Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Triệu Chí Minh thức dậy chuẩn bữa sáng từ rất sớm, nấu cháo khoảng năm mươi phút, nấu thêm mấy cái lòng trắng trứng, còn tách lòng đỏ cho vào tủ lạnh, rồi lại lấy ra dưa muối cậu cậu đã ướp trước khi đi quay, bày lên chiếc đỉa nhỏ.

Sau khi Vương Thế Phong rời khỏi giường bèn đi xuống phòng bếp thì thấy thức ăn sáng đã chuẩn bị xong, hắn nhìn xung quanh không thấy Triệu Chí Minh, bèn nhìn chằm chằm bát cháo âm ấm trên bàn, sau đó hai ba phát đã ăn xong bát cháo, rốt cuộc như tìm được cái cớ hoàn mỹ đi vào phòng khách, kết quả lại không thấy ai.

Hắn có chút không vui trong lòng cầm cái bát cháo nặng nề đi trở lại phòng bếp đặt lại trên bàn, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy bóng người đứng gần ngoài cửa sổ, hắn liền cầm bát lên, bước nhanh ra khỏi phòng bếp, ngồi trở lại phòng ăn, trên tay còn nghiêm túc lật xem một tờ báo.

Triệu Chí Minh đi vào nhìn thấy hắn đã ăn hết cháo, hỏi:"Còn muốn uống nữa không?"

Vương Thế Phong gật đầu tiếp tục nghiêm túc đọc báo, Triệu Chí Minh cầm lấy cái bát của hắn cười cười:" Thế anh ăn nửa bát nữa thôi, ngày hôm qua đã ăn nhiều, không thấy căng bụng sao?"

Vương Thế Phong nghiêm túc lật tờ báo, có chết cũng không chịu thừa nhận:"Không có a."

Triệu Chí Minh cũng không vạch trần quay bước đi vào phòng bếp lấy cháo cho hắn, Triệu Chí Minh lấy nửa bát cháo rồi trở lại phòng ăn:" Ngày hôm nay anh không đi làm hả?".

"Nghỉ."

"Nhưng hôm nay không phải chủ nhật."

Vương thiếu gia đặt tờ báo xuống: "Anh là ông chủ, không thể tự kiếm soát thời gian nghỉ ngơi của mình sao?"

Triệu Chí Minh thấy dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc của hắn, cậu cố nén để mình không cười thành tiếng: "Chẳng lẽ là vì ở nhà cùng em hã ?"

Vương thiếu gia mạnh miệng: "Có khả năng đó à ?"

Triệu Chí Minh có chút ỉu xìu buồn nhưng nhìn dáng vẻ 'anh muốn nghỉ thì nghỉ cần quái dì cái lý do' của hắn, rốt cuộc không nhịn được cười thành tiếng: "Được rồi, vậy em ở nhà cùng anh được không, ngày hôm nay chúng ta xem phim nhé ?"

Sau một buổi sáng, hai người làm ổ trên ghế sô pha xem vài (nhiều) bộ phim, những ngày nhàn hạ như thế này không nhiều cho hai vợ chồng, hai người cũng thảo luận vài câu về nội dung phim, Triệu Chí Minh kết hôn cùng Vương Thế Phong ba năm rồi, nhưng cậu luôn cảm thấy hai người nảy sinh tình cảm trong lúc đó, có yêu hay không thì không dám nói, nhưng chí ít là vẫn có sự tôn trọng lẫn nhau, chắc có lẽ kèm theo một chút thích (yêu).

Bữa trưa được cô giúp việc chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng Vương Thế Phong ăn không được mấy miếng, hắn liếc mắt nhìn giờ rồi nói với Triệu Chí Minh: "Một lúc nữa em đi làm bánh ngọt cho anh ăn đi, muốn ăn loại bánh ngọt như ngày hôm qua cơ."

Triệu Chí Minh đang uống canh hoa mộc kỳ quái nhìn hắn: " Ngày hôm qua ăn nhiều như thế, bữa nay anh muốn ăn nữa à ?"

"Ừ, tại bánh do em làm a."

"Anh sắp ba mươi rồi đó, anh không biết rằng không thể ăn quá nhiều đồ ngọt sao ?"

"Anh mặc kệ, em cứ làm cho anh đi, làm xong để trong tủ lạnh."

"Vậy tại sao không chờ đến lúc anh ăn thì em làm, như thế phải ngon hơn không ?"

Vương Thế Phong không nói gì, hắn một mặt không vui nhìn Triệu Chí Minh, Triệu Chí Minh sợ nhất bộ dạng này của hắn, vì vậy chỉ có một cách tốt nhất là chấp nhận: "Được rồi, em đi làm đây."

Vương Thế Phong gật đầu: " Làm giống như đúc ngày hôm qua ấy, không được sai một bước a."

" Rồi rồi rồi."

Tuy rằng không biết Vương Thế Phong nổi hứng gì, nhưng cậu vẫn bắt đầu chuẩn bị vật liệu làm bánh ngọt, Vương Thế Phong chặn ở cửa theo dõi cậu như môn thần, rốt cuộc một buổi chiều bận rộn đầu tất mặt tối, Triệu Chí Minh mới bưng mấy cái bánh ngọt nhỏ xinh đến trước mặt Vương Thế Phong: "Chỉ có thể ăn một cái, còn lại bỏ vào tủ lạnh ngày mai ăn tiếp."

Vương Thế Phong bất động nhìn những chiếc bánh ngọt, hắn chỉ vào đồng hồ trên tường, Triệu Chí Minh có chút nghi hoặc.

Vương Thế Phong thấy mặt cậu ngày một mờ mịt, hắng cổ họng rõ ràng một cái: "Ngày hôm qua em nói dối anh."

Triệu Chí Minh chớp chớp mắt không hiểu gì: "Em nói dối anh cái gì ?"

Vương Thế Phong nhíu mày một mặt lạnh khốc, như băng: "Ngày hôm qua em nói với anh đi quay xong trở về nhà ngủ rồi mới làm bánh, thế nhưng dựa vào thời gian chênh lệch này, ngày hôm qua em vốn không có nghỉ ngơi mà bắt tay vào làm bánh luôn, đúng không?"

Triệu Chí Minh trong chớp mắt đã hiểu rõ ngày hôm nay hắn biệt nữu cái gì, cậu buồn cười ngồi đối diện với Vương Thế Phong: "Vương lão bản, Vương thiếu gia, lão Vương à, làm sao anh biết ngày hôm qua em bay chuyến nào về nhà lúc mấy giờ thế ?Em chỉ nói hôm qua em sẽ về nhà nhưng em không có nói thời gian cho anh biết mà, anh âm thầm chú ý lịch trình của em sao ?"

Vương Thế Phong hơi thay đổi sắc mặt: "Không có."

Triệu Chí Minh đặc biệt thích thú khi nhìn thấy dáng vẻ biệt nữu của hắn, cậu ghim một quả dâu tây đỏ mọng trên bánh ngọt bỏ vào miệng nhai vài lần, đột nhiên đứng dậy hôn lên miệng Vương Thế Phong, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy ra đôi môi mỏng của hắn, đưa dâu bên miệng mình truyền qua sâu bên trong miệng của hắn: "Cảm ơn anh ngày hôm qua đã xong việc về sớm với em nhé."

Vương Thế Phong thưởng thức dâu tây được đút vào trong miệng, cảm thấy bản thân hình như rơi xuống bệ hạ phong, hắn chỉ muốn làm cho Triệu Chí Minh xin lỗi mình vì chuyện nói dối ngày hôm qua, có điều sự phát triển mối quan hệ của cả hai dường như ngày càng tăng, nhưng hắn tạm thời cũng không rãnh để suy nghĩ cái chuyện xin lỗi của Triệu Chí Minh, chỉ đổi khách thành chủ quấn quýt lấy đầu lưỡi mang vị dâu tây kia mà hôn thật sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damel