1. Yêu...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm tình thiếu lữ trước khi đọc.
Chuyện là dạo này tôi có máu viết thịt văn nên nội dung nó cứ tuôn là tôi cứ viết, viết đến đâu hay đến đó thành thử tôi chưa kịp sửa lỗi và chau chuốt văn hoa gì ráo. Bà con thấy lỗi thì cứ bắt như thường hen. Sau đợt cảm hứng này tôi sẽ dành thời gian để xem xét sửa chữa.
Riết tui thấy tui viết truyện theo mùa các bà ơi! Hoi hông dài dòng nữa. Đọc nha!

*****

Ở một giai đoạn nào đó trong cuộc đời con người ta bỗng nhiên lao vào trong những cuộc tình đầy nhục dục.
Ham muốn xác thịt như một thứ tình yêu vĩnh cửu trong khoảng khắc ấy, chỉ có cái đau khi bị nhồi đầy, hay khi bị kẹp chặt và chỉ có cái khoái cảm khi cùng nhau lên “thiên đường” mới là chân thật.
Tôi ở cái tuổi ba mươi lăm, nhẽ ra đây phải là lúc yên bề gia thất. Có một gia đình nhỏ sống ngày qua ngày với một đường thẳng “nhà – công ty” nhưng rồi đây lại là khoảnh khắc tôi chọn lao vào thứ tình cảm cấm kị nhất.
Em đến với tôi vào một đêm mưa tháng bảy.
Chúng tôi đến với nhau như hai cá thể độc lập không bị hề ràng buộc bởi bất cứ sinh vật mang giới tính nữ nào.
Điều duy nhất để bắt bẻ trong mối quan hệ này là tôi hơn em mười lăm tuổi.
Em hai mươi, mơn mởn xanh tươi. Vừa chia tay mối tình đầu, chán đời tìm người an ủi tâm hồn tan vỡ ấy một đêm.
Tôi ba mươi lăm, không già nhưng cũng không còn tràn trề thứ cảm giác trẻ trung nữa. Chảy tràn trong thân thể là một dòng máu đã đen hơn nửa vì hơn mười năm lăn lộn ngoài xã hội, đen tối. Vừa ly dị vợ sau hơnnăm năm dằn vặt nhau, là cha của một cặp sinh đôi.
Đêm đầu tiên đó, em là người chủ động.
Cái dáng vẻ khỏe đẹp đó, cơ thể chảy tràn nhựa sống, dẻo dai, cơ bắp chắc khỏe cứ thế mà leo lên người tôi uốn éo, dụ dỗ.
“Em thích cưỡi ngựa! Chú không ngại hen?”
Tôi vẫn luôn buồn cười với cái xưng hô chả theo thể thống gì của em, em xưng “em” gọi tôi là “chú”. Tôi thích kiểu gọi “anh – em” hơn, cũng chẳng vì lý do gì ghê gớm chỉ là tôi sợ già. Cái khoảng cách tuổi tác đó có thể khiến tôi bỏ lại em một mình trên cõi đời này bất cứ lúc nào. Tôi muốn chết sau em, dù là một ngày cũng được. Bởi nếu quăn em một mình trên cái trần đời này dù chỉ một ngày thôi tôi cũng không tài nào yên tâm nỗi. Chả biết tôi vừa ngủm củ tỏi, em có lại chạy đi kím một anh Tây chuối bự hay không nữa.
Cái tình của em thì dám lắm!
Em đẹp mà cũng dâm. Thật ra vì em đẹp nên em mới dám dâm cỡ đó, lúc em tự cầm cái của tôi nhồi vào lỗ của mình... khoảnh khắc đó như đâm sâu vào tim tôi. Cho đến ngày xuống mồ có khi tôi cũng không tài nào quên cho được.
Em nhấp cái mông tròn lẳng của mình lên xuống. Lỗ nhỏ như cái miệng không ngừng ăn cây xúc xích to bự, đầy mỹ vị.
Lượt đầu tôi để em tự chơi, em cũng vui vẻ tự mình nhấp nhổm để tìm khoái cảm cho cả hai. Được tầm mười phút thì người hai đứa đã đẫm mồ hôi. Lỗ nhỏ của em như bị mở van mà không ngừng chảy nước, trơn mềm, ấm nóng.
“Chú bị yếu hả...hư...sao không động?...nnn...Em mệt quá...a!”
Tôi nghe em vừa rên vừa oán thì buồn cười, nhưng rồi thương em tôi đè em ra mà dọng. Ừ là dọng như kiểu cầm trái dưa leo dọng vô mỏ người ta vậy, đầy bạo lực.
“Á! Đau... c...chú... nhẹ...!”
“Em nói tôi yếu, tôi cho em biết như nào mới là yếu! Hừ!”
Tôi điên cuồng như đóng đinh mà đóng chim lớn vào hang động nhỏ hẹp của em. Tiếng em rên rỉ cứ vang vọng bên tai, dưới lòng bàn tay là xúc cảm mềm mại của làn da em.
Đêm đó, hai đứa quần nhau đến gần sáng. Lúc em bắn không ra gì nữa mà khóc lóc xin tôi tha, tôi mới thọc cú cuối bắn hết mấy bạn giống khỏe khoắn của mình vào trong bụng em.
“ Em mang thai mất! Á!”
Em hét lên một tiếng rồi ngất lịm. Cuộc tình một đêm kết thúc, đầy thỏa mãn.
Nhưng đời như nối dây tơ hồng cho chúng tôi rồi, hai tuần sau cái đêm ngọt ngào đó tôi gặp lại em. Gặp lại em với tư cách là một giáo viên.
Em học năm ba đại học khoa Đông Phương học, chuyên ngành Nhật Bản. Tôi từng là đàn anh trên em mấy khóa, lúc trước tốt nghiệp tôi đi làm ngay vì công ty Nhật tuyển nhân sự thì trả lắm tiền hơn cái nghề giáo mỗi tháng còm cõi vài đồng. Nhưng năm nay tôi quyết về lại trường cũng vì hai đứa con nhỏ. Để có nhiều thời gian cho chúng nên tôi về trường làm giáo viên.
Mấy năm trời đi làm, tôi vẫn tranh thủ học thêm bổ túc thêm nghiệp vụ sư phạm nên cũng dễ dàng được nhận. Với cả ngoài cái bằng tiếng Nhật N1 ra tôi còn có kinh nghiệm 3 năm sống tại Nhật (vì trước đó được công ty cho đi tu nghiệp).
Em trở thành sinh viên của tôi ngay ngày đầu tiên tôi đi dạy. Em lúc đó trợn mắt nhìn tôi trân trối. Cả tiết học em cứ nhìn tôi đăm đăm, tôi cũng thường liếc nhìn em. Em hôm nay khác với đêm đó, áo sơ mi bên trong bên ngoài là một cái áo len màu đỏ rượu. Mặt quần tây bó chân màu đen truyền thống. Em mới sạch sẽ và cấm dục làm sao?
Với môn học là ngôn ngữ thì thời gian trôi cũng khá nhanh. Sau khi kết thúc hai tiết đầu tiên tôi thả cho cả lớp ra chơi, dọn dẹp dụng cụ một chút rồi xách điện thoại ra khỏi phòng. Trước khi đi tôi liếc về chỗ em đang ngồi, không nhìn thì thôi một khi ngó qua là cứ thấy em hai mắt trợn ngược ngó tôi đăm đăm. Chúng tôi nhìn nhau cỡ chừng chưa đến năm giây rồi tôi quay đầu đi thẳng, nhưng trước khi quay đầu tôi thấy em đứng dậy khỏi chỗ.
Tôi ra khỏi phòng, cơn gió cuối thu ùa tới hất bay vài sợi tóc ngắn của tôi. Áo khoát mỏng màu ghi cũng phất lên đôi chút. Cơn gió mang theo cái se lạnh thẩm thấu qua từng lỗ chân lông.
Tôi thả bước chầm chậm về phía cổng trường tìm một quán cà phê cóc ngồi nghỉ ngơi.
Tầm một hai phút gì đó em đuổi theo kịp bước chân tôi. Em chỉ đuổi kịp rồi im lặng đi bên cạnh tôi. Cả hai cứ thế bình yên đi cạnh nhau, cảm thụ cái se se ngày cuối thu. Gần đến cổng tôi quay đầu sang nhìn em, lần thứ hai nhìn lại khuôn mặt ấy tôi vẫn chỉ biết miêu tả bằng chữ đẹp. Em đẹp quá!
Hàng lông mi hơi rủ theo đôi mắt em đang nhìn đường, tạo thành một cái bóng mờ mờ dưới đôi mắt. Sóng mũi cao cao thon thon nhìn đáng yêu vô ngần và làn môi mỏng hồng nhuận, đôi môi bong bóng tựa như lúc nào cũng có một lớp nước đọng trên đó nhìn chỉ muốn liếm đi.
Em biết tôi nhìn em nên cũng ngước đầu nhìn lại. Đôi môi lúc này cũng nhếch sang hai bên tạo thành một nụ cười tươi tắn lộ ra hai hạt gạo đáng yêu.
Em vẫn còn trẻ!
“Ba năm học lần đầu tiên em được học thầy đẹp trai vầy đó! Mấy đứa con gái lớp em thích thầy lắm. Đứa nào cũng đòi đóng phim ngôn tình với thầy... hihi... mà thầy lỡ đóng GV với em cha nó rồi, không biết tụi nó mà biết thì sao ta.”
Trong lòng tôi lúc chỉ muốn gào lên là em nói đi. Nói cho cả thế giới biết đi. Để em khỏi bị ai nhòm ngó nữa. Nhưng cuối cùng chỉ làm cái mặt cứng đờ nói với em.
“Đừng có nói lung tung!”
Em dòm tôi, hai con mắt tròn lẳng như hai viên bi ve. Ánh mắt đầy ý trêu đùa.
“Đêm đó chú bạo quá trời, vậy mà sợ người ta biết hở?”
Tôi là cái thằng cha trên giường một kiểu dưới giường một kiểu đó em ơi. Em không biết ư? Nhưng mà làm sao em có thể biết được chứ.
“Tôi còn phải kiếm cơm.”
Em bỗng dưng thở dài thường thược, giọng buồn buồn.
“Hồi nãy thấy thầy còn nghĩ trời ơi tụi mình có duyên rồi. Tính gặp thầy rủ thầy chơi trò bạn tình lâu dài. Ai nghĩ thầy cứng nhắc vậy... thôi em đi tìm người khác!”
Nói rồi em tính xoay người bỏ đi. Tôi chưa kịp suy nghĩ đã vươn tay kéo em xoay lại.
Đầu tôi lúc đó chỉ toàn hiện lên hình ảnh em trần truồng nằm dưới thân tôi hôm bữa. Rồi lại nghĩ đến cái người trên thân em không phải là tôi, máu tôi như sôi lên.
“Chỉ cần em không nói lung tung, tôi rất vui lòng chơi cùng em.”
Em cười rộ lên, hàm răng trắng phau đôi mắt khẽ híp lại, giọng cười vui vẻ nhè nhẹ vang lên. Tôi nhìn em như vậy chỉ muốn đè em ra hiếp ngay tại chỗ. Em mới dễ thương làm sao.
Sau đó hai chúng tôi không nói thêm gì chỉ tiếp tục cùng đi bên nhau ra chỗ bán nước.
“Em chưa ăn sáng nữa thầy ơi...”
Lúc tôi chờ người ta làm cà phê thì nghe em than thở bên cạnh. Tôi cũng không nói gì chỉ kêu cô chủ làm thêm ly sữa nóng. Sau khi nhận đồ uống tôi đẩy sữa sang cho em, rồi đi về  phía tủ bánh mì bên cạnh. Em vui vẻ chạy theo sau tôi.
“Em thích ăn bánh mì thịt nướng không ớt, không đồ chua đó thầy!”
Trời ơi ai cho em cái quyền sai khiến tôi như vậy?  Não tôi nghĩ vậy mà tay chân thì lại đi mua đồ ăn cho em, miệng còn vô thức dặn theo ý em nữa. Em không khác gì mấy con hồ ly tinh trong phim dụ dỗ đàn ông hết trơn. Nhưng mà sao tim tôi cứ không ngừng đập vì em?
*
Tôi và vợ quen nhau từ hồi đại học. Hồi đó tôi không biết mình là đàn ông cong, nếu biết tôi cũng không cướp đi cái tuổi xuân tươi đẹp của cổ rồi vùi cổ trong một cuộc hôn nhân đầy đau đớn như thế.
Cô ấy không đẹp, nhà không giàu, người cũng không quá giỏi giang trong xã hội nhưng là một người con gái dịu dàng. Rồi khi cưới nhau thì cổ là một người vợ dịu dàng đảm đang, một người mẹ tốt. Hồi quen nhau ở đại học bạn bè ai cũng bảo tôi với cổ chả có gì giống một cặp hết. Tôi là kiểu “soái ca” theo cách mấy cô bé bây giờ hay gọi ấy, chả phải tôi tự tin mà bạn bè nó nói thế. Bọn nó cứ bảo tôi là bạch mã hoàng tử tới cứu cô bé lọ lem là cổ.
Mà sự thật tôi là quỷ hút máu trong cuộc đời cổ mới đúng. Hút đi thời gian và tình cảm đáng quý trọng của cổ. Vì đơn giản tôi là một tên gay.
Thật ra tôi vẫn nghĩ mình là Bi mới đúng vì nếu tôi không cương được với phụ nữ thì hai nhóc tì nhà tôi chui từ đâu ra?
Quen từ những năm hai mươi xanh tươi mơn mởn đến ba mươi chín chắn trưởng thành thì kết hôn. Mười năm cứ ngỡ sẽ bên nhau trọn đời ấy vậy mà lấy nhau chưa được năm năm thì ly hôn.
Năm năm ấy tôi nhận ra dù chỉ là một người phụ nữ bình thường ở mọi mặt đi chăng nữa cô ấy vẫn là một người mạnh mẽ. Mạnh mẽ hơn bất cứ ai và cũng bao dung hơn bất cứ ai.
Tôi biết mình gay là sau khi cưới nhau được một năm, hơn mười năm quen nhau tôi không chạm qua cô ấy một lần cả hai đều mang tư tưởng bảo thủ là chờ sau khi kết hôn nên lúc đó cũng không rõ làm được tính hướng của mình, đó xem như tư tưởng sai lầm của cả hai. Mà cũng lạ tôi là đàn ông vậy mà như thằng bị lãnh cảm khôngbao giờ đòi hỏi gì vậy mà cả cô ấy và tôi đều không thấy kì lạ.
Chỉ có sau khi kết hôn mới thấy bản thân có vẻ lãnh cảm với chuyện chăn gối nhưng cả hai chúng tôi quá bận rộn để sinh hoạt một cách đều đặn nên cũng không gặp trở ngại gì. Nhưng tôi lại gặp người đó, một người đàn ông hơn tôi một tuổi. Anh là người tài giỏi và cũng biết rõ mình là gay, ngay ngày đầu tiên chuyển đến công ty tôi anh đã ngay lập tức tấn công tôi.
“Em là gay!”
Câu đầu tiên anh nói với tôi. Tôi mém phun hết ngụm cà phê hòa tan trong miệng ra ngoài. Anh là kiểu nhìn bình thường thì cũng không có gì đặc biệt nhưng cười lên một cái sẽ khiến lòng người ta liêu xiêu như bị chích thuốc. Theo giang hồ hay gọi là nụ cười tỏa nắng.
“Em mà gay thì con em là con ông hàng xóm hả anh?”
Tôi cười cười nói với anh, trong đầu tôi toàn nghĩ thằng cha này thần kinh rối loạn mẹ rồi.
Anh nhíu hai đầu lông mày tỏ vẻ không tin lắm. Tay vuốt cằm như thể đang bày mưu tính kế âm mưu bẻ cong tôi vậy.
“Vậy em là thằng khốn rồi!”
Lại cái giọng khẳng định như cái lúc anh nói tôi là gay. Tôi bắt đầu bực mình, lòng nghĩ ông nghĩ ông gay thì đàn ông trên cả cái hành tinh này phải gay theo ông hả? Mà mặt ngoài thì vẫn bình tĩnh nhìn anh tỏ ý không thích đề tài anh đang nói.
“Em giận anh vẫn phải nói. Em gay 100% đó, có biết cái gì là gay radar không? Chỉ cần là đồng loại với anh nhìn một phát là anh biết ngay. Em có biểu hiện kiểu không mặn mà chuyện chăn gối với vợ không?”
Thiệt nếu không phải ông này làm lớn hơn tôi hai cấp thì tui muốn tán thẳng vô mặt ổng một cái cho bỏ ghét, mẹ nó gặp nhau lần đầu tiên mà đào chuyện riêng tư nhà người ta ra nói như chuyện đi chợ mua gì vậy.
“Anh không thấy chuyện hơi quá đáng rồi à? Cứ cho là em gay thì giờ em có vợ và sắp làm cha rồi. Em sẽ yêu thương gia đình mình. Mong anh tôn trọng riêng tư cấp dưới của mình một chút.”
Tôi nói rồi cầm cốc cà phê bỏ về phòng làm việc. Anh còn rán với theo một câu.
“Đừng hành hạ nhau nếu không thấy hạnh phúc. Sớm hiểu rõ chính mình rồi giải thoát cho nhau đi.”
Lúc đó tôi không hề nghĩ anh ta phán là chuẩn. Trong tâm tôi lúc đó tôi là thẳng, không thể nào ba mươi năm qua tôi thẳng đuột lại vì một câu của ông sếp mới có bệnh thần kinh mà cong được.
Sau cái cuộc nói chuyện đó thì ông sếp của tôi như kiểu trở về hệ thống suy nghĩ của người bình thường, chắc radar bắt được sóng của người trái đất rồi. Anh chẳng còn nhắc chuyện hôm đó nữa. Nhưng mà ông bà mình dạy thì cấm có sai, bình yên trước cơn bão.
Đêm hai mươi ba Tết cúng ông công ông Táo. Tôi xảy ra quan hệ với anh chàng giám đốc mà kêu tôi gay đó.
“Em đè anh ra chịch cho đã bây giờ hối hận thì muộn mẹ rồi. Mà anh đã kêu em gay mà em không tin, giờ chịch trai mới tìm được cảm giác đúng không?”
Tôi say! Lúc đó tôi chỉ muốn gào lên vậy nhưng tôi biết không chỉ có nhiêu đó. Tôi say nhưng vẫn phân biệt được nam nữ nên chuyện này tính ra là hết sáu bảy mươi phần trăm là tôi ưng thuận rồi.
“Giờ anh muốn gì?”
“Anh thì bình thường, bạn giường anh không thiếu... nè nè đừng có dòm anh kiểu thằng chuyên đi truyền bệnh chớ. Bạn anh sạch, anh khám bệnh sáu tháng một lần vừa khám hồi đầu tháng này hoàn toàn khỏe mạnh nhá. Nói chung thì em thích thì phát triển tiếp không thì coi như tình một đêm. Sao cho em chọn?”
Tôi nhìn anh hồi lâu, đôi mắt anh mang theo ý cười và chút thương hại. Cũng đúng có thằng đàn ông nào cứ khăng khăng mình thẳng mà gặp đàn ông là thẳng?
“Tôi nói rồi, dù cho tôi gay tôi cũng đã có vợ và con. Tôi sẽ yêu thương họ, không bao giờ tôi phá hoại hạnh phúc gia đình mình.”
Nói rồi tôi mặc đồ ra về.
Mấy ngày nghỉ Tết hồn tôi như trên mây. Vợ tôi cũng hay hỏi han xem tôi có chuyện gì. Giá mà tôi còn ở những năm tháng độc thân có khi tôi đã không dằn vặt thế này. Nhưng liệu lúc đó biết mình như vậy tôi có vì áp lực gia đình và xã hội mà vẫn không buông tha người con gái này?
Hai năm sau đó tôi vẫn không dứt ra được khỏi mối quan hệ với người kia. Tôi gần như tìm được đại lục mới, tôi thích cái cảm giác được chinh phục một người đàn ông khác, tôi thích đè một người đàn ông như mình ra mà đâm chọc, khiến cho người ta la khóc vì khoái cảm và đau đớn.
Tôi sống trong mặc cảm ngoại tình. Suốt một năm đầu tôi gần như trở nên im lặng và hay cáu bẳn bởi vì cái cảm giác tội lỗi đó. Nhưng rồi như có cảm giác an toàn khi chẳng ai nghi ngờ gì mối quan hệ của hai thằng đàn ông tôi bắt đầu chìm đắm vào vũng sình mang tên ngoại tình.
Người đạp cho tôi tỉnh không phải vợ, không phải gia đình hay bạn bè mà chính là anh bạn tình đó.
“Em tính lừa mình dối người đến bao giờ?”
Tôi nhìn anh tỏ vẻ không vui. Chúng tôi bên nhau gần như luôn tránh né đề tài nhạy cảm là gia đình tôi.
“Không phải như thế này cũng được sao?”
Anh cầm điếu thuốc hít một hơi, đôi môi màu hồng hơi ngả tím khẽ thổi ra một làn khói mờ trắng. Trong cái không gian đen đặc của căn chung cư của anh, anh tựa như một cái bóng không tài nào nắm bắt được.
“Cmn! Tốt khỉ. Anh nói cho em biết anh trước giờ làm gì cũng đường đường chính chính nếu em thấy không bỏ được thì quay lại làm chồng làm cha tốt đi chứ đừng làm cái trò khốn nạn như ngoại tình với anh nữa.”
Tôi bắt đầu nóng đầu gào lên với anh.
“Mẹ nó, ai? Ai đem tôi kéo vào cái vũng sình này? Sao cái lúc lần thứ hai anh dụ dỗ tôi lên giường anh không có cái suy nghĩ này đi? Sao lúc đó anh không tát một cái vô mặt cho tôi tỉnh lại, đẩy tôi ra khỏi đó trước khi lún quá sâu? Giờ tôi chết cmn ngộp rồi thì anh lại tỏ vẻ như mình là người tốt đi khuyên nhủ tôi!”
“Em bình tĩnh đi!”
“Tôi có gì nói sai hả?”
“Anh chỉ muốn tốt cho...”
“CÂM ĐI! Anh đừng có giở giọng ra là đạo đức giả nữa, anh  mẹ nó dụ dỗ chồng người ta thì tốt gì? Anh ngủ với tôi hôm nay ngày mai đã đi đè thằng khác ra chịch thì cmn có quyền gì nói tôi?”
“Ờ đó thằng này ích kỷ rồi sao? Mẹ thằng này trước giờ làm top cho cậu chịch gần hai năm rồi bây giờ muốn được cái danh phận không được à? Mẹ nó làm gay thì cứ mạnh dạn công khai có cái con mẹ gì nhục đâu mà giấu? Cậu nghĩ giấu diếm thêm được bao lâu? Hay là chờ tới lúc đéo chịch nhau được nữa thì quay về có vợ có con chăm sóc cho. Đéo nhé! Cuộc đời này đéo phải mơ, tỉnh lại đi. Chả biết ngày mai hay ngày mốt vợ cậu biết đâu. Tới đó sáng mắt ra. Cứ ra đường kím một thằng nào nó chịu cho mày chọc nó xong còn bắt nó ngó mày về hạnh phúc với vợ con coi nó chịu không? Mẹ, thằng này hết chịu được rồi. Cút mẹ đi. Chia tay!”
“Tôi với anh không phải người yêu nên không cần nói chia tay. Chúng ta xong, hết chuyện!”
Tôi nói rồi bỏ đi. Thật ra anh nói đúng hết. Tôi là một thằng khốn nạn. Cả hai chúng tôi đều là thằng khốn hãm hại đời nhau, cũng như hãm hại đời một người phụ nữ.
Tôi lê cái thân tàn về nhà, thấy cảnh cổ chăm con mà lòng đau như có ngàn cây kim không ngừng đâm vào tim. Tôi xấu xa như thế vì sao cô ấy không oán hờn gì tôi? Chỉ cần cổ chửi rủa tôi một câu thôi cũng được... vì sao? Cổ tốt như vậy mà! Vì sao? Vì sao tôi lại chỉ yêu được đàn ông?
Sau đó là cả một hành trình tôi come out. Đầu tiên là người vợ đã hy sinh quá nhiều vì tôi. Mà buồn cười nhất là cổ còn quay sang an ủi tôi nữa, người đau khổ nhất rõ ràng là cổ.
Sau khi ly hôn cổ quyết tâm đi Nhật định cư, cổ để con lại cho tôi không phải vì không muốn chăm con mà cổ lo cho tương lai sau này của tôi sợ tôi không có người chăm sóc lúc về già. Đến cuối cùng cô ấy là người phụ nữ mà cả đời này tôi yêu một cách không trọn vẹn.
“Em nhận ra mười bốn năm qua tụi mình ngộ nhận tất cả. Vì quá thân quen mà lầm tưởng là yêu. Ngay từ lúc bắt đầu không chỉ riêng anh không yêu em, mà chính em đã không hề nhận ra con tim mình chưa rung động. Tụi mình không là của nhau, nên anh đừng đau khổ nữa, em không trách anh đâu chính bản thân em cũng có lỗi. Chăm sóc cho hai đứa nhỏ và bản thân thật tốt... em... chúc anh tìm được hạnh phúc thật sự của mình! Xin anh đừng sa ngã...”
Đó là lời tạm biệt của cô ấy, một người con gái bị tôi giam cầm hết tuổi xuân và ra đi với một tấm lòng vị tha hết thảy.
*
Dù đã có lời dăn của vợ cũ nhưng tôi lại lần nữa sa ngã. Mà lần này là vào cái gọi là tình yêu. Cuối cùng tôi cũng hiểu năm đó tôi và vợ sai lầm đến thế nào.
Khi yêu trong mắt con người ta chỉ có đối phương. Dù người đó có xấu xa đến mức nào, dù người đó không hề yêu bạn thì trái tim bạn vẫn không ngừng rung lên mỗi khi nghĩ về họ.
Cuối tuần tôi mang hai nhóc con về gửi nhà bà nội. Bản thân thì chạy đi đón người tình về nhà riêng hưởng thụ thế giới hai người.
Hôm nay em vẫn ăn mặc kiểu thư sinh như lúc đi học. Khác với cái kiểu bad boy lúc đi bar (nơi lần đầu hai chúng tôi gặp nhau), trong cuộc sống thường nhật em như cậu hoàng tử bé được mọi người yêu thương và quý mến.
“ Chú ở một mình à?”
Ngay khi bước vào căn hộ của tôi em nhìn hết một vòng sau đó quay sang tôi hỏi. Tôi lắc đầu tỏ ý không phải.
“Tôi sống với hai con!”
Tôi không tín giấu em bất cứ điều gì. Ngay từ cái đêm đầu tiên hai chúng tôi gặp nhau, dường như đã có một thứ mầm móng nào đó được gieo xuống trong lòng tôi. Đó là tình yêu dành cho em. Tôi đã lo sợ nó chỉ là ham mê nhục dục nhất thời, nhưng kể từ lúc gặp lại em ở trường học thì tôi biết mình thật sự yêu rồi.
Vì mong muốn mối quan hệ tìn cảm lâu dài, thì việc trung thực với nhau là điều không thể thiếu.
“Chú có vợ?”
Em trợn tròn mắt, biểu cảm có vẻ hơi tức giận hỏi tôi.
“Đã ly hôn gần một năm rồi! Cổ di cư sang Nhật, con thì để lại cho tôi nuôi, hôm nay em đến nên gửi sang chỗ mẹ tôi rồi, lần sau giới thiệu bọn nhỏ cho em.”
Tôi đơn giản giải thích cho em hiểu.
“Thầy là bi hả?”
“Chắc vậy!”
Em nghe câu trả lời rồi yên lặng không nói bỏ balo xuống sofa rồi cũng ngồi phịch xuống.
Tôi thấy em im lặng một cách bất thường thì cũng lấy làm lạ. Em là kiểu người hoạt ngôn, từ ngày quen em tôi chưa thấy em dừng nói quá một phút.
“Có gì khiến em không vui à?”
Em liếc tôi, thở dài rồi trả lời.
“Đang nghĩ làm sao để phòng tránh bọn tiểu tam cướp chú đi! Thà chỉ còn trai thì còn dễ phòng đằng này thêm cả bọn con gái nữa. Thời buổi này giữ  chồng sao mà khó quá!.”
Nghe em trả lời lòng tôi như được tưới mật, ngọt ngấy đến từng tế bào. Tôi nhếch môi cười vui vẻ, tiến đến sofa rồi kéo em ngồi lên đùi mình. Tay vòng qua eo em, một tay khẽ vuốt ve phần hông, tay còn lại mon men xoa núm vú hơi nhô lên sau lớp áo sơ mi. Môi thì kề tai em thì thầm.
“Tôi thích con trai hơn, nếu không cũng đã không ly hôn. Tôi sẽ chung tình miễn em chịu bên tôi.”
Tôi nhìn lỗ tai em hồng lên sau câu nói của mình mà lòng nhộn nhạo, da em trắng mịn vì vậy rất dễ nhìn ra mỗi khi em đỏ mặt ngượng ngùng. Và hiển nhiên trên giường màu hồng đó cũng kích thích tôi rất nhiều.
“Không phải bây giờ em đang bên chú sao?”
“Tôi muốn em bên tôi cả đời. Không phải chỉ là làm tình mà còn làm nhiều chuyện khác nữa. Cùng sống bên nhau, chăm sóc con, đi du lịch như một gia đình. Tối đi ngủ người cuối cùng thấy là nhau, sáng thức giấc người đầu tiên thấy cũng là nhau. Cho tới khi tóc bạc, răng rụng, chân tay run rẫy, quên trước quên sau nhưng vẫn luôn không quên nhau. Em làm được không?”
Em nhìn tôi, mắt hơi ngấn lệ, khẽ tựa vào vai tôi giọng thều thào như chú mèo con khẽ gọi đòi cho ăn.
“Chú làm được sao?”
“Tôi không hứa chắc điều gì, bởi quy luật cuộc sống này là biến hóa vận động nhưng tôi sẽ cố gắng hết mình để ít nhất mỗi ngày em bên tôi đều là vui vẻ. Và tôi sẽ không lừa dối em, một khi tôi thay đổi tôi sẽ nói cho em nghe, sẽ không lừa dối để em phải nghi ngờ. Để mỗi ngày bên tôi em sẽ có thể được làm chính bản thân em một cách hạnh phúc nhất.”
“Em từng bị phản bội...em...”
“Tôi cũng từng phản bội vợ mình. Nhưng chính sự đỗ vỡ của cuộc hôn nhân đó và sự vị tha của vợ cũ đã thức tỉnh tôi. Tôi hiểu được rằng hạnh phúc trong tình yêu được xây dựng bằng sự chân thành và tin tưởng. Lần này tôi bên em tôi sẽ cho em tất cả chân thành mà tôi có, tôi yêu em.”
Em vùi đầu vào vai tôi càng sâu, tôi thấy vai áo mình hơi ẩm. Em vẫn còn trẻ!
“Em cũng sẽ không hứa hẹn gì. Em cũng không cần từ chú điều gì, chỉ xin chú một điều. Nhất định khi chú không còn thích em nữa, hoặc lỡ thích ai đó khác thì phải nói cho em. Em sẽ đi. Xin đừng để em nhìn chú bên ngưòi khác sau lưng em, lúc đó em sẽ giết chú rồi tự sát...”
Em ngẩng đầu khỏi vai tôi, hai mắt em đỏ hoe. Giọng khàn khàn sau khi khóc nhưng ánh mắt và ngữ điệu lại đầy vẻ nghiêm túc.
“ Em nói được làm được đó chú.”
Tôi xoa đầu em, tôi biết chắc nếu tôi mà phản bội em. Có khi em cầm dao xiêng cho tôi vài nhát thật chứ không đùa. Nhưng cứ nghĩ em phải đau khổ khi bị phản bội hay đau đớn khi tự sát là lòng tôi cứ quặn thắt. Sao tôi có thể yêu em nhanh đến vậy.
“Em thích chú.”
Tôi bất ngờ nghe em tỏ tình, lòng lại một lần nữa bị mật ngọt của em rót đầy.
“Thích cách chú giảng bài. Thích chú lạnh lùng mà vẫn rất ân cần quan tâm mọi người. Thích cả vẻ đẹp trai mỗi khi chú yên lặng hút thuốc. Nói chung là thích tất cả.”
Tôi vui vẻ, tay nhấn nhẹ gáy em sát lại hôn lên bờ môi mọng nước mà suốt tuần qua tôi vẫn thường ao ước.
Hiển nhiên sau màn tỏ tình sướt mướt thì phải đến màn nóng bỏng rồi. Tôi không chờ được đến lúc vào phòng ngủ, với lại cũng muốn thử chơi chỗ lạ nên bắt đầu lột đồ của cả hai.
Tay dùng lực kéo đứt nguyên hàng cúc áo sơ mi của em. Suốt tuần nay mỗi khi đứng lớp em, nhìn em trắng tinh tươm trong chiếc áo sơ mi là tôi mong muốn được một lần xé rách cái vẻ ngây ngô đó khiến em trở lại làm con hồ ly dâm đãng uốn éo mông đòi tôi làm.
“Sao thầy xé áo em? Áo này em mới mua hồi tuần trước đó.”
“Tôi mua cho em cái khác sau. Nhìn em mặc sơ mi suốt một tuần nay, tôi đã nghĩ xé rách áo rồi chịch em tới khóc mới thôi!”
Em vòng tay qua cổ tôi, môi hồng nở nụ cười duyên.
“Thầy chuyển chế độ thú tính rồi. Cơ mà em mê nhất lúc thầy tục tỉu thế này đó...”
Nói rồi em sáp lại trao tôi nụ hôn lưỡi cuồng nhiệt.
Hai cánh môi hồng mút môi tôi chùn chụt, lưỡi em như con rắn không xương uốn éo dụ dỗ lưỡi tôi múa bài gợi tình. Mông em trên đùi tôi không an phận cứ không ngừng ngọ nguậy, háng cả hai sát rạt nhau cọ cọ đến cương cứng.
Tay tôi trượt dọc theo thân trên lõa lồ của em, xoa khắp nơi rồi bắt đầu tập trung vào hai núm nhỏ hồng đậm trước ngực. Xoa nắn, ngắt nhéo một hồi thì em không nhịn được rời nụ hôn mà rên nhẹ. Miệng nhỏ hé mở một góc thật xinh đẹp, nước miếng sau nụ hôn kéo thành sợi chỉ nhỏ dính bên mép, môi hơi sưng, tất cả đều như quyến rũ tôi phạm tội.
Miệng tôi rãnh rỗi thì thế chỗ cho tay phải. Đầu ti bị tôi xoa ngắt lần này được tôi cho vào miệng bú. Như đứa nhỏ bú sữa mẹ tôi nút không ngừng, lưỡi lại đảo qua lại đầu ti bé nhỏ. Giọng em rên rỉ đầy thích thú.
“Thầy liếm bên kia nữa đi...”
Tôi làm ngơ vẫn cứ cắn mút núm vú bên này. Tay thì mò xuống xoa nắn bờ mông căng mẩy của em. Xoa đã thì luồn tay vào bóp nhẹ cu cậu đã cương cứng của em. Lần này em la lên một tiếng sung sướng.
“A~...”
Tôi bắt đầu xoa nắn cậu nhỏ của em. Cùng là đàn ông hiển nhiên tôi biết làm sao khiến em sướng đến tê người chỉ với tay mình.
Sau khi đầu khấc rỉ ra chút nước thì tôi cởi luôn quần em vứt xuống sàn nhà. Lúc này em chính thức lõa thể trước mặt tôi. Đôi chân dài đang quấn lấy eo tôi, mông cong ngồi trên đùi tôi, cậu nhỏ thì chỉa thẳng về phía tôi chào hỏi. Dù em chẳng làm gì chỉ cởi hết rồi ngồi yên một chỗ cũng khiến máu tôi xông lên não. Thằng nhỏ dưới háng thì cương cứng, chảy nước chỉ muốn đè em ra dùng thằng nhỏ đâm chết em.
Tôi với tay vào miệng em, em hiểu ý mà lè lưỡi liếm ba ngón tay của tôi rồi cuốn vào miếng nhỏ mà ngậm mút. Em hơi hiếp mắt, chuyên tâm mút mát ngón tay tôi như thể đang mút kem, à không giống đang mút dương vật đàn ông hơn.
“Nhìn em thèm chưa kìa, có phải đang nghĩ đến mút thằng nhỏ của tôi nên mới mút ngón tay nhiệt tình vậy đúng không? Muốn thì tôi cho em mút!”
Em liếc yêu tôi, liếc mà như đưa tình, như dụ dỗ tôi đụ em đi vậy.
Em nhả mấy ngón tay tôi ra, đứng xuống sàn, rồi quỳ gối trước chân tôi. Tay em vươn ra kéo khóa quần tôi xuống, không cởi hoàn toàn mà chỉ lôi cậu nhỏ ra. Tay vuốt ve đầy âu yếm. Em nhìn tôi, lưỡi vươn ra liếm môi một vòng rồi mới cuối đầu ngậm thằng nhỏ của tôi vào. Má nó động tác đó sexy hết biết.
Miệng em ấm áp bao thằng nhỏ của tôi đến sướng. Vừa hưởng thụ em phục vụ vừa giúp em nới lỗ nhỏ ra.
Cái dâm động đó của em mới là thứ mất hồn nhất. Em có thói quen súc ruột trước khi quan hệ, sẵn đó bôi trơn sơ qua trước nên miệng nhỏ lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng lâm trận. Nhưng em tốt như thế nên vẫn cần nâng niu, tôi dùng ba ngón tay đã được em mút ban nãy mở rộng cho em.
Vì bị dương vật của tôi chặn lại mà tiếng rên của em cũng không rõ ràng. Chỉ có vài tiếng ừ hử thoát ra khỏi miệng.
“Ưm... hưm...ư ưm...”
Trước khi tôi không chịu được nữa mà bắn trong miệng em thì tôi rút cậu nhỏ ra khỏi đó. Em lần nữa đứng dậy, vì quỳ một lúc lâu mà có hơi loạn choạng. Tôi đưa tay giữ eo em, rồi đỡ tay em để em leo lại lên người tôi. Lần này em hạ người rất từ tốn vì lỗ nhỏ sẽ ăn chim bự của tôi.
Em thích kiểu cưỡi nên tôi quyết bắt đầu đêm nay bằng tư thế này. Tôi ngồi tựa vào ghế thân trên mặc áo sơ mi đã mở hết nút khoe body tập luyện hoàn hảo. Phía dưới là quần tây đã mở bung để lộ ra dương vật to bự mà tôi luôn tự hào là không thua bọn âu mỹ. Em thì trần truồng, hai chân tách sang hai bên để hai chân tôi ở giữa, hai gối quỳ lên ghế sofa, một tay vịn vai tôi, một tay vạch lỗ nhỏ ra để tiện cho cậu nhỏ của tôi chen vào.
Lỗ nhỏ ấm áp bao lấy dương vật của tôi, cả hai cùng thở ra một hơi đầy thỏa mãn.
Tôi bắt đầu bằng những cái đưa đẩy nhẹ nhàng, dù sao chỗ đó cũng không phải sinh ra để phục vụ đàn ông vì sức khỏe của người yêu nên tôi không làm quá mạnh.
“Em chịu được mà, thầy nhanh nhanh đi!”
Em nhấp mông đòi hỏi.
“Tự em động đi.”
Vừa nói vừa vỗ mạnh vào mông em, thúc dục em tự thân vận động. Hai tay em đổi từ ôm cổ tôi sang một tay vịn lên lưng ghế, tay kia đỡ một bên mông. Bắt đầu nhún không ngừng.
“A~ ư… to quá à. Thầy có phải người châu a~ Á không vậy hả? Ư ư…”
“To thế chịch em có thích không?”
“Ư ~ ưm… thích… thích… sướng quá… thầy động… đi ư ư…”
Tôi nắm eo em bắt đầu từ dưới thúc mạnh lên. Mỗi lần đều đâm sâu vào điểm nhạy cảm nhất trong em, khiến em không nói nên lời chỉ biết rên lên sung sướng.
“Ha a a… ư ưm…”
“Chịch em mạnh như vậy có phải sướng lắm không?”
“Sướng á… vừa to vừa dài chịch em đã quá… ư~ em bị chịch chết mất á…”
Tôi thích nhất mỗi khi làm tình em sẽ không ngần ngại thể hiện ra cảm xúc của mình, luôn khiến tinh thần và thể xác tôi được thỏa mãn.
“Có muốn tôi chịch em mỗi ngày không?”
“Muốn bị chú chịch mỗi ngày a haaa… muốn bị chú chịch chảy nước ư hưm haaa muốn a~ muốn bị chịch lỏng cúc ưm mạnh ư…”
Em vặn eo, tay tự mân mê hai đầu vú để tìm thêm khoái cảm, miệng không ngừng rên rỉ tăng khoái cảm. Tôi nghe em rên mà lòng như có ngọn lửa thiêu đốt. Máu trong người như dồn hết xuống thân dưới, khoái cảm mênh mông trong cuộc tình với em.
Hai chúng tôi chìm đắm trong cuộc làm tình ấy đến tối . Em bị tôi chơi đến mệt sống mệt chết, hai chân em bủn rũn bị tôi bế đi tắm. Bị chịch đến mềm như cọng bún rồi mà em vẫn chưa chừa, vào đến phòng tắm là lại cọ mông vào cậu em của tôi không ngừng, sau khi làm thằng nhỏ của tôi tỉnh giấc thì em xoay người hôn tôi. Giữa nụ hôn nồng nàn cháy bỏng tôi nghe em thủ thỉ muốn làm tình trong nhà tắm. Được mời gọi như vậy mà còn có thể nhịn thì chẳng thằng đàn ông nào làm được, hiển nhiên tôi thuận theo ý em bắt đầu một cơn sóng tình mới. Cùng em chìm nổi trong bể tình chơi vơi…
*
Tôi đã không còn nhớ được chúng tôi bên nhau đã bao lâu rồi, chỉ ngỡ như mới gặp em hôm qua mà thôi.
Em đã tốt nghiệp đại học, vừa ra trường là chạy đi mở quán cà phê luôn. Em bảo em thích mở quán lâu rồi, em nói em không hợp dạy người ta sợ dạy hư nên không làm giảng viên như tôi được. Em cũng không thích bị người ta sai khiến này nọ nên cũng không tài nào đi làm thuê cho ai, chỉ còn cách về tự làm chủ. Em hợp với mấy cái kinh doanh nhỏ lẻ kiểu vậy, nay cũng có đồng ra đồng vô. Mới tháng trước vừa khai trương một shop thời trang dùng tên giống với quán cà phê. Theo ý em là xây dựng thương hiệu, sau này mở rộng nữa cũng dễ hơn.
Chúng tôi chuyển vào sống với nhau lúc em học năm tư. Khác hẳng lúc lên giường, em như kiểu người đàn ông của gia đình. Chăm chồng chăm con một cách chu toàn.
Tôi chưa từng nghĩ một thằng đàn ông tồi tệ như mình lại có được cuộc sống hạnh phúc như thế, em đến mang cho tôi một gia đình trọn vẹn. Cũng để tôi nhận ra nhiều điều. Cuộc sống luôn có lúc ta mắc phải sai lầm nhưng ta chỉ được tha thứ khi biết nhận ra và sửa chữa nó.
Nhưng không phải ai cũng được may mắn như tôi. Có một người vợ cũ vị tha và một người yêu hiện tại thông cảm, có lẽ kiếp trước tôi đã làm được việc tốt gì đó…







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro