Đối Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~ Sáng sớm lúc 5h 45 phút ~~

– Luân * lay lay * dậy đi, dậy thay đồ rồi xuống ăn sáng chuẩn bị đi học – Minh gọi Luân dậy

– Sớm mà em, để anh ngủ thêm tí đi

– Dậy đi, hong em đi một mình á

– Rồi rồi, anh dậy ngay

Minh đi xuống cầu thang, còn anh thì làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Sau 10 phút, Luân đi xuống dưới lầu với bộ đồ đồng phục quần tây áo trắng trông thật đẹp, y như siêu mẫu

– Ơ… ở đâu anh có ??? – Cậu ngơ ngác

– Cái này hả * chỉ vào bộ đồ * anh để trong cốp xe

– Thì ra là vậy, thôi anh tới ăn cơm rồi chở em đi học

– Tuân lệnh bà xã

Sau khi ăn cơm xong, Minh dọn dẹp lại rồi cùng anh đi học. Cậu đến mở cổng thì thấy Phong đang ngồi đợi sẵn trên chiếc xe AB ở ngoài:

– Cậu ra rồi à, lên xe tôi chở đi học – Phong lên tiếng

– Không được – Luân nói từ trong vọng ra

– Sao mày cứ đeo bám Minh hoài vậy, em ấy là của tao – Luân vừa nói vừa bực bội dắt xe ra ngoài

– Ai chứng minh em ấy là của cậu, tôi và cậu sẽ cạnh tranh công bằng – Phong nói nhẹ nhàng – Minh lên xe anh chở

– Lên xe anh nè

– Lên xe anh

– Lên xe anh nè

Hai người cứ đôi co tranh dành qua lại cho nên Minh quyết định đi bộ cho nó lành. Luân vội cất xe vào trong nhà rồi đuổi theo, Phong cũng gởi xe gần đó rồi chạy theo Minh, ba người cùng nhau đi trên một con đường, ai cũng phải ngắm nhìn cả bộ ba nhan sắc tuyệt trần này.

– Minh à, bánh em thích nhất này – Phong đưa cho cậu một cái bánh

– A ri ga tô – Minh vui vẻ nhận

* Vụt, bụp * cái bánh nằm gọn trong sọt rát

– Lát anh mua cho em cái khác, mấy cái này em đừng đụng vào- Luân gắt giọng

Minh bỏ đi một mạch, lần này cậu giận thật sự, cậu đi mãi bỏ xa hai người kia cho đến khi đứng trước trường, cậu khẽ nở một nụ cười để xua tan mọi phiền muộn, nhẹ nhàng bước lên lớp. Mới vào thì đã thấy thằng Vũ với con Loan nói chuyện thân mật còn nắm tay nhau nữa, Minh bước lại gần:

– Đôi uyên ương hạnh phúc quá ta

– Cha mày – Thằng Vũ bắt đầu

– Còn anh Luân của Minh đâu, cả anh Phong bên lớp 10A1 nữa, toàn hotboy trong trường không hà – Loan cũng bắt đầu trêu ghẹo

– Hừ hai người áp phe nhau ăn hiếp tui – * bộ mặt đáng thương *

Ba đứa cứ tụm nhau lại nói chuyện phiếm cho đến khi đánh trống vào lớp * Tùng ! Tùng ! Tùng *Luân và Minh cũng đã bước về chỗ ngồi, nguyên cả buổi học ấy dù Luân có cố chọc ghẹo, bắt chuyện thì Minh vẫn im lặng không thèm để ý đến anh. Hôm nay tới phiên Minh trực nhật nên cuối giờ cậu phải ở lại để dọn dẹp lớp, anh cũng tình nguyện ở lại để phụ cậu.

– Em sao vậy giận anh à – Luân lên tiếng

– …

– Em đừng giận anh mà, anh xin lỗi mà

– …

– Xin em đấy

– Hứ, xem như em tha cho anh lần này – cuối cùng cậu cũng trả lời ( bày đặt làm cho có giá )

– Hỳ, cảm ơn vợ đại nhân

– Về thôi, em trực xong rồi

– Ô kê , mình về thôi

Hai người đi ra cổng trường, trời hôm nay nắng rất gắt, cho dù sân trường có bóng cây nhưng vẫn cảm thấy oi bức khiến con người ta dễ nổi nóng và mệt đừ. Cậu ngồi lên xe anh, hai nguời bắt đầu đi về nhà…

Mọi chuyện vẫn diễn ra êm xuôi với lịch trình: đi học – công việc cá nhân – nấu cơm – ngủ, cho đến ngày thứ 9

– Mai mẹ về rồi đấy em

– Thì sao đâu

– Lỡ chuyện của anh với em, mẹ biết thì sao

– Sao đâu, mẹ biết em là GTTB mà (GTTB: giới tính thứ ba, người thông minh sẽ hiểu, cái này dành cho một số người không hiểu viết tắt )

– Ừm vậy là được rồi – anh thở phào nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng

– Thôi lên ngủ đi anh

– Ừm đi thôi vợ yêu

– Hứ, gọi ngọt xớt hen

– Hì hì

~~~ Sáng hôm sau ~~~

* bing boong *

Minh chạy ra mở cửa

– A, mẹ về, con chào mẹ !

– Ờ, ở nhà một mình buồn hông con trai cưng – Bà Thu nựng con trai của mình

– Con đâu ở nhà một mình đâu

– Thế là sao?

– Dạ con chào cô – Luân đi từ dưới bếp lên lễ phép chào bà

– Chào con, sao con lại ở đây? – bà Thu ngồi xuống ghế rồi từ tốn hỏi

– Dạ con ở đây là vì con yêu Minh, cô cho con với em ấy đến với nhau nghen cô

– Ừm, miễn sao đừng ảnh hưởng đến học tập là được rồi

– Vâng ạ – Luân vui mừng nhìn Minh, cậu cũng chỉ biết đứng đó mỉm cười trước niềm vui của Luân, trong lòng cậu có một sự hạnh phúc đang chớm nở

~~~~~~ Sáng hôm sau ~~~~~~

Luân đưa Minh đến trường, cậu lên phòng trước còn Luân thì phải đi gửi xe. Vừa đến hành lan Minh đã bị Phong lôi đến sân sau của trường

– Có chuyện gì vậy Phong ? * vẫn còn ngơ ngác *

– Phong có chuyện muốn nói với Minh

– Nói đi, Minh đang nghe đây

– Phong… yêu … Minh… Minh đồng ý làm người yêu Phong nhé – nói đoạn, Phong đưa ra một chiếc hộp, trong chiếc hộp là một chiếc vòng tay bằng bạch kim nhìn rất đẹp rồi đeo vào tay cậu.

– Minh … Minh … xin lỗi, Minh đã yêu Luân rồi- cậu tháo chiếc vòng ra nhưng đã bị Phong cản lại

– Không sao … Phong vẫn yêu Minh … nếu không có được tình yêu ấy, Phong vẫn muốn Minh hạnh phúc, dù sao đi nữa cái vòng đấy vẫn là của Minh, hãy đeo nó – Mặt Phong hiện lên một nét buồn không vơi, cậu biết mình không thể mang lại hạnh phúc cho Minh bằng Luân nhưng cậu vẫn yêu Minh, vì tình yêu là vĩnh cửu là nơi hội tụ tất cả đau thương, hạnh phúc kể cả thất vọng… cậu vẫn tự nhủ với lòng mình, nếu thật sự yêu một người thì đó chính là làm sao cho người ấy hạnh phúc…

– Thôi … Minh lên lớp đi – cậu giục vội

– Ừm… Minh lên lớp đây – cậu chẳng biết nói gì hơn, vì cậu đã yêu Luân, yêu anh ấy thật lòng thật dạ, chứ không phải là tình yêu nhất thời ở lứa tuổi học sinh.

Cậu chậm rãi bước lên cầu thang, mỗi bước chân như mang một vật nặng, như có ai ghì chặt bàn chân cậu, chiếc cầu thang như một con đường vô tận, cậu cố gắng lắm mới lên tới lớp… Luân đã ngồi vào chỗ và đợi Minh, thấy cậu ngồi xuống ghế, Luân lên tiếng:

– Em đi đâu mà lâu vậy, anh lo cho em lắm biết không – Luân ân cần hỏi khi thấy bộ mặt thất thần của Minh

– Không …. Không có gì … chỉ là Phong … Phong – cậu ấp úng

– Phong ? Hắn làm gì em, anh qua đánh chết nó

– Không có … anh ấy chỉ… chỉ … tỏ tình với em

– Hả ??? Rồi sao em có đồng ý không

-….Cậu không nói gì chỉ lắc đầu

– Thế còn cái vòng tay này ? * giơ tay lên *

– Sở dĩ em đã muốn trả lại cho anh ấy rồi, mà anh ấy ngăn em lại nên em đành phải nhận, anh đừng nghĩ xấu

– Ừm… thì ra là vậy, thôi vô học rồi, lo học đi nghen vợ – anh lại châm chọc cậu

– * gật gật cái đầu *

5 tiết học nhanh trôi qua, Luân và Minh cùng nhau đi ra cổng rồi Luân đến nhà xe còn Minh phải đứng đợi trước trường. ** trong nhà xe **

– Luân à – một giọng nói phía sau Luân vang lên

– … – Cậu quay lại thì thấy Phong

– Luân, tôi có chuyện muốn nói với cậu

– Nói đi, tôi đang nghe

– Tôi sắp chuyển trường rồi, cậu ở lại chăm sóc tốt cho Minh nhé

– Ừm … tôi biết rồi

– Thôi tôi đi đây

– Ừm …

Luân dắt xe ra cổng trường thì thấy Minh đang nhăn nhó với bộ mặt khó chịu khiến anh không thể không bật cười.

– Làm gì mà lâu quá vậy, bắt người ta chờ bất mệt hề – Minh nhăn mặt

– Hì, anh xin lỗi mà, thôi lên xe anh chở về

– Ukm

Hai người cùng nhau về nhà, nhưng hôm nay anh đưa Minh về không phải là nhà của cậu mà là nhà của anh

– Ủa qua nhà em rồi

– Anh đâu có định đến nhà em

– Chớ đi đâu

– Về nhà anh

– Làm gì vậy

– Đến rồi biết

………… còn nữa ………..

_End chap 7_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro