10 - Túc giao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Túc giao

(Cắm chân vào cúc, chính là chịch bằng chân ấy)

Chu Phàm cẩn thận hầm canh nấu cháo, xào vài món thanh đạm. Một tuần qua đều chỉ dựa vào đường glu-cô để duy trì thân thể cậu cũng cực kỳ đói, nhưng nhìn Tống Minh không có ý để cậu ngồi xuống ăn cũng đành chịu đựng, nhìn Tống Minh lộ vẻ hài lòng, cảm thấy đói khát của cậu cũng không phải khó nhịn xuống.

Tống Minh ăn xong rồi chọn chút rau xanh cùng cơm trộn lại, đổ vào cái đĩa dưới chân bàn, ra hiệu với Chu Phàm: "Cậu từ nay về sau ngay ăn đồ cho chó trong cái đĩa này." Chu Phàm không hiểu cũng không dám hỏi, cậu thử dùng tay bưng đĩa lên, mu bàn tay lại bị chân Tống Minh đạp mạnh.

". . . Đau. . ." cậu đáng thương nhìn Tống Minh, lại không thể từ trong ánh mắt hắn nhìn ra được chút ôn nhu nào.

"Chưa từng thấy chó ăn sao? Chút chuyện này cũng phải để chủ nhân dạy hử?" Cái chân còn lại của Tống Minh lại đạp lên đầu Chu Phàm, mặt Chu Phàm bị đạp vào trong đĩa mâm, dính phải nước canh.

Chu Phàm thấy Tống Minh không có ý lấy chân ra, chỉ có thể theo ý Tống Minh nghiêng mặt qua, chậm rãi dùng môi lưỡi liếm láp cơm trên đĩa.

Cái này với Chu Phàm mà nói thật sự quá khó khăn, cậu tốn sức nhưng mặt bị Tống Minh đạp dưới chân nuốt cũng không quá thuận tiện.

Có thể là quá lâu, Tống Minh cảm thấy không kiên nhẫn được nữa, chân đạp trên đầu Chu Phàm chậm rãi di chuyển về phía sau, chuyển đến giữa khe mông Chu Phàm. Ngón chân đẩy Tống Minh ngón chân tách dâm huyệt giữa khe mông Chu Phàm ra, luồn vào loạn động mấy lần liền cảm thấy tên lẳng lơ này cũng đã ướt.

"Bị chân thao cũng sẽ có cảm giác sao?" Đầu ngón chân Tống Minh duỗi vào trong.

Chu Phàm cảm thấy cơ thể Tống Minh tiếp xúc với cậu liền đã ẩm ướt không còn gì, bị ngón chân đâm rút với biên độ nhỏ, thân thể càng thoải mái như sắp lên Thiên Đường. Cậu càng thêm cảm thấy mình dâm tiện, không xứng làm người yêu của Tống Minh.

"Cậu từng thấy có người có thể bị chân cắm mà bắn ra chưa?" Tống Minh đạp trên dương vật sắp bắn của Chu Phàm.

"Chưa. . . A. . . Chưa. . ." Chu Phàm bị đau, lực của Tống Minh rất lớn cậu sợ cây dương vật nhỏ kia của cậu bị đạp hư, thuận theo Tống Minh đáp lại, "Chỉ có chó cái ti tiện , chỉ có chó cái ti tiện mới có thể bị chủ nhân cắm chân đến bắn. . . A. . ." Ngón chân Tống Minh ở trong dâm huyệt cậu dùng sức lách vào sâu, sắp đem toàn bộ chân đều chen vào, sau đó lấy chân đạp lên dương vật Chu Phàm ra, Chu Phàm lập tức liền bắn, tinh dịch bắn khắp nơi trên đất, mặt bàn cũng bị làm bẩn.

Bắn xong, Chu Phàm e ngại nhìn Tống Minh, cảm thấy mình chưa được chủ nhân cho phép liền bắn ra thật sự rất không nên, ghét bỏ mình một chút tự chủ cũng không có ngay cả một con chó cái cũng làm không tốt.

Tống Minh nhìn mặt đất một chút, đem Chu Phàm vòng cổ nới lỏng, nói: "Liếm sạch những chỗ cậu làm bẩn, rồi vào phòng tắm tẩy rửa một chút, chúng ta lại đến nói chuyện sau này." Không bị trừng phạt, Chu Phàm cảm ơn lòng nhân từ của Tống Minh, nghiêm túc liếm sạch sẽ toàn bộ dâm dịch cậu bắn ra trên mặt đất, chỉ cảm thấy đắng chát khó mà nuốt xuống, so với tinh dịch mỹ vị của chủ nhân cách biệt một trời mợt vực. Tẩy rửa xong thân thể, Chu Phàm bò đến dưới ghế salon trong phòng khách, tựa bên chân Tống Minh.

Tống Minh cúi đầu duy nghĩ nhìn thoáng qua Chu Phàm: "Cuối cùng cho cậu lựa chọn, rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không trở về hoặc là cả một đời cũng không thể đi ra ngoài, làm một con chó không có tôn nghiêm bị tôi nhốt trong cũi." Chu Phàm suy nghĩ, nghiêm túc lại thành kính gật đầu: "Chó cái ti tiện nguyện ý cả đời làm chó của chủ nhân, chỉ cần có thể lưu tại bên người chủ nhân, chỉ cần chủ nhân vẫn có thể tha thứ cho chó cái ti tiện, tiện chó cái cái gì cũng nguyện ý làm. . ." Cậu ngẩng đầu nhìn Tống Minh, trong mắt tràn đầy thâm tình. (Khúc này tác giả ghi nhìn Chu Phàm, nhưng mình nghỉ tác giả bị nhầm rồi nên chỉnh lại là Tống Minh)

Tống Minh cũng không có bị lần tỏ tình này đả động, đánh mất liền không khả năng xoay chuyển, huống chi hắn bây giờ cảm thấy loại hình thức ở chung này ở thích hợp với bọn hắn hơn. Hai người từ trong thân phận chủ nhân cùng tiện chó cái thu hoạch được nhiều hơn thân phận Tống Minh cùng Chu Phàm.

Sắc mặt hắn không thay đổi bình tĩnh nói: "Đã như vậy, sắp xếp của tôi, cậu cũng không cần đưa ra ý kiến phản đối." Dưới ánh mắt mong đợi và hoàn toàn vâng theo của Chu Phàm, Tống Minh nói, "Ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đến xin phép thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh của cậu tạm thời nghỉ học một năm, nói với ông ta cậu đi theo tôi học tập, bị tôi cử ra nước ngoài làm nhiệm vụ." Chu Phàm không chút do dự khẽ gật đầu, cậu lúc đầu thi nghiên cứu sinh chính là vì quang minh chính đại ở lại bên người Tống Minh, chỉ cần có thể ở bên người Tống Minh, từ bỏ sự nghiệp học hành cũng không là cái gì.

Tống Minh hỏi cậu: "Người nhà cậu biết ngôi nhà này không?"

Chu Phàm lắc đầu nói: "Không biết, bọn họ chỉ cho em tiền để em tự xem mà mua." Tống Minh khẽ gật đầu: "Vậy thì tốt, phiền phức sẽ bớt đi rất nhiều. Cậu nói với người nhà cậu nhà ở A thị đã bán, cậu muốn ra nước ngoài thực tập, trả lại tiền mua nhà về cho họ, căn nhà này chuyển đến dưới tên tôi, giá cả tôi sẽ dựa theo giá thị trường trả cho cậu gấp 1.5 lần." Chu Phàm vội vàng nhìn hắn: "Không cần, chủ nhân, tiền nhà là chủ nhân thu dưỡng tiện chó cái nên được. . ." Tống Minh đá mặt cậu một cước nói: "Tôi hiếm lại chút tiền ấy của cậu sao? Bảo cậu nghe liền nghe, ít tự cho là thông minh." Chu Phàm há hốc mồm, miệng ăn đầy bụi, không còn dám xen vào nữa.

Tống Minh nói tiếp: "Hai chuyện này làm tốt về sau cậu liền không cần ra khỏi cửa nữa, trừ phi tôi cố ý mang cậu ra ngoài, khóa cửa tôi sẽ đổi thành khóa vân tay. Về việc nấu ăn tôi sẽ mua sẵn nguyên liệu, nếu tôi đi công tác hoặc là không trở lại sẽ chuẩn bị cho cậu đường glu-cô cùng dịch dinh dưỡng." Hắn nói thẳng, "Độ ấm trong nhà cũng sẽ điều chỉnh tốt cậu cũng không cần mặc quần áo, trong phòng điều giáo có rất nhiều loại quần trinh tiết mỗi ngày tự mình chọn mang lên, tôi mỗi ngày sẽ cho cậu thời gian bài tiết cố định, bình thường nhìn thấy chó bài tiết thế nào thì học theo bọn chúng, đừng ngay cả con chó cũng không bằng." Nghe được cái này Chu Phàm mặt mũi thẹn thùng đỏ bừng, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải học được không để chủ nhân mất hứng.

Tống Minh tiếp tục dăn dò: "Ban đêm tự mình chạy trở về trong cũi lồng ngủ, buổi sáng nhớ kỹ đúng giờ 6 giờ bò đến phòng ngủ đánh thức tôi, ừm sớm tối đều phải nhớ tự rửa ruột." Tống Minh nói rồi nhìn Chu Phàm, Chu Phàm liền vội vàng gật đầu nói 'em có thể', đầu đều đập xuống đất 'bịch' 'bịch' 'bịch' xanh một mảng.

Tống Minh nhìn nói: "Đúng rồi trong nhà còn phải cho người đập thảm trải sàn, không tiện mời giúp việc chính cậu phải học quét dọn." Tống Minh suy nghĩ lại nói: "Cái nút bên cạnh vòng cổ có thể liên hệ tôi, chỉ có phát sinh cái gì ngoài ý muốn mới có thể ấn, ấn loạn chờ chịu đánh đi, hình như không còn gì, để tôi nghĩ ra gì lại nói tiếp." Chu Phàm có chút lo lắng nhưng lại hưng phấn hơn nói: "Tiện chó cái biết. . ." Còn chưa biểu đạt chân thành xong liền bị Tống Minh đá một cước, chân mang dép đá vào trong miệng Chu Phàm, Chu Phàm ngẩn người lè lưỡi liếm liếm lòng bàn chân Tống Minh.

Tống Minh nhấc chân vứt bỏ dép lê, thấy được khích lệ Chu Phàm chậm rãi liếm láp lấy chân to của Tống Minh, cẩn thận lại ôn nhu từ ngón chân liền liếm đến sau gót chân của chủ nhân.

Tống Minh chuyển động trong miệng Chu Phàm, hơn phân nửa bàn chân đều đưa vào, Chu Phàm mở to miệng hi vọng Tống Minh có thể tiền vào nhiều hơn, Tống Minh lại chỉ ở một chỗ khẽ nhăn một cái liền lui ra.

Chu Phàm mắt mơ hồ không hiểu nhìn Tống Minh, lại bị Tống Minh mang dép vào rồi đá một cước.

"Vốn nghe người ta nói chó hoang dở dở ương ương phiền lòng, không nghĩ tới cậu thật đúng là dâm tiện đến một cảnh giới." Tống Minh khinh bỉ nói, "Vậy liền như chó cái chân chính, so với cậu cũng không ti tiện hơn được." Tống Minh cúi người bóp mặt Chu Phàm mặt: "Nào, kêu một tiếng nghe xem."Chu Phàm lề mà lề mề một lúc, trong ánh mắt càng lúc càng không vui của Tống Minh vẫn là nhỏ giọng 'gâu' một tiếng.

'Ba'

"Lớn tiếng chút, cậu kêu nhỏ thế này là để ai nghe." Tống Minh đưa tay liền đánh Chu Phàm một cái tát, nghiêm khắc mà nói.

Chu Phàm cảm thấy Tống Minh càng ngày càng quỷ súc, cái này so với tưởng tượng ban đầu của cậu còn đáng sợ hơn nhiều, cậu chỉ có thể lớn tiếng kêu: "Gâu!" Tống Minh hài lòng vỗ vỗ mặt Chu Phàm: "Cũng không tệ lắm, muốn tìm cho cậu một con chó đực đến lai giống không?" Chu Phàm bị dọa đến phát run, lớn tiếng gọi: "Gâu Gâu! Gâu Gâu!" Tống Minh cười: "Cậu yên tâm, chơi hỏng món đồ chơi tốt này, tôi ở đâu tìm thấy một thứ ti tiện giống cậu chứ." Hắn đổi giọng, "Đương nhiên đây là trong một năm này, một năm về sau sắp xếp thế nào phải xem biểu hiện của cậu."

Mặc dù như thế, Chu Phàm cũng giống như đạt được sự cam đoan trong lòng an tâm, cậu bò đến bên chân Tống Minh ôn nhu dựa vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro