4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#4. Lây nhiễm… 

Mùa hè nắng nóng như đổ lửa, mặt trời chói chang ngự trị trên cao.

Giữa trưa ngày hôm sau, nắng trời ra sức nung nóng mặt đường cái đến độ muốn chảy nhựa.

Họ đã đi đến vùng ngoại thành của thành phố S.

“Chuyện gì thế này?” – Trương Dân vừa tháo kính râm vừa lẩm bẩm nói.

Trước mặt là cổng trạm thu phí tiêu điều xơ xác, Trương Dân bước xuống xe, có không ít người trong trạm thu phí vội lao ra, còn không ngừng hò hét, ngó như thể muốn ào tới cướp xe vậy. Trương Dân ra quyết định chớp nhoáng, ngồi trở vào xe, xoay mạnh vô lăng rời khỏi đoạn đường cao tốc.

“Anh Vương, alo, anh có nghe gì không?” – Trương Dân đeo tai nghe vào, sốt sắng nói – “Dạ, bọn em sắp đến nơi rồi, còn khoảng hai mươi phút chạy xe nữa. Được, không thành vấn đề, chị dâu với tiểu San đâu rồi?”

Quyết Minh ngó chăm chăm vào đám người đang ào tới ngoài kia, Trương Dân vừa nhảy vào xe thì đám người phía đối diện lập tức dừng lại, đứng từ xa trông tới.

“Bác ấy ở đâu?” – Quyết Minh hỏi.

Trương Dân không thèm để ý xung quanh, lái xe thẳng đến địa điểm đã hẹn trước trong điện thoại, đáp lời: “Bác không có ở nhà, lát nữa chắc sẽ hơi chật một chút, nhóc cưng, con ra ghế sau ngồi nhé.”

Quyết Minh gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện, Trương Dân dừng xe tại một bãi đậu xe dưới dãy nhà hai tầng, nhìn trái nhìn phải, không phát hiện một ai.

Những tán cây ven đường xác xơ ủ rủ, trên các giao lộ hoang vắng rác rưởi ngập đầy, thùng rác nằm chỏng chơ bị cơn gió nóng mùa hè lùa đi, nhẹ nhàn lăn tròn, phát ra tiếng leng ca leng keng.

Sau khi vào đường cao tốc thì Quyết Minh đã ngủ tròn một đêm, trong khi Trương Dân suốt bốn tám tiếng còn chưa được chợp mắt, giờ phút này không gượng nổi gục đầu xuống tay lái.

“Ba ngủ chút đi.” – Quyết Minh nói.

Trương Dân uể oải gật đầu, đơn giản ngả người sang, gối lên đùi Quyết Minh, mơ màng nói: “Bác Vương đến thì gọi ba nhé.”

Quyết Minh dạ một tiếng, ngây ngẩn trông về phía xa.

Hai cha con ngồi trong xe chờ người tới, Quyết Minh khi thì bịt tai phải của mình, lúc thì chuyển sang bịt tai trái, nghiêng đầu nghe nghe ngóng ngóng, rồi lại vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Trương Dân – khiến lông mày của anh khẽ chau lại.

Quyết Minh dùng ngón tay kéo nhẹ cho đôi mày của anh dãn ra, rồi lại ngước đầu nhìn phía trước.

Xa xa có một bầy trẻ con đi lang thang không mục đích dưới ánh mặt trời chói chang, hai tay hơi giơ lên, lê từng bước băng qua đường lớn, trong đó có một cô bé bị móp phần đầu, cần cổ vẹo một bên rất bất thường.

Quyết Minh khẽ nheo mắt, họ đang ngồi chờ người bạn làm ăn của Trương Dân, tên là Vương Bác, độ khoảng ba mươi mấy tuổi, cũng là một trong những đồng đội của Trương Dân thời đi lính.

Vương Bác đã kết hôn, lấy được một người vợ hiền, sinh ra một bé gái năm nay chừng bốn tuổi, Trương Dân cũng từng mang Quyết Minh đến chơi ở đây, cả hai vợ chồng họ đều rất yêu quý nó.

Mà Quyết Minh cũng rất thích hai người, tất nhiên là với tính cách của nhóc thì không mấy biểu hiện điều đó ra mặt. Con gái của Vương Bác rất thích bám Quyết Minh, khi nhóc đến nhà họ làm khách sẽ chơi cùng cô bé, dắt cô bé đến công viên giải trí để bé vui đùa thỏa thích, bản thân nhóc chỉ đứng một bên trông chừng.

Trên túi xách của Quyết Minh vẫn còn nguyên miếng dán sticker của cô bé tiểu San.

Khoảng chừng ba tiếng sau, Quyết Minh lay lay Trương Dân, nói: “Ba ơi, bác ấy đến rồi.”

Trương Dân ngủ đến độ miệng lưỡi khô khốc, anh chống tay ngồi dậy, tập trung quan sát bên ngoài, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trên vỉa hè, đúng là Vương Bác.

“Chỉ có mình bác ấy thôi sao?” – Nhất thời Trương Dân có dự cảm không lành – “Nhóc cưng, con xuống ngồi ghế sau đi.” – Anh nói xong liền bước xuống xe.

Khi vừa đẩy cửa xe, luồng hơi nóng lập tức ùa đến, Trương Dân nhanh chóng chạy về phía chiến hữu, nhận ra tình trạng của Vương Bác rất không ổn, anh vội vàng kéo một tay của anh ta khoác lên vai mình, dìu anh ta về xe.

Quyết Minh nhổm người ngó ra xung quanh, tầm mắt vẫn một mực bám sát theo anh, mãi đến khi Trương Dân nâng Vương Bác vào trong xe. Vương Bác lúc này đã kiệt sức, sắc mặt xám ngắt, bộ dạng cứ như người đang hấp hối, hốc mắt trũng sâu.

Trương Dân hết sờ thử cái trán của Vương Bác rồi lại bấm mạch, ngón tay đặt trên mạch đập của anh ta, trầm ngâm không nói.

Quyết Minh đưa tới một chai nước khoáng, tầm một phút sau, Trương Dân mới nói: “Bị cảm nắng rồi… sao mạch lại chậm như vậy?Anh uống miếng nước đi.”

Vương Bác gật gật đầu, khi nâng tay nhận lấy chai nước mới nhìn thấy cổ tay bị cắn nát nhừ, thịt lồi cả ra ngoài. Trong lòng Trương Dân không khỏi kinh hãi, vội hỏi: “Anh bị cắn rồi?!”

Vương Bác thở dốc một hồi, mở miệng nói: “Chú mau đi đi, đừng để ý tới anh.”

Trương Dân ngắt lời: “Anh nói bậy gì thế, chị dâu và tiểu San đâu rồi?”

Vương Bác lắc đầu, tựa như vừa trải qua một cuộc chiến sống còn hoặc chịu đựng một sự đả kích khủng khiếp, lẩm bẩm đáp: “Anh không biết.”

Trương Dân hỏi dồn: “Tiểu San không có ở nhà sao? Chị dâu không đi cùng anh à?”

Vương Bác dường như nhớ ra điều gì, vội nói: “Cô ấy… chắc đã dắt theo tiểu San về nhà mẹ rồi.”

Trương Dân chau mày, lời nói của Vương Bác rất mâu thuẫn, còn chưa kịp ngẫm lại thì Quyết Minh đã đem thùng sơ cứu tới, Trương Dân liền lấy gạc băng bó cổ tay bị thương của Vương Bác.

“Anh sắp chết rồi.” – Vương Bác tiếp tục gượng nói – “Chú em, chú đừng quản anh nữa, mau chạy đi.”

Trương Dân gắt: “Sao lại không quản anh cho được!?”

Vương Bác đáp: “Anh đã bị cắn, anh chỉ sợ… chỉ sợ lây bệnh cho ba con chú…”

“Đừng nói nữa.” – Trương Dân ngắt lời – “Anh nghỉ ngơi một lát đi, ở trạm thu phí trên đường bọn em tới đây người ta đang cho tiêm vắc xin phòng bệnh, bọn em đã tiêm hết rồi, bây giờ em mang anh quay lại đó chữa trị, anh Vương à, hãy ráng lên.”

Trương Dân nhìn sang Quyết Minh, như sợ rằng Quyết Minh sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Quyết Minh lại nói: “Không sao đâu, để con chăm sóc bác ấy cho.”

Trương Dân gật đầu, Quyết Minh và anh đều đã tiêm vắc xin phòng bệnh nên chắc không có việc gì, thế là anh trở về ghế lái khởi động xe, quay đầu chạy về thành phố F.

Lại tiếp tục một cuộc hành trình xa xôi, xe vừa đi tới nửa đường đã gần hết xăng, Trương Dân dừng xe tại một trạm xăng ven đường, không có một ai.

Trong cửa hàng tiện lợi vắng bóng người, Trương Dân nhìn xung quanh một lượt, rồi bảo: “Nhóc cưng, con xuống xe hít thở chút đi, tiện thể đi tiểu luôn.”

Quyết Minh xuống xe, Trương Dân tự kéo vòi xăng đổ vào bình, lại dặn dò thêm một câu: “Đừng đi xa quá.”

Vương Bác còn ở trong xe ho khan dữ dội, Quyết Minh vừa kéo khóa quần vừa bước tới, Trương Dân ra hiệu bảo: “Để ba đi coi bác ấy.”

Vương Bác lại ho đến mức tối tăm mặt mày, đẩy ra cửa xe, phun thẳng một búng máu xuống ven đường.

Trương Dân ôm lấy Vương Bác dìu xuống xe, để cho anh ta tựa lưng vào bánh xe, rồi dùng ngón tay thon dài khẽ vạch mí mắt của anh ta để xem xét đồng tử.

Vương Bác yếu ớt thở dốc, thều thào gọi: “Tiểu San…”

Trương Dân trấn an: “Anh đừng nghĩ nhiều quá, chị dâu và cháu gái sẽ không xảy ra chuyện đâu.”

Sắc mặt Vương Bác đã nhuốm màu vàng đất, đứt quãng nói: “Chú em, chú gặp phải chúng nó chưa?”

Trương Dân khẩn trương hạ giọng hỏi: “Gặp cái gì? Anh đừng nói cho Quyết Minh biết, thằng bé sẽ bị dọa mất.”

Vương Bác nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, thấy Quyết Minh đang đi vào cửa hàng tiện lợi.

Vương Bác hỏi: “Quyết Minh đã khá hơn chưa?”

Trương Dân gật đầu: “Giờ đã không còn đau đầu, cũng thường mở miệng nói chuyện hơn. Anh bảo “chúng nó” là cái gì?”

Vương Bác gật gật đầu, mò lấy một cây súng dắt sau lưng ra, rồi đặt vào tay của Trương dân, đáp: “Bắn vào đầu của chúng nó.”

Trương Dân nhận lấy, nhìn vào hai mắt Vương Bác, lại nghe anh ta nói tiếp: “Đó là một loại dịch bệnh, anh mày biết… người nào bị chúng nó cắn sẽ bị lây nhiễm, biến thành quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.”

Trương Dân hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “Không có cách nào trị khỏi sao?”

Thấy Vương Bác lắc đầu, Trương Dân lại nói tiếp: “Trên đường em tới đây gặp phải không ít người như vậy, họ đều nói là bị bệnh chó dại, rốt cuộc là nguyên nhân gì?”

Vương Bác trả lời: “Không, không biết rõ nữa… lúc đó anh mang tiểu San… đi bệnh viện khám…”

Trương Dân vừa nghe vậy nhất thời nghẹn thở.

Vương Bác nói tiếp: “Bệnh một khi đã bộc phát thì không thể nào chữa lành được, khắp cả bệnh viện đâu đâu cũng là bệnh nhân … điên cuồng cắn người, họ bảo, những người này đã chết hết rồi, không có khả năng tự chủ, cũng không nhận ra một ai, trong não chỉ còn một lượng nhỏ điện tích tế bào chỉ huy hoạt động, cơ thể tiêu tốn… rất ít nhiệt lượng, sót lại chỉ có bản năng của dã thú, cắn xé… và ăn.”

Trương Dân lắp bắp: “Người đã chết… đã chết còn có thể sống dậy ư?”

Vương Bác trông về bầu trời chiều đỏ như máu, thì thào nói: “Không còn sống, cho dù bụng chúng nó bị xé rách, ruột chảy ra, tay chân đứt gãy vẫn có thể ngọ ngoạy, không có một chút xúc giác nào… trừ phi…”

Trương Dân vội hỏi: “Trừ phi cái gì?”

Vương Bác nhìn sâu vào mắt của Trương Dân, sắc mặt anh ta tựa như tro tàn, hốc mắt đã trũng sâu xuống, môi trở nên tím tái, yếu ớt nói: “Đánh vào đầu, phá hủy đại não của chúng nó. Hoặc bẻ gãy đầu chúng nó, ngay đốt cuối xương sống… khục! Khục!!”

Vương Bác lại ho dồn dập, Trương Dân vội xoa xoa giúp anh ta, nói tiếp: “Vì đại não phải thông qua hệ thần kinh ở xương sống mới truyền xung chỉ huy đến tứ chi được, cho nên phải bẻ gãy xương sống, ý là vậy đúng không?”

Vương Bác vừa ho vừa gật đầu, Trương Dân và Vương Bác đều là người làm trong ngành y dược, nên ít nhiều cũng biết chút kiến thức Tây y, mà Trương Dân lại xuất thân từ gia đình Trung y, vừa nghe đã hiểu được ngọn nguồn.

“Chúng nó đã không còn là người nữa.” – Vương Bác nắm lấy tay của Trương Dân, nói – “Nhất định phải nổ súng.”

Quyết Minh không biết khi nào đã đứng ở sau lưng Trương Dân, bình tĩnh quan sát Vương Bác, mà Vương Bác giống như đang gửi gắm lại di ngôn, dặn dò: “Nếu mà anh… cũng biến thành như vậy, chú bắt buộc… phải vặn gãy cổ của anh, hoặc là nổ súng, có hiểu chưa, chú em?”

Trương Dân vội nói: “Sẽ không đâu, anh chắc chắn sẽ chữa khỏi, nhất định phải ráng lên, anh Vương.”

Vương Bác chỉ biết cười khổ, xoay người nằm lên ghế sau.

Quyết Minh nhìn chằm chặp vào khẩu súng trong tay Trương Dân, anh thử điều chỉnh bạc đạn, rồi cất kỹ, anh cầm lấy tay Quyết Minh, không nói một lời ôm siết nhóc vào lòng.

Hai người cứ thế dựa vào nhau trong ánh hoàng hôn, lát sau Trương Dân cất tiếng: “Con đói chưa?”

Quyết Minh gật gật đầu.

Trương Dân bảo: “Vậy để ba đi tìm cái gì ăn, con vào ngó thử trong cửa hàng chưa?”

Quyết Minh đáp: “Đã không còn gì hết.”

Trương Dân nói: “Chắc phải sót lại thứ gì chứ, đi nào.”

Anh một tay cầm súng, một tay dắt Quyết Minh, tiến vào cửa hàng tiện lợi của trạm xăng. Bên trong cửa hàng bị lật tung ngổn ngang, hiển nhiên đã bị người đi đường càn quét mấy phen, kệ hàng đổ xiêu vẹo, Trương Dân vào trong kho lục tìm, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ ô tô truyền đến ngoài cửa.

Một cặp tình nhân đang dừng lại đổ xăng, Trương Dân lập tức bước ra, che chắn Quyết Minh ở sau người, cả hai cùng hướng ra ngoài xem xét.

Người đàn ông đang cầm vòi xăng, cảnh giác ngó Quyết Minh chằm chằm, Trương Dân mở lời: “Xin chào, người anh em.”

Người kia không trả lời, Trương Dân móc ra gói thuốc trong túi áo khoác, tiến lên mời: “Cho tôi hỏi thăm một chút, các bạn từ thành phố F chạy đến sao?”

Người đàn ông vẫn không hề hé răng, cũng chẳng thèm nhận lấy điếu thuốc, đổ xăng đầy bình liền lui ra sau, Trương Dân lại hỏi: “Các bạn đã tiêm ngừa vắc xin chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro