Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7h tối, Vân Cẩm thay 1 bộ âu phục mới may, đường vải màu xám nhạt ôm trọn vòng eo nhỏ mịn trải dọc xuống đôi gò mông, rồi lại lướt xuống bao lấy cặp chân thon dài thẳng tắp. Cậu đứng trước gương hài lòng ngắm đi ngắm lại, màu sắc này mặc lên rất tôn da, khiến cho cậu tối nay trông cực kỳ thanh tú.

Vân Cẩm lựa trang sức trong ngăn kéo để phối với quần áo, trái lo phải nghĩ chọn hoài không được. Đúng lúc này bên ngoài nhà lầu nhỏ vang lên tiếng còi xe, quản gia gõ cửa nói: "Thiếu gia, Văn tiên sinh đến rồi."

Vân Cẩm cau mày, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ không vui, trong lòng nghĩ thầm Văn Xương Dụ thật đúng là một doanh nhân, ngay cả dáng vẻ chờ người đẹp cũng chẳng có, nếu không phải cậu (thúc thúc) của cậu nợ một món nợ ân tình của người nọ, thì chắc chắn cậu sẽ không vừa mắt cái loại như thế này.

Không còn tâm trạng đâu mà đi lựa trang sức, Vân Cẩm đành phải tùy ý chọn bừa một chiếc khăn tay tô điểm ở trước ngực.

Văn tiên sinh đó vừa thấy Vân Cẩm, là lập tức niềm nở sáp tới gần, giúp cậu mở cửa xe. Vân Cẩm lễ phép cảm ơn, không nói thêm gì. Hai người cùng ngồi ở ghế sau, Văn Xương Dụ lia cặp mắt trân châu quét khắp người từ trên xuống dưới của Vân Cẩm, trên mặt tỏ vẻ đắc ý vô cùng.

Chẹp chẹp, nam đào nổi tiếng nhất Hỗ Thành, tiểu song nhi của Vân gia Vân Cẩm, gọi hẹn gặp gã, không khỏi đắc ý một phen.

Lúc gã mới đến Hỗ Thành đã nghe thấy tên tuổi của Vân Cẩm, chỉ nghĩ đó chỉ là một nam đào, cho dù trước đây gia thế có hiển hách bao nhiêu thì sao chứ, hiện tại đã không còn ở trong giới nữa, cũng chỉ là một mặt hàng đi bán rẻ tiếng cười mà thôi. Nhưng chờ đến khi gã tận mắt gặp được Vân Cẩm thì mới biết, danh tiếng của Vân Cẩm không phải là thứ lấy ra để khoe khoang, cái khuôn mặt này, dáng người này, đẹp đến mức không nói nên lời, thêm nữa khí chất cậu ta còn rất kiêu căng. ánh mắt của Văn Xương Dụ cứ nhìn đăm đăm.

Có điều gã đã hẹn rất nhiều lần, Vân Cẩm cũng không chịu đồng ý, cuối cùng vẫn phải lôi kéo cậu của Vân Cẩm là Vân Sênh, rốt cuộc mới hẹn được người ta. Vốn dĩ muốn lợi dụng ân huệ này để mở rộng thị trường ở Hỗ Thành, nhưng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu là Vân Cẩm thì cũng không có gì nuối tiếc.

Tiểu song nhi này hay giao du giữa các thiếu gia công tử quả không sai, thế nhưng thật ra vẫn còn trinh tiết, các công tử nhà quyền quý đều rất coi trọng tác phong, sẵn lòng tâng bốc Vân Cẩm. Văn Xương Dụ cũng không nghĩ như vậy, đêm nay gã muốn đưa người đẹp nhỏ này lên giường.

Vân Cẩm sao biết được tâm tư xấu xa của Văn Xương Dụ, cậu chỉ là không vừa mắt gã, cho rằng chỉ là một bữa tiệc rượu, về sau sẽ từ chối người này. Không hề hay biết, sẽ vì người này mà dẫn tới rất nhiều nguyên do.

Bữa tiệc tối nay lại là vòng tròn quan hệ của đám thượng lưu thích chơi đùa, Vân Cẩm cứ như cá gặp nước, rất được chào đón, tất nhiên sẽ không tránh khỏi những ánh mắt ghen tỵ của các tiểu thư.

Văn Xương Dụ quay người đưa thêm rượu cho Vân Cẩm, loại thuốc này là hàng hiếm gã mua được từ một thằng giặc tây, nghe nói ngay cả trung trinh tiết liệt (chắc kiểu 1 lòng giữ trinh tiết) cũng không chịu được mà phải quỳ xuống cầu hoan, dùng nó trên một người ngạo kiều như Vân tiểu thiếu gia đây thật sự rất tuyệt.

Vân Cẩm quả thật không hề kiểm tra gì, nhận lấy ly rượu, ưu nhã khẽ nhấp một ngụm. Văn Xương Dụ lo rằng một ngụm này chưa đủ thấm thuốc, còn muốn khuyên cậu uống nhiều thêm chút nữa, thì đã nghe thấy ngoài cửa xảy ra một trận náo loạn.

Bữa tiệc này vốn được tổ chức là vì đốc quân tư lệnh mới tới Hỗ Thượng - Trang Phụng Hạc, vậy thì thế trận này, nhân vật chính lên sân khấu là điều đương nhiên.

Qúy nhân xuất hiện, Văn Xương Dụ lúc này cũng không để ý tới Vân Cẩm nữa, gã kinh doanh xà phòng, nếu có thể vào quân đội, thì còn gì phải lo nghĩ nữa đâu?

Vân Cẩm nhìn vẻ mặt nịnh nọt của gã, càng cảm thấy đáng ghét, tuy nói chiếc thuyền lớn Trang Tư lệnh này ai mà chẳng muốn lên, nhưng cậu cũng không muốn làm cái bộ dạng nịnh bợ như thế này, kẻ nịnh bợ sẽ mãi mãi chỉ là một kẻ thấp hèn mà thôi, Vân Cẩm cực am hiểu trong việc đánh vào tâm trí, cái danh nam đào không phải có tiếng mà không có miếng. Hơn nữa cậu còn muốn tạo ra một cuộc gặp gỡ như thế nào, để có thể khiến Trang Phụng Hạc chỉ cần xem qua là khó quên.

Bên kia, Văn Xương Dụ được người ta tiến cử, cuối cùng được nhìn thấy bộ mặt thật của đốc quân. Trang Phụng Hạc năm nay có điều cũng chỉ mới 30, thế nhưng ở bên ngoài hung dữ có tiếng, có lẽ bởi vì đã giết quá nhiều kẻ địch trên chiến trường, nên ám khí rất nặng, thậm chí đã cưới 3 người vợ, nhưng đều bị chết đột ngột trước khi cưới. Văn Xương Dụ cẩn thận nhìn, cô độc một mình đứng thẳng, mày kiếm mắt sát, khuôn mặt này quả nhiên là một kẻ Thiên Sát Cô Tinh (cấm sự tồn tại của người khác) khắc vợ.

Văn Xương Dụ đang định thảo luận với hắn về chuyện buôn bán xà bông, không nghĩ tới Trang Phụng Hạc không hề liếc mắt nhìn gã một cái, dẫn theo đội vệ binh trực tiếp lướt qua người rời đi, chỉ để lại tiếng bước chân chỉnh tề của quân đội dẫm trên sàn nhảy.

Trong lòng Văn Xương Dụ đầy oán hận, thầm mắng một tiếng, ra vẻ thế làm chi, dù quân hàm trên vai có to như thế nào, ngay cả một đứa vợ cũng không lấy được. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn còn có Vân Cẩm song nhi kia còn đang chờ mình đụ mở, thế là lại cảm thấy thoải mái không ít. Như đến khi gã quay người lại thì không còn thấy bóng dáng cậu đâu nữa.

Vân Cẩm không biết Văn Xương Dụ cho thứ đồ kỳ lạ vào rượu, dù không có uống hết, thế nhưng tác dụng của thuốc đã dần phát tán. Cậu vốn định tìm cơ hội xuất hiện trước mặt Trang Phụng Hạc, nếu như có thể trèo lên được vị đốc quân tư lệnh này, cơ đồ trăm năm của Vân gia sẽ vĩnh viễn được bảo toàn.

Không ngờ tới, thân thể càng ngày càng không đúng, không chỉ toàn thân đều nóng, mà bên trong bướm nhỏ phía dưới mơ hồ nổi lên một trận ngứa, hai mép lồn ở bên ngoài đang róc rách rỉ nước, cho đến khi chân run đến nỗi không gượng được nữa.

Cho dù Vân Cẩm có chóng mặt đến đâu, vẫn biết rằng nếu còn ở lại trong đám đông sẽ gặp rắc rối lớn, vì vậy cậu chỉ có thể cố gắng hết sức để bám vào tường đi lên phòng riêng trên lầu.

Chờ khi đốc quân tư lệnh mới tới Hỗ Thượng đẩy cửa phòng ra, thì đã nhìn thấy một song nhi nhỏ không biết từ đâu tới đang toát mồ hôi toàn thân ẩm mướt, đang nằm phục trên thảm trải sàn đầy mặt gợi tình thở hổn hển.

Trang Phụng Hạc bóp lấy cằm song nhi, xoay mặt cậu lại. Khuôn mặt này hắn đã từng thấy, trên phim điện ảnh xán lạn như đóa hoa xuân, không nghĩ tới người thật so với trên phim còn đẹp hơn.

Sau khi Trang tư lệnh nhận ra Vân Cẩm, bèn vẫy tay để cho lính canh lui xuống. Hắn bế Vân Cẩm lên ghế sô pha, bón cho cậu uống một ngụm nước.

Đầu óc Vân Cẩm thanh tỉnh không ít, nhưng tác dụng của thuốc vẫn chưa giải, nước dâm phía dưới lênh láng ngày một nhiều, khi nhìn thấy bộ quân phục trên người Trang Phụng Hạc, đã lập tức đoán ra được thân phận của đối phương. Cậu muốn leo lên người Trang Phụng Hạc là thật, nhưng với tình huống hiện tại này, ngược lại cứ cho là chó ngáp phải ruồi đi, Vân Cẩm khẽ cắn răng nghĩ dù sao thân thể trúng xuân dược này của cậu, nếu như không giải được độc tính chỉ sợ sống không qua khỏi, phải dứt khoát đã làm thì phải làm cho trót, nhân cơ hội này nếu có thể khiến Trang tư lệnh trở thành khách quý của cậu thì còn gì bằng.

Vân Cẩm nắm lấy áo khoác quân đội của Trang Phụng Hạc, run giọng nói: "Xin anh, giúp tôi một chút..." Lời van xin 3 phần là nước mắt 7 phần là quyến rũ, có thể nói đã mang kỹ năng diễn xuất nổi danh của một đào kép phát huy đến tận cùng. Tất nhiên Vân Cẩm cũng không phải đang thực sự diễn, thuốc kia rất mạnh, nước dâm trong lỗ lồn cứ rỉ ra ồ ồ, đã sớm làm ướt nhẹp ở giữa hai chân, cậu đành khổ sở khép chặt bắp đùi, ép hai mép lồn ma sát hạt le để giảm ngứa.

"Giúp như nào?" Trang Phụng Hạc ở trên cao nhìn xuống, nhìn Vân Cẩm, tựa hồ đang đợi cậu nói ra cần giúp đỡ ra sao. Vân Cẩm cắn cắn môi, hàng mi đen nhánh còn đọng nước mắt, chớp chớp mắt trông đáng thương đến lạ.

Nam đào bị chuốc thuốc kích dục lấy hết can đảm, bắt được đôi tay đang đeo găng tay của tư lệnh đè lên trên núm vú, thân thể song tính của song nhi có một cặp vú hơi nhô lên, giống như một cô gái mới vừa phát dục, bộ ngực nhỏ vì nguốm xuân dược nhiễm phải một mảnh hồng phấn, đầu vú run rẩy từ dưới áo Vân Cẩm nhú lên, khao khát người đàn ông thương yêu nó.

Chân mày sắc bén lạnh lùng của Trang Phụng Hạc không vì cảnh "xuân" trước mắt mà gợn sóng, nhưng những ngón tay của hắn phối hợp bóp lấy núm vú xinh đẹp của Vân Cẩm bắt đầu chơi đùa với chúng. Núm vú bị bàn tay người đàn ông cách đôi găng tay kẹp đầu vú ở giữa kẽ tay xoa nắn, Vân Cẩm ngẩng cổ lên, phát ra tiếng thở dốc sung sướng, bướm nhỏ tư mật giữa hai đùi càng co rút nhanh hơn, nước dâm không ngừng túa ra bên ngoài.

"Ưm...nữa đi, khó chịu..." Vân Cẩm quả nhiên không thèm quan tâm, giọng nói trong trẻo ướt át như nước chảy chạm đá, lúc này lại mang theo chút quấn quýt si mê cùng ngọt ngào, dụ dỗ người đàn ông trước mặt bằng mọi giá.

Đốc quân tư lệnh nhìn thấy thần sắc này của nam đào, đôi mắt chìm xuống như chim ưng, phát ra một tiếng không biết là giễu cợt hay là chỉ cười, rút ​​ngón tay lại, nói: "Tự cởi đồ ra."

Vân Cẩm hít một hơi, hai má đỏ bừng vì cáu, tuy mang tiếng là đào kép, nhưng xưa nay bị người ta nâng trong lòng bàn tay, chưa từng ở trước mặt cởi đồ như đĩ điếm.

Hai mắt nam đào ứa nước, chăm chú nhìn vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn đến gần như vô tình của tư lệnh, rốt cục vẫn là tay run run đi cởi quần áo.

Âu phục rơi xuống đất, thân thể song tính khác biệt của Vân Cẩm triệt để lõa lồ trước mắt người đàn ông, thân thể trắng nõn ngon miệng như một con cá sắp bị làm thịt, tầm mắt Trang Phụng Hạc lướt qua từng tấc từng tấc da thịt, như có một luồng điện chạy qua để lại cảm giác tê dại, thậm chí nơi riêng tư chảy đầy nước dâm của cậu đều bị thu vào trong đáy mắt. Lúc này Vân Cẩm đã bắt đầu hối hận, trèo lên người người đàn ông này rốt cuộc có phải là việc tốt không vậy.

Cởi đồ rồi, không thể mặc lên lại...

🍳Hết chương 1🍳

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro