17 - Đỉnh núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Phàm vết thương đầy người nằm trên mặt đất, Tống Minh trong tay cầm cán roi từ vết roi trước ngực Chu Phàm sượt qua, cán roi bằng gỗ đè ép vết thương phiếm hồng, vết roi vốn sưng đỏ bị đè đến rách da, có từng tia từng tia máu từ trong thân thể Chu Phàm chảy ra.

Tống Minh không thèm để ý chút nào, cán roi trong tay tiếp tục đè lên làn da đã rách của Chu Phàm, máu thịt bị vật ngoài tiếp xúc trực tiếp kích thích mang đến đau đớn chuyên tâm, Chu Phàm phát ra tiếng rên rỉ cầu xin tha thứ, cắn chặt môi.

Tống Minh yêu thương nhìn cậu: "Đau không?"

Nước mắt của Chu Phàm không chịu khống chế chảy ra, đầu lưỡi sắp bị cắn nát phun ra âm thanh vỡ vụn: "Đau. . . Chủ nhân. . . Chó cái ti tiện đau quá. . . Đau quá. . ." Tống Minh kéo hàm dưới của Chu Phàm ra, thấy môi Chu Phàm sắp bị cắn nát, không vui mang khóa miệng lên cho cậu, cái khóa miệng này cùng cái Chu Phàm dử dụng trước kia có hơi khác biệt, ở giữa là quả cầu cao su dẻo, Tống Minh dùng sức nhét vào trong lúc miệng Chu Phàm bị mở rộng ra, quả cầu cao su kẹt tại lối vào liền lăn đến trong miệng Chu Phàm, cơ hồ hoàn toàn lấp kín khoang miệng của Chu Phàm, chỉ lưu lại cho cậu một vài khe hở để hô hấp, bị mùi cao su gay mũi vờn quanh, nước mắt cùng nước miếng của Chu Phàm không chịu khống chế mà chảy ra, mà Tống Minh dường như mới chú ý tới vết thương trên người Chu Phàm, thả roi xuống, cẩn thận thoa thuốc lên vết thương cho cậu. Thuốc tiếp xúc trực tiếp với vết thương mang tới kích thích cùng đau đớn khiến Chu Phàm chảy ra một thân mồ hôi lạnh, quả cầu cao su cầu chặn ở trong miệng khiến cậu không cách nào phát ra tiếng rên rỉ, nước bọt từ khóe miệng chảy ra.

Tống Minh ghét bỏ nhìn mặt Chu Phàm, lau khóe miệng cho cậu, ném cậu ở trên gác lửng một mình xuống lầu chỉnh lý đơn giản bản thân, đổi quần áo thể thao liền ra ngoài leo núi.

Chu Phàm một mình đợi trên gác lửng, thân thể đau đớn dần dần được làm dịu, chủ nhân đã rời đi rất lâu, vừa bị chủ nhân giáo huấn một trận, Chu Phàm nhưng cũng không dám xuống lầu hoặc gỡ khóa miệng xuống, cậu nhìn thân thể mình, vết roi trước ngực đã bắt đầu đóng vảy, thuốc trị thương chủ nhân chuẩn bị đều có hiệu quả rất tốt, vết sẹo màu nâu đỏ ở trên người cậu giao thoa tràn lan, tựa như dây đỏ trói thân thể cậu lại, mồ hôi, nước mắt trên mặt hòa lẫn với nước bọt, nhìn bẩn cực kỳ, khó trách chủ nhân sẽ ghét bỏ. Cậu lại tiếp tục buồn bực ngán ngẩm đợi một hồi, điện thoại cố định trên gác lửng vang lên.

"Chó cái ti tiện nhỏ, bây giờ mặc một cái áo khoác mang một đôi giày, theo đường mòn trước cửa nhà trực tiếp leo lên núi, tôi ở đỉnh núi chờ cậu." Lời nói của Tống Minh nghe có vẻ vang dội, tựa hồ quên mất hắn mới vừa rồi còn trừng phạt Chu Phàm, Tống Minh nói tiếp: "Trong vòng hai tiếng đồng hồ tôi muốn nhìn thấy cậu, đến trễ chờ nhận roi, từ giờ bắt đầu tính thời gian."

Chu Phàm nghe lời Tống Minh nói xong nhanh chóng gỡ khóa miệng xuống, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ rồi tùy tiện cầm lấy một cái áo khoác của Tống Minh trong tủ quần áo mặc lên, tiếp đó nhanh chóng mang giày vội vàng chạy ra ngoài cửa.

Theo đường mòn coi như bằng phẳng chạy đến lối vào núi, nơi này là khu phong cảnh còn chưa được khai thác gì, cũng chỉ có con đường không tính dễ thấy thậm chí quanh co với những dấu chân của người trẻ tuổi ngẫu nhiên tới đây trải nghiệm sinh hoạt ngoài trời, Chu Phàm đánh giá đại khái độ cao của núi cùng mức quanh co của đường núi, lo lắng cũng không có cách nào khác dọc theo đầu đường nhỏ kia chạy lên. Để tiết kiệm thời gian cậu thậm chí không kịp nhìn kỹ, chỉ có thể tăng tốc thêm. Ngẫu nhiên mắc phải cành cây, hoặc vấp tảng đá không theo quy tắc, Chu Phàm cũng không kịp để ý lập tức đứng lên tiếp tục chạy về trước. Thời gian trôi qua rất nhanh, Chu Phàm nhìn hưởng đỉnh núi một chút, bò theo đường núi khẳng định không cách nào tới được.

Cậu nhìn cây lớn không xếp theo quy tắc nào một lát, quyết định đi theo đường thẳng, dựa vào leo cây đến đỉnh núi. Vẫn may thân hình cậu khá gầy cũng khá nhẹ, hơn nữa còn dẻo dai, xuyên qua từng tầng từng tầng nhánh cây vẫn tính là tương đối dễ dàng, ngẫu nhiên cũng sẽ bất ngờ vấp tảng đá dưới chân, cậu trở tay bắt lấy nhánh cây trở mình, lấy đó làm điểm chống đỡ leo đến thân cây rồi lại nhảy đến một cành cây khác thẳng đến dưới chân có chỗ dừng chân lại nhảy xuống tiếp tục leo lên nham thạch. Chờ khi Chu Phàm cuối cùng leo đến đỉnh núi, đã nhìn thấy chủ nhân cậu đang tán thưởng nhìn cậu. " Không tệ." Tống Minh không keo kiệt khích lệ cậu, "Vừa đúng 2 tiếng."

Chu Phàm vòng qua bồi thêm: "Vâng thưa chủ nhân, thời gian vừa đúng."

Tống Minh xoa nhẹ đầu Chu Phàm, tóc mềm nhiễm hơi lạnh trong không khí "Tôi chỉ thuận miệng nói cũng không nghĩ tới cậu có thể đến đúng giờ."

Hắn cởi áo khoác trên người Chu Phàm, hình xăm bụi gai tinh xảo trên lưng, vết roi thô kệch trước ngực, hắn nhẹ nhàng vuốt ve từng vết tích, xé từ tay áo khoác ra một sợi dây vải. Tống Minh treo Chu Phàm treo vào nhánh cây chìa ra không trung, dùng dây vải quấn chặt tay nhỏ của Chu Phàm cột vào nhánh cây, khiến Chu Phàm vừa vặn mũi chân chạm đất nửa người treo ở trên nhánh cây. Tống Minh tiện tay nhặt một cây nhánh cây khô lên, dùng nhánh cây đâm vào hậu huyệt của Chu Phàm, nhánh cây ở trong dâm huyệt tùy ý chuyển động, vụn cây dưới động tác của Tống Minh cũng rơi tại chỗ sâu của dâm huyệt. Nhánh cây thô ráp cắm ở hậu huyệt Chu Phàm, Chu Phàm kẹp chặt mông cơ hồ có thể cảm nhận được hình dạng của nhánh cây, ngẫu nhiên sượt đến tuyến tiền liệt khiến Chu Phàm phát ra tiếng rên rỉ phóng đãng, vụn cây rơi trong dâm huyệt khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy, khát vọng được gậy thịt càng lớn lớn cắm vào dâm thủy cậu chảy đầy đất.

Đùa bỡn hồi lâu, Tống Minh rốt cuộc rút nhánh cây ra, trong phút chốc nhánh cây rời khỏi, kéo theo tường thịt mềm trong dâm huyệt, dây dưa lôi kéo dâm huyệt dâm rồi lại nhanh chóng đâm vào liên tục, cái này khiến Chu Phàm rít lên một tiếng. Trong tiếng cười khẽ của Tống Minh, Chu Phàm rốt cục cảm nhận được nhiệt độ của gậy thịt lớn, hơi lạnh của thân thể trần trụi khiến cậu kề sát vào gậy thịt lớn ấm áp, dâm huyệt dùng sức co lại giữ lấy gậy thịt lớn ngày lúc nó đi ra. Tống Minh ôm lấy Chu Phàm giống như xi tè cho trẻ, gậy thịt lớn tiếp tục động mạnh trong dâm huyệt, nhánh cây xung quanh cũng hăng hái cạ vào thân thể Chu Phàm.

"A. . . Chủ nhân thao thật tuyệt. . ." Chu Phàm dâm đãng rên, trên núi có tiếng vang truyền đến, nghe được tiếng vang của mình, Chu Phàm đỏ mặt ngậm miệng.

Tống Minh cởi sợi vải trói chặt cánh tay Chu Phàm ra, liền dùng cái tư thế này vừa thao dâm huyệt vừa đi tới cạnh đỉnh núi nham thạch, mỗi một lần đâm rút, dưới tác dụng của trọng lực, dâm huyệt đều sẽ ăn gậy thịt lớn vào thật sâu. Tại đỉnh núi, hướng về phía trời xanh cùng dưới núi vắng vẻ, Chu Phàm đang hướng về phía không trung, Tống Minh kéo miệng Chu Phàm xuống: "Kêu đi, sao lại không kêu."

Chu Phàm quay đầu ôm lấy mặt Tống Minh: "Chủ nhân, đừng làm ở chỗ này được không, dựa vào sau một chút. . ."

Tống Minh 'A' một tiếng, tiếp tục đi về trước nửa bước, thân thể Chu Phàm hoàn toàn nằm ngoài vách núi, cậu ôm chặt lấy Tống Minh, toàn thân phát run, chỉ cần Tống Minh hơi buông tay, rút gậy thịt lớn ra, cậu sẽ rơi xuống dưới chân núi cả người xương cốt không còn. Tống Minh không nhịn được đánh cậu một bạt tay, tiếp tục thúc giục: "Kêu đi. . . Sợ cái gì. . ."

Chu Phàm khó khăn dâm đãng kêu, Tống Minh ghét bỏ cậu kêu quá yếu. Chu Phàm đành phải mang theo tiếng khóc nức nở rên rỉ, Tống Minh dùng tay vân vê núm vú cậu tiếp tục động mạnh. Cuối cùng lúc sắp bắn ra, Tống Minh dừng lại ghé vào lỗ tai cậu hỏi: "Cậu ti tiện không" Chu Phàm lớn tiếng đáp: "Ti tiện. . . Chó cái ti tiện nhất tiện. . . Chó cái ti tiện. . . Vĩnh viễn là của chủ nhân. . ." Sau đó Tống Minh rất nhanh xoay người Chu Phàm lại, gậy thịt lớn xoay tròn một vòng trong dâm huyệt, hắn đặt Chu Phàm trên nham thạch để gáy cậu hướng vào không trung, bắn đầy trong miệng cậu. Tinh dịch nồng đậm đánh tan sợ hãi không trung của Chu Phàm, cậu thỏa mãn nuốt tinh dịch của chủ nhân.

Lúc xuống núi, Phàm đi rất chậm, áo khoác của cậu bị Tống Minh xé đành phải cả người trần trụi xuống núi, vết roi đóng vảy lại bị nhánh cây rạch ra, đồng thời trên thân cũng tăng thêm lắn roi mới, sau huyệt còn có dâm dịch tích tích chảy ra. Sắc trời đã tối, nhiệt độ vốn hơi thấp, trong núi hơi lạnh càng nhiều hơn, Tống Minh quay đầu thấy Chu Phàm đi chầm chậm trên đường, cau mày phủ thêm áo khoác cho cậu để cậu đi nhanh hơn chút.

Đây là ngày cuối bọn hắn ở ngoại thành, sáng hôm sau Tống Minh liền lái xe mang cậu trở về, nhà ở đã lâu khiến Chu Phàm có một loại cảm giác thân thiết.

Sau khi về nhà Tống Minh tích lũy một chút công việc so với bình thường càng bận rộn hơn, cũng không rảnh để ý tới Chu Phàm chỉ ngẫu nhiên mệt mỏi mới dùng đạo cụ cỡ nhỏ đạo cụ hoặc là cắm mấy lần để dập lửa. Chu Phàm mỗi ngày quỳ gối ở cổng chờ chủ nhân trở về, thường xuyên đợi không được người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro