Đam mỹ 286

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thanh Trúc Linn

Trans + Edit: QT & Leo_cool  

Độ dài: 88 chương  + 1 phiên ngoại

Thể loại: hiện đại/cuộc sống vườn trường/phúc hắc/ngọt ngào/HE

Nhân vật chính: Mục Xán, Lục Hiên

Ôn văn tao nhã phúc hắc công, lãnh mạc ngạo kiều biệt nữu thụ

Đã hoàn thành

Vì có một số bạn thấy tên mấy chg cuối quá bi nên sợ là BE, nên b đã bổ sung chữ “HE” lên thể loại rồi nhá. Giờ lại nói thêm cho rõ ràng: Cp chính là HE, cp phụ là BE nhá ^^~

Mình đăng lên đây để tiện đọc trên đt mong bạn editor bỏ quá cho 

link gốc :

http://lolleo.wordpress.com/muc-luc-neu-nhu-chung-ta-dung-lai-o-thoi-nien-thieu-thanh-xuan/

Chương thứ nhất. Gia đình bình thường

Mục Xán sinh ra trong một gia đình rất bình thường, hết thảy điều kiện đều là bậc trung, không tốt cũng không tồi. Hắn lúc còn rất nhỏ do cha mẹ bận bịu gắng sức kiếm tiền mà đem hắn tống đến bên cạnh ông ngoại bà ngoại, cho nên trong trí nhớ hắn hình ảnh về cha mẹ rất ít.

Nhà ông ngoại,bà ngoại ở nông thôn, lấy việc đồng áng mà mưu sinh. Mục Xán khi còn bé mặc dù không có cha mẹ làm bạn, nhưng vẫn luôn tập hợp muôn vàn sủng ái trên người, là một đứa trẻ được ông ngoại, bà ngoại cưng chiều mà lớn lên. Chơi đùa ở trên đồng ruộng, chơi ở trên sườn núi,đạp trên hoa trôi, mùa hè mỗi năm đều đem bản thân phơi nắng thành một con cá chạch nhỏ đen kịt.

Thời gian năm hai tiểu học, cha mẹ ước chừng là công việc ổn định một chút, quyết định đón hắn về. Thói quen hoang dã của trẻ con nông thôn, nhất thời không thích ứng được với cuộc sống thành phố– mặc dù chính xác mà nói,thành phố kia cũng chỉ là một cái trấn nhỏ mà thôi, cách thành phố chân chính còn có chút khoảng cách, hơn nữa cùng cha mẹ tách ra đã lâu, trong một đoạn thời gian rất dài hắn không gọi “Cha”, “Mẹ” . Nhưng điều này cũng không hề gây cản trở mong đợi và yêu mến của hắn đối với cha mẹ, hắn cũng mong muốn có thể giống như các bạn nhỏ khác nhận được sự cưng chiều của cha mẹ.

Cha mẹ mở chính là cửa hàng gia đình, công việc rất bận bịu, khó tránh khỏi sẽ không thể chú ý đến hắn, cảm thấy bản thân đã bị bỏ qua, Mục Xán vì muốn bọn họ chú ý, liền cố ý giở trò xấu, kết quả lại trở thành đại từ “lỗ mãng”, “nghịch ngợm” , “bướng bỉnh” trong miệng cha mẹ.

Sau vài lần bị “bạo lực giáo dục”, hắn buông tha ảo tưởng đối với cha mẹ, ở nhà bắt đầu trở nên trầm mặc kiệm lời, mỗi lần ăn cơm đều là ăn đến nhanh chóng, ăn xong liền quăng lại chiếc đũa một cái, trốn vào phòng của mình.

Mà ở trường học, bởi vì hắn trước đến giờ ngang bướng thành quen, học tập cũng không tự gò bó, thành tích hiển nhiên cũng sẽ không quá tốt, hơn nữa hắn thực sự quá hoang dã, người vừa bẩn, tính tình lại thập phần ngang bướng, chính là cái loại trẻ con mà lão sư từ đầu đến chân đều không thích. Bởi vì lão sư không thích, lớp học vốn sẽ không quá coi trọng một đứa từ nông thôn tới như hắn , bọn nhỏ lại càng coi thường hắn.

Có một lần một đứa trẻ ở trong lớp đã đánh mất một hộp bút chì mới mua, điều tra xuống, toàn bộ lớp chỉ có ba người khi đó ở trong phòng học, kết quả hắn bị cho là “học sinh hư”, hắn thật sự bị đội lên cái danh hiệu “kẻ cắp”, mặc dù hắn nhiều lần thanh minh, nhưng không ai tin tưởng hắn.

Bởi vì chuyện này, hắn còn bị cha mẹ đánh cho một trận.

Sau lần đó, lão sư luôn luôn ở trong lúc vô tình ám chỉ hắn là “con sâu làm rầu nồi canh”, tư duy của trẻ con rất dễ đi theo sai lệch của lão sư, dần dần, toàn bộ học sinh trong lớp đều đem hắn trở thành “Con sâu làm rầu nồi canh”. Không ai đồng ý cùng hắn chơi, không ai đồng ý quan tâm tới hắn, trò chơi ném bao cát, bắt bọn cướp ai cũng không đồng ý cùng hắn một nhà, bọn họ đều vỗ tay, nhảy nhót mà gọi hắn là “kẻ cắp”, gọi hắn là “thằng nhà quê”, sau vài lần, hắn liền tự động tự giác mà đem bản thân loại bỏ ra khỏi cả lớp.

Thường thường khi một đám người bọn họ cùng nhau chơi đùa, hắn chỉ là một người đợi ở trong góc chơi, tự mình chơi xà đơn, tự mình nhảy hố cát, tự mình vẽ ô vuông chơi nhảy ô, tự chơi tự vui vẻ, lâu ngày, tính cách hắn trở nên quái gở.

Đả kích lớn hơn nữa đến từ một ngày trước nghỉ hè năm thứ ba, ngày đó hắn cầm phiếu điểm không hề vẻ vang về nhà, trong nhà trước sau như một- một khoảng không rộng lớn, hắn nằm xuống giường của mình, tưởng tượng đến đợi lát nữa cha mẹ trở về thấy phiếu điểm của hắn liền không thể tránh né mà bị đánh chửi một trận, bèn cảm giác được trong lòng có chút buồn bực.

Thế nhưng buổi tối cha trở về, sau khi nhìn phiếu điểm của hắn, lại lần đầu tiên không có đánh hắn, cũng không có quở mắng hắn, chỉ là khe khẽ thở dài,

biểu tình cổ quái như có như không, một bộ muốn nói lại thôi.

Hơn nửa ngày sau, Mục Xán mới nơm nớp lo sợ mà đẩy đẩy cha hắn, lại nhận được một tin long trời lở đất: 

“Ta với mẹ ngươi ly hôn rồi, sau này ngươi theo ta.”

Mục Xán khi đó căn bản không phản ứng gì, sau khi ngơ ngác nhìn cha hắn nửa ngày, mới rốt cục hiểu được, hắn đến cuối cùng là cùng mình nói cái gì.

Hắn không rên một tiếng mà đi vào phòng vệ sinh,quả nhiên, những chai chai lọ lọ đồ trang điểm kia của mẹ đều biến mất không thấy nữa, lại giống như mộng dụ chầm chậm tiến vào phòng cha mẹ, mở tủ quần áo ra xem, y phục của mẹ cũng không thấy nữa. Sau đó, hắn liền đem bản thân giam vào trong phòng, vò nát phiếu điểm, sững sờ mà nhìn trần nhà trên đỉnh đầu đờ người ra.

Đối với hắn mà nói, chuyện này hoàn toàn tới không hề báo trước,hắn một điểm cũng không hiểu rõ, vì cái gì cha mẹ lại đột nhiên trong lúc đó nói ly liền ly. Qua không được vài ngày, cha hắn đã lại dẫn theo một nữ nhân về nhà, trong lòng nữ nhân kia còn ôm một tiểu cô nương nhìn qua không quá ba tuổi.

Lần này hắn rốt cục đã hiểu, thì ra cha vậy mà không biết từ lúc nào ở bên ngoài có người khác, hơn nữa còn sinh ra một tiểu hài tử. Vì sao lần đầu tiên nhìn thấy lại biết nàng chính là tiểu hài tử của cha ư? Đó là bởi vì bề ngoài của nàng gần như chính là bản in của cha, mà bản thân hắn, lại không giống cha nhiều lắm.

Mẹ của hắn đâu? Cứ như vậy một câu cũng không nói, đem hắn vứt ở chỗ này sao?

Từ đó về sau, thành tích của hắn vô luận thế nào, cha cũng không đánh chửi hắn nữa, chỉ là đối hắn nói cố gắng là tốt rồi, không nên quá nghịch ngợm, giống như hắn chỉ cần an an ổn ổn mà mơ hồ tốt nghiệp tiểu học, lại hồ đồ tốt nghiệp trung học, nhiệm vụ của hắn tính là đã hoàn thành.

Lúc này hắn mới tỉnh ngộ thì ra có đôi khi bị đánh chửi, kỳ thực cũng là một loại hạnh phúc.

Tiếc là tất cả đều không quay lại được.

Trong nhà bắt đầu xoay quanh tiểu hài kia, vì tiểu hài tử chín tuổi có cha nuôi nấng, mẹ yêu thương ,hắn đây liền trở thành một gánh nặng thừa thãi trong nhà. Mẹ kế của hắn lúc đầu ở trước mặt cha hắn đối với hắn vô cùng tốt, làm đủ kiểu dáng hiền thê lương mẫu, nhưng một khi cha hắn đi công tác hoặc là bận việc, nàng lập tức liền thay khuôn mặt của mẹ kế, cũng không cho hắn vẻ mặt dễ nhìn, thậm chí lúc hắn không cẩn thận đánh vỡ bát hoặc là làm em gái khóc, còn có thể cầm cán chổi rất to đánh hắn. Lại về sau, mẹ kế hắn nắm quyền tài chính của cả nhà trong tay, đối với hắn ngay cả công phu mặt ngoài cũng đều lược bỏ, cả ngày đều mở một bộ mặt cá chết “Ta không nhịn được ngươi” .

Toàn bộ đồ chơi đẹp đẽ hay ho trong nhà, toàn bộ đồ ăn ngon đều là của em gái, hắn chỉ có thể nhặt những gì mà em gái chơi còn lại, có đôi khi, cứ xem như là đồ chơi của hắn đi, chỉ cần em gái nhớ tới, hắn cũng nhất định phải ngoan ngoãn nhường lại.

Em gái kia làm hắn cảm thấy nàng từ trước tới nay chưa từng chán ghét hắn, hết lần này đến lần khác nàng vẫn luôn luôn thích quấn quít lấy hắn, muốn cùng hắn chơi,thế nhưng mỗi lần chỉ cần nàng vừa khóc, hắn sẽ nghênh đón đánh chửi của mẹ kế, quở trách của cha. Hắn thậm chí bắt đầu sợ hãi con gái, không kể là lớn hay nhỏ, đều khiến hắn cảm thấy đáng sợ.

Lớn chính là vẻ mặt âm dương thâm độc, nhỏ cũng là vẻ mặt âm dương, chỉ cần các nàng đối với cha rơi một giọt nước mắt, hắn cho dù có xin tha thứ cũng tránh không khỏi bị ăn một trận đánh.

Hắn trở nên càng ngày càng quái gở, càng ngày càng trầm mặc kiệm lời, hắn để tóc mái thật dài thật dày, gần như che khuất phân nửa con mắt, hắn dường như ly khai ra khỏi xã hội này, hắn ở trong trường học không có bạn bè, ở nhà bầu không khí hô hấp cũng không được tự do, hắn giống như cuộn mình trong đầu tận cùng nhất của thế giới, xung quanh đều là một mảnh đen kịt, lạnh lẽo đến thấu xương, cô độc và hoang vắng gắt gao xoay xung quanh hắn, làm hắn ngay cả gào thét cũng không thể.

Chuyện tình đáng sợ trong xã hội có rất nhiều loại, nhưng cô độc tuyệt đối sẽ là một loại đáng sợ nhất trong đó.

Hắn luôn luôn nhớ đến ông ngoại, bà ngoại ở thành phố xa kia, nhớ con cua nhỏ vui vẻ bò trên bãi biển, nhớ đám bạn cùng hắn đùa nháo đánh lộn. Hắn chỉ ngóng trông kỳ nghỉ, kỳ nghỉ hắn liền có thể trở lại bên cạnh ông ngoại, bà ngoại. Hằng năm chỉ có lúc đó, hắn mới có thể cảm thấy cuộc đời của hắn vẫn còn có ý nghĩa.

Không biết từ bắt đầu từ lúc nào, hắn mê lên thư viện, mê Kim Dung, thế giới võ hiệp của Cổ Long, mê cuộc sống ngang dọc tùy ý của những đại hiệp bên trong đó …Hắn rong chơi trong biển cả tưởng tượng, càng thêm quái gở mà sống, cũng bắt đầu từ một tiểu tử mỗi năm đều vì buông thả dưới ánh nắng mặt trời đen đến như nước sơn, trở thành một con mọt sách trắng nõn nho nhã.

Năm 1998,lúc thi lên sơ trung, Mục Xán thành tích luôn thuộc loại bình thường lại có thể phát huy hơn bình thường, thi đậu sơ trung vào một trường trung học trọng điểm của tỉnh rất có tiếng trong thành phố.

Trường trung học này nằm ở nội thành, cách nhà hắn một khoảng tương đối, cho nên hắn đương nhiên là ở nội trú.

Từ ngày đó trở đi, hắn một tháng mới quay về cái nhà kia một buổi, mục đích chính là lấy tiền sinh hoạt phí. Giống như ngoại trừ vấn đề tiền sinh hoạt phí kia, hắn cùng cái nhà này chính là không liên quan bất luận cái gì nữa.

Chương thứ hai : Dương quang thiếu niên

Sơ trung so với tiểu học lớn hơn rất nhiều, khu giảng dạy thì có hai dãy nhà, tầng thứ hai của hai dãy nhà dùng một hành lang thật dài nối liền, một dãy được ký hiệu thành nhà A, một dãy chính là nhà B.

Bên cạnh dãy nhà giảng dạy còn có một dãy nhà thực nghiệm viết sáu chữ “Phòng thí nghiệm Lục Lăng Phong” thật to, đây là một phòng thí nghiệm do Hoa kiều Lục Lăng Phong bỏ vốn quyên tặng, do đó lấy tên của hắn để đặt tên, cùng cao trung dùng chung.

Ở phía sau khu nhà thí nghiệm, có một công trình giả cổ, chẳng những có đình quán mà còn có một cái ao nhỏ, ở sau nữa chính là một cái sân vận động. Tường che ngoài cùng của sân vận động là một loạt cây cối các loại, nhà ăn, khu ký túc xá của học sinh, khu ký túc xá của giáo viên đều tập trung ở bên kia sân vận động.

Năm nhất sơ trung của trường học này tổng cộng có 11 lớp, tầng thứ nhất và tầng thứ hai nhà A đều là học sinh sơ nhất

(năm nhất sơ trung)

. Mỗi lớp đều là dựa theo thành tích bình quân của cuộc thi lên sơ trung phân phối học sinh, số hiệu học sinh chính là đại biểu cho xếp hạng thành tích của bọn họ. Bởi vì phương thức phân phối kiểu này, có thể nói khi vừa mới vào cổng trường, học sinh của 11 lớp trình độ tổng thể đều là không sai kém nhau nhiều lắm.

Mục Xán được phân tới lớp 1, số hiệu là 39, mà lớp bọn họ, tổng cộng 43 người — nói cách khác, hắn là lấy thành tích đứng thứ 4 đếm ngược lên tiến vào. Có điều những điều này đối với Mục Xán mà nói cũng không lưu tâm gì, hắn duy nhất cảm thấy cảm tạ trời đất chính là cả lớp không hề có khuôn mặt quen thuộc nào ở tiểu học.

Mang theo chờ mong mơ hồ, cuộc sống mới liền như vậy mở màn.

Bởi vì tính cách quái gở và trầm mặc kiệm lời của hắn, hắn ở sơ trung vẫn như trước chưa từng kết giao bằng hữu nào, hắn đã quen một mình , quen tự chơi tự giải trí tự vui vẻ, kể cả ở trong phòng ngủ, hắn cũng rất ít cùng người khác nói chuyện.

Tất cả lại tựa hồ giống như hồi tiểu học, nhưng suy cho cùng vẫn có chút khác biệt.

Chủ nhiệm lớp 1 của bọn họ là lão sư ngữ văn, một cô nương vừa mới tốt nghiệp từ trường sư phạm được một hai năm, họ Chu. Có lẽ chính là bởi vì mới tốt nghiệp, nàng đối với phần công việc của lão sư này vô cùng nhiệt tình và sáng ý, nàng tuy là giáo viên chủ nhiệm, thế nhưng lại không trách mắng học sinh, cũng lại rất ít phân biệt đối xử học sinh, sẽ không bởi vì học sinh kém, thành tích bất hảo mà khinh thường. Trái lại,theo Mục Xán thấy, nàng hiện tại thậm chí đối với học sinh hư và học sinh kém càng thiên vị, càng kiên trì.

Bởi vì nguyên do Chu lão sư, Mục Xán bắt đầu không còn chống đối học tập, cũng không chống đối tiết ngữ văn, hơn nữa hắn xem vô số tiểu thuyết — tuy rằng đều chỉ là chút sách giải trí, nhưng suy cho cùng trên phương diện ngữ văn cũng có một chút giúp ích, có một lần, Chu lão sư thậm chí ở tiết học còn hướng toàn bộ học sinh trong lớp đọc to bài văn của hắn.

Chuyện này cực độ thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ ẩn núp rất sâu của Mục Xán. Thế nhưng hắn lại có một loại hoài nghi, đó là suy nghĩ tối tăm của một thiếu niên trường kỳ ẩn mình trong bóng ma mới có thể nảy sinh . Ở trong cái loại hoài nghi này, hắn bắt đầu trở nên tệ hơn, càng làm trầm trọng hơn, hắn muốn nhìn xuyên qua bộ mặt thật của nàng, bởi vì nữ nhân đều là tà ác, nàng nói đông, hắn cố ý đi tây, giống như một con nhím dùng phương thức vặn vẹo mà cổ quái tự bảo vệ mình.

Nhưng về sau lại xảy ra một việc, khiến cho hắn triệt để xóa bỏ hoài nghi đối với Chu lão sư. Một lần kia hắn bởi vì trong giờ học xem tiểu thuyết bị lão sư Anh văn tịch thu quyển tiểu thuyết, mà quyển sách kia là hắn từ thư viện bên ngoài trường học mượn về, nếu không trả lại, hắn phải đền tiền, mà hắn,trừ phi trích ra từ số tiền sinh hoạt phí không nhiều lắm, bằng không không đền được món tiền này. Cho nên vào thời gian giữa trưa, hắn chuồn tới bên ngoài văn phong của lão sư, muốn đem quyển tiểu thuyết lấy về.

Chính vào lúc này, hắn nghe được bên trong truyền ra tiếng lão sư Anh văn cay nghiệt mà mắng chửi người, cái gì là “lười nhác”, “thành tích kém”, “âm trầm”, “không phải thứ tốt” những từ ngữ như vậy cuồn cuộn không ngừng mà từ trong miệng của nàng bắn ra, ngay khi sắc mặt của hắn trở nên càng ngày càng u ám, tiếng Chu lão sư truyền ra, chỉ nghe nàng hòa hoãn mà nói: 

“Tuổi dậy thì thôi, khó tránh có chút tâm lý phản nghịch, Mục Xán hắn chỉ là thích xem tiểu thuyết, tính cách có chút trầm mặc, bản chất thực ra cũng không hư, hơn nữa đầu óc cũng rất thông minh…”

Lời nói kế tiếp, Mục Xán đều không nghe thấy, hắn chỉ cảm thấy bên tai mạnh mẽ rung động, từ ngày đầu tiên hắn bắt đầu đi tới thành phố này học, liền chưa có bất cứ một người nào từng khen hắn thông minh, đại từ đầu tiên dành cho hắn chính là “hoang dã” cùng “quê mùa”, sau này lại thành “quái gở” và “âm trầm”. Vì vậy,ở trong hỗn hỗn độn độn, hắn như một người mất hồn vô tri vô giác mà đi về lớp học, nào là tiểu thuyết và lão sư Anh văn đều đã quên.

Từ đó về sau, ở trong tiết Anh văn hắn không còn xem tiểu thuyết nữa, cũng không có làm loạn gì, hắn bắt đầu chăm chú nghe giảng, bài văn phải thuộc lòng hắn cũng chăm chú mà đọc thuộc lòng. Hắn muốn lưu lại ấn tượng của hắn đối với nàng, để nàng thấy được nỗ lực của hắn.

Thời gian thi cuối kỳ, thành tích ngữ văn của hắn quả nhiên đi lên,bỗng chốc nhảy vọt lên mấy hạng trong lớp,nằm ở trong tốp những người thành tích vẫn thường luôn cao, tỏ ra đặc biệt nổi bật.

….

….

Nửa học kỳ sau của sơ nhất, lớp Mục Xán bọn họ có thêm một học sinh chuyển trường, tên là Lục Hiên. Bởi vì bạn cùng bàn của Mục Xán vừa khéo chán ghét hắn, không muốn cùng “học sinh kém” là hắn ngồi chung một bàn, đổi đến ngồi ở một chỗ khác , còn lại hắn một mình một người, cho nên Lục Hiên liền trở thành bạn cùng bàn mới của Mục Xán.

Vóc người Lục Hiên rất cao, mới sơ nhất mà đã gần 1m7 rồi, chiều cao này ở trong một đám học sinh sơ nhất căn bản vẫn giống như một tiểu hài tử là phi thường nổi trội, huống hồ hắn còn lớn lên thập phần suất khí, có điểm giống con lai, chẳng những có gương mặt góc cạnh rõ ràng của người phương Tây, còn có khí chất nho nhã khiêm tốn của người phương Đông, đi ở trong một đám học sinh, liếc mắt là có thể nhận ra là nhân vật cấp cực phẩm suất ca.

Chỉ với một buổi sáng,tin tức lớp 1 sơ nhất chuyển tới một người siêu cấp đẹp trai liền truyền khắp cả dãy nhà giảng dạy, liên tục có người chạy qua xem hắn, trong đó nữ sinh là chủ yếu — tất nhiên, cũng chỉ là ở xa xa mà nhìn, hài tử năm 98 vẫn còn rất kín đáo, rất e lệ.

Cứ như vậy, gần như không cần tốn sức, Lục Hiên liền trở thành nhân vật phong vân không ai không biết trong trường, tuy rằng hắn cũng là học sinh chuyển trường, thế nhưng hắn cái học sinh chuyển trường này cùng Mục Xán năm ấy nhận được đãi ngộ quả thực là cách biệt một trời, hắn gần như sinh ra đã có tài năng lãnh đạo, rất nhanh liền thu phục đại bộ phận nam sinh trong lớp, còn trở thành một thành viên đội bóng rổ của trường, còn thành cái tên đứng đầu bảng xếp hạng suất ca trong lòng toàn bộ nữ sinh.

Càng khiến cho các nam sinh đố kị chính là, Lục Hiên không chỉ lớn lên cao suất

 (cao to + đẹp trai)

, ngay cả thành tích cũng tốt đến người khác căm phẫn , kỳ kiểm tra tháng đầu tiên, hắn liền đánh rớt người đứng đầu bảng xếp hạng học tập, trở thành con cưng mới danh xứng với thực trong mắt các lão sư.

Sơ nhất vừa vặn là cái tuổi tất cả mọi người đều là tình đậu sơ khai

 (mới biết yêu)

, việc yêu mến người khác cũng cơ bản xuất hiện, nam sinh giống nhau đều thích nữ sinh lớn lên thanh thuần xinh đẹp lại ngoan ngoãn, mà nữ sinh chính là không phải mấy nam sinh thành tích xuất sắc trong lớp, thì cũng là thầm mến nam sinh to cao suất khí chơi trội trên sân bóng.

Lục Hiên vừa đúng hai cái đều chiếm toàn bộ, cho nên hắn dĩ nhiên mà trở thành đối tượng thầm mến của toàn bộ nữ sinh ở tất cả các lớp, danh tiếng mạnh, thực lực mạnh, kẻ khác hoàn toàn ngay cả lòng đố kị cũng không có.

Căn cứ vào nguồn tin tức khác từ chỗ các lão sư truyền ra, hoa kiều Lục Lăng Phong đã sớm định cư ở nước Mỹ kia có khả năng chính là cha của Lục Hiên, đương nhiên, chỉ là có khả năng. Dù sao thì sau khi hỏi người trong cuộc, hắn cũng chỉ cười mà không nói.

Cứ vậy mà một con cưng của trời như thế lại thành bạn cùng bàn của Mục Xán “Trầm mặc kiệm lời, quái gở ngạo mạn, không được hoan nghênh” .

Lục Hiên là một thiếu niên khi cười rộ lên trong mắt có dương quang,hứng thú ham thích vô cùng rộng khắp, thế nhưng Mục Xán ngoại trừ xem tiểu thuyết và ngủ ra hầu như không có ham thích nào khác,thật sự là một người không có ưu điểm nào đáng để khen, bình thường đến không thể bình thường hơn.

Vừa bắt đầu kiếp sống ngồi cùng bàn được hai tháng chung quy vẫn là Lục Hiên nhiệt tình mà tìm Mục Xán nói chuyện, Mục Xán lạnh lùng nhàn nhạt mà đáp vài câu, thậm chí có đôi khi tuyệt nhiên không đáp lại.

Lục Hiên căn bản không để ý đến tính cách lạnh lùng cùng quái gở của Mục Xán, cũng không thèm để ý Mục Xán thường xuyên làm cho hắn xấu hổ độc thoại một mình, càng không thèm để ý cái nhãn “học sinh kém” trên người hắn, hắn bày ra một bộ dáng vẻ quyết tâm muốn đi vào cuộc sống của Mục Xán, khiến Mục Xán từ phòng bị giống như con nhím lúc đầu, dần dần mà tiếp nhận hắn ở bên tai mình vo ve nói chuyện.

Nếu như nói Chu lão sư là người đầu tiên đem Mục Xán từ trong tối tắm kéo ra, vậy thì Lục Hiên chính là người thứ hai.

Lần hoạt động ngoại khóa tự do nào đó, Mục Xán vốn đã giống như thường ngày mà lấy ra một quyển tiểu thuyết võ hiệp chuẩn bị xem, lại bị Lục Hiên một phen đoạt đi, liều mạng kéo – kiên quyết tóm mà lôi đi sân bóng rổ.

“Bóng rổ là hoạt động rất thú vị, ngươi sẽ thích nó.”

 Lục Hiên chắc chắn mà đối hắn cười.

Mục Xán từ chối cho ý kiến cúi đầu bước đi.

“Hắc,để ta giới thiệu cho mọi người một chút, vị này là đội viên mới của chúng ta, Mục Xán.”

 Lục Hiên vỗ tay tập hợp mấy người bạn thường thường chơi bóng với hắn.

Mục Xán mặt không biểu tình mà nhìn mọi người, nửa phần cũng không có ý tứ muốn cùng mọi người chào hỏi.

Mọi người cùng nhau nhìn hắn rồi lại đưa mắt nhìn nhau một hồi,sau đó cũng chịu nhếch lên khóe miệng, đối với một tiểu hài tử vẻ mặt thối ngạo mạn này rất không muốn thấy, nhưng bởi vì hắn là Lục Hiên kéo tới, mọi người tự nhiên không thể không nể mặt, cho nên thưa thưa thớt thớt mang tính tượng trưng mà nói vài câu hoan nghênh.

“Hắn cũng ở lớp chúng ta sao?”

 Một nam sinh đã cùng Mục Xán học chung một năm mà lại vẫn nhớ không nổi tên của hắn hô lên.

Lục Hiên chắc là cũng đoán được Mục Xán sẽ không để ý tới vấn đề này, cười thay hắn trả lời: 

“Đúng vậy, hắn cũng là lớp 1 sơ nhất như chúng ta, đến đây đi, hiện tại bắt đầu chơi bóng.”

Một đám thanh xuân thiếu niên cứ như vậy ở trong hoạt động thể thao bắt đầu chân chính kết bạn làm quen với nhau.

Vóc dáng của Mục Xán ở trong học sinh sơ nhất cũng xem như là hơi thấp, có điều dù sao thì khi còn bé cũng đã trải qua một hồi “hoang dã”, thân thủ rất linh hoạt nhanh nhẹn, trừ bỏ trúc trắc và cẩn trọng lúc đầu, sau đó, hắn rõ ràng chơi cũng không tệ lắm, giống như kiểu rất có thiên phú bóng rổ. Các thiếu niên vốn có chút bài xích hắn sau khi nhìn đến biểu hiện của hắn, cũng thu hồi thành kiến trong lòng, dùng đường chuyền bóng, không lời nói, thừa nhận sự tồn tại của hắn.

Lục Hiên nói không sai, bóng rổ thực sự là hoạt động rất thú vị, chỉ chơi một lần, Mục Xán liền phát hiện bản thân hình như đã thích nó. Thực ra ở sâu trong nội tâm, Mục Xán tự mình cũng biết, hắn thích, suy cho cùng là bóng rổ, hay chính là cái loại cảm giác khi đánh bóng rổ mọi người giống như đều là anh em tốt này.

Từ lần đó trở đi, Lục Hiên mỗi lần chơi bóng đều không quên gọi hắn, thậm chí còn đem hắn kéo vào đội bóng rổ của trường. Mục Xán trước sau như một mặt than càng thêm trầm mặc kiệm lời, thế nhưng nửa điểm này cũng không ảnh hưởng kỹ thuật chơi bóng của hắn lớn mạnh vượt bậc.

Hắn cùng Lục Hiên vốn phải hoàn toàn là người của hai thế giới, không nên có bất cứ cái gì giao nhau, tựa như toàn bộ bạn cùng bàn của hắn trước đây, đi học một học kỳ cũng chỉ nói không quá năm câu, nhưng bây giờ tất cả đều bị nhiệt tình và dương quang của Lục Hiên phá vỡ, Lục Hiên cùng bởi vậy trở thành người bằng hữu đầu tiên của Mục Xán sau khi lên năm hai.

Mục Xán yêu đọc sách, ngoại trừ tiết ngữ văn, hắn hầu như đều ở trong các tiết học khác đọc sách, có lần Lục Hiên nhịn không được hiếu kỳ hỏi hắn đang xem cái gì, hắn liền yên lặng mà đem sách đưa qua, Lục Hiên vừa nhìn, tên sách là 《Thục sơn kỳ hiệp truyện 》, tác giả là Hoàn Châu Lâu chủ, hắn lật xem vài tờ, sau đó không cho là đúng mà trả lại cho Mục Xán, nói: 

“Trong phòng ta có rất nhiều sách, ngươi có muốn xem hay không? cho ngươi cầm một ít về.”

Mục Xán đương nhiên đồng ý rồi, hắn đi thư viện mượn sách mỗi quyển một ngày 5 hào tiền, hơn nữa tốc độ đọc sách của hắn rất nhanh , một ngày tối thiểu có thể xem khoảng 3 cuốn, cho nên chính là một đồng năm hào, này đối với hắn mà nói thực ra là một khoản chi tiêu xa xỉ, kết quả dẫn đến chính là thức ăn của hắn rất kém, có thể đọc sách miễn phí, tự nhiên cũng không có gì không tốt.

Ngày thứ hai Lục Hiên quả nhiên cầm tới một bộ sách, tên sách là 《Bá tước Monte Cristo》, Lục Hiên ngắn gọn mà giới thiệu nói: 

“Đây là một tác phẩm kinh điển của nhà văn nước Pháp – Dumas,chủ yếu nói về một vị ở thể kỷ 19 tên là Edmond Dantes. Câu chuyện kể về cảnh ngộ bi thảm của Dantes sau khi bị người hãm hại cùng với sau khi hắn đạt được của cải giàu sang lấy thân phận bá tước Monte Cristo thành công phục thù. Đưa cho ngươi là phiên bản phiên dịch, dịch ra từ tiếng Anh, ta cảm thấy rất không tồi,so với bản gốc tiếng Pháp cũng không thua kém chút nào, ngươi có thể xem xem.”

Mục Xán gật đầu, nhận lấy bắt đầu xem.

Chương thứ ba: Khai giảng ngày đầu tiên (1)

Tự học sáng sớm ngày thứ hai, khi Mục Xán đem sách trả lại cho Lục Hiên, Lục Hiên phi thường giật mình, nhịn không được hỏi: 

“Không hay sao?”

Mục Xán diện vô biểu tình mà nói: 

“Hay.”

Lục Hiên đã quen với lãnh đạm của hắn, cũng không để bụng, tiếp tục hỏi hắn: 

“Vậy ngươi vì cái gì không xem?”

Mục Xán bình tĩnh mà nói:

 “Ta đã xem hết rồi.”

“Cái gì? Ngươi đã xem hết rồi? Lẽ nào ngươi đêm qua không đi ngủ?”

 Lục Hiên miệng mở thành chữ O, không thể không hoảng hốt, phải biết rằng lúc trước khi hắn xem 《Bá tước Monte Cristo》cách quãng mà nói, ít cũng là xem hai,ba ngày a, làm sao Mục Xán lại có thể một ngày liền xem xong?

Hắn lại không biết rằng bởi vì nguyên nhân tiền bạc, Mục Xán rất sớm trước kia đã học được phương pháp đọc sách nhanh như gió,loại sách dày như thế này hắn cũng rất nhanh là có thể xem hết, cũng không nhất định phải mất thời gian một ngày.

Đại não con người là rất thần kỳ, chỉ cần ngươi huấn luyện nó,áp chế nó, thúc ép nó, ngươi sẽ phát hiện thì ra nó còn có thể làm đến trình độ này. Mục Xán chính là một ví dụ sống.

“Ngươi vẫn còn sách sao?”

 Không để ý tới kinh ngạc của Lục Hiên, Mục Xán trực tiếp chuyển chủ đề.

Lục Hiên cái thiên tài này làm ra một bộ dáng chịu đả kích lớn, đối Mục Xán vươn ra ngón cái nói: 

“Ngươi lợi hại! Ta vẫn còn sách, có điều không nghĩ tới ngươi xem nhanh như vậy, ngày hôm nay không mang, ngày mai cầm tới cho ngươi.”

Mục Xán gật đầu, bởi vì sách xem xong rồi,không có việc gì có thể làm hắn liền ghé vào trên bàn bắt đầu ngủ.

Từ đó về sau, Lục Hiên mỗi ngày mang tới cho Mục Xán hai quyển sách, có đôi khi là tiểu thuyết trứ danh trong và ngoài nước, có đôi khi là loại sách lịch sử《Tự trị thông giám》, 《Tam quốc chí》 này, đủ loại, cái gì cũng có. 

(L: Tự trị thông giám là  một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc)

Một lần hắn ngủ quên, đi vội quá,cầm nhầm một quyển 《Đường thi tam bách thủ》,hắn tưởng rằng Mục Xán nhất định sẽ không thích, ai biết Mục Xán lại có thể ngay cả 《Đường thi tam bách thủ》cũng xem đến say sưa.

 (L: Đường thi tam bách thủ: 300 bài thơ Đường)

Lục Hiên hiếu kỳ hỏi : 

” Đây là 《Thơ đường》bản không có chú thích, ngươi cũng xem hiểu ?”

Mục Xán lạnh tanh mà đáp lại: 

“Thơ vốn là không cần chú thích.”

Lục Hiên gãi gãi đầu, hắn từ nhỏ ở nước Mỹ, gần đây mới trở lại trong nước, mặc dù trong nhà thường mời gia sư đối hắn tiến hành giáo dục tiếng Trung nghiêm ngặt, nhưng đối với loại thơ Đường giống như cổ văn này hắn vẫn là vô cùng không lý giải nổi, có thể ở trong cuộc thi ngữ văn đạt được thành tích số một số hai, ngoại trừ dựa vào nghiên cứu hình thức kiểm tra và đặc điểm dạy học ngữ văn ra, trên cơ bản toàn bộ dựa vào đầu óc chỉ số IQ cao kia của hắn.

Hắn đọc thơ cổ từ trước tới nay đều phải nhờ vào chú thích mới có thể hiểu ý nghĩa, mà hiện tại, Mục Xán lại nói thơ vốn chính là không cần chú thích, điều này làm lòng hiếu kỳ của hắn tăng cao chưa từng thấy, vội vã truy đến cùng:

 “Vì sao lại nói như vậy?”

Mục Xán hiếm thấy mà nói một câu dài như vậy:

 “Trừ phi bên trong trích dẫn điển tích điển cố nếu không thơ chỉ phải nhớ kĩ là được, ở dưới tình cảnh thích hợp, tự nhiên sẽ hiểu ý tứ trong đó.”

Lục Hiên khiếp sợ rồi,hắn yên lặng nhìn Mục Xán một hồi, cười nói:

 “Thực ra ngươi rõ ràng là một hài tử thông minh.”

Đây là người thứ hai ngoại trừ lão sư Ngữ văn khen hắn thông minh, Mục Xán nhịn không được quay đầu nhìn Lục Hiên một cái, muốn từ trong mắt cậu thiếu niên được coi là thiên tài này nhìn thấy vẻ mặt khách sáo, nhưng, ánh mắt đối phương chân thành mà khiến người cảm động.

Mục Xán thực ra là một người ngoài lạnh trong nóng,che giấu dưới bề ngoài lạnh lùng ngạo mạn chính là tâm hồn giản đơn nhiệt tình của hắn. Tựa như Chu lão sư đối với hắn tốt, hắn liền liều mạng học tốt môn ngữ văn để không phụ công dạy bảo của nàng, Lục Hiên đối với hắn tốt, hắn liền liều mạng đánh bóng rổ để không mất đi người bằng hữu duy nhất này của hắn.

….

….

Lục Hiên cùng Mục Xán giống nhau, đều thuộc loại người lên lớp không nghe giảng, tự mình làm chuyện của mình, khác nhau ở chỗ,những chuyện Lục Hiên làm thông thường đều là có liên quan tới học tập , chẳng hạn như tiết Số học làm bài tập số học,tiết Anh văn làm bài tập Anh văn, mà Mục Xán cơ bản chính là đọc sách, hoặc chính là ngủ. Đây cũng là một trong các nguyên nhân dẫn đến thành tích của hai người tự nhiên chênh lệch mà khác biệt.

Sơ nhất rất nhanh mà kết thúc,Lục Hiên trước sau như một mà đứng đầu lớp, mà Mục Xán ngoại trừ ngữ văn ra, môn khác đều rớt xuống dưới mức tiêu chuẩn, miễn cưỡng xếp hạng 35 của lớp. Điểm giống nhau của hai người chính là đều đối với thành tích thế nào cũng không lưu tâm.

Nghỉ hè Lục Hiên phải về nước Mỹ, mà Mục Xán hiển nhiên rất mong đợi quay về nhà ông ngoại, bà ngoại.

Tuy rằng cha mẹ đã ly hôn, thế nhưng thói quen hằng năm nghỉ hè quay về nhà ông bà ngoại của hắn chưa từng mất đi.Cha hắn chắc là cũng không có quản tâm tư của hắn, hắn muốn đi nhà ông bà ngoại hiển nhiên sẽ không phản đối.

Suốt một kỳ nghỉ hè hắn đều ở nhà ông bà ngoại, có đôi khi giúp đỡ họ làm chút việc đồng áng, có đôi khi giúp cậu trông coi quán nhỏ, cùng người trong quán chơi cờ, mãi cho đến một ngày trước khai giảng, hắn mới trở lại cái nhà kia của cha.

Hắn hiện tại cùng cha rất ít khi nói chuyện, mẹ kế từ sau khi hắn học sơ trung cũng không có cơ hội ngược đãi hắn, em gái càng không bắt được bóng dáng của hắn, hắn giống như thực sự đã triệt để mà từ trong cái nhà kia của bọn họ lau đi dấu vết của bản thân.

Đúng vậy, là nhà của bọn họ, không phải nhà của hắn.

Hắn phân biệt đến rất rõ ràng.

Cha mỗi lần nhìn hắn đều là một bộ muốn nói lại thôi, nhưng hắn cũng không cho hắn cơ hội nói ra được lời gì.

Không, không cần thiết. Hắn một người như vậy lớn lên, cũng rất tốt.

Mẹ không có tái giá, nhưng mà quay về cái thành phố kia chỗ ông ngoại bà ngoại, khi hắn còn nhỏ đã từng đến nhìn qua hắn hai ba lần. Đối với người mẹ mà thậm chí đi cũng không cùng hắn cáo biệt, hắn cũng không có nhiều hồi ức cho lắm, lấy trầm mặc giống vậy mà đợi nàng.

Ngày đầu tiên khai giảng, một Lục Hiên nghỉ hè không gặp cho Mục Xán một cái ôm kiểu nước Mỹ, khiến cho Mục Xán mặt lạnh suýt nữa thể hiện ra một khuôn mặt đỏ chót.

Cảm tình của Mục Xán là hàm súc, hắn còn chưa có thói quen với cái phương thức chào hỏi tràn trề nhiệt tình như vậy.

Kỳ nghỉ hè này, nam hài tử trong lớp đều lớn một vòng, rất khoa trương chính là hai người Lục Hiên và Mục Xán, bọn họ một người thoáng cái đã dài đến 1m8, một người vừa được 1m74. Mục Xán sở dĩ khoa trương, đó là bởi vì hắn trước đây 1m63 cũng chưa đến.

Sau khi Lục Nhiên nhìn Mục Xán một hồi lâu, đột nhiên cười nói:

“Tiểu tử, lại có thể cao nhiều như vậy, may mà ta cũng không dừng lại, nếu không sẽ bị ngươi xem thường.”

Nghe lời nói của Lục Hiên giống như anh em không hề giả bộ, Mục Xán trong lòng nhàn nhạt mà vui sướng, nhưng nét mặt lại cái gì cũng không biểu lộ ra, ngay cả đáp cũng không đáp một tiếng, chỉ chìa tay nói: 

“Mang sách cho ta không?”

Lục Hiên cười mắng một tiếng: 

“Thì ra cả kỳ nghỉ hè ngươi chỉ nhớ đến sách của ta, nửa điểm cũng không nghĩ tới ta a.”

Nhớ đến sách không phải chẳng khác nào nhớ đến chủ nhân của sách sao?

Mục Xán trong bụng nhẹ nhàng mà nói, ngoài miệng lại không có phun ra chữ nào.

“Này, cho ngươi, may mà hôm nay trước khi xuất môn ta nhớ kỹ.

” Lục Hiên đem một quyển sách đưa qua.

Sau khi Mục Xán tiếp nhận nhìn lướt qua tên sách, là 《Ngưu đốn truyện ký》, sách hắn đọc trăm loại đều không chừa cái gì, miễn là Lục Hiên cầm tới cho hắn, hắn liền cái gì cũng xem.

Lễ nghi khai giảng buổi sáng qua đi, người của đội bóng rổ bọn họ lại tụ tập cùng một chỗ đánh một trận bóng rổ.

Tiết trời tháng 9, ánh mặt trời nóng rát chiếu đến cả người đều giống như bốc hơi, đám người bọn họ đây còn có thể kiên trì đánh bóng rổ một tiếng đồng hồ, thật sự là khiến kẻ khác không thể không bái phục.

Sau khi đánh bóng xong, Lục Hiên đối Mục Xán nói:

 “Này, mang ta đi phòng ngươi tắm rửa đi, cả người mồ hôi thối rình khó chịu muốn chết.”

Ngay khi Mục Xán do dự mở miệng, Lục Hiên đã không chút khách khí mà lôi kéo hắn đi hướng dãy nhà ký túc xá phía sau căn tin.

Ký túc xá của Mục Xán là ký túc xá mới xây hạn định sáu người ở chung , có một phòng vệ sinh độc lập và sân thượng,  trong phòng một bên là tủ quần áo cùng bàn học, một bên là sáu cái giường trải từ trên xuống dưới, xem như là rộng rãi sáng sủa.

Lấy tính cách trầm mặc lãnh đạm của Mục Xán, ở trong ký túc xá tự nhiên cũng gần như tương đương với sự tồn tại của người vô hình. Thấy hắn dẫn theo Lục Hiên tiến vào, người cả ký túc xá rất bất ngờ, nhao nhao tiến tới cùng Lục Hiên chào hỏi, chờ sau Lục Hiên nói rõ mục đích đến là tắm rửa một chút, cơ hồ mỗi một người đều nhiệt tình mà muốn cung cấp sữa tắm và khăn mặt mới của mình.

Nhưng cuối cùng Lục Hiên lại cầm xà bông đã dùng một nửa và khăn mặt đã dùng qua của Mục Xán tiến vào phòng tắm. Hắn nói hắn thích tắm bằng xà bông hơn.

Thế nhưng, vì cái gì khăn mặt mới của người khác đưa cho không muốn, lại nhất định dùng khăn mặt của ta?

Mục Xán nho nhỏ mà nhíu mi, hắn là một người ở phương diện này có chút tiểu khiết phích 

(mắc bệnh sạch sẽ đóa)

. Trước khi Lục Hiên đề xuất muốn đi tắm, hắn chính là vì vấn đề này mà do dự. Nhưng mà cũng không có cách nào, tốc độ Lục Hiên nhanh đến hoàn toàn không để cho hắn có cơ hội từ chối, cho nên hắn buộc lòng phải nhịn.

Chương thứ tư: Khai giảng ngày đầu tiên (2)

Tắm rửa một hồi, Lục Hiên đóng vòi phun nước, cao giọng hô vài tiếng:

“Tiểu Xán! Tiểu Xán!”

Từ ngày đầu tiên bắt đầu gặp mặt, Lục Hiên liền tự chủ trương mà thay đổi họ của Mục Xán, chính là ở trước tên bỏ thêm một chữ “tiểu”, gọi hắn tiểu Xán, qua một học kỳ Mục Xán đã quen rồi. Nhưng những người bạn cùng phòng của Mục Xán, hầu như chưa từng cùng Mục Xán giao thiệp, hoàn toàn đem hắn xem như trong suốt, nghe được tiếng “tiểu Xán” này lại không hiểu mà có chút đố kị.

Lục Hiên người tốt, thành tích cũng tốt, ở lớp học đối mọi người đều rất khách khí, rất phóng khoáng,nhưng mà khách khí của hắn, phóng khoáng của hắn đều vô hình mà lộ ra một cỗ khoảng cách,mơ hồ đem người chống đỡ ở nghìn dặm bên ngoài, có đôi khi ngươi cảm thấy bản thân đã tiếp cận hắn  rất gần, đã trở thành hảo bằng hữu của hắn rồi, nhưng kế tiếp trong nháy mắt, khi hắn mở miệng nói chuyện với ngươi, ngươi lại sẽ phát hiện kỳ thực các  ngươi chẳng qua chỉ là bạn cùng lớp quen biết mà thôi.

Trên lớp, cho dù mọi người đều gọi một người nào đó bằng biệt hiệu,Lục Hiên khẳng định vẫn sẽ gọi tên đầy đủ của đối phương.

Đúng vậy, tên đầy đủ.

Chính là một tiếng tên đầy đủ này, phân biệt rõ ràng mà kéo ra khoảng cách.

Thiếu niên sơ trung cũng đã bắt đầu có ý thức chọn bạn mơ hồ, giống như Lục Hiên loại người ngàn dặm mới tìm được một người này, hoàn toàn chính là nam nữ thông sát

 (L: chính là nam nữ đều ăn đó)

cùng hắn trở thành bằng hữu, trở thành bạn thân, cực kỳ có mặt mũi. Chỉ tiếc bọn họ bám lấy mà nghĩ muốn lấy lòng, muốn trở thành hảo bằng hữu của người ta, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại đối xử với mọi người như nhau, giống như tất cả mọi người đều là bằng hữu của hắn, lại giống như mọi người đều không là bằng hữu.

Nhưng hôm nay, hắn lại có thể gọi Mục Xán là “tiểu Xán”, điều này chẳng khác nào trá hình tuyên bố sự thực Mục Xán là hảo bằng hữu của hắn.

Những người bạn cùng phòng kia căn bản không rõ, Mục Xán một học sinh tính nết quái gở,thành tích lại kém, rốt cuộc điểm nào có thể cùng Lục Hiên loại thiên tài này làm bằng hữu chứ? Nếu như nói là đánh bóng rổ đánh ra tới giao tình, thì chính là gần như toàn bộ nam sinh trong lớp đều đã từng cùng Lục Hiên đánh bóng rổ, ngay cả trong đội bóng của trường cũng có mấy người, nhưng chỉ có Mục Xán chiếm được Lục Hiên trong ánh mắt mong đợi của người khác. Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có duy nhất cái lý do là hai người họ ngồi cùng bàn này là có thể giải thích được.

Gần quan được ban lộc thôi.

Đối với chỗ ngồi này của Mục Xán, trong lớp cũng có rất nhiều người đố kị, nữ sinh thì không nói, ngay cả nam sinh cũng rất nhiều, bởi vì theo cách nhìn của bọn họ, làm bằng hữu của Lục Hiên chính là khẳng định giá trị xã giao của chính mình.

Mục Xán lúc này đang mở cuốn 《Ngưu đốn truyện ký》kia ra xem, xem đến rất say sưa, đến nỗi khi Lục Hiên gọi hắn, hắn cũng không nghe thấy — này không thể trách hắn, ở trong phòng, hắn đã quen đem tất cả mọi tiếng động bỏ ở ngoài tai, bởi vì sẽ không ai gọi hắn, sẽ không ai nói chuyện với hắn.

Mãi đến khi một bạn cùng phòng tên là Chu Hải Phong tiến đến gõ lên bàn hắn một cái: 

“Lục Hiên đang gọi ngươi.”

 Hắn mới phản ứng đến hiện tại Lục Hiên đã theo hắn trở về tắm rửa!

Hắn đi tới bên ngoài cửa kính phòng tắm, cách mặt kính hỏi Lục Hiên :

 “Làm sao?”

“Đang làm gì đấy? Gọi ngươi vài tiếng rồi!” 

Lục Hiên đầu tiên là oán giận một câu, sau đó mới thấp giọng nói

,

 “Ta tắm rửa đã quên một thứ quan trọng nhất….Khụ,ta nói như vậy ngươi có hiểu không?”

Mục Xán hoàn toàn không hiểu cho nên, mù mờ nói:

“Ta không hiểu.”

Lục Hiên xấu hổ mà tiếp tục thấp giọng nói:

 “Ta không có quần lót để thay.”

Mục Xán “Nga” một tiếng, không cho là đúng nói:

“Tiếp tục mặc cái cũ, về nhà lại đổi lại a.”

Hắn trong lòng nghĩ,ngươi đột nhiên nói đến phòng ta tắm rửa, đương nhiên không có quần lót để thay.

Lục Hiên giả vờ cả giận nói:

“Cái gì?Ngươi tuyệt tình như vậy, cư nhiên thấy chết không cứu, để ta mặc quần lót bẩn a!”

Mục Xán hỏi:

 “Vậy làm sao bây giờ? Ta không có cái mới.”

“Không việc gì,đồ sạch của ngươi cho ta mượn là được, tình huống khẩn cấp, ta không ghét bỏ ngươi.”

“…”

Mục Xán thực sự hết chỗ nói rồi, ngươi không ghét bỏ, ta lại ghét bỏ đây.

“Ngươi chờ, ta đi xuống siêu thị nhỏ mua.”

Nói xong không để cho Lục Hiên có cơ hội từ chối, lấy tiền liền hướng bên ngoài chạy đi.

Lục Hiên đứng ở trong phòng tắm vẻ mặt phức tạp mà cười cười, tiếp đó lại mở vòi nước tắm lại lần nữa —- hắn dù sao vẫn không thể chờ được.

Chỉ chốc lát sau, Mục Xán đã cầm quần lót chạy vào, từ trong tiếng thở dốc nặng nề của hắn có thể biết vừa rồi hắn khẳng định là dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét.

Lục Hiên đem cửa kính kéo ra một chút, Mục Xán liền nhanh chóng đem quần lót mới kín đáo đưa cho hắn.

Bởi vì biết Lục đại thiếu gia quý báu, Mục Xán còn kiên quyết dùng phân nửa tiền ăn một tháng để mua cho hắn một cái quần lót đóng hộp một chiếc, quý nhất trong siêu thị.

“Tiểu Xán, quần áo.”

“Quần áo cái gì? Quần áo của ngươi không phải đều đã mang vào sao?”

Mục Xán lại ngây người.

“Ai, ngươi thật là….Ngươi để cho ta nói như thế nào đây…Đương nhiên là quần áo sạch rồi.”

Mục Xán bất đắc dĩ mà ở trong lòng buông tiếng thở dài, xoay người từ trong tủ quần áo của mình cầm bộ T-shirt và cái quần sạch cho hắn, hắn cũng không còn tiền nữa mà mua quần áo mới cho Lục Hiên.

Thay xong quần áo đi ra, Lục Hiên dùng sức xoa xoa đầu tóc của Mục Xán đã lại ngồi trở lại bàn học xem sách như trước một phen, để phát tiết hắn cư nhiên có dũng khí dùng một cái quần lót mới chưa giặt qua đưa cho hắn —tuy rằng là mới, nhưng mà ai biết lúc sản xuất đã trải qua tay của bao nhiêu người?

Cho nên hiện tại Lục Hiên kỳ thực là chỉ mặc quần ngoài của Mục Xán, nếu như để cho Mục Xán biết, khẳng định sẽ buồn bực, hóa ra hắn chẳng những đi siêu thị một chuyến vô ích, còn tiêu mất một khoản tiền oan uổng, kết quả lại chính là trở lại điểm ban đầu cơ chứ!

Mục Xán một phen gỡ tay Lục Hiên ra, lông mày hơi nhíu biểu thị bất mãn của chính mình, nhưng Lục Hiên mới không quan tâm tới nó đâu.

“Này, hôm nay đi nhà của ta chơi đi.”

“Không đi.”

Lục Hiên lại không nói lại nữa, đối với toàn bộ người trong phòng hô

: “Mọi người buổi chiều có việc gì không? Nếu như không có việc gì ta muốn mời mọi người đến nhà của ta chơi, không biết ý mọi người như thế nào?”

“Được!”

“Quá tốt rồi!”

Lục Hiên mời đương nhiên là không ai lại từ chối cả, lại từ chối chỉ có một tiểu ngốc qua

(quả dưa ngốc, dưa chuột ngốc)

 lạnh lùng thích tự chiếu cố bản thân ngồi ở trên ghế đọc sách trước mặt hắn.

“Được rồi, đừng xem nữa,đi thôi,trong nhà của ta còn có rất nhiều sách, ngươi lần này có thể một hơi chọn nhiều hơn vài cuốn mang về.”

Mục Hiên một phen kéo sách trong tay Mục Xán xuống.

Mục Xán vốn là không muốn đi, mặc dù cùng Lục Hiên là bằng hữu,nhưng hắn cảm thấy tình bạn của hai người duy trì ở mức ngồi cùng bàn và bóng rổ là tốt rồi, không cần tiến thêm một bước nữa — trên thực tế, hắn chưa từng đi đến nhà người khác làm khách , có chút mất bình tĩnh. Nhưng mà sau khi  nghe thấy câu  “có thể một hơi chọn nhiều hơn vài cuốn mang về” , hắn liền thay đổi chủ kiến, cảm thấy đi đến nhà hắn có lẽ cũng là một chuyện không tệ.

Vì vậy một nhóm bảy người liền hướng nhà Lục Hiên xuất phát.

. . .

. . .

Sau khi ngồi qua ba trạm 

xe buýt, đoàn người đi tới khu nhà cao cấp xa hoa nhất ở trung tâm thành phố, cánh cổng lớn của khu thành thị mang kiến trúc hải cảnh hoa viên.

Hải cảnh hoa viên mô phỏng theo hình dáng con sông mà xây dựng,bên trong tiểu khu tổng cộng có 3 tòa nhà 35 tầng, nóc nhà tách nhau cao vút mà đứng lặng ở ba cửa sông, nhìn xuống cả thành phố, tầm nhìn vô cùng rộng lớn,là tiểu khu rất được người giàu có theo đuổi tán tụng .

Tài sản vật dụng ở đây là theo hình thức quản lý khép kín,cổng chính quanh năm suốt tháng đóng kín, người ở bên trong nhất định phải quét thẻ ở cổng mới có thể tiến vào.

Nhà Lục Hiên là một căn ở tầng cao nhất của tòa nhà 35 tầng, đoàn người nhìn ngang nhìn dọc, nháo nhào mà chen chúc đi vào một cái thang máy.

“Đinh” một tiếng, thang máy đã lên tới nơi, lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là một loạt bồn hoa tươi — đây là cửa trước, thiết kế của hải cảnh hoa viên là mỗi hộ một cái thang máy, mỗi hộ gia đình chỉ cần lên thang máy một cái, liền có thể đến trước cửa nhà mình.

Vào cửa, Lục Hiên tùy tiện mà thay dép lê, nói:

 “Các ngươi tùy ý.”

Liền cầm một bao quần áo bẩn hướng toa-lét đi tới. Trong lúc một đám bạn đang mất tự nhiên mà đứng ở cửa, do dự không biết có nên cởi giày hay không, thanh âm Lục Hiên đã thân thiết truyền tới:

 “Khỏi cần cởi giày, trực tiếp đi vào được rồi.”

“Vẫn là cởi đi, dù sao cũng là mùa hè.”

 Mọi người nhìn đến sàn nhà không nhiễm một hạt bụi thế này, cũng không nỡ đi giày bẩn giẫm lên mà vào a, liền đều cởi giày, cười hi hi nháo nháo mà tiến vào.

Chu Hải Phong tán thưởng đầu tiên :

“Oa, Lục Hiên, nhà ngươi thật là lớn.”

“Sô-pha thật xa xỉ!”

Trương Kỳ Phong nói tiếp.

” TV gì đó đây a? Lớn như vậy, phải đến năm, sáu mươi tấc đi! Sao lại mỏng như vậy?”

Đào Kiệt đi tới trước một bộ TV tinh thể lỏng quan sát. Mùa hè năm 99, TV tinh thể lỏng ở Trung Quốc vẫn là một thứ đồ trong truyền thuyết, rất ít có thể trông thấy.

“Các ngươi xem, ở đây còn nuôi một bể cá vàng lớn!”

Tống Tư Minh cũng kêu lên.

“Thực sự, thật nhiều chủng loại a, đây là cá hôn môi sao?”

Thạch Nguyên Phong tiếp lời đi qua, cùng nhau nghiên cứu đèn bật sáng trong bể cá thủy tinh to lớn.

Phòng khách tổng cộng có hai gian, một gian bày bàn ăn dài và đặt máy điều hòa nhiệt độ cho cả phòng khách lớn, một gian bày sô-pha và rạp chiếu phim gia đình cũng thông hướng ban công của phòng khách nhỏ.Sáu người ngoại trừ Mục Xán ra, đều đứng ở trước cửa sổ rộng lớn xa hoa nhìn cảnh hoa viên bên ngoài, những bày biện trang hoàng khác có đủ loại,bài trí xa hoa có, giản lược có ,nhưng đều lộ ra khí thế to lớn.

Lục Hiên lúc này đã đem quần áo bẩn thay ra cho vào trong máy giặt, lấy ra quần lót sạch mặc vào, sau đó lại đem cái quần kia của Mục Xán mặc lại, tiếp tục nhìn cái quần lót mới trong tay còn chưa mở túi bọc cười cười,sau khi đặt vào trong ngăn tủ phía trên bồn rửa tay, mới đẩy cửa đi ra ngoài.

“Mọi người muốn uống chút gì đó không? Nước trái cây? Khả Nhạc? Hay là Tuyết Bích?”

 (

L: ta đoán là hãng nước trái cây a

)

Lục Hiên vừa nói vừa nhanh chóng đem động tác và vị trí của mọi người đều quét qua một lần.

Một đám người đều nhìn nhau một cái, rất nhanh thống nhất ý kiến:

 “Khả Nhạc đi.”

“Được, chờ.”

Lục Hiên cười đi tới trước tủ lạnh lớn kiểu cách trong phòng bếp, mở cửa tủ lạnh từ bên trong ôm ra 6 lon Khả Nhạc đưa cho bọn hắn, tiếp theo lại từ trong tủ ly bên cạnh lấy ra một cái cốc thủy tinh, đổ một cốc nước trái cây cho Mục Xán.

Mục Xán kinh ngạc nhìn hắn một cái, khi Lục Hiên hỏi ban nãy, hắn cũng không có nói với hắn mình muốn uống nước trái cây a, sao lại đưa cho mình nước trái cây ?

Nhưng mà trên thực tế, Mục Xán đối với những thứ như này đều là chưa từng đòi hỏi, bình thường hắn vì đọc sách, trên cơ bản sẽ không có thừa tiền tiêu vặt uống loại đồ này, cho nên bất luận là cái gì cũng được.

Chương thứ năm. Khuyến khích học tập

Đám bạn hoặc ngồi trên sô-pha, hoặc ngồi dưới đất trò chuyện, chỉ có một mình Mục Xán vẫn xa xa mà đứng ở bên cạnh ban công, Lục Hiên sau khi mở TV bật nhạc, trực tiếp đi tới đem Mục Xán kéo vào, đề nghị nói : “Mọi người muốn chơi cái gì?Đánh bài hay hát karaoke?”

“Cả hai!” Năm người trăm miệng một lời mà hô.

“Ý kiến hay.” Lục Hiên giơ ngón cái, ở trong tủ TV dưới màn hình TV thật lớn lấy ra ba cái mic không dây và hai bộ bài, đưa cho bọn họ, “Menu bài hát ở trên bìa đĩa ở bên kia, mọi người tự mình chọn, cái này rất dễ làm.” Nói xong liền cầm điều khiển từ xa làm mẫu cho mọi người mấy lần.

Vừa nói, còn vừa không quên đem Mục Xán kéo đến chỗ bên cạnh mình ngồi xuống.

Mọi người sau khi học xong dùng điều khiển từ xa chọn bài hát như thế nào đều chen lấn mà chạy đến xem bìa đĩa bên kia, một đám thiếu niên sơ nhị (sơ trung năm hai), chính là quãng thời gian nên chơi đùa.

Lục Hiên liền ở phía sau nói với Mục Xán: ” Chơi cờ tướng một chút không? Chúng ta chơi mấy ván.”

“Chơi.” Vừa vặn khi còn bé đã từng theo ông ngoại học qua, Mục Xán liền đồng ý, chỉ có điều ngay sau đó lại hỏi một chuyện sát phong cảnh, “Ngươi sao lại không đổi quần áo của mình?”

Lục Hiên làm ra một bộ biểu tình bị tổn thương khoa trương:“Ngươi quá nhẫn tâm rồi!”

Tiếp tục cười nói, “Lười đổi lại, ngày hôm nay liền cho ta mượn mặc nửa ngày, giặt xong trả lại ngươi, thế nào?”

“Nga.” Mục Xán gật đầu, “Chúng ta chơi cờ đi.”

Lục Hiên liền đem bàn cờ ra cùng Mục Xán hai người ngồi dưới đất bắt đầu chơi cờ, một đám hát có, đánh bài có, chơi cờ có, chơi đến bất diệc nhạc hồ. Lục Hiên lại lục tục mang ra rất nhiều hoa quả và đồ ăn vặt cho mọi người, thời gian một buổi chiều, tất cả mọi người chơi rất đã.

Sau khi chơi vài ván cờ lại nghe vài bài hát, Mục Xán rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: “Sách ngươi nói đâu?”

Lục Hiên lại cười bỏ lại quân cờ trong tay đứng lên, nói: “Ở thư phòng, đi theo ta.”

. . .

. . .

Thư phòng liền kề bên cạnh phòng Lục Hiên, năm người khác bởi vì đang vui vẻ chơi xe điều khiển từ xa,máy bay điều khiển từ xa , cho nên đều không có theo vào.

Lục Hiên chỉ vào một giá sách rộng cả mặt tường nói: “Sách đều ở chỗ này, tự ngươi chọn.”

Mục Xán nhìn giá sách nho nhỏ mà chấn kinh một cái, nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần,với cái loại biểu tình lạnh lùng mặt than này của hắn, từ biểu hiện mà nhìn thì không ra cái biến hóa gì.

“Sách nhà các ngươi chủng loại thật đúng là nhiều.”

Lục Hiên cười nói: “Thực ra rất nhiều cuốn chưa từng có người xem qua, chỉ có lúc ta trở về mới xem, trước đây đều là đem làm đồ trang trí.”

Mục Xán kết luận nói: “Lãng phí.”

“Ha ha ha, cho nên bây giờ mới gọi ngươi cùng tới xem.”

Mục Xán nhìn lướt qua, lấy ra một quyển 《Đại cương giảng dạy số học sơ nhị》, nói: ”Loại sách này ngươi cũng có?”

Lục Hiên đáp lại: “Ân, đúng vậy,sơ tam, cao nhất (cao trung năm nhất) đều có.”

Mục Xán rất ngạc nhiên: “Cao nhất ngươi cũng xem hiểu sao?”

Lục Hiên cười nói: “Kỳ thực một học kỳ chỉ học một quyển sách giáo khoa tiến độ là phi thường chậm, tiềm lực đầu óc con người vượt xa những cái này.”

Mục Xán mở sách tham khảo trong tay ra nhìn, không hề đáp lại.

Lục Hiên nói tiếp: “Trước khi bắt đầu quay về Trung quốc học, ta trước tiên nghiên cứu một chút cơ chế giáo dục của Trung Quốc hiện tại, về cơ bản xem như là giáo dục ứng phó thi cử, điểm này cùng nước Mỹ chênh lệch rất lớn, hơn nữa bởi vì còn có chuẩn mực đáp án, rất ảnh hưởng tới sức sáng tạo. Thế nhưng nói như thế nào đây, cũng lại có chỗ tốt, về mặt kiến thức nền tảng xác thực so với bạn cùng trang lứa ở nước Mỹ mạnh hơn rất nhiều, mà độ khó cũng không phải cùng một đẳng cấp,một số nội dung trong sách giáo khoa của chúng ta bây giờ ở nước Mỹ là cao trung mới có thể học.”

Mục Xán kinh ngạc nói: “Chênh lệch nhiều như vậy?”

Lục Hiên gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa lên đại học, khoảng cách chênh lệch giữa hai nền giáo dục sẽ ngày càng lớn, đại học Trung Quốc hiện tại thiếu khuyết nhân tài có trình độ cao, điểm ấy là không thể so được với những trường học danh tiếng của nước Mỹ. Cho nên quán quân Olimpic thế giới có rất nhiều người Trung Quốc, nhưng đoạt giải thưởng Nobel lại nhiều người Mỹ.”

Mục Xán buông sách xuống, nghe rất chăm chú, lớp tóc mái dày che đi cặp mắt to mà trong sáng kia.

“Giáo dục của nước Mỹ lấy ‘bồi dưỡng’ là chính, giáo dục của Trung Quốc lại lấy “dạy bảo” là chính, đây là điểm khác biệt lớn nhất….” Lục Hiên lại nói một hồi, hắn cảm tưởng về khoảng cách giữa giáo dục của Trung – Mỹ, tiếp đó rút ra vài cuốn sách tham khảo đưa cho Mục Xán, chuyển chủ đề cười nói, ” Có điều là người Trung Quốc, ta tự nhiên là phải thuận theo trào lưu giáo dục của Trung Quốc. Ngươi thông minh như vậy, không nên chỉ thiên lệch về một môn Ngữ văn, điều này đối với cuộc thi lên lớp trên về sau của ngươi cực kỳ bất lợi, ngươi chung quy cũng không muốn học xong sơ trung liền ra ngoài làm việc đi. Xã hội Trung Quốc sau này, nhân tài và bằng cấp sẽ trở nên càng ngày càng trọng yếu, ngươi không thể thua ngay ở điểm bắt đầu. Những sách này cầm xem xem rồi làm thử đi, trọng điểm và chỗ vướng mắc ở bên trong lúc ta học cũng đã tìm ra, ngươi có thể tham khảo ở bên dưới.”

Trong lòng Mục Xán rất cảm động, nhưng ngoài miệng lời cảm ơn lại nói không nên lời, hơn nữa cũng không có đưa tay tiếp nhận những sách kia, chỉ cứng ngắc mà nói: “Ta là tốt nghiệp liền phải rời nhà đi tìm công việc….”

Khuôn mặt Lục Hiên trầm xuống, biểu tình trở nên có chút cứng lại, Mục Xán chưa từng gặp qua biểu tình này của hắn, không khỏi có chút khẩn trương, biết là lời nói của bản thân làm cho đối phương tức giận, thế nhưng lại không biết nên nói cái gì để bù đắp, bởi vì hắn nói chính là ý nghĩ của hắn, thực sự không rõ Lục Hiên vì sao lại tức giận. Lục Hiên chính là bằng hữu duy nhất của hắn,lẽ nào Lục Hiên cũng muốn không để ý tới hắn sao?

Qua một lúc, Lục Hiên đột nhiên nở nụ cười, hài hước nói:“Thiếu niên 15,16 tuổi, ôm một cái bằng tốt nghiệp sơ trung, ngươi tính đi làm cái gì chứ?”

Mục Xán thoáng cái bị đánh bẹp, vấn đề này, hắn cũng chưa từng chân chính mà cân nhắc qua, hoàn toàn là bởi vì trong nhà quá áp lực, khiến hắn thầm muốn rời đi thôi, vì vậy liền nói: “Dù sao cũng phải rời đi.”

Lục Hiên tiếp tục lộ ra cái loại vẻ mặt tươi cười ý vị bất minh này, nói: ”Đi bán rẻ sức lao động ,làm một người cống hiến sức lao động giá rẻ? Sau đó vì giải quyết ấm no cơ bản mà vứt bỏ hưởng thụ tinh thần? Vứt bỏ sách, vứt bỏ giải trí vui chơi, vứt bỏ bóng rổ?”

Mục Xán không có lời nào mà chống đỡ.

Lục Hiên lấy ngón tay ấn ấn cái trán, làm ra bộ dáng trầm tư, nói: “Để ta tới đoán xem, cứ cấp bách muốn rời khỏi nhà thế này, không muốn dùng tiền trong nhà? Ngươi với cha mẹ ngươi có mâu thuẫn ?”

Mục Xán quay đầu qua, nhìn giá sách, gắt gao mím chặt miệng. Sự tình trong nhà, hắn chưa bao giờ cùng người khác nói.

Lục Hiên nhìn hắn một hồi, đột nhiên đưa tay xoa xoa đầu tóc hắn, dùng thanh âm gần như có thể nói là ôn nhu chậm rãi nói :“Đứa ngốc, thiên hạ chỗ nào có tiểu hài tử cùng cha mẹ có cừu oán….Thực ra ngươi ở đi học ở bên ngoài không phải cũng giống như rời khỏi nhà sao?”

Mục Xán “ba” một cái gỡ tay hắn ra, buồn bực nói: “Ngươi không biết, kia không giống nhau.”

“Ai, thực sự là một tiểu hài tử.” Lục Hiên một tay ôm hắn kéo vào trong ngực, “Nếu như thực sự đem ta làm bằng hữu, thì nghe ta, hảo hảo đọc sách đi. Ta không muốn khi lên cao trung, chỉ còn một mình ta, bên cạnh ngay cả một người nói chuyện cũng không có.” Tiếp đó trước khi Mục Xán bị đẩy ra liền buông hắn ra, không cần phân bua đem mấy quyển sách đều thả vào lòng hắn, Mục Xán không thể không đỡ lấy, “Nền tảng của ngươi có chút kém, nhưng mà đầu óc rất thông minh, ta tin tưởng đuổi theo từ giờ trở đi, còn kịp, đừng làm cho ta thất vọng.”

Nói xong, hắn liền đi khỏi thư phòng, Mục Xán ngốc ngốc mà nhìn bóng lưng hắn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Lần tụ tập này của Lục Hiên ngoài để Mục Xán cùng năm người còn lại trong phòng ngủ nói chuyện với nhau ra, còn để cho bọn họ nơi nơi đều cảm thụ được Lục Hiên dùng ánh mắt khác mà đối xử với Mục Xán, tin chắc chuyện hai người đích thực là bằng hữu là sự thật. Cho nên mặc dù là vì nể mặt mũi Lục Hiên, người trong phòng ngủ cũng không khó khăn đối đãi với Mục Xán như trước nữa, chỉ tiếc, bản thân Mục Xán vẫn lãnh khốc đến cùng, cũng không có thay đổi được bao nhiêu.

Cô độc và kiêu ngạo của hắn phảng phất như đã dung nhập vào trong máu,đã biến thành thói quen, muốn sửa, rất khó.

. . .

. . .

Mục Xán có đôi khi nhìn qua là một người rất thâm trầm, nhưng thật ra thực sự cũng đặc biệt giản đơn, thâm trầm và ít nói của hắn, chẳng qua chỉ là một loại ngụy trang bảo vệ bản thân mà thôi. Từ sau khi Lục Hiên đối hắn nói câu “Ta không muốn khi lên cao trung, chỉ còn một mình ta, bên cạnh ngay cả một người nói chuyện cũng không có” kia, hắn liền cảm thấy trên người mình giống như mang một gánh nặng… rất nặng.

Hắn đã từng chịu đau khổ của sự cô độc, hiểu rõ đau đớn của sự cô độc. Hắn không muốn làm cho một Lục Hiên sức sống như ánh sáng mặt trời dẫm lên vết xe đổ của hắn.

Lục Hiên khi nói với hắn câu kia ,toát ra cái loại tịch mịch và cô đơn này như kim châm làm hắn đau nhói, thế nhưng hắn cũng không muốn nghĩ lại, Lục Hiên có thể không có người nói chuyện sao? Cả lớp học đều là người muốn lôi kéo hắn làm quen nói chuyện đâu!

Chương thứ sáu. Học tập

Mục Xán vẫn như cũ không hề vứt bỏ ham thích đọc sách, thế nhưng sửa lại thời gian vào buổi tối, hắn lên lớp bắt đầu nghe giảng,bài tập bắt đầu làm, Lục Hiên cho hắn mượn mấy cuốn sách tham khảo hắn cũng lật đi lật lại nhiều lần mà tham khảo nghiên cứu, nhưng vì nền tảng quá kém, hắn đuổi theo rất khổ cực.

Trong đó trở ngại nhất là môn Anh văn, hắn muốn chăm chú nghe, thế nhưng lại phát hiện lão sư giảng bài đối với hắn mà nói tựa như Thiên thư (sách trời), hắn cái gì cũng đều nghe không hiểu, cùng giáo sư Anh văn giống như người của hai thế giới. Những môn học khác dưới nỗ lực của hắn đều có xu hướng tiến bộ, chỉ độc có mỗi môn Anh văn lại một chút manh mối phía trước cũng không có.

Về sau, sau khi Lục Hiên phân tích tình hình thực tế của hắn bây giờ, thay hắn lập ra một bộ kế hoạch học tập, nắn nắn nót nót mà viết lên một tờ giấy A4, giao cho Mục Xán.

Mục Xán sau khi nhìn thoáng qua liền gấp gấp mấy cái tiện tay bỏ vào trong túi áo, khiến cho Lục Hiên một trận phiền muộn:“Ngươi cứ tùy ý như vậy mà đem thành quả lao động của ta xử lý a?”

Mục Xán ngốc xụ mặt chăm chú nói: “Ta sẽ cân nhắc thử xem.”

Lục Hiên nhìn hắn bày ra khuôn mặt thon gọn lại quỷ dị mà có chút mập của trẻ con, đột nhiên “khì” một tiếng nở nụ cười, nhịn không được vươn hai tay ra nhéo nhéo khuôn mặt hắn, Mục Xán trước sau như một mà gỡ tay hắn ra, cũng thưởng cho hắn một cái xem thường, trong lòng cảm thấy vô cùng mạc danh kỳ diệu, hắn thật sự là không rõ này có cái gì buồn cười.

Lục Hiên nhìn thấy dáng vẻ của hắn, chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng, quả thực nhịn không được muốn hôn hắn một cái.

“Này, tiểu ngốc qua,về sau lão sư bố trí bài tập ngươi đừng làm cả, ta giúp ngươi chọn lựa sau đó ngươi hãy làm,bằng không thời gian của ngươi không đủ dùng.” Sau khi Lục Hiên nở nụ cười mới ở trong tập bài thi số học vừa phát xuống chọn lựa, chỉ chốc lát sau liền chọn xong, trực tiếp lấy bài thi đang làm kia của Mục Xán đổi lại, đối hắn nói, ” Ngươi liền làm mấy câu này đi, nhưng câu này tương đối có tính chất tiêu biểu. Hơn nữa không thể vẻn vẹn chỉ làm ,phải suy một ra ba, suy nghĩ nhiều lần, cho đến khi đem đầu bài hoàn toàn hiểu rõ mới thôi. Ngoài ra trên sách tham khảo ta cũng chọn vài câu, ngươi cũng phải làm.”

Mục Xán nói: “Được.Thế nhưng không phải ngươi bảo ta phải làm một học sinh tốt sao?” Thế nào lại bảo ta đừng làm bài tập? Nửa câu sau Mục Xán không hỏi ra, thói quen của hắn chính là có thể nói ít đi một câu, liền nói ít đi một câu.

Có điều Lục Hiên quả là có thuật đọc tâm, câu nói chưa hết của Mục Xán hắn cũng có thể tự động bổ sung đầy đủ, giải thích nói: ” Ta bảo ngươi đừng làm bài tập với việc ngươi phải làm một học sinh tốt không có gì mâu thuẫn, ngươi yên tâm, đề bài còn lại ta sẽ giúp ngươi chép.” Nói xong câu cuối cùng chính hắn cũng nở nụ cười.

Bản thân Lục Hiên hắn chính là như thế này,ở trong mắt người ngoài, hắn tựa hồ là một đệ tử tốt một trăm phần trăm, nhưng kỳ thực, rất nhiều bài tập của hắn đều là do gia sư hoàn thành, bản thân hắn tự có một phương pháp học tập. Sở dĩ để cho gia sư hoàn thành bài tập còn lại, chẳng qua là vì giữ hình tượng hoàn mỹ trong lòng thầy cô và bạn học mà thôi.Chuyện này ngay cả Mục Xán cũng không biết.

Tối muộn các học sinh nội trú theo lệ đi tự học hết, trở lại phòng ngủ, Mục Xán đem bảng kế hoạch học tập Lục Hiện hôm nay cho hắn kia mở ra xem lại một lần nữa, tử tế mà trải phẳng ra, tỉ mỉ nhìn.

Bảng kế hoạch từ sáng đến tối, từng mục từng mục đều sắp xếp rõ ràng, trong đó môn sắp xếp thời gian tối đa chính là Số học và Anh văn, bởi vì Lục Hiên cho rằng trong tất cả các môn, hai môn này là không thể làm ẩu nhất, môn trước nhất thiết phải tiến hành làm nhiều đề để thuộc phương pháp, môn sau phải tiến hành đọc thật nhiều.

Kỳ thực ấn theo cách nói của Lục Hiên, tiếng Anh là một loại ngôn ngữ, là phải nói, phải đọc, tối trọng yếu chính là bồi dưỡng ngữ cảm, nhưng thứ ngữ cảm này rất kỳ diệu, không có hoàn cảnh nhất định thì không bồi dưỡng ra được. Sơ nhất (sơ trung năm nhất) Mục Xán trên cơ bản đều đã lãng phí, có thể nói hắn thật sự tiếp xúc với tiếng Anh là từ sơ nhị mới bắt đầu , cơ sở quá kém, cùng Lục Hiên một người từ bé đã sống ở nước Mỹ, tự nhiên là không thể so bì được, cho nên chỉ có thể lấy việc đọc nhiều để bù lại. Đồng thời để nâng cao khả năng nghe của hắn, Lục Hiên còn mượn một đầu máy CD cho hắn.

Ngoài học tập ra, Mục Xán vẫn đánh bóng rổ như cũ, hơn nữa cho dù bận hắn cũng không rút khỏi đội bóng rổ. Bóng rổ hiện tại là hoạt động duy nhất để hắn có thể đến gần tập thể, là bằng chứng duy nhất để hắn có thể an ủi bản thân cũng không phải là một người không hòa hợp với tập thể.

Trải qua nửa học kỳ rèn luyện, kỹ thuật chơi bóng và thành tích của hắn đều nâng cao lên, tiến bộ rõ rệt nhất chính là số học và vật lý, mà tiếng Anh lại hầu như không hề tiến bộ, trước đây kiểm tra nhiều nhất là bốn mươi điểm, bây giờ vẫn là như thế, chỉ khác là trước đây đại bộ phận đáp án đều là đoán, hiện tại là chính mình làm.

Lục Hiên cổ vũ hắn không nên buông bỏ,còn dùng bút máy viết một câu, nhất định bắt Mục Xán dán lên bìa trong sách Anh văn: Nỗ lực không nhất định sẽ thành công, nhưng không nỗ lực nhất định sẽ không thành công.

Bởi vì tiến bộ của Mục Xán, hơn nữa Chu lão sư không ngừng ở trước mặt các thầy cô đối hắn biểu dương, hiện tại lão sư các môn khác nhìn Mục Xán cũng không chán ghét giống như lúc ban đầu nữa, hơn nữa cũng không nghĩ tới chuyện để Lục Hiên đổi lại vị trí nữa.

Nhưng bọn họ không nghĩ, không có nghĩa là người khác không nghĩ.

Gần đây, Mục Xán đã nhận được không dưới năm đề nghị muốn cùng hắn đổi vị trí.

Đưa ra đề nghị đều tất cả đều là nam sinh, Lục Hiên là một người mà các nam sinh đều có thể quang minh chính đại thừa nhận yêu mến, không vì cái gì,chỉ vì hắn là Lục Hiên. Các nữ sinh hiển nhiên không phải là không muốn, mà là không thể, bởi vì sơ trung cùng tiểu học khác nhau, các học sinh đều đã đến tuổi hoa dạng thiếu niên thiếu nữ bắt đầu biết đến yêu đương, nhà trường vì phòng ngừa yêu sớm, sắp xếp đều là nữ sinh cùng nữ sinh một bàn, nam sinh cùng nam sinh một bàn.

Đột nhiên nhớ tới một truyện cười, một ngày nào đó, chủ nhiệm lớp nào đó đối với một chủ nhiệm lớp khác khoe khoang nói:“Lớp chúng ta kỷ luật rất tốt, học tập tiến tới, không có khuynh hướng yêu sớm.” Chủ nhiệm kia thở dài một hơi, nói: “Vậy mới gay go.” Người trước vì thế vội hỏi: “Vì sao gay go?” Người sau yên lặng thở ra một ngụm khí,nói: “Đoạn bối sơn hạ, bách hợp hoa khai.”(L: đã sửa lại theo ý kiến của ban Tieu phong tu nhé, Đoạn bối sơn là bkokeback mountain, bach hợp là girl love nhé, ý đại khái là ko có tình yêu trai gái thành ra lại tạo điều kiện cho BL, GL phát sinh ha ha )  Truyện cười này nói đến ý kiến của lãnh đạo để ổn định giáo dục trung học chi bằng cho cùng giới ngồi cùng bàn ,không biết lúc họ đọc được có cảm tưởng gì. Đương nhiên, truyện cười trước sau vẫn là truyện cười, dù sao 10% ở trước 90% vĩnh viễn đều thuộc về thiểu số. Đây là vấn đề nói ngoài thôi, tạm thời gác lại không nhắc tới.

Về chuyện đổi chỗ ngồi,với tác phong của Mục Xán từ trước tới nay, đương nhiên là mặc kệ không để ý tới người khác. Lục Hiên là bằng hữu duy nhất của hắn, hắn sao có thể bảo Lục Hiên đi khỏi chỗ ngồi?

Những lời này có phần là lạ, nhưng sự thật chính là như vậy.

Mà bên này Lục Hiên cũng nhận được đề nghị như vậy, hắn mặc dù không đến nỗi trực tiếp thờ ơ lạnh lùng như Mục Xán, nhưng cũng rất kiên trì, dùng mỉm cười khéo léo từ chối những người khác rất tốt. Cùng lúc đó, hắn còn lo lắng mà ép hỏi Mục Xán , có thể bị người khác giật dây mà đổi chỗ ngồi hay không.

Mục Xán cảm thấy vô vị, vốn lúc đầu không muốn để ý tới hắn,cũng không muốn trả lời. Nhưng Lục Hiên tự có biện pháp của hắn — quyết đấu môt trận bóng rổ một chọi một!

Kỹ thuật chơi bóng rổ của Mục Xán trải qua một học kỳ rèn luyện đã phi thường thành thạo,hơn nữa có lẽ hắn ở phương diện vận động có chút thiên phú, cho nên hiện tại chỉ luận về kỹ thuật, ngay cả Lục Hiên cũng không nhất định mạnh hơn hắn, ở trong đội bóng sơ trung cũng được xem như đứng đầu, cũng không biết vì cái gì, mỗi lần nếu như là cùng Lục Hiên một chọi một, hắn chính là thua nhiều thắng ít.

Cảm giác thua về bóng rổ, cực kỳ tệ, so với thua về học tập càng tồi tệ — bởi vì sau khi thua về bóng rổ, Lục Hiên bao giờ cũng sẽ đề ra rất nhiều yêu cầu khó mà tưởng tượng, ví dụ như lần này: lấy thái độ nghiêm túc mà trả lời vấn đề của hắn, còn phải bảo đảm đáp án làm hắn hài lòng. (L: ta khinh~ tên Lục Hiên vậy mà từ bé đã đáng khinh như vậy, ài ~ Xán Xán bé nhỏ, ngươi đã chịu khổ rồi !!!! *lệ bôn*)

Mục Xán bị bức đến phải nói mấy câu, cứ thế mà hướng Lục Hiên cam đoan ngay cả người ta lấy đao kề cổ hắn cũng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bỏ cái ngai vàng quý báu hiện tại mà ra chỗ mới ngồi.

Lục Hiên thỏa mãn mà gật đầu, cũng theo thói quen vò loạn tóc của Mục Xán, đây là điểm Mục Xán căm thù nhất của Lục Hiên. Tuy rằng bản thân hắn đối với kiểu tóc không có khái niệm gì, cũng không quan tâm để ý, nhưng là hắn sâu sắc cảm thấy chỉ có tiểu cẩu mới có thể để người sờ loạn bộ lông, cho nên rất không hài lòng. Thế nhưng động tác của Lục Hiên quá nhanh, hắn lần nào cũng không tránh kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro