Chương 16 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Máu ứ đọng trong người Lâm Chi Diêu cuồn cuộn dâng lên, hảo ho một trận, phun ra một ngụm máu, mới cố sức đem thi thể Hạ Vũ từ trên người mình đẩy ra. Nhìn Hạ Vũ một cách khinh bỉ, hắn vẫn còn trừng trừng hai mắt, vẻ mặt không thể tin, tựa hồ là đến chết cũng không đoán được y có thể giải khai huyệt đạo bị phong bế, nhanh như chớp chuyển tư thế một tay chặt đứt cổ hắn.

Tựa vào đầu giường há mồm thở dốc, không thể dụng thêm nửa phần khí lực nữa, ban nãy một chiêu giết chết Hạ Vũ đã hao hết một chút khí lực cuối cùng của y, miệng vết thương ở trước ngực cùng cổ tay đều vỡ ra, miếng vải trắng dùng để băng bó thấm đầy máu. Đã bao nhiêu năm rồi không bị bức đến hoàn cảnh như thế này nhỉ? Lần này thực sự rất phiền toái a!

Lâm Chi Diêu từ trên người Hạ Vũ lấy ra một viên "cửu chuyển hoàn hồn đan" để ăn, điều tức một lúc lâu cuối cùng có thể động được nội công, rồi mới đi tìm kiện y phục mặc vào, liền phát hiện có người đang đến gần nơi này, nhanh chóng dùng chăn che đậy thi thể Hạ Vũ lại, lấy ra một thanh kiếm nhỏ giấu ở phía sau cửa.

Bóng đêm thâm trầm, đao quang kiếm ảnh hiện lên, phút chốc trong phòng liền có thêm ba xác người nằm trên mặt đất, là người của Hạ Vũ, cũng từng là thuộc hạ của mình, Lâm Chi Diêu cảm thấy thật mệt mỏi quá, đang muốn xoay người xuất môn bỗng nhiên sau lưng lành lạnh! Còn một người nữa?!

"Là ta!" Kiếm dừng lại trước mũi người mới đến, người đến lại là Thiển Uyên!

"Ngươi đến đây làm gì? Giết ta báo thù cho sư phó cùng sư huynh ngươi sao?" Không chỉnh tử tiểu hài tử này ta thật không cam tâm!

"Ta tới cứu ngươi." Thiển Uyên biết chính mình đuối lý, cũng không biện giải.

"Cứu ta? Ta không nghe lầm chứ?"

"Tóm lại chúng ta ly khai nơi này trước đã!" Thiển Uyên tiến lên từng bước ôm lấy Lâm Chi Diêu, thi triển khinh công nhảy lên mái nhà.

"Ngươi ― "

"Xuỵt! Tất cả bọn họ đang ở phía bắc, chúng ta đi theo phía nam, từ trong viện của ta nhảy ra, sau đó bơi đến bờ bên kia chạy trốn lên núi, hẳn là không bị phát hiện. Đi thôi!"

Lời nói của Lâm Chi Diêu lên đến miệng đành phải nuốt vào, gật gật đầu không nói gì, đề Thiển Uyên tùy ý ôm y vượt nóc băng tường.

Tiếng gió vù vù bên tai, khinh công của tiểu tử này từ khi nào thì luyện được hảo như vậy, khí lực cũng rất xuất sắc!

Hạ Vũ hồi lâu cũng chưa đi ra, Triệu Vị Cánh thử đi thăm dò, vừa vào cửa liền thấy ba cổ thi thể, vội vàng đến bên giường, xốc chăn lên, đầu của Hạ Vũ lệch qua một bên theo một góc độ kỳ dị, hiển nhiên là xương cổ bị chặt đứt, trừng mắt trương miệng, chết không nhắm mắt! Lâm Chi Diêu chạy trốn! Nhìn thấy thi thể Hạ Vũ cùng ba người trên mặt đất, Triệu Vị Cánh ngược lại nở một nụ cười. Lâm Chi Diêu chạy thoát đối với hắn chính là chuyện tốt, như vậy lực chú ý của Tiêu Cảnh sẽ không nhắm vào hắn, Hạ Vũ cũng đã chết, Trường Nhạc Cung liền hoàn toàn thuộc về hắn, trong lúc Tiêu Cảnh cùng Lâm Chi Diêu đấu nhau, hắn có thể nhân cơ hội phát triển thế lực của mình, bởi vậy Thiển Uyên mang theo Lâm Chi Diêu thực thuận lợi tới bờ sông bên ngoài bức tường phía nam của Trường Nhạc Cung.

Thiển Uyên động tác nhanh nhẹn giúp Lâm Chi Diêu quấn chặt miệng vết thương trước ngực, lại tìm một miếng gỗ nhét vào lòng y "Ôm cái này từ từ bơi qua kia! Từ nơi này bơi tới bờ bên kia chỉ tốn mười lăm phút, ngươi kiên trì một chút!"

"Mười lăm phút?"

"Ách, chính là khoảng một nén nhang, mặc kệ cái đó đi, tóm lại ngươi hãy đi trước đi, ta bọc hậu, lên được Lôi Kinh sơn liền an toàn!"

"Ta với ngươi cùng nhau đi!" Lâm Chi Diêu ôm miếng gỗ vẻ mặt cương quyết.

"Không được! Ngươi đi trước! Vạn nhất bị phát hiện ta sẽ dụ bọn họ rời đi, ngươi nhân cơ hội trốn thoát, sau đó — "

"Ta không biết bơi."

"Cái gì?"

"Ta không biết bơi."

囧 . . . . . Không biết thì không biết, ngươi còn như vậy quân tử thẳng thắng vô tư . . . . . Phòng tắm siêu xa hoa trong cung của ngươi không phải có cái dục trì siêu lớn sao, mỗi ngày ngâm mình tắm trong đó sao không thấy ngươi chết đuối đi! Aiz, hảo thôi . . . . .

"Biết rồi, ta đành phải mang người qua vậy, thượng đế phù hộ, hy vọng không bị phát hiện!"

"Thượng đế phù hộ?"

"Ách, là ngọc đế phù hộ! Ngọc đế, ngọc đế!" Vù vù, căng thẳng quá liền nói loạn cả lên, nói nhiều nhất định có sơ xuất, vẫn là nói ít thì tuyệt hơn!

Thiển Uyên đem miếng gỗ kia cột vào trên lưng Lâm Chi Diêu, Lâm Chi Diêu nhíu mày, Thiển Uyên bực bội nói "Khó coi một chút có gì hệ trọng! Dù sao so với chết đuối vẫn hảo hơn! Chỉ biết yêu xinh đẹp, có phải nam nhân hay không a!"

"Không phải, ngươi — "

"Hảo a hảo a! Ngươi hãy nhẫn nại một chút, ta không dám chắc có thể mang theo người bơi xa được như vậy, cho nên đành phải như vậy thôi." Vừa nói vừa đưa tay buộc lại mái tóc dài của Lâm Chi Diêu, sau đó đem ngoại y của hai người cởi ra rồi gấp lại, cột ở trên đỉnh đầu.

Lâm Chi Diêu cười cười không nói gì nữa, còn biết nói cái gì bây giờ đây? Vốn muốn nói "Ngươi đem miệng vết thương của ta bó chặt lại.", nhưng tiểu hài nhi này khẩn trương thành như vậy, qua sông rồi nói sau! Huống hồ hắn hiếm khi ôn nhu như vậy, vì y buộc tóc.

Cho dù là kiện tướng bơi lội, mang theo người tại hồ nước lạnh như băng bơi một ngàn thước, còn phải cẩn thận không để bị phát hiện, thật sự rất khó khăn. Nâng Lâm Chi Diêu lên bờ, Thiển Uyên cũng chật vật bò lên theo, ngã chỏng vó nằm ở trên cỏ thở dốc từng đợt. Giờ đã là cuối thu, một trận gió đêm kéo tới, Thiển Uyên cả người ướt sũng, nhất thời lạnh đến rùng mình, da gà đều dựng đứng cả lên.

"Lâm Chi Diêu, ngươi sao rồi?" Mình còn lạnh như vậy, Lâm Chi Diêu thân mang trọng thương, nhất định chịu không nổi!

"Khụ khụ! Ta không . . . . . sao." Thiển Uyên nhìn sắc mặt y càng ngày càng khó coi, ba chân bốn cẳng đứng lên, nâng Lâm Chi Diêu dậy, đem y phục khô cột trên đỉnh đầu tháo xuống, mặc vào cho y.

"Ngươi cố gắng kiên trì thêm chốc nữa!"

"Từ chân núi theo hướng đông ba dặm, giữa sườn núi có một sơn động . . . . ." Thanh âm của Lâm Chi Diêu suy yếu vô lực, dần dần nhỏ lại, cuối cùng ngất đi!

Thiển Uyên sốt ruột, đành phải cõng y trên lưng hướng Lôi Kinh sơn chạy đến.

Cả người ướt đẫm, Thiển Uyên cảm thấy hảo lạnh, nhưng sau lưng lại nong nóng, Lâm Chi Diêu nhất định là phát sốt rồi, nhiệt độ cơ thể hảo cao! Buông y xuống để y tựa vào một gốc cây, Thiển Uyên rút ra nhuyễn kiếm quấn ở thắt lưng, chăm chú nhìn vào một gốc cây đại thụ cách đó khoảng một trượng (1 trượng = 10 thước, 1 thước = bao nhiêu a, mình cũng không biết luôn -_-!!!).

"Đã hơn nửa đêm các hạ còn theo chúng ta lâu như vậy, chắc là có việc, thỉnh hiện thân đi!" Sớm phát hiện có người theo sau, vốn tính địch bất động ta bất động, nhưng mà gần sắp đến sơn động, tình hình của Lâm Chi Diêu lại bất hảo, phải tại nơi này giải quyết cho xong vấn đề!

Quả nhiên từ sau cây đại thụ một bóng trắng nhoáng lên, một người đi tới, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt phức tạp khó hiểu nhìn thẳng hắn.

"Kỉ đại ca?!" Không nghĩ đến người theo dõi lại là y!

"Viễn đệ, hay ta nên gọi ngươi là Lâm Thiển Uyên?"

" . . . . . " Thiển Uyên tự biết đuối lý, trước đấy hắn lừa gạt Kỉ Minh, người ta không ở trước mặt mọi người vạch trần thân phận hắn đã là tận tình tận nghĩa rồi.

"Kỉ đại ca, thực xin lỗi, ta cũng không muốn lừa gạt ngươi, nhưng mà . . . . ."

"Ta không trách ngươi, là ta không nên lôi kéo ngươi xưng huynh gọi đệ, ngươi gạt ta cũng phải thôi!"

"Kỉ đại ca, ngươi đừng nói vậy! Ta có thể cùng ngươi kết giao, cùng ngươi kết bằng hữu, thực sự rất vui vẻ. Chính là Lâm Chi Diêu, y là cha ta." Tuy rằng ta không phải là Lâm Thiển Uyên thật.

Sau một lúc lâu, Kỉ Minh mới nói "Ngươi dự định xử trí như thế nào?"

"Không biết, trước phải chữa khỏi thương thế của y đã, dù sao cũng là ta đả thương y. Trường Nhạc Cung ra sao cùng ta không quan hệ, nhưng mà người này hôm nay ta nhất định phải mang đi! Kỉ đại ca, rút kiếm đi!"

Kỉ Minh ngẩng đầu nhìn Thiển Uyên, thật lâu sau mới lên tiếng "Viễn đệ . . . . ." Một tiếng này hoàn toàn là một loại ai thán, sau đó xoay người biến mất trong màn đêm.

Thiển Uyên kinh ngạc, ánh mắt vừa rồi của Kỉ Minh thực . . . . . thâm tình?! Quản không được nhiều như vậy, phải nhanh chóng tìm được sơn động, Lâm Chi Diêu từ lúc nãy đã bắt đầu run rẩy, dường như chống đỡ không được nữa!

17.

Thiển Uyên tìm được sơn động mà Lâm Chi Diêu nói, biểu tình cao hứng, sau khi vào động rất nhanh bị thay thế bằng vẻ mặt 囧, nhìn mấy trăm vò rượu vại rượu đủ loại kiểu dáng, Thiển Uyên cảm thấy hết chỗ nói rồi. Người này thật biết cách hưởng lạc, cư nhiên đào cái sơn động lớn như vậy dùng để chứa mỹ tửu!

Trên vách động có trường minh đăng (đèn dùng để thắp suốt ngày đêm), Thiển Uyên nhìn chung quanh một lượt, chỗ sâu nhất trong động là mấy cái giá bằng gỗ lim được dựng cao cao, bên trên xếp đầy các kiểu vò rượu, phía bên trái đặt vại rượu thật lớn, phía bên phải dọc theo vách là một cái thạch tháp, trên tháp là một cái bàn nhỏ bằng gỗ lim, trên bàn có một bộ dụng cụ uống rượu bằng bạch ngọc tinh xảo. Thiển Uyên bưng cái bàn nhỏ xuống đặt ở một bên, dìu Lâm Chi Diêu nằm xuống tháp, bắt đầu xem xét miệng vết thương.

Lâm Chi Diêu mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, hai gò má ửng hồng không bình thường, bạch y cũng biến thành màu hồng nhàn nhạt, Thiển Uyên thầm nghĩ bất hảo, miệng vết thương không biết nứt ra từ lúc nào, còn ở trong nước ngâm mình lâu như vậy! Cố gắng kiếm chế sức mạnh, thật nhẹ nhàng cẩn thận cởi bỏ y phục ướt sũng của y, tháo ra mảnh vải băng bó trước ngực. Miệng vết thương vì ngâm nước lâu mà trở nên trắng bệch, máu mới không ngừng chảy ra, thấy thế Thiển Uyên kinh hãi! Phải nhanh chóng khử trùng cầm máu cho miệng vết thương!

"Đúng rồi! Dùng rượu! Cồn trong rượu có khả năng sát trùng rất cao!" Ở trên giá rượu tìm một vò rượu nhỏ nhất, mở ra niêm phong, hương rượu nhất thời tỏa ra bốn phía!

"Hảo tửu a! Ta cũng vì khử trùng cho miệng vết thương của ngươi, ngươi đừng nên trách ta lãng phí hảo tửu của ngươi a!" Nói xong lấy mảnh vải nhúng vào rượu giúp Lâm Chi Diêu rửa sạch miệng vết thương.

"Ngô!" Mặc dù động tác đã rất cẩn thận, nhưng rượu mới vừa chạm vào đến miệng vết thương một chút, Lâm Chi Diêu vẫn đau đến tỉnh lại!

"Ngươi tỉnh! Rất đau, ngươi kiên nhẫn một chút!" Thiển Uyên đỡ Lâm Chi Diêu tựa vào vách đá, lấy nhất kiện y phục vo lại thành cục đưa cho y "Cắn chặt cái này!"

Lâm Chi Diêu suy yếu lắc đầu "Không cần, ta chịu được. Ngươi làm đi!"

Thiển Uyên gật gật đầu, tiếp tục lấy rượu rửa miệng vết thương."

Lâm Chi Diêu vốn cực kỳ sợ đau, vẫn cứ làm bộ cứng cỏi chịu đựng không lên tiếng, nước mắt lại ức chế không được mà ứa ra, chờ Thiển Uyên rửa xong miệng vết thương trước ngực y, khuôn mặt tú lệ của y đã tràn đầy nước mắt! Thiển Uyên vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Chi Diêu khuôn mặt đầy nước mắt lại càng hoảng sợ, cũng không còn giống như xưa vui sướng khi người gặp họa, một chút tâm tình giễu cợt cũng không có, trong lòng ngược lại còn có chút khúc mắc, khó chịu một cách lợi hại, động tác tay càng cẩn thận hơn.

Vải ướt không thể dùng, Thiển Uyên đành phải đem y phục thành nhiều mảnh làm băng gạc. Hai tay luồng qua dưới nách y giúp y băng bó, mảnh vải quấn một vòng rồi một vòng đem khoảng cách giữa hai người từ từ thu ngắn lại, không khí xung quanh bắt đầu trở nên ám muội, tư thế băng bó càng ngày càng giống như một cái ôm. Cuối cùng ở sau lưng y buộc lại, thật sự giống như đang ôm nhau, cằm của Lâm Chi Diêu gác trên vai hắn, môi kề sát thái dương hắn, hơi thở ấm áp thổi vào trong lỗ tai, Thiển Uyên nhịn không được run rẩy một cái, vừa sắp buộc tốt mảnh vải lại buông ra, đành phải buộc lại lần nữa. Hai người kề nhau quá sát, hơi thở dây dưa, hắn gần như có thể cảm nhận được nhịp tim của Lâm Chi Diêu, nhịp điệu bang bang kia thế nhưng cũng trở nên ám muội, tay càng buộc lại càng không tốt, trong lòng càng ảo não: nhìn như thế nào cũng giống như hắn vì chiếm tiện nghi Lâm Chi Diêu mà cố ý cọ cọ xát xát!

"Hảo, hảo lắm!" Thiển Uyên ra vẻ bình tĩnh, cũng không phải không biết thẹn mà nhìn y, mặt mình chắc là rất đỏ.

Lâm Chi Diêu cười nói "Cám ơn." Thiển Uyên bị y cười đến tâm giống như thật ngứa ngáy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn y một cái lại nhanh chóng cúi đầu.

"Duỗi tay phải lại đây." Miệng vết thương trên tay cũng là kiệt tác của chính mình, luyện vài năm kiếm pháp toàn bộ đều thực hành trên người ân sư truyền thụ!

"Đau ngươi liền kêu lên." Ngữ khí cũng không tự giác mà trở nên ôn nhu.

"Ta biết." Lâm Chi Diêu nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Thiển Uyên, khóe miệng nhịn không được ý cười, hài tử này biểu đạt phương thức xin lỗi thật đúng là đặc biệt, như vậy xem ra bị hắn đâm hai kiếm cũng đáng lắm!

"A! Ngươi cư nhiên dùng 'Tiên nữ khóc'! Đây chính là vò cuối cùng của ta! Phung phí của trời a!"

"Không phải là một vò rượu thôi sao! Ta đền cho ngươi!"

"Trong thiên hạ chỉ còn một vò này thôi, ngươi như thế nào bồi a!"

"Ngươi câm miệng a!"

"Đau! Ngươi điểm nhẹ một chút."

"Câm miệng!"

"Vừa rồi ngươi còn bảo ta đau liền hô lên mà . . . . ."

"Ta hiện tại bảo ngươi câm miệng."

"Câm miệng thì câm miệng, tử tiểu hài tử, hung hăng như vậy!"

" . . . . . "

"Hảo hảo hảo, bản cung câm miệng, câm miệng!"

Bị Lâm Chi Diêu một phen hồ nháo như vậy, Thiển Uyên cảm thấy được không khí không còn gượng gạo như trước nữa.

Xử lý hảo miệng vết thương, Lâm Chi Diêu đã đau đến đầu đầy mồ hôi, cả ngươi vô lực, từ từ nhắm lại hai mắt nằm ở trên thạch tháp thở dốc. Thiển Uyên ở trong động tìm một vòng chỉ tìm được một cái chiếu trúc, vô phương, đành phải đem Lâm Chi Diêu ôm trong lòng mình, y thân mang trọng thương, nếu lại cảm lạnh liền xong luôn!

Trong động tuy rằng tránh được gió, nhưng mà vẫn thực lạnh, lại không có cách nào khác đốt lửa sưởi ấm, Thiển Uyên ôm lấy thân thể khi lạnh khi nóng của Lâm Chi Diêu, trong lòng lo lắng vô cùng! Vừa rồi phát sốt coi như bình thường, lúc này rét run thì thật rất rất không ổn! Phỏng chừng là mất máu quá nhiều, xem ra lúc nãy ngâm nước miệng vết thương bị mở bung ra, người này sao lại không nói ra! Gấp muốn chết!

Lâm Chi Diêu ở trong lòng hắn cuộn tròn người lại, chỉ lát sau liền bắt đầu run rẩy lên, Thiển Uyên nhớ đến nội dung trong vở kịch "Cẩu huyết" trên truyền hình, phàm là nam nhân bị thương nữ nhân sẽ hy sinh trong sạch, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho hắn, không thể tưởng tượng được hôm nay lại đến phiên mình, tuy rằng bọn họ lúc này sớm không còn cái gì trong sạch ―

Cởi y phục của hai người ra, chính mình nằm ở trên tảng đá lạnh như băng, ôm lấy Lâm Chi Diêu, để cho y nằm sấp trên người mình, sau đó đem y phục phủ lên lưng y, lẩm nhẩm nội công tâm pháp, dần dần không còn cảm thấy lạnh nữa, tóc cũng khô, vận hành chân khí một vòng sau đó đặt tay ở tại vị trí trái tim sau lưng Lâm Chi Diêu, chậm rãi truyền chân khí vào, sau một lúc lâu, Lâm Chi Diêu cuối cùng không còn run rẩy nữa, ở trong lòng hắn an tĩnh ngủ.

Ôn hương noãn ngọc trong lòng, tâm tình Thiển Uyên lại càng nặng nề, chuyện tình trên thế gian này thật sự là "Nhất thiết hữu vi pháp" (câu này mình thật không hiểu lắm, hình như ý là: mọi việc đều có thể xảy ra hay sao đó), trước đây sư phó thường nói muốn ta "mọi việc tùy duyên", nhưng mà đến tột cùng cái tùy pháp này như thế nào đây? Hôm nay là một ngày thật mang tính hài kịch biết bao! Dường như tất cả bình thản đi vào nơi này mười tám năm trước đều là vì tích lũy cho ngày hôm nay bùng nổ! Đoán được Lâm Chi Diêu đại khái là vì mình động tâm, tuy rằng không biết vì sao, nhưng cơ bản có thể xác định được điều này, chính là tâm ý của mình ra sao?

"Gia Minh ca, ta nên làm sao bây giờ? . . . . ."

Trong lúc Lâm Chi Diêu nửa mê nửa tỉnh có chút hối hận vì giết Hạ Vũ, trước nên hỏi hắn hòa thượng trong vô danh tự có ai kêu là "Gia Minh" không, sau đó hãy giết hắn . . . . .

Chú thích: "Nhất thiết hữu vi pháp" trích từ "Kim Cương Kinh" — "Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn phao ảnh. Như lộ diệc như điện, ứng tác như thị quan."

*chỉ chỉ lên* chú thích này của tác giả, không phải của mình đâu a, đừng hỏi nghĩa của nó, mình không hiểu Phật pháp đâu =.=!!!


"Ngô!"

Sáng sớm, Thiển Uyên đã cảm thấy bực mình, hô hấp không thông, cả người khô nóng, cau mày tỉnh lại.

"Lâm! Chi! Diêu! Ngươi đang làm gì hả???!!!"

"Yêu~ Ngươi tỉnh dậy rồi! Ta đang làm gì ngươi nhìn không thấy sao?" Lâm Chi Diêu sắc mặt vẫn còn trắng bệch, tinh thần lại vô cùng tốt, hai mắt cười híp lại như trẻ con, bộ dáng rất là vui vẻ tựa vào trước ngực của Thiển Uyên.

Thiển Uyên trên trán gân xanh hiện hết cả lên, một tay đẩy Lâm Chi Diêu ra!

"Lão tử chính là thấy cho nên mới hỏi! Ngươi đem nước miếng nhiễu đầy người lão tử, tay trái niết đầu vú lão tử, tay phải nắm huynh đệ lão tử, từ trên xuống dưới, ngươi là muốn làm gì!!!!!"

Lâm Chi Diêu mị nhãn nói xạo "Ta chính là hảo tâm giúp ngươi a! Ta đang ngủ ngon giấc, có cái gì đó ngạnh ngạnh chạm vào khiến ta thật khó chịu, bằng không ta sao lại tỉnh dậy sớm như vậy!"

Thiển Uyên lập tức mặt đỏ tai hồng không nói lời nào, thân thể thanh niên sáng sớm có loại phản ứng này cũng là bình thường, bất quá tối hôm qua hai người thân thể xích lõa ôm nhau, sáng sớm phát sinh chuyện như vậy cũng khó tránh. Thiển Uyên ảo não không chịu nổi, tối hôm qua vốn không định ngủ, thầm nghĩ chờ Lâm Chi Diêu hảo một chút liền đứng dậy đi ra ngoài thám thính tin tức, ai ngờ ôm thân thể trơn nhẵn mềm mại nóng hổi của y lại nghĩ lan man, nghĩ nghĩ cư nhiên ngủ quên! Bất quá yêu tinh này thật lớn mật, lại dám trêu chọc hắn như vậy, cũng không sợ hắn thú tính bộc phát đè y ra XX sao? (Diêu: chỉ sợ ngươi không đến a ~ Uyên: T_T ai tới đổi cho ta một thuần khiết thụ?)

Thiển Uyên tức giận mặc lại quần áo "Ta đi ra ngoài tìm chút gì đó để ăn, thuận tiện nghe ngóng tin tức. Tối hôm qua quá an tĩnh, bọn họ không thể không phát hiện ra ngươi đã trốn thoát, chuyện này thực không bình thường!"

Lâm Chi Diêu tựa vào tháp, y sam không chỉnh, ngón tay nâng lên một lọn tóc quấn a quấn "Chuyện này có gì không bình thường chứ! Lão tiểu tử Triệu Vị Cánh kia thật có chút can đảm, nghĩ muốn tách khỏi Tiêu Cảnh! Này thật là vở kịch hay! Trên giang hồ mười mấy năm rồi cũng chưa có náo nhiệt như vậy! Bản cung thật sự chờ mong a!"

Thiển Uyên bị mảnh đùi trắng bóng của y làm cho hoa mắt, vội xoay mặt đi không nhìn y, trong lòng đem Lâm Chi Diêu ra mắng mấy trăm lần, không nghĩ cùng yêu nghiệt lẳng lơ này nói chuyện, nhưng bị lời nói của y làm cho tò mò vô cùng, Lâm Chi Diêu lại cố tình không nói tiếp.

Thiển Uyên nhịn không được quát lên "Có chuyện gì thì nói mau đi."

Lâm Chi Diêu che miệng cười "Ta còn tưởng ngươi không muốn biết chứ!" Thiển Uyên hung hăng trừng mắt liếc y một cái.

"Tử tiểu hài nhi, lại sinh khí, thực không đáng yêu! Được rồi, nói cho ngươi biết. Đơn giản thôi, thiên hạ võ lâm kỳ thật đều là thế lực của Tiêu Cảnh, Triệu Vị Cánh chẳng qua là minh chủ làm cảnh, thực ra chính là một tên thị vệ của Tiêu Cảnh. Nhưng mà con rối hiện tại đã biết suy nghĩ, tưởng thoát khỏi chủ nhân, tự mình làm chủ. Đã hiểu chưa?"

"Nói như vậy chuyện lần này kỳ thật là ý của Tiêu Cảnh?! Lão biến thái này, cư nhiên dùng loại thủ đoạn thấp hèn này!"

Lâm Chi Diêu nghe xong lời nói của Thiển Uyên thì ngẩn người, mới hiểu được thì ra nãy giờ hắn muốn nói là chuyện chính phái liên minh vây đánh Trường Nhạc Cung, y thật sự không đoán được phản ứng đầu tiên của Thiển Uyên chính là như vậy, ngơ ngác nhìn hắn, đều đã quên đang cố y làm ra tư thế lẳng lơ. Lâm Chi Diêu ngẩn người ra không để ý, hai chân vốn khép lại cũng xoay tách ra, Thiển Uyên lập tức nhìn thấy đùi non bên phải có một vết thương hình dạng kỳ quái!

"Đây là cái gì?" Thiển Uyên từng bước tiến lại gần, xốc lên vạt áo của y, chỉ vào vết thương hỏi Lâm Chi Diêu.

"Ngươi buông, buông ra!" Lâm Chi Diêu hoảng hốt khẩn trương đẩy y ra kéo lại y phục che đi vết thương.

"Ai cắn?" Thiển Uyên sắc mặt âm trầm.

"Gì hả?"

"Ta hỏi ngươi là ai cắn!"

"Ta không biết ngươi đang nói gì nữa."

"Ngươi còn giả bộ! Kia rõ ràng là dấu răng! Ngươi đừng nói cho ta biết kia là chó cắn!"

"Phải! Là chó cắn! Vậy thì sao hả! Có quan hệ gì tới ngươi?"

"Cùng ta — "

Cùng ta có cái gì quan hệ?! Đúng rồi, Lâm Chi Diêu y từ trước đến nay ở trên giường phóng túng buông thả, NP đều là chuyện nhỏ, một dấu răng như vậy thật không là gì cả, ta sinh cái gì khí chứ? Không đúng không đúng, Lâm Chi Diêu, ngươi đúng là xảo quyệt, ngươi là cố ý nói như vậy đi, ngươi muốn nghe câu trả lời như thế nào, muốn nghe ta nói cùng ta có quan hệ, bởi vì ngươi là người của ta, bởi vì ta thích ngươi? Hừ, Diêu Viễn ta sẽ không mắc mưu, sẽ không trúng phép khích tướng của ngươi, lại sẽ càng không trúng mỹ nhân kế của ngươi! Bởi vì ta căn bản không có thích ngươi!

"Hừ!" Thiển Uyên dập tắt cơn tức giận, cười lạnh nói "Cùng ta không có quan hệ, chó cũng được mà heo cũng tốt, chỉ cần ngươi thích là được rồi! Ta đi ra ngoài!" Nói xong xoay người rời sơn động, lưu lại cho Lâm Chi Diêu một bóng lưng tuyệt tình.

Lâm Chi Diêu chán nản ngã vào trên tháp, mờ mịt nhìn nóc hang động, thật lâu sau mới thở dài nói "Thật là chó cắn, ngươi vì sao không tin ta . . . . ."

"Ta không có nói là không tin."

"Thiển Uyên?! Ngươi sao lại trở về nhanh như vậy! A ― " Lâm Chi Diêu lập tức xoay người ngồi dậy, động đến miệng vết thương, đau đến thở không được.

"Ta vừa ra tới cửa động thì thấy một bao đồ." Thiển Uyên tiến lại gần, trong tay quả nhiên cầm một bao đồ, đưa cho Lâm Chi Diêu "Bên trong có nước cùng đồ ăn, còn có y phục cùng kim sang dược. Ngươi mặc quần áo rồi ăn chút gì đi."

"Ân."

Lâm Chi Diêu lẳng lơ đột nhiên trở nên nhút nhát, quay người đi mặc y phục vào, giống như tiểu tức phụ nhận lấy lương khô do Thiển Uyên đưa qua, vùi đầu ăn từng miếng từng miếng nhỏ, thấy vậy Thiển Uyên vừa tức giận vừa buồn cười!

"Ta tin ngươi, ngươi nói đi, là con chó nào cắn ngươi, ta giúp ngươi báo thù."

"Không cần, ta đã báo thù rồi."

"Giết?!"

"Ân." Lâm Chi Diêu buông lương khô ra, đối Thiển Uyên gật gật đầu.

Vốn định mắng y giết người thành tánh, nhưng yêu tinh kia lúc này một bộ tiểu bạch thỏ, ủy khuất nhìn mình, Thiển Uyên không mở miệng được, ngồi xuống cạnh Lâm Chi Diêu, cầm lấy túi nước Lâm Chi Diêu mới vừa để xuống uống một miếng, lại thoáng nhìn qua Lâm Chi Diêu, thấy y nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt đều nhanh phát sáng. Thiển Uyên bị y nhìn đến nóng mặt, đến nước này rồi, không phải chỉ dùng chung một túi nước thôi sao, làm cũng làm rồi, ôm cũng ôm rồi, vì một chuyện nhỏ như vậy mà cao hứng.

"Giết thì giết, dù sao cũng không phải người gì tốt, hắn còn lừa gạt ta." Thiển Uyên vốn tưởng rằng những lời này sẽ làm Lâm Chi Diêu thả lỏng, không nghĩ tới y bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, trợn mắt trừng hắn, vành mắt đỏ lên, thanh âm cũng phát run.

"Ngươi đều nhìn thấy còn hỏi ta?!"

"Hả?"

Thì ra là Lâm Chi Diêu hiểu lầm, nghĩ rằng Thiển Uyên nhìn thấy Hạ Vũ lăng nhục y cũng không chạy ra cứu y, chỉ tránh ở một góc tối nhìn y mạo hiểm tánh mạng giải khai huyệt đạo giết Hạ Vũ, sau đó mới xuất hiện!

Thiển Uyên nhìn y ủy khuất như vậy, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy người có bộ óc quá thông minh cũng không phải chuyện tốt (anh ấy cứ tự sướng hoài =..=), hắn chỉ là đoán được kia chính là Hạ Vũ mà thôi, thật sự không có thấy chết không cứu a! Nhưng hiện tại có giải thích như thế nào y cũng sẽ không tin, ủy khuất thành như vậy, đều nhanh muốn khóc ra. Aiz aiz!

Lâm Chi Diêu đứng lên quay lưng về phía Thiển Uyên, hai tay nắm chặt thành đấm "Đa tạ Diêu đại hiệp ra tay cứu giúp, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, ngươi giúp ta đến đây là được rồi! Tạm biệt không tiễn!"

Lâm Chi Diêu đứng một lát không nghe thấy động tĩnh gì, đang muốn quay đầu lại xem, cả người lại bị ai đó từ sau lưng đem ôm vào một lòng ngực ấm áp, trái tim đập thình thịch, trong đầu toàn bộ trở nên lộn xộn!

"Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, khiến công chúa điện hạ sợ hãi!"

"Cái gì mà công chúa điện hạ! Loạn thất bát tao!" Lâm Chi Diêu giãy ra từ trong lòng Thiển Uyên, quay qua đối diện hắn "Bản cung căn bản không trông chờ ai tới cứu cả!"

"Phải phải phải! Trường Nhạc Cung Lâm đại cung chủ anh minh thần võ! Ngươi vĩnh viễn sáng chói! Vĩ đại! Đúng đắn! Được chưa hả?"

"Hừ, bản cung không cần ngươi tâng bốc!"

"Hảo hảo hảo!" Thiển Uyên trong lòng cười thầm không thôi, ngươi anh minh thần võ còn không bị ta dắt mũi sao! Tiểu nhân nhi ~

"Ta biết ngươi lợi hại, nhưng trước ngươi vẫn nên nói cho ta biết chuyện ngươi bị nội thương là sao hả?"

19.

Bị Thiển Uyên hỏi về nội thương, Lâm Chi Diêu sắc mặt thoáng cái trầm xuống, lại lập tức khôi phục nguyên trạng, cười cười nói "Không có gì, vết thương cũ mười mấy năm trước thôi."

"Sao lại đột nhiên tái phát?" Không phải là bị ta lộng phá hư đi? Đương nhiên câu sau không thể nói thẳng ra rồi.

"Không biết, dù sao cũng đã phát tác rồi."

" . . . . . " Lại không nói gì "Được rồi, ngươi có dự tính gì không, Trường Nhạc Cung hiện tại bị bọn người Triệu Vị Cánh 'chiếm lĩnh', ngươi có muốn đoạt lại không?"

"Đoạt lại làm chi? Hắn thích thì cứ lấy ngoạn đi! Vốn ta cũng không cần, hắn giữ nó sau đó cùng Tiêu Cảnh đấu đến ta sống ngươi chết không phải rất hảo sao?"

"Vậy ngươi hiện tại có dự tính gì không?"

"Đi tuyết vực Linh Sơn."

"Linh Sơn?! Ngươi đi đến đó làm gì? Linh Sơn chính là sào huyệt của Triệu Vị Cánh!"

"Ta biết, ta cũng không phải lão hồ đồ!"

"Vậy ngươi còn đi? Ngươi chẳng lẽ cảm thấy nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?"

"Ngươi nói như vậy cũng đúng, nhưng mà ta lần này đi Linh Sơn là muốn tìm người."

"Tìm người?"

"Ân, Linh Ẩn Y Trâu Ảnh."

"Trên đời này chỉ có hắn có thể trị hảo thương thế của ngươi?"

"Ân. Mười tám năm trước là sư phó của hắn đã cứu ta."

Thiển Uyên gật gật đầu không nói tiếp, Lâm Chi Diêu hỏi "Ngươi như thế nào lại không hỏi ta vì sao không tìm sư phó của hắn?"

Thiển Uyên lườm y một cái, nói "Có gì để hỏi chứ, nhất định là chết rồi."

"A! Hài tử này ngươi thật thông minh!"

Thiển Uyên lại lườm y một cái. (Diêu: Ô ô ~ ai tới đổi cho ta một ôn nhu công!)

"Đúng rồi, bao đồ này là sao đây?"

"Ta vừa ra tới của động thì thấy nó, ta đoán có thể là của Kỉ đại ca . . . . ."

"Kỉ đại ca? Chính là tiểu lê hoa hay là tiểu hải đường gì đấy, phải không?"

"Ngươi này như thế nào mở miệng không có lấy một lời hay!"

"Lại sinh khí? Ta dưỡng được một nhi tử thật hảo a! Vì tình lang mà đâm thân sinh phụ thân! Ta còn không ― "

"Lâm Chi Diêu, có hai điều ngươi hãy làm cho rõ ràng! Đệ nhất, ta không nhi tử của ngươi, đệ nhị, ta cùng Kỉ đại ca quan hệ gì cũng không có!"

"Cùng Kỉ Minh không quan hệ, vậy Gia Minh thì sao?"

Lâm Chi Diêu ngưng mắt nhìn chằm chằm mặt Thiển Uyên, mỗi một biểu tình của hắn đều không sai, Thiển Uyên đầu tiên là cả kinh, sau đó sắc mặt tối sầm lại "Không biết ngươi đang nói gì, mạc danh kỳ diệu!"

Lâm Chi Diêu cười lạnh, xem ra Gia Minh này thật đúng là đại nhân vật "Ngươi đừng giả bộ, tối hôm qua ngươi nói 'Gia Minh ca, ta nên làm sao bây giờ?', ta đều nghe thấy được a!"

Thiển Uyên cúi đầu, tròng mắt bỗng nhiên xoay chuyển "Ngươi nói Già Minh Qua a, Già Minh Qua là một La Hán, chưởng quản trí tuệ! Ta tối hôm qua suy nghĩ phải làm sao mang ngươi chạy trốn, cho nên liền hướng người cầu nguyện! Ngươi mãn não tử hạt (có thể hiểu là đầu đầy sạn) tưởng ra cái gì hả!"

Lâm Chi Diêu há miệng không biết nói gì nữa. Thiển Uyên thấy y không tiếp tục truy hỏi, thở phào một hơi. Tội lỗi nha! La Hán biến thành một trăm linh một người! Tùy tiện bính ra một người tên là Già Minh Qua! A di đà phật! Đệ tử thật có lỗi! Ngã phật từ bi! Ngã phật từ bi!

Gia Minh ca là ai, Gia Minh ca là xương trong xương, thịt trong thịt của Diêu Viễn, nói cho văn vẻ một chút chính là "He is my soul, my sin!" Triệu Gia Minh chính là trụ cột kiếp trước của Diêu Viễn giúp hắn có thể tiếp tục cố gắng mà sống, nếu không có Triệu Gia Minh, Diêu Viễn đã sớm đi gặp thượng đế rồi! Cho nên hắn không muốn cùng người khác chia xẻ, bởi vì Gia Minh ca chính là thánh vực trong lòng hắn, ai cũng không thể tiếp cận! Cho dù người kia là Lâm Chi Diêu!

Lâm Chi Diêu bị mất mặt, không thèm để ý tới Thiển Uyên nữa, thẳng hướng chỗ sâu nhất trong sơn động mà đi, đến bên mấy giá lớn xếp trước mặt, đi một vòng, khi trở về trong tay cầm mấy vò rượu, đem vò rượu đặt trên thạch tháp, bưng cái bàn bằng gỗ lim để trên mặt đất lên, ngồi xếp bằng trên tháp, mở ra một vò rượu, lấy bạch ngọc tửu bôi tự châm tự ẩm.

"Ngươi không đi?!" Thiển Uyên nhìn Lâm Chi Diêu, mạc danh kỳ diệu.

"Vừa rồi còn khen ngươi thông minh, hiện tại sao lại trở nên ngốc rồi! Thanh thiên bạch nhật như thế nào đi, còn sợ người khác không phát hiện ra sao? Đừng tưởng ở bên ngoài lang bạt vài ngày thì cái gì cũng biết! Tiểu tử, ngươi còn non nớt lắm!"

"Ngươi như thế nào còn chưa bắt đầu uống đã say! Hồ ngôn loạn ngữ, có phiền hay không!"

Lâm Chi Diêu không lên tiếng, bất đầu chuyên tâm uống rượu, cái cách uống kia giống như vội vã muốn đem chính mình chuốc say. Thiển Uyên thấy mà sốt ruột, lại không chịu thừa nhận, nội thương của y nghiêm trọng, hiện tại chỉ mới tạm thời ngăn chặn, uống rượu như vậy nhất định đi đời nhà ma! Tâm phiền ý loạn tìm cái hốc ngồi xuống xếp bằng, tâm lại bắt đầu trở nên tĩnh lặng.

Lâm Chi Diêu uống xong một vò, lại mở một vò khác, Thiển Uyên nhịn không được nữa, nhặt một viên đá nhỏ trên mặt đất lên, "hưu" một tiếng bay ra, ngay tại huyệt ngủ của Lâm Chi Diêu, lực đạo không lớn không nhỏ, vừa vặn. Lâm Chi Diêu trừng mắt giật mình, rốt cục không cam lòng mà ngã xuống. Công phu điểm huyệt cùng ám khí, Lâm Chi Diêu cũng không hảo hảo chỉ dạy cho Thiển Uyên, chính là Thiển Uyên có hứng thú tự mình nghiên cứu chơi đùa mà thôi, không thể tưởng được công phu đã thuần thục như vậy.

Thiển Uyên sợ y bị cảm lạnh, đành phải đi qua đem y ôm vào lòng, sau một lúc theo dõi nhìn thấy y có vẻ hảo rồi Thiển Uyên mới thở dài nói "Yêu tinh, ta nên bắt ngươi làm gì bây giờ?" Dáng vẻ khi ngủ của lão nam nhân này thực giống hài tử, chân cuộn tròn, mặt mũi hơi nhăn nhăn lại, miệng cũng chu ra, giống như muốn hôn, Thiển Uyên nhìn thấy như vậy trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác ôn nhu chua xót, kéo y lại ôm sát hơn, môi nhẹ nhàng phủ lên . . . . .

"Aiz . . . . . " Lại một tiếng thở dài ngân nga.

Hai người cứ như vậy đợi đến lúc hoàng hôn thì xuất phát.

Thiển Uyên cõng Lâm Chi Diêu bất tỉnh nhân sự chạy như bay ở trên núi, trong lòng vừa hối vừa hận, vài lần muốn đem cái tên chảy nước miếng này ném xuống khe núi! Người này một chút tự giác cũng không có, lâu như vậy cũng chưa tỉnh, Thiển Uyên đành phải lấy đai lưng đem y cột ở sau lưng của mình. Đi chưa xa thì phát hiện xung quanh có động tĩnh, mới vừa dừng lại chuẩn bị rút kiếm, một cái mao cầu màu trắng từ trên đỉnh cây rơi xuống, dừng ở trong lòng chính mình.

"Tuyết Nhi?!"

"Cô cô ~ "

"Ha ha, tiểu đông tây, còn tưởng rằng ngươi không cần ta nữa chứ!"

Trước ngực một cái, sau lưng một cái, lúc hừng đông rốt cục cũng đến được huyện Nguyệt Hồ, xem như tạm thời an toàn.

20.

Thiển Uyên trên lưng mang theo một người sống chạy đi một mạch như điên, vừa phải cẩn thận đề phòng có truy binh hay không, tuy là đêm cuối thu hàn lãnh nhưng lúc tới được thôn trang nhỏ này hắn đã muốn ướt sũng mồ hôi, đem đai lưng cột Lâm Chi Diêu tháo xuống, người này còn đang mê man, Thiển Uyên cố ý trả thù y, sau khi tháo xuống đai lưng cũng không thèm đỡ, người sau lưng lập tức thật mạnh té lăn trên đất! Thiển Uyên kinh hãi, nếu là ngủ thì bị như vậy đã sớm tỉnh rồi!

"Lâm Chi Diêu! Lâm Chi Diêu!" Thiển Uyên liên tiếp hô to vài tiếng, Lâm Chi Diêu cũng không nhúc nhích, tay chân lạnh lẽo, vẻ mặt an bình, sắc mặt trắng như tờ giấy, làn da tái nhợt khô hanh, lông mi và phía trên đều đọng sương, trên trán đến một giọt mồ hôi cũng không có, môi cũng biến thành màu tím, Thiển Uyên tâm sinh hoảng sợ, trong lòng không ngừng niệm "Sẽ không sẽ không", một bên do dự đưa tay đến dưới mũi y.

"Còn thở!" Tuy rằng hơi thở mỏng manh, nhưng cảm giác được một tia hơi thở kia cũng khiến Thiển Uyên thực kích động! Khẩn trương chạy đi tìm nơi bố trí ổn thỏa, để cho y hảo hảo nghỉ ngơi, chữa thương cho y!

Thiển Uyên nóng ruột, cũng cố không khiến người hoài nghi, ôm Lâm Chi Diêu vội vàng chạy hướng trong thôn nhỏ, đập cửa của nhà đầu tiên, ra mở cửa chính là một lão hán thân thể cường tráng, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Chi Diêu đang hôn mê bất tỉnh trong lòng Thiển Uyên một cái liền cho bọn họ tiến vào.

"Ta họ Trần, sống cùng nhi tử và nhi tức (con dâu), hôm qua bọn họ đi về nhà nương, tiểu ca hãy đem nương tử ngươi ôm vào trong phòng nhi tử của ta đi! Ta đi chuẩn bị nước ấm!" Lão hán chỉ phòng cho Thiển Uyên xong liền xoay người đi vào hậu viện. Thiển Uyên gật gật đầu, Trần lão hán hiển nhiên là đem Lâm Chi Diêu xem như nữ nhân, như vậy cũng tốt. Ôm Lâm Chi Diêu vào nhà, đặt y nằm lên giường, đắp hảo cái chăn, ngón tay đặt lên mạch môn của y, phân xuất một chút nội lực xem xét thương thế. Tình trạng của Lâm Chi Diêu thật không tốt, mạch đập cơ hồ yếu đến không có, nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống nhanh chóng, Thiển Uyên gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vạn phần hối hận kiếp trước mình đã không học y! "Nếu nghe lời Gia Minh ca thì tốt rồi, đi học y mặc kệ là khoa gì đều hảo!"

Trần lão hán không bao lâu mang một cái đại mộc dũng tiến vào, lại lấy ra rất nhiều nước ấm đổ vào trong dũng.

"Tiểu ca mau đặt nương tử ngươi vào trong dũng đi, ta đi chuẩn bị chút đồ để ăn." Nói xong liền lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Nhanh chóng lột hết y phục của Lâm Chi Diêu, đem y ôm tiến dũng lý, Lâm Chi Diêu ngồi không được, nhắm thẳng trong nước mà trượt, Thiển Uyên đành phải cởi y phục mình ra tiến vào trong dũng ôm lấy Lâm Chi Diêu không để y chìm xuống nước.

Nước thực nóng, chỉ lát sau hai người đều bị hâm đến cả người đỏ bừng, Thiển Uyên cơ hồ nhịn không được muốn nhảy ra, Lâm Chi Diêu lại vẫn một chút phản ứng cũng không có, Thiển Uyên đành cắn răng chịu đựng không ngừng xoa bóp tứ chi cùng thân thể cho y, một lúc sau Lâm Chi Diêu vẫn là mềm nhũn tựa vào lòng ngực hắn, hơi thở càng ngày càng yếu.

Thiển Uyên hốc mắt dần dần đỏ lên, gắt gao ôm lấy y, sợ hãi giấu ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ theo sống lưng hiện lên, tuy rằng tính đến nay đã hơn hai mươi năm, cái loại cảm giác từng chút từng chút chết chìm trong vũng lầy vẫn không hề quên . . . . .

Hắn vạn phần sợ hãi ôm lấy người trong lòng, cùng tử thần giành giật thời gian, quá trình tử vong quá mức rõ ràng, giống như pha quay chậm trong điện ảnh, hô hấp của Gia Minh ca, nhịp tim của Gia Minh ca, chậm lại, yếu đi, sau đó hoàn toàn biến mất, hắn cả đêm ôm thân thể ái nhân, nỗ lực sưởi ấm nhưng thân thể kia dần dần trở nên băng lãnh, cánh tay mỏi nhừ cũng không dám buông ra, nhưng đều phí công. Cái cảm giác vĩnh viễn mất đi ái nhân là như thế nào, kinh nghiệm bản thân về cảm giác tử vong của chí ái (tình cảm chân thành) lại là như thế nào? Hắn không thể nói rõ được, chỉ cảm thấy thời điểm nắng mai xuyên thấu qua rèm cửa màu trắng chiếu vào gối đầu, hắn không biết chính mình đã chết hay còn sống.

"Ta sẽ không cho ngươi chết."

Ôm lên thắt lưng của Lâm Chi Diêu để cho y khóa ngồi trên người mình, tay tìm đến phía sau của y, nâng lên tính khí của mình, nhờ nước ấm bôi trơn, từng chút từng chút tiến vào, sau khi toàn bộ đã đi vào cúi đầu hôn trụ miệng y, hai tay đỡ thắt lưng y, chậm rãi bắt đầu hoạt động.

Đầu của Lâm Chi Diêu vô lực tựa vào vai hắn, qua một hồi lâu, Thiển Uyên cảm thấy được hơi thở chút như có như không bên tai đã tiêu thất, hoảng sợ không ngớt, lại đưa tay thăm dò hơi thở của y, tay ức chế không được mà run lên.

Một . . . . . hai . . . . . ba . . . . . bốn . . . . . năm . . . . . suốt mười giây, Lâm Chi Diêu không có hô hấp!

Thiển Uyên kinh ngạc thu hồi tay, tuyệt vọng tĩnh mịch, lệ cũng rơi không nổi, cắn môi đến xuất huyết, bỗng nhiên giữ chặt thắt lưng Lâm Chi Diêu, ra sức trong người y trừu sáp!

"Không được ly khai ta, không được chết! . . . . . Không cần bỏ lại ta một mình, không muốn không muốn! Không được ly khai ta! . . . . . Không được ly khai ta . . . . . Vì sao các ngươi đều như vậy! Vì sao luôn để lại ta một mình? Ta không cho phép ngươi chết! Không cho phép ngươi chết! . . . . ."

Thiển Uyên bi thương gầm nhẹ, vừa làm vừa nói "Không được ly khai." Cũng không biết trải qua bao lâu, bên tai vang lên thanh âm như có như không trầm thấp lặp lại "Không . . . . . ly . . . . . khai . . . . ."

"Diêu!" Thiển Uyên vừa mừng vừa sợ, hai tay nắm lấy bả vai Lâm Chi Diêu xoay mặt y qua "Ngươi không chết!"

"Ta không ly khai . . . . . không ly khai . . . . ." Người chết đi sống lại mắt cũng không mở, lại cười lặp lại những lời này, một lần một lần lặp lại lời hứa của mình.

Mất đi rồi có lại, tâm tình như vậy Thiển Uyên chưa bao giờ thể nghiệm qua, ôm Lâm Chi Diêu vừa khóc vừa cười, không biết phải làm sao, Lâm Chi Diêu như trước suy yếu cười nhìn hắn, ngay sau đó đột nhiên hơi nhíu mày.

"Sao vậy? Nơi nào thấy khó chịu?" Thiển Uyên thấy y nhíu mày liền vạn phần khẩn trương.

"Ngươi . . . . . còn đang ở bên trong."

Thiển Uyên nhất thời đỏ mặt "Thực . . . . . thực xin lỗi." Vừa nói vừa cẩn thận rời khỏi thân thể y.

Uy y ăn một chút cháo loãng, Lâm Chi Diêu sắc mặt có hơi khá hơn, Thiển Uyên giúp chỉnh hảo lại chăn để cho y ngủ, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoại thính.

Gà đã kêu ba lần, sắc trời đã sáng.

"Lão trượng, thật sự đa tạ ngài!" Thiển Uyên nói lời cảm tạ, Trần lão hán phúc hậu cười vội vàng xua tay.

"Xuất môn tại ngoại ai không có tam bệnh lưỡng thống, nữ nhân gia (vợ a ?_?) yếu ớt hay bệnh cũng là chuyển thường. Chắc là do mấy đêm liền đi đường nên nhiễm phong hàn? Hiện tại như thế nào rồi?"

"Ân, đã tốt hơn nhiều rồi. Mấy ngày trước nhận được thư nói nhạc mẫu đại nhân mang trọng bệnh, nội nhân sốt ruột mãi, gấp rút lên đường, lại nhiễm phong hàn, bởi vậy mà ngã bệnh. Nếu không nhờ lão trượng ra tay cứu giúp . . . . . Thỉnh lão trượng nhận của ta một lạy!" Lời vừa nãy của Thiển Uyên tuy là nói dối nhưng tâm y là thực, bởi vậy cũng phá lệ nghiêm túc lạy tạ ân nhân, Trần lão hán cũng không thể từ chối nữa, đợi hắn lạy xong mới đưa tay nâng dậy.

"Nhi tử ta vài ngày nữa mới về, không bằng các ngươi cứ ở lại nơi này nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy lên đường."

"Như vậy thật đa tạ lão trượng!" Thiển Uyên cũng không giả bộ khách khí, Lâm Chi Diêu hiện tại còn chưa thể lên đường, huống hồ đi xa như vậy rồi cũng chưa gặp truy binh, thực không bình thường, không bằng dừng lại nghe ngóng tin tức.

Lâm Chi Diêu cả ngày đều mê man, nhưng mà khi tỉnh lại Thiển Uyên uy y ăn hay uống cái gì thì sắc mặt tốt hơn nhiều, hô hấp cũng trở nên đều đặn lâu hơn, vết thương trước ngực Thiển Uyên cũng đã kiểm tra qua, bình phục nhanh vô cùng, đã bắt đầu kết vảy, xem ra kim sang dược trong bao đồ kia thật sự rất tốt. Thiển Uyên an tâm hơn nhiều, ngoại trừ chiếu cố Lâm Chi Diêu ra còn giúp Trần lão hán bổ củi gánh nước, một ngày trôi qua coi như yên bình, sau khi ăn xong cơm tối Trần lão hán nói mình lớn tuổi ngủ rất sớm nên trở về phòng. Thiển Uyên cũng đạp lên ánh trăng trở về phòng.

Tư thế ngủ của người trên giường vẫn như vậy giống y hài tử, nghiêng người cuộn tròn thành một đoàn, ngủ thật bình thản. Thiển Uyên không có đốt đèn, nhờ vào ánh trăng cởi ngoại y ra leo lên giường, đem Lâm Chi Diêu mặt đối mặt ôm vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu y, một tay ôm vai y, Lâm Chi Diêu cũng mơ mơ màng màng hướng trong ngực hắn rụt lại, tay vòng qua thắt lưng hắn, cái mũi ở trong ngực y cọ qua cọ lại, rồi ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Đêm lạnh như thủy (hông hiểu luôn -_-! Nguyên văn: dạ lương như thủy), hàn ý xâm nhập, Thiển Uyên lại cảm thấy trái tim nhiệt đến muốn từ trong ngực nhảy ra, nguyên lai trái tim để ý người này vậy sao? Là từ khi nào thì bắt đầu? Là lúc trong sơn động da thịt ái muội thân cận nhau, hay là lúc hối hận vì lỡ tay tổn thương y, là lúc niệm châu nóng lên trong lòng bàn tay, hay là lúc y tươi cười dưới tang cây anh đào, hay là lúc sớm hơn? Không rõ nữa. Vì cái gì thì bị y hấp dẫn? Xinh đẹp của y, tùy hứng của y, kiêu hãnh của y, thành thật của y, là loại người hoàn toàn bất đồng với Gia Minh ca, ngay từ đầu đã dễ dàng bị y ảnh hưởng, thường hay vì y mà tức giận, thích cố ý chọc y sinh khí, nhìn thấy y thương tâm lại cảm thấy hối hận đau lòng . . . . .

Sau khi mất đi Gia Minh ca một phần của chính mình giống như cũng đã chết, tĩnh mịch không có một bờ bến để hướng đến thật sự rất khó chịu đựng, mỗi ngày sáng sớm tỉnh dậy cũng không xác định được chính mình có hay không còn sống, mỗi một ngày đều là màu xám, ý nghĩa sinh tồn chính là mỗi ngày mỗi đêm tại nơi này hồi tưởng cùng hoài niệm. Ngày tháng như vậy thực đáng sợ, chính là đã đáp ứng Gia Minh ca sẽ không phí hoài bản thân mình, nghĩ đến Gia Minh ca, nhắc nhở chính mình phải kiên trì, còn thực sự gìn giữ sinh mệnh còn sót lại của mình, chờ đợi đến một ngày cùng y gặp lại nơi thiên đường . . . . . nhưng mà . . . . .

Gia Minh ca, thực xin lỗi.

Hít một hơi thật dài, sau đó ôm sát thân thể trong ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ngày mai sẽ là lập đông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro