08 - Trừng phạt giam cầm + tính nợ cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Chu Phàm tỉnh lại, trước mắt một vùng tăm tối, cậu không biết đã qua bao lâu, thân thể cực độ đói khát khiến cậu không có cách nào để suy nghĩ cảm thụ tình cảnh hiện tại.

"Tỉnh rồi sao, đã qua 2 ngày." Đột nhiên thanh âm vang lên dời đi chú ý của cậu, "Cậu rất đói sao?" Cậu muốn lên tiếng, nhưng lại phát hiện mình bị mang khóa miệng, chỉ có thể phát ra âm tiết vỡ vụn truyền đạt ý nguyện của mình. Lúc này cậu mới phát hiện toàn thân bủn rủn vô lực, trên người cậu còn mặc bộ áo dây kia, trong dâm huyệt cắm gậy xoa bóp, thân thể bị cố định trên một khí cụ băng lãnh, mắt đeo miếng che mắt, chỉ có thể cảm giác được giống như là một cái ghế, hai tay bị đảo ngược vòng qua thành ghế dùng còng tay khóa lại. Từ phần cổ đến phần eo đều bị xích sắt quấn từng tầng từng tầng, hai chân thon dài vô lực rủ xuống.

Xảy ra chuyện gì rồi? Chu Phàm bắt đầu giãy dụa thân thể, thanh âm mới vừa rồi là ai, Tống Minh sao?

Thanh âm kia trào phúng cười một tiếng: "Vô dụng, cậu liền ở đây hảo hảo hưởng thụ đi, tôi xem như hiểu được, loại lẳng lơ như cậu căn bản không xứng đáng được tôn trọng." Tống Minh nói xong liền kéo hai chân Chu Phàm ra, luyện yoga lâu ngày tính dẻo dai của thân thể phi thường tốt, dễ như trở bàn tay liền bị kéo thành một chữ cái. Két một tiếng, hai chân Chu Phàm bị khóa cố định tại hai bên vách tường.

Tống Minh mở chốt mạnh nhất của gậy xoa bóp trong cơ thể Chu Phàm, cái ghế dưới mông đem gậy xoa bóp chậ lại, Tống Minh đem đầu ống hút phía trên đầu Chu Phàm từ giữa khóa miệng luồn vào trong.

Tống Minh nói: "Tôi còn phảo họp không rảnh dằn vặt cậu, ống hút này sẽ đúng hạn truyền dịch dinh dưỡng đường glu-cô hoặc là nước." Hắn nói tiếp, "Ở đây là nhà kho nhỏ trong nhà, sau khi tôi đi ra sẽ đem cửa kho đóng lại. Phòng thể hình mấy ngày này đều sẽ có người đi vào trang trí, cậu tốt nhất đừng phát ra động tĩnh quá lớn bị người phát hiện." Hắn lại cười lạnh: "Đương nhiên nói không chừng cậu càng muốn bị người nhìn thấy bộ dạng lẳng lở của ngươi bị công nhân luân gian." Chu Phàm nghe được đáy lòng liền rét run, cậu có nhiều điều muốn nói lại bị khóa miệng ngăn lại.

Tống Minh rời khỏi nhà kho, trước khi đi gỡ bịt mắt của Chu Phàm xuống rồi lưu lại một câu: "Tôi nhanh nhất phải 5 ngày mới có thể đến, nếu làm bẩn mặt đất cậu liền tự mình liếm sạch sẽ." Còn chưa thích ứng với ánh sáng Chu Phàm liền nghe đến tiếng cửa đóng bộp, trong kho một tia sáng cuối cùng cũng đã biến mất.

Nhà kho là ban đầu do chính Chu Phàm trang trí, hoàn toàn đóng kín, dưới tình huống bình thường một tia sáng cũng không lọt vào, cậu mở to hai mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy màu đen đậm đặc.

Gậy xoa bóp tại trong thân thể cậu trừu động thanh âm mười phần rõ ràng, cậu cực đói trong bóng đêm chỉ có sợ hãi, không cảm giác được khoái cảm. 'Tống Minh thật muốn nhốt cậu tại nơi này sao, bỏ cậu một mình ở nơi này.' Chu Phàm không tin, không tin Tống Minh sẽ nhẫn tâm như thế này.

Nhưng mà theo thời gian trôi qua, chỉ có tiếng gậy xoa bóp trừu sáp, Chu Phàm rốt cục cảm nhận được trong miệng có chất lỏng chảy ra, là đường glu-cô, rốt cục cũng có ăn. Chu Phàm tuyệt vọng tin tưởng Tống Minh thật sẽ không thả cậu ra, cảm nhận được đường glu-cô cùng nước sạch bổ sung trong miệng, cậu càng cảm khích phát ra từ nội tâm sự quan tâm của Tống Minh. 'Nếu như không phải Tống minh, cậu đại khái sẽ chết khát đi, hoặc là chết đói.'

Lượng đường glu-cô không thể mang đến năng lượng sung túc, suy nghĩ của Chu Phàm vẫn luôn ở trong hỗn độn, thời gian dần trôi qua liền đối với bóng tối chút sợ hãi cũng không có, tâm tư bị gậy xoa bóp trong thân thể mang tới đau đớn cùng khoái cảm hấp dẫn.

". . . A. . . Đau quá. . . Gậy thịt lớn cắm vào đau quá. . . Sướng quá. . . Tống Minh. . . Lão công. . . Lão công. . ." Cậu nghĩ đến gậy thịt trong thân thể là của Tống minh, tưởng tượng Tống Minh quản thúc cậu, không quan tâm, tàn nhẫn điều khiển cậu. Nghĩ như vậy cậu rất nhanh liền bắn ra.

Mỗi ngày tại lúc cậu sắp không kiên trì nổi, hoài nghi chính mình có phải không còn sống không, chất lỏng trong miệng tựa như là Tống Minh trấn an đồng thời an ủi cậu, đường glu-cô cùng nước sạch đã cho bổ sung năng lượng cho cơ thể càng mang đến sự chống đỡ cho tâm hồn.

Từ từ Chu Phàm không cảm giác được thời gian trôi qua, cậu chỉ biết kiên trì nghĩ đến Tống Minh. Bài tiết sinh lý đều không cần, cậu cảm giác mình tựa như là một vậy chứa không có sinh mệnh, cùng gian phòng tối đen này, khí cụ băng lãnh dưới thân hòa làm một thể.

Không biết qua bao lâu, Chu Phàm cũng không biết cậu đã cao trào bao nhiêu lần, bắn ra chính là tinh dịch hay là bàng quang bài tiết nước tiểu, cậu chỉ biết là tận lực chịu đựng nhu cầu của thân thể, để dương vật cùng bàng quang đau đớn để nhắc nhở cậu tồn tại.

Rốt cục, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Lúc đầu ngũ giác mơ hồ trở nên đặc biệt rõ ràng, cậu biết đó nhất định là tiếng của Tống Minh.

"Tống Minh. . . Tống Minh. . ." Cậu dưới đáy lòng nghẹn ngào ". . . Em yêu anh. . . Tống Minh. . ." Cửa rốt cục mở ra, ánh sáng khó thấy được khiến cậu cảm thấy khó chịu. Cậu nháy nháy mắt, Tống Minh thật sự tới, cậu chỉ cảm thấy kiếp trước tích phúc kiếp này mới có thể gặp hắn.

Tống Minh trên mặt mang nụ cười yếu ớt, theo Chu Phàm thì như là thiên thần. Hắn nhìn Chu Phàm dâm tiện không chịu nổi, chỉ cảm thấy chính mình lúc trước mắt bị mù mới có thể muốn quý trọng loại lẳng lơ này.

Sáu ngày đi qua, Tống Minh họp xong sau đó lại ở thư phòng nghiên cứu diễn đàn Chu Phàm hẹn pháo kia kỹ càng hiểu rõ một chút tình yêu giữa nam nhân, quyền hạn xem của Chu Phàm cao, Tống Minh thấy tài khoản Chu Phàm đang bình luận ở khu ngược luyến, hắn phát hiện mình thuận theo tình cảnh muốn đi lại càng dễ hưng phấn.

Hắn xem kỹ một chút tất cả các bình luận của Chu Phàm, Chu Phàm ba năm này không sử dụng qua cái tài khoản này, cái này khiến đáy lòng Tống Minh hơi dễ chịu một chút.

Hắn đem màn hình chỉnh đến camera nhà kho, nhìn xem thần sắc mê say của Chu Phàm, nhìn Chu Phàm dưới thao lộng của gậy xoa bóp bắn ra. Hắn vừa tâm phiền lại vừa xấu hổ phát hiện mình cứng.

Hắn đem phòng thể hình sửa một chút, chừa lại một nửa không gian dùng làm phòng điều giáo, cái thân thể dâm tiện này nếu là người yêu của ta, vậy cũng không thể để người khác thấy được.

Tống Minh mở khóa miệng của Chu Phàm ra, nói: "Cảm giác như thế nào?"

Chu Phàm hai mắt đẫm lệ mông lung "Ân" một tiếng, khoang miệng bị khuếch trương quá độ nói chuyện có chút khó khăn, cậu chỉ có thể không ngừng gật đầu biểu lộ thái độ của mình.

"Còn dám tìm người khác không?" Tống Minh hững hờ hỏi, nhéo nhéo dương vật nhỏ cái gì cũng bắn không ra được nữa của Chu Phàm.

Chu Phàm lập tức không ngừng lắc đầu, cậu chỉ cần Tống Minh, miệng không rõ hô hào: "Tống Minh, chỉ cần Tống Minh." Tống Minh đem trói buộc trên người Chu Phàm mở ra, ghét bỏ nhìn Chu Phàm một chút, đem cậu

kéo tới phòng tắm nói: "Tự tắm rửa một chút." Chu Phàm tự mình vọt lên tắm nước lạnh, đem sợi dây trên người cùng gậy xoa bóp đều vứt qua một bên, dùng sức rửa sạch dơ bẩn trên người, cậu tự mình súc ruột rồi dụng lực móc dấu vết lưu lại do gậy xoa bóp lưu lại trong cúc hoa.

Chu Phàm ra, nhìn thấy Tống Minh đứng tại cửa chờ cậu, trong lòng kích động liền muốn nhào vào trên người Tống Minh ôm lấy hắn, lại bị Tống Minh đưa tay ngăn cản.

Tống Minh giẫm trên vai của cậu, ép người Chu Phàm không ngừng xuống dưới.

"Quỳ trước."Tống Minh lãnh đạm nói.

Chu Phàm không hiểu nhưng nhìn ánh mắt của Tống Minh ánh mắt vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống.

"Ba năm trước lần đầu tiên, có phải tôi ép buộc cậu không." Chu Phàm đáy lòng hồi hộp, tính nợ cũ. Trong lòng cậu xoắn xuýt một hồi, vẫn không dám nói dối: "Là. . . Là em chủ động. . ."Tống Minh nhếch miệng: "Cậu thật đúng là miệng đầy dối trá, thân thể dâm tiện này cũng khẳng định không phải lần đầu tiên đi." Chu Phàm luống cuống, quỳ ôm chân Tống Minh, còn kém dập đầu trên đất: "Không phải, em cũng không nghĩ tới, thật là lần đầu tiên. . . Thật xin lỗi. . . Anh tin em a em cũng không dám nói dối nữa." Tống Minh đá bay tay của Chu Phàm ra, ghét bỏ nhìn người đã từng yêu: "Cậu cũng sẽ không có cơ hội này, đồ lẳng lơ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro