Chương 10. Diện kiến Đường Khuynh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 10. DIỆN KIẾN ĐƯỜNG KHUYNH

Duy Kỳ dày vò cậu cả một đêm, cái lỗ tang hoang, đầy tinh dịch không thể khép lại được. Lúc cậu mở mắt ra đã là ngày thứ hai. Xuyên Khanh nuốt khan, cảm thấy cuống họng rất đau. Cậu đưa tay xoa xoa cổ, lúc này có chung trà xuất hiện trước mặt, Xuyên Khanh mừng rỡ uống cạn.

Đến khi ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt vạn năm không nổi của Duy Kỳ. Xuyên Khanh nhớ lại chuyện đêm qua, lại nhìn toàn thân mình đều chi chít dấu răng, dấu hôn, eo đau nhức như muốn gãy làm hai. Xuyên Khanh bật khóc, đôi mắt đỏ ửng.

"Xin... xin lỗi..:"

Giọng khàn khàn khẩn thiết xin lỗi làm Duy Kỳ đau lòng. Nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, Duy Kỳ nhíu mày.

"Xin lỗi chuyện gì?"

"Ta... ta không nên dụ dỗ ngươi... hức... khụ khụ..."

Xuyên Khanh bật ho. Hôm qua cậu rên rỉ cả ngày nên cuống họng không chịu nổi, ho liên tục. Duy Kỳ vuốt ve lưng cậu, làm cậu bớt ho một chút.

"Làm cũng đã làm rồi."

"Ta..."

"Cổ họng đau đừng cố nói."

Xuyên Khanh mím môi, ngoan ngoãn nghe lời. Duy Kỳ thích tính cách này của cậu, dễ bảo, dễ sai.

"Dù gì cũng làm rồi, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."

Xuyên Khanh kinh ngạc mở to mắt nhìn Duy Kỳ. Cậu không tin vào tai mình vừa nghe cái gì. Duy Kỳ vẫn không đổi sắc mặt, chỉ chỉnh góc chăn, rồi luồn tay vào xoa xoa eo cậu.

Xuyên Khanh mềm nhũn, ngã vào lồng ngực đối phương, thở dốc, chịu đựng người kia vuốt ve eo mình.

Duy Kỳ chỉ nhếch môi cười. Hắn cũng thử mở lòng một lần nữa xem sao. Nhìn bề ngoài Xuyên Khanh vẫn còn ngây thơ, non nớt chưa từng yêu đương ai. Có lẽ hắn là người đầu tiên chiếm trái tim bé nhỏ kia.

Xuyên Khanh được Duy Kỳ đút ăn chút cháo lỏng, nghỉ ngơi một hồi mới cảm thấy cuống họng đỡ hơn. Duy Kỳ sai gia nhân tới biệt viện mời Đường Minh qua đây.

Đường Minh đứng bên ngoài, lo lắng gọi cha. Đêm qua hắn mất ngủ, lo lắng không biết Xuyên Khanh có làm sao không, nên khi bước vào phòng Xuyên Khanh nhìn thấy hai quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt đối phương.

"Phụ thân..." Đường Minh run sợ, không dám lại gần Duy Kỳ.

Duy Kỳ chỉ liếc mắt nhìn, bề ngoài nho nhã, thư sinh như vậy mà lại...

Hắn bưng tô cháo không, mang ra ngoài.

"Có lẽ hai ngươi muốn tâm sự chút đỉnh, cứ việc nói chuyện đi, ta tới thư phòng xử lý chút chuyện."

Đường Minh kinh ngạc, cứ nghĩ Duy Kỳ sẽ trách mắng hắn. Đợi Duy Kỳ đi khuất, Đường Minh vội đến bên giường, kiểm tra thân thể của Xuyên Khanh.

"Ngươi có làm sao không? Đã đỡ chút nào chưa?"

Nào ngờ lật chăn ra thì thấy Xuyên Khanh toàn thân không một mảnh vải, trên người chi chít dấu hôn. Còn hai đầu vú cũng đầy dấu răng, sưng tấy trông rất đáng thương. Đường Minh trước kinh ngạc, sau vui mừng.

"Ngươi thành công rồi."

Xuyên Khanh dùng giọng khàn khàn trả lời: "Tất nhiên. Cha ngươi tuyệt lắm nha, nhìn nè."

Vừa nói Xuyên Khanh trở mình, giơ chân lên, để lộ động huyệt sưng đỏ chưa khép lại được.

"Là cha ngươi làm đó. Sướng quá trời luôn."

"Ngươi thì thành công rồi... còn ta..." Nhắc tới đại ca, Đường Minh buồn bã.

"An tâm đi. Cha ngươi bây giờ cũng là người chung thuyền với chúng ta rồi, chúng ta nhờ ông ấy giúp..."

"Không được. Ngươi dù gì cũng không phải con ruột cha ta, cho nên ông ấy chấp nhận ngươi là bình thường, nhưng còn ta với đại ca là anh em..." Đường Minh lắc đầu nguầy nguậy.

Xuyên Khanh tức giận: "Có ta mà, ngươi sợ gì chứ. Rửa sạch cái lỗ chờ người đến hiếp đi. Sau đó ngươi chổng mông lên cho cha ngươi làm ngươi thử đi, bảo đảm sướng tê tái."

Đường Minh biết Xuyên Khanh hiểu lầm, sợ hắn không tin tưởng cậu. Đường Minh xấn tới, hôn Xuyên Khanh một cái.

"Ta tin ngươi mà."

Xuyên Khanh cũng nhiệt tình hôn lại, đầu lưỡi quấn quýt lẫn nhau hồi lâu, đại biểu ý Xuyên Khanh không còn giận nữa.

"Từ giờ ta phải gọi ngươi là mẹ rồi. Mẹ... ta vẫn chưa được uống nước thánh của ngươi... nước hôm qua ta uống sạch rồi." Đường Minh làm nũng, mắt nhìn xuống hạ bộ, nhìn chằm chằm nam căn đang ngủ yên.

Xuyên Khanh bật cười, nhéo mũi hắn: "Mẹ xả ra rồi, thôi mẹ sẽ để dành, rồi cho con uống bù lại nè."

Đường Minh giả vờ giận lẫy: "Không thèm. Đợi con có tướng công, sẽ không thèm uống của mẹ nữa."

"Đồ có mới nới cũ."

Bên trong truyền ra tiếng cười rộn ràng của Đường Minh và Xuyên Khanh.

Lúc Duy Kỳ trở lại thì Đường Minh đã đi mất, nghe nói là đi tới cửa hàng xử lý một vài công việc. Duy Kỳ gật gù, ít nhất thì công việc và trách nhiệm Đường Minh vẫn không bỏ quên.

Xác định Xuyên Khanh đã ổn hơn một chút, tuy chân vẫn còn run rẩy, ít nhất cậu vẫn có thể xuống giường đi lại được. Duy Kỳ nhếch môi, kiêu ngạo nhìn Xuyên Khanh.

"Xuyên Khanh, từ hôm nay ngươi là người của ta rồi, có phải ta nói gì cũng nghe không?"

Xuyên Khanh run rẩy, khí tràng quá mạnh, cậu muốn quỳ xuống liếm mút người này quá. Hơn nữa, hôm qua kỹ thuật của Duy Kỳ làm Xuyên Khanh nghiêng mình kính cẩn, quá tuyệt vời, làm cái lỗi nhỏ của cậu sưng đỏ luôn rồi. Kiến Vân do ra vẫn kém hơn một chút.

"Vâng... huynh nói gì... ta cũng nghe..."

Xuyên Khanh chủ động đổi xưng hô làm Duy Kỳ hài lòng.

"Kể từ ngày hôm nay, ngươi không cần phải mặc quần áo."

"Hả?" Xuyên Khanh kinh ngạc.

"Trái lại ngươi mặc loại này."

Duy Kỳ vừa nói vừa bước đến tấm bình phong, sau khi kéo mành ra, cậu mở to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm y phục trên đó.

Tất cả đều là bằng lụa mỏng, toàn màu sắc nổi trội như đỏ, vàng hoặc xanh biển, mỏng cực kỳ.

Duy Kỳ chọn một bộ rồi mặc cho cậu. Xuyên Khanh nhanh chóng nhận ra đây là y phục dành cho nữ. Cái yếm ngắn cũn cỡn, vừa đủ qua ngực, trên đó còn khoét hai cái lỗ ngay vú. Bên dưới là thân váy dài xẻ tà làm bốn, ngặt nỗi tà quá cao, gió chỉ cần thổi nhẹ cũng đủ nó làm bay lên, khoe trọn hạ bộ của cậu.

Bên ngoài là hai lớp áo mỏng nữa. Bộ đồ có màu vàng chanh, nổi cực kỳ.

Xuyên Khanh ngượng ngùng với loại y phục mặc như không mặc này.

Duy Kỳ để cậu ngồi xuống ghế, chẳng biết hắn chuẩn bị hộp trang điểm từ lúc nào. Hắn trực tiếp bỏ qua phấn lót, phấn nền hay kẻ mắt, mà chọn lấy son giấy rồi bảo cậu bặm nó.

Lúc cậu ngắm mình trong gương đồng. Đôi môi đỏ au, tóc quấn gọn, để đuôi tóc xõa dài, phủ lên lớp vải mỏng manh khoác trên người. Xuyên Khanh đỏ mặt, trông cậu chẳng khác nào kỹ nữ.

Thực ra từ ngày hắn nhìn thấy bộ dạng mặt mày đầy son của cậu, hắn đã thích nó, còn tưởng tượng bộ đồ Minh đang mặc áp lên người cậu quyến rũ cỡ nào.

Chưa dừng lại, Duy Kỳ đeo hai cái lục lạc nhỏ có gắn một cái vòng bạc. Hắn nhét đầu vú cậu vào vòng nhỏ, Xuyên Khanh hít hà đau đớn, nhưng không kêu Duy Kỳ dừng lại, thậm chí còn cười dẫm đãng, chờ Duy Kỳ gắn cái thứ hai.

Đầu vú cậu treo hai cái lục lạc, chỉ cần di chuyển là chúng kêu đinh đinh đang đang vui tai. Xuyên Khanh cảm thấy thích thú, cứ ngắm mãi không thôi.

"Đây là trang sức của ngươi, không được quên."

Hắn đem một hộp đựng trang sức đưa cho cậu. Xuyên Khanh nhìn trong đó, có rất nhiều loại dây khác nhau. Có cái gắn lông gà màu tím, có cái gắn hình trăng khuyết, xỏ cườm, đủ dạng đủ kiểu. Xuyên Khanh hôn vào môi hắn.

"Đa tạ huynh."

Duy Kỳ luồn tay ra sau mông, xoa nắn hai miếng bánh bao non mềm này.

"Còn thứ này, lúc nào cũng phải nhét vào cái lỗ này."

Hắn lại đưa thêm một hộp. Lần này là hộp gỗ ốm dài, Xuyên Khanh biết, quả nhiên là một chiếc dương cụ giả thô to, hình như là phỏng theo kích thước của hắn.

Xuyên Khanh thầm nghĩ, có khi nào những thứ này hắn đã chuẩn bị trước, ngặt nỗi hồi đó giờ chưa có ai thỏa mãn được sở thích biến thái của hắn. Liệu có phải Xuyên Khanh xuất hiện như nắng hạn gặp mưa rào hay không.

"Còn nữa, từ hôm nay ngươi phải đi tiểu kiểu chó, ta cho phép ngươi tiểu ở đâu thì ngươi mới được tiểu ở đó."

Xuyên Khanh đỏ mặt: "Con trai của ngươi rất thích nước thánh của ta... mỗi sáng ta phải châm trà cho nó..."

Duy kỳ nhíu mày, nhưng rồi gật đầu: "Được, mỗi buổi sáng cho ngươi đi châm trà."

Xuyên Khanh bẽn lẽn cười. Duy Kỳ đánh một cái vào mông cậu. Xuyên Khanh mềm nhũn ngã vào lòng hắn.

Duy Kỳ biết Đường Minh trở về, liền sai người gọi hắn tới phòng ngủ. Đường Minh bước vào, ngạc nhiên nhìn Xuyên Khanh mang bộ dáng khác hẳn lúc sáng. Hắn cười gian xảo, cúi người nói.

"Cha, mẹ."

Xuyên Khanh mỉm cười. Duy Kỳ cũng không nói gì về cách gọi đó. Được Duy Kỳ cho phép ngồi, Đường Minh không khỏi trầm trồ khen.

"Trông mẹ dâm đãng hết sức, giống như đang mời gọi ai tới hiếp vậy."

"Là cha ngươi hiếp ta đó, sướng lắm." Xuyên Khanh cười hì hì.

Duy Kỳ tằng hắng, lườm Xuyên Khanh, cậu giả vờ như không thấy. Duy kỳ cũng không nổi giận, quay sang hỏi Đường Minh.

"Minh, con như vậy... là từ khi nào?"

"Từ... lâu lắm rồi... nhưng con không dám nói cha nghe... sợ cha đánh con..." Đường Minh ấp úng, rụt rè.

Duy Kỳ im lặng hồi lâu. Càng im lặng, Đường Minh càng lo lắng, đế khi hắn sắp chịu không nổi thì Duy Kỳ mới lên tiếng.

"Từ giờ con muốn cái gì thì cứ làm, không cần phải sợ ta."

Được cha cho phép, Đường Minh mừng như thể bắt được vàng.

"Cha, cha cho phép? Con cám ơn cha nhiều lắm!"

Xuyên Khanh cũng mừng rỡ, ôm chầm lấy Đường Minh.

Đường Minh hưng phấn, quên mất có cha mình ở đây, nhiệt tình hôn Xuyên Khanh. Xuyên Khanh cũng hôn lại, hai người mút chặt, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống,

Lúc hai người buông ra thì khuôn miệng hai người lấm lem son. Duy Kỳ hài lòng gật đầu. Xuyên Khanh trườn tới ngã vào lòng Duy Kỳ, rồi từ từ tuột xuống, vùi mặt vào háng hắn. Từ từ cởi quần, ngậm mút nam căn hắn.

Lớp son dính lên phân thân hắn càng làm hắn hài lòng hơn, quyết định ngày mai sẽ đổi loại son đậm hơn nữa.

Nhìn Xuyên Khanh mút nam căn cha mình, hắn nôn nao, hạ bộ có phản ứng. Nhưng có mặt cha ở đây, dù hắn có suy nghĩ dâm tà đến đâu cũng không dám thất thố trước mặt Duy Kỳ.

Đường Minh bắt đầu ngồi không yên, hai chân cọ cọ, ma sát nhau để cố gắng che phân thân cương cứng như đá. Xuyên Khanh hiểu ý, ngoắc ngoắc Đường Minh. Hắn dùng khóe mắt lén nhìn Duy Kỳ. Chỉ thấy cha mình nhắm mắt, hưởng thụ cái lưỡi ấm nóng mềm mại vuốt ve nam căn của mình.

"Xuống đây, liếm thử nam căn của cha ngươi ngon như thế nào."

Xuyên Khanh dụ dỗ. Đường Minh nhìn thấy nam căn vừa dài, thô to, gân guốc của cha mình cũng bắt đầu thèm thuồng. Lén nhìn cha, chỉ thấy Duy Kỳ hơi khựng người khi nghe Xuyên Khanh nói. Sau đó ông không phản ứng nữa, chỉ đẩy đầu Xuyên Khanh, ra hiệu cho cậu mút mạnh lên.

Đường Minh đánh bạo, quỳ xuống, vùi mặt vào nam căn cha mình. Xuyên Khanh nhả ra. Trên đó đầy dấu son đỏ hồng.

"Liếm thử đi. Ngon lắm đó."

Đường Minh há miệng ngậm. Duy Kỳ thở mạnh, mở mắt nhìn con mình say mê ngậm nam căn. Hắn không ngờ rằng có một ngày do chính đứa con mình sinh ra đang bú liếm nam căn của mình. Trong lòng hắn có phần ái ngại, xấu hổ, nhưng sau đó là khoái cảm do chính khoang miệng ấm áp cùng cái lưỡi ướt át do chính con trai mình mang lại.

Duy Kỳ thở ồ ồ, Xuyên Khanh cũng tận tình chăm sóc, hai cánh môi tô son đỏ áp lên hai túi trứng nặng trịch, cánh môi cố ý cà qua cà lại, sau đó ngậm chúng vào miệng, dùng đầu lưỡi bên trong vờn qua vờn lại.

Duy Kỳ một thân nghiêm trang, mồ hôi trán tuôn đầm đìa, bên dưới có hai thiếu niên trẻ tuổi, mặt mày sáng sủa, một người là con hắn, người còn lại là người đã nói yêu hắn đang áp mặt vào háng nam nhân đang mút liếm vật thô tục đó.

Xuyên Khanh mò tới háng Đường Minh, kéo quần xuống rồi vuốt lộng khúc thịt nóng hổi không được ai chăm sóc. Đường Minh thấy vậy cũng nắm lấy nam căn cậu, bắt đầu vuốt ve.

Khi Duy Kỳ được hai khoang miệng ấm áp nhiệt tình chăm sóc, hắn nhíu mày, côn thịt giật giật mấy cái rồi phun ra bạch dịch. Xuyên Khanh với Đường Minh há miệng ngậm tinh, rồi bốn cánh môi tự tìm tới nhau, áp chặt thân thiết.

Xuyên Khanh với Đường Minh chia sẻ số bạch dịch cho nhau. Đường Minh thỏa mãn, liếm môi.

"Cha... bạch dịch của cha ngon quá. Nước thánh của mẹ rất thơm, còn bạch dịch của cha thì tuyệt hảo. Tự nhiên con thấy mình hạnh phúc ghê, có phụ mẫu cực phẩm."

Duy Kỳ nhíu mày: "Không có tự trọng."

Đường Minh cười dài mấy tiếng, ánh mắt lả lơi, dâm đãng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro