Tình Địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 tiết cuối cùng của buổi học đầu tiên đã kết thúc, Minh đang vội vàng dọn dẹp sách vở, loay hoay một hồi cũng đã xong, cậu quay qua, bất chợt thấy Luân đang nhìn mình say đắm, trên môi vẫn đng ở nụ cười tỏa sáng.

– Nhìn dữ vậy cha, về thôi

– Ờ … ờ

Hai người đi trên hành lang, nói chuyện với nhau về nhiều điều, nhiều thứ. Tình yêu của họ, vẫn chưa ai nói ra nhưng biết đâu rằng hai con tim của họ đang cùng chung một nhịp đập, hai trái tim cô đơn lại đng tiến gần với nhau để sưởi ấm cho nhau, cùng nhau xây dựng hạnh phúc… Hai người đi ra tới cổng thì bỗng nhiên Minh thấy Phong:

– Ủa Phong cậu chưa về hả

– Chưa, tớ đang chờ cậu này, lên xe tớ chở về – Cậu chìa chiếc nón bảo hiểm ra cho Minh

Bất chợt, Luân cầm lấy chiếc nón bảo hiểm vứt sang một bên:

– Mày là ai mà đòi chở người của tao- Luân tức giận, đôi mắt đã nổi lên những đường gân đỏ

– Ai nói Minh là người của cậu, cậu ấy là người của tôi – Phong trả lời

– Đ*t mẹ mày nghen thằng chó

– Hai người thôi đi, tôi đâu phải món hàng để hai người tranh giành – Minh nổi nóng lên khi thấy hai người họ như vậy

Đúng lúc đó Vũ cũng đang dắt xe đạp điện ra, Minh leo lên xe Vũ bảo cậu chở đi về, để mặt cho hai người kia vẫn còn đang cãi vã, đôi co…

– Hey sao thế, có chuyện gì à ? – Vũ hỏi

– Ừm, hai cái ông đó cứ coi tao như món hàng để giành giật

– Ờ, mày nên hạnh phúc đi chớ, mày là GTTB mà

– Tao không biết nữa, xem là hạnh phúc nhưng tao cứ cảm thấy có gì đó làm tao phát sợ, à mà chuyện mày với con Loan, tao thấy mày có cảm tình với nó à

– Haha xem như mày tinh mắt, tao cưa là chỉ có đổ

– Thôi thôi ông thần, tao sợ mày rồi

– Thôi, tới nhà mày rồi,xuống xe đi tao về đây, pye

– Biến đuy

– Xùy khỏi đuổi – nói rồi Vũ quanh đầu xe và chạy đi mất

Minh đi vào nhà, trong người cậu vẫn chưa hết giận, cậu không hiểu sao hai người đó chỉ vì việc đưa cậu về mà lại xảy ra xích mích như thế, lại còn xuýt nữa đánh nhau… cậu tự cảm thấy mọi chuyện là do mình, lòng cậu bất chợt thoáng buồn. Cậu thay đồ, tắm rửa xong rồi thì lên giường, cậu chợt như phát hiện ra điều gì đó bất thường

– Ủa ủa, mẹ đâu rồi ! Mẹ ơi ! Mẹ ! Mẹ ơi – cậu gọi ngày một to hơn

Sau vài ba vòng rà soát ngôi nhà, cậu lại nhận được một miếng giấy dán trên tường: *Nhà bà ngoại có việc nên mẹ phải đi ra Hà Nội và ở lại cỡ 10 ngày, con ở nhà nhớ lo chăm sóc sức khỏe nghen, thôi hết giấy rồi, có gì mẹ mua quà cho, thương con trai cưng của mẹ nhìu *.

– Haizzz tự dưng bỏ con một mình, mẹ kì cục

Cậu than thở vài ba câu thì bên ngoài có tiếng chuông cửa bing boong

– Ai vậy, ra ngay – cậu vội chạy ra trước cổng

Mở cánh cổng ra, đứng trước mặt câu là một chàng trai vô cùng đẹp, tóc vuốt keo, tai có đính một viên pha lê xanh, quần jean ôm, áo ngắn tay với những đường hoa văn không kém phần sang trọng đang nở một nụ cười rất tươi, đó chính là Luân, bình thường đã đủ làm người ta chết mê chết mệt, chải chuốc lên đồ rồi thì ai thấy cũng muốn chiếm hữu chàng ấy. Cậu lên tiếng:

– Tìm tui có chuyện gì – Cậu vẫn còn giận hờn vu vơ ( nó bỏ đi rồi mày ế tới già )

– Coi bộ chớ em giận anh hả

– Xùy, ai thèm giận * bĩu môi *

– Thôi lên xe anh chở em đi chơi

– Hong thích á, không lên rồi sao, làm gì tui

– Coi như anh bỏ phí một điều kiện nữa đi

– Anh … hứ … lên thì lên mà đợi tui khóa cửa đã

– Nhanh lên, nhanh lên – Luân hối cậu

– Xong rồi nè, bây giờ đi đâu

– Lên xe, anh chở đến nơi rồi biết

Cậu nhẹ nhàng bước lên xe, chưa kịp ngồi vững, Luân đã cho xe nổ máy chạy nhanh, chưa kịp phản ứng Minh ôm chặt cả người Luân, sau một đoạn đường thì anh ta bắt đầu đi chậm lại, xe đã bắt đầu đi với vận tốc trung bình, lăn bánh đều đều, cậu vẫn chưa rời Luân, cậu cảm nhận được một sự hạnh phúc cùng với thanh bình trong cái ôm ấy, cậu muốn ôm anh mãi, mãi không bao giờ buông tay. Luân cũng nở một nụ cười trên môi, một nụ cười hạnh phúc. Xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, Minh và Luân cùng nhau đi vào trong, anh đã đặt sẵn phòng nên không mất thời gian lựa chỗ ngồi …

Hai người ngồi xuống, mặt đối mặt, Luân rót một ít rựu vang đỏ vào hai li, đưa cho cậu:

– Em uống đi * chìa tay đưa ly rượu ra *

– Tui hông biết uống

– Uống thử đi, một ít thôi cũng được

Cậu cầm lấy li rượu, nốc một hơi, cậu thấy nóng rát nơi cổ họng, sau đó là vị ngọt ngọt chua chua, cậu bắt đầu thích nó

– Cho tui li nữa đi * đưa cái ly ra *

– Trời trời, uống rượu chứ đâu phải là nước ngọt đâu mà nốc một hơi vậy

– Cho tui ly nữa đi mà, mà – Cậu bắt đầu làm nững, lúc nhõng nhẻo như vầy cậu cực kì dễ thương

Luân đành rót cho cậu một ít nữa, cậu gọi phục vụ đem đồ ăn lên, woaaaa … toàn những món ngon tuyệt hão. Minh mãi ngồi nhìn mấy món ăn trên bàn, bụng đã bắt đầu biểu tình * ọt, ọt *

– Ăn đi, hay định anh đút em ăn

– Anh – em cái quần

– Thay đổi cách xưng hô đi

– Hong  thích

– Vậy anh bỏ điều kiện cuối để đổi lấy cái xưng hô

– Hừ – =.=

Hai người ăn tối với nhau một cách vui vẻ, cùng trò chuyện với nhau, cùng hưởng thụ một ngày khá là hạnh phúc.

_End chap 5_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro