Ảo Tưởng Tình Yêu - Chương 19 (Hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này Từ Âm phải rời đi thật rồi.

Từ Bách đích thân tới đón cậu, đồ đạc đều chất lên xe, từng thùng đồ được sắp xếp chỉnh tề cao lên tới nóc, nhưng thực ra cũng không nhiều lắm, một chiếc ô tô là có thể chứa đủ.

"Cái này không mang đi." Từ Âm nhìn thùng carton trơ ​​trọi trong góc, bị bám một lớp bụi mỏng, "Em trả lại cho anh."

Phong Trì không nhớ Từ Âm đã giữ món đồ nào của hắn.

Thùng giấy nhỏ dán kín băng keo nên không thể nhìn thấy bên trong có gì. Từ Bách đợi Từ Âm ở dưới tầng, đợi hồi lâu thấy mà không thấy cậu xuống, liền gọi điện thoại thúc giục.

Từ Âm nhìn dãy số hiện trên màn hình điện thoại, nói rằng mình sẽ xuống ngay. Sau đó, cậu nói với Phong Trì, "Cảm ơn anh vì đã chăm sóc em thời gian qua."

Phong Trì muốn đáp lại là không có gì, lời đã đến bên miệng nhưng làm thế nào cũng không thể nói ra.

"Vậy em đi đây." Từ Âm cười cười, giống như lần trước rời đi, không trông mong mình được níu lại.

Nhưng lần này Phong Trì không vội vàng đóng cửa.

Cậu lưu luyến nhìn Phong Trì, trong lòng vẫn không nỡ. Nhưng cậu không thể lại gây sự vô ly như lần trước, nài nỉ hắn tiễn mình xuống dưới.

Cậu vừa đi được vài bước, đột nhiên Phong Trì gọi tên cậu: "Từ Âm."

"Hửm?" Từ Âm quay đầu lại, trên môi mang theo nụ cười, "Sao? Anh muốn tiễn em à?"

Phong Trì hỏi: "Cậu vẫn sẽ tham gia cuộc thi đúng không?"

Từ Âm không ngờ hắn lại hỏi như vậy, cậu cũng không biết Phong Trì là bạn giám khảo chương trình này, trả lời úp mở: "Có lẽ vậy. Anh muốn em tham gia à?"

Cậu tưởng rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, nhưng Phong Trì lại nói: "Ừm."

Nếu không phải do hành lang vô cùng yên tĩnh, chắc chắn Từ Âm sẽ nghĩ rằng đây là ảo giác của chính mình.

"Em cũng hỏi anh một câu được không?" Hắn hỏi Phong Trì.

Phong Trì nhìn cậu: "Chuyện gì?"

Từ Âm cúi đầu khẽ cười, "Tại sao lúc ôm em, anh lại run?"

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung trong một khắc, có tia sét chạm nhau. Dường như cậu đã nhìn thấy câu trả lời trong mắt Phong Trì, hắn đang bối rối.

"Được rồi, em phải đi đây, anh ấy lại hối em rồi." Cuối cùng, Từ Âm cố tỏ ra lạnh nhạt vẫy điện thoại trong tay, "Hẹn gặp lại Phong Trì."

Cậu bước vào thang máy, đợi cửa thang máy từ từ đóng lại.

Phong Trì đã không nói lời tạm biệt với cậu.

-

Tang lễ của ông Từ được tổ chức rất đơn giản, chỉ làm một lễ truy điệu, không tiếp người ngoài, chỉ có người thân và bạn bè đến đưa tang.

Trong ấn tượng của Từ Âm, cha cậu là một người rất nghiêm khắc, đó là lý do tại sao ông đã đào tạo được một người thừa kế xuất sắc như anh trai mình. Có lẽ vì đã có Từ Bách, nên cha mẹ đã hạ thấp kỳ vọng với cậu một chút, chỉ hy vọng cậu học tập chăm chỉ và giúp Từ Bách quản lý công ty.

Chỉ tiếc rằng, ước mơ của Từ Âm không nằm ở đấy.

Đây là lần đầu tiên sau khi bỏ nhà ra đi cậu gặp lại mẹ, và người cha mà cậu đã không kịp gặp lần cuối. Mẹ cậu là một quý bà thời thượng thích ăn diện, nhưng lúc này nhan sắc đã tàn phai, chỉ vài năm ngắn ngủi mà trông như đã già đi hơn chục tuổi.

Khi nhìn thấy Từ Âm, bà không trách cậu nắm đó đã bỏ nhà ra đi, chỉ ôm lấy cậu mà khóc.

Còn cha cậu, cậu nghe Từ Bách nói rằng ông ấy bị ngừng tim trong thư phòng, lúc đó chỉ có mẹ cậu ở bên cạnh, thuốc trợ tim cấp tốc đã không còn tác dụng, ngay cả một lời trăn trối cũng không kịp để lại.

Cho dù có nuối tiếc, cũng không thể biết được.

Sau đám tang, vấn đề mà thế giới bên ngoài quan tâm nhất là việc phân chia tài sản thừa kế. Người làm ăn ai cũng hiểu rõ bốn chữ "thế sự vô thường", tim của cha Từ Âm đã không tốt từ lâu, cho nên ông đã lập di chúc từ khi Từ Âm chỉ mới mười mấy tuổi.

Mẹ và anh trai của Từ Âm nắm giữ một phần cổ phần của công ty, vốn dĩ Từ Âm cũng có phần, nhưng đã đoạn tuyệt với gia đình, mặc dù không có hiệu lực pháp lý nhưng cũng đồng nghĩa với việc chủ động từ bỏ phần tài sản thừa kế này.

Nhưng ông Từ không thay đổi di chúc, vẫn giấy trắng mực đen viết rằng 20% ​​cổ phần sẽ được chia cho con trai út của ông. Ngoài ra, một bất động sản sẽ được chia cho Từ Bách và hai bất động sản cho Từ Âm, trong đó có một biệt thự trị giá hàng chục triệu tệ, ngôi nhà đang ở hiện tại sẽ cho bà Từ, sau khi bà Từ qua đời thì hai anh em sẽ tự chia với nhau.

*10 triệu tệ bằng hơn 33 tỷ VNĐ

Một số tài sản nhỏ khác như thư pháp, tranh vẽ và các bộ sưu tập đều được bà Từ giữ để làm kỷ niệm.

Di chúc đã được lập từ mấy năm trước, với ngần ấy thời gian ông Từ có rất nhiều cơ hội để viết lại một di chúc khác, để xóa tên của "đứa con bất hiếu" Từ Âm này đi. Nhưng ông không làm vậy, giống như Từ Bách và bà Từ, ông vẫn luôn chờ đứa con trai nhỏ của mình trở về.

"Con nói xem, tại sao cha con lại mua mấy cái bình này làm gì? Cuối cùng cũng có mang đi được đâu." Bà Từ cằn nhằn không ngừng, đôi mắt bà đỏ hoe, nhưng vẫn cẩn thận lau chùi từng chỗ một.

Căn nhà này hầu như chẳng thay đổi chút nào, vẫn y nguyên như lúc cậu rời đi. Từ Âm cảm thấy như có một cái gai đâm trong họng mình, khó chịu đến mức muốn khóc. Phòng của cậu cũng không có gì thay đổi, đồ đạc vẫn để ở chỗ cũ, đã nhiều năm không có người ở nhưng vẫn ngăn nắp gọn gàng.

-

Phong Trì nghe được tin tức của Từ Âm, cậu đã chấm dứt hợp đồng với công ty.

Trước đây hắn cũng đã từng hủy hợp đồng với công ty, biết tiền vi phạm hợp đồng cao nên hắn đã khởi kiện công ty rất lâu để chứng minh hắn có vi phạm hợp đồng trước hay không. Nhưng Từ Âm thì rất thẳng thắn, không dây dưa dài dòng, song phương hòa bình chấm dứt hợp đồng.

Bây giờ đã là tháng Hai, Phong Trì vẫn không biết liệu Từ Âm có đến tham gia chương trình vào tháng Tư hay không.

Hắn hỏi chị Trình, nhưng chị Trình cũng không thể biết chính xác được, còn trêu chọc hắn một hồi, tại sao lại quan tâm đến thực tập sinh này đến vậy. Kỳ thật cũng không thể gọi là thực tập sinh, thứ nhất là vì Từ Âm đã hủy hợp đồng với công ty, hai là giá trị hiện tại của Từ Âm đã cao hơn gấp trăm lần so với lúc cậu còn là thực tập sinh, về cơ bản cũng có thể ngang ngửa với Phong Trì.

Thùng giấy nhỏ mà Từ Âm để lại chứa đầy ảnh, postcard, đĩa nhạc... của hắn. Cậu nói là trả lại cho hắn, nhưng thực ra cậu không lấy đi bất kỳ thứ gì.

Không còn Từ Âm quấy rầy, cũng không ai khiến hắn phải chăm sóc, Phong Trì đã trở về cuộc sống trước kia, đóng phim, quay chương trình, chơi game, sinh hoạt như một lộ trình đã được định sẵn, không cần suy nghĩ điều gì, cứ đi theo con đường mà lộ trình đó đã vạch ra.

Bình yên, lại chẳng hề vui vẻ.

Đầu tháng Tư, Từ Âm tham gia một chương trình tìm kiếm tài năng do một đài truyền hình vệ tinh tổ chức với tư cách cá nhân, cậu là thí sinh duy nhất không có công ty quản lý đứng sau, nhưng không thể đnág giá thấp thực lực của cậu. Huống chi một trong những nhà tài trợ cho chương trình chính là công ty của anh trai cậu, dù chỉ xét về riêng năng lực bản thân thì cậu đã tiến bộ vượt bậc.

Lần đầu tiên cậu đứng trên sân khấu, ngay cả Phong Trì cũng bị ấn tượng.

Cậu lấy lại dáng vẻ ngây thơ vô hại và đáng yêu trước ống kính, nụ cười nhàn nhạt nhưng vô cùng quyến rũ trên môi, cậu nhảy điệu nhảy mà Phong Trì đã dạy cho cậu một cách hoàn hảo.

Ngay giây cuối cùng, cậu nhìn Phong Trì và mỉm cười, Phong Trì cho cậu điểm A.

Các thí sinh ở trong ký túc xá, ban giám khảo ở trong khách sạn gần đó, nhưng khi Phong Trì trở về khách sạn, hắn đã thấy Từ Âm đứng ở hành lang, nhàn nhã đứng nhìn hắn. Tóc cậu dài hơn, có vẻ đã mấy tháng chưa cắt, mái tóc màu nâu sẫm hơi xoăn lúc này được búi thành một cục nho nhỏ phía sau đầu.

"Lâu không gặp." Từ Âm nghiêng người dựa vào tường.

Phong Trì dừng bước, cười nhẹ: "Ừm."

Bọn họ chào nhau như hai người bạn cũ, giờ khắc này Từ Âm không còn là người theo đuổi, và Phong Trì cũng không con là người được theo đuổi.

"Thầy Phong, sao chúng ta không làm quen lại một lần nữa nhỉ." Từ Âm vẫn giữ vẻ nhàn nhạt như trước kia, "Tôi là thí sinh số 09, Từ Âm."

Phong Trì nhướng nhẹ lông mày: "Em nhất định phải dùng thân phận này làm quen lại với anh thật à?"

"Ừm, không được sao?"

Từ Âm tiến lại rất gần, hơi thở rõ ràng phả vào môi Phong Trì.

Trong mấy tháng vừa rồi, cậu đã uống thuốc đều đặn, thường xuyên gặp bác sĩ tâm lý, mỗi ngày đều tập thể dục và dành năm, sáu tiếng để luyện nhảy. Cậu muốn trút cả tâm hồn để nhìn rõ bản thân thực sự muốn gì.

Thật đáng tiếc, đáp án cuối cùng vẫn là cái tên đó.

Vì vậy, cậu đến tìm hắn.

Phong Trì không né tránh ánh mắt của cậu. Hắn nhìn Từ Âm, nói một sự thật: "Không ai lên giường với giám khảo ngay từ lần đầu gặp mặt đâu."

Từ Âm không thể nhịn cười. Có lẽ là bởi vì dục vọng trong mắt cậu hiện quá rõ, chỉ một cái liếc mắt đã bị nhìn thấu.

Phong Trì lấy thẻ phòng, quẹt thẻ mở cửa. Từ Âm bước vào vô cùng tự nhiên, giống như nửa năm trước cậu bước vào cánh cửa nhà đối diện mà không hề xin phép, rồi dâng hiến bản thân mình vậy.

Có camera trong hành lang, bọn họ chẳng thể làm gì được. Nhưng trong phòng thì khác, Phong Trì để lộ dục vọng trong nội tâm không chút cố kỵ, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng của Từ Âm, muốn cắn một cái.

Từ Âm lại là người hôn hắn trước, cậu chủ choàng tay lên vai người kia, hôn hắn thỏa thích.

Phong Trì không từ chối, đáp lại rất nhanh.

Hôn từ cửa phòng đến bên giường, hai đôi môi chịu buông nhau ra. Từ Âm nhéo cằm hắn, trêu chọc nói: "Không buồn nôn à?"

Chính Phong Trì đã từng nói, co thể làm, nhưng hôn thì không, rất buồn nôn. Từ Âm không biết ý hắn là chuyện hôn buồn nôn, hay là hôn cậu buồn nôn.

Có lẽ là vế sau.

Phong Trì không đáp, lại cúi xuồn ngậm lấy môi cậu lần nữa.

Cửu biệt trùng phùng, động tác của hai người hơi thiếu kiên nhẫn. Nhưng rất vừa với Từ Âm, không nhẹ nhàng nhưng cũng không đau đớn.

Cậu thích mình được yêu thương một cách hơi thô bạo.

"Từ lúc em đi, anh có làm với người khác không?" Từ Âm hôn lên cằm hắn, hỏi.

"Không." Phong Trì đặt tay lên vòng eo thon của cậu, "Còn em?"

Trong mắt Từ Âm mang theo ý cười: "Trùng hợp thật, em cũng không. Chỉ là..."

"Chỉ là?"

Phong Trì ôm lấy cậu, hai người cùng nhau lăn lộn trong chăn, rồi lại hôn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng để trừng phạt cậu.

Sau đó, hắn nghe thấy Từ Âm khàn giọng nói: "Chỉ là nếu anh trai em phát hiện em lại ngủ với anh một lần nữa, anh ấy sẽ tức điên mất."

Phong Trì cười.

Cổ áo phanh rộng, Từ Âm nằm trên giường nhìn chằm chằm ánh đèn trên trần nhà, thầm nghĩ: Nếu cả hai có thể gặp nhau bằng một cách khác, có lẽ sẽ không phải đi vòng một vòng lớn như vậy.

Nếu có thể, cậu hy vọng Từ Âm năm mười lăm tuổi sẽ không yêu một người tên Phong Trì. Mỗi một bước đi hiện tại cậu đều không hối hận, nhưng nếu có thể làm lại một lần nữa, cậu hy vọng bản thân sẽ không làm như vậy, bởi vì khi đó về sau những bước đi của cậu đều là lạc lối.

Bạn bè, gia đình, thậm chí là bản thân.

Rồi sau đó cậu sẽ làm quen với Phong Trì một cách yên bình và nhẹ nhàng.

Đầu tóc rối bù, quần áo ướt sũng, đôi môi sưng đỏ của Từ Âm lại hôn người bên cạnh: "Lần nữa nhé?"

Phong Trì ngước đôi mắt dài hẹp: "Hai lần."

May mắn thay, Từ Âm năm mười lăm tuổi có được tất cả, mà Từ Âm năm hai mươi hai tuổi có được Phong Trì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro