Chương 41 - 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

41.

Trầm Lạc rất nhanh trấn định lại, mở miệng liền hỏi: "Ngươi là có tâm cứu Chi Diêu hay không?" Ngữ khí nghiêm khắc.

Thiển Uyên sửng sốt, phản ứng lại: "Y làm sao vậy?!"

Trầm Lạc không đáp, như trước hỏi: "Ngươi trả lời ta trước, ngươi là có tâm cứu Chi Diêu hay không?"

Thiển Uyên vội la lên: "Đó là đương nhiên! Không có y, ta không bằng chết! Y rốt cục có chuyện gì? Người mau nói cho ta biết!" Câu cuối cùng đã muốn không thể khống chế được cảm xúc, bật dậy.

Trầm Lạc vừa lòng gật gật đầu: "Hảo! Không hổ là người Chi Diêu lựa chọn."

"Y làm sao vậy?!"

"Y tạm thời không có gì đáng lo ngại, ngươi có thể yên tâm." Thiển Uyên lòng nóng như lửa đốt, Trầm Lạc cũng không thích nhiều lời, ngược lại hỏi: "Lâm Thiên Tuyệt có phải nói với ngươi là Chi Diêu luyện công tẩu hỏa nhập ma hay không?"

Thiển Uyên liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy sự tình không đơn giản, tuy rằng nóng vội cũng chỉ buông xuống trước, "Nương nương hỏi như vậy, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"

Trầm Lạc cười lạnh: "Y tự cho là giấu diếm được mọi người, đáng tiếc ta đã sớm biết. Diêu tướng quân, ngươi có biết vì sao Lâm gia không phải hoàng tộc, lại nhiều đời được phong vương không?"

Thiển Uyên gật gật đầu, chuyện về Nam Lăng Vương đời đầu Lâm Tĩnh Vân hắn có biết. Diễm tuyệt thiên hạ, võ nghệ siêu quần, mỗi lần xuất trận đều mang một chiếc mặt nạ quỷ, nam chinh bắc chiến, mở mang bờ cõi, phụ tá cao tổ thành lập thiên triều, sau khi cao tổ đăng cơ lập tức trả lại binh quyền, thượng sớ từ quan. Cao tổ mến tài, lại không lay chuyển được vị khai quốc công thần này, liền cùng y kết bái huynh đệ, phong làm Nam Lăng Vương, nhiều đời kế tục. Đây là chuyện Lâm Chi Diêu kể cho hắn nghe.

"Thế nhân đều biết Lâm Tĩnh Vân là khai quốc công thần, lại không biết y cũng là luyến sủng của cao tổ, sau khi cao tổ đăng cơ hạ chỉ, phàm ai nhắc đến bốn chữ 'thị tẩm tướng quân', giết không tha, cho nên không có một ai lên tiếng, chuyện này cũng vì thế từ từ phai nhạt. Lâm Tĩnh Vân vì cao tổ thống nhất thiên hạ, nhiều lần vào sinh ra tử, sớm hiểu được cao tổ sẽ không lưu lại tính mạng y, bởi vậy một lòng muốn chết. Cao tổ cũng biết chính mình nên ban tử cho y, nhưng lại chỉ thu hồi hổ phù, biến thành sung quân y đến Nam Cương, lệnh y cả đời không được ly khai Nam Cương. Cao tổ rễ tình đã ghim sâu, không đành lòng diệt trừ nhược điểm lớn nhất của mình, tuy rằng đưa y sung quân biên cương, lại căm hận y mỹ mạo, sợ y bị nam nhân khác cướp đi, tìm đến kỳ nhân luyện thư hùng nhị cổ, đem thư cổ cấy vào cơ thể Lâm Tĩnh Vân. Loại cổ này, đối nội công cực kỳ hữu ích, chính là cùng nam tử giao hợp không thể nằm dưới, nếu không tất sẽ tẩu hỏa nhập ma, trừ phi đối phương là hùng cổ. Lâm Tĩnh Vân bị ái nhân đối đãi như thế, tâm sớm như tro tàn, liền tùy cao tổ hạ thư cổ lên người. Chính là ngay cả kỳ nhân luyện cổ kia cũng không dự đoán được, thư cổ kia tự mình phân thân sinh sôi nảy nở, thông qua huyết mạch di truyền, bởi vậy Lâm gia khi mỗi đại nam tử sinh ra đều có cổ này."

"Vậy Diêu hiện tại Diêu có phải hay không cũng . . . . . Lâm Chi Chu vì sao không chết?" Thiển Uyên nhịn không được xen mồm hỏi.

Trầm Lạc lắc đầu: "Năm đó xảy ra sự kiện kia, tiên hoàng còn tại thế, Lâm Thiên Tuyệt tự mình tiến cung cầu tiên hoàng cứu Lâm Chi Chu, về phần giải dược là gì, không ai biết."

"Vậy Diêu đâu? Lâm Thiên Tuyệt nói y cứu Diêu, chẳng lẽ là gạt ta?"

Trầm Lạc gật gật đầu: "Diêu vốn không định trở về cầu Lâm Thiên Tuyệt cứu y, không ngờ Lâm Thiên Tuyệt phái người chuyển lời cho y nói chỉ cần y đi giết Tiêu Cảnh, liền cho y giải dược, cũng không yêu cầu ngươi trở về kế thừa vương vị, thả các ngươi tự do. Chi Diêu suy nghĩ rồi đáp ứng, đều là vì ngươi!" Nói đến đây Trầm Lạc cư nhiên vẻ mặt oán giận!

Thiển Uyên trong lòng nhất thời đất bằng dậy sóng, hết thảy hành vi quái lạ của Lâm Chi Diêu đều có đáp án. Vì sao đi không từ biệt, vì sao một mình trở về kế thừa vương vị, vì sao ám sát Tiêu Cảnh, y nói y có khổ tâm, mình khi đó lại phát điên, không nghe y giải thích, hung hăng ngược đãi y . . . . . Diêu Diêu . . . . . Tâm hảo đau, hảo hối hận! Hảo hận!

Thiển Uyên níu chặt ngực sau một lúc lâu không thể nói chuyện, trên trán nổi gân xanh, mắt sắp nứt ra.

"Ngươi cho là Lâm Thiên Tuyệt thực dự định cứu y sao?" Trầm Lạc nói tiếp, "Tiêu Cảnh tuy rằng là tâm phúc đại họa của y, nhưng cũng không đến mức khiến cho Lâm Thiên Tuyệt phải vội vả giết hắn như vậy."

Thiển Uyên suy nghĩ một chút, thể hồ quán đính*: Lâm Thiên Tuyệt, không thể tưởng được ngươi thế nhưng tính kế tử tôn chính mình như vậy!

(*: xuất phát từ « Đôn hoàng biến văn tập – Duy ma cật kinh giảng kinh văn » - VD: nghe xong ý kiến cao minh làm cho người nghe nhận được gợi ý rất lớn.)

"Lâm Thiên Tuyệt muốn làm Hoàng đế, đúng không?"

Trầm Lạc gật gật đầu.

"Thì ra là thế. Y ngay từ đầu đã tính kế với ta rồi, Lâm Chi Chu tàn phế, Diêu cũng không thích hợp làm người thừa kế, chỉ có ta, cho nến y cố ý bảo Diêu đi ám sát, mượn việc này chia rẽ chúng ta, sau đó khiến ta cam tâm vì y dốc sức, khó trách mọi chuyện y đều nghe theo ta, ngay cả Kỉ đại ca cũng ― " Nhớ đến đêm qua, Thiển Uyên miễn cưỡng nuốt xuống những lời còn lại. Chỉ vì lấy lòng hắn, cư nhiên để cho Kỉ đại ca chịu nhục gả cho hắn làm thiếp, Lâm Thiên Tuyệt, ngươi hảo đáng hận!!

Thiển Uyên trong lòng cân nhắc một lát, ngẩng đầu đối Trầm Lạc nói: "Ta muốn cầu cầu nương nương một chuyện!"

Trầm Lạc hiểu rõ cười: "Kỉ đô úy sáng nay đã phụng lệnh quay về quân doanh."

Thiển Uyên chợt kinh chợt hỉ, đang muốn cầu Trầm Lạc cứu tính mạng Kỉ Minh, không ngờ đã được cứu. Nữ nhân này nhìn cũng không phải loại người dịu dàng vô tri như vậy, nàng vì sao nói mình biết những điều này? Không chỉ là vì nhi tử của mình, nhất định còn có mục đích khác! Từ lúc ban đầu nàng đã kêu mình "Diêu tướng quân", nàng chắc không phải là không biết thân phận của mình, kiên trì xưng hô mình như vậy, mục đích là gì?

"Thuộc hạ đa tạ nương nương ra tay cứu giúp, nguyện vì nương nương cống hiến hết mình."

"Diêu tướng quân đa lễ." Trầm Lạc nâng Thiển Uyên dậy, "Diêu tướng quân thiếu niên mãnh tướng, bản cung còn có nhiều việc phải nhờ vào ngươi. Chi Diêu là độc tử của bản cung, có bản cung chiếu cố y, Diêu tướng quân không cần lo lắng."

Thiển Uyên nhíu mày, khoảng cách hắn cùng Diêu từ lần đầu tiên đến nay đã qua hơn một năm, Diêu phải hay không thật sự bình an vô sự? Những hậu duệ hoàng gia này đều là người mắt cao hơn đầu, Lâm Thiên Tuyệt đã lừa hắn, khó đảm bảo Trầm Lạc sẽ không lừa hắn!

"Không biết thuộc hạ có thể vì nương nương làm những gì?"

"Rất đơn giản, bang trợ hoàng đế quét sạch nghịch đảng. Bắc Lương Vương cùng Nam Lăng Vương chiếm cứ nửa cương thổ mạnh ai nấy làm, cứ thế mãi nền móng của quốc gia tất nhiên lung lay, ta thân là thần tử, đương nhiên nên vì ngô hoàng phân ưu."

Thiển Uyên thầm nghĩ: nguyên lai Trầm Lạc là người của Thái hậu.

"Lời nói của nương nương cực kỳ chính xác, thuộc hạ không dám không theo, chính là ― "

"Y tại Hậu Tuyết Cốc." Trầm Lạc ngược lại thẳng thắn, không đợi Thiển Uyên nói rõ đã đoán được tâm tư của hắn, "Thái hậu ban cho một loại dược, có thể tạm thời áp chế thư cổ, nhưng phải mỗi ngày uống khổ tuyết trà, bởi vậy ta đem y an bài tại Hậu Tuyết Cốc, có lẽ Lâm Chi Chu đại khái cũng là ăn loại dược này, cho nên mấy năm nay mới vẫn ở lại Hậu Tuyết Cốc. Có Thanh Phượng ở bên cạnh chiếu cố y, y tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng mà ta sẽ không cho ngươi gặp y. Hiện tại sẽ không." Trầm Lạc để ý Thiển Uyên, vẻ mặt nắm chắc phần thắng trong tay, "Ngươi đừng nghĩ lén đi gặp y, chỉ cần ngươi đến gần, Thanh Phương sẽ giết y, ta đã sớm hạ lệnh. Thanh Phượng là người của ta."

Thiển Uyên không thể tin nhìn nữ nhân trước mắt này, khắp người phát lạnh.

"Được rồi, nói cho ngươi biết một chuyện nữa, đỡ ngươi phải đoán, ta là dưỡng nữ Thái hậu."

Nói đến nước này, Thiển Uyên hoàn toàn không có điều kiện gì để đàm phán cũng không có năng lực phản kháng, hắn cùng Lâm Chi Diêu tựa như hai quân cờ, hoàn toàn không kiểm soát được tương lai của mình, lại tại đây quyền lực đấu tranh cùng mình hoàn toàn không quan hệ khiến cho mình đầy thương tích, mỗi người mỗi ngã. Yêu thì sao, hận thì sao, người không có sức mạnh sẽ không thể tùy tâm sở dục làm chuyện muốn làm. Thời đại này sức mạnh chính là công lý! Thiển Uyên suy nghĩ cẩn thận một lượt, còn chưa kịp cảm khái, đã bị cuốn vào trong dòng thác lịch sử.

42.

Thiển Uyên y theo Trầm Lạc phân phó, tại Tê Hà Tự ở một đêm mới quay về Nam Lăng Vương phủ hướng Lâm Thiên Tuyệt thỉnh tội cũng thay Kỉ Minh cầu tình, Lâm Thiên Tuyệt quả nhiên như lời Trầm Lạc nói, vẫn không trách cứ hắn, hơn nữa nói cho hắn hay Kỉ Minh đã quay về doanh trại. Thiển Uyên làm bộ như cảm kích, đối lão hồ ly dập đầu, lão hồ ly quả nhiên thật cao hứng.

"Thiển Uyên, trên võ lâm có lẽ sẽ lập tức xảy ra nhiều dị động, Triệu Vị Cánh chủ động liên hệ cùng ta, hắn đã phản chiến, ngươi mang theo đặc chủng binh đi Trấn Kiếm sơn trang hiệp trợ Kỉ Vô Cứu thanh trừng võ lâm, khởi hành ngay hôm nay."

"Thuộc hạ tuân mệnh." Thiển Uyên kính cẩn lui ra, thu thập đồ đạc lên đường.

Cái gọi là hiệp trợ Kỉ Vô Cứu thanh trừng võ lâm, chính là thanh trừng nhân thủ của Tiêu Cảnh cài vào các môn phái giang hồ, đặc chủng binh chuyên trách các chuyện châm ngòi li gián ám sát linh tinh, Kỉ Vô Cứu cùng Triệu Vị Cánh nội ứng ngoại hợp, chưa đến hai tháng liền đem giang hồ chỉnh đến chướng khí mù mịt nhân tâm hoang mang. Thiển Uyên tại Trấn Kiếm sơn trang nhận được trọng đãi thật lớn, lại tâm phiền ý loạn, lưu lại nhân thủ tùy tiện nhắn nhủ vài câu một mình đi Quý Châu.

Mục Thừa Anh gần đây đánh thắng không ít trận, người ngoài không biết, Thiển Uyên lại nhìn ra hắn đã rất cẩn thận nghiên cứu qua « Tôn Tử binh pháp » mình cho hắn. Thiển Uyên tính tình lạnh nhạt, hai đời cô độc, bằng hữu cũng không nhiều, Mục Thừa Anh là người hắn vui lòng kết giao, bởi vậy trong thời thế loạn lạc này lúc hắn không chỗ nào có thể lẩn trốn đã nghĩ đến Mục Thừa Anh. Tới quân doanh, nghĩ muốn dành cho hắn chút kinh hỉ, không để cho binh sĩ thủ vệ thông báo, Thiển Uyên xốc mạnh rèm soái trướng của Mục Thừa Anh lên, cũng không ngờ trước mắt là cảnh tượng như vậy.

Mục Thừa Anh cùng Kỉ Minh ở trong trướng.

Mục Thừa Anh tay trái bắt hai tay Kỉ Minh đặt trên đỉnh đầu y.

Mục Thừa Anh đem Kỉ Minh bức đến tựa vào tường chặn giữa hai chân y.

Mục Thừa Anh đang hôn Kỉ Minh.

Mục Thừa Anh tay phải ôm thắt lưng Kỉ Minh.

Kỉ Minh đai lưng lỏng lẻo.

Kỉ Minh mãnh lực đẩy Mục Thừa Anh ra.

Kỉ Minh tát Mục Thừa Anh một bạt tai.

Kỉ Minh nhìn đến Thiển Uyên.

Kỉ Minh đỏ mặt che miệng chạy ra ngoài.

Thiển Uyên 囧.

Thiển Uyên thạch hóa, phong hóa, theo gió bay đi.

Mục Thừa Anh bị ăn tát có điểm ngượng ngùng, cười đối Thiển Uyên nói: "Để ngươi chê cười rồi!"

Thiển Uyên cau mày: "Mục tướng quân hảo nhã hứng. Bất quá ta như thế nào nhớ rõ Mục tướng quân từng nói qua đợi chiến tranh kết thúc muốn đi Hương Phấn lâu tại Xích thành tìm hoa khôi cô nương hảo hảo khoái hoạt khoái hoạt? Mục tướng quân lại là khi nào cùng đại ca ta thân mật, ta như thế nào một chút cũng không biết? Mục tướng quân một đời phong lưu, nợ tình khắp thiên hạ, hiện tại ngay cả nam nhân cũng không buông tha sao?"

Mục Thừa Anh mặt không nhịn được, bật thốt lên: "Thứ ngươi không cần chẳng lẽ ta cũng không được phép tiếp nhận sao?"

Thiển Uyên liền nổi giận: "Kỉ đại ca không phải đồ vật!" Cũng không quản lời này nghe có bao nhiêu 囧, liền rút kiếm chém đến, đem Mục Thừa Anh chém đến gà bay chó chạy tránh ở khắp phòng. Bọn binh sĩ sợ đến mức cùng nhau xông vào, Mục Thừa Anh một mặt từ trên bàn dài lăn xuống còn một mặt hét: "Đều đi ra ngoài, không có lệnh của ta ai cũng không được phép tiến vào!" Thiển Uyên xem tình thế một kiếm đâm vào vai hắn, Mục Thừa Anh liền anh dũng bị thương.

Mục Thừa Anh cũng phát hỏa, băng bó bả vai rống: "Ta thích y không được a! Thật là con mẹ nó, ngươi không cần y ta cần! Ngươi đem y xem như cây cỏ, gọi thì đến đuổi thì đi, ngươi lại tính toán hảo cái gì! Phải, y là vừa bổn vừa cứng đầu, bổn tướng quân nhưng lại coi trọng y, ngươi muốn thế nào hả?!"

Thiển Uyên kinh ngạc không thôi miệng lưỡi cứng đờ: "Ngươi, ngươi thật sự thích y?"

Khuôn mặt tuấn tú của Mục Thừa Anh thoáng cái đỏ ửng, ê a nói: "Dù ... dù sao thì chuyện đã như vậy, muốn chém muốn giết cứ tự nhiên! Ta cưỡng hôn y, cho dù ngươi không giết ta, y cũng nhất định sẽ giết ta." Ban đầu rất hào khí, càng nói càng nhỏ giọng, cúi đầu lẩm ba lẩm bẩm, "Mục Thừa Anh a Mục Thừa Anh, ngươi tìm khối đầu hủ đâm đầu chết được rồi đó! Chưa gặp qua người bổn như vậy, nam nhân cùng nữ nhân có thể giống nhau sao? Cư nhiên nghĩ ra chủ ý bá vương cường ngạnh lên dây cung ngu xuẩn như vậy, giờ thì toàn bộ xong rồi . . . . ."

Thiển Uyên thu kiếm: "Mục Thừa Anh!"

"Đến!"

"Ngươi thật sự thích Kỉ đại ca sao?"

"Ngô . . . . ., ân."

"Vậy đừng làm y thương tâm nữa."

"A?"

"Hừ, đừng tưởng ngươi võ công giỏi thì ta đánh không lại ngươi, còn dám khi dễ đại ca của ta, ta không tha cho ngươi!"

Mục Thừa Anh mặt mày hớn hở: "Ai nha, ta nói Diêu tướng quân, ngươi là đố kỵ ta sao? Ta nói cho ngươi nghe, Mục Thừa Anh ta sống ba mươi năm, còn chưa có nữ nhân nào ta không nắm chắc được, a, không đúng, y không phải nữ nhân . . . . . Tóm lại, ta khẳng định sẽ làm cho y yêu ta, sẽ không vì tiểu tử chưa dứt sữa nhà ngươi thương tâm khổ sở nữa!"

Thiển Uyên nhìn thấy hắn dáng vẻ thần khí đắc ý, thoải mái cười rộ lên, ôm quyền thi lễ: "Đại ca của ta liền phó thác cho Mục tướng quân, hy vọng ngươi hảo hảo chiếu cố y, làm cho y hạnh phúc. Tiểu đệ mới vừa rồi ra tay quá nặng, thỉnh tướng quân thứ lỗi."

Mục Thừa Anh sửng sốt, vung tay lên cười nói: "Thôi đi, ngươi tốt xấu gì cũng là tiểu cữu tương lai của ta, về sau nhờ ngươi giúp ta trước mặt y nói tốt vài câu là được rồi!"

Kỉ Minh bị Mục Thừa Anh công khai mạnh dạn nhiệt liệt theo đuổi đến nỗi sức cùng lực kiệt, tại quân doanh xấu hổ vô cùng trốn về Trấn Kiếm sơn trang, kết quả Mục Thừa Anh đuổi theo y tới tận Trấn Kiếm sơn trang, Kỉ Minh lại chạy trốn tới tái ngoại, Mục Thừa Anh tiếp tục đuổi theo không từ bỏ, cuối cùng Kỉ Minh bách luyện cương hóa tác nhiễu chỉ nhu*, đi theo tên tử triền lạn đá giảo hoạt đen tối này, hạ hồi phân giải.

(*: chỉ người tính tình quật cường, được cảm hóa trở thành người tâm mềm yếu)

Gần cuối năm, song phương tạm thời đình chiến, cuộc sống trong quân nhàm chán, Thiển Uyên một mình nằm tại sườn núi ngắm sao. Khí trời đã rét đậm, Nam Cương vẫn không lạnh, Thiển Uyên trong lòng trong mắt lại chỉ có Linh Sơn Hậu Tuyết, một mảnh trắng xóa lạnh lẽo. Tiểu yêu tinh của hắn luôn luôn thích náo nhiệt, có thể nào chịu nổi trụ nơi tịch mịch khổ hàn như vậy? Y cùng Lâm Chi Chu có thể hay không lâu ngày sinh tình? Không, sẽ không. Nghĩ đến đây Thiển Uyên âm thầm lắc đầu, Diêu là cứng đầu, nhận thức chuyện gì quyết không quay đầu lại, cho dù hắn thương tổn y như vậy . . . . . Tân niên năm trước, không muốn nhìn lại mùng một tháng giêng, hắn oan uổng y, cường bạo y . . . . .

"Đi Linh Sơn!" Lăn một cái xoay người đứng lên, Thiển Uyên trong đầu linh cảm chợt lóe, nhảy lên lưng ngựa chạy đi, binh sĩ thủ doanh mạc danh kì diệu, nhưng thấy rõ là Diêu tướng quân nên cũng không có ngăn cản, mặc hắn phi nhanh đi.

Đi thẳng một đường, ý nghĩ nông nổi sớm đã tỉnh táo lại. Thiển Uyên không nghĩ đến lấy tính mạng Lâm Chi Diêu ra mạo hiểm, Trầm Lạc tuyệt đối không phải người lương thiện, y chỉ nghĩ đến gần y nhất có thể, cách y gần một chút. Cưỡi trên ngựa nhìn lên tuyết sơn thánh khiết, nghĩ đến người ngọ nguậy tại trong núi này, Thiển Uyên trong lòng lại sinh ra một loại nhu tình chua chát.

"Khách quan, nghỉ chân hay ở trọ?" Tiểu nhị ân cần cháo đón.

"Ở trọ." Khách điếm Phong Tuyết tại chân núi cảnh vật vẫn như trước, Thiển Uyên đem ngựa giao cho tiểu nhị, đi vào khách điếm.

Chạy liên tục, dừng lại mới phát giác thể lực đã muốn cạn kiệt, Thiển Uyên tùy tiện ăn chút gì rồi trở về phòng mặc nguyên y phục mà nằm, lò sưởi trong phòng cháy thực mạnh, Thiển Uyên chỉ chốc lát sau liền mơ mơ màng màng, mãi đến khi trên cổ cảm thấy vật cứng lạnh lẽo mới bừng tỉnh.

"Là ngươi." Thấy người đặt thanh kiếm trên cổ mình, Thiển Uyên ngược lại cũng không giật mình, một tay lặng lẽ lần tiến vào trong ngực.

"Đừng cử động!" Thanh Phượng đẩy chuôi kiếm về phía trước, cổ Thiển Uyên rướm máu.

"Nương nương không cho ta gặp y, cũng không nói không thể tới linh sơn mà." Thiển Uyên thử chuyển đề tài, trong mắt Thanh Phượng sát ý nồng đặc, hắn là thật sự nổi lên sát tâm.

"Hừ, nếu biết không thể gặp còn đến làm gì?"

"Đến ngắm mỹ cảnh băng phong của tuyết vực thánh sơn."

"Bớt miệng lưỡi cho ta!" Kiếm của Thanh Phượng như trước đặt trên cổ Thiển Uyên, sát khí lại giảm đi rất nhiều, "Ngươi hại thiếu chủ đủ thảm rồi, còn không vừa lòng, muốn hại chết y sao?!"

Thiển Uyên cúi đầu xuống, khoảng sau một lúc lâu: "Ta chỉ là muốn cách nơi của y gần một chút tưởng niệm y . . . . ."

43.

Thiển Uyên cúi đầu xuống, khoảng sau một lúc lâu: "Ta chỉ là muốn các nơi của y gần một chút tưởng niệm y . . . . ."

Hai người đều không ai lên tiếng, trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người, cuối cùng, Thanh Phượng thu hồi kiếm, hung hăng nói: "Hôm nay ta tha cho ngươi, lần sau gặp lại chính là ngày chết của ngươi, ngươi hảo tự lo lấy thân đi!" Người nhẹ nhàng rời đi.

Thiển Uyên siết chặt vạt áo, suy sụp ngã xuống, từ từ nhắm lại hai mắt lẳng lặng nằm, bình ổn mùi máu tươi dâng lên từ cổ họng.

"Ai?" Đêm nay thật đúng là náo nhiệt, người đến một đợt tiếp một đợt, tất cả đều không đi cửa lớn mà chui cửa sổ, Thiển Uyên bất biến ứng vạn biến, nằm bất động như trước.

Một thanh âm lạnh băng cứng ngắt nói: "Cốc chủ nhà ta cho mời."

Thiển Uyên ngồi dậy, nguyên lai là Ngũ nhi thị đồng của Lâm Chi Chu, hắn sao lại đến đây? Xem ra chuyện mình chạy đến Linh Sơn sớm đã không còn là bí mật nữa. Thiển Uyên không lên tiếng, dán mắt nhìn Ngũ nhi, khuôn mặt Ngũ nhi nghiêm túc vạn năm bất biến rốt cục có biến hóa, không kiên nhẫn nói: "Đi theo ta!" Trở mình nhảy ra khỏi cửa sổ. Thiển Uyên mang giầy vào đuổi theo, đoán không ra mục đích Lâm Chi Chu tìm hắn.

Thiển Uyên đi theo sau Ngũ nhi đến hơn nửa đêm, đi vào Thư Vân Các nơi Lâm Chi Chu sống. Lâm Chi Chu điều Ngũ nhi ra ngoài, cũng không để ý đến Thiển Uyên, chuyên tâm pha trà. Thiển Uyên nhẫn nại không đặt câu hỏi, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, ngắm nhìn y pha trà, cùng Lâm Thiên Tuyệt và Trầm Lạc tiếp xúc nhiều, hắn cũng dần dần học được bình tĩnh ung dung vinh nhục không sợ. Động tác của Lâm Chi Chu thực ưu mỹ, bên cạnh bàn chỉ có một cái lò nhỏ, chậm rãi đun nước tuyết, Lâm Chi Chu đem nước tuyết đã đun sôi lọc qua để lạnh, sau đó thêm vào tuyết liên đã phơi khô cùng băng tằm và vài loại dược liệu rồi lại đun lên.

"Đây là trà khổ tuyết ta đun cho Diêu, mỗi ngày một chung, cũng có thể khắc chế thư cổ trong cơ thể y."

"Ngươi biết?"

"Đúng, ta đã sớm biết, chỉ có Diêu vẫn không biết. Năm đó võ công ta mất hết, chỉ nói với y là bị trong lúc phụ vương đánh đứt kinh mạch, Diêu chưa từng mảy may hoài nghi, mãi đến khi Lộng Ảnh nói với y, nội thương của y cùng nội công Lâm gia có quan hệ, y mới đến hỏi ta."

"Kết quả căn bản không liên quan đến vấn đề nội công, mà là cổ của Lâm gia thế đại gia truyền!"

"Phải!" Lâm Chi Chu lọc bỏ cặn trà, giương mắt nhìn Thiển Uyên, "Ngươi rốt cục cũng biết."

"Ngươi bảo ta đến đây chỉ là muốn nói chuyện ngày?"

Lâm Chi Chu nở nụ cười: "Là ngươi đến trước Linh Sơn, ta mới mời ngươi đến. Nếu như ngươi không đến, ta vĩnh viễn sẽ không tìm ngươi. Để cho Diêu ở lại nơi này cùng ta trải qua quãng đời còn lại, là hạnh phúc trước đây ta không dám hy vọng xa vời."

"Ngươi!"

"Ha ha, ngươi không cần nghiến răng nghiến lợi. Ta biết người Diêu yêu chính là ngươi, nhưng ngươi căn bản không xứng với tình yêu của y."

" . . . . . "

"Sao hả, ta nói sai rồi hả? Chẳng lẽ không phải tại ngươi mà y trở thành như vậy sao? Nếu ngươi có đủ năng lực, Diêu sao lại vì bảo toàn ngươi trở về cùng phụ vương thỏa hiệp? Sao lại cả thể xác và tinh thần đều bị tổn thương không thể không tránh ở nơi tuyệt cảnh hoang vu này kéo dài hơn tàn?"

"Ta . . . . . ta biết ta không xứng, nhưng mà, ta không muốn buông tay . . . . . Ta yêu y . . . . ." Thiển Uyên gục đầu xuống, không muốn để cho Lâm Chi Chu nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của mình.

"Nói gì yêu không yêu, đều là trò đùa của tiểu hài tử. Ngươi đã từng nghĩ qua chưa, nếu phụ vương thất bại, Hậu Tuyết Cốc này sẽ mất đi sự che chở, Tiêu Cảnh sẽ bỏ qua Diêu sao? Hoặc là, phụ vương thắng, Thái Hậu sẽ bỏ qua Lâm gia ta sao? Công cao chấn chủ (công cao hơn chủ), nắm binh quyền, Hậu Tuyết Linh Sơn đoạn tuyệt nhân thế này còn có là một cõi Niết Bàn sao? Ngươi cho là năm đó vì sao ta lại muốn thành thế này, tất cả đều do tiên hoàng ban tặng!"

"Có ý gì?"

"Nói thật cho ngươi biết, hùng cổ kia trong thiên hạ chỉ có một con, hiện tại đang nằm trong tay Thái Hậu, chỉ cần có nó liền có thể giải được thư cổ. Nhưng thái tử lúc yếu đuối vô năng, Bắc Lương Vương như hổ rình mồi, tiên hoàng kị tài ta, sợ rằng sau khi ta kế tục vương vị sẽ uy hiếp hoàng quyền, bởi vậy mới cố ý ban thưởng cho ta "Hủ tâm đan", hại ta bị phế võ công, còn có thể như thế nào ngoài sống tại nơi quỷ quái chim không thể sinh sản này!"

Thiển Uyên chấn động mạnh, không thể tưởng được thì ra có ẩn tình như thế!

"Diêu y có phải hay không cũng ăn?"

"Hừ, Thái Hậu cho Trầm phi một viên 'Hủ tâm đan', điều kiện trao đổi chính là khiến cho Bắc Lương Vương cùng Nam Lăng Vương trai cò đánh nhau, sau khi thành công có thể tha Diêu một mạng, nhưng y đời này phải hứa không rời khỏi Hậu Tuyết Cốc!"

"Nhưng Trầm phi nói cho ta biết nàng là dưỡng nữ của Thái Hậu."

"Trầm Lạc là dưỡng nữ của Thái Hậu, nhưng Diêu là thứ duy nhất do người nàng yêu lưu lại cho nàng, nàng đương nhiên không thể trơ mắt nhìn nhi tử của mình cùng ái nhân đi vào chỗ chết."

"Ngươi nói . . . . . Chẳng lẽ Diêu không phải là nhi tử của Lâm Thiên Tuyệt sao?"

"Không sai, Diêu là hài tử của thúc phụ ta. Thúc phụ ông bị phụ vương hại chết. Ta vô tình phát hiện một quyển nhật ký trong di vật của thúc phụ, ông cùng vương tẩu yêu đương vụng trộm, châu thai ám kết, khi đó phụ vương mới vừa kế thừa vương vị vì muốn củng cố địa vị đã tạo ra một màn kịch ngoài ý muốn sát hại thúc phụ. Tuy rằng phụ vương hoài nghi, nhưng Trầm Lạc một mực khẳng định đó là nhi tử của phụ vương, phụ vương không có chứng cứ, đồng thời kiêng kị thái hậu ở sau lưng Trầm Lạc, không muốn gây lớn chuyện, cho nên đem việc này dẹp yên, Diêu dần dần lớn lên, cá tính cùng diện mạo càng ngày càng giống thúc phụ, phụ vương liền đối xử lãnh nhạt với mẫu tử y, thẳng đến sau khi phát sinh chuyện kia."

"Theo như ngươi nói, ta cũng không phải tôn tử của Lâm Thiên Tuyệt, ông ta vì sao lại cố chấp với ta?"

"A, có lẽ ngươi cũng phần nào đoán được, phụ vương chưa thỏa mãn với vị trí Vương gia này. Cả đời y sinh con nối dỗi gian nan, thân sinh nhi tử chỉ có ta mà ta đã ăn 'Hủ tâm đan' nhất định sẽ vô hậu, huyết mạch Lâm gia có thể dùng chỉ còn lại mỗi mình ngươi, huống hồ y mấy năm nay cũng chỉ là hoài nghi Diêu không phải nhi tử của mình. Lại nói, phụ vương không yêu cầu ngươi thú thê sinh con sao? Dù sao một tiểu oa nhi cái gì cũng không biết so với ngươi này yêu phụ thân của mình khống chế tốt hơn nhiều!"

Thiển Uyên nghe được y nói về tình hình thực tế hiện tại, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Ngươi nói nhiều như vậy, trọng điểm là gì?"

"Trọng điểm? Ngươi cho rằng trọng điểm là gì? Ngươi có thể cam tâm để cho bọn họ an bài ngươi như vậy sao? Ngươi không nghĩ đến cùng Diêu sống một chỗ sao?"

"Ta đương nhiên muốn."

"Như vậy hay nghĩ ra biện pháp để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó giải cổ cho Diêu, cùng y vĩnh viễn sánh cùng thiên địa!"

"Ngươi . . . . . Đây là lời nói thật lòng của ngươi? Ngươi đối y . . . . ."

Lâm Chi Chu cười rộ lên, ảm đạm nói: "Đáng tiếc y không yêu ta."

Thiển Uyên trống rỗng, tươi cười ảm đạm này hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy, Kỉ Minh cũng thường có biểu tình như thế này, không đành lòng nói những lời tổn thương người nữa, đứng dậy cáo từ.

Thiển Uyên nói muốn ghé qua nhìn "Cúc Nguyệt Các", Lâm Chi Chu ngừng một lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.

Băng tuyết làm nổi bật thêm bóng đen thanh u tĩnh mịch trong cốc, Thiển Uyên theo con đường mòn quen thuộc đến gần "Cúc Nguyệt Các", nơi này là nơi hắn cùng Diêu thành hôn động phòng. Cảnh còn người mất, chuyện cũ canh cánh trong lòng, ngũ vị trộn lẫn, dạ dày Thiển Uyên một trận co giật quặn đau, nhịn không được nữa, cúi xuống tại lan can của một hành lang gấp khúc nôn khan một trận.

Một bàn tay ôn nhu tại sau lưng thay hắn thuận khí, Thiển Uyên quay đầu lại, đối mặt với một lúm đồng tiền mỹ lệ động lòng người.

Một năm, khuôn mặt tươi cười này lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí hắn, Thiển Uyên chần chừ vươn tay, mãi đến lúc đầu ngón tay chạm vào da thịt mịn màn ấm áp kia mới dám khẳng định mình không phải đang nằm mơ. Một tay kéo y ôm vào lòng, vùi vào chiếc cổ quen thuộc, hương thơm cực kỳ quen thuộc lại xông vào mũi, một tiếng than thở: "Diêu Diêu!" Mang theo nức nở, mới giật mình phát giác mình đã lệ rơi đầy mặt. Thân thể trong lòng chân thật như vậy, hình dáng hồ điệp ưu mỹ, vòng eo mềm dẻo nhỏ bé thon gầy, mùi hương cơ thể như có như không, làn da trơn mịn hơi hơi lạnh lẽo . . . . . Luyến nhân cách biệt thời gian dài, một nửa linh hồn của y, thất hồn lạc phác của mình, rốt cục tìm về được cảm giác còn sống chân thật, không buông tay nữa! Không buôn tay nữa!

"Đau . . . . ." Người trong lòng bị hắn ôm thật chặt, hơi hơi từ chối một chút, Thiển Uyên như từ trong mộng bước ra, "Thực xin lỗi." Thoáng buông tay ra, lại ôm y như trước, một tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt gầy đi rất nhiều của y.

Dịu dàng nhìn nhau, lại không nói gì. Kết nối này ngọt ngào này thương tổn này oán giận này, tất cả đều lấp kín lồng ngực, nhiều đến không tan đi được, thật lâu thật lâu sau, rốt cục hóa thành một nụ hôn, một khắc môi lưỡi chạm nhau, như xuân phong hóa vũ, nháy mắt làm dịu đi nội tâm khô hạn sốt ruột của nhau.

Yêu ngươi, nhớ ngươi, rất nhớ ngươi, không bao giờ muốn chia lìa ngươi nữa.

44.

Hôn đến ngực phát đau mới lưu luyến tách ra, hai người đều có chút ngượng ngùng.

"Gió đêm lạnh, vào nhà đi."

"Hảo."

Một trước một sau lôi kéo nhau, chậm rãi tiến vào nhà.

"Thiển Uyên, thực xin lỗi."

Thiển Uyên ngàn vạn lần cũng không dự đoán được lời đáng lẽ phải do mình nói lại bị Lâm Chi Diêu giành mất, hắn hẳn mới là người giải thích.

"Phải là ta thực xin lỗi ngươi! Ngươi không hề làm sai gì cả!"

Lâm Chi Diêu ảm đạm lắc đầu: "Nếu không phải ta cả tin Lâm Thiên Tuyệt, sao lại hại ngươi lâm vào hoàn cảnh hiện tại."

Thiển Uyên vội nắm tay y la lên: "Không đúng không đúng! Là ta không có bản lĩnh, không đáng để ngươi tin cậy dựa vào, xảy ra chuyện chỉ biết phát điên làm loạn, ấu trĩ đến cực điểm! Diêu, ngươi không có sai, cũng không cần xin lỗi ta, là ta không có thực lực, bảo hộ không được ngươi, bảo hộ không được tình cảm của chúng ta! Ngươi không cần tự trách như vậy, muốn trách thì trách ta!"

"Ngươi bằng lòng tha thứ cho ta?"

Thiển Uyên lắc đầu: "Thỉnh ngươi tha thứ ta trước đã."

Lâm Chi Diêu sờ sờ mặt hắn, vui mừng nói: "Ngươi trưởng thành rồi!" (tự nhiên đọc xong thấy giống như Dương Quá – Tiểu Long Nữ đoàn tụ sau 16 năm xa cách ghê ~3~)

Thiển Uyên trước đây bực mình nhất chính là Lâm Chi Diêu xem hắn như tiểu hài tử, hiện tại lại không thể sinh khí, chỉ cảm thấy áy náy. Sống hai lần cuộc đời, tuổi tăng không ít, lại một chút tiến bộ cũng không có, từ trước Gia Minh ca cũng thường hay nửa đùa nói chỉ số thông minh thâm tình của hắn rất thấp, hiện giờ mới biết tình cảm của mình thật sự rất kém cỏi, không phải là một hảo tình nhân, chỉ biết gây thêm phiền toái cho đối phương, giờ phút này Lâm Chi Diêu khích lệ, với hắn mà nói càng giống như oán trách cùng ủy khuất.

"Diêu, chờ ta một năm, một năm, ta nhất định quay về mang ngươi đi, được không?"

Lâm Chi Diêu tựa vào trong lòng hắn, không nói gì. Không được thì sao chứ? Bọn họ còn có quyền lựa chọn sao? Y một khắc cũng không muốn cùng Thiển Uyên xa cách, y muốn hắn vĩnh viễn lưu lại cùng y, chính là điều này có thể sao? Trong thiên hạ đều là vương thổ, Hậu Tuyết Cốc này không phải chốn đào nguyên.

"Ta đồng ý, ngươi cũng phải đáp ứng ta, nhất định phải trở về, hoàn hoàn chỉnh chỉnh quay về!"

"Ân!"

"Diêu Viễn, ta hình như mới cách đây không lâu đã cảnh cáo ngươi, nếu lại để ta bắt gặp, chính là ngày chết của ngươi!"

"Thanh Phượng, dừng tay!"

Thiển Uyên thật sự rất không thích bị người khác cầm kiếm kề vào cổ (có ai thích đầu nào *giả ngu*), mà lại hai lần đều là cùng một người cùng một thanh kiếm chỉa vào, thế nhưng võ công của Thanh Phương hảo hơn hắn nhiều, động thủ không có phần thắng, huống chi Lâm Chi Diêu còn đang ở bên cạnh.

"Thiếu chủ, ngươi tốt nhất đừng ngăn cản ta."

"Diêu, đừng kích động."

Lâm Chi Diêu dứt khoát che chắn trước người Thiển Uyên: "Thanh Phượng, ta có chút không nhớ rõ mẫu phi có hạ lệnh cho ngươi giết Thiển Uyên!"

"Thiếu chủ!" Thiển Uyên đột nhiên nhớ tới lời nói của Trầm Lạc: chỉ cần người đến gần, Thanh Phượng sẽ giết Diêu!

"Diêu, không cần! Ngươi lui ra sau đi!"

Lâm Chi Diêu nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn, "Ta không sao." Quay đầu đối Thanh Phượng nói, "Thanh Phượng, ngươi chấp hành mệnh lệnh của Vương phi đi!"

"Thiếu chủ!" Thanh Phượng hổn hển, "Thiếu chủ, người biết chắc rằng ta sẽ không giết ngươi?! Tốt thôi, dù sao không thể hoàn thành nhiệm vụ cũng là tội chết, ta giết hắn trước, sau đó sẽ tự sát hướng thiếu chủ tạ tội!"

"Dừng tay!" ― ba thanh âm đồng thời vang lên, trong đó hai cái là của Lâm Chi Diêu cùng Thiển Uyên, người vừa mới đến là Lâm Chi Chu.

"Thanh thị vệ tại Hậu Tuyết Cốc của ta đối khách nhân của ta mời đến gây bất lợi, nói cho tại hạ một lời giải thích trước đã!" Lâm Chi Diêu cùng Thiển Uyên đều có chút ngoài ý muốn, không dự đoán được Lâm Chi Chu sẽ xuất hiện bảo hộ hắn.

Thanh Phượng sắc mặt tệ hơn, Lâm Chi Diêu cùng Lâm Chi Chu hai người nửa tàn phế, Thiển Uyên võ công không bằng hắn, nhưng đứng phía sau Lâm Chi Chu là tên Ngũ nhi cao thâm khó dò, Thanh Phượng sở dĩ hiện tại mới chạy đến "Cúc Nguyệt Các", chính là do nửa đường bị thiếu niên lạnh băng này quấn chân, dùng tam lưu thủ đoạn mới thoát thân được. Thanh Phượng đen mặt, rốt cục vẫn là đem kiếm đặt trên cổ Thiển Uyên thu hồi lại.

Thiển Uyên cùng Lâm Chi Diêu liếc nhau, đối Thanh Phượng nói: "Vương phi không cho ta đến, bất quá là sợ ta tư lợi bội ước. Ngươi quay về bẩm báo với Vương phi, ta cùng với thỏa thuận của nàng vẫn hữu hiệu như cũ, thỉnh nàng không cần lại can thiệp ta cùng Diêu gặp mặt."

Thanh Phượng trong mũi phát hừ một tiếng, oán giận liếc mắt nhìn Lâm Chi Diêu một cái rồi xoay người bỏ đi. Lâm Chi Diêu thở dài, mọi người đều nói y vì Thiển Uyên không đáng, chỉ có chính y biết, vì Thiển Uyên y thật sự có thể vứt bỏ bất cứ thứ gì.

"Ngũ nhi," Lâm Chi Chu phân phó, thiếu niên máy móc kia khuôn mẫu tiến lên trước, "Ngũ nghi nghe lệnh, tùy tùng Diêu công tử, bảo hộ hắn chu toàn, không tiếc tánh mạng!"

Ngũ nhi quỳ xuống: "Vâng!"

"Chu!"

"Cốc chủ!"

"Chu, Ngũ nhi là tùy tùng cận thân của ngươi, tuyệt đối không thể!"

"Đúng vậy, cốc chủ, có Ngũ nhi ở đây bảo hộ các người, ta cũng yên tâm hơn nhiều!"

Lâm Chi Chu khoát tay ngăn chặn lời nói của hai người: "Ta đã quyết định, không cần nhiều lời. Đã là người của ta, ta muốn hạ mệnh lệnh gì người ngoài không có quyền can thiệp."

"Chu, ta . . . . ."

"Diêu Viễn, ta làm vậy không phải vì riêng gì các ngươi, cũng là vì chính ta. Ta ở Hậu Tuyết Cốc này mười chín năm, thật sự chán ngán. Hy vọng ngươi sớm ngày lấy được hùng cổ, giúp ta cùng Diêu sớm ngày giải thoát!"

"Cốc chủ . . . . . Diêu Viễn nhất định không phụ lòng kỳ vọng của ngươi!"

♥♥♥

Sắc trời không còn sớm, Lâm Chi Chu để cho Thiển Uyên ở lại "Cúc Nguyệt Các" qua đêm, đợi Lâm Chi Chu cùng Ngũ nhi rời đi, Thiển Uyên đã có chút bắt đầu mặt nóng tim đập, hai người thật lâu không có thân mật.

"Diêu, có chuyện, chuyện kia . . . . ." Thiển Uyên chi chi ngô ngô.

"Cái gì?" Lâm Chi Diêu đang trải giường, nghe thấy Thiển Uyên đặt câu hỏi, quay đầu lại.

"Chính là, ngươi ăn 'Hủ tâm đan' kia, lại uống khổ tuyết trà, vậy cũng không thể 'chuyện kia' được sao?"

"Cái gì?"

"Ai nha, chính là chuyện kia thôi!"

Lâm Chi Diêu giả vờ không biết: "Ngươi rốt cục muốn nói gì?"

Thiển Uyên reo gào lên: "Chính là làm tình thôi! Ngươi còn giả bộ cái gì!"

"Ha ha ha!"

"Hảo a, ngươi tiểu yêu tinh này lại cố ý đùa bỡn lão công của mình, xem ta như thế nào trừng phạt ngươi!" Nói xong liền như lang đói trong truyền thuyết bổ nhào lại.

"Ha ha! Thiển Uyên, ta, ta sai rồi! Không cần chọt, ha ha ha!" Thân thể Lâm Chi Diêu đặc biệt mẫn cảm, sợ đau lại sợ nhột, bị Thiển Uyên chọt đến không ngừng lên tiếng xin tha, "A ha, ta, ta nói, ngươi trước buông a!"

Thiển Uyên đã rất lâu không nhìn thấy y cười lớn như vậy, cũng bất giác cởi mở: "Tiểu yêu tinh, cho ngươi biết cái gì kêu là 'uy phu'! Còn không tự giác thành thật nhận tội!"

Lâm Chi Diêu tại bên tai hắn cười ha ha: "Ta ôm ngươi thì có thể rồi!"

Thiển Uyên thân mình cứng đờ, sắc mặt nhất thời thay đổi. Vốn hai nam nhân ở cùng nhau cũng không có quy định ai công ai thụ, chỉ vì Lâm Chi Diêu là một thuần linh (tương tự như thuần thụ í), Thiển Uyên chưa từng nghĩ đến chình mình cũng sẽ có một ngày bị y ôm, nhưng nếu như y yêu cầu, mình cũng không thể cự tuyệt, chỉ là chỉ là, hắn thật sự chưa có chuẩn bị tinh thần a!

"Chuyện đó, Diêu, chi bằng chúng ta đừng làm đến bước cuối cùng được không?"

"Nhưng mà người ta hảo muốn ~ "

Thiển Uyên mồ hôi chảy ròng ròng, nghẹn nửa ngày, rốt cục giống như tráng sĩ chặt tay: "Hảo, hảo thôi!"

"Ha ha ha!" Lâm Chi Diêu rốt cục nhịn không được không chút hình tượng cười nghiêng ngửa, "Ta gạt ngươi thôi! Ha ha ha!"

"Hảo a! Xem ta trừng trị ngươi như thế nào đây!" Hai người hồ loạn đánh qua đánh lại cùng một chỗ, loạn thành một đống.

Náo loạn trong chút lát, y sam hai người đều không chỉnh tề, Thiển Uyên ôm y, bỗng nhiên tình dục hừng hực, khó có thể tự kiềm chế được, không kịp đợi y thích ứng, để y khóa ngồi trên người mình, khẩn thiết ôm lấy thắt lưng của y nhấn xuống, kiên định đỉnh tiến vào chỗ sâu trong người y, sau đó toàn thân run rẩy từng đợt từng đợt sóng cuồng công kích.

"Diêu Diêu, Diêu Diêu! Ta muốn ngươi, ta muốn ngươi!"

"Muốn ta, muốn ta! Ôm chặt ta! A, ân, ân ~ Thiển Uyên, Thiển Uyên! Ta yêu ngươi! . . . . . Ân? Sao vậy?" Sao lại đột nhiên dừng lại, tò mò nhìn nhìn hắn.

Thiển Uyên hôn y: "Bảo bối, đây là lần đầu tiên ngươi nói yêu ta!"

"A, phải không?" Lâm Chi Diêu bỗng nhiên trở nên thẹn thùng, "Ta chưa từng nói qua sao? Sao lại cảm thấy giống như đã nói qua rất nhiều lần?"

"Ha ha!" Bàn tay Thiển Uyên hướng nơi hai người kết hợp, "Đại khái chỉ dùng cái miệng nhỏ nhắn này để nói thôi!"

"A a! Không cần! Ô ô, ngươi hư hỏng!" Thiển Uyên mạnh mẽ luồn một ngón tay vào, khiến cho Lâm Chi Diêu thét chói tai, nhưng cũng càng kích thích, khó nhịn ôm sát cổ y, cắn thật mạnh vào bả vai hắn.

"Bảo bối, Diêu Diêu, ta cũng yêu ngươi! . . . . ."

"Thiển Uyên . . . . . Ngô! . . . . . Ân! . . . . ."

Một lần một lần, dùng miệng, dùng thân, dùng tâm nói với ngươi: Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi . . . . .

Hai người rốt cục tại lúc niêm trù nồng đậm ái ý đạt đến cao trào đã mong đợi từ lâu, cũng càng thêm xác định ý nghĩa sinh mệnh của chính mình. Mặc dù ly biệt cận kề, mặc dù tương lai nhiều âu lo, chỉ có tình yêu của chúng ta, chỉ cần ngươi vẫn yêu ta.

45.

Thiển Uyên tuy rằng hứa với Lâm Chi Diêu thời hạn một năm, nhưng trong lòng cũng không nắm chắc lắm, hai người ân ái xong liền ôm lấy nhau bắt đầu bàn bạc.

Lâm Chi Diêu hỏi: "Có gì ta có thể làm không?"

Thiển Uyên nghĩ nghĩ: "Ngươi có tiền không?" Mặc kệ là thời đại nào, tiền lúc nào cũng cần, muốn làm đại sự lại càng cần.

"Ngươi cần bao nhiêu?"

"Rất nhiều."

"Ngô, ta ngẫm lại xem, Trường Nhạc Cung cụ thể có những sản nghiệp gì kỳ thật ta cũng không rõ, nhưng mà lợi nhuận hàng năm có một phần là tài sản riêng của cung chủ, trực tiếp chuyển tiền cho Thông Hối ngân trang, có tín vật mới có thể lấy. Ta một lần cũng chưa lấy, phỏng chừng không ít chứ?" Thiển Uyên thầm nghĩ: quai quai, chính mình thật lụm được bảo khố a, một năm một phần, tồn mười mấy năm, hơn nữa lợi tức, vậy có đến bao nhiêu?!

"Vậy tín vật đâu?"

"Tín vật, tín vật, để cho ta ngẫm lại đã, đúng rồi, là một khối hòa điền ngọc! Ta sợ cầm theo sẽ làm mất nên đem nó khảm vào một thanh nhuyễn kiếm, bất quá nhuyễn kiếm vẫn là không biết xách chạy đi đâu." Nói xong nghịch ngợm le lưỡi.

"Nhuyễn kiếm? Có phải cái này hay không?" Thiển Uyên nhặt lên nhuyễn kiếm bị vứt dưới đất, kiếm này là trước đây lúc ly khai Trường Nhạc Cung Lâm Chi Diêu đưa cho hắn, trên chuôi kiếm khảm bạch ngọc, quấn trên thắt lưng nhìn cũng được, hắn vẫn mang theo bên người, còn từng dùng kiếm này đâm bị thương Lâm Chi Diêu.

"Đúng! Chính là cái này! Sao lại ở trong tay ngươi?"

"Là ngươi cho ta." 囧 . . . . . Cung chủ đại nhân người hay quên vậy . . . . .

"Ách, thật không . . . . "

Tóm lại vấn đề tiền đã được giải quyết.

"Thiển Uyên, thực xin lỗi, Trường Nhạc Cung . . . . . Là ta năm đó nhất thời hứng khởi kiến lập, nhưng mà tất cả sự tình cụ thể đều do Hạ Vũ tại quản, ta là cung chủ trên danh nghĩa, nhưng ngay cả các đàn chủ phân đàn cũng không biết hết toàn bộ, hiện tại cũng không giúp gì được người . . . . . "

"Đồ ngốc, lại để tâm chuyện không đâu!" Thiển Uyên đau lòng ôm y vào trong lòng, "Ta chính là thích ngươi như thế, nếu ngươi thật sự là đại ma đầu uy phong lẫm liệt, ta cũng không dám yêu ngươi!"

Lão mỹ nhân ngẩng đầu, ánh mắt chớp a chớp: "Thật vậy chăng?"

"Ân, so với trân châu còn thật hơn!" (trân với chân phiên âm đọc giống nhau [zhèn])

"Thiển Uyên ― "

"Gì nào?"

"Chúng ta lại đến lần nữa đi ~ "

"Cầu còn không được a!" Hôn lấy Lâm Chi Diêu, Thiển Uyên một cái xoay người đem y đặt dưới thân.

Trong Cúc Nguyệt Các thỉnh thoảng truyền ra thanh âm khiến người ta đỏ mặt tía tai, dẫn người vô hạn mơ mộng, thật sự là "Chích tiện uyên ương bất tiện tiên"!

Mọi người đều là hận ly biệt hỉ tương phùng, nhưng mà thiên hạ có bữa tiệc nào không tàn, Thiển Uyên rốt cục vẫn là lưu luyến không rời cáo biệt Lâm Chi Diêu, vững bước hành trình, lúc đến một người một ngựa, lúc đi nhiều thêm một người một thú. Người nhiều thêm chính là Ngũ nhi phụng lệnh đi theo Thiển Uyên, một thú còn lại chính là tuyết điêu Tuyết Nhi mất tích lâu ngày.

Ngày đó mang theo Lâm Chi Diêu bị thương lưu vong thiên nhai, tại bờ sông Thương Giang cùng Tuyết Nhi thất lạc, Thiển Uyên trong lòng biết nó thông minh, cũng không thực lo lắng an nguy của nó, không nghĩ đến sáng sớm từ Hậu Tuyết Cốc đi ra liền phát hiện có người theo dõi, Ngũ nhi tựa như quỷ mị bay đi, khi trở về trong tay liền xách theo tiểu tử này, Thiển Uyên liếc mắt một cái nhận ra nó, "Tuyết Nhi!" Gia hỏa này cũng thực thức thời ngoan ngoãn trở lại bên cạnh chủ nhân, dù sao cũng dễ chịu hơn là bị người ta tóm da lông sau cổ. Thiển Uyên liền như vậy mang theo một người một điêu tiếp tục lên đường, cũng không quá tịch mịch.

Thiển Uyên trở về quân doanh, Mục Thừa Anh cũng không ở trong quân, hỏi vệ binh của hắn, vệ binh ấp úng nói: "Tướng quân nói muốn đi tìm 'nương tử' của hắn, thuộc hạ cản không được . . . . ." Thiển Uyên chấn động, Mục Thừa Anh cư nhiên tự tiện rời quân doanh, đây chính là tội danh phải chém đầu!

"Chuyện này còn ai biết không?"

Vệ binh nói: "Thành phó tướng cũng biết, còn chưa có báo thượng cấp."

"Tốt lắm, tướng quân kỳ thật là tiếp nhận mật chỉ triều đình mới phải rời đi, chuyện này cực kỳ bảo mật, ngươi không được đối bất luận kẻ nào nói ra, hiểu chưa?"

"Rõ, thuộc hạ hiểu! Cho dù tướng quân là thật đi tìm nương tử, ta cũng tuyệt đối sẽ không mật báo!"

" . . . . . " Có thuộc hạ trung tâm như vậy, Mục Thừa Anh vẫn là rất hạnh phúc a . . . . .

"Kỉ đô úy đâu?"

"Ba ngày liên tiếp có lệnh điều động, thuộc hạ cũng không biết y đi đâu, bất quá . . . . ."

"Bất quá cái gì?"

"Tướng quân là vào ngày Kỉ đô úy rời đi buối tối cũng đi . . . . ."

" . . . . . " ― Cái này không cần đoán, Mục Thừa Anh nhất định là đuổi theo Kỉ Minh, thời điểm như vầy còn tạo ra sai lầm thế này, haiz, quên đi.

"Đi gọi Thành phó tướng cùng công binh doanh đến đây, ta có chuyện quan trọng thương lượng."

"Rõ!"

Thiển Uyên nghĩ tới nghĩ lui, phải đồng thời đánh bại Tiêu Cảnh cùng Lâm Thiên Tuyệt chỉ có cách làm cho bọn họ trai cò tương tranh, nhưng trước mắt nhìn Lâm Thiên Tuyệt đã vào thế bị động, Tiêu Cảnh sớm muộn cũng sẽ đánh đến đây, muốn làm hai người tiêu hao đến đủ lâu đánh đến đủ ác liệt, thực lực song phương phải tương đương, nội trong thời gian ngắn vô phương suy yếu lực lượng của Tiêu Cảnh, cũng chỉ có thể khiến cho thực lực của Lâm Thiên Tuyệt trở nên cường đại, biện pháp khả thi chỉ có một: nêu nhân số không chiếm ưu thế, ngay tại vũ khí làm đi! Thiển Uyên gọi phó tướng Thành Dung cùng công binh doanh đến, đơn giản giảng về kế hoạch "Luyện thép".

"Luyện thép? Thép là cái gì?" Công binh doanh khó hiểu hỏi.

Thời đại này binh khí dùng thiết làm là chủ yếu, căn bản không có thép. Thiển Uyên chú ý qua, kỹ thuật luyện thiết của bọn họ cũng không tiên tiến, chất lượng thiết bình thường, nhưng nói muốn "luyện thiết" cũng chỉ là cách nói, với trình độ khoa học kỹ thuật trước mắt là làm không được, Thiển Uyên chỉ là nghĩ đến cải tiến kỹ thuật tinh luyện kim loại, ít nhất luyện ra "Tinh thiết", như vậy hai quân đánh nhau còn có chút ưu thế.

Một bên trấn thủ trong quân cùng Tiêu Cảnh đọ sức, một bên bắt đầu thí nghiệm. Thiển Uyên lại bị trí tuệ nhân loại chấn động, về tinh luyện kim loại hắn cũng không có ý tưởng cụ thể nào, chẳng qua là cùng các công tượng nói qua nguyên lý, "Khoa học cuồng nhân" cổ đại này cư nhiên cực kỳ hưng phấn, ngày đêm không nghỉ, rốt cục nghiên cứu ra phương pháp vượt qua kỳ vọng, thay đổi kỹ thuật dụng cụ, luyện ra thiết chất lượng so với trước cực kỳ nâng cao. Thiển Uyên vui sướng không thôi, hạ lệnh toàn quân đổi mới vũ khí áo giáp.

Thiển Uyên dùng bồ câu đưa tin, kêu Mục Thừa Anh trở về. Từ lúc Mục Thừa Anh đuổi theo Kỉ Minh đến lúc tới Trấn Kiếm sơn trang, đặc chủng binh Thiển Uyên an trí tại Trấn Kiếm sơn trang đã đem tin tức truyền về, tình hình trước kia coi như ổn thỏa, Thiển Uyên cũng liền tùy hắn càn quấy, nhưng đại chiến sắp đến, Mục Thừa Anh phải trấn thủ chỉ huy, luận kinh nghiệm chiến tranh vẫn là hắn có điều phong phú hơn, đối thủ là Tiêu Cảnh, Thiển Uyên không muốn mạo hiểm, cũng không ngờ được Kỉ Minh cũng đi theo Mục Thừa Anh quay về. Thiển Uyên ngẫm nghĩ một chút liền hiểu được, Kỉ Minh là vì giúp hắn mới quay về. Từ lần động phòng quỷ dị đêm trước đến nay, hắn cùng Kỉ Minh cũng không có hảo hảo nói chuyện nhiều, Kỉ Minh bị Mục Thừa Anh bức cho không chịu nổi phiền phức này rời khỏi quân doanh, là vì hắn mà ủy khuất bản thân, Thiển Uyên cảm động đồng thời cũng hiểu được áp lực rất lớn này, nhưng nhất thời cũng không có biện pháp gì xoa dịu quan hệ hai người, chỉ đành như trước đối y thân thiết.

"Kỉ đại ca, ngươi cũng đã quay về, vất vả."

Kỉ Minh thản nhiên: "Ân."

Mục Thừa Anh lại tựa như khoe bảo vật tiến lên một phen ôm vai Kỉ Minh: "Làm gì làm gì hả, thừa dịp bổn tướng quân không để ý quyến rũ nương tử ta a! Lúc trước chính là ngươi đem y phó thác cho ta, ngươi không được phép đổi ý!" Thiển Uyên cơ hồ hai mắt trừng ngất đi, Mục Thừa Anh này hoàn toàn là cố tình mà! Kỉ Minh quả nhiên vừa sợ vừa giận, trừng mặt nhìn Thiển Uyên một lúc lâu, rốt cục vẫn là không nói câu nào, vẻ mặt tổn thương xoay người đi ra ngoài.

"Mục Thừa Anh, ngươi có ý gì!" Thiển Uyên thực sự có chút phát hỏa.

Mục Thừa Anh chẳng thèm để ý: "Ta cũng là muốn tốt cho y. Ngươi nếu thực lo nghĩ cho y sẽ không cho y lưu mộng tưởng, muốn cự tuyệt thì cự tuyệt rõ ràng một chút, để cho y hoàn toàn hết hy vọng, mới có thể chấp nhận ta!"

Thiển Uyên ngậm miệng không nói, Mục Thừa Anh nói đều có lý, chỉ là hắn không nghĩ cùng Kỉ Minh đem quan hệ làm đến xấu như vậy, dù sao Kỉ Minh cũng là bằng hữu rất quan trọng trên thế giới này của hắn.

Cũng may Mục Thừa Anh cũng khôngphải tỉnh du đăng (ý chỉ người tài giỏi, có thể tin tưởng), Kỉ Minh bị hắn liên tiếp giở trò nháo đến không biết nên khóc hay cười,thời gian chìm trong thương tâm đau khổ, còn phải lúc nào cũng nâng cao tinh thầnđể bảo hộ trinh tiết, lúc lại đối mặt Thiển Uyên tâm tình cũng dường như tốthơn nhiều, Thiển Uyên nguyên bản cũng từng hối hận không nên ích kỉ, dễ dàngđem Kỉ Minh phó thác cho Mục Thừa Anh, nhưng hiện tại xem ra, Mục Thừa Anh là mộtnam nhân dám làm dám nhận bên ngoài lại rất tinh tế, hẳn sẽ là người bạn đời tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro