Chương 1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Lúc Thiển Uyên tỉnh lại, đập vào mắt là ba cái đầu nhẵn bóng, trên đỉnh đầu còn có giới ba (chắc là dấu chấm trên đầu thầy chùa), hắn biết chính mình đã xuyên không. Sau một lúc hơi không hiểu tình huống hiện tại, Thiển Uyên đối với lần xuyên không này phi thường hài lòng.

Đệ nhất, các hòa thượng nói chính là tiếng Trung, hoàn hảo hoàn hảo.

Đệ nhị, hắn không có bị biến thành nữ nhân, vạn phần may mắn.

Đệ tam, hắn không có nhìn thấy một nữ nhân nào hết, cảm tạ trời đất.

Duy có chút bất mãn, chính là hắn vẫn còn là một anh nhi nằm trong tã lót, ngay cả xoay người cũng không thể, bất quá được cái thời gian có rất nhiều, chậm rãi lớn lên cũng được thôi.

Sau đó hắn an tâm nhắm mắt lại, trong lúc mơ màng nghe thấy lão hòa thượng nói "Thôi, tùy duyên đi! A di đà phật!" Thiển Uyên thầm nghĩ, đúng là như vậy, tùy duyên là được rồi, liền chìm vào mộng đẹp.

Thiển Uyên an an tâm tâm bước đến tuổi mười hai, vẫn ở tại nơi này, trong một vô danh tự ở một ngọn núi vô danh, sống cùng với sư phó và hai vị sư huynh, trải qua cuộc sống tăng lữ với những quy luật nhàm chán. Gà gáy rời giường, tới giờ thì tụng kinh, nấu nước chẻ củi, ngọ thiện xong nghỉ ngơi một chút, buổi chiều nghe sư phó giảng kinh, bữa tối ngồi thiền, sau đó đi ngủ.

Lại một ngày nữa trôi qua, Thiển Uyên ở trong thiền phòng của mình ngồi thiền gõ mõ, cảm thấy hết thẩy rất hoàn mỹ, kiếp trước hắn từng ao ước cuộc sống như vậy, đáng tiếc không thể đạt được, hiện giờ đã thực hiện.

Đang ngồi, có người gõ cửa, không cần hỏi cũng biết là nhị sư huynh Tùy Tính, nhị sư hynh lớn hơn hắn bốn tuổi, luôn lỗ mãng sơ xuất, tính cách hào phóng, bình thường cùng hắn cũng rất hảo.

"Thiển Uyên, ta tiến vào nhá!" Tùy Tính đè thấp giọng, nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào. Thiển Uyên buông mõ, cười nhìn hắn "Đây là cái gì?" Chỉa chỉa vào cái bát trong tay hắn.

"Mì trường thọ, mau tới ăn!" Thanh âm của Tùy Tính lộ ra hưng phấn đắc ý "Hôm nay không phải sinh thần của ngươi sao?"

"Nhị sư huynh, người trong Phật môn, làm gì có cái gọi là sinh thần, sư phó biết lại mắng đấy!" Thiển Uyên tuy ngoài miệng nói vậy nhưng lại cười cười tiếp nhận cái bát.

"Ngươi không tính! Ngươi chưa có thụ giới!"

Thiển Uyên cười cười "Nhị sư huynh cùng nhau ăn!"

Tùy Tính nhìn đến đầu tóc dài dày đặc như là thác nước của Thiển Uyên, thở dài "Ngươi nói thử xem, sư phó vì sao không chịu cho ngươi quy y chứ? Toàn nói cái gì 'mọi việc tùy duyên'!"

Thiển Uyên ngẩng đầu nói "Nhị sư huynh, chuyện này không nên bàn nữa. Phật độ người hữu duyên, sư phó tự có quyết định." Tùy Tính gật gật đầu không nói gì thêm nữa.

Năm đó ở trong núi phát hiện được Thiển Uyên, là hắn cùng đại sư huynh Tùy Tâm, một tiểu tiểu anh nhi nằm trong rừng rậm, nếu mặc kệ nhất định sẽ bị dã thú ăn mất, hắn và đại sư huynh liền tự làm chủ đem hắn ôm về. Sư phó sau khi nhìn thấy Thiển Uyên chỉ nói một câu "Tùy duyên." đơn giản thu dưỡng hắn lại. Ngôi chùa nhỏ này tọa bên trong thâm sơn, trong phạm vi mấy chục dặm (1 dặm = ½ km) cũng không có người sống, anh hài này lại xuất hiện tại vùng phụ cận này vốn thực rất kỳ quái, hơn nữa Thiển Uyên không khóc cũng không nháo, mới đầu hắn còn tưởng rằng đây là tiểu yêu quái! Sư phó từ trên người Thiển Uyên phát hiện một tờ giấy hé ra, có ghi "Tên Thiển Uyên, sinh vào ngày hai tháng hai giờ tý." Nên đã kêu là "Thiển Uyên."

Thiển Uyên tròn sáu tuổi, chiếu theo tiền lệ hẳn là hắn phải quy y, nhưng sư phó chính là không hề nhắc đến, hắn nghĩ rằng sư phó quên liền nhắc nhở, ai ngờ sư phó lại nói "Tùy duyên." Sau không hề đề cập đến chuyện này nữa. Sau này hắn lại hỏi qua vài lần, sư phó lại vẫn nói "Mọi việc tùy duyên", không để cho Thiển Uyên quy y, tóc của Thiển Uyên được quấn lại tinh tế vẫn tiếp tục dài ra, dày và đậm, nắm một bó to ở trong tay, trong chùa cũng không có lược, trâm gài tóc hay linh tinh gì đó, Thiển Uyên luôn tùy tiện lấy một sợi vải bố cột tóc lại, một đầu tóc đen kia luôn rủ xuống nhu thuận như một thác nước, ẩn hiện màu xanh biếc rực rỡ, ngay cả ánh mặt trời cũng không làm hắn hoa mắt như vậy, lúc này Tùy Tính mơ hồ cảm thấy được sư phó không thu Thiển Uyên là đúng, Phật Tổ cũng luyến tiếc một hảo đầu tóc này!

Thiển Uyên ăn xong mì trường thọ, qua sinh thần mười hai tuổi, cảm thấy được hẳn nên đi tìm sư phó cùng nói chuyện. Thời điểm đến bên ngoài thiền phòng của sư phó quả nhiên đèn còn sáng. Thiển Uyên đẩy của tiến vào, sư phó còn đang tụng kinh, cẩn thận lắng nghe là "Đại Bi Chú", liền lẳng lặng xếp bằng ngồi xuống, hòa vào thanh âm của sư phó cùng nhau tụng kinh. Tụng xong một đoạn kinh văn, sư phó chậm rãi mở mắt.

"Thiển Uyên, ngày mai ngươi hãy xuống núi đi!" Thiển Uyên hơi sửng sốt một chút, không nghĩ sư phó lại biết mục đích hắn tới đây, không đợi hắn mở miệng đã khước từ.

"Sư phó, Thiển Uyên hiểu được đạo lý 'Phật độ người hữu duyên', chính là Thiển Uyên không nghĩ rời khỏi nơi này."

Sư phó yên lặng nhìn hắn, Thiển Uyên thản nhiên nghênh đón ánh mắt của sư phó.

"Thôi vậy, ngươi muốn lưu lại thì lưu lại đi. Chính là vạn vật tạo hóa đều đã định sẵn số mệnh, mọi việc không nên cưỡng cầu." Sư phó nói xong khép lại hai mắt.

"Đồ nhi nhớ kỹ, cảm tạ sư phó dạy bảo." Thiển Uyên chắp hai tay trước ngực, khom người hành lễ, đứng dậy lui ra ngoài.

Thiển Uyên ngẩng đầu, nhìn trăng non trên trời, nhớ tới những chuyện kiếp trước, cảm thấy được chính mình cưỡng cầu. Nếu Phật Tổ thật cảm thấy hắn không có Phật duyên, hà tất không muốn hắn nhập Phật môn?! Kiếp trước cũng hảo, kiếp này cũng thế, xem ra hắn còn chưa thông suốt a! Bổn lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai (theo mình hiểu: vốn không có vướng bận, sao còn phải chuốc lấy vướng bận)? Đều là hắn lo sợ không đâu. Thôi, ngay tại núi này xuống tóc tu hành đi, cũng không quản hình thức, khi nào thì thật sự thông suốt, khi nào Phật Tổ sẽ độ hắn. Chỉ cần trong lòng có Phật, bất luận nơi nào cũng là cõi Niết Bàn, cứ như vậy qua cả đời đi!

Thiển Uyên hạ quyết tâm, liền thoải mái lên, trở về thiền phòng của mình, yên lòng đi vào giấc ngủ, chính là giống như sư phó nói, mọi việc đều có số mệnh, cuộc sống hoàn mỹ của Thiển Uyên đến đêm nay là kết thúc.

Ngày hôm sau Thiển Uyên lên núi đốn củi trở về, liền phát hiện trong chùa có rất nhiều người đến, y phục sang trọng ngựa mạnh mẽ khí thế, phô trương không ít, vội vàng gấp rút buông bó củi xuống chạy hướng miếu đường.

"Thiển Uyên, ngươi đến." Sư phó gọi hắn "Người nhà ngươi đến tìm ngươi."

Thiển Uyên giật mình dừng lại, người nhà? Năm đó hắn rõ ràng là bị phụ mẫu vứt bỏ, như thế nào có thể đến tìm hắn? Hơn nữa là dạng gia đình phú quý như vậy.

"Thuộc hạ Hạ Vũ tham kiến thiếu cung chủ!" Một bạch y nam tử trung niên đi lên trước, hướng Thiển Uyên hành lễ, Thiển Uyên hoảng sợ, nhanh kéo hắn đứng lên, thầm nghĩ còn chưa biết có phải hay không là thiếu cung chủ của các ngươi đây, đã hướng ta quỳ!

"Thiển Uyên, vi sư đã xác nhận qua, quả thật là người nhà của ngươi. Nội dung trên tờ giấy năm đó bọn họ đều biết, cả quần áo ngươi mặc bọn họ cũng nói đúng." Sư phó dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, không đợi hắn mở miệng đã nói một câu như vậy. Thiển Uyên mặt nhăn mày nhíu, cho dù là người nhà cũng không nên xưng hô như vậy, dù sao hắn cũng không phải "Thiển Uyên" chính hiệu, trước hết nghe xem bọn họ muốn làm gì rồi nói sau.

"Thiếu cung chủ, năm đó cung chủ bị cừu gia đuổi giết, bản thân bị trọng thương, bất đắc dĩ phải đem thiếu cung chủ vừa ra đời không bao lâu để lại trên đường, những năm gần đây cung chủ luôn luôn tìm kiếm hỏi thăm xung quanh tung tích của thiếu chủ! Cung chủ ngày đêm tưởng niệm thiếu cung chủ, hy vọng sinh thời có thể tìm được ngài, tưởng niệm tích lũy ngày càng nhiều, thân mang bệnh nặng, chỉ sợ . . . . . chỉ sợ thời gian không còn nhiều! Thuộc hạ thỉnh thiếu cung chủ ―" Nói xong vành mắt đã ươn ướt, hướng Thiển Uyên thật mạnh quỳ xuống.

Thiển Uyên khó xử, nguyện vọng kiếp trước chính là nhập Phật môn xa trần thế, thật vất vả thực hiện, hiện tại lại phải nhập thế sao? Hơn nữa còn là thế giới cổ đại đầy xa lạ. Một phụ thân không hề quen biết, còn không biết là nhân vật ra sao.

"Vị thí chủ này, không biết cung chủ của ngươi là ai?" Thiển Uyên không thích vòng vo, nói thẳng ra nghi vấn trong lòng.

"Bẩm thiếu cung chủ, cung chủ chính là chủ nhân của võ lâm danh môn 'Trường Nhạc Cung', trên giang hồ được xưng tụng là 'Thiệp Giang công tử', tên là Lâm Chi Diêu." Thiển Uyên càng đau đầu hơn, gào thét võ lâm danh môn! Nếu không hay tương lai còn bảo ta kế thừa gia nghiệp nhà y, thật sự không muốn, nhưng mà lão nhân sắp chết, tâm nguyện trước khi chết chính là muốn gặp lại nhi tử, không giúp y hoàn thành cũng không tốt a, tốt xấu gì ta cũng chiếm thân xác con của y, làm sao bây giờ đây?

Hạ Vũ tựa hồ nhìn ra do dự của hắn, từng bước tiến lên ôm lấy chân Thiển Uyên mà khóc, Thiển Uyên còn nhỏ sức lực yếu đẩy hắn không ra, đầu đầy hắc tuyến, đang định mở miệng thì sư phó lên tiếng.

"Thiển Uyên, phụ mẫu có ân với ngươi, năm đó bỏ rơi ngươi cũng là vì bất đắc dĩ, hiện tại phụ thân ngươi bệnh tình nguy kịch, ngươi nên đi gặp hắn thì tốt hơn. A di đà phật, ngã phật từ bi!"

Thiển Uyên biết, cuộc sống hoàn mỹ của mình từ nay về sau coi như tiêu tùng. Cảm tạ dưỡng dục chi ân của sư phó, cùng đại sư huynh và nhị sư huynh bái biệt, đeo một cái hành lý nho nhỏ, theo đội ngũ trùng trùng điệp điệp của Hạ Vũ rời đi. Ngồi ở trên ngựa của Hạ Vũ, Thiển Uyên quay đầu lại, trông thấy sư phó vẻ mặt lo lắng, đại sư huynh vẻ mặt thương cảm, nhị sư huynh cúi đầu lau nước mắt, vành mắt của hắn cũng nóng theo. Ba người này đã bồi hắn vượt qua mười hai năm, sao lại không có cảm tình chứ!

"Chờ nhìn thấy lão nhân, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của y, vẫn là trở về nơi này đi!" Thiển Uyên nghĩ như vậy, chỉ tiếc nguyện vọng này mãi mãi cũng không thực hiện được.

2.

Trường Nhạc Cung đích thực là võ lâm danh môn, thanh danh tốt cũng là nổi danh, thanh danh xấu cũng là nổi danh, Thiển Uyên không nghĩ đến Trường Nhạc Cung chính là ác danh thiên hạ đệ nhất tà phái. "Thiệp Giang công tử" là cách gọi của người tà phái, chính phái xưng hô Lâm Chi Diêu "Thiệp Giang ma"! Thiển Uyên không thể tưởng tượng được Lâm Chi Diêu căn bản không hề bệnh, những lời này đều là Hạ Vũ lừa gạt hắn. Thiển Uyên càng nghĩ không đến Lâm Chi Diêu không phải lão nhân, mà trên thực tế là hai mươi bảy tuổi nhưng lại nhìn như mỹ nhân mười bảy tuổi!

Nhìn thấy Lâm Chi Diêu mềm nhuyễn giống như không có xương sống nằm tựa vào trên tháp không chút để ý ăn nho do thị nữ uy, Thiển Uyên phẫn nộ. Đến thế giới này mười hai năm, hắn từ trước đến nay chưa từng sinh khí! Hắn vứt bỏ cuộc sống an bình tốt đẹp, đi theo Hạ Vũ bôn ba mệt nhọc suốt hai tháng, bị Hạ Vũ lừa nói "Chỉ sợ cung chủ bệnh tình nguy kịch, khổ nhọc thiếu cung chủ gấp rút lên đường.", bị xe ngựa xóc nảy đến mông đều sưng lên, kết quả cái tên "thời gian không nhiều, ngày đêm tưởng niệm nhi tử" lại là cái dạng này đây!

Thiển Uyên nắm chặt nắm tay, quay đầu đối Hạ Vũ nói "Mang ta đến phòng của ta đi, ta mệt mỏi." Hạ Vũ vẻ mặt thản nhiên, mang theo hắn đi.

Từ đầu tới cuối Lâm Chi Diêu cũng chưa đối hắn nói qua một câu, thậm chí cũng không liếc mắt hắn một cái.

Thiển Uyên được an bài ở một độc viện tĩnh mịch xa nhất phía nam, ném xuống hành lý đối Hạ Vũ nói "Cung chủ của các ngươi đã không có việc gì, ta ngày mai liền trở về. Nếu các ngươi gạt ta đến là muốn ta kế thừa gia nghiệp của y, liền không cần suy nghĩ nữa, ta sẽ không nhận đâu. Chuyện lần này ngươi gạt ta, ta sẽ không tính toán nữa, nhưng ta không muốn có lần thứ hai."

Hạ Vũ ôm quyền vái chào "Thuộc hạ cũng là sợ thiếu cung chủ không chịu trở về, mới tự nghĩ ra hạ sách này, mạo phạm thiếu cung chủ, thỉnh thiếu cung chủ trách phạt! Còn chuyện quay trở về, thiếu cung chủ vẫn là tự mình hướng cung chủ nói đi, thuộc hạ cáo lui!" Trên mặt thế nhưng một chút biểu tình áy náy cũng không có. Thiển Uyên cười lạnh, thật đúng là một nhân vật! Không nói gì thêm, khoát tay cho hắn đi.

Thiển Uyên nửa đêm bị đánh thức, ngoài phòng truyền đến dâm thanh lãng ngữ, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ (má ơi!!! Chuyện này cũng có thể nằm mơ a -_-!!!), cẩn thận lắng nghe, quả thật là ở ngoài phòng, mang hài đi ra ngoài nhìn, trong đình một đôi nam nữ đang làm việc tằng tịu kia, nhất thời nóng mặt, đang muốn xoay người, nàng kia phát hiện hắn, một bên thở hổn hển một bên mị thanh nói "Tiểu đệ đệ, a, muốn hay không, a a ân, muốn hay không, đến cùng nhau ngoạn?" Thiển Uyên cất bước trốn đi, thầm nghĩ không may rồi, cư nhiên gặp người khác "làm việc", đành phải đi nơi khác thăm thú. Rời khỏi viện, bên tai lại vẫn vang lên thanh âm khiến người ngượng ngùng kia, cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn, hiện ra trước mắt da thịt bạch bạch hoa hoa! Cũng không biết lúc nào thì đi đến gian phòng này, diện tích rất rộng, giường lớn để trong phòng, trai gái lẫn lộn, tái hiện hoạt xuân cung! Thiển Uyên cho dù kiếp trước không phải không có kinh nghiệm về phương diện này, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi, xoay bước rời đi.

"Đứng lại!" Một thanh âm bỗng nhiên vang lên "Thấy lão tử ngươi cũng không chào hỏi sao?"

Thiển Uyên ngây người, một nam nhân y sam không chỉnh tề ở góc phòng xa nhất, mặt đầy sắc xuân, trong lòng đang ôm một thân hình mềm mại, không phải Lâm Chi Diêu còn ai nữa! Thiển Uyên đại quẫn, nhìn thấy lão tử ở loại tình huống này phải chào hỏi như thế nào? Đồ vô sỉ này!

"Cung chủ chậm rãi ngoạn! Không quấy nhiễu!" Thiển Uyên nghiến răng nghiến lợi.

"Chậm đã! Nhi tử của ta, vi phụ biết ngươi ở nơi núi non hoang vu cùng hòa thượng lớn lên, hôm nay giúp ngươi mở rộng tầm mắt!" Nói xong đem người trong lòng mạnh mẽ khêu chọc, người nọ một tiếng yêu kiều, Thiển Uyên kinh hãi: a a a, kia rõ ràng là một nam nhân! Hảo ngươi cái tên biến thái phơi bày điên cuồng, vẫn là đồng tính luyến ái!!! (tuy rằng kiếp trước ta cũng là đồng tính luyến ái) không thể nhìn thêm nữa, giận dữ xoay người rời đi. Nhanh chóng trở về viện của mình, đôi nam nữ vừa rồi còn đang dã hợp, Thiển Uyên quát "Cút!" Hai người kia thần tình chẳng hiểu ra sao, Thiển Uyên tiến vào phòng hung hăng đóng cửa lại.

Thiển Uyên ngàn vạn lần cũng không muốn nhìn thấy Lâm Chi Diêu, nhưng là phải đi tìm Lâm Chi Diêu, thân thể của hắn chỉ mới mười hai tuổi như thế nào cũng không thể trèo đèo lội suối để quay về tự miếu. Vô phương, đành phải đi tìm y.

Rõ ràng là ban ngày vậy mà Lâm Chi Diêu y sam vẫn không chỉnh tề, chỉ mặc nhất kiện bạch sắc trường bào, tính chất nhẹ nhàng, gió thổi qua là có thể nhìn thấy bên trong cái gì cũng không có mặc, vẫn là cái bộ dạng mềm nhuyễn không xương tựa vào trên tháp, trong tay ôm một nam hài thanh tú, bên cạnh là một nữ hài kiều mỵ dùng miệng uy hoa qua cho y ăn, Lâm Chi Diêu ăn hoa quả, thuận tiện nắm cầm cô gái hôn lên. Thiển Uyên bực mình, không cảm xúc chờ hắn hôn xong, lạnh lùng nói "Ta phải đi về!"

Lâm Chi Diêu hơi híp mắt căn bản không để ý đến hắn.

Thanh âm của Thiển Uyên tăng thêm vài phần nói "Ta phải về vô danh tự!"

Lâm Chi Diêu hôn thiếu nữ, tay kia thì vân vê cái mông của nam hài trong lòng.

Thiển Uyên không nói lời nào, cầm lấy chén rượu trên bàn, đối Lâm Chi Diêu hướng thẳng hắt xuống. Lâm Chi Diêu vươn đầu lưỡi liếm liếm rượu theo hai má chảy xuống, nhàn nhàn nói "Thực không giống nhi tử ta, tính tình như vậy không tốt! Ngươi muốn trở về, có thể a! Nơi này không ai ngăn cản ngươi. Người đâu, lấy chút ngân lượng cho thiếu cung chủ của các ngươi làm lộ phí đi đường." Thiển Uyên cứng họng, đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu "Ta không đi, nhưng ta có điều kiện. Thứ nhất, không được ta cho phép ai cũng không được tiếp cận viện của ta, đệ nhị, ta muốn học võ công." Lâm Chi Diêu gật gật đầu "Không thành vấn đề. Ở Trường Nhạc Cung này võ công cao nhất chính là ta, từ ngay mai ta sẽ bắt đầu dạy cho ngươi." Thiển Uyên một giây cũng không muốn nán lại nơi này, xoay người bước đi.

Thiển Uyên nghĩ nếu tạm thời không thể đi được, tại Trường Nhạc Cung này phải lo giữ mình, nhiều ít cũng nên có chút bản lĩnh, học võ công, tương lai cũng hảo cho mình rời đi. Từ nay về sau cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Thiển Uyên có chút thay đổi: buổi sáng tham phật ngồi thiền, buổi chiều luyện võ cường thân. Ngươi hỏi vì sao không luyện võ trước buổi trưa? Đó là bởi vì cái tên Lâm Chi Diêu kia là người dâm loạn, buổi tối nào cũng đều nháo suốt đêm, thời gian ngủ của y chính là buổi sáng!

Thiển Uyên tụng kinh xong, tâm trạng cũng an tĩnh rất nhiều. Vốn không nên vì người không quan hệ mà tức giận, quản y Lâm Chi Diêu hay là Trường Nhạc Cung, ta tự quản hảo chính mình là được rồi, phi lễ vật thị phi lễ vật thính. Dùng xong cơm trưa, Lâm Chi Diêu đến, ném một quyển sách nhỏ cũ nát cho hắn, bỏ lại một câu "Trong vòng ba ngày học thuộc lòng." Rồi bước đi.

Thiển Uyên chỉ tốn một ngày đã học thuộc lòng, không phải vì hắn là kỳ tài võ học, chính là vì hắn có chỉ số thông minh của kiếp trước cao. IQ của Thiển Uyên là 190, kiếp trước lúc học bài thực thoải mái, một quyển sách nhỏ nội công tâm pháp tuy rằng tối nghĩa nhưng thời gian một ngày cũng là đủ rồi. Thiển Uyên không muốn lãng phí thời gian, bởi vậy ngày hôm sau lúc Lâm Chi Diêu đến đối y nói mình đã thuộc lòng. Lâm Chi Diêu biểu tình hơi chút ngạc nhiên, lần đầu tiên nhìn thẳng Thiển Uyên, sau đó lấy ra một thanh kiếm, miệng vừa niệm tâm pháp vừa họa chiêu thức, một lận lại một lần luyện, sau đó ném thanh kiếm cho Thiển Uyên "Ngươi hãy thử xem."

Thiển Uyên đại quẫn, suy nghĩ phát triển tứ chi đơn giản, chính là chỉ hắn. Dựa vào trí nhớ loạn xạ múa vài cái, Lâm Chi Diêu quát dừng lại.

"Thân tùy tâm động, ngươi lại nhìn một lần nữa." Nói xong lại vừa niệm tâm pháp vừa họa chiêu. Lần này Thiển Uyên dường như có hơi hiểu được. Chính mình cầm kiếm chậm rãi khoa tay múa chân, so với trước tốt hơn nhiều. Lâm Chi Diêu nhìn trong chốc lát, hơi chỉ điểm, thời điểm rời đi lại ném một quyển sách nhỏ, Thiển Uyên vừa thấy, là bức tranh minh họa kiếm chiêu, trong lòng mạnh mẽ mắng Lâm Chi Diêu cố ý trêu cợt hắn, sớm biết có cái này, cũng không cần vất vả như vậy ghi nhớ chiêu thức!

3.

Thiển Uyên cùng Lâm Chi Diêu có thể nói là sống yên ổn vô sự, Thiển Uyên sống một mình ở tiểu viện phía nam của Trường Nhạc Cung chuyên tâm tham thiền luyện võ, Lâm Chi Diêu chính là mỗi ngày buổi chiều lại đến đây chỉ điểm, cứ như thế năm năm trôi qua, Thiển Uyên cũng đã luyện đến tầng thứ tư của "Lâm Thủy kiếm pháp", sau lại học khinh công "Thiệp Thủy bước"cũng luyện được năm thành. Lâm Chi Diêu như trước hàng đêm sanh ca, nam nữ cơ thiếp bên người lúc nào cũng vờn quanh, trong lòng Thiển Uyên thầm nghĩ như vậy buông thả cũng không thấy y có chiều hướng biến lão, thật sự là đồ yêu tinh mà!

"Yêu tinh" này là Thiển Uyên lén xưng hô đối với Lâm Chi Diêu, kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy y liền cảm thấy được y giống yêu tinh. Một đại nam nhân, bộ dạng như hoa như ngọc, nhìn kỹ lại càng quyến rũ, luôn một bộ dạng không xương, cả ngày đều buồn ngủ, mà ngay cả múa kiếm cũng giống như khiêu vũ, nhiều tuổi nhìn còn non nớt như vậy, không phải yêu tinh thì là cái gì chứ? Thiển Uyên không thôi hoài nghi mình căn bản không phải con hắn, bởi vì bộ dạng bọn họ tuyệt không giống nhau.

Đêm dài cô đăng.

Thiển Uyên chép kinh xong, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng người, trầm giọng nói "Ai?"

"Bẩm thiếu cung chủ, tuyết điêu do Bắc Lương Vương tặng cho cung chủ dường như chạy đến nơi này của ngài, thuộc hạ đang tìm kiếm, quấy nhiễu thiếu cung chủ, thỉnh thiếu cung chủ thứ tội."

"Tuyết điêu?" Thiển Uyên đẩy cửa đi ra "Chạy vào trong viện của ta sao?"

"Vâng!" Thị vệ đầu lĩnh hướng Thiển Uyên hành lễ.

"Vậy các ngươi tìm đi, làm việc nhanh một chút!" Thiển Uyên không nghĩ khó xử bọn họ, người hầu bất quá lĩnh mệnh hành sự.

Bọn thị vệ phân công nhau ở trong sân tìm kiếm, chợt một người hô to "Ở đây!" Chỉ thấy một cái bóng trắng rất nhanh từ trong bụi cây chạy ra định hướng bên này của Thiển Uyên trốn, Thiển Uyên đưa tay ra, ngón tay lướt ngang qua lông của nó để cho nó trốn thoát, bỗng nhiên nổi lên hứng thú, vận khinh công đuổi theo. Tốc độ con tuyết điêu này cực nhanh, lông của tuyết điêu dưới ánh trăng ánh lên tia sáng, Thiển Uyên đuổi theo nó tới tiểu viện, hướng phía bắc mà đi, đợi đến lúc Thiển Uyên phát hiện nơi này là tẩm cung của Lâm Chi Diêu, đã muộn.

Đêm hôm nay Thiển Uyên phát hiện ra bí mật của Lâm Chi Diêu.

Nếu có thể, Thiển Uyên hy vọng mình không vì hứng thú nhất thời mà đuổi theo con tuyết điêu kia, như vậy hắn sẽ không vừa vặn nhìn thấy Lâm Chi Diêu y sam tán loạn, sắc mặt ửng hồng, thống khổ khó nhịn ở trên giường quằn quại vặn vẹo, đối nam sủng nữ thiếp đang quỳ một bên rống giận "Cút! Đều cút cho ta! Không có đến một người có khả năng làm cho ta bắn ra! Cút!!!"

Thiển Uyên kiếp trước là đồng tính luyến ái, hơn nữa là đồng tính luyến ái chuyên nghiệp chỉ số thông minh cao (cái gì kêu chuyên nghiệp a = =!), hắn đương nhiên biết trong đồng tính luyến ái hơn phân nửa là "Nghi công nghi chịu", thế nhưng cũng có một phần nhỏ chỉ chuyên gia loại 1 hay loại 0 (loại 1 = công, loại o = thụ), Lâm Chi Diêu Lâm đại cung chủ bất hạnh chính là chuyên gia loại 0! Thiển Uyên thầm nghĩ, ngẫm lại mà xem ngươi đường đường là cung chủ thiên hạ đệ nhất Trường Nhạc Cung, muốn tìm nam nhân đến thượng ngươi thật đúng là không dễ gì, mà dù có sắc tâm cũng không ai có can đảm này! Lâm đại cung chủ mà nổi bão, đừng nói "tiểu đệ đệ", đầu cũng không giữ được a! Đáng thương cho Lâm đại cung chủ, hàng đêm sanh ca cũng khó đạt được cao trào!

Thiển Uyên sau khi biết bí mật này tâm tình rất hảo, ngay hôm sau lúc luyện công nhìn thấy Lâm Chi Diêu liền bất giác cười rộ lên. Lâm Chi Diêu bị hắn cười đến khó chịu, tiểu tử này như thế nào cũng không giống mười bảy tuổi, bất quá năm đó thời điểm nhìn thấy hắn cũng không giống mười hai tuổi. Nhìn y như vậy, giống như nhìn thấu hết thẩy của y, cười đến cư cao lâm hạ (chỉ kẻ bề trên, kiêu ngạo), vẻ mặt từ bi, quả nhiên là niệm nhiều kinh Phật, khiến người chán ghét!

"Buổi tối ta thiết yến khoản đãi Bắc Lương Vương, ngươi cũng nên đến." Lâm Chi Diêu tựa vào cột trụ của hành lang xem Thiển Uyên luyện kiếm một lần, bỗng nhiên nói như vậy.

"Ta không đi." Thiển Uyên thu kiếm vào vỏ, "Ta đã sớm nói qua chuyện của Trường Nhạc Cung không liên can ta."

"Ta tốt xấu gì cũng đã dưỡng ngươi năm năm, lại dạy võ công cho ngươi, bất quá một bữa cơm, cũng sẽ không ăn ngươi!"

"Được rồi, vì thấy ngươi là một tiểu linh hào đáng thương (tiểu linh hào = 0 hào, loại 0 a, chỗ này thật ra ta cũng là đoán mò thôi, chém bậy a, mọi người thông cảm =3=!!!), ta nhất định sẽ đi." Thiển Uyên lau lau mồ hôi, nhìn Lâm Chi Diêu. Hắn hiện tại đã muốn cao gần bằng Lâm Chi Diêu, có thể nhìn thẳng y.

" 'Tiểu linh hào'? Có ý gì?" Lâm Chi Diêu hơi hơi nghiêng đầu hỏi, Thiển Uyên đại quẫn, sao lại đem suy nghĩ trong tâm nói thẳng ra như thế a!

Qua loa cho có lệ "Không có gì, buổi tối ta nhất định sẽ đi!"

Lâm Chi Diêu gật gật đầu không truy hỏi nữa, như trước lười biếng cất bước, chậm rãi rời đi.

Lâm Chi Diêu đương nhiên biết chính mình so với nữ nhân càng thích nam nhân hơn, nhưng đây cũng phải cái gì quan trọng, niên đại này nam phong thịnh hành, dưỡng nam sủng cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng vì sao nhìn thấy nam hài ở dưới thân y thở dốc bắt đầu cương lên cao trào, y lại phẫn nộ như vậy? Các ngươi dựa vào cái gì nhanh như vậy liền sảng khoái đến chết đi sống lại? Ta là gọi các ngươi đến hầu hạ ta, ta còn chưa sảng khoái, các ngươi dựa vào cái gì sảng khoái như vậy? Các người hầu đều nói y là "Thiên phú dị bính" "Đêm ngự mấy người", kỳ thật y căn bản là ra không được, đạt không đến cao trào!

Lâm Chi Diêu càng biết chính mình đối với Thiển Uyên có dục vọng. Không biết từ khi nào thì bắt đầu, tư thế oai hùng của Thiển Uyên vũ động trường kiếm vào trong mắt y liền thay đổi, chân thon dài căng đầy, thắt lưng cường tráng mạnh mẽ dẻo dai, tiết y bị mồ hôi thấm ướt khít sát vào lưng, còn có một đầu tóc ẩn hiện ánh sáng màu xanh biếc rực rỡ, môi mỏng nhạt màu, sóng mắt thanh tĩnh trong suốt, mỗi khi thấy huyết mạch trong người y đều muốn trương lên. Lâm Chi Diêu ở ngoài mặt luôn làm như sóng dậy bất kinh, không biết rằng đối với y mỗi ngày cùng nhi tử thân sinh luyện công đều là một loại tra tấn. Huyết thống và gì gì đó, y căn bản không quan tâm, nhưng mà đối tượng là Thiển Uyên, Lâm đại cung chủ không biết vì sao không hạ thủ.

Bắc Lương Vương là người mà Trường Nhạc Cung đắc tội không nổi. Tuy bình thường giang hồ và triều đình không can thiệp chuyện của nhau, nhưng sinh ý của Trường Nhạc Cung không thể không dựa vào triều đình chiếu cố. Theo như lời nói của Thiển Uyên, Trường Nhạc Cung chính là một đại thành giải trí cao cấp, tập hợp khách điếm, tửu điếm, cửa hàng, tửu ba (quán bar), ca thính, kỹ viện, đổ trường và các loại chức năng khác nữa thành một thể, chỉ cần có ngân lượng, vào Trường Nhạc Cung, ngươi chính là Ngọc Đế, chỉ còn ở lại Trường Nhạc Cung dù chỉ một ngày, sẽ không có người có khả năng động đến một cọng lông tơ của ngươi, vì vậy Trường Nhạc Cung cũng là nơi lánh nạn của nhiều ngươi trong giang hồ khi tránh né cừu gia. Một nơi như vậy cũng thiếu không được nhiều ít hoàng thân quốc thích, quan to quý nhân cải trang vi hành ghé thăm, cây to đón gió, chỗ dựa vững chắc muốn không kiên cố cũng không được, chỗ dựa vững chắc của Trường Nhạc Cung, chính là thúc phụ của đương kim Hoàng đế, tay nắm hai phần ba binh quyền, Bắc Lương Vương Tiêu Cảnh.

Lâm Chi Diêu gọi Thiển Uyên cùng đi, chính là vì không muốn cùng một chỗ với Bắc Lương Vương, y tuy rằng từ trước đến nay buông thả, nhưng cũng không muốn ủy thân cho vị la sát Vương gia này. Tiêu Cảnh đã gần bốn mươi tuổi, hàng năm luyện võ, bởi vậy thân cường thể kiện, thoạt nhìn trẻ hơn nhiều so với tuổi thật, đối Lâm Chi Diêu ham muốn đã lâu, đậu hủ cũng ăn không ít, nhưng luôn không thuận lợi. Lâm Chi Diêu nghĩ có người thứ ba ở đây, Tiêu Cảnh cũng không đến nỗi quá khoa trương, huống hồ Thiển Uyên sắp mãn mười tám tuổi, Trường Nhạc Cung sớm muộn gì cũng phải giao cho hắn, khiến hắn cùng vị chỗ dựa vững chắc này hảo hảo giao thiệp cũng là tất yếu.

Thiển Uyên bồi Bắc Lương Vương dùng bữa, từ chối không uống rượu, Lâm Chi Diêu cũng không miễn cưỡng hắn, biết hắn từ trước đến nay tuân thủ thanh quy giới luật của Phật gia, đành miễn cưỡng ứng phó Tiêu Cảnh. Lúc Tiêu Cảnh mới gặp Thiển Uyên có chút không thoải mái, nhưng thấy hắn cúi đầu ngồi ở ghế dưới không nói nhiều, chỉ tưởng rằng hắn là tiểu hài tử trì độn, không đem hắn để vào mắt, tiếp tục tiến hành dự định ban đầu, hăng hái khích lệ Lâm Chi Diêu uống rượu. Vương gia ban thưởng rượu không thể không uống, Lâm Chi Diêu uống đến chén thứ ba liền bắt đầu cảm thấy bất thường, ý thức được trong rượu có vấn đề, liên tiếp hướng Thiển Uyên ra hiệu, đáng tiếc Thiển Uyên một mực cúi đầu dùng bữa, Lâm Chi Diêu đành phải dùng sức ngắt đùi mình.

"Vương gia, thảo dân thân thể có chút không khỏe, thứ không thể . . ." Lâm Chi Diêu muốn xin phép rời khỏi, lại bị Tiêu Cảnh cắt ngang.

"Nếu như đã như vậy ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi, người đâu, dẫn đường!" Nói xong Tiêu Cảnh một phen ôm chầm lấy Lâm Chi Diêu, phân phó người hầu dẫn đường quay về tẩm cung của Lâm Chi Diêu. Thiển Uyên lúc này mới ngẩng đầu, trông thấy Lâm Chi Diêu vẻ mặt kiều mỵ, yếu ớt tựa vào trong ngực Tiêu Cảnh, tùy ý hắn ôm.

"Yêu tinh dâm đãng!" Thiển Uyên cảm thấy khinh thường.

Thiển Uyên cũng không biết mình sinh khí cái gì, chỉ cảm thấy nghiệp hỏa vô danh vọt dâng lên, cũng không lên tiếng, đứng dậy phất tay áo bước đi, nổi giận đùng đùng đi ra nhà thủy tạ, gần rời khỏi cửa viện thì rốt cục nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa đúng bắt gặp ánh mắt của Lâm Chi Diêu, cách nửa hồ nước, rất xa, vậy mà hết sức ưu thương tuyệt vọng! Thiển Uyên bỗng nhiên chột dạ, tránh đi ánh mắt của y, tựa như giận dỗi thật mạnh bài khai bước chân.

Cúi đầu nhanh chóng rời khỏi, căn bản không chú ý phía trước có người, lập tức va phải, ngẩng đầu nhìn, là Hạ Vũ, lười cùng hắn nói lời vô nghĩa, đang muốn rời đi lại bị Hạ Vũ giữ chặt.

"Làm gì?"

"Không thể tưởng tượng được thiếu cung chủ là loại người bạc tình vô nghĩa như vậy!"

"Lời ngươi nói là có y gì?"

"Mắt thấy cung chủ bị người vũ nhục, thế nhưng chẳng quan tâm."

"Chính y nguyện ý, ta cũng không muốn quấy nhiễu chuyện tốt của y!" Nhớ đến buổi tối đầu tiên ở Trường Nhạc Cung gặp được y tầm hoan tác nhạc, thế nhưng còn bị y gọi ở lại tham quan, hắn cũng không muốn tham quan!

"Cung chủ bị Bắc Lương Vương hạ dược, thiếu cung chủ chẳng lẽ không nhìn ra sao?"

". . . . . Ngươi nói cái gì?" Thiển Uyên giật mình, khó trách vừa rồi cảm thấy được ánh mắt của y không phù hợp lắm! "Đê tiện! Cư nhiên hạ dược!" Thiển Uyên cất bước chạy về, không để ý Hạ Vũ ở phía sau lưng hô "Thiếu cung chủ! Không được lỗ mãng! Thiếu cung chủ! . . . . ."

4.

Thiển Uyên vừa chạy đầu óc vừa không ngừng xoay chuyển, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, có chủ ý, hướng về không trung thổi một tiếng huýt vang, một thân ảnh tuyết trắng không biết từ nơi nào chạy ra nhảy vào trong lòng hắn, nguyên lai chính là con tuyết điêu hôm trước làm cho hắn phát hiện bí mật của Lâm Chi Diêu.

"Tuyết Nhi, bên kia!" Thiển Uyên chỉa chỉa vào tẩm cung của Lâm Chi Diêu. Tuyết điêu này hắn phải tốn rất nhiều khí lực mới bắt được, tiểu đông tây nhưng thật thông minh, đợi đến trước lúc hắn sắp phát hỏa thì đối hắn làm nũng, thừa nhận hắn làm chủ nhân.

Tuyết Nhi có tính tương đối thông hiểu con người, hướng về phía Thiển Uyên nũng nịu tựa như vui mừng kêu lên một tiếng, hướng tẩm cung của Lâm Chi Diêu chạy đi.

Thiển Uyên đuổi theo Tuyết Nhi hô to "Tuyết Nhi, đừng chạy!" Liền như vậy giả ngu lăng xăng xông vào!

Trong phòng sắc dục tràn ngập.

Lâm Chi Diêu ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, chính là thân thể không nghe theo mình, đã bị cởi ra đến chỉ còn tiết y, hình ảnh của Tiêu Cảnh lại càng không chịu nổi, hoa phục bán khai, một tay nâng cằm Lâm Chi Diêu, một tay tham tiến vào trong y phục của y, bị nhi tử ngốc của Lâm Chi Diêu quấy rầy chuyện tốt, nộ hỏa trùng thiên, đã đến bờ phát hỏa.

Thiển Uyên thầm nghĩ: hoàn hảo hoàn hảo, "trinh tiết" của Lâm đại cung chủ vẫn còn.

"Phụ thân! Ngươi làm sao vậy?!" Thiển Uyên kinh hô một tiếng nhào đầu về phía trước chạy lại, không dấu vết từ trong ngực của Tiêu Cảnh đoạt lấy Lâm Chi Diêu, "Phụ thân! Ngươi chỗ nào không thoải mái sao?!! Người đâu! Mau truyền đại phụ đến! Mau! Hạ bá bá! Hạ bá bá! Phụ thân ta bất tỉnh rồi! Người mau tới a! Phụ thân! Ngươi tỉnh tỉnh a! Phụ thân!!!" Thiển Uyên ôm Lâm Chi Diêu oa oa khóc lớn, Hạ Vũ đúng lúc tiến vào, bọn hạ nhân cũng đều tiếng vào.

"Vương gia, chuyện ngày rốt cục là . . . . .?" Công lực diễn trò của Hạ Vũ, Thiển Uyên sớm lĩnh giáo qua, nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Tiêu Cảnh, bất giác cười thầm, bất quá chính mình đêm nay cũng chịu thiệt thòi không ít, lúc đầu thì gọi Lâm Chi Diêu là "phụ thân", sau gọi Hạ Vũ là "Hạ bá bá", hoàn toàn là nhận giặc làm cha a!

"Không có gì, Lâm cung chủ chịu không nổi rượu, bản vương đưa y quay về nghỉ ngơi, đúng lúc thiếu cung chủ chạy vào." Tiêu Cảnh xem tình hình này cũng biết đêm nay không thể đắc thủ được, trong lòng nộ khí trùng thiên, nhưng ngoài mặt cũng không thể không áp chế xuống.

"Thiếu cung chủ trẻ người non dạ, xúc phạm Vương gia, thỉnh Vương gia đừng trách cứ hắn. Thiếu cung chủ, còn không mau nhận lỗi với Vương gia!"

Thiển Uyên tỏ ra vẻ mặt tiếp thu, lau lau nước mắt, nhận lỗi với Vương gia, tay vẫn ôm chặt Lâm Chi Diêu không chịu buông.

Hạ Vũ khôn khéo cùng cẩn thận tiễn Tiêu Cảnh rời đi, quay đầu lại ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Thiển Uyên một cái, Thiển Uyên không rõ vì sao lại cảm thấy phi thường không thoải mái. Hạ Vũ, người này sinh ra một bộ dáng trung hậu nhưng kì thực gian trá vô cùng, thật đáng ghét!

Thiển Uyên cảm thấy thân thể trong lòng nhiệt độ cao không bình thường, uy y uống chút nước lạnh, Lâm Chi Diêu tỉnh táo lại, cố gắng mở mắt ra, thấy rõ người trước mắt là Thiển Uyên, đối hắn cười cười. Thiển Uyên không khỏi cảm khái: thật sự là người điềm tĩnh, thế nhưng còn cười được!

"Người đâu, truyền thị tẩm!" Thiển Uyên xem bộ dạng của y, là đã động tình.

"Không cần! Kêu bọn chúng đều lui xuống đi!" Lâm Chi Diêu khi nói chuyện hơi thở nồng nặc, thổi tới trên mặt Thiển Uyên thật ngứa.

"Vì sao? Ngươi không phải trúng xuân dược?"

"Không phải xuân dược bình thường . . . . ." Lâm Chi Diêu chỉ nói một nửa, Thiển Uyên lập tức hiểu được.

"Thỏ bảo bảo thủy?!" Kiếp trước có xem qua trong tiểu thuyết đam mỹ thường có cái này, không nghĩ là thật nha!

" . . . . . " Lâm Chi Diêu không đáp, chính là nghiêng mặt đi, thùy hạ mi mắt, Thiển Uyên thật kinh ngạc phát hiện, Lâm đại cung chủ luôn luôn không biết thẹn là gì thế nhưng hiện tại lại thẹn thùng! "Hảo đáng yêu!" Ý niệm này chợt lóe qua trong đầu Thiển Uyên, trái tim bỗng nhiên nhảy lên thình thịch.

"Đã như vậy ta giúp ngươi vận công, đem dược bức ra?" Thiển Uyên nhận thấy được chính mình không bình thường, nhanh chóng dời đi lực chú ý.

"Hảo, ngươi trước đỡ ta đứng lên."

Lâm Chi Diêu ngồi xếp bằng đưa lưng về phía Thiển Uyên, Thiển Uyên ở phía sau y cũng ngồi xuống, giúp y vận công.

"Lâm Tâm Quyết" nội công tâm pháp của Trường Nhạc Cung cũng không tính là lợi hại, nhưng hay ở chỗ linh hoạt kỳ diệu, ở phương diện bức độc luôn luôn hiệu quả cực kỳ, nhưng lúc này lại không thuận lợi, đã qua hai khắc chung (hai giờ đồng hồ) vẫn chưa thấy hiệu quả, Thiển Uyên ngồi phía sau Lâm Chi Diêu, nhìn không tới mặt y. Giờ phút này hai gò má của Lâm Chi Diêu đã ửng hồng không bình thường, cau mày, thần sắc thống khổ.

"Phốc! —" Lâm Chi Diêu phun ra một búng máu, thân thể yếu ớt ngã vào trong lòng Thiển Uyên.

"Ngươi làm sao vậy?!" Thiển Uyên kinh hãi.

"Không được, bức không ra . . . . ." Lâm Chi Diêu mặc dù thổ huyết, nhưng không có chịu nội thương, chính là vừa rồi vận công, dược tính phát tán càng lợi hại hơn, trong mắt tình sắc mê ly, máu tươi theo khóe miệng trượt xuống, càng làm tôn thêm đôi môi đỏ thắm ửng lên sắc quang sáng bóng, từ lổ tai đến cổ đều nối lên anh sắc phấn nộn, Thiển Uyên trong lòng hô to không ổn, gần như nghĩ đến ném y lại đào tẩu!

". . . . . Ngươi giúp ta lấy cái hộp để trong tủ đầu giường đến đây!" Lâm Chi Diêu mạnh mẽ áp chế tinh thần, chống đỡ thân thể từ trong lòng Thiển Uyên ngồi dậy, lòng ngực ấm áp nở nang của Thiển Uyên lúc này đối với y mà nói thật rất hấp dẫn. Thiển Uyên nghe vậy đem Lâm Chi Diêu để trên giường, mở ra tủ đầu giường, bên trong quả thực có một hộp tử đàn tinh xảo, không biết đựng cái gì, đem nó lấy ra giao cho Lâm Chi Diêu.

". . . . . Ngươi đi ra ngoài đi!" Lâm Chi Diêu tiếp nhận cái hộp, cũng không mở ra, phân phó Thiển Uyên đi ra ngoài.

"Bộ dạng ngươi như vậy ta sao có thể đi ra ngoài? Đây là cái gì? Giải dược? Có giải dược sao ngươi không nói sớm!" Thiển Uyên một phen đoạt lấy cái hộp mở ra nhìn, nhất thời há hốc mồm.

Các loại ngọc chế nam khí với kiểu dáng và kích cỡ khác nhau xếp đặt trong đó, có vài hộp thuốc cao không biết tên. Thiển Uyên mặt đỏ không thôi, hối hận chính mình nhanh tay! Lâm đại cung chủ hàng đêm tầm hoan thì trong tủ đầu giường có thể có cái gì tốt lành chứ?! Từ từ, hay là y muốn dùng cái này thủ dâm?! Nhất định là như vậy, cho nên mới bảo ta đi ra ngoài, là sợ ta trông thấy chịu không nổi sao?

"Ngươi còn giả bộ làm cái dạng thuần khiết gì nữa! Ngày đầu tiên ta đến nơi này ngươi không phải bảo ta hảo hảo tham quan sao? Lúc này còn làm ra vẻ gì nữa! Bộ dạng của ngươi bây giờ còn nghĩ ra bổn sự 'tự công tự chịu'?!" Thiển Uyên biết mình đang mạc danh kỳ diệu phát ra nóng nảy, chính là không khống chế được, "Lại đây nằm hảo! Tiểu gia ta hôm nay suy cho cùng làm người tốt vậy! Lại đây a!"

Lâm Chi Diêu đã là cường nỗ chi mạt (thể suy sức yếu), thần trí không thanh minh lắm, lại vẫn là bị cả kinh giật mình, nhưng ngay sau đó Thiển Uyên một tay bắt lấy mắt cá chân của y, cảm giác da thịt chạm nhau làm cho y rên rỉ "Ân" một tiếng, lại chống đỡ không nổi dược tính, hai tay cấp thiết đặt lên ngực nam nhân hồ loạn vuốt ve, miệng mơ hồ không rõ phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

Thiển Uyên da đầu run lên, hoàn toàn không thể lý giải chính mình vì sao phải chủ động vơ vào chuyện phiền phức này, phỏng chừng là điên rồi! Từ trong cái hộp lấy ra một ngọc thế màu mật ong bằng sáp loại nhỏ, suy nghĩ một chút, lại mở ra cái hộp thuốc cao, chấm lấy một ít, bôi lên trên ngọc thế.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên Lâm Chi Diêu lõa thể, nhưng cảnh sắc trước mắt vẫn rất kích thích, Thiển Uyên cố gắng trấn định, trong lòng nhớ kỹ "A di đà phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc.", một tay cầm ngọc một tay tách ra chân thon dài trắng nõn của Lâm Chi Diêu.

"Vào không được?!" Thiển Uyên trên trán chảy mồ hôi, buồn bực nhìn chằm chằm nơi riêng tư của Lâm Chi Diêu, "Nhỏ như vậy một cái còn vào không được! Ngươi sao lại yếu ớt như vậy!" Vừa rồi cố gắng nửa ngày, ngọc thế kia kích thước chỉ có hai lóng tay thế nhưng sao còn không vào được, Lâm Chi Diêu trong miệng rên rỉ "ngô ngô", túm lấy sàng đan (ra trải giường) không ngừng vặn vẹo thân thể, thấy thế cơn tức của Thiển Uyên càng mạnh!

"Được rồi! Ta nói, người tốt đã giúp phải giúp tới cùng! Người xuất gia không được nói dối!" Oán hận chấm lấy thuốc mỡ màu trắng kia ra ngón tay, từ từ nhắm hai mắt thăm dò hướng u huyệt của y.

"A! A a! —" Lâm Chi Diêu giờ phút này thần trí hoàn toàn bay mất, chỉ cảm thấy chỗ bị vật thể nhét vào ngứa ngáy phát tao khó nhịn, khoái cảm mãnh liệt, mị thanh kêu lên, đưa đẩy bày ra thắt lưng về trước, khát vọng càng nhiều.

Thiển Uyên hùng hùng hổ hổ, lấy ngón tay khuếch trương hảo rồi mới đem ngọc thế chậm rãi sáp vào, đợi Lâm Chi Diêu hơi thích ứng, bắt đầu trừu động, Lâm Chi Diêu bắt đầu một tiếng lại một tiếng kêu lên càng thêm mất hồn thực cốt, không bao lâu liền bắn ra. Thiển Uyên đè nén lửa đang bén lên, có nộ hỏa cũng có dục hỏa, hạ thủ không hề ôn nhu, dùng ngọc thế làm cho y lần thứ hai đạt cao trào, Lâm Chi Diêu bắt đầu khôi phục chút thanh tĩnh, tránh đi ánh mắt của Thiển Uyên, chính là đỏ mặt cúi đầu thở dốc.

5.

Thiển Uyên một tay lấy ngọc thế đưa cho Lâm Chi Diêu, đứng lên "Ta đi đây!"

Đi một bước nhưng lại bất động, biết là tay áo bị Lâm Chi Diêu kéo lại, Thiển Uyên đứng tại chỗ, không dám quay đầu lại, trong lòng dường như đang hồi hộp.

". . . . . Đừng đi." Giọng nói của Lâm Chi Diêu có chút khàn khàn, mang theo mệt mỏi gợi cảm của cao trào. Thiển Uyên quay đầu lại, bỗng nhiên đối diện với đôi mắt thủy quang lăn tăn, lắp bắp nhìn y, trong đầu "Oanh —" một tiếng, dây cung căng suốt một đêm, đứt rồi! Quay người lại ôm chầm lấy Lâm Chi Diêu, cấp thiết tìm đến môi của y.

Thiển Uyên hôn rất thô bạo, trong miệng nổi lên mùi huyết tinh nhàn nhạt, buông ra người trong lòng, quả nhiên môi bị y cắn phá. Dường như giận dỗi thô bạo kéo tiết y còn sót lại của y, đưa hai chân của y gác lên trên bả vai, Lâm Chi Diêu kinh hoàng giãy dụa, Thiển Uyên cũng không để ý đến. Mặt của Thiển Uyên ở phía trên Lâm Chi Diêu, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt lãnh liệt, dẫn theo ba phần tức giận bảy phần dục vọng, nhìn người dưới thân ánh mắt hoang mang mơ màng, biết dược tính của y còn chưa hoàn toàn giải trừ, bộ dáng không từ bỏ lại khiêu gợi vạn phần liêu nhân, đầu nổ vang, cái gì cũng không kịp suy nghĩ, mạnh mẽ động thân tiến vào! Lâm Chi Diêu kinh hô còn chưa ra khỏi miệng đã bị Thiển Uyên cường hôn nuốt xuống, sau đó không mang theo một chút thương tiếc mạnh mẽ trừu sáp. Đột nhiên cũng không biết đẩy đến nơi nào, người dưới thân nhịn không được toàn thân run lên một chút, Thiển Uyên tựa hồ cũng phát hiện y khác thường, bắt đầu đối nơi kia một chút lặp lại ma sát, làm cho Lâm Chi Diêu không khống chế được lớn tiếng rên rỉ khóc la vặn vẹo. Thiển Uyên bị dũng đạo kia xiết chặt lại co rút hút lấy, chỉ cảm thấy huyệt thái dương không ngừng nhảy lên, mê muội lên đến đỉnh điểm, bụng dưới nóng lên, Lâm Chi Diêu thế nhưng cũng căng cứng thân mình tiết ra!

Thiển Uyên làm một lần, phần thân ở trong người Lâm Chi Diêu cũng không vì thế mà sút giảm, phiêu mắt liếc hộp thuốc cao màu trắng kia, hô to thất sách! Thế nhưng đem thương dăng thủy trở thành thuốc bôi trơn! Sớm nên nghĩ đến thuốc cao kia cũng là dùng để thôi tình!

"Lâm Chi Diêu, đêm nay coi như ngươi xui xẻo!" Nói xong mạnh mẽ đem Lâm Chi Diêu lật qua, từ từ nâng lên thắt lưng của Lâm Chi Diêu dùng sức khóa ở trước người mình, một tay cố định bả vai y, làm cho y quỳ bò ở trên giường, Thiển Uyên nheo mắt nhìn Lâm Chi Diêu tóc đen bay tán loạn ngẩng cao đầu, đường cong ở lưng thật là mỹ hảo, đột nhiên gia tăng lực ra sức trừu sáp, trong phòng nhất thời vang lên thanh âm thân thể va chạm cùng tiếng rên rỉ đứt quãng của Lâm Chi Diêu, hết sức dâm mỹ.

Thiển Uyên đầu óc choáng váng, không thanh tĩnh lắm, pháo hoa bảy màu rực rỡ bay tán loạn trước mắt, chỉ biết lặp lại động tác của thân thể . . . . .

Thời điểm sáng sớm tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra, thoáng nhìn qua người bên cạnh cuộn mình nằm dưới chăn mỏng, lộ ra bả vai cùng cổ trắng như tuyết mượt mà, nằm ở bên tai hắn nhẹ nhàng thở dốc, tình sắc trên mặt vẫn chưa thối lui hoàn toàn, Thiển Uyên hạ thân căng thẳng, lại có phản ứng. Chết tiệt!

Thiển Uyên không thể nói rõ hối hận của mình, nhưng là sự tình phát triển thành như vậy thật sự không phải điều hắn mong muốn.

"Quả nhiên vẫn là thượng y!"

Nói "quả nhiên" là bởi vì ngày đó qua khe cửa vô tình nhìn thấy bộ dáng phát tình của Lâm Chi Diêu, hắn đã có phản ứng, hại hắn mỗi này đều niệm "Kim Cương Kinh" vài lần. Lâm Chi Diêu không thể nghi ngờ là quá khiêu gợi, diện mạo xinh đẹp trung tính, tỉ lệ thân thể gần như hoàn mỹ, cả người tản mát ra ý vị mê hoặc người, căn bản nhìn không ra tuổi, di thế mỹ nhân như vậy, tuyệt thế hảo thụ như vậy, đối hắn, người trời sinh là gay thật rất hấp dẫn. Thời điểm giúp y dùng ngọc thế thủ dâm, liền ngột ngạt khó chịu, nhẫn nại thật vất vả, không nghĩ đến cuối cùng vẫn là khí tiết tuổi già khó giữ được! (hắn mà cũng dám nói khí tiết tuổi già =]])

"Yêu tinh!" Thiển Uyên nghiêng mặt nhìn người bên cạnh, tối hôm qua phi thường kịch liệt, nghĩ đến đây hẳn là "sơ thụ" (lần đầu tiên làm thụ) của Lâm đại cung chủ, đã bị hắn lăn qua lộn lại làm không biết bao nhiêu lần, đến cuối cùng đem Lâm Chi Diêu làm cho ngất đi!

Lâm Chi Diêu lông mi khẽ động, Thiển Uyên biết y tỉnh, cũng không để ý đến y, mặc lại y phục rời đi, đầu cũng không quay lại. Lâm Chi Diêu nghe thấy hắn đi xa mới mở to mắt. Hai câu Thiển Uyên nói y đều nghe được.

"Quả nhiên vẫn là thượng y!"

"Yêu tinh!"

"Thật là ngoan độc!" Lâm Chi Diêu gian nan đứng dậy, hạ thể truyền đến đau nhức, không cần xem cũng biết có bao nhiêu thê thảm, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, Thiển Uyên hoàn toàn không thương tiếc y là một "lão xương cốt", đem y lật qua lật lại thành cái dạng chết đi sống lại, mỗi một lần đến đều vừa sâu vừa nặng, như muốn đem y phá nát, cũng không biết tức giận cái gì.

"Tự làm tự chịu!" Lâm Chi Diêu cười khổ tự giễu.

Thiển Uyên ở trong tiểu viện của mình ngây người cả ngày, kinh thư cũng không cách nào xem qua, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng quyết định rời khỏi đây, dù sao sớm muộn gì cũng phải đi, sớm một chút hay muộn một chút cũng không khác gì mấy. Sáng sớm hôm sau đang muốn đi chào từ biệt với Lâm Chi Diêu, mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, Hạ Vũ đã đến.

"Cung chủ bế quan, phân phó thuộc hạ đem cái này giao cho ngài!" Hạ Vũ đưa cho Thiển Uyên một một túi hành lý. Thiển Uyên tiếp lấy, mở ra nhìn, có một xấp ngân phiếu, một ít ngân lượng, một cái bản đồ, một nhuyễn kiếm quấn lưng, một bình sứ màu trắng, vài kiện quần áo. Thiển Uyên thầm nghĩ: Bế quan? Bày đặt như vậy! Không muốn gặp ta cứ việc nói thẳng ra! Bất quá ngươi cũng hiểu ta, biết ta phải đi!

Thiển Uyên chỉa chỉa cái bình sứ màu trắng: "Đây là cái gì?"

"Cửu chuyển hoàn hồn đan."

" . . . . . " Thật là có cái này tồn tại sao, ta chẳng lẽ xuyên không đến thế giờ trò chơi?

"Thuộc hạ đã chuẩn bị hảo mã cho thiếu cung chủ." Hạ Vũ không đợi hắn mở miệng, tự dẫn đường hắn đến chuồng ngựa, Thiển Uyên cười cười đi theo.

Thiển Uyên đem hành lý dắt lên ngựa, một câu cũng không nói, cũng không quay đầu lại rời đi Trường Nhạc Cung, nơi đã sinh sống gần sáu năm.

Thiển Uyên cưỡi ngựa đi trên đường, đầu óc vẫn còn thực hỗn loạn, vẫn không biết phải xem chuyện vừa qua là cái gì, cuối cùng quyết định đem chuyện đó thành sự kiện "ONENIGHTSTAND", không suy nghĩ thêm về nam nhân yêu tinh kia nữa. Nhưng vì cứu tên yêu tinh mà phá sắc giới, thật không đáng giá, vẫn là chính mình tu hành chưa đủ a!

"Vẫn là quay về vô danh tự thôi! Lần này nhất định phải thỉnh sư phó cho ta quy y!" Thiển Uyên nghĩ như vậy, bước lên con đường tiến hướng Chung Nam Sơn.

Thiển Uyên từ trước đã nhận định nơi này hẳn là một nơi thời không song song nào đó, tương tự như Trung Quốc cổ đại, xem qua không ít tiểu thuyết xuyên không, hiểu rõ bản thân chính là cái dạng "ngoại tộc", ở nơi này sinh tồn không dễ dàng, hắn tự biết chính mình không có năng lực thay đổi lịch sử, càng không có tư sắc khuynh quốc khuynh thành, cho nên nhất định cúi thấp đầu cúi thấp đầu lại cúi thấp đầu, làm cho người khác không nhìn ra hắn là xuyên không tới! Bởi vậy rời khỏi Trường Nhạc Cung không bao lâu liền tìm đến hiệu cầm đồ, đem quần áo nhìn là biết cao cấp của Lâm Chi Diêu cho hắn đổi thành bạc, nhưng Thiển Uyên vẫn là quá xem nhẹ đồ vật kia — tọa kỵ của hắn. Thiển Uyên không hiểu về ngựa, này cũng khó trách, con tảo hồng mã này thoạt nhìn thật ôn hòa hiền hậu chính là lương câu chi hậu (chắc nói là ngựa khỏe hay sao í), có giá trị cao nhất tại niên đại này tương đương thu nhập một năm của một gia đình trung lưu, cũng vì vậy mà đem lại phiền toái cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro