11-12-13-14-15-16-17-18-19-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Nhớ lại chuyện đã qua

Từng ngày từng ngày trôi qua, nụ hôn dành cho Hạ An cũng dần dần phai nhạt, ngày đó cậu tìm rất nhiều lý do để cho mình bình tĩnh trở lại. Có lẽ là bởi vì anh chỉ muốn nhìn xem phản ứng của cậu nên mới giễu cợt thôi.

Quan hệ giữa Hạ An và Cung Lăng, có chút biến hóa , nhưng mà không nói được đã biến hóa ở chỗ nào. Dù sao, cứ như vậy thôi.

Nhưng mà, mười ngày sau đó...

Hạ An thở dài rời khỏi căn nhà thuê của mình, không biết nên đi đâu. Hạ An gọi điện thoại cho Khúc Uy.

"Khúc Uy, tớ bị chủ cho thuê nhà đuổi ra ngoài, cậu nói cho tớ biết xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào, chủ nhà đã nói với cậu là OK, hai người rốt cuộc nói OK về chuyện gì" Khúc Uy tiếp điện thoại lên, Hạ An liền đi thẳng vào vấn đề.

"Hạ An, cậu dừng lại một chút a, kỳ thật, một tháng trước, chủ nhà cùng với tớ OK là muốn lấy lại nhà để làm phòng cưới cho con của bà ấy."

"Sao cậu không nói sớm a" Hạ An quát, hiện tại làm cậu bị đuổi vào buổi tối, cậu biết đi nơi nào tìm nhà ở chứ. "Vốn là muốn nói từ sớm, nhưng mà... Ta không nghĩ tới nên quên mất."

"Vậy hiện tại cậu đang ở đâu?"

"Tớ đang ở nhà Đình Đình, cậu cứ tìm một cái khách sạn nghỉ một đêm trước đã. "

"Tiền tháng này của ông đây đã tiêu hết trơn rồi." lần trước lúc mua quà sinh nhật cho Cung Lăng Quá đã phí không ít .

"Hử, sao lại như vậy?" Hạ An là người luôn luôn tỉnh táo nha.

"Cậu quản tớ làm gì" Hạ An tức giận nói

"Hạ An, hiện tại tớ ở ngoại ô, trễ như vậy, cũng không tới được, thật sự không được, ngươi trở về nhà đi" Khúc Uy nhỏ tiếng đề nghị.

"Về nhà? A, không." Hạ An quyết đoán cự tuyệt. Tình nguyện ngủ ngoài đường cũng không nguyện ý quay về cái nơi gọi là nhà kia. Lúc trước rời khỏi là vì muốn tránh bọn họ thật xa "Được rồi được rồi, mày cút đi." Hạ An nhớ lại.

Cúp điện thoại, Hạ An kéo hành lý đi mà không có điểm đến, ngẩng đầu nhìn trời, làm sao bây giờ, phải đi đâu? Bầu trời tối đen, trên người một phân tiền cũng không có, có thể đi đâu được a. Đột nhiên bầu trời đổ mưa, Hạ An nhanh chóng tìm chỗ tránh mưa, bất tri bất giác, Hạ An dừng trước cửa nhà Cung Lăng. Mưa càng rơi càng lớn, không có chút dấu hiệu dừng lại, hơn nữa, còn bắt đầu có sấm, Hạ An bị hù, ngồi xổm xuống ôm lấy chân của mình, vùi đầu giữa hai chân. Gió lạnh thổi qua, Hạ An lạnh run, tiếng sấm không ngừng. Hạ An ngay cả hít thở cũng không thông thuận. Trong đầu lúc này lại xuất hiện đoạn kí ức không muốn nhớ đến nhưng cũng không quên đi được.

Tự sát, vứt bỏ, mắng, ngược đãi.

Không thể chịu nổi, từng đợt sấm vang lên giày vò Hạ An.

Cung Lăng nhìn ngoài cửa sổ, mưa to còn có tiếng sấm rất lớn, không khỏi nhớ tới buổi tối đó, cũng là sấm chớp, tình cảnh Hạ An sợ tới mức ôm lấy anh. Mơ hồ trong lúc đó, Cung Lăng giống như nghe thấy được tiếng kêu của Hạ An, nghĩ nghĩ đứng dậy tới cửa, mở cửa, chỉ nhìn thấy Hạ An ôm chân của mình rúc vào góc run rẩy bộ dáng chật vật. Cung Lăng cởi áo khoác choàng lên người cậu nói: "Hạ An, sao cậu lại ở đây?"

"Tôi... Tôi..." Hạ An ngẩng đầu lên, trong vành mắt đã đong đầy nước mắt.

Cung Lăng biết cậu sợ tiếng sấm, không có nhiều lời, dìu cậu vào phòng. Cung Lăng muốn đi lấy khăn mặt cho cậu, Hạ An lập tức bắt lấy tay Cung Lăng, "Đừng... đừng đi, đừng rời đi, cầu anh, không cần rời đi "

Cung Lăng kéo tay Hạ An qua, ôm lấy cậu "Tôi ở chỗ này, sẽ không đi đâu."

Tám chữ đơn giản như vậy lại khiến Hạ An cảm thấy an tâm không ít.

Cung Lăng đành phải ôm Hạ An ướt sũng, còn phải an ủi cậu. Ở bên cạnh cùng cậu vượt qua thời khắc sợ hãi này.

Kỳ thật, Cung Lăng cũng muốn hỏi, tại sao Hạ An lại sợ sấm như vậy. Không phải sợ hãi bình thường, mà là sợ hãi mang theo trốn tránh. Nhưng mà Cung Lăng không hỏi, anh muốn Hạ An tự nguyện nói ra.

Chương 12: Thu nhận và giúp đỡ

Qua một lúc rất lâu, Hạ An ở trong ngực Cung Lăng nói: "Năm ấy, tôi tám tuổi, bọn họ liền bỏ tôi, bọn họ bởi vì việc làm ăn thất bại mà tự sát ngay trước mặt tôi, cho dù tôi cầu xin như thế nào đi nữa, bọn họ cũng không nguyện ý liếc mắt nhìn tôi một cái. Lúc đó trời cũng tối đen, mưa to, sấm chớp đùng đùng."

Tiếng sấm cũng dần dần dừng lại, Hạ An ngồi dậy nói tiếp: "Sau đó, căn nhà duy nhất mà bọn họ lưu lại bị mợ bán lấy hết tiền, tôi vào nhà mợ ở. Mợ khi nào cũng nói tôi đã khắc chết cha mẹ, làm hại bà phải nuôi một tên phế vật, đồ bỏ đi. Khi đó thân thể của tôi rất yếu, cái gì cũng không làm được, mợ liền đánh tôi, đánh không chết tôi, nên chuyển sang mắng chết tôi. Có đôi khi, mợ còn nói tại sao tôi không phải là nữ, như vậy bà cũng có thể đem tôi đi bán kiếm tiền. Cậu thích đánh bạc, mỗi lần đánh thua về luôn đánh tôi. Hai người họ luôn bắt tôi làm rất nhiều rất nhiều việc nguy hiểm, bọn họ ước gì tôi chết đi thì thật là tốt."

Cung Lăng nghe đến đó, có chút đau lòng Hạ An. Đưa tay ôm lấy Hạ An, lúc này khóe mắt Hạ An chảy ra một giọt nước mắt, cậu nói tiếp: "Ngày đó, hai người bọn họ trở về nhà lại đánh tôi một trận, lần này không giống với ngày thường, bọn họ một bên mắng, một bên muốn đánh chết, tôi thực sợ hãi, muốn né ra, nhưng mợ kéo tôi đập đầu vào vách tường, sau đó tôi hôn mê. Khi...tỉnh lại, tôi nằm ở bãi rác. Ngày đó sấm lại đánh rất to."

Sau khi Cung Lăng nghe xong, rốt cuộc hiểu rõ tại sao Hạ An lại sợ hãi tiếng sấm. Ôm chặt Hạ An, nhưng không ngờ Hạ An không cần anh an ủi

Đẩy Cung Lăng ra, mỉm cười một cái nói: "Nhưng mà hiện tại tôi không sao , thật sự, tôi rất tốt, không có việc gì" Như vậy mà vẫn còn rất tốt? Cung Lăng cũng biết cậu đang cậy mạnh, Hạ An, luôn luôn không muốn trở thành phiền phức của người khác

Cung Lăng nhìn cậu tươi cười, người này, thời thời khắc khắc đều cười, bất luận là vui hay không vui. Cung Lăng không thích cậu cậy mạnh tươi cười, ôm Hạ An vào lòng, gắt gao, không cho phép cậu đẩy ra. Cung Lăng ghé vào tai cậu nhẹ nhàng, ôn nhu nói: "Hạ An, ở trước mặt tôi, cậu không cần kiên cường." Cung Lăng đau lòng vì cậu, đau lòng vì những gì mà Hạ An đã trải qua."Sau này, ít nhất tôi sẽ không bỏ cậu lại."

Nói xong, Hạ An ở trong ngực Cung Lăng run rẩy. Bởi vì lời anh nói, toàn bộ kiên cường đều tan rã .

Hạ An cảm thấy mệt mỏi , hỗn loạn liền ngủ mất. Cung Lăng nhìn thấy Hạ An ngủ trong lòng mình, lơ đãng nở nụ cười.

Hạ An khi...tỉnh lại, đang nằm ở trên giường Cung Lăng. Hạ An đột ngột ngồi dậy nói: "Ngại quá, tôi lập tức sẽ rời đi, sẽ không quấy rầy đến anh."

Cung Lăng đóng sách lại, nói: "Cậu hiện tại đã quấy rầy đến tôi. Hơn nữa, đêm đã khuya, cậu muốn đi như thế nào?"

A... Hạ An nhất thời không biết trả lời thế nào.

"Nói đi." Cung Lăng đột nhiên nói một câu. Dưới trời mưa to, cầm hành lý tới cửa nhà anh, lý do khẳng định không chỉ là sợ hãi.

Hạ An thật không ngờ Cung Lăng thông minh như vậy, đã có thể đoán được.

"Phòng thuê của tôi bị chủ nhà thu hồi làm phòng tân hôn, tiền tháng này của tôi đã tiêu hết, cho nên không có tiền đến khách sạn ở, sau đó trời mưa, sau đó đi đến nhà của anh." Hạ An đành phải thành thật khai báo, "Nhưng mà, tôi sẽ không quấy rầy anh lâu. Tôi chỉ ở đây một buổi tối thôi, một buổi tối là đủ rồi." Hạ An lặp đi lặp lại.

Cung Lăng cười khẽ một tiếng, sau đó đi đến trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu, lấy tay xoa xoa đầu Hạ An nói: "Nhìn cậu đáng thương như vậy, tôi sẽ thu nhận và giúp đỡ cậu."

Hạ An khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Cung Lăng nói: "Thật sự sao?"

"Ừ."

"Cám ơn anh, Cung Lăng, có người bạn như anh thật sự là phúc khí của tôi." Hạ An cảm tạ nói. Tuy rằng Hạ An thích Cung Lăng, nhưng mà cũng sẽ không vọng tưởng Cung Lăng cũng sẽ thích người như cậu. Cho nên chỉ có thể dùng bạn bè để hiểu.

Nhưng mà Cung Lăng nghe được đột nhiên không vui. Đứng dậy nói: "Cậu tiếp tục ngủ đi." Sau đó ra ngoài.

Cung Lăng chờ đợi ở thư phòng một đêm, bởi vì anh đang suy nghĩ một chuyện. Trong đầu toàn bộ là một người —— Hạ An. Hạ An được mình cứu, Hạ An ở trong gió lạnh chờ mình nói muốn báo ân, Hạ An thật cẩn thận có chứa chút chờ mong, Hạ An sợ hãi tiếng sấm, Hạ An ở trong góc không được để ý tới, Hạ An quang minh chính đại nhìn mình, Hạ An tận tâm tận lực giúp mình tổ chức sinh nhật, Hạ An tùy tùy tiện tiện, Hạ An bị hôn, Hạ An vui vẻ cười rộ lên, Hạ An không vui cũng cậy mạnh cười rộ lên... .

Toàn bộ, đều là Hạ An. Cung Lăng cười cười, xem ra, đúng là anh có tình cảm với cái người ngu ngốc kia.

Chương 13: Tiêu Nhan xuất hiện

Cung Lăng tới phòng Hạ An đang ngủ, mở cửa, Cung Lăng nhìn thấy Hạ An nằm trên giường im lặng ngủ, trong lòng âm thầm không biết đang suy nghĩ gì.

Buổi sáng hôm nay, khi Hạ An...tỉnh lại, Cung Lăng đã rời nhà . Hạ An đơn giản thu thập một chút liền đi học.

Giữa trưa, thầy giáo ở trên thao thao bất tuyệt, Hạ An cẩn thận ghi chép. Đột nhiên di động trong ngăn kéo rung lên, Hạ An rút ra nhìn thấy tin nhắn là Cung Lăng gửi tới: Lập tức tới đây!

Lúc này Hạ An cũng không có biện pháp định tâm, không ghi chép nữa, nhanh chóng nhắn lại: Làm sao vậy?

Rất nhanh tin nhắn đã tới rồi: Đừng nói nhảm, nhanh lên.

Hạ An nghĩ có lẽ là Cung Lăng có việc gì gấp, mới có thể như vậy. Cho nên nói với thầy giáo một câu sau đó chuồn ra ngoài, chuồn ra khỏi trường học. Hiện tại đúng 12 giờ trưa, xe công cộng đều chật ních , Hạ An nghĩ Cung Lăng tìm cậu rất gấp, nghĩ một chút, nhanh chân chạy bộ đến nhà Cung Lăng.

"Hô ~ hô ~" Hạ An vịn tường thở. Điều chỉnh hơi thở một chút, Hạ An mở cửa chính nhà Cung Lăng ra. Ở huyền quan không chỉ có một đôi giày của Cung Lăng, còn có một đôi.....giày cao gót. Ai tới sao? Hạ An đi lên bậc thang, đứng ở phòng khách, chứng kiến trên ghế sa lon Cung Lăng đang tán gẫu vô cùng vui vẻ cùng một cô gái xinh đẹp mà cậu chưa từng gặp qua. Nói chuyện tự nhiên nhưng hòa hợp, còn truyền đến tiếng cười của hai người.

Cô gái xinh đẹp vừa quay đầu lại, Hạ An liền nhìn rõ cô, mái tóc đen dài rối tung xinh đẹp, hé ra khuôn mặt khéo léo tinh xảo, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết khi cười rộ lên, thật đúng là xinh đẹp.

Cô gái xinh đẹp thấy Hạ An liền hỏi Cung Lăng: "Lăng, đây là?" Lăng? Lại có thể gọi anh là Lăng? Cách gọi thân mật như vậy, quan hệ không tầm thường.

Cung Lăng giới thiệu nói: "Hạ An."

"À, vậy cậu ta sao lại tới đây?"

"Nấu cơm, em mới vừa xuống máy bay, nhất định là đói bụng." Cung Lăng ôn nhu nhìn cô gái, săn sóc nói. Mà Hạ An lại âm thầm cảm thấy mất mát, nguyên lai a, còn tưởng rằng tìm cậu là có chuyện trọng yếu gì, thì ra là gọi về để làm cơm, sáng sớm biến mất như vậy cũng là bởi vì cô bé này rồi. Hạ An nghĩ như vậy, trong lòng có chút khổ sở.

"Thì ra là như vậy a, vậy cậu ta chính là bảo mẫu rồi." Cô gái kéo tay Cung Lăng nói.

Cung Lăng không trả lời cô, xoay người về phía Hạ An, thanh âm cũng trở nên lãnh đạm không ít, "Cậu đi làm cơm trước đi."

"Vâng." Hạ An quay đầu rời đi về phòng bếp, cảm giác có chút chua sót.

Cung Lăng liền mang cô gái tới ban công, hai người vừa uống cà phê, vừa nói chuyện.

Hạ An ở trong phòng bếp, trong đầu tất cả đều là động tác thân mật của Cung Lăng cùng cô gái kia, Cung Lăng đột nhiên đi ra vỗ vỗ bờ vai của cậu, Hạ An hoảng sợ, nhìn phía sau là Cung Lăng mới hỏi: "Sao anh lại tới đây?" Anh không phải ở bên cạnh cô gái kia sao

"Nhắc nhở cậu, tiểu Nhan cô ấy không thích ăn tỏi, cậu đừng bỏ." Đối với cô gái kia thật sự là ôn nhu a.

"Vâng, tôi đã biết." Hạ An gật đầu, Cung Lăng xoay người muốn rời khỏi phòng bếp, nhưng mà Hạ An gọi Cung Lăng lại.

"Cô gái kia là ai?" Quả nhiên vẫn hỏi .

"Vị hôn thê của tôi, Tiêu Nhan." Cung Lăng không quay đầu lại. Nói xong liền rời đi.

Nghe Cung Lăng nói, Hạ An cười khổ, thật là ngu, vì sao phải hỏi chứ. Không hỏi, có lẽ còn dễ dàng lừa gạt mình, bản thân sẽ không đau lòng như vậy. Biết rõ, không có khả năng với Cung Lăng, Cung Lăng đối với cậu mà nói, xa xôi không thể chạm đến được, toàn là tự mình đa tình thôi. Còn cô gái kia, xinh đẹp như vậy, tính cách nhất định cũng rất tốt. Người mà Cung Lăng trúng ý làm sao có thể kém được. Càng nghĩ trong lòng lại càng buồn.

Hạ An nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, thầm nghĩ đi ra ngoài tìm chỗ không có ai, phát tiết sự yếu ớt của mình.

Nhưng mà Tiêu Nhan lại giữ Hạ An lại, Cung Lăng cũng không nói gì.

Lúc ăn cơm, Cung Lăng đều gắp một ít thức ăn để vào trong bát Tiêu Nhan, Tiêu Nhan đối diện với Cung Lăng, cười cười. Những việc này rơi vào mắt Hạ An vô cùng chói mắt, thoạt nhìn hai người họ chính là một đôi tình nhân thực hạnh phúc, không, hai người họ chính là tình nhân.

Hạ An không có tâm tình ăn cơm, tùy tiện nói: "Tôi còn có việc, đi trước." Cậu muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Lúc trước, bởi vì Cung Lăng mà cảm thấy cao hứng, mà hiện tại cũng bởi vì Cung Lăng mà cảm thấy đau lòng.

Hạ An vừa rời khỏi, nụ cười ôn nhu của Cung Lăng liền thu lại, tiếp tục ăn cơm.

Chương 14: Sa vào

Hạ An ra khỏi nhà Cung Lăng thì không biết đi đâu, ở trên đường một hồi lâu, lúc hoàng hôn, Hạ An gọi điện thoại kêu Khúc Uy đi uống rượu. Hạ An cầm một ly rượu mãnh liệt mà nốc, Khúc Uy thấy liền hoảng, "Ai, Hạ An, cậu làm sao vậy? Có chuyện gì đau lòng?"

Hạ An không nói lời nào, cứ uống rượu. Vừa nghĩ tới bộ dạng xứng đôi của hai người họ, trái tim Hạ An liền đau nhói. Khúc Uy cũng không biết bây giờ phải làm sao cho tốt. Chờ Hạ An uống đến mức đứng cũng không vững nữa, Khúc Uy đi lên dìu cậu, Hạ An giơ tay tát một cái, còn thì thầm: "Cung Lăng, anh cái tên hỗn đản, anh đã có vị hôn thê rồi sao không nói sớm!"

Khúc Uy bụm mặt ủy khuất, Hạ An xem hắn là Cung Lăng . Khúc Uy giải thích: "Hạ An, cậu tỉnh táo một chút, tớ là Khúc Uy, không phải Cung Lăng." Hạ An không có nghe lời của hắn, nói tiếp: "Tôi thật sự là một tên ngu ngốc! Vì sao lại yêu thích anh, vì sao lại là anh, lúc đầu tại sao tôi phải đi báo ân! Không đi báo ân thì sẽ không quen biết anh, không biết anh thì sẽ không yêu thích anh." Khúc Uy đỡ lấy cậu, thầm nói, phải không, báo ân gì chứ, cậu xem, giao tâm ra luôn rồi. Khúc Uy vừa định an ủi cậu, Hạ An lại xoay người, Khúc Uy nhanh chóng trốn, Hạ An lại hô: "Cung Lăng, em thích anh, thật sự thích anh, thực thích anh."

Khúc Uy khóc lóc trong lòng, Hạ An mượn rượu làm càn . Hạ An sẽ không làm chuyện gì với hắn chứ.

Sau đó, Cung Lăng xuất hiện, một phen đoạt lấy Hạ An: "Em ấy giao cho tôi."

Khúc Uy tiến lên ngăn trở anh, "Anh là ai?"

Cung Lăng đảo mắt qua, lạnh lùng nói: "Cung Lăng "

Khúc Uy không có mở miệng, bởi vì ánh mắt Cung Lăng vừa mới quét về phía hắn, hắn cảm giác có tham muốn giữ lấy, xem ra, Cung Lăng này cũng không phải không có ý gì với Hạ An. Khúc Uy cười mờ ám, "Hạ An, tối hôm nay, thân thể xử nam mà cậu giữ gìn mười chín năm nay rốt cục..." Nói xong lời cuối cùng, Khúc Uy thập phần kích động mà cười ha hả.

Hạ An cảm giác hỗn loạn, đầu choáng váng Giống như ngủ, sau đó đi ngủ.

Hạ An nằm ở trên giường, đột nhiên, một ngụm nước đá phun về phía Hạ An, còn có một vài cục đá nữa . Hạ An lập tức bị lạnh mà tỉnh, trợn mắt, liền nhìn thấy trong tay Cung Lăng cầm li, đứng ở bên giường.

"Anh làm gì thế...Tại sao hắt nước vào tôi... Tại sao tôi lại ở chỗ này?" Hạ An kích động hỏi Cung Lăng.

Mà Cung Lăng chỉ là thản nhiên nói: "Em uống say "

Hạ An nghĩ nghĩ, uống rượu sao? Mỗi lần uống say không có làm chuyện gì tốt, lần trước uống rượu còn đốt cả giường của Khúc Uy. Vậy lần này... ."Tôi không có làm chuyện gì chứ?"

"Không có" A, vậy là tốt rồi. Hử. Không đúng, cậu đang cùng Khúc Uy uống rượu, sao lại nhìn thấy Cung Lăng?"Nhưng mà em nói một vài câu."

Hạ An nghe xong tâm tình vừa buông lỏng liền khẩn trương lại: "Nói gì?" Có sự cảm không tốt.

"Em nói... ." Cung Lăng ngồi ở bên giường nói: " Tôi thật sự là một tên ngu ngốc! Vì sao lại yêu thích anh, vì sao lại là anh, lúc đầu tại sao tôi phải đi báo ân. Không đi báo ân thì sẽ không quen biết anh, không biết anh thì sẽ không yêu thích anh' "

Hạ An chán nản, không thể nào, tại sao mình lại nói những lời này, Cung Lăng chắc chắn chán ghét cậu, bởi vì Cung Lăng không phải đồng tính luyến ái."Anh nghe tôi giải thích. . . Tôi... . Kỳ thật... ." Hạ An không biết nên nói cái gì.

"Cung Lăng, em thích anh, thật sự thích anh, thực thích anh" Cung Lăng lại tiến đến bên tai cậu nhẹ nhàng nói.

Hạ An nghe xong mặt đỏ bừng, làm sao bây giờ, đều bị Cung Lăng biết, anh sẽ hung hăng cười nhạo cậu a. Trong khoảng thời gian này phản ứng của mình trong mắt Cung Lăng nhất định là chuyện cười. Nghĩ đến đây, Hạ An đẩy Cung Lăng ra nói: "Được rồi, đúng vậy a, tôi chính là thích anh, làm sao? Không cho sao?"

Cung Lăng nghe cậu thông báo xong, cười cười, Hạ An nhìn thấy anh cười càng khó chịu, "Nhưng mà anh yên tâm, tôi sẽ rời đi. Sẽ không quấy rầy đến anh. Sau này chỗ nào có anh tôi sẽ trốn thật xa, tránh cho anh nhìn thấy tôi sẽ phiền lòng." Hạ An nói xong cũng đứng lên phải muốn rời khỏi.

Cung Lăng đẩy Hạ An lên giường, một bàn tay đặt bên cạnh cậu nói: "Em thật ngu ngốc, anh khi nào thấy phiền lòng em?"

"Hử? Vậy anh có ý gì? Tôi là nam, tôi thích anh, nhưng mà anh lại không thích nam nhân..." Hạ An còn chưa nói hết, Cung Lăng liền cúi người xuống bắt lấy môi cậu, Hạ An kinh ngạc há miệng ra, Cung Lăng tìm được cơ hội xông vào, lưỡi Cung Lăng quấn lấy lưỡi cậu, tay anh cũng không an phận sờ soạng lên người cậu, nếu Hạ An phản kháng, nếu tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ sau này mình cũng không có tư cách chờ đợi bên người Cung Lăng... ... .

Cứ sa vào một lần đi. Dù sao, cũng trốn không thoát .

Chương 15: Hạnh phúc, hạnh phúc, hạnh phúc.

Đau, rất đau.

Yếu ớt, thực yếu ớt.

Đây là toàn bộ cảm giác của Hạ An sau khi tỉnh dậy. Khi cậu cố sức mở to mắt, từng đợt đau đớn làm cho cậu nhịn không được kêu ra tiếng. Mà Cung Lăng, một bàn tay vắt ngang thắt lưng của cậu, đang nằm nghiêng bên phải.

Đối mặt tình cảnh như thế, Hạ An không biết nên làm sao bây giờ. Bọn hắn đều là nam nhân, hơn nữa, Cung Lăng đã có vị hôn thê, lại xảy ra cái loại sự tình này. Không có cảm giác thoải mái, cậu cảm thấy thân thể đau đều không có giờ phút này thật không vui vẻ. Hắn khó chịu rụt rụt người.

"Em đã tỉnh, có đau hay không?" Cung Lăng ôn nhu hỏi

Loại ôn nhu này là thế nào, hiện tại cậu cũng không biết phải làm sao, cho nên cậu lắc lắc đầu.

Cung Lăng nhìn phản ứng của cậu, tay kia nâng lên xoa khắp nơi trên người cậu, Hạ An phản kháng, "Anh. . . Anh đã có vị hôn thê , chúng ta không... không nên như thế này. Như vậy không tốt." Tối hôm qua tạm thời nhận định là say rượu loạn tính đi, hôm nay thanh tỉnh, trăm triệu không thể xúc động như vậy .

"Có đau hay không?" Cung Lăng cố chấp hỏi, hơn nữa, không để ý Hạ An chống cự, tay sờ loạn khắp nơi.

Hạ An đỏ mặt lên, đành phải thành thật trả lời, "Có"

Được trả lời, tay Cung Lăng cũng dừng tay lại. Hai người nằm trên giường, yên tĩnh mấy chục giây. Rốt cục, Hạ An mở miệng, "Anh... tại sao... lại làm loại chuyện này với tôi?" Coi như mình say, nhưng mà Cung Lăng không có say .

"Có ý kiến?" Cung Lăng nhíu mày.

Hạ An liền tức giận, đương nhiên có ý kiến, anh không thích cậu, tại sao phải làm cái loại chuyện tình khó có thể mở miệng này. Hơn nữa, ngày hôm qua chính mình thông báo cũng đã thông báo, còn bị người ta ăn sạch ở trên giường. Chính mình còn có thể nói cái gì, là do ngày hôm qua mình ngu ngốc mà tỏ tình. Hiện tại ngẫm lại thật sự mất mặt. Dù sao đã mất mặt như vậy, cũng không thèm để ý nữa. Vì thế cậu nổi lên dũng khí, "Cung Lăng, hiện tại chúng ta đã làm qua loại chuyện này, anh... anh cũng không thể . . coi như xong." Sao lại cảm thấy mình giống như tiểu cô nương bị mất đi sự trong sạch, nhưng mà mặc kệ, nếu không nói, sau này không có cơ hội ở chung với Cung Lăng nữa, chính mình sẽ hối hận chết.

"Vậy em muốn thế nào?"

"Tôi muốn..." Lòng của anh. Ba chữ sau Hạ An không có nói ra, điều kiện như vậy có phải quá mức tham lam hay không. Hèn mọn như mình sao có được người chói mắt như hắn. Đang lúc Hạ An tự ti, Cung Lăng giống như nhìn thấu cậu, kéo tay cậu qua, đặt ở ngực, nhẹ nhàng nói, "Có thể." Hạ An lập tức không có kịp phản ứng, sao lại thế này, tay Cung Lăng nắm tay cậu đặt trên lồng ngực Cung Lăng, Hạ An cảm thấy trái tim cậu như muốn rớt ra ngoài. Có thể? Có thể? Là có ý gì? Là ý tứ mình có thể ở cùng với anh ấy sao? Có thể có được trái tim của anh sao? Có thể sau này ở bên cạnh anh thật lâu thật lâu thật lâu sao?"Anh... . là có ý gì?"

Cung Lăng thất bại, "Chẳng lẽ anh biểu hiện còn không rõ ràng sao? Ngu ngốc! Em muốn, anh sẽ cho em." Câu nói sau cùng, Cung Lăng thực chăm chú dùng ánh mắt thâm tình nhìn Hạ An.

Nhất thời, Hạ An cảm thấy thật hạnh phúc! Cung Lăng nói, cậu muốn, an có thể cho cậu. Như vậy có nghĩa là, cậu muốn tim của anh, Cung Lăng cũng sẽ cho!"Kia... Chúng ta" Hạnh phúc tới quá mau, hơn nữa, tương phản lớn như vậy, Hạ An vẫn mở miệng hỏi.

"Cho nên, chúng ta ở cùng nhau đi!" Cung Lăng ôm lấy Hạ An nói.

Nghe được, một câu này, khiến cho Hạ An cảm thấy trước đây đau lòng muốn chết đều đáng giá. Thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Như vậy chuyện đêm qua, không phải là không có cảm tình. Hạ An cũng dùng sức ôm lấy Cung Lăng, vùi đầu vào bộ ngực của anh, ngửi hương vị độc đáo trên người anh, cảm thụ một khắc hạnh phúc này.

"Bây giờ còn sớm, em ngủ thêm một chút đi." Cung Lăng ghé vào lỗ tai cậu, nhẹ giọng nói.

"Vâng" Hạ An gật gật đầu.

Đau đớn trên thân thể dần dần bị hạnh phúc trong lòng thay thế, hiện tại, có thể cùng một chỗ với Cung Lăng, có thể có được trái tim anh, sau này có thể cùng anh thật lâu thật lâu thật lâu.

Chương 16: Hạ An cũng là hạnh phúc của Cung Lăng.

Ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi vào cửa sổ, Hạ An mở to mắt, Cung Lăng đã không còn bên cạnh. Cậu dùng tay chống người ngồi dậy, cảm giác không còn đau đớn như trước nữa.

Xuống lầu bước đến phòng khách, không thấy ai, tiếp tục xoay người, liền nhìn thấy Cung Lăng mang tạp dề, trong tay bưng một chén cháo đặt ở trên bàn cơm, nhìn Hạ An đi chân trần xuống, vẫy vẫy tay với Hạ An, "Lại đây."

Hạ An nghe lời đi qua, ngồi ở ghế trên, nhìn chén cháo vẫn còn bốc khói trước mặt, quay đầu lại hỏi Cung Lăng: "Đây là anh làm?"

"Vô nghĩa."

"Nhưng mà, sao anh lại biết làm cơm chứ?" Hạ An thấy kì lạ, không phải mình dùng công việc bảo mẫu để báo ân nên Cung Lăng mới đồng ý sao?

"Biết lâu rồi." Cung Lăng thản nhiên nói.

"Nhưng mà... Nếu anh biết làm cơm, lúc trước tại sao còn đáp ứng điều kiện của em chứ?"

"Nếu không nói như vậy, tối hôm qua sao có thể làm thịt em được." Cung Lăng tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói.

Mặt Hạ An đỏ lên, biết mình nói không lại anh, cúi đầu húp cháo. Thật không tệ! Sắc hương vị đều đủ! Xem ra trù nghệ của Cung Lăng khá tốt a! Vậy chính mình lúc trước không phải là ở trước mặt anh múa rìu qua mắt thợ sao, Hạ An liền nén giận, thông tin tình báo của đám nữ sinh kia thật không đáng tin tưởng a!

Nhưng mà, hiện tại không cần, bởi vì hiện tại Hạ An ở cùng một chỗ với Cung Lăng, không cần thông qua người khác để hiểu biết Cung Lăng .

"Chà chà. Tình ý nồng đậm a. Xem ra người ta bị Lăng lợi dụng nha." Tiêu Nhan không biết từ đâu nhảy ra phá hư không khí. Hạ An nhìn thấy Tiêu Nhan thì có chút không được tự nhiên , bởi vì cô là vị hôn thê của Cung Lăng, nhưng mà, hiện tại mình lại ở cùng một chỗ với Cung Lăng, đây chính là Tiểu Tam truyền thuyết. Hạ An nhất thời cảm thấy áy náy với Tiêu nhan.

"Nếu không thì em có ích lợi gì." Cung Lăng biết suy nghĩ của Hạ An, tên ngu ngốc này, không muốn làm mọi chuyện thêm phiền phức vì thế liền lạnh lùng nói.

"Ai nha, sao lại có thể trái ngược lớn như vậy. Lăng, tim người ta thật lạnh giá nha." Tiêu Nhan khoa trương che ngực nói.

"Anh tới cho em ấm áp." Không đợi Cung Lăng nói chuyện, một thanh âm vang lên. Hạ An nhìn xung quanh, thì thấy cái người chưa thấy bóng đã nghe tiếng kia! Lại là người rất dễ nhìn, nhưng mà Hạ An nói thật, so với Cung Lăng, vẫn là kém...một chút.

Nhìn thấy hắn, Tiêu Nhan cười càng vui vẻ "Thiên, thật sự sao?"

"Đương nhiên." Người kia gật gật đầu.

Sau đó, hai người liền ôm nhau, sau đó nữa, là coi thường sự tồn tại của Hạ An cùng Cung Lăng mà hôn môi. Hạ An hóa đá , đây là tình huống gì, Tiêu Nhan không phải vị hôn thê của Cung Lăng sao, vì sao lại hôn môi với một người không quen biết, hơn nữa còn làm trò trước mặt vị hôn phu của cô. Hạ An kéo góc áo Cung Lăng, khó hiểu.

Cung Lăng nhìn hai người, nói, "Dừng lại cho tôi."

Hai người đành phải dừng động tác lại. Vị nam nhân kia ôm eo Tiêu Nhan nói : "Cậu ta là?" Tiêu Nhan ghé vào lỗ tai hắn nói nói mấy câu, sau đó hắn liền ha ha cười, đến trước mặt Hạ An nói: "Xin chào, tôi là bạn của Cung Lăng, Giản Thiên." Nói xong còn muốn sờ sờ mặt Hạ An, "Thoạt nhìn thật đáng yêu." Nhưng mà khi tay hắn còn chưa có thực hiện được, Cung Lăng đã dùng sức chụp tay Giản Thiên lại.

"Một vừa hai phải."

"Lăng, tham muốn chiếm giữ của cậu thật sự rất mạnh." Giản thiên bất mãn oán hận.

"Này... Đây rốt cuộc là sao thế này? Tiêu Nhan cô ấy không phải vị hôn thê của anh sao?" Rõ ràng lúc trước đối với cô còn ôn nhu như vậy, tốt như vậy, sao hiện tại lại trái ngược lớn như vậy chứ? Còn đột nhiên lòi ra một người tên Giản Thiên nữa!

"Cô ấy thật sự là vị hôn thê của anh, nhưng chỉ là chủ ý của cha mẹ hai nhà thôi. Giản Thiên, là bạn trai Tiêu Nhan." Cung Lăng chậm rãi giải thích.

"Hơn nữa ba chúng tôi ở cùng nhau từ nhỏ tới giờ, hai nhà thực chấp nhất hôn sự này, cho nên Lăng cùng tiểu Nhan mới ứng phó trước, đến tốt nghiệp Lăng sẽ hủy bỏ, cho nên, cậu không cần lo lắng nha." Giản Thiên còn bổ sung thêm.

"Được rồi, hai người thật vô nghĩa, còn không mau đi ra ngoài." Cung Lăng không vui nói.

"Biết rồi biết rồi, quấy rầy thời gian vui vẻ của hai người, hiện tại chúng tôi rời đi ngay." Tiêu Nhan kéo tay Giản Thiên cười nói với Cung Lăng: "Lăng, hiện tại ba chúng ta đều được hạnh phúc." Sau đó liền rời đi.

"Cung Lăng, nếu Tiêu Nhan với Giản Thiên là lưỡng tình tương duyệt, vậy lúc trước anh đưa cô ấy đến trước mặt em, còn biểu hiện thân mật, như vậy ân ái, anh còn ôn nhu với cô ấy như vậy, là tại sao?" Hạ An cảm thấy không đúng, ép hỏi Cung Lăng.

Mà Cung Lăng lại đi tới ngồi lên ghế sa lon, nhún nhún vai nói: "Vì kích thích em a." Quả nhiên! Là anh biết!Tên gia hỏa tồi tệ này!

"Em biết."

"Biết mà em còn hỏi ~ "

"Anh... ." Hạ An tức giận không biết nói như thế nào .

"Anh mà không kích thích em, chuyện sau đó, chúng ta còn có thể tiếp tục sao?" Cung Lăng xấu xa nhíu mày nói.

Hạ An lại chiến bại. Nhưng vừa vặn câu nói kia của Tiêu Nhan cứ luẩn quẩn trong đầu Hạ An, nói như vậy, mình cũng là hạnh phúc của Cung Lăng, Hạ An cao hứng nở nụ cười, cúi đầu ngọt ngào húp cháo. Mà Cung Lăng ngồi trên ghế sa lon thông qua gương chứng kiến bộ dáng của Hạ An cũng cười khẽ.

Chương 17: Mùa thu

Sau khi hai người ở cùng một chỗ, Hạ An coi như là danh chính ngôn thuận vào nhà Cung Lăng ở, mặc dù có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà thật sự thật sự thật sự, cậu và Cung Lăng đang ở cùng một chỗ! Mỗi khi nghĩ đến chuyện này Hạ An liền vui vẻ ngây ngô cười, bất luận thời gian hay địa điểm.

Vì thế...

"Hạ An, từ lúc lên tiết đến nay cậu cứ ngồi cười liên tục, cậu cười cái gì!" Giảng viên thực tức giận hỏi.

"A, đúng , đúng, không nhịn được." Hạ An hoàn hồn, vội vàng đứng lên giải thích.

"Hừ, sau khi tan học cậu ở lại quét dọn phòng học, chỉ một mình cậu, quét dọn một tuần!" Giảng viên nổi giận đùng đùng nói.

Hạ An nhìn phòng học to như vậy, thở dài.

Sau khi tan học, Khúc Uy liền chạy tới chỗ Hạ An, "Ai, Hạ An, cậu ngày hôm nay đều cười như điên rồi, có phải có chuyện gì tốt hay không a?"

"Không, không có a."

"Cậu thôi đi, tớ còn không rõ cậu sao. Nhất định có liên quan tới Cung Lăng." Khúc Uytỏ vẻ đã nhìn thấu Hạ An nói.

"Vậy thì thế nào." Khúc Uy này, sao cái gì cũng biết.

"Hì hì, ngày hôm qua, cậu uống say, hai người..." Cuối cùng cũng không nói ra miệng, nhưng vẻ mặt tà ác của Khúc Uy làm Hạ An rất không thoải mái. Hạ An muốn nói gì đó để lừa gạt cho qua chuyện, nhưng mà Khúc Uy là bạn tốt của cậu, cũng không có cái gì giấu diếm, ấp úng nói ra: "Tớ, tớ với anh ấy đang ở cùng nhau."

Khúc Uy vừa nghe liền kinh hãi vỗ vỗ tay: "Tớ thấy thật kì quái, Cung Lăng không phải là bị mù chứ? Sao lại trúng ý cậu?"

Hạ An tức giận nói: "Cậu thôi nha, quản chính mình đi."

"Chẹp chẹp, không biết ai ngày hôm qua xem tớ thành Cung Lăng, còn đưa tay tát tớ một cái, ở chỗ nào đó mượn rượu làm càn a" Khúc Uy tức giận nói, một cái tát của Hạ An thật sự rất mạnh, bây giờ còn đau đây này!

"Thật sự a? Xem ra tớ thực sự có lỗi với cậu." Hạ An có điểm áy náy nhìn lên nửa bên mặt Khúc Uy, có chút sưng đỏ.

"Hừ, nếu không phải Cung Lăng đến bắt cậu đi, lúc ấy tớ sẽ ném cậu lên đường mặc kệ ngươi."

"Cậu đi chết đi! Bị đánh đáng đời!" Áy náy của Hạ An đối với hắn lập tức biến mất, trực tiếp đánh người.

Ra về, các học sinh đều cầm sách giáo khoa lục tục rời khỏi phòng học, mà Hạ An chỉ có thể đứng ở trong phòng học, chờ tất cả mọi người đi ra ngoài mới có thể bắt đầu quét dọn. Bởi vì ở nhà Cung Lăng cũng thường xuyên quét dọn như vậy, cho nên không có tốn bao nhiêu thời gian.

Hạ An thả bức rèm cửa xuống, đeo ba lô lên, khóa cửa phòng học, rồi chầm chậm từ từ đi về, đi qua hành lang, đi qua phòng học của Cung Lăng, đi qua rừng cây nhỏ kia, cuối cùng tới chỗ để xe. Mà có bóng người đang đứng một mình, ở chỗ rẽ đi ra, là Cung Lăng.

"Sao ngươi còn ở đây?"

"Chờ em a." Cung Lăng nói. Điều này làm cho trái tim Hạ An ấm áp.

Cung Lăng lấy chiếc xe đạp của Hạ An, dùng một ánh mắt, ý bảo cậu lên xe. Hạ An cũng không có nhiều lời, liền leo lên.

Cung Lăng chở Hạ An chạy trên con đường yên tĩnh, hiện tại đoạn đường này thực im ắng, không có người nào, cho nên, Hạ An ôm lấy Cung Lăng từ phía sau, mặt dán lên tấm lưng dày rộng của anh. Đây là lần thứ hai Cung Lăng chở Hạ An về nhà. Lần đầu tiên, Hạ An cảm thấy người này rất tuấn tú, tim đập đặc biệt nhanh, kỳ thật, lúc ấy cũng có chút lo lắng, anh tốt đẹp như vậy sau này sẽ cùng người khác bên nhau. Lần thứ hai, người này vẫn đặc biệt đẹp trai, nhưng mà, hiện tại, người này là của cậu. Từ phía sau Hạ An liếm lưng Cung Lăng, Cung Lăng cũng không có nói gì, khóe miệng cong cong gợi lên nụ cười.

Cung Lăng chở Hạ An, đi qua một chỗ, trời nổi lên một trận gió, cây bên đường sôi nổi rụng lá. Rớt trên người của bọn họ. Hoàng hôn, chân trời thực hồng, thực ngọt, hai người chậm rãi di chuyển. Cung Lăng mang Hạ An, chạy về hướng trời chiều đầy tốt đẹp.

"Mùa thu ."

"Ừ."

Chương 18: Một nơi yên tĩnh.

Mùa thu, là mùa Hạ An thích nhất. Cho nên, cậu đưa ra một đề nghị với Cung Lăng, "Cung Lăng, chúng ta đi ra ngoài chơi được không?"

"Được." Cung Lăng ngồi trước máy tính gật gật đầu, bởi vì anh biết Hạ An thích mùa thu, hơn nữa, đi ra ngoài đi một chút không tồi.

"Thật sự?" Trong mắt Hạ An có vài tia kinh hỉ.

"Ừ"

"Thật tốt quá!" Hạ An từ phía sau ôm lấy Cung Lăng nói.

"Vậy đi đâu đậy?" Hạ An bắt đầu nghĩ đến chỗ muốn đi.

"Anh sẽ sắp xếp." Ánh mắt Cung Lăng không có rời khỏi máy tính, nhưng vẫn vào lúc Hạ An rối rắm nói như vậy.

Như vậy hiện tại, Hạ An chỉ phụ trách bảo trì thể lực, đến lúc đó cứ chơi hết sức!

Cung Lăng ngồi ở vị trí lái xe hét lớn một tiếng với Hạ An: "Còn không mau chạy." Hạ An mới hồi phục lại tinh thần hỏi, "Sao anh có xe này?"

"Sao? Không thể?" Cung Lăng nhíu mày.

"Không phải, em hỏi anh nha, xe này có phải anh ăn trộm hay không." Hạ An tới gần Cung Lăng nhỏ giọng nói.

Cung Lăng lườm cậu một cái, nói, "Em muốn đi ra ngoài hay không, còn dong dài một câu anh sẽ quăng em ở chỗ này."

Hạ An nhanh chóng lên xe, bất quá ngẫm lại, Cung Lăng có nhà lớn như vậy , có chiếc xe cũng không có gì ngạc nhiên.

Cung Lăng lái xe tốc độ khá nhanh, Hạ An ngồi ở ghế phụ, nhìn phong cảnh xẹt qua nhanh trước mắt, trong bụng từng trận từng trận không thoải mái, buổi sáng hôm nay không có ăn điểm tâm, chỉ có uống một ly sữa mà thôi. Hạ An khó chịu mặt nhăn mày nhíu. Nhưng mà, Hạ An cảm thấy tốc độ xe dần dần chậm lại, khó chịu trong bụng cũng giảm bớt, cậu nghiêng đầu nhìn Cung Lăng đang lái xe, ánh mắt Cung Lăng vẫn nhìn phía trước. Mấy phút đồng hồ sau, một bàn tay của Cung Lăng vỗ vỗ đầu của cậu nói: "Em vẫn nên ngủ một lát đi, tới nơi anh sẽ gọi em." Hạ An ngoan ngoãn tựa vào trên ghế ngủ. Xe lấy tốc độ nhất định chạy trên con đường rất thưa thớt người ở.

Lúc Hạ An mông lung mở hai mắt, cậu vẫn còn đang ngồi trên ghế phụ, không những vậy còn dựa vào vai Cung Lăng.

Hạ An nhìn địa phương xa lạ xung quanh, hỏi: "Đây là đâu a? Chúng ta đã đến rồi sao?"

"Đã tới lâu rồi."

"A, vậy tại sao anh không gọi em dậy?"

"Còn không phải con heo nào đó tựa vào vai của anh ngủ như chết." Kỳ thật rõ ràng là nhìn thấy Hạ An yên ổn ngủ nên không đành lòng quấy rầy.

"Anh mới là heo ấy!" Hạ An cãi lại nói. Xuống xe quan sát bốn phía, bọn hắn đang đứng trên một con đường nhỏ, phía trước có bậc thang phủ đầy hoa cỏ xanh mướt, lá của đại thụ hai bên bị gió thổi qua rụng xuống. Hoàn cảnh thực yên tĩnh, ấn tượng đầu tiên của Hạ An đối với nơi này cũng không tệ lắm.

Cung Lăng xuống xe, kéo tay Hạ An nói: "Đi thôi." Hạ An đi theo anh, bước lên bậc thang.

Bậc thang cũng không phải rất dốc, rất rộng, cũng không phải rất cao. Hai bên còn có phong cảnh, Hạ An nhìn thấy phong cảnh bên cạnh, hỏi Cung Lăng: "Đây là chỗ nào?"

Cung Lăng nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ An nói: "Trước kia ông nội của anh hay dẫn anh tới chỗ này, bình thường không có người."

Chẳng trách lại yên tĩnh như vậy, một lúc lâu, hai người mới lên tới đích, đưa mắt nhìn, một rừng cây, giẫm dưới chân cũng là một mảnh mặt cỏ non. Ở giữa còn có một cái nhà gỗ, nhà gỗ nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Phía sau nhà gỗ còn có một cái hồ, bên cạnh còn có hoa sen cùng hoa súng. Thực sự là một chỗ yên lặng.

"Thế nào? Có thích không?" Cung Lăng cúi đầu nhìn Hạ An hỏi.

"Thích." Hạ An thỏa mãn trả lời."Thật không ngờ còn có địa phương an tĩnh như vậy."

"Ừ, vào trong nghỉ một chút trước, sau đó sẽ mang em đi tìm trò vui chơi." Cung Lăng sủng nịch nói.

Hạ An gật gật đầu. Cung Lăng dẫn cậu vào nhà gỗ, nhà gỗ thực sạch sẽ, giống như có người quét dọn qua, "Chỗ này không phải là không có người đến sao? Sao có thể sạch sẽ như vậy?"

"Ông nội của anh mỗi tháng trở về nơi này ở lại vài ngày."

Hạ An lại nhìn chung quanh một lần, mỗi cái góc đều có dây leo mọc ra, trên bàn còn có một bộ ấm trà, trong phòng khách có một cái giá sách, trên đó có rất nhiều rất nhiều sách, còn có một cái cái giá, phía trên có một ít nhạc cụ cổ đại như tiêu, đàn tranh, đàn hạc, sáo, Hạ An quay đầu lại kinh hỉ nhìn Cung Lăng, "Anh còn có thể chơi mấy thứ này?"

Cung Lăng tiến lên nói: "Ừ, ông nội đã dạy một ít."

"Vậy khi nào đó anh thổi cho em nghe đi." Hạ An chỉ vào sáo nói với Cung Lăng.

Cung Lăng xoa xoa đầu của cậu nói: "Được."

Chương 19: Chỗ vui chơi thời thơ ấu của Cung Lăng

Tới chiều, Cung Lăng thần thần bí bí mang Hạ An đến một chỗ, từ sau nhà gỗ còn phải đi lên rất nhiều rất nhiều đường mới tới. Đường đi càng lúc càng hẹp, hai bên là cây phong, mấy khúc cua tròn tròn, xung quanh không còn đường đi nào khác, khắp nơi đều là dây leo đan xen nhau hợp thành một bức tường cỏ tự nhiên, nhìn về phía trước là bầu trời xanh ngắt, những đám mây chầm chậm trôi, nhìn xuống dưới, hoặc là lá cây khô héo, hoặc là cây non vừa mới mọc

Ở giữa sắp đặt một vài trò chơi đơn giản, xích đu, còn có một cái bập bênh.

Hạ An nghi hoặc nhìn địa phương vẫn chưa tới 10 mét vuông này hỏi: "Chỗ này là?"

Cung Lăng không nói, dắt tay Hạ An tới chỗ xích đu, vươn tay đụng vào dây xích đu đã qua nhiều năm mưa gió, như suy nghĩ gì đó, nói: "Thế nào?"

Hạ An gật gật đầu nói: "Ừ, rất tốt."

"Muốn chơi không?" Cung Lăng đột nhiên quay đầu lại hỏi Hạ An.

Hạ An cười cười, nhưng vẫn nói: "Muốn."

Hai người chơi bập bênh trước, Cung Lăng chơi xấu dùng lực ép thấp xuống, Hạ An nhiệt tình liều mạng đẩy, đẩy đẩy a, đẩy đẩy a, nhưng mà một chút động tĩnh cũng không có, Cung Lăng nhìn bộ dạng hăng say của Hạ An, nhịn không được nở nụ cười, Hạ An tức giận vừa gọi: "Cung Lăng." Ngay lúc Hạ An không để ý, Cung Lăng thu hồi lực, Hạ An bị đẩy lên cao,cậu bị dọa hét to một tiếng, nếu không có nắm vững thì đã sớm ngã xuống rồi. Hạ An tức giận nhìn về phía Cung Lăng, mà anh chỉ bình tĩnh nhìn trời.

Hiện tại Hạ An treo cao trên không trung, muốn đi xuống, nhưng mà Cung Lăng lặp lại chiêu cũ, Hạ An muốn xuống lại xuống không được. Hai chân cong lên lấy sức, cũng không còn để ý hình tượng, như vậy rất giống con ếch a.

Chỉ là một trò chơi đơn giản như vậy, nhưng mà hai người đều đùa bất diệc nhạc hồ. À... Vui hình như chỉ có mỗi Cung Lăng. Cái tên bại hoại này.

Lúc sau, Hạ An ngồi trên xích đu, Cung Lăng ở phía sau đẩy, ngay từ đầu còn không có gì, sau đó, càng lúc càng cao, Hạ An gắt gao bắt lấy dây hai bên, muốn Cung Lăng chậm một chút, nhưng mà, Hạ An dù sao cũng là con trai, lại bị trò chơi trẻ con này hù dọa, như vậy rất mất mặt a, cho nên Hạ An chết cũng sĩ diện không chịu mở miệng. Cung Lăng ở phía sau dùng sức càng lúc càng lớn, rốt cục, Hạ An không chịu nổi hét to một tiếng, tay cũng nới lỏng dây cầm, Cung Lăng đúng lúc ở phía sau ôm lấy Hạ An, khuỷu tay Hạ An đưa về sau đâm một cái nói: "Anh cố ý."

Hạ An thật sự cũng không nặng, Cung Lăng ở phía sau ôm chặt lấy Hạ An, cũng không có nói gì, cậu cảm thấy Cung Lăng hình như là có tâm sự gì đó, mở miệng nói: "Em muốn nghe anh thổi sáo."

Cung Lăng buông cậu ra, cùng Hạ An ngồi lên xích đu, lấy ra một cây sáo tinh xảo, đưa lên miệng, từng tiếng nhạc buồn buồn phát ra, Hạ An mặt nhăn mày nhíu lôi kéo góc áo của anh nói: "Không muốn loại này... ." Lập tức, âm điệu vốn thê lương, giờ còn kèm theo một ít tiếng nhạc vui vẻ. Cái cảm giác loại này làm Hạ An nói không nên lời, nhưng cậu thực hưởng thụ ở bên cạnh Cung Lăng, nhìn thấy anh, nghe anh thổi sáo. Khúc nhạc kết thúc, Hạ An còn chưa có hồi phục lại tinh thần, Cung Lăng vươn tay vỗ vỗ trán cậu, cậu che cái trán lại, còn ngây ngốc nói: "Anh thổi sáo thật là dễ nghe. Sau này anh thường xuyên thổi cho em nghe, được không?"

"Ừ." Cung Lăng nhìn vào không trung, đột nhiên nói: "Chỗ này trước đây là niềm vui duy nhất của anh."

"Hử?" Hạ An đối với việc anh đột nhiên nói ra những lời này cảm thấy khó hiểu.

"Trước đây, anh phải học thật nhiều thật nhiều thứ, lộ trình một ngày của anh đều bị cha gắt gao sắp xếp kín hết, không ngày nào được nghỉ, đủ loại áp lực, kỳ vọng đặt trên người của anh, bởi vì anh là người thừa kế tương lai của Cung gia." Cung Lăng dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói, nhưng mà, Hạ An nghe lại thấy đau lòng. Lúc Cung Lăng còn nhỏ, đã phải thừa nhận áp lực lớn như thế, suốt một ngày không thể tự mình làm chủ, còn phải học cái này học cái kia. Tuổi thơ của anh, không có tự do, không có khoái hoạt. Hạ An gắt gao kéo lấy tay anh.

"Nơi này, là chỗ mà ba tháng anh mới có thể đến đây tự do tự tại chơi một ngày. Nơi này, đều là do ông nội tự mình làm." Cung Lăng nói tiếp.

Hạ An rốt cuộc hiểu rõ, địa phương chưa tới 10 mét vuông này, lại là chỗ vui chơi mà 3 tháng Cung Lăng mới có một ngày tự do ở đây. Chẳng trách, nơi này trang bị đơn giản như vậy, nhưng mà, cho dù là đơn giản, cũng có thể khiến Cung Lăng lúc đó cảm thấy được tự do. Bởi vì anh là người thừa kế tương lai của Cung gia, anh không có tuổi thơ giống người thường, tuổi thơ của anh đều được quy hoạch tốt. Thời thơ ấu của anh không có Cừu vui vẻ, không có Ultraman, không có thám tử lừng danh Conan, không có Shin cậu bé bút chì... . Tuổi thơ của anh không trọn vẹn. Thật đáng thương, Hạ An cũng có một tuổi không tốt, cho nên cậu hiểu rõ được cảm giác của Cung Lăng. Hiện tại Cung Lăng, chỉ cần một người hiểu.

Hạ An tựa vào vai anh, hai người đồng loạt đẩy đẩy xích đu, "Cung Lăng."

"Hử?"

"Cám ơn anh, đã nói quá khứ của anh với em." Một đoạn đã qua này, Cung Lăng sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết, tựa như quá khứ của Hạ An, chỉ muốn nói cho người quan trọng biết

"Nên làm." Cung Lăng nói.

"Sau này, em sẽ sáng tạo một tuổi thơ hạnh phúc cho anh" Hạ An nắm tay Cung Lăng, ánh mắt kiên định nhìn Cung Lăng nói.

Cung Lăng lắc đầu nói: "Không cần." Sau đó cầm ngược lại tay Hạ An, "Ở với anh là đủ."

"Được, vậy phải ở bao lâu đây?" Hạ An lại tựa lên vai anh.

"Cái này sao..." Cung Lăng giả vờ suy nghĩ.

"Cả đời có đủ không?" Hạ An không để ý tới anh suy nghĩ, cười nói.

"Không đủ."

"Oa, anh thật tham lam a." Hạ An ở trên vai Cung Lăng lắc lắc.

"Có ý kiến?" Cung Lăng cúi đầu nhìn thẳng cậu.

"Không dám. Anh muốn bao lâu em sẽ ở cùng anh bấy lâu." Trong mắt Hạ An tràn đầy ý cười.

Hạ An vừa nói xong Cung Lăng liền hôn cậu, tay ôm chặc thắt lưng của cậu, kéo gần khoảng cách của mình với Hạ An, đầu lưỡi linh hoạt chui vào miệng khoang miệng của cậu, xâm lược bốn phía. Hôn đến lúc Hạ An sắp không thở nổi, Cung Lăng mới buông cậu ra, Hạ An bị hôn vô lực ngã vào trong ngực của anh, Cung Lăng cũng để cho cậu ngồi dựa vào ngực mình, hai người ở trên xích đu lắc lắc a, lắc lắc a.

Chương 20: Dị tính luyến ái thì không có kết quả tốt.

Tới lúc hoàng hôn, Cung Lăng mới đứng lên, kéo tay Hạ An nói: "Không còn sớm, chúng ta về thôi."

"Ừ" Hạ An gật gật đầu.

Trở lại nhà gỗ, bụng Hạ An thầm thì kêu lên, cậu rất lúng túng nhìn bụng của mình, Cung Lăng trêu ghẹo nói : "Đói bụng?"

"Đói bụng." Hạ An quắt quắt miệng, lúc nãy ở chỗ vui chơi lại không có cảm giác gì cả.

"Ha ha, chờ một lát, anh đi làm." Nói xong liền đi vào bếp. Từ khi hai người ở cùng nhau, Cung Lăng quả thực rất sủng nịch Hạ An, Hạ An cảm thấy bản thân siêu hạnh phúc.

Trong chốc lát, Cung Lăng đã bưng một chén thức ăn nóng hôi hổi đặt trước mặt Hạ An, trong không khí tản ra mùi mì sợi. Hạ An dùng sức hít một cái nói: "Thơm quá! Nhất định là ăn rất ngon." Nói xong liền bắt đầu ăn, Cung Lăng chỉ ngồi bên cạnh nhìn thấy Hạ An ăn mì "Sao chỉ có một chén, anh không đói bụng sao?"

"Mình em ăn là được rồi." Cung Lăng xoa xoa đầu cậu nói.

"Không được không được." Nói xong dùng đũa gắp một sợi mì thật dài bỏ lên muỗng, đỏ mặt đưa tới trước mặt Cung Lăng, nói: "Anh cũng ăn đi."

Cung Lăng cười cười, kỳ thật anh thật sự không đói bụng, nhưng vẫn mở to miệng mà nuốt vào.

Nhìn thấy Cung Lăng ăn, Hạ An thật cao hứng, lấy thêm một ngụm đưa đến trước mặt anh, có điều Cung Lăng lại đẩy muỗng thức ăn lại trước mặt cậu nói: "Em ăn." Hạ An hiểu ý chậm rãi bỏ vào miệng.

Hai người cứ như vậy, anh một ngụm, em một ngụm, một chén mặt rất nhanh đã hết sạch. Hạ An ngồi trên ghế sa lon vỗ vỗ bụng nói: "No rồi, hiện tại em muốn xem phim."

"Tự mình chọn."

Hạ An tùy tiện lấy một bộ phim, nói về quá trình từ quen biết đến yêu nhau của một đôi tình nhân, gặp phải đủ loại khó khăn, cha mẹ diễn viên nam sắp xếp một kế hoạch, làm cho diễn viên nữ hiểu lầm diễn viên nam không còn yêu cô nữa, đau lòng khó sống một thời gian dài, nhốt mình trong phòng, không ra khỏi cửa, không ăn cơm, không lâu sau đó diễn viên nữ phát hiện mình bị ung thư, cuối cùng thì chết, sau khi diễn viên nam biết được chân tướng, cả đời không lập gia đình.

Phim điện ảnh thật nhàm chán, Cung Lăng nghĩ thầm. Nhưng mà vừa quay đầu nhìn, hai mắt Hạ An đã đỏ lên, chứa đầy nước, nói: "Tình yêu của bọn họ thật thê thảm!"

Cung Lăng bất đắc dĩ nói, "Cũng không phải là em."

"Nhưng mà, nhưng mà, bọn họ thật sự rất thê thảm a." Hạ An đã sắp khóc lên, nếu sau này cậu và Cung Lăng cũng thảm như vậy, cậu nhất định sẽ đau lòng mà chết.

Cung Lăng an ủi nói: "Đừng khóc , em xem." Cung Lăng chỉ vào một con vật nho nhỏ tỏa ánh sáng bay vào nhà gỗ. Quả nhiên Hạ An nhìn theo hướng anh chỉ, ngạc nhiên nói: "Đom đóm" Lập tức ngay cả ý định muốn khóc cũng biến mất, cậu kinh ngạc nhìn vào con đom đóm luôn chuyển động "Cung Lăng, chúng ta đi ra ngoài xem đom đóm." Không đợi Cung Lăng đáp lại, Hạ An đã lôi kéo anh đi ra ngoài.

Bên ngoài nhà gỗ, bầu trời lấp lánh ánh sao, tất cả đều vây quanh ánh trăng rực rỡ. Có vài chục con đom đóm đang vờn quanh rừng cây bên cạnh ở nhà gỗ.

Hạ An kéo Cung Lăng chạy nhanh đến chỗ đám đom đóm, thật cẩn thận vươn tay, một con đom đóm đậu lên tay cậu, Hạ An vui vẻ quay đầu lại nhìn Cung Lăng nói: "Anh xem, ha ha, " Nghĩ đến một chuyện, Hạ An nhanh chóng thu tay về, đối mặt với hàng chục con đom đóm, chắp hai tay vào nhau.

"Em làm gì thế?" Cung Lăng nghi hoặc hỏi.

"Vào mùa hè mới có nhiều đom đóm, tới mùa thu, mấy sinh mệnh này phải thật vất vả mới sống sót được, bà nội nói, chỉ cần mọi người thành tâm cầu nguyện, thì có thể trở thành sự thật nha." Hạ An ngốc nghếch trả lời nghi hoặc của Cung Lăng. Sau đó thì thào tự nói với đám đom đóm: "Hi vọng, tình yêu của chúng tôi sẽ không thảm giống như bọn họ."

Cung Lăng nghe được cảm giác rất muốn cười, tên ngu ngốc này, vẫn còn để ý đến bộ phim kia, anh cầm hai bàn tay đang hợp lại của Hạ An nói: "Yên tâm, dị tính luyến ái thì không có kết quả tốt. Còn chúng ta, sẽ không."

Hạ An đột nhiên nhận ra, đúng vậy, dị tính luyến ái thì liên quan gì đến hai người chứ, cậu và Cung Lăng nhất định sẽ không thảm như vậy"Ừ. Chúng ta sẽ luôn luôn tốt đẹp." Hạ An ngẩng đầu lên nhìn Cung Lăng nói.

"Ừ. Sẽ." Cung Lăng cam đoan, bất kể như thế nào, anh cũng sẽ cố gắng bảo vệ tình yêu của hai người, ai cũng đừng nghĩ phá hư!

Hạ An vui vẻ ôm lấy thắt lưng Cung Lăng, Cung Lăng cũng đưa tay ra ôm Hạ An, hai người cùng nhau nhìn những sinh mệnh cuối cùng đã phải đấu tranh để có thể sống từ mùa hè đến mùa thu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro