đi Hứa đạo, ta nhất định sẽ trân quý cơ hội lần này ngài cho ta."

Hứa Hiểu Tinh thở dài: "Ngươi cũng đừng coi ta là người tốt gì, ta hả, cũng là có tư tâm. Nói thực ra quan trọng ngươi béo như trước kia, ta sẽ không nhớ kĩ chuyện này, thế nhưng ngươi lần này gầy đi, lại thêm kĩ năng diễn xuất này, sau này sẽ là cái chậu châu báu chuyển động ngươi tin hay không?"

Lăng Tranh nghe xong không hiểu sao nhớ tới một kiếp trước Hạ Ngự Đông thường nói ngoài miệng —— lừa gạt đồ đần phải nói toàn lời bịa đặt, lừa gạt người thông minh phải toàn nói thật. Chỉ không biết trong mắt Hứa Hiểu Tinh, có tính là người thông minh không. Hắn cong cong khóe môi nói: "Vẫn phải dựa vào Hứa đạo ngài chỉ điểm nhiều."

Hứa Hiểu Tinh chắp tay sau lưng: "Hắc hắc, ngươi cũng đừng nịnh hót. Mau nói ngươi đi đâu vậy, ta đưa ngươi." Nói xong liền lên ghế lái.

Lăng Tranh ngồi vào chỗ ngồi kế tài xế nói: "Ngài đưa ta đến đường Ngư Đường Nhị là được, ngài không cách chỗ ấy gần đâu." Đến chỗ ấy cậu muốn đi xem Hạ Ngự Đông có ở tại Đại Thiên Khách không, nếu như đang ở đây vừa vặn có thể về nhà cùng nhau.

Hứa Hiểu Tinh đạp chân ga liền hướng đường Ngư Đường Nhị vội vã, lúc này Lăng Tranh lại bỗng nhiên cảm thấy có loại dự cảm xấu.

Cậu yên lặng nắm chặt dây an toàn, trong lòng tự nhủ cũng may khoảng cách không xa, đoán chừng chịu đựng một lúc sẽ đến.

Hứa Hiểu Tinh nếu biết trong lòng Lăng Tranh nghĩ gì thế nào cũng phải đuổi cậu xuống xe, chẳng qua hắn không biết, cho nên lúc này còn rất hăng hái nhấc sự tình liên quan tới 《 chuyện mừng từ trên trời rơi xuống 》. Hắn nói: "Thời điểm thứ sáu tuần sau mấy nhà rạp chiếu phim nơi này chúng ta sẽ chiếu, đến lúc đó ta bảo người ta đưa cho nhóc mấy tờ vé, nếu có rảnh rỗi nhóc có thể mang bằng hữu cùng đi xem."

Lăng Tranh trong lòng tự nhủ cái kia là nhất định, trên tay lại bấu càng chặt hơn, bởi vì cậu phát hiện Hứa Hiểu Tinh nhắc tới phim cư nhiên có chút hưng phấn, tốc độ xe đều biến nhanh theo!

Sau đó chợt nghe một tiếng thắng xe chói tai vang lên, cái tên điên Hứa Hiểu Tinh này rõ ràng đụng người lái xe đạp!

Lăng Tranh tranh thủ thời gian chạy xuống xe đi nhìn tình huống đối phương như thế nào, kết quả thấy bộ dáng của đối phương lập tức liền sửng sốt một chút: "Tại sao là ngươi?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường:

Lăng Tranh (hưng phấn): Ca ca ca, ta muốn bán thân!

Hạ Ngự Đông (ác liệt): Người nào?

Lăng Tranh (hưng phấn): Ngao ngao, Phương Thế Hải Phương tổng!

Hạ Ngự Đông (hừ lạnh): Vậy em có rảnh đi nhìn thêm hai mắt đi.

Lăng Tranh (nghi hoặc): Vì cái gì?

Hạ Ngự Đông (thâm trầm): Ta lo lắng về sau không có cơ hội.

Lăng Tranh (ngu ngơ): ( ̄▽ ̄#) = ﹏﹏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro