Chương 89: Vui vẻ mỗi ngày.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 89: Vui vẻ mỗi ngày.

Edit + beta: Herbicides.

Các khách mời khác thì không, nhưng Giang Chước hiểu được ý Vân Túc Xuyên. Nhiệm vụ của Nhạc Đình Phi là tiêm cho bệnh nhân giường 2 phòng 703, bệnh nhân đó còn là cô họ của Mê Nặc, những thông tin này không thể chỉ là vô tình cùng lúc xuất hiện.

Cậu nói: "Nếu như vậy, có thể đoán rằng 3 người được nhắc đến trong bài ca dao kia đều chết trên chiếc giường này. Người đàn ông lưng có nấm, cô gái cầm phấn cùng người phụ nữ ôm bọc tã trống trong bài hát không có điểm tương tự nào trong thân phận hay nghề nghiệp. Vậy nên tôi cho rằng họ nhất định có liên hệ gì đó trong cái chết hoặc bệnh tật."

[ Đúng nhỉ, rất có lí, nên chủ đề của chương trình là phá giải án giết người liên hoàn sao? ]

[ Bộ dáng Muỗng Nhỏ chậm rãi giải thích đẹp trai quá! ]

[ Tới trình độ này là chỉ có Phiêu Phiêu với Muỗng Nhỏ nói chuyện thôi ha ha ha, những người khác chỉ biết rơi vào trạng thái ngơ ngẩn. ]

[ Cho nên hai người họ xứng đôi nhất! ]

[ Lúc nãy tiếng hát vang lên tôi chỉ chăm chú xem tiểu Chước và Phiêu Phiêu cùng lui vào góc, không nghe kĩ được lời hát, bây giờ nghe họ nói ra mới thấy đáng sợ a a a a a! ]

Vân Túc Xuyên đồng ý nói: "Đúng, có lẽ phần nội dung kịch bản tiếp theo sẽ theo thứ tự . . . . ."

Mê Nặc bỗng ngắt lời Vân Túc Xuyên: "Tôi . . . . . "

Mọi người đang vô cùng chăm chú nghe Giang Chước và Vân Túc Xuyên suy luận, thấy Mê Nặc xen vào liền cùng nhau nhìn về phía anh, nhưng Mê Nặc lại không nói gì, mím chặt miệng, sắc mặt trở nên khó coi.

Lí Thanh Giai lấy làm kì quái hỏi: "Sao vậy?"

Giang Chước đoán có thể Mê Nặc đột nhiên nhận được nhiệm vụ: "Có phải đột nhiên nghĩ tới gì không?"

"Không, không hẳn." Giọng nam thông báo nhiệm vụ ở tai nghe lúc vừa rồi thật sự đáng sợ, có cảm giác u ám và nguy hiểm, còn có chút ý cười, quả thực y chang nhân vật phản diện, cậu lấy lại bình tĩnh, nói: "Chỉ là em nghe mọi người nói chuyện, phát hiện rất có thể cô họ em bị người ta hại chết nên rất khó chịu. Em nghĩ nếu tìm được thi hài của cô thì tốt rồi, ít ra có thể tế bái chút."

Cậu vừa nói vậy, những người khác liền hiểu, xem ra sau Nhạc Đình Phi, Mê Nặc là người thứ 2 nhận được nhiệm vụ, chính là tìm được được nơi chôn cất cô họ của mình.

Giang Chước hỏi: "Lúc trước khi bà ấy qua đời, không ai để ý đến hậu sự an táng người chết sao?"

Mê Nặc trả lời: "Vì nhiễm virut kì lạ mà qua đời nên giao cho bên bệnh viện xử lí. Bà ấy không có quan hệ tốt với người nhà nên có lẽ những người thân khác của em cũng không biết chuyện cụ thể."

Hiện tại trong lòng cậu đã đầy câu hỏi, nên đi nơi nào tìm thi thể của Mê Thục Linh bây giờ? Chẳng lẽ đã được gợi ý ở ca dao? Nhưng bài hát chỉ được hát đúng 1 lần, lại rất mơ hồ, mọi người còn bận sợ hãi, không nhớ được nhiều.

Cũng may bọn họ không nhớ được thì có người khác nhớ, rất nhanh Vân Túc Xuyên đưa ra đáp án Mê Nặc muốn: "Trùng hợp thật, nãy tôi cũng định nói về hướng đi của người chết. Không biết nãy mọi người có chú ý không, bài ca dao có tổng cộng 3 đoạn, một đoạn là cuốn người chết vào vải trắng, một đoạn là thân thể bị ném vừa lửa, cuối cùng là xẻng xúc bùn đất. Có lẽ đây không phải phương thức xử lí 3 người khác nhau, mà có thể đó là một thứ tự."

[ . . . . . Có vẻ hợp lí, nhưng bài hát kia chỉ được hát một lần thôi đó? Không phải lúc đó Phiêu Phiêu và Giang Muỗng Nhỏ luôn chụm đầu anh anh em em thì thầm trò chuyện à? Vì sao có thể nhớ lời hát rõ ràng như vậy??? ]

[ Ha ha ha cụm từ 'anh anh em em' này bạn yêu dùng hay quá, like phát. ]

[ Người chị em ở lầu trên trên không cần xấu hổ, cậu xem lúc Muỗng Nhỏ và Phiêu Phiêu nói chuyện, những người khác chỉ có thể ngơ ngẩn thui. ]

Giang Chước nói: "Cho nên rất có thể sau khi cô của họa sĩ Mê được hỏa táng đã bị chôn vào lòng đất."

Nếu đã đoán đến đây, những người khác không còn gì để nói, bắt đầu đi tìm.

Vị trí hiện tại của bọn họ ở tầng 7, Giang Chước nhớ khi mình vào bệnh viện thấy bên sân sau có một tòa nhà cũ đang thi công, trên mặt đất không trát xi măng, nếu tro cốt của 3 người bị chôn, rất có thể ở vị trí đó. Cậu nhìn Vân Túc Xuyên đang ngồi xe lăn: "Nếu không thì cậu đi thang máy, còn người khác đi bằng cầu thang cùng tôi?"

Giang Chước nói vậy vì lo trong thang máy sẽ có bẫy rập gì đó, tuy hắn và Vân Túc Xuyên không sợ nhưng trong không gian nhỏ hẹp chông chênh ở không trung, phải bảo vệ cùng lúc nhiều người rất khó, so ra, đi cầu thang an toàn hơn nhiều.

Bảy tầng lầu không phải gánh nặng gì với Giang Chước, Vân Túc Xuyên không lo lắng, cười nói: "Được, vậy tôi xuống trước để chờ mọi người."

Thẩm Tử Sâm thấy dáng vẻ quen thuộc của hai người, trong lòng hơi rung động. Ban đầu cậu ta tìm mọi cách để lôi kéo làm quen với Giang Chước, nhưng trái tim người ta vừa lạnh vừa cứng như sắt thép, Thẩm Tử Sâm thề cậu ta đã lấy hết tất cả những bản lĩnh lấy lòng người khác từ lúc sinh ra đến giờ mà chẳng tìm được chỗ đột phá nào. Cậu ta thắc mắc không biết Vân Túc Xuyên có tài cán gì mà có thể có quan hệ tốt với Giang Chước như vậy, hay thử tên này một chút.

Con mắt Thẩm Tử Sâm xoay một vòng, cười nói: "Để tôi đi cùng tiểu Vân đi, dù sao cậu ấy cũng là người bị thương, một mình một người ngồi xe lăn không tiện lắm. Tôi là hộ sĩ, hẳn nên chăm sóc cho bệnh nhân."

Thật ra cậu ta còn chút tâm tư khác, Giang Chước và Vân Túc Xuyên đều có bản lĩnh, nhưng không biết có phải Giang Chước có ý kiến gì với cậu ta không, nếu đi theo Giang Chước, một khi phát sinh nguy hiểm, rất có thể cậu sẽ đi bảo vệ người khác, nhưng đi cùng Vân Túc Xuyên thì khác, chỉ có 2 người bọn họ, hẳn sẽ an toàn hơn.

Thật ra chút yêu cầu này của Thẩm Tử Sâm không có gì, nhưng từ lúc bắt đầu, khán giả đã cực kì cảnh giác với những hành động dị thường liên tiếp của cậu ta, coi kẻ này là kình địch số 1 của CP nhà mình, thấy vậy đều oán giận:

[ Rõ ràng Thẩm Tử Sâm vừa thấy Xuyên ca ra tay lợi hại, không tin vào Muỗng Nhỏ nên mới đòi đi thang máy, cái gì mà chăm với chả sóc! ]

[ Bản thân phế vật, có người bảo vệ là tốt rồi, còn kén chọn linh tinh. ]

[ Không đúng, mục tiêu của Thẩm Tử Sâm là Muỗng Nhỏ mà? Đây là chuyển hướng qua Phiêu Phiêu để ra oai với tình địch à? ]

[ Mẹ nó, khả năng này làm tui rất là tức giận —– ]

[ Bình tĩnh, mọi người không cần kích động như vậy, dù sao Xuyên ca cũng không đồng ý đâu. ]

Lời này cũng hợp lí, những khán giả cũ đã xem trực tiếp lâu đều hiểu Vân Túc Xuyên là người thế nào, chưa từng thấy hắn nể mặt ai trừ Giang Chước. Thẩm Tử Sâm muốn được hắn bảo vệ, nghĩ rằng một người vừa hẹp hòi vừa thích trêu đùa người khác như Vân Túc Xuyên sẽ làm theo ý của cậu ta á? Mơ đẹp quá rồi.

Nhưng điều khiến khán giả bất ngờ là, Vân Túc Xuyên nhìn nhìn Thẩm Tử Sâm, thế mà lại không phản đối, thoải mái nở nụ cười: "Thế thì ra đây."

Thẩm Tử Sâm không nghi ngờ gì, bước qua giúp Vân Túc Xuyên đẩy xe lăn, hai người vào thang máy. Sau khi tiến vào, Vân Túc Xuyên liền nhắm mắt dưỡng thần, không hề có ý định trò chuyện.

Thẩm Tử Sâm nhìn trái nhìn phải, rất nhàm chán, thăm dò hỏi: "Không biết nhóm Giang Chước có thể gặp chuyện gì nguy hiểm không."

Vân Túc Xuyên không nói gì, Thẩm Tử Sâm tiếp tục kéo đề tài lên đầu Giang Chước: "Mà cậu ấy lợi hại như vậy, hẳn không cần lo lắng. Nhưng tôi thật không ngờ bản lĩnh của cậu tốt vậy, hai người học cùng nhau sao?"

Vân Túc Xuyên: " . . . . . "

Thẩm Tử Sâm: " . . . . . "

Cậu ta nói nhiều như vậy mà Vân Túc Xuyên còn không thèm nâng mí mắt, tuy không nói gì mà lại dùng ngôn ngữ cơ thể bày tỏ bốn chữ 'Anh là đồ ngốc'.

Thẩm Tử Sâm liên tục vấp phải trắc trở, biểu cảm không khống chế được, căm giận trừng mắt nhìn Vân Túc Xuyên. Lúc này Vân Túc Xuyên ngồi trước, cậu ta đứng sau, ở góc độ này có thể nhìn thấy đường nét tuấn tú nhã nhặn của đối phương. Lúc trước Thẩm Tử Sâm chỉ chú ý đến Giang Chước, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn kĩ Vân Túc Xuyên.

Vẻ ngoài Vân Túc Xuyên không phải kiểu rất cường tráng, nhưng sống mũi cao thẳng, môi mỏng, lúc bình thường hắn hay cười nên nhìn không ra, lúc này vẻ mặt không có biểu cảm, khí chất liền có vài phần lạnh bạc trầm lắng, cứ như cậu ta chỉ là một thái giám hầu hạ hắn.

Thẩm Tử Sâm vẫn luôn nén cơn giận từ lúc ở chỗ Giang Chước, đến nay thì cuối cùng không nhịn được nữa. Dù sao chẳng ai hơn ai, dựa vào thứ gì mà cả hai tên đều thái độ với cậu ta.

Trong không gian thang máy khép kín không có camera, Thẩm Tử Tâm không nhịn được nói: "Các người có ý kiến gì với tôi à? Sao phải thờ ơ thế, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, không nghe thấy sao?"

"Nghe được." Vân Túc Xuyên chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy anh nói rất nhiều."

Thẩm Tử Sâm dừng một chút, rất muốn chửi ầm lên, nhưng lại đành cắn răng nhịn lại, tức giận nói: "Con người tôi thích nói chuyện đấy, thì sao, không được à?"

Vân Túc Xuyên cười: "Tôi thì đương nhiên là được, chỉ là không biết anh có được không. Tôi nhắc nhẹ một câu, thang máy này đi xuống từ tầng 7, xuống tầng 1 là có thể dừng lại, mà đã mất gần 5 phút để đi 6 tầng lầu rồi. Anh dư dả thời gian nói chuyện mà không thấy lạ sao?"

Tất cả tâm tư của Thẩm Tử Sâm đều tập trung trong việc nói chuyện với hắn, đúng là không để ý tới chuyện này, nghe Vân Túc Xuyên nhắc tới, cậu ta mới nhận ra điều này, quay đầu nhìn bảng điều khiển, biến sắc.

Tất cả các nút ấn đều sáng lên, nhưng ở vị trí tầng trệt lại hiện số 18.

Đây chẳng phải đi xuống địa ngục à?

Thẩm Tử Sâm chưa kịp chuẩn bị tâm lí, thấy vậy liền hoảng loạn, hơn nữa còn họa vô đơn chí, âm thanh đing đong vang lên, mệnh lệnh vang lên bên tai. Giọng nam cứng nhắc lạnh băng ra lệnh: "Hộ sĩ ra khỏi thang máy để hỗ trợ tìm kiếm thi hài người thân bệnh nhân trong 3 phút, bắt đầu tính giờ."

Thẩm Tử Sâm vô cùng sợ hãi: "Chờ đã, từ từ."

Vân Túc Xuyên không nghe được nhiệm vụ của Thẩm Tử Sâm, nhưng thấy cậu ta hét lên một câu như vậy rồi liều mạng ấn nút khẩn cấp thì cũng đoán được sơ sơ. Hắn nhíu mày, không để ý, bắt chéo chân, cười hì hì nhìn.

Thẩm Tử Sâm điên cuồng ấn nút một hồi, thang máy cũng không dừng lại như ý muốn, thực ra chỉ mới trôi qua 10 giây, cậu ta cảm giác được dưới sự uy hiếp đến sinh mệnh, thời gian đang điên cuồng trôi đi.

Biến cố này hoàn toàn ngoài dự kiến của Thẩm Tử Sâm, cậu ta vội chạy đến cầu cứu Vân Túc Xuyên: "Vân Túc Xuyên, chúng ta không thể thoát khỏi thang máy này, cậu mau nghĩ cách đi! Trong 3 phút cần rời khỏi đây! Nếu không ra, nhóm bác sĩ Nhạc có thể sẽ lo lắng!"

Cậu ta nháy mắt, liều mạng ám chỉ Vân Túc Xuyên rằng nhiệm vụ của mình xuất hiện rồi, phải thoát trong 3 phút.

Vân Túc Xuyên hơi ngoài ý muốn, không ngờ Thẩm Tử Sâm rối lên như vậy mà còn không quên nói ra nhiệm vụ, tố chất tâm lí không tồi. Nhưng hắn vốn muốn dọa Thẩm Tử Sâm chút rồi mới ra tay, hiện tại nghe thời gian tận 3 phút, lại càng không sốt ruột.

Vân Túc Xuyên cười hì hì: "Thế làm sao bây giờ, tôi cũng không phải thợ sửa thang máy, làm gì có cách nào nhỉ."

Thẩm Tử Sâm vừa tức vừa hoảng, còn chưa kịp nói gì tiếp, dưới chân hai người bỗng có cảm giác không trọng lực, thang máy đã đi lên tầng 18, lắc lư mấy cái rồi rơi xuống.

Thấy màn hình nhanh chóng tới gần còn số tầng 1, Thẩm Tử Sân bỗng cảm thấy cả người nổi da gà, cả tóc cũng như muốn dựng thẳng, cậu ta với tay vào túi áo theo bản năng, thang máy lại dừng ngay tại 1 tầng trước mặt đất.

Thẩm Tử Sâm còn tưởng Vân Túc Xuyên ra tay, chưa kịp cảm nhận cảm giác sống sót sau tai nạn, thang máy lại xoạt một tiếng quay về tầng 18.

Cứ lên lên xuống xuống như vậy vài lần, cho dù không gặp chuyện gì không may nhưng cảm giác không tốt đẹp gì. Khoảng 1 phút gì đó mới dừng lại, Thẩm Tử Sâm đỡ tường, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nào kịp nổi cáu. Cậu ta hữu khí vô lực nói: "Rốt, rốt cuộc muốn làm gì?"

Vân Túc Xuyên cười ha ha: "Hồi nhỏ anh đã ăn kem Yoyoice (kem lắc lắc) bao giờ chưa?"

Thẩm Tử Sâm cũng chẳng trông mong hắn trả lời câu hỏi của mình, hơi ngớ ra: "Kem Yoyoice là cái gì?"

Vân Túc Xuyên nửa giễu cợt nửa mỉa mai cười nói: "Ồ, món đó rẻ tiền quá nên anh chưa thấy qua sao? Mùa hè nhiều cửa hàng bán lắm. Một cái cốc nhựa đựng nước trái cây và đá bào được đậy nắp kín, trước khi ăn thì lắc đều lên, đợi cho đá hơi tan ra thì mở ra, lúc đó ăn sẽ ngon nhất."

[ Thời gian còn lại: 30 giây. ]

Lòng Thẩm Tử Sâm rung lên, miễn cưỡng nói: "Cậu nói cái này làm gì? Nghĩ cách đưa chúng ta ra ngoài trước đi, mấy chuyện linh tinh để ra ngoài rồi tán gẫu sau."

Vân Túc Xuyên nâng mi, cười hì hì: "Sao lại là chuyện linh tinh, tôi đang nói cho anh biết, con người chúng ta ăn kem còn để ý cảm giác ngon miệng, yêu quái cũng có phẩm vị chứ. Hiện tại nó lắc lư lắc lư, thịt nát máu đổ, như vậy ăn mới ngon . . . . . "

[ Cảnh báo! Cảnh báo! Thời gian còn lại: 10 giây. ]

"Răng rắc!"

Hắn chưa nói xong, cánh cửa mở mãi không ra lúc nãy của thang máy bỗng vỡ vụn, một bàn tay to màu đen thò vào trong, hướng tới người bên trong.

Thẩm Tử Sâm vốn đã bị so sánh của Vân Túc Xuyên làm ghê tởm, thấy thế sợ hãi vô cùng, thể lực đột nhiên tốt lên, linh hoạt nhào ra sau lưng Vân Túc Xuyên, đồng thời còn đẩy xe lăn của hắn lên phía trước.

Vân Túc Xuyên còn chưa tỏ ý kiến, xe lăn của hắn đã bị dọa đến bật khóc, nghẹn ngào mắng: "Sao con người này ích kỉ thế! Đồ vô đạo đức! Nguyền mi kiếp sau mi phải đầu thai thành xe lăn."

Nhưng tính toán sai rồi, Vân Túc Xuyên không ra tay bảo vệ bản thân như trong tưởng tượng, cánh tay kia lại không dám đụng vào hắn, vòng một vòng ngay trước mặt Vân Túc Xuyên, hướng đến phía sau hắn, trực tiếp túm lấy cổ Thẩm Tử Sâm, kéo cậu ta ra khỏi thang máy trong tiếng kêu thất thanh.

[ Hết giờ! ]

Thật ra cánh tay này túm người không tồi, đưa cậu ta ra khỏi ngay trước khi thời hạn 3 phút của Thẩm Tử Sâm kết thúc, giúp Vân Túc Xuyên bỏ qua bước đá cậu ta ra. Hắn chợt nhớ tới bài hát quảng cáo trên TV, sung sương nhìn Thẩm Tử Sâm đang giãy dụa ngâm nga hai câu: "Yoyoice, vui vẻ mỗi ngày, mát lạnh ngày hè, lựa chọn chính xác của bạn ~~~"

Thái độ của hắn thực sự gợi đòn đến mức làm người ta sôi máu, đến cả cánh tay vốn hơi kiêng kị Vân Túc Xuyên cũng không nhịn nổi, ném Thẩm Tử Sâm đi, vươn năm ngón tay bắt về hướng Vân Túc Xuyên.

Hắn cười nói: "Nên cắt bớt móng tay đi."

Vân Túc Xuyên vẫn mỉm cười, không né không tránh, tay nhanh chóng xẹt qua cánh tay, trong nháy mắt bàn tay kia như bị lưỡi dao sắc bén chém qua, phần từ cổ tay rơi xuống mặt đất, biến thành một bãi nước đen xì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro