Ý Trời Chăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người phụ nữ trung niên ra mở cửa, nở một nụ cười thân thiện trên môi

– A… Thu, lâu quá rồi không gặp, cũng đã mười mấy năm rồi nhỉ – Bà Tuyết ( mẹ Luân ) lên tiếng.

– Hỳ, mười mấy năm mà Tuyết vẫn xinh đẹp vậy – Bà Thu cười chào lại

– Con Thu xinh quá nhỉ

– Dạ con chào cô

– Chào con, thôi mời hai mẹ con vào nhà !

Bước vào trong sân, Minh bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của ngôi nàh này, bồn hoa cây cảnh, hồ bơi, còn có cả xích đu nữa, trông như một cung điện thu nhỏ. Căn nhà được thiết kế theo kiểu Châu Âu mang một vẻ đẹp sang trọng.

– Chào lớp trưởng – Bà Thu chào ông Hùng ( ba Luân ) khi thấy ông đang ngồi đọc sách

– Chào Thu, lâu quá rồi, tôi cũng đâu còn là lớp trưởng nữa đâu

Bà Thu cũng chỉ biết cười nhẹ

– Cháu chào chú – Minh lễ phép với ông Hùng

– Chào cháu, hai mẹ con với Tuyết vào nhà dùng cơm luôn

– Vâng ạ – Minh nhanh miệng đáp lại ( háo ăn thấy sợ )

Bàn ăn đã bày sẵn, toàn những món thơm ngon, Minh nhìn lóa cả mắt với cái bụng đang biểu tình của mình.

– À mà con trai hai người đâu, cái thèn hồi nhỏ chơi thân với Minh đấy – Bà Thu hỏi

– Để Tuyết kêu nó xuống … Luân ơi … xuống ăn cơm đi con, có khách đến này con – tiếng bà Tuyết từ dưới vọng lên.

**Oái ăm, sao cứ thích đặt con tên Luân nhỉ, sao không đặt tên Minh giống tui nè ** – nó thầm nghĩ

Từ trên cầu thang bước xuống, một cậu thanh niên, à mà khoan cậu này là tên đánh Minh đây mà... Hắn nhìn cậu với ánh mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Minh cuối mặt xuống để né đi ánh mắt của hắn

– Cháu chào cô ạ - hắn lễ phép chào mẹ cậu

– Chào cháu

– Chào cậu – hắn quay sang bên Minh

– Chào … chào … anh – cậu ấp úng trả lời

Luân ngồi vào bàn ăn, trong lòng cậu bất chợt có một nìm vui đnag lan tỏa

– Mời mọi người ăn cơm ạ – Luân mời mọi người dùng cơm

Trong bữa cơm, cả ba người bà Thu, ông Hùng, bà Tuyết là nói chuyện cười đùa vui vẻ, còn hai người kia đối diện nhau nhưng không biết nói gì, chỉ im lặng nghe người lớn nói chuyện. Bất chợt bà Thu quay sang Luân

– Con học trường nào vậy Luân

– Dạ con học trường Phan Bội Châu

– Vậy là cùng trường với thèn Minh con cô rồi, con học lớp nào ?

– Dạ 10A3

– Vậy hai đứa cùng lớp à

– Dạ

– Vậy con nhớ theo dõi thèn Minh nhà cô nghen, với lại chơi thân với nó tí, chứ nó cứ biết ăn với ngủ, cô sợ nó bị tự kỉ luôn rồi

– Mẹ này – Minh vẫn còn áy náy chuyện lúc trước ở lớp

Ăn cơm xong, ba người lớn ra phòng khách và tiếp tục nói chuyện, còn Luân thì bắt đầu đi lên lầu, bỗng bà Tuyết nói:

– Luân, con đưa Minh lên phòng chơi đi

Luân không nói gì, gật đầu nhẹ, còn Minh chỉ biết lủi thủi theo sau cậu đi chầm chậm như mang một gánh nặng trong lòng, chỉ mong sao cái cầu thang này là vô tận, bước mãi cũng không tới, hai người cứ im lặng cho tới khi lên đến phòng. Vừa bước vào phòng thì Luân đã nằm dài trên giường, còn Minh thì ngơ ngác nhìn xung quanh, căn phòng chủ yếu với hai màu đen trắng, vật dụng đều được sắp xếp rất ngăn nắp. Minh ngồi xuống giường, lay nhẹ Luân rồi lên tiếng:

– Luân à, tui biết tui sai òi, ông tha lỗi cho tui đi mà ** lay lay **

– Mày cứ thích phá tao khi tao đng ngủ nhỉ ?

– Thôi mà, tui biết tui sai rồi, ông tha lỗi cho tui đi mà

– Ờ, tha cũng được, làm cho tao ba điều kiện

– Được, miễn sao vừa sức với tui là được rồi – cậu như trút được gánh nặng mừng rỡ trả lời.

– Ờ, cũng vừa sức với mày thôi, mà mày đến trường bằng gì ?

– Tui đi xe đạp

– Vậy từ ngày mai tao qua đón mày đi

– Thôi, phiền lắm, tui tự đi là được rồi

– Đó là điều kiện thứ nhất

– Hả, con người gì kì cục ậy, đón thì đón vậy

Luân cười nhẹ, nụ cười đã hút hồn Minh, đầu óc cậu cứ quay cuồng, không biết trời trăng mây gió, cậu cứ nhìn chằm chằm vào Luân, tim cậu hồi hộp và đập nhanh hơn, phải chăng là cậu đã yêu hắn.

– Minh ơi về thôi con – tiếng bà Thu dưới nhà vọng lên

– Dạ – cậu như tỉnh giấc mộng, trở về với hiên tại.

– Thôi về đi, mai tao qua chở, không ra thì ăn đấm nữa nghen – Luân hăm dọa

– Ơ … ơ… ờ – cậu ấp úng

Cậu chào tạm biệt Luân rồi chạy thật nhanh xuống cầu thang, trong đầu cậu cứ suy nghĩ về cái cảm giác hồi nãy, còn trên phòng thì có một người đang mừng thầm về chuyện tối nay.

Hai mẹ con bà Thu chào tạm biệt ông Hùng và bà Tuyết, trên đường về cậu cứ suy nghĩ rồi lại suy nghĩ. Phải chăng cậu đã yêu Luân, phải chăng số phận đã đưa đẩy họ gặp nhau, khiến cho hai con người, hai trái tim phải lệch đi một nhịp đập khi nhìn thấy đối phương. Minh về nhà, chạy lên phòng thay đồ, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đãnh một giấc, trong đầu vẫn không khỏi suy nghĩ…

~~~ Tại nhà Luân ~~~

Vẫn còn một con người đang nằm trên giường, đôi môi khẽ nở nụ cười với một suy nghĩ ** em ấy có thích mình không nhỉ, làm sao cho em ấy thích mình đây, haizz da, khó quá đi, thôi ngủ trước đã để mai còn đưa em ấy đi học, còn chuyện gì để sau rồi hãy tính **

_End chap 3_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro