Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý thức một lần nữa trong nháy mắt trở lại đại não, cái Ninh Khải cảm nhận đầu tiên chính là đau.
Cậu nhắm mắt lại, cố sức đưa tay ra sờ sờ trái tim vị trí của chính mình, nhưng không có phát hiện một tia dị dạng.
Không có sự dị thường? Ninh Khải đột nhiên mở mắt ra kiểm tra thân thể của chính mình, phát hiện mình mặc một cái áo khoác màu xanh sẫm, bên trong là một bộ  quần áo màu đen, vị trí trái tim khỏe mạnh, thậm chí còn có thể cảm nhận được nó đều đều mạnh mẽ nhảy lên, nào có giống dáng vẻ bị người ta chọc vào một dao?
Sau đó cậu liền phát hiện tại sao mình cảm thấy đau, đó là cảm giác quen thuộc, cảm giác cồn xộc lên não mang đến đau đầu.
Xảy ra chuyện gì?
Cậu mê man nhìn chung quanh, phát hiện nơi này đại khái là sân thượng của một  ngôi nhà lớn, trống rỗng, xung quanh có một ít rác rưởi cùng phế phẩm, hắn đang ngồi ở lối đi về dưới lầu, trên đầu còn lơ lửng một chiếc đèn bị gió thổi đến lảo đà lảo đảo.

Buổi tối gió mát, đặc biệt là ở trên lầu thượng cao như thế này, gió lạnh từ cái cổ rót vào thân thể, làm hắn rùng mình một cái. Ninh Khải không thể không đem cổ áo kéo cao lên, sau đó vỗ vỗ mặt của mình để cho mình tỉnh táo chút.
Tại sao tim không có chuyện gì? Lý Cảnh Huy đâu? Nơi này lại là nơi nào?
Vô số nghi vấn quấn quanh cậu, sau khi cậu chống đất đứng dậy lại càng trở nên hoảng hốt, thật vất vả đỡ người đứng thẳng mới phát hiện mình ở nơi này xem ra có chút quen thuộc?
Đến cùng là ở nơi nào đây?
Cậu vòng quanh trung gian đường nối đi tới chỗ khác, bất thình lình, hai vật thể ánh vào tầm mắt.
Một là một người chặn ngang treo ở trên hàng rào quay lưng về phía cậu, còn một cái khác, là một tờ giấy màu trắng, bị gió thổi đến kề sát trên hàng rào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ninh Khải mồ hôi lạnh tuông ra, cậu trợn to con mắt gần như sắp từ bên trong  viền mắt nhảy ra ngoài ——
Khó trách cảm thấy cái sân thượng này quen thuộc như thế, này, này không phải chính là tám năm trước mình đã ở trên sân thượng của cái tòa nhà này sao! ! !
Lúc này cậu mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao giống như một lần nữa xem kỹ chính mình lúc không có mỡ thừa, cổ họng bên trong không có cảm giác muốn ho khan,  so chính mình cùng với trước hầu như có thể nói là người nhẹ như chim yến!
Nhìn lại một chút người trước mặt, tình cảnh này không phải chính là mình buổi tối hôm đó tám năm trước một đêm phất nhanh hay sao! !
Ký ức như thủy triều dâng lên đầu óc của cậu, tám năm trước, cũng là một buổi tối như vậy, Cậu uống rượu say không biết tính sao liền bò lên sân thượng, sau đó nhìn thấy một người treo ở trên hàng rào, nơi này cao mười mấy tầng, liền như vậy treo ở phía trên, lúc nào ngã xuống cũng không biết. Cậu đã nghĩ quá khứ liền để nó qua nên đi qua đem người kéo xuống, nhưng là ở đó có một vật thể màu trắng nhảy vào trong mắt, sự chú ý của cậu hoàn toàn bị nó thu hút.
Cậu thay đổi phương hướng, tay nắm lấy tấm giấy bị gió mạnh thổi đến mức sắp bay, ở ánh đèn lờ mờ , hắn nhìn thấy mặt trên ghi bài con số.
Là một người khốn cùng chán nản không việc làm, một đêm làm giàu vẫn là điều cậu luôn ước mơ. Bởi vậy coi như không được ăn cơm cậu cũng sẽ tiết kiệm được tiền mua vé xổ số, mỗi kỳ mở ra hy vọng, chính là cha đẻ sống lại cũng không thể ngăn cản cậu xem mở thưởng, cậu sẽ không nhớ lầm, nhóm dãy số này chính là ngày hôm nay bên trong giải nhất kia xổ! ! !
Thật khó kiềm chế được hưng phấn , không nghĩ tới cho sự nghiệp không trả giá quyên tặng nhiều năm như vậy, lại sẽ ở cái thể loại này do vận may run rủi mà nhặt được đến giải nhất, tiền thưởng là ít nhiều tới 2 trăm triệu?
Cậu mừng như điên, ở tại chỗ này hôn môi tấm vé xổ số kia, hoàn toàn không có chú ý tới tình hình một bên.
Vừa lúc đó, âm thanh kim loại gãy vỡ không đúng lúc vang lên đánh gãy tâm trạng mừng như điên của cậu, làm cậu không thể không đem ánh mắt đưa đến một bên, có thể đã không kịp , cái cây lan can hai bên lại đồng thời gãy vỡ, sau đó mặt trên mang theo người kia muốn cùng rớt xuống!
Mà từ lúc bắt được vé xổ số đến khi người kia ngã xuống, cách chỉ có mười giây !
Ninh Khải sau một đêm phất nhanh, đã từng vô số lần nghĩ tới, nếu như mình lúc đó trước tiên cứu người kia lại rồi mới đi nắm vé xổ số, thì sẽ như thế nào? Nhưng rất nhanh cậu liền phủ định ý nghĩ này, bởi vì nếu như trước tiên cứu người, như vậy vé xổ số liền sẽ lập tức bị gió cuốn đi, cũng không còn cách nào tìm. Còn nếu như trước tiên nắm vé xổ số, trung gian cách mười mấy mét cũng không đủ thời giam để cậu đi kéo người kia. Nói cho cùng, đây là thời điểm bắt buộc  phải đưa ra sự lựa chọn.
A. Của cải của chính mình
B. sinh mệnh người khác?
Cảm giác kia thật giống như chính mình là đao phủ thủ, trơ mắt mà nhìn một người ở trước mắt hắn mất đi sinh mệnh.
Loại cảm giác áy náy dằn vặt cậu một trận, nhưng rất nhanh cậu đã bình tâm lại, thiết nghĩ việc trở thành phú ông, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ sinh hoạt xa hoa tùy theo nhặt được mà đến, lúc trước ăn chơi trác táng dần dần từng bước tạo ra trong lòng cậu cảm giác áy náy.
Bây giờ, cậu lại trở về ngã ba cuộc đời mình, vấn đề giống như vậy sắp xếp ở trước mắt. Tài phú hay là sinh mệnh người khác?
Liền ở trong đầu cậu ánh sáng lóe lên giống như bỏ qua vô số ý nghĩ nhất thời, cậu nhìn thấy gió mang theo người cùng lan can run lên một cái, có vẻ như đã bắt đầu hơi gãy vỡ; mà một bên tấm vé xổ số kia cũng chỉ còn một phần nhỏ treo ở trên lan can, thật giống một giây sau sẽ theo gió mà đi.
Việc này không nên chậm trễ, cậu đột nhiên bước chân ra lao nhanh đến, tuy rằng cồn làm cho thân thể trở nên hơi trì độn, nhưng đến cùng là tuổi trẻ lực tráng, không tới vài bước cậu liền chạy đến bên lan can, chỉ là lần này, phương hướng đã thay đổi, là nhắm vào người kia mà đến.
Ông trời, nếu ngươi để ta một lần nữa lựa chọn, như vậy lần này, ta chọn B!
Thời điểm sắp đụng tới người kia, lại truyền tới một tia âm thanh gãy vỡ, so với vừa nãy âm thanh càng thêm lanh lảnh rõ ràng, cậu e sợ không kịp, liền phóng người lên, nhanh chân nhảy đến bên cạnh ôm lấy eo người đang treo ở trên lang can.
Cùng lúc đó, lan can hai bên triệt để gãy vỡ, mất đi chống đỡ dài hơn nửa mét kim loại thẳng tắp từ tầng 15 rớt xuống.
Còn chưa kịp lấy hơi, Ninh Khải trước mắt bay qua chỗ tấm vé số mỏng manh. Tờ giấy kia nhẹ nhàng mà ở trước mắt cậu lăn lộn một hồi, sau đó liền bị một trận gió mạnh quất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Cậu quay mặt sang nhìn một chút chỗ nguyên bản dán một tờ giấy, mặt trên giờ phút này quả nhiên đã rỗng tuếch.
Cậu đem người trong tay để trên mặt đất, người kia nhìn qua không quá cao tráng, thể trọng nhưng không nhẹ, sau đó cậu cũng đặt mông ngồi trên xuống, thở hổn hển nhìn một chút bầu trời của tám năm trước cùng tám năm sau cũng không hề có sự khác biệt, đầy những ngôi sao lẳng lặng mà khảm nạm ở trong trời đêm, chứng kiến vô số Luân Hồi, chôn dấu quá nhiều cố sự.
Từ trong lòng móc ra thuốc lá, vừa nhìn lại còn là chính mình tám năm không đánh qua cửa lớn. Đốt thuốc hút một hơi, cậu rốt cục có cảm giác một lần nữa sống lại.
Bên cạnh cái người gặp đại nạn không chết nằm trên mặt đất không nhúc nhích như chết rồi kia mà đem khói bụi gảy tại trên đầu hắn, sau đó nhếch miệng cười nói một câu: "Tiểu tử, lần này, ta nhưng là nắm hai trăm triệu mua mạng của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro