chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Nam lúc này mới phát hiện mười mấy anh em phụ trách lèo lái và phục vụ trên thuyền đã vây xung quanh.

"Em có biết sau này tên gián điệp đó ra sao không? Hắn đã tự sát sau khi bị phát hiện, thi thể bị anh ném xuống biển. Sau này anh đã thề rằng, nếu còn để anh phát hiện có gián điệp, tìm được một tên thì ném một tên!"

"Đồ khốn! Thả tôi ra!" Trong cuộc vật lộn Dịch Nam bị năm, sáu tên đánh ngã, bị đè chặt trên boong thuyền. Boxing với karate của Dịch Nam đều vô cùng xuất sắc, bình thường cậu ứng phó từ bốn đến năm người cũng không thành vấn đề, nhưng hôm nay trong lúc đánh nhau cậu phát hiện hình như sức lực của mình đang dần mất đi.

Cậu nhận ra rằng Thương Vũ đã bỏ thuốc vào ly soda.

"Thương Vũ, tên khốn nạn! Anh ném tôi đi, ném ngay bây giờ đi!"

"Dịch Nam, cậu quá ấu trĩ quá đơn thuần! Cậu tưởng tôi là đứa con nít ba tuổi sao? Nơi đây cách bờ biển không xa, đem một quán quân bơi lội của trường quăng xuống nước, tôi chẳng phải là quá mạo hiểm sao? Hơn nữa, trước khi xuống nước cậu không cần mấy anh em giúp cậu làm động tác khởi động à?" Không đợi cho Dịch Nam kịp trả lời Thương Vũ đã làm dấu tay, mấy tên đàn em nắm lấy hai chân của Dịch Nam kéo lê cậu đến cạnh hồ bơi trên du tuyền. Dịch Nam nhìn thấy hồ nước kia ban ngày trong xanh đến thế, trong đêm lại ánh lên những tia sáng xanh thẫm.

Một người trung niên tuy không cao nhưng vô cùng lực lưỡng mang một cái máy bơm nước loại nhỏ từ dưới khoang thuyền lên, đây vốn là công cụ dùng để thoát nước trong tình huống khẩn cấp. Người trung niên đó thả một đầu của máy bơm nước vào trong hồ bơi, và đầu ra của máy bơm nước bị cắm vào một ống nhựa thô. Bây giờ Dịch Nam toàn thân vô lực nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, tứ chi của cậu bị đè chặt lên boong thuyền. Có mấy cánh tay không an phận còn nhân lúc này mà trêu chọc cậu, người đàn ông trung niên sau khi bài trí xong cái máy bơm nước thì cầm đầu còn lại của cái ống nhựa đi về phía Dịch Nam.

Dưới sự phản kháng kịch liệt của Dịch Nam cái ống nhựa vẫn bị nhét vào sâu trong cổ họng của cậu. Cậu hiểu Thương Vũ muốn làm gì, cơ thể bị đè chặp trên mặt đất cố sức vùng vẫy. Trong đám hỗn độn, cậu nhìn thấy Thương Vũ lạnh lùng đứng ở một bên, con người hôm qua vẫn còn hôn cậu một cách đắm say giờ đây mặt không cảm xúc, gật đầu nhẹ với tiểu Lạc – người đang khống chế sự tắt mở của cái máy bơm nước.

Một lượng lớn không khí trong ống nhựa bị đẩy vào trong bụng Dịch Nam, tiếp đó là chính dòng nước biển lạnh giá mặn chát dưới áp lực cực lớn điên cuồng chảy vào trong cổ họng của cậu, thuận theo thực quản nhanh chóng trôi tuột xuống bụng, Thương Vũ nhìn thấy cái eo mềm mại thon gọn của Dịch Nam từ từ trương lớn lên. Sự thật là mọi người trên boong thuyền đều có thể thấy rõ tốc độ phồng lên của phần bụng Dịch Nam và lúc này nơi eo Dịch Nam vẫn còn đeo sợi dây nịt da cá sấu do Thương Vũ tặng, siết chặt lấy phần eo đang trướng phồng lên một cách nhanh chóng của cậu.

Nhìn thấy Thương Vũ lại gật đầu vài cái, tiểu Lạc tắt máy bơm nước.

"Mùi vị được không? Không thua gì soda đá thêm muối chứ?" Thương Vũ ngồi trên chiếc ghế bố đặt trên boong thuyền, thị ý những người đang đè Dịch Nam rút cái ống nhựa trong cổ họng cậu ra, kì thật bây giờ dù cho không có người đè xuống thì cậu cũng không đứng lên nổi. Trong giây phút cái ống bị rút ra khỏi cổ họng, Dịch Nam giống như một con cá bụng to mới bị ném lên bờ, trên boong thuyền không ngừng vùng vẫy khuấy động, cậu nôn không ngừng, như cố gắng nôn hết lượng nước trong bụng ra.

"Các Lạp, mày đi giúp cậu ta."

Sau vài từ đơn giản của Thương Vũ, một gã cao lớn cơ bắp có tướng tá của một vận động viên quyền anh đến cạnh Dịch Nam, sau đó chân phải dùng lực đạp mạnh xuống bụng của Dịch Nam.

Theo sau tiếng thét không thể ức chế, Dịch Nam phun ra vài ngụm máu tươi, tiếp đó huyết dịch tựa như mất khống chế mà chảy ra từ miệng Dịch Nam ......

Thương Vũ cầm lấy tệp tài liệu màu xanh đứng dậy đi đến phía trước Dịch Nam. Đôi môi của Dịch Nam bị nhuộm đỏ bởi dòng máu tươi không ngừng chảy ra khẽ động đậy, nhưng cổ họng cậu lại không phát ra bất kì âm thanh nào.

"Vốn dĩ chúng ta đã có cơ hội." Thương Vũ đổ hết mọi thứ trong tệp hồ sơ ra trước mặt Dịch Nam, đó là hồ sơ lưu trữ kể từ khi thi vào học viện cảnh sát đến giờ của cậu, trong đó còn lẫn một xấp ảnh, nơi trong ảnh là chỗ hôm trước Dịch Nam đã tới – nhà hàng hải sản Thành Đô, Dịch Nam trong ảnh trịnh trọng bàn giao một cái đĩa mềm và phong bì màu trắng cho Hoàng đội trưởng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro