Phiên Ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Đống trong miệng phả ra một làn khói trắng, lười biếng nằm trên ghế salon, Liêm Thanh đi Nhật Bản đã ba ngày, trước cũng bởi vì công tác đột xuất, hai người suốt bốn ngày không có ân ái, cho nên Phó Đống hiện tại tâm tình rất khó chịu, đơn giản mà nói ── hắn đang dục cầu bất mãn.

Linh linh linh……

Tiếng điện thoại vang lên.

“Gì?”

“Thân ái, nhớ anh không?” Thanh âm nhẹ nhàng của Liêm Thanh ở đầu dây bên kia vọng ra. Phía sau lưng là một mảnh ồn ào, đại khái là đang trong thời gian hội nghị giải lao giữa chừng.

“Nhớ cái rắm.”

“Nga, tôi biết cái mông của em rất nhớ tôi…….”

“……”

“Đã biết sao còn không vội vàng trở lại.” Phó Đống buồn bực nói.

“Ừ, chút nữa sẽ kí hợp đồng, ngày mai tôi liền có thể về đến nhà.” Liêm Thanh cao hứng nói.

“Lão tử nhịn không được.” Phó Đống thanh âm trầm thấp đáp lại.

“…… Không muốn a, thân ái, em nhất định phải chờ tôi trở về a.” Liêm Thanh nóng nảy, hắn luôn bị thanh âm kia của Phó Đống mê hoặc, mỗi lần nhớ tới thân thể cường tráng của Phó Đống, cơ bụng 6 múi, eo thon vai rộng, bắp đùi mạnh mẽ cũng đồng dạng kiện mỹ, cùng với cặp kiều mông co dãn mượt mà, nước miếng hắn liền chảy ròng ròng. Đặc biệt là nụ hoa ở giữa khe mông, dù làm rất nhiều lần vẫn sẽ không đổi ngậm chặt hắn, sẽ một phát hút mình sâu vào trong động, cực kỳ tiêu hồn…… Không tốt, giống như muốn chảy máu mũi.

“Anh, tên khốn này muốn cái gì hả?” Phó Đống ở bên này nghe được rõ ràng bên kia tiếng Liêm Thanh thở dốc thô trọng, lập tức liền hiểu, gia hỏa nhà mình phát tình.

“Muốn cái miệng nhỏ nhắn đằng sau của em……” Liêm Thanh nhất thời nhanh miệng, trực tiếp đều nói đi ra.

Phó Đống liếm môi một cái, buông lỏng thân thể, khẽ tách mở hai chân, kéo xuống khóa quần, móc ra phân thân đã có chút cương, chậm rãi sờ soạng đứng lên.

“Thật muốn tôi sao?” Thanh âm trầm thấp mang theo cám dỗ.

“Muốn…… Muốn……” Liêm Thanh nghe được bên đầu dây kia vang lên thanh âm ‘tất tất tác tác’, lập tức hiểu hắn đang làm cái gì, hô hấp càng thâm dồn dập.

“Muốn gì.”Phó Đống trầm thấp cười một cái, cầm thật chặt phân thân đã trướng lớn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

“Muốn làm tình với em……” Liêm Thanh nhỏ giọng nói. Đồng thời kẹp chặt hai chân, tận lực để cho hai chân che đi phần nhô lên dưới đũng quần.

“Ừ……” Giọng mũi mềm mại vô tình thoát ra, Phó Đống ác liệt nói, “Còn muốn gì nữa?”

“Hô…… Hô……” Liêm Thanh hô hấp thô trọng. “Muốn bây giờ liền cắm vào.”

“Hắc a…… ừ…… Anh…… Đã cứng lên rồi sao?” Phó Đống đứt quảng lười nói, đồng thời dùng đầu ngón tay ma sát trên đỉnh hạ thân. Lỗ nhỏ không ngừng rỉ ra vô số chất lỏng trong suốt trơn trượt, càng thuận lợi cho hắn xoa bóp nhu lộng.

“Hôn…… Thân ái…… Em đang làm cái gì.” Liêm Thanh nuốt nước miếng một ngụm, chật vật hỏi.

“Anh đoán thử xem …… Ư a…… Hô…… Hô……” Phó Đống tăng nhanh tốc độ trên tay, phân thân cương cứng dính một tầng thủy quang nhàn nhạt, tự thẩm ngóc dậy, không ngừng phát ra tiếng nước dâm đãng.

“Phó Đống…… Thân ái…… Em……” Liêm Thanh không nhịn được nhẹ nhàng ma sát hai chân, trấn an dục vọng ở giữa, đồng thời cẩn thận đem thân thể mình giấu sau chậu cây, tránh khỏi mọi người được một phen rửa mắt.

“A…… Hắc a…… Thật là thoải mái……” Phó Đống không nhịn được lớn tiếng rên rỉ, ngón tay thô lực trọng nắn bóp phân thân trướng lớn.

“Bảo bối…… Để cho tôi đi vào có được không…… Để cho tôi cảm thụ được cái mông của em có bao nhiêu co dãn?” Liêm Thanh nghe lọt tiếng rên rỉ của Phó Đống, trong đầu không nhịn được hồi tưởng lại hình ảnh hắn phát tình trên giường.

“Ừ, được a.” Phó Đống thả ra một làn khói trắng, không lưỡng lự đem đầu thuốc kẹp trong tay dụi tắt vào gạt tàn, sau đó nâng hai chân đem quần cởi xuống ném sang một bên.

“Anh nghĩ xem sẽ làm gì tôi?” Vừa đặt ngón tay trong miệng, dùng nước miếng nhu ướt, vừa hàm hồ nói.

“Hô…… Tôi trước tiên phải đem tay ngón tay bỏ vào miệng em, để nước miếng của em thoa ướt.” Liêm Thanh liếm liếm khóe miệng khô khốc, nhỏ giọng nói.

“Sau đó làm sao?” Phó Đống đem ngón tay lấy ra, ngón tay dính vô số thoá dịch sóng sánh nhỏ giọt xuống.

“Kế tiếp, tôi sẽ vừa liếm đầu nhũ của em, vừa đem ngón giữa cắm vào bên trong lỗ nhỏ.” Liêm Thanh chăm chú nhìn ngón tay bản thân giơ lên, tưởng tượng trên ngón tay thon dài trắng nõn dính vô số mật dịch, lập tức có thể cắm vào bên trong mật huyệt đạm sắc kia.

“Ngô……” Phó Đống trầm thấp rên rỉ một tiếng, mật huyệt chặt chẽ lập tức cắn mút bao bọc ngón tay đưa vào, phảng phất đối với dị vật so với cái kia quá nhỏ bé hơn có chút không thoả mãn.

“Bảo bối, em cắm vào rồi sao?” Liêm Thanh thấp giọng hỏi.

“Ờ…… Đúng. Tôi cắm vào rồi, một ngón tay.” Phó Đống hai chân mở rộng ra, chân trái tự nhiên để xuống đất, chân phải nằm trên ghế salon. Còn ngón giữa tay phải đang chật vật khai phá mật huyệt phía dưới.

“Một ngón? A a.” Liêm Thanh cười. “Một ngón tay cũng có thể thỏa mãn em sao?”

“Ừ hắc…… Dĩ nhiên…… không thể, hô…… Tôi nơi này, có thể nuốt vào bao nhiêu vật…… ừ…… Anh không phải là người…… biết rõ ràng nhất sao?” Phó Đống há miệng suyễn khí, tay trái cũng không rảnh không ngừng nắn bóp trướng khí.

“Không sai…… Nơi đó của em…… có thể nuốt vào bao nhiêu thứ, tất nhiên tôi biết rõ ràng nhất……” Liêm Thanh cẩn thận hướng đằng sau chậu cây bên ngoài quan sát một chút, người trong phòng đều ở đây bận trao đổi nội dung buổi họp vừa rồi, may mắn không ai chú ý tới hắn.

“Ừ a…… Bây giờ…… đã nuốt vào, hai ngón……” Phó Đống há to miệng thở hổn hển, động tác tay trái đành dừng lại, chuyên tâm vào hai ngón tay phải, khuấy đảo hậu huyệt mình.

“Phó Đống…… Em muốn giết tôi sao…… Hô hô……” Liêm Thanh thở dốc càng lớn, một tay cầm điện thoại, một tay khác đặt trên đũng quần gồ lên nhẹ nhàng ma sát cọ mạnh.

“Hắc a…… Đã ba ngón……” Thanh âm Phó Đống rên rỉ nị nị, từ bên đầu dây kia truyền tới. Liêm Thanh cặp mắt đã hiện lên vài tơ máu đỏ ngầu.

“Ngô…… đã ~ có thể, hô hô…… Liêm Thanh, tôi nơi đó…… đã khuếch trướng thật tốt…… ừ a, anh…… ngô, có thể…… đút vào.”

“Phó Đống…… Phó Đống…… Ngô……” Liêm Thanh thống khổ dùng thanh âm khàn khàn gọi tên hắn.

“A…… Tôi…… Đụng đến rồi…… Thật là thoải mái……” Phó Đống chuyên chú hành sự thở dốc, căn bản không có để ý tới Liêm Thanh đang nói cái gì. Hai chân quỳ gối trên nệm ghế salon, một tay lộng hàm phân thân đằng trước, một tay khác đặt trong hậu huyệt không ngừng rút ra sáp vào, vô số tràng dịch theo ngón tay rút ra nhỏ giọt tích tích xuống ghế salon.

“Phó Đống…… Bảo bối, ngô……” Cặp mắt Liêm Thanh đỏ bừng, sắc mặt cũng nhiễm thượng tầng chu sa, hiện tại cực phẫn hận không thể lập tức bay về nhà, hung hăng cắm vào dâm đãng tiểu huyệt kia.

“Muốn…… Tôi sắp…… ra…… Đi ra…… A…… A…..” Phó Đống gầm lên một tiếng, cao trào đột nhiên dâng cao, toàn bộ bạch trọc đều phun ra ngoài, thành một vũng tán loạn trên ghế salon.

“Hô…… Hô……” Trong loa chỉ truyền tới tiếng thở dốc thô trọng của Liêm Thanh.

Phó Đống lười biếng cười một cái, vừa hưởng thụ cảm giác thoả mãn sau cao trào, vừa thả lỏng nói:

“Thật là thoải mái a……, Liêm Thanh, anh có sao không?”

“Hô…… Không…… Không tốt…… Hô……” Liêm Thanh đã ngay cả lời cũng nói không ra.

“Tôi thấy anh hay là vẫn nên đi tìm WC giải quyết nhanh đi.” Phó Đống thản nhiên nói xong liền cúp điện thoại.

Mà bên kia, Liêm Thanh khóc không ra nước mắt trước tiếng tút tút dài vang lên, miệng câm nín muốn lập tức thổ huyết. Bảo bối của hắn thật thật quá tàn nhẫn mà, cư nhiên cứ như vậy bỏ mặc hắn, liếc xuống hạ thân đã sưng thành một đoàn, đũng quần còn mơ hồ ướt một mảng dịch thể…… Rốt cuộc nên xử lý thế nào mới không bị người khác nhìn ra a……

“Ha ha ha……” Mà bên này, Phó Đống không nhịn được cất tiếng cười to, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng, Liêm Thanh khúm núm khép chặt chân, dáng vẻ chật vật che dấu đũng quần đi viếng WC có bao nhiêu thảm. Cuối cùng thì cừu hận một tuần bị ép ăn chay cũng được báo……

Hừ hừ, Phó Đống cho tới bây giờ luôn là người có thù tất phải trả !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro