Chương 1 - Mới làm quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Triệu tổng, tôi liền nói thẳng vậy, tiểu tử này kỹ thuật diễn còn cần phải nâng cao nhiều, hình tượng cũng không thực sự thích hợp với nhân vật của chúng tôi, thật đáng tiếc.

Lục Quân Tiên mặt mày mang theo ý cười khách sáo, cũng không có ý định tiếp nhận bình hoa mà nhà đầu tư tùy tùy tiện tiện nhét vào.

Trên ghế lô trống trong tiệm cơm, một nam sinh làn da trắng nõn, vóc dáng có chút nhỏ con mới vừa thử một đoạn diễn, đang co quắp mà đứng; nghe vậy, cậu có chút ủy khuất mà nhìn vào mắt Triệu tổng, chờ đùi lớn* mà mình ôm lên tiếng.

*Ý chỉ Triệu tổng là kim chủ của cậu nam sinh này

Triệu tổng sờ soạng cái đầu đinh một phen, cho nam sinh một ánh mắt trấn an, nhìn qua cái đùi này thật lớn.

- Tiểu Lục à, diễn viên ấy mà, đều là từ người mới bắt đầu mà đi lên, cho người ta cơ hội mới có thể chậm rãi phát triển không phải sao? Tôi nghe nói anh luôn nguyện ý cho người mới cơ hội tốt.

- Triệu tổng nói phải, có cơ hội tôi khẳng định sẽ đưa, nhưng bộ phim này chúng tôi đã quay một nửa, ngài cũng biết đây là do diễn viên không may xảy ra chuyện, gấp rút phải thay đổi người. Nếu mọi phương diện đều không phù hợp, tôi có thể sẽ không theo kịp tiến độ phim.

Lục Quân Tiên thanh âm ôn hòa, không nóng không vội. Nói xong, tay anh cầm lên ly nước sôi để nguội uống một ngụm. Không tùy tiện dùng người là điểm mấu chốt của anh. Đến cuộc hẹn hôm nay, anh đã làm tốt chuẩn bị cùng nhà đầu tư đọ sức.

Truyện chỉ đăng tại wattpad Annae0112

Triệu tổng nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, nhưng trong ánh mắt lại không có bất mãn, thậm chí lúc nhìn đến hầu kết Lục Quân Tiên lên xuống khi anh uống nước, lông mày hắn liền nhảy lên một chút. Tiểu thịt tươi đứng ở một bên chờ đến có chút không kiên nhẫn, ủy khuất mà cọ lại đây.

- Triệu ca, tiểu vương gia này lại không phải nhân vật đặc biệt quan trọng gì, em có thể làm được mà.

Lục Quân Tiên không nói chuyện, loại bình hoa chỉ biết tìm chỗ dựa này anh thấy nhiều rồi, được việc hay không bất quá chỉ là dựa vào một câu nói của kim chủ, anh không đáng phải cùng y tốn nhiều miệng lưỡi.

- Ai nha, sản xuất Lục nói rất đúng, như vậy xem ra cậu thật sự không thích hợp.

Tiểu thịt tươi:......

Nói đùi tốt, nói chỗ dựa tốt ở đâu???

Lục Quân Tiên cũng có chút ngoài ý muốn, anh vốn tưởng rằng phải đối phó với Triệu tổng trong một lúc lâu.

Triệu tổng ha ha cười, khẳng khái mà rộng lượng, vỗ vỗ nam sinh

- Không sao không sao, thất bại là mẹ thành công, cậu đi về trước đi.

Tiểu thịt tươi:......

Tôi cảm thấy vẫn còn cứu vãn được một chút......

Vốn nghĩ rằng hôm nay dựa vào đùi lớn liền xác định chắc chắn có thể tiến vào đoàn phim; nhưng hiện giờ tiểu thịt tươi liền choáng váng, chậm chạp không phản ứng, thẳng đến khi kim chủ không quá vừa lòng mà trừng mắt liếc nhìn cậu một cái.

- Sản xuất Lục không chỉ là nhà sản xuất, còn là biên kịch có thâm niên, ngài ấy nếu nói không thích hợp, cậu trong lòng nên hiểu rõ, trở về cân nhắc lại kỹ thuật diễn của mình đi.

Nhìn ra kim chủ đã không cao hứng, tuy rằng còn ngốc nhưng tiểu thịt tươi vẫn là thức thời mà ngoan ngoãn gật đầu, yên lặng lui ra ngoài.
Thời điểm cửa phòng đóng lại, Lục Quân Tiên ẩn ẩn cảm thấy có chỗ không đúng lắm. Triệu Bằng biết được người đóng vai tiểu vương gia gặp tai nạn xe, nhu cầu cấp bách thay đổi người liền cố ý mời anh ăn cơm, vì tiểu thịt tươi kia tranh thủ cơ hội, thế nhưng cứ thế mà đuổi người ta đi tựa hồ quá tùy ý?

- Cơ hội tôi đã cho, không thích hợp cũng không có biện pháp nào. Ăn cơm ăn cơm đi, không bằng chúng ta nói chuyện khác nhé?

Truyện chỉ đăng tại wattpad Annae0112

Triệu Bằng cầm lấy đôi đũa, xoay chuyển mâm tròn, gắp miếng gà luộc, cười ha hả mà bỏ vào bát của Lục Quân Tiên. Ý cười ôn hòa trên mặt Lục Quân Tiên đã dần phai nhạt đi.

- Triệu tổng thật khách khí, đáng tiếc ngày mai tôi còn có một buổi ký tặng, không bồi ngài được rồi.

- Aizz! - Triệu Bằng nhướng mày, lại đem miếng gà luộc gắp trở về, xua tay nói:

- Không vội một chút thời gian này đi? Nghe nói cậu cùng đạo diễn Ngu chia tay?

Vừa định đứng dậy rời đi Lục Quân Tiên liền sửng sốt, biểu tình hơi kinh ngạc, từ trước tới nay anh đều không công khai tính hướng cùng chuyện yêu đương của bản thân, Triệu Bằng này quả nhiên là tới không có ý tốt.

- Triệu tổng có chuyện không bằng cứ nói thẳng đi.

- Aiyaa, này không phải quá xa lạ sao?
Triệu Bằng há mồm nhét miếng thịt to, vừa ăn vừa như nói chuyện phiếm.

- Cậu đó, vừa rời khỏi Thiên Hà Giải Trí liền mở phòng làm việc riêng, tuy rằng ở trong giới nhân duyên tốt, nhưng chung quy cũng coi như không nơi nương tựa, vừa vặn cậu cùng đạo diễn Ngu chia tay, tôi đây liền không tính là người thứ 3 chen chân, bả vai này cho cậu mượn dựa thế nào?

Lục Quân Tiên:......

- Truyền thông Vân Thượng tuy rằng quy mô không lớn, không so được với đại tập đoàn như Thiên Hà, nhưng tôi tốt xấu cũng là phó tổng, nhân mạch trên tay cũng không ít......

Lục Quân Tiên nghe đến buồn cười, nghĩ thầm thật sự không tới phiên lão già như ông quản, bỗng nhiên anh cảm thấy nam nhân đầu đinh đang ăn thịt cá trước mắt trở lên mơ hồ, đoạn chuyện khoe khoang lão già kia đang nói cũng trở nên phiêu phiêu hốt hốt không vào được lỗ tai.

"Ông......" Lục Quân Tiên cọ một chút muốn đứng lên nhưng chân liền mềm nhũn, khó khăn lắm mới đỡ lấy được mặt bàn. Tầm mắt càng ngày càng trở lên mơ hồ, anh hoảng hốt mà ý thức được bản thân đã bị hạ thuốc. Anh đi xã giao một mình vì để tránh phiền toái nên chưa bao giờ uống rượu, không ngờ rằng vẫn là bản thân sơ ý, bỏ qua ly nước sôi để nguội kia......

Thân thể dần dần mất đi khống chế, Lục Quân Tiên hoảng hốt không thôi, anh không nghĩ tới chính mình một đường dốc sức đi đến bây giờ, tuy rằng từng có suy sụp khó khăn nhưng mọi chuyện cũng coi như là thuận lợi, hôm nay thế mà lại phải khai tử ở chỗ này!

Hai tay đỡ mặt bàn, ngay cả duỗi tay vào túi lấy điện thoại cũng không có sức, càng đừng nói là phản kháng. Lục Quân Tiên run run muốn cầm lấy thứ gì đó trong tay, nhưng lại hất đổ chén bát bên cạnh, ở ghế lô âm thanh thanh thuý đặc biệt chói tai, ngoài ý muốn làm anh cảm thấy an tâm. Muốn tiếp tục hất đổ đồ vật, hy vọng có thể khiến cho người bên ngoài chú ý, thế nhưng bàn tay run rẩy mới vừa vươn ra đã bị bắt lấy.

- Trong cái vòng luẩn quẩn này, diễn viên không dễ hoà hợp, biên kịch nhỏ sản xuất nhỏ càng không dễ, tin tưởng ca ca, cậu cần phải có chỗ dựa.

Triệu Bằng cười cười ôm Lục Quân Tiên. Lục Quân Tiên nghe không rõ ràng thanh âm hắn, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ. Hôm nay sợ là xong rồi. Đang lúc anh nản lòng thoái chí, cửa phòng bao bỗng nhiên bị mở ra. Lục Quân Tiên híp mắt, nhìn thấy một tiểu ca phục vụ dáng người cao cao bưng đồ ăn đi đến, trong lòng vừa động, muốn kêu cứu nhưng lại không có sức lực.

Anh há miệng thở dốc, không biết giọng nói của chính mình có phát ra được hay không, theo sau bên tai chỉ có âm thanh mơ hồ, không biết là cái gì quăng ngã, hay là đụng phải cái gì, nghe không rõ ràng, thẳng đến khi hoàn toàn mất đi ý thức.

Lục Quân Tiên mơ thấy ác mộng, mơ thấy thời điểm anh cùng Ngu Tự Quần chia tay. Anh cùng Ngu Tự Quần, được người trong giới coi là "cộng sự vàng". Anh phụ trách viết kịch bản, Ngu Tự Quần phụ trách đem kịch bản anh viết quay thành phim chiếu trên TV, ratings dồn dập chiến thắng. Bọn họ bởi vì hợp tác làm việc, lâu ngày sinh tình, lại cũng bởi vì sau khi ở chung vẫn luôn là hình thức cộng sự, thiếu tình yêu lãng mạn tình cảm mãnh liệt, mối tình tuyên cáo thất bại, hoà bình chia tay. Thế nhưng trong mộng, Ngu Tự Quần lại mặc đồ nữ, ở trước mặt anh ngoáy mông, một bên ngoáy một bên nũng nịu mà nói:

- Quân Tiên, chia tay không sao, chúng ta có thể làm khuê mật a! Em nhìn một cái, sau khi chia tay, tôi đã tìm được chỗ đứng mới cho mình!

Lục Quân Tiên vừa hoảng sợ vừa ghê tởm, anh ẩn ẩn biết thế này là không đúng, đây là mộng, nhưng mà anh không thoát ra được! Anh theo bản năng mà lui về phía sau, bỗng nhiên đụng phải một người, vừa quay đầu thì thấy là một cái đầu đinh.

- Tiểu Lục, cậu xem, nhân sinh nơi nơi đều là ngoài ý muốn, tới moah một cái ~

Tên đầu đinh dán mặt lại đây, khuôn mặt của Triệu tổng bỗng nhiên phóng đại.

Lục Quân Tiên cả kinh, đột nhiên từ trong ác mộng bừng tỉnh dậy! Khung cảnh xa lạ mà sạch sẽ, đồ dùng hết thảy đều giản lược, là ở trong khách sạn. Lục Quân Tiên ngồi dậy, duỗi tay đỡ trán, nỗ lực hồi tưởng lại một chút chính mình vì cái gì mà ở trong khách sạn, đột nhiên nhớ tới sự tình tối hôm qua.

Anh bị hạ dược!

Anh hiện tại ở khách sạn!

Hai sự việc liên hệ với nhau, Lục Quân Tiên đầu óc nổ tung, theo bản năng mà cúi đầu nhìn quần áo của chính mình, vẫn là chiếc áo len anh mặc ngày hôm qua, hoàn hảo còn nguyên vẹn, có thể thấy được tối qua anh được người cứu. Khó trách anh lại mơ giấc mộng kỳ quái ghê tởm như vậy, tối hôm qua trước khi mất đi ý thức lòng anh tràn đầy khủng hoảng, trong mơ đều bị cảm xúc ảnh hưởng. Hít sâu mấy hơi thở, Lục Quân Tiên khiến chính mình bình tĩnh lại mới chú ý tới bên cạnh còn có người.

Cậu trai trẻ đứng bên mép giường, cao cao soái soái, sắc mặt lộ ra một chút lo lắng, trừ bỏ lo lắng, chính là mặt vô biểu tình.

- Cậu là người phục vụ tối hôm qua?

Tối hôm qua tầm mắt quá mơ hồ, Lục Quân Tiên đối với mặt của tiểu ca phục vụ không có ấn tượng, bất quá cậu trai này nhìn qua cao chừng 190 cùng trên người còn mặc đồng phục phục vụ, Lục Quân Tiên cảm thấy hẳn là không nhận sai.

- Tôi...... Kỷ Trình, qua năm mới là 23 tuổi, chào thầy Lục.

Kỷ Trình rút tờ khăn giấy lau tay liên tục, vẻ mặt lạnh nhạt, run rẩy vươn tay về phía Lục Quân Tiên. Lục Quân Tiên nhìn bàn tay run run trước mặt, sửng sốt một chút, khuôn mặt tái nhợt lộ ra ý cười ôn hòa, bàn tay vươn ra cùng cậu trai trẻ bắt tay. Nguyên lai là bị nhận ra, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy ra cửa bị người khác nhận ra là điều thực may mắn, bằng không thật sự là cơn ác mộng.

- Chào cậu, rất may mắn được gặp cậu, Kỷ Trình, cảm ơn cậu đã giúp tôi.

Kỷ Trình nhàn nhạt gật đầu,

- Anh bị hạ mê dược, bất quá không nghiêm trọng lắm, hiện tại khả năng sẽ còn có chút choáng váng đầu và mệt mỏi, sau khi thân thể chuyển biến tốt thì không có việc gì, không cần sợ hãi.

Truyện chỉ đăng tại wattpad Annae0112

Lục Quân Tiên đích xác còn cảm thấy có chút chút choáng váng đầu, nghe tiểu ca ca nói như vậy, trong lòng thoáng an tâm, lại có chút kinh ngạc.

- Cậu còn hiểu biết phương diện này?

- Ân, tôi học y.

Lục Quân Tiên hiểu rõ gật đầu,

- Làm bác sĩ khá tốt, nghĩ như thế nào lại đi làm người phục vụ?

- Bác sĩ thú y không dễ tìm việc.

Lục Quân Tiên:......

- Hoá ra là thú y, thú y cũng rất tốt, hiện tại bệnh viện thú cưng rất nhiều.

Người đứng bên mép giường nhàn nhạt mà "Ừm" một tiếng.

Thấy cậu một bộ dáng không muốn nói chuyện, Lục Quân Tiên cũng không nhiều lời, hiện tại tình huống cũng đích xác không thích hợp nói chuyện phiếm. Quay đầu thấy di động trên đầu giường, Lục Quân Tiên lấy điện thoại mở ra, đã 8 giờ, 9 giờ anh còn có buổi ký tặng sách mới, màn hình hiển thị vài cuộc gọi nhỡ của trợ lý. Khi tham gia cuộc hẹn, anh đều có thói quen chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng, tránh cho quấy rầy người khác, cho nên buổi sáng đã bỏ lỡ điện thoại của trợ lý. Lục Quân Tiên hơi nhíu mày nhìn tên trợ lý trong cuộc gọi nhỡ.

Sự việc của anh cùng Ngu Tự Quần chưa từng công khai, ngay cả bạn tốt trong giới cũng là người biết người không, cũng không nhiều người hỏi, biết rõ nhất việc của bọn họ ngược lại là trợ lý hai bên. Buổi ký tên sắp tới, phải đuổi kịp giờ, lúc này anh không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Lục Quân Tiên xốc chăn lên, thấy quần cũng còn nguyên vẹn liền trực tiếp xuống giường. Vừa bước lên thảm chân anh liền thoáng mềm nhũn ra, thiếu chút nữa lại ngã trở lại, may mắn bên cạnh có Kỷ Trình đỡ anh một phen. Lục Quân Tiên cảm ơn rồi đứng thẳng dậy, quay đầu liếc cậu một cái, lại không thể không hơi ngửa đầu. Anh tự nhận chính mình không lùn, đứng chung một chỗ với Kỷ Trình mới chân chính nhận ra tiểu soái ca này thật là cao.

Nhanh chóng đi đến phòng tắm rửa mặt một phen, Lục Quân Tiên cảm thấy thanh tỉnh hơn nhiều, đi ra thấy Kỷ Trình vẫn còn đứng ở mép giường. Nhìn cậu mặc một thân đồng phục phục vụ, Lục Quân Tiên mới hậu tri hậu giác mà cảm thấy có chút không đúng.

- Cậu tối hôm qua cứu tôi, có phải hay không còn rước thêm phiền toái? Không trở về làm việc sao?

Kỷ Trình cúi đầu nhìn nhìn đồng phục của chính mình, lắc đầu lại gật đầu,

- Tôi đánh người xong liền cõng anh chạy, hiện tại trở về cũng vô dụng.

Lục Quân Tiên:......

Nhiệt...... Nhiệt huyết thiếu niên......

Kinh ngạc qua đi, Lục Quân Tiên trong lòng nổi lên một trận cảm ơn cùng áy náy.

- Này...... Thật sự phi thường cảm tạ, tôi đây khả năng hại cậu không có công việc, cậu là muốn theo đuổi nghề thú y sao? Tôi có thể giúp cậu tìm xem.

Đến nỗi đánh Triệu Bằng, Lục Quân Tiên thật ra không lo lắng, tuy rằng ghế lô có camera theo dõi nhưng Triệu Bằng tuyệt đối không dám công khai. Món nợ này, chờ buổi ký tặng kết thúc anh lại tính. Nghe được Lục Quân Tiên muốn hỗ trợ tìm việc, lỗ tai Kỷ Trình liền đỏ một chút, vội ngượng ngùng mà xua xua tay, trên mặt lại lãnh đạm nói:

- Không sao đâu, chỉ là một công việc part time thôi, tôi còn nhiều việc part time khác .

Lục Quân Tiên:......

Nghe xong càng làm cho người ta áy náy.

Nhìn thời gian, cũng không cho phép anh hàn huyên nhiều lời, Lục Quân Tiên mở ra giao diện điện thoại.

- Xin lỗi, tôi hiện tại có việc phải đi trước, có thể lưu lại số điện thoại không? Về sau có khó khăn tùy lúc có thể tới tìm tôi.

Kỷ Trình nhìn di động Lục Quân Tiên, lỗ tai càng đỏ thêm một chút, khăn giấy nắm chặt trong lòng bàn tay bị rà qua rà lại, cậu trầm mặc một chút, cuối cùng ngữ khí đông cứng mà đem số điện thoại một số lại một số đọc ra.

- Tốt, tôi nháy cậu một chút, cậu có thể lưu lại số của tôi.

Lục Quân Tiên ôn hòa cười cười nhấn nút quay số. Vài giây qua đi, trong phòng khách sạn đột nhiên vang lên một trận tiếng chuông với âm lượng cực đại......

"56 dân tộc 56 chi hoa 56 tộc huynh đệ tỷ muội là một nhà......"

Tiếng chuông âm lượng lớn thình lình vang lên khiến Lục Quân Tiên giật mình, lúc sau mới ngốc ngốc mà nghĩ, thật là...... Thật là một thiếu niên yêu nước...... Lúc này, Kỷ Trình từ trong túi lấy ra một cái điện thoại người già, yên lặng mà cúp điện thoại.

Trong phòng lại trở về yên lặng.

Kỷ Trình cúi đầu nghiêm túc mà lưu lại dãy số.
Lục Quân Tiên nhìn điện thoại người già của cậu, bỗng nhiên cảm thấy chua xót. Lúc này, tiếng chuông di động vang lên, tưởng Kỷ Trình nháy máy lại, Lục Quân Tiên liền cầm di động lên thì thấy hoá ra là trợ lý gọi tới. Biết là thúc giục cho buổi ký tên, Lục Quân Tiên không nhận, ấn cúp.

- Tôi đây đi trước có việc, chúng ta sau này lại liên hệ, được không?

Đối mặt với ân nhân cứu mạng, Lục Quân Tiên thanh âm dị thường nhu hòa. Kỷ Trình lại không có gật đầu, có chút khó xử mà nhìn anh một cái.

- Anh...... anh có thể hay không......

- Cái gì?

- Anh có thể hay không...... trả một chút tiền phòng? Tối hôm qua vội quá liền vào khách sạn ở gần, có chút...... đắt....

*Ý của em nó là tối hôm qua cứu anh ra ngoài sốt ruột quá nên thấy khách sạn nào ở gần thì cõng anh vào luôn, không kịp xem xét là khách sạn sang hay bình dân, bây giờ mới phát hiện ra là khách sạn này tiền phòng đắt quá😂😂😂

Lục Quân Tiên:......

Anh sửng sốt một chút, chợt chợt hiểu ra, đối với một thiếu niên mà nói tiền phòng khách sạn xác thực là rất đắt, hơn nữa người ta là vì cứu anh, theo lý anh nên là người trả tiền phòng mới phải.

- Hẳn là hẳn là, cậu đã ứng trước phải không? Tôi hiện tại liền đưa cho cậu.

Lục Quân Tiên một bên nói, một bên mặc lên áo khoác, sờ sờ túi, lại phát hiện chỉ mang theo thẻ, không có mang tiền mặt.

- Ngại quá, tôi không mang tiền mặt, nếu không tôi trả cậu qua Alipay hoặc là WeChat?

Mới vừa hỏi xong, Lục Quân Tiên liền hối hận, lặng lẽ liếc nhìn chiếc điện thoại người già trong tay Kỷ Trình...... Đại khái...... Không thể hỗ trợ mấy cái công năng này đi......

《 Tiểu kịch trường 》
Lục Quân Tiên: Thực...... Thực không giống một thanh niên nhiệt huyết yêu nước.

Kỷ Trình: Chỉ một chữ "nghèo"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro