[12.1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân hoảng loạn đứng giữa đống chén đĩa vỡ toang, lúc nãy mở cửa tủ lấy ra muốn pha cà phê cho anh Tùng lại sơ sẩy như này... Mà cái bình trà với mấy cái chén đĩa, anh Tùng có vẻ quý lắm, lúc trước chị khách đến nhà mới thấy anh lấy ra dùng.

Quân không biết phải làm gì, xung quanh toàn mảnh vỡ, nhỏ li ti, lúc trước còn rất bé bị bắt dọn mảnh thuỷ tinh vỡ, không may bị mấy mảnh liền ghim sâu vào bàn chân, lúc đó lấy ra rất đau, máu chảy từng chỗ từng chỗ làm Quân ám ảnh đến tận bây giờ.

Lúc đó không có ai bên cạnh cả.

Bây giờ, cũng vậy...

Quân hít thở sâu lên cũng không giảm được sự khó thở của mình, cùng với mấy giọt nước mắt muốn rơi.

Tùng về đến.

Quân nghe tiếng bước chân vội vã của anh Tùng.

" Anh Tùng mang giày vào đi! "

Quân hét lên bởi vì Quân không muốn anh Tùng bị đau giống Quân hồi đó đâu.

Mà Tùng từ lúc vào nhà thì lại không để ý nữa, anh chỉ để ý con cừu nhỏ của anh như thế nào thôi.

Anh Tùng bước thêm một bước nữa chân sẽ bị mảnh vỡ ghim vào mất. Quân không nghĩ gì nhiều nữa, mấy bước chạy đến ôm chầm lấy anh Tùng, giữ anh đứng yên lại, chân Quân bị mấy mảnh nhỏ ghim vào làm Quân đau buốt. Đứng không vững nữa...

" Quân! Em làm cái gì đấy hả? " - Tùng muốn hỏi han, lời ra khỏi miệng lại thành lời trách móc khó nghe.

" Em xin lỗi... Em sẽ dọn ngay, anh Tùng đừng tức giận với em mà... "

" Anh tức em làm gì? Ở nhà không nằm yên đi còn đi lung tung vỡ hết đồ ra rồi? "

Tùng vừa nói vừa ôm Quân vào đánh mạnh liền mấy cái vào mông em, cái đau ở chân cùng với cái mông vẫn còn dư âm của đêm trước làm Quân nhịn không được khóc lên, mấy mảnh vỡ ghim vào chân càng thêm sâu, Quân đứng không nổi cứ gắt gao ôm lấy cổ anh Tùng khóc nức nở.

" Anh Tùng hức đừng đánh Quân nữa, hức chân Quân đau, hức anh Tùng giúp Quân hức ức ư... "

Tùng lúc này thấy em bé cứ ôm cứng lấy cổ mình muốn đu lên thì mới nâng Quân lên, gấp gáp đưa Quân đến ghế nằm xuống, mình lập cập đến tủ thuốc lấy đồ cần dùng.

" Hức anh Tùng ơi, anh Tùng đừng giận Quân mà... "

" Quân nằm yên đó anh Tùng đi lấy thuốc "

Tùng quay lại với bông gòn thuốc đỏ sẵn hết trên tay. Từ tốn rút từng mảnh ghim trên bàn chân của em bé ra, vừa rút vừa lấy khăn bông ướt lau lại một lần cho em.

Quân nhớ lại cái đau ngày bé, nhịn không được thêm nức nở, thở cũng thêm gấp.

" Anh Tùng ơi... hức "

" Ngoan chịu khó một tí, anh Tùng sắp xong rồi, không đau nữa không đau nữa "

Đảm bảo được chân em bé không bị làm sao nữa, Tùng mới bôi thuốc lên lại một lần để khử trùng rồi nâng ngừoi Quân ngồi trong lòng mình.

" Nói anh Tùng nghe sao ở nhà không nằm yên lại đi lung tung thế Quân? "

" Quân mới biết một cách pha cà phê mới, muốn pha cho anh Tùng... Nhưng mà vỡ hết đồ của anh Tùng rồi... "

Cái đầu nhỏ tìm kiếm một chỗ trong cổ Tùng mà rúc vào, Quân đang cố lấy lại nhịp thở của mình. Tùng nhận ra được sự gấp gáp của em cũng xoa đều lưng Quân, vừa xoa vừa tra hỏi.

" Một lát nữa anh Tùng xem một chút, vừa nãy kiềm không được đánh đau Quân "

" Hức, em xin lỗi anh... "

Quân sợ lắm. Lúc đó không có ai, Quân còn sợ lỡ anh Tùng không về kịp thì phải làm sao, nhìn mảnh vỡ đầy sàn nhà còn cả người thì run bần bật, mềm nhũn đi cũng không nổi như vậy... Quân cũng sợ mình lại ở một mình một lần nữa trong nỗi sợ đó.

" Không đau nữa, không đau nữa rồi. Quân muốn pha cà phê cho anh sau này đợi anh về rồi pha nhé? Đồ anh để trong tủ anh rất quý, cũng may đó là đồ anh mua, lỡ như ai tặng anh thì sao Quân? "

" Em xin lỗi anh Tùng... Em sẽ không táy máy nữa ạ... "

Quân rúc đầu vào càng sâu, không phải muốn làm nũng mà là Quân muốn được an toàn một chút, anh Tùng lúc nào cũng sẽ bảo vệ Quân mà.

" Anh Tùng ôm Quân một chút nhé... "

" Ừ anh Tùng ôm "

Tùng ôm Quân thật, còn vô cùng nhẹ nhàng xoa lưng Quân, Tùng muốn nói thẳng với Quân rồi.

" Anh Tùng ơi... Anh Tùng đừng để Quân một mình nhé... Lúc nào, lúc nào Quân cũng có cảm giác muốn ở gần anh Tùng cả ạ... Quân không biết tại sao nữa trước đây Quân chưa bao giờ có cảm giác này với ai hết... Anh Tùng ơi... Hình như, hình như là Quân thích anh Tùng rồi ạ... "

Tùng bất ngờ. Quân cư nhiên nói thẳng thắn với Tùng như vậy, Tùng nhất thời chưa biết phải trả lời làm sao thì Quân đã nhỏ giọng.

" Anh Tùng biết Quân như vậy rồi có ghét Quân không ạ... Có ôm Quân đi ngủ nữa không ạ... "

Tùng trấn an em bé nhà mình, " Đương nhiên là anh Tùng không ghét Quân rồi, anh Tùng lúc nào cũng sẽ ôm Quân đi ngủ, anh Tùng cũng rất thích Quân nữa ".

Quân nhìn anh Tùng, anh Tùng cũng rất vừa vặn nhìn Quân, còn đính chính một câu, " Anh nghiêm túc với Quân ".

" Ý Quân là, thích anh Tùng kiểu yêu đương ấy ạ... "

" Anh Tùng thì lại muốn yêu Quân ấy, không phải thích Quân đâu. Anh Tùng chỉ muốn biết là Quân có muốn tiến tới không hay là Quân thích bây giờ hơn này "

" Nếu mà tiến tới thì sẽ có gì khác ạ? "

Tùng chỉ cười, sau đó đè Quân xuống ghế, từ tốn hôn lên môi Quân, sau đó hôn sâu, từng đợt dồn dập làm Quân bị cuốn vào cái hôn đó, Tùng đưa tay xuống dưới vuốt ve vào trong áo em bé, da thịt mẫn cảm phút chốc mềm mại dứoi tay Tùng, môi hôn chưa dứt, tay Tùng đã đưa xuống quần thun nhỏ, xoa xoa một chút rồi dứt khỏi cái hôn đang làm Quân say.

Quân còn nhỏ chưa động thủ được nhiều nha.

" Anh Tùng... Quân muốn thêm nữa... "

" Ơ Quân muốn gì thì Quân làm chứ anh Tùng không biết đâu "

Quân biết mình bị trêu rồi, nhưng Quân cũng không muốn để anh Tùng chủ động đâu. Quân ôm cổ anh Tùng kéo xuống, mút mát nơi vừa nãy đã hôn mình lại rất nhanh chóng bị Tùng dẫn dắt một lần nữa. Hai cánh môi đưa đẩy triền miên từng đợt, em bé nhỏ này đúng là một liều say cực mạnh mà.

Quân để một tay của anh Tùng xuống hoạ mi nhỏ còn chưa lớn, ý tứ rõ ràng muốn anh Tùng " âu yếm " một chút.

Thịt tươi dâng đến trước mặt mà không chịu ăn là ngu rồi.

Tùng không dè chừng nữa mà kéo nốt quần em bé xuống, mặc kệ hai tai ai đỏ bừng mà xoa nắn hoạ mi nhỏ bên dứoi, vừa mới kích thích chưa được bao đã có phản ứng rồi.

Em bé nhà Tùng lớn rồi nha, còn biết yêu luôn rồi.

Tùng hôn lên tai Quân, liếm vành tai rồi cắn nhẹ cười đùa.

" Em bé của anh lớn rồi này "

Quân ngượng ngùng chối vụng về.

" Em buồn ngủ ạ anh Tùng... "

" Ừ thôi đi ngủ nhé, mà trước khi ngủ Quân đi tắm chút đã chứ, nhỉ "

" Anh Tùng! "

Tùng buồn cười bế Quân lên lầu. Con cừu nhỏ này chính thức là của anh rồi, ngày nào cũng ăn thịt cừu được rồi, Tùng đúng là lời ngàn lần mà.

" Anh Tùng yêu em "

" Em cũng yêu anh Tùng nữa nhưng anh Tùng trêu Quân thì Quân không yêu nữa "

" Kệ Quân chứ anh Tùng yêu em được rồi "

_________________

sau chap này ji cũng lặn tiếp đây ạ
dạo gần đây cuộc sống của ji thật sự bị đảo lộn hết lên rồi.
ji không thấy ổn
thế nên là mong mng enjoy vui vẻ
cũng hổ thẹn quá viết không được đàng hoàng lại để mng phải đọc nó
ji xin lỗi mng nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro