Chương 1: Đôi chân tàn tật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Vực hôn lên trán Mễ Dư: "Em ở nhà ngoan ngoãn, anh sẽ mua bánh dâu em thích về, nhé?"

Cậu mỉm cười gật đầu với anh, chất giọng dịu dàng đáp lại: "Ừm, em sẽ chờ nó đó~"

Anh chào tạm biệt rồi đóng cánh cửa lại, không khí lãng mạn trong căn phòng cũng vì thế mà trầm xuống, chỉ còn lại tiếng tíc tắc của đồng hồ.

Cậu trầm ngâm suy nghĩ rồi lại cảm thấy đáng tiếc cho chiếc bánh dâu đáng quý ấy. Bởi vì hôm nay cậu sẽ rời đi.

Vì sao cậu lại làm vậy ư?

Cũng chẳng có gì to tát cả, đơn giản là vì.. cậu cảm thấy chẳng còn một chút vướng bận nào nữa rồi.

Chiều hôm qua, khi đang dọn dẹp căn phòng của cả hai, Mễ Dư vô tình thấy được cuốn nhật ký được cất sâu trong ngăn tủ của anh.

Cậu thật sự chẳng có lấy một tia tò mò, nhưng lý trí lại hối thúc cậu hãy mở ra. Sau một hồi lâu do chẳng thể đấu tranh thắng lý trí, cậu đành phải chịu thua mà lật những trang đầu của nhật ký, đập ngay vào mắt cậu là những dòng ghê tởm đến tận cùng của anh dành cho đôi chân bị liệt của cậu.

"8.7.2019
Hôm nay là ngày cưới với tên tàn tật kiêm ân nhân kia, thật buồn chán.

21.7.2019
Nhìn đôi chân tàn tật ấy xem, thật kinh tởm.

10.8.2019
Chỉ muốn chết quách đi cho xong, khó hầu hạ thật đấy.

30.12.2019
Nếu như cái tên đấy không nhảy ra cứu tôi, có lẽ giờ tôi còn được sống thoải mái hơn."

Ở cuối trang giấy một dòng như phá vỡ ký ức suốt 3 năm chung sống với nhau, kéo Mễ Dư ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực.

"31.12.2019
Có cách nào để ly hôn hay không?"

Tuy những dòng ấy đã được viết cách đây 3 năm nhưng cậu vẫn thấy rất nhẹ nhõm, bởi vì lần tai nạn ấy Mễ Dư cậu đây chỉ đơn thuần trả ơn mà thôi, chẳng cầu mong một sự trách nhiệm nào từ anh.

Thế nhưng trái ngược lại với sự mừng rỡ vì đã có thể trả ơn của Mễ Dư, Cố Vực lại tỏ vẻ dằn vặt và hứa chịu mọi trách nhiệm cho đôi chân bị liệt đến đáng thương này của cậu.

Suốt những năm chung sống, trên khuôn mặt anh lúc nào cũng treo lên nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện với cuộc hôn nhân này, nhưng sau lưng lại ghi chép những dòng nhật ký ghê tởm cậu.

Cũng phải thôi, làm gì có ai có thể nguyện ý chăm sóc cho tên tàn tật cả đời như cậu chứ?

Mễ Dư tiếp tục lật trang sau nhưng lại chẳng có một chữ nào, có lẽ dòng nhật ký 3 năm trước đã là cuối cùng rồi, một tia tò mò nổi lên trong lòng cậu, không biết anh còn ghét và tởn đôi chân này của cậu đến chừng nào.

Mễ Dư đặt cuốn sổ về lại vị trí cũ rồi tiếp tục dọn dẹp phòng ngủ của cả hai, chuyện ly hôn hay liệt gì gì đó tạm gác qua đã.

Cứ thế một ngày trôi qua, quay về với thực tại, cậu dùng đôi tay mảnh mai lăn bánh về phía phòng khách, từ từ cầm lên chiếc điện thoại.

Cậu bấm số gọi cho người bạn thân thiết, tiếng chuông vang lên vài tiếng liền nghe tiếng "bíp". Một chất giọng đầy năng động, hét thật to vào điện thoại: "A! Tiểu Dư cuối cùng cậu cũng chịu nhớ tới người bạn này là tớ rồi!"

Mễ Dư sững sờ một chút rồi bật cười thành tiếng đáp lại: "Phải phải, tớ nhớ tới người bạn ngốc của tớ rồi đây~"

Giọng cậu ta liền trầm xuống, nghe như giận dỗi: "Cậu chỉ biết trêu ghẹo tớ thôi!"

Cậu tiếp tục chọc ghẹo Trần Lâm: "Được rồi, cậu không có ngốc, cậu là một đại ngốc!"

Trần Lâm như nổi cơn thịnh nộ mà quát lớn vào điện thoại: "Tớ không phải! Cậu chờ đó tớ sẽ tới cắn chết cậu!"

Cậu phì cười: "Không chừng người bị cắn sẽ là cậu đó, mau mau tới đây tỉ thí một trận!"

Một màn tí thỉ võ mồm diễn ra khốc liệt, do không thể không phân thắng bại, Mễ Dư chỉ đành bất đắc dĩ gạt qua rồi bình tĩnh nói: "Tớ không đùa nữa, Lâm Lâm cậu có thể giúp tớ một chuyện không?"

Có lẽ do nghe thấy giọng cậu có chút thay đổi, Trần Lâm cũng mau chóng hắng giọng: "Có chuyện gì sao?"

Cậu không nhanh không chậm đáp lại: "Ừm, cậu có thể làm cho tớ một đơn ly hôn được không? Tớ muốn ly hôn với Cố Vực nhưng.. đôi chân này không thể."

Sự tĩnh lặng lại lần nữa lắp đầy căn nhà, người bạn phía bên kia điện thoại dường như rơi vào sững sờ, mãi một lúc sau cậu ta mới trả lời lại: "Cậu.. không giỡn đó chứ? Chẳng phải anh ấy đã chăm sóc cậu suốt 3 năm nay sao?"

Cậu thầm nghĩ rồi lắc đầu như đã hạ quyết tâm mà trả lời: "Phải, nhưng cũng vì chuyện đó nên tớ đã luôn không dám mạnh mẽ đối mặt với nó, nhận được sự trả ơn của anh ấy cũng không phải điều tốt lành gì cả, tớ rất áp lực với nó."

Trần Lâm: "Tớ không hiểu."

Cậu im lặng một chút rồi đáp: "Sau khi ly hôn tớ sẽ kể.. thật đấy."

Sau một hồi thảo luận, Trần Lâm cuối cùng cũng chấp nhận làm đơn ly hôn giúp cho cậu, cậu ta hứa sẽ có ngay trong chiều nay.

Mễ Dư lần nữa cảm thấy mừng rỡ, miệng cũng cong lên một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro