Ăn khế trả vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trong truyện cổ tích Việt Nam, tích "Ăn khế trả vàng" chắc hẳn đã quen thuộc với nhiều người. Người anh ác độc, người em trai hiền lành được chim lạ chở đến đảo vàng báo ân. Người anh quá tham lam nên đã rơi xuống biển vì nhét đầy vàng trong người. Ác giả ác báo, tham thì thâm nên phải lãnh kết cuộc đau thương. Tuy nhiên, liệu có chắc rằng người anh bị rơi xuống biển như trong cổ tích? Liệu có phải chim lạ đến báo ân vì ăn khế? Và liệu người anh độc ác, tham lam như trong truyện xưa đã kể?

Có một câu chuyện mà chắc hẳn chưa ai hay biết, trong một gia đình nọ, có hai anh em trai, cùng sống với người cha rất hòa thuận. Trong một lần tình cờ, người anh trai cứu sống loài chim lạ. Nào ngờ, loài chim ấy đã tu luyện thành người, đích thị là một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Cả hai người từ đó quen biết nhau, dần theo thời gian, người anh trai bắt đầu nảy sinh tình cảm với đối phương. Lấy hết dũng khí nói thật lòng mình cho kẻ kia nghe, nào ngờ ngày hôm đó cũng là lúc chàng ta trở về Đảo Vàng lên ngôi Vương. Những tưởng tình cảm của mình bị chà đạp, anh trai uất ức nghe theo lời cha cưới một cô vợ nhà.


Ít lâu sau, người em cũng lập gia đình, người cha cũng bị bệnh nặng mà qua đời. Bị vợ xúi giục, người anh miễn cưỡng ngậm đắng nuốt cay viện cớ mình là con cả.

"Nay cha đã mất, cũng đến lúc hai anh em mình phân chia tài sản công bằng. Bây giờ anh tính như vầy, những thứ gì là "cái" thì vợ chồng anh lấy, thứ gì "đực" thì thuộc về em."

Chính vì vậy, người em chỉ được chia một mảnh đất nhỏ, trong đó có một cây khế. Dù biết mình bị thiệt thòi nhưng người em vẫn im lặng mà đồng ý, không một lời trách móc. Thầm nghĩ mớ tài sản kia cũng chẳng bằng một góc số vàng mà Điểu Vương đưa cho anh.

Người em dựng một cái chòi cạnh cây khế và ngày ngày đi đốn củi đem ra chợ bán, hoặc làm thuê kiếm sống qua ngày.

Tuy cuộc sống có phần khó khăn, vất vả nhưng hai vợ chồng sống rất hòa thuận, yêu thương nhau và chịu khó làm ăn. Đến năm, cây khế được mùa, người vợ mừng rỡ.

"Cây khế sai quả như thế này vợ chồng mình đem ra chợ bán, cũng kiếm được một ít tiền."

"Mình để anh trèo lên cây hái."

Người em định trèo lên cây khế thì bỗng nhiên một cơn gió lớn thổi đến, cả hai vợ chồng giật mình hoảng hốt khi thấy một con chim lạ và to đậu trên cành.

"Điểu Vương, tại sao tới bây giờ anh mới xuất hiện vậy, báo hại tôi phải chờ bao nhiêu năm nay!"

Thay vì trách móc chim ăn khế, sức nặng cùng với hình dáng khổng lồ của nó làm gãy cành cây, quả chín rơi đầy trên đất thì người em lại thốt ra một câu kì quặc. Con chim ngẩng đầu, nó nheo mắt rồi giang rộng đôi cánh bay sà xuống đất, một trận gió nổi lên làm lay dộng cả cây khế lần hai.

Không còn là hình dạng một con chim khổng lồ, trước mặt hai vợ chồng là một chàng trai trong bộ áo đỏ tươi tinh xảo, vóc dáng cao lớn, khôi ngô lạ thường. Điểu Vương nhìn người em, đáp.

"Sau khi lên ngôi ta có nhiều chuyện cần phải giải quyết ở đó nên không thể đến đây. Người anh của ngươi như thế nào rồi?"

"Sao trăng gì nữa, ngày đó ngươi ừ cái đi là chả có chuyện gì rồi. Con người ta tỏ tình xong ngươi liền phất cánh bay đi, bày đặt giả vờ lạnh lùng!!" Người em trả lời.

Người vợ nhếch môi, hai con ngươi sáng ngời lấp lánh. "Ai da, Điểu Vương ngài có biết anh ấy đã cưới vợ rồi không? Lại còn nghe lời con mẹ mập đó, cái gì mà thứ nào là cái thì vợ chồng anh lấy. Lời nói ra là biết suốt đời chỉ có nằm dưới, hức hức..."

Người vợ kéo tay áo giả vờ khóc lóc trong khi chẳng có giọt nước mắt nào. Điểu Vương liền nhăn mặt, y vừa mới nghe cái gì? Hắn ta cưới vợ!!

"Chậc, chỉ đi vài năm mà đã loạn lên rồi."

"Phải đó, ngài mau xử phạt đi, đền bù thiệt hại cho chúng tôi bao nhiêu năm phải sống cực khổ này đi." Người vợ nói tiếp.

"Đền bù bằng cách nào?" Điểu Vương hỏi.

Người em liếc mắt, thầm nghĩ cơ hội phát tài đến rồi.

"Ăn một quả khế, trả một cục vàng."

Sự thật ơi, ông trời ơi xin chứng giám, từ nãy đến giờ Điểu Vương không hề ăn khế, chỉ làm khế rụng khế rơi mà thôi, nhưng vì sự nghiệp, ai bảo người kia lại là "anh trai" của hắn chứ.

"Được, may túi ba gang mang theo mà đựng. Sáng ngày mai ta đến chở ngươi đi."

May làm chi, mang theo bao bố đựng vàng cho nhiều, cả hai vợ chồng thầm nghĩ.

Nói là nói vậy thôi, khi đêm về, người em cũng phải lọ mọ ngồi dậy may túi ba gang. Anh không muốn đóng vai ác trong truyện cổ tích đâu, lỡ con chim kia nổi giận hất văng xuống biển là xong đời. Tạm thời lấy một ít vàng, những ngày tháng sau này anh hẵng muốn bao nhiêu vàng cũng được, thậm chí còn phải gọi tên đó là "anh rể" nữa kìa.

Sáng hôm sau, Điểu Vương đã đậu ở cành khế đợi người em. Bay qua bao ngọn núi, biển rộng rồi bay đến một hòn đảo kì lạ. Ở hòn đảo đấy không ngoài Điểu Vương mà còn rất nhiều bộ tộc Điểu Yêu khác. Điểu Vương chỉ vào đá sỏi trên đất, đáp.

'Ngươi muốn lấy bao nhiêu vàng cứ lấy."

Người em thấy lạ, cúi xuống nhặt đá sỏi cho vào túi, lập tức chúng hóa thành vàng. Tuy có tiếc một chút, nhưng người em vì sự nghiệp tương lai nên chỉ nhặt đúng một túi rồi trở về.

Kể từ ngày đó, hai vợ chồng người em giàu lên hẳn, họ mua đất, mua gỗ xây nhà và góp gạo giúp đỡ người nghèo khổ. Chuyện này liền đến tai vợ người anh. Ả sinh lòng đố kị, ganh ghét, liền vội vã chạy sang nhà người em dò xét.

Sau khi nghe người em "thật thà" kể lại chuyện chim thần trả ơn, thậm chí còn tâng bốc chim thần cùng đảo vàng thần kì. Người anh thấy ngờ ngợ, chợt liên tưởng đến Điểu Vương năm xưa nhưng trong lòng lại thầm mong không phải hắn.

Sau khi nghe người em kể lại, vợ người anh liền đáp.

"Giờ hai em cũng giàu có quá rồi! Anh với chị định về miếng vườn với cây khế. Đổi lại nhà cửa, ruộng vườn anh chị nhường lại cho hai em, có được không?"

Hai vợ chồng người em thầm nghĩ họ đã sập bẫy rồi, cũng thật thà đáp lại.

"Coi như hai em giữ giúp phần tài sản đó cho vợ chồng anh, khi nào hai vợ chồng anh muốn đổi lại lần nữa thì em trả."

Đến túp lều tranh, hai vợ chồng người anh ngày ngày trực bên gốc khế chờ đợi chim thần. Vào một buổi sáng sớm, quả nhiên chim thần liền bay đến cây khế.

Người anh lập tức nhận ra, con chim đó, bộ lông đó cùng ánh mắt sắc bén không phải Điểu Vương thì là ai, bao nhiêu năm rồi nay hắn lại xuất hiện. Nhớ lại lời bày tỏ năm xưa bị hắn cự tuyệt, định bụng trốn đi cho đỡ nhục thì kế hoạch sớm đã thất bại bở người vợ vô dụng kia.

Người vợ thấy chim thần như bắt được vàng, giả bộ than khóc.

"Chim ơi là chim, chim ăn khế của bọn ta rồi lấy gì bọn ta sống."

Điểu Vương trả lời. "Ăn một quả, trả một cục vàng, may túi ba gang đem theo mà đựng. Sáng sớm ngày mai ta tới đưa ngươi đi."

Tối hôm đó, người vợ nhất quyết bắt người anh phải mang theo một bao bố thật to để đựng vàng nhiều hơn. Trái ngược với người vợ háo hức vì sắp có vàng thì lòng người anh rối bời, người quen không nên gặp mặt nay lại chạm mặt nhau, thật khó có lời nào để nói.

Kết quả, hai vợ chồng thức trắng đêm, một người chờ đợi chim tới, một người mong con chim kia chết quách cho rồi.

Sáng sớm hôm sau, chim thần đúng hẹn bay đến chở người anh đến Đảo Vàng. Chim bay qua bao ngọn núi, qua biển rộng đến hòn đảo quen thuộc Vừa đến nơi, chim thần lập tức hóa thành người ép chặt người anh.

"Ta không ngờ, chỉ sau vài năm mà ngươi cả gan đi lấy vợ?"

Tức mình vì bị tra hỏi, người anh mắng lại. "Vậy kẻ nào là người cự tuyệt lời ta tỏ tình năm xưa chứ hả? Không lẽ ta bị cự tuyệt rồi mòn mỏi chờ ngươi, thà ta đi cưới vợ còn hơn!"

"Ta cự tuyệt ngươi lúc nào? Năm xưa ta vội vã về Đảo Vàng để lên ngôi, ta lại càng không bỏ đảo đi khi vừa mới lên ngai vàng, có hiểu không hả?"

Điểu Vương trả lời, khóe miệng nhếch lên. "Chậc, dù gì cũng mang ngươi đến đây rồi, về đất liền làm gì, về với con ả đó làm gì, ở lại với ta đi, ngôi vị Hoàng Hậu đang đợi ngươi đấy."

Sự thật phũ phàng đã nói rằng, chẳng có chuyện người anh tham lam nhét đầy vàng vào túi rồi bị rơi xuống biển, căn bản là người anh muốn trở về đất liền chẳng được, vốn bị chim thần ngăn cản sống ở Đảo Vàng rồi. Từ đó về sau, cả hai người sống thật hạnh phúc, còn người em hằng tháng lại vàng vàng rủng rỉnh để dùng.

Nhờ có như vậy, người anh mới biết được một sự thật, bộ tộc Điểu Yêu thật ra rất thích ăn khế, biết bao nhiêu quả ngon ngọt khác không chọn chỉ chọn đúng quả khế. Mắt thấy Điểu Vương nhờ ăn khế mà bị thương rồi mang một Hoàng Hậu về đảo, những tiểu điểu khác cũng bắt chước làm theo. Từ đó, người trong đất liền xuất hiện ở đảo vàng ngày càng nhiều, cũng nhờ ơn Điểu Vương mà bây giờ nhiều tộc chim có xu hướng đồng tính hóa. Đừng ngạc nhiên vì sao hai con chim đực có thể cạnh nhau, tất cũng nhờ ai kia.

Ngoài ra, ngày nay con người có sở thích nuôi chim cảnh ngày càng nhiều, một phần do mị lực của chúng khiến con người mê hoặc, một phần khác chúng trà trộn vào đời sống con người với một mục đích duy nhất: tìm bạn đời mang về đảo thần kì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro