Chương 2: Ta muốn cho ngươi biết quyết tâm của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiên thị là tập đoàn đầu tư lớn nhất thành phố, không chỉ là lớn nhất mà còn là đứng đầu trong thị trường. Tiên Thiên Vũ mới nhậm chức phó tổng giám đốc, tương lai chính là tổng giám đốc, trẻ tuổi lại tài giỏi đẹp trai mà vẫn độc thân, trong công ty chỉ cần cô nàng nào là người chưa kết hôn đều muốn được làm người yêu y, hai ba ngày sẽ có người ở nơi y đi tới chế ra đủ loại không hẹn mà gặp, hoặc sáng hoặc tối nói muốn giới thiệu đối tượng cho y.

Dẫu sao cũng đã hai mươi lăm, chưa từng có bất kỳ nữ nhân nào xuất hiện bên người, thậm chí ngay cả một chút xì căng đan cũng không có, giữ mình trong sạch như thế, trọng yếu hơn là y bề ngoài anh tuấn bất phàm, giống như vương tư trong truyện cổ tích, vừa có tiền vừa có thế, càng khiến cho rất nhiều cô gái người trước ngã xuống, người sau tiến lên, chạy theo như vịt.

Cho dù như vậy Tiên Thiên Vũ đều không cảm thấy gì. Y không thường ra khỏi cửa, mà đi ra ngoài thì cũng dẫn theo bảo tiêu, người bình thường không thể tiếp cận được, vài nữ nhân có động cơ kông trong sạch kia liền không cần phải nói.

Có thể làm y không nghĩ tới là, Trình Vi Ức biết rõ tâm ý y cư nhiên tự mình mang theo một nữ nhân tới gặp y.

Doãn Nhã Di là thiên kim của tổng tài Doãn thị, mới vừa tròn mười tám tuổi, bề ngoài rất xinh đẹp, lại am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, rất xứng đôi với Tiên Thiên Vũ, có thể thử tiếp xúc.

Khi Trình Vi Ức nói này lời, Tiên Thiên Vũ tức giận đến đánh đổ ly cà phê trong tay. Nhưng làm vậy cũng đâu ích gì, Trình Vi Ức vẫn dẫn Doãn Nhã Di vào văn phòng.

Doãn Nhã Di mặc áo đầm màu trắng, mái tóc dài được búi giống như công chúa, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn, chính là hoa dạng niên hoa1, tựa như tiên tử vậy.

|1: Hoa dạng niên hoa (花样年华): Quãng đời như đóa hoa, ẩn dụ chỉ tuổi thanh xuân lúc đôi mươi của đời người.|

Cô vừa vào cửa liền nhìn thấy một bạch phát nam tử ngồi trên sofa, dáng người thon dài, ngũ quan tinh xảo. Một đôi mắt mảnh dài hơi híp, bờ môi đạm bạc mím chặt, đầy mặt tức giận.

Doãn Nhã Di đưa mắt nhìn Trình Vi Ức đứng bên, mỉm cười đi qua, "Xin chào Tiên phó tổng, tôi là Doãn Nhã Di của Doãn thị, thật hân hạnh vì được gặp ngài."

Tiên Thiên Vũ hơi hơi nhíu mi, mở mắt ra nhìn cô gái đối diện, khóe môi giương lên, lộ ra cười nhẹ, "Xin chào, mời ngồi."

Doãn Nhã Di nói cảm ơn, ngồi xuống trước mặt Tiên Thiên Vũ. Trình Vi Ức bưng tách cà phê lên rồi lui ra ngoài. Văn phòng lập tức chỉ còn lại hai người, nhất thời trở nên trầm mặc, bầu không khí như đông lại.

Phòng thư kí chỉ cách một cánh cửa. Trình Vi Ức ngồi ở trên ghế, sắc mặt trầm tĩnh, hai tay gõ bàn phím, phát ra tiếng 'tách tách' nho nhỏ. Doãn Nhã Di rất nhanh đi ra khỏi văn phòng, mặt mang mỉm cười, nhìn thấy Trình Vi Ức còn phất tay nói lời tạm biệt, cước bộ nhẹ nhàng mau chóng rời đi.

Trình Vi Ức nhìn bóng dáng nữ nhân rời đi, quay đầu nhìn cửa văn phòng đóng chặt, tự dưng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, Tiên Thiên Vũ gọi hắn đi vào mang tách cà phê ra.

Tiên Thiên Vũ vẫn là ngồi ở vị trí vừa rồi, nhưng trên ly cà phê trước mặt lại có một dấu son môi, cùng màu với son môi Doãn Nhã Di đang dùng. Mà tách cà phê của Doãn Nhã Di lại chưa từng được động tới.

Tiên Thiên Vũ nhìn Trình Vi Ức mặt không biểu tình đem ly cà phê mang đi, mở miệng nói: "Trình thư ký, tôi quyết định kết giao cùng Doãn tiểu thư, sau này các cuộc xem mắt khác cứ từ chối hết đi."

Trình Vi Ức cước bộ hơi dừng, chậm rãi mở miệng, "Tôi biết."

Y còn nói thêm: "Vừa lúc hôm nay cuối tuần, hợp đồng cũng ký xong. Doãn tiểu thư hẹn tôi đi xem phim cùng, buổi chiều anh không bận việc gì chứ?"

"Không có."

"Vậy thì tốt, anh đưa tôi đi."

Tiên Thiên Vũ cường thế truyền lệnh, thấy Trình Vi Ức nghe lời gật đầu, sau đó mở cửa đi ra, y hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống dưới, cao ốc mọc như rừng, trời xanh mây trắng.

Trình Vi Ức, tôi muốn cho anh biết quyết tâm của tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro