chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đến gần trưa, cả khu rừng ngập tràn trong nắng nóng, khí ẩm bên dưới lớp lá rụng bị nắng hun đến bốc hơi nóng hầm hập. Trời tháng 6 nóng như đổ lửa, Bạch Thời bê một bó củi khô chạy theo chân Xà Du phía trước, ở phía sau Miêu Tiểu Bảo trên vai gánh hai bó củi lớn, trên tay lại xách thêm một bó, mồ hôi nhễ nhại.

Này là hắn giành mang cho Bạch Thời, cậu nhìn chỉ có một mẩu, lại vác bó củi lớn như thế sẽ bị đè cho bẹp mất. Miêu Tiểu Bảo cũng không nhận ra so với Bạch Thời thì hắn cũng chả to lớn hơn bao nhiêu, thành ra bước chân mỗi lúc một chậm, cách Bạch Thời mỗi bước một xa.

Bạch Thời quay đầu lại thấy Miêu Tiểu Bảo ở tận xa tít, càu nhàu một chút nhưng vẫn chạy ngược lại.

"Đã bảo để ta tự mang rồi lại còn cố giành!"

Sau đó đưa tay toan lấy lại bó củi, Miêu Tiểu Bảo biết sức của hắn cũng không trụ nổi nữa nên buông một tay ra. Miêu Tiểu Bảo vừa bỏ tay ra, Bạch Thời bị hụt lực dúi về phía trước, một tay của Miêu Tiểu Bảo vẫn còn giắt ở đó cũng bị kéo ngã theo. Cả hai sõng soài ra đất, riêng Miêu Tiểu Bảo bị hai bó củi trên lưng đè đến muốn bẹp dí.

Không biết từ lúc nào Xà Du đã xuất hiện ở đằng sau, một tay cắp nách Bạch Thời đứng dậy, tay còn lại nhấc bó -tội đồ- củi. Thấy Miêu Tiểu Bảo vẫn không đứng dậy được, y ghét bỏ ra mặt nhưng vẫn nhấc hộ một bó lên.

Miêu Tiểu Bảo run rẩy đứng lên, thấy Xà Du đã vác trên vai tận ba bó lớn không nói, mỗi tay lại xách thêm một bó mặt không mệt mỏi định quay đầu đi tiếp, tuy không thể mang giúp Bạch Thời nhưng phần của bản thân thì phải tự mang, không thể để tình địch ra oai mà hạ thấp phong độ của bản thân. Miêu Tiểu Bảo giành lại từ tay Xà Du, mặt đầy quyết tâm.

"Ta vẫn mang được"

Xà Du mặc kệ hắn phát điên cái gì, cứ thế lôi tai Bạch Thời đi tiếp.

"Tùy."

Bạch Thời thì chẳng quan tâm mấy, cậu sắp bị hun thành thỏ nướng, đã vậy còn bị ngã cho dập mặt, đất cát dính vào mồ hôi nhọ nhem hết cả, cậu muốn về hang thật nhanh để tắm rửa mát mẻ.

Thời tiết nơi đây khiến Bạch Thời thực sự muốn chửi tục. Ban ngày thì nắng nóng cháy da cháy thịt, màu da của Bạch Thời cũng bị đen đi một tông rồi. Ban đêm thì trời lại rét đến cóng xương. Tháng trước còn đỡ sang đến tháng này, ban đầu chỉ hơi se se lạnh, sau đó không có lửa sưởi ấm Bạch Thời bày tỏ bản thân chịu không nổi, củi khô xung quanh cũng đã bị nhặt sạch sẽ nên đành phải đi xa kiếm củi thôi.

Gần trở về đến hang, đột nhiên không khí trở nên ngưng trọng. Phía xa xa tiếng chim rừng thú nhỏ kêu lên kinh hãi, tiếng cành cây gẫy, tiếng lá cọ sột soạt càng lúc càng gần.

Xà Du đã nhận ra điều đó, đôi con ngươi hẹp lại gần như chỉ còn một đường thẳng, nguy hiểm nhìn về phía trước như thể ngay lập tức nếu có thứ gì xuất hiện sẽ ngay lập tức xông lên xé xác đối phương.

Miêu Tiểu Bảo cũng rơi vào trạng thái y hệt, lông đuôi dựng đứng, vất cả hai bó củi trên lưng xuống đất, cúi cúi người phát ra tiếng khè khè đe dọa như gặp phải thiên địch.

Bạch Thời có được bản năng của loài thỏ, nhận ra từ xung quanh vị trí bọn họ đứng đều đã bị vây kín lại rồi.

Bị những cây rừng to lớn che khuất, lũ sói dần xuất hiện xung quanh ba người giống như không để chừa một lối thoát nào hết. Bỗng con sói ở phía trước cúi đầu rồi lui về phía sau, Đại Lang bước ra, nhìn chằm chằm vào Bạch Thời. Lại trông thấy bàn tay của Bạch Thời đang được tên tóc trắng phía trước bao bọc, cả người y gần như che khuất Bạch Thời phía sau. Đại Lang gằn lên giận dữ lập tức ra lệnh

"Giết!"

Từ bốn phía xung quanh, hàng chục tên lao vào Xà Du và Miêu Tiểu Bảo nhưng tuyệt nhiên không động chạm hay thương tổn một chút vào Bạch Thời.

Xà Du lúc đầu còn có thể bảo toàn Bạch Thời sát bên cạnh nhưng dần dà cứ hạ gục một tên lại có tên khác lao vào tấn công. Bạch Thời bị đẩy ra cũng nhặt một thanh gỗ nhọn đầu tấn công lũ sói xung quanh.

Bỗng một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay Bạch Thời nhấc lên

"Bắt được rồi." Đại Lang vừa nói xong thì một cú đấm lao đến suýt chút nữa đã trúng phải hắn. Xà Du không biết thoát khỏi vòng vây lúc nào đã đứng ngay trước Bạch Thời và Đại Lang.

  Đại Lang tức giận, cả hai lao vào tấn công đối phương. Lũ sói thấy tên tóc trắng đã có thủ lĩnh lo nên quay hết sang tấn công Miêu Tiểu Bảo. Tiểu Bảo đáng thương ban đầu còn chống đỡ được, sau lại càng đánh càng đông đã đuối sức bị thương không ít chỗ. Máu đỏ nhỏ xuống đám lá rụng dưới chân.

Ở bên này Xà Du sức đã không bằng Đại Lang lại vừa phải đánh với lũ sói tiểu tốt rất nhanh đã khụy xuống. Đại Lang đã giương móng vuốt chuẩn bị tiễn tên này về suối vàng.

Bạch Thời muốn đến giải vây bị một tên đàn em hất ngược ra ngã xuống đau điếng. Cmn cái cơ thể chết tiệt này! Bạch Thời trong lòng không ngừng chửi rủa. Xong đưa ngược thanh gỗ nhọn hướng tới yết hầu bản thân gào lớn.

"Cmn dừng lại cho tôi!" Bạch Thời biết kết cục này là do cậu gây ra. Nên kết thúc thì vẫn nên là cậu đi.

"Buông họ ra!" Bạch Thời nhìn Đại Lang chằm chằm, chỉ mong hắn vẫn còn để ý tới lời nói của cậu. Đại Lang cùng cả đám sói đình chỉ hoạt động nhưng vẫn không buông đối phương ra.

Bạch Thời thấy vậy đành liều mạng cắn răng đâm vào sâu thêm một chút. Máu tươi đã rỉ ra, ngày càng nhiều, môi Bạch Thời trắng bệch đi vì đau đớn.

"Đừng!"

"Bạch Thời! Em bỏ xuống!"

Đại Lang khuôn mặt âm trầm, buông Xà Du ra tiến từng bước về phía Bạch Thời.

"Em vì cái gì cứ phải chống đối ta như vậy? Ta nhớ em đến phát điên kiếm tìm khắp nơi, em cùng hai con nghiệt súc này vui vẻ cười đùa sống thật tốt!"

Bạch Thời giật mình cảm thấy có chút chột dạ lùi bước về sau.

"Em nghĩ lại xem, ta đối xử với em cũng đâu tệ bạc. Vì cái gì mỗi lần gặp lại ta nếu không trốn chạy cũng là muốn tự sát?!"

"Mày câm miệng!" Xà Du vùng ra được khỏi chế ngự của lũ sói lao về phía Đại Lang. Nhất thời thế cục lại hỗn loạn như lúc nãy. Xà Du bị trúng một nhát cào, trên lồng ngực tráng kiện máu tươi tràn ra, nhưng cả hai bên vẫn lao vào nhau như không nhận ra.

  "Tôi đã nói dừng lại rồi mà!" Bạch Thời khóc nấc lên, thét lớn.

"Anh đã giết bao nhiêu người thân của tôi rồi? Bao nhiêu mạng người trong tộc tôi rồi? Giờ đến người tôi yêu cũng muốn giết nốt!  Tôi đâu có nợ nần gì anh vì cái gì tất cả anh đều muốn lấy đi hết vậy?"

Bạch Thời khụy xuống vứt luôn thanh gỗ nhỏ trên tay đi, khóc đến đỏ  bừng mặt mũi.

"Vì sao cứ phải dầy vò tôi như vậy? Tôi tại sao không thể an ổn sống mà cứ phải chạy trốn như vậy?"

"Buông tha tôi đi mà.. "

Bạch Thời đau đớn khóc rống, vết thương trên cổ vừa đông máu lại vị rách ra, tiếp tục âm ỷ chảy máu. Đại Lang đau khổ nhìn con thỏ nhỏ bé hắn yêu thương hiện tại  nhếch nhác đến đáng thương. Là tại hắn hết sao? Hắn làm sai rồi sao?

Đại Lang vất Xà Du sang một bên, tiến lại ôm lấy thân hình nhỏ gầy của cậu. Từ lần đầu gặp mặt, hắn vốn là một vị thủ lĩnh của cả đàn sói, có cả lãnh địa riêng lại dễ dàng bị con thỏ nhỏ này lấy mất đi trái tim. Khi hắn có được người trong tay, hắn muốn cậu có được tất cả những thứ tốt nhất, ở bên hắn hạnh phúc. Nhưng Bạch Thời sau bao cuộc rượt đuổi của hắn...hạnh phúc sao?

Bạch Thời trong lòng hắn run rẩy, nước mắt lăn dài ướt nhẹp khuôn mặt bé nhỏ nhem nhuốc. Tim hắn như nhũn ra. Đại Lang nâng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt ấy lên đặt nhẹ một cái hôn nơi khóe mắt.

"Xin lỗi em, chân ái. Nhưng ta không buông xuống được. Do ta ích kỉ đã khiến em khổ sở rồi."

Bạch Thời trút ra tâm sự trong lòng đã ngưng khóc, Đại Lang lại dỗ dành nhỏ nhẹ, nước mắt như nước lũ không ngừng rơi xuống, tủi thân không nói nên lời. Bạch Thời cúi thấp đầu, cố giấu dáng vẻ yếu đuối chết tiệt này đi.

"Ngoan, không khóc. Ta sai rồi."

"Bạch Thời, em nhìn ta!" Đại Lang đối diện ánh mắt Bạch Thời

"Ta chấp nhận chia sẻ, ta chấp nhận từ bỏ vị trí thủ lĩnh... em có thể một lần nữa mở lòng với ta không? Lần này nhất định sẽ được, sẽ không làm em đau lòng nữa! Tin ta được không?"

Bạch Thời ngạc nhiên mở lớn mắt, nhưng chưa kịp để cậu hoàn hồn từ đâu xuất hiện một đám sói khác lao về phía cậu tấn công.

Đại Lang hất văng tên sói đó, tức giận

"Phản rồi!?"

"Thủ lĩnh! Lần tìm kiếm này vốn dĩ anh em trong tộc đã muốn giết con thỏ này. Ngài đã lún quá sâu, hiện tại sự tồn tại của nó đã đe dọa đến sự an toàn của cả tộc sói! Chúng ta không thể để nó sống sót!"

Từ trong rừng dần xuất hiện càng thêm nhiều sói, những tên này nhìn càng nguy hiểm hơn những tên Đại Lang đem theo. Đại Lang nheo mắt nguy hiểm nhìn bọn chúng, đám sói cũng không sợ hãi tiếp tục tiến lại.

"Nếu như ngài đã lựa chọn từ bỏ tộc sói, vậy ngài cũng không thể tồn tại!" Vừa dứt lời đám sói đã lao đến tấn công, không có sự cố kỵ, chúng hung hăng tung móng vuốt sắc nhọn về phía bọn họ.

Thế trận nhất thời nguy hiểm với bọn họ, lũ sói quá đông, từ địch thủ, hiện tại Xà Du và Đại Lang lại cùng liên thủ đánh trả.

Một tên sói vồ về phía Bạch Thời, Miêu Tiểu Bảo kịp xuất hiện kéo Bạch Thời ngã sang một bên. Nguy hiểm trùng trùng nhưng lại không thể rút lui.

"Miêu Tiểu Bảo! Mang em ấy đi mau!"

__________________________________

Hey hey😋 tôi đã quay lại rồi đây.

Hello với bạn mòe lần cuối đi các cô, chap sau là ẻm nghẻo rồi🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro