chap6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau mấy ngày ở lì trong ổ nhai lá cây thì cái bụng của Bạch Thời đã kháng nghị dữ lắm rồi. Cậu đã đưa ra một quyết định to lớn. Chính là tự mình đi kiếm ăn, nhất định đâu đó trong rừng sẽ có cà rốt cho cậu.

Vậy là nhân lúc chủ nhà đi vắng, cậu lén trốn ra ngoài.

Vài ngày thân thuộc, cậu cũng biết một số chuyện về y. Y gọi là Xà Du, cái tên thật dễ nghe, đẹp như y vậy.

Nghe mấy câu được câu chăng của y, Bạch Thời đã xâu chuỗi thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Xà Du lúc sinh ra còn có tận 4 người anh chị nữa, nhưng do y là tên bé nhất, lại yếu ớt nên bao nhiêu thức ăn mẹ mang về đều vào miệng người khác, còn đến lượt y thì chỉ còn một chút bé tẹo.

Thân thể yếu ớt nên khi bị một con lửng tấn công, cả nhà dọn đi chỉ còn mỗi cậu yếu ớt không thể theo kịp đành lạc mất mẹ.

Tự lập được khoảng gần tuần thì cậu bị đám rắn xa lạ bắt nạt. Một đám loắt choắt bước đầu học kiếm ăn lại gặp một tên yếu ớt liền xông đến chèn ép.

Xà Du lúc đó tuy bé nhỏ nhưng rất hiếu thắng, quay lại tấn công chúng, nhưng sức lực yếu ớt không những không đụng được đến một chút của bọn kia còn bị cắn ngược một cái.

Y do yếu ớt nên tuyến độc chẳng phát triển bao nhiêu, nhưng đám kia to lớn như vậy, nhất định là độc muốn chết. Bach Thời nghe thôi cũng thấy thật bất bình.

Thấy y sắp chết, cả đám ưỡn ngực bò đi trong kiêu hãnh, mặc y sống dở chết dở nằm ở đó.

May sao số y mạng lớn, có một sinh viên khoa y thực đi cùng đoàn nghiên cứu tại khu rừng này, thấy một con rắn nho nhỏ còn đang hấp hối liền cứu giúp.

Nhưng Xà Du lúc đó tưởng đám rắn kia quay lại, nên lấy hết sức bình sinh mà đợp vào tay người nọ một cái thật sâu. Tuy không thể độc chết nhưng ta để ngươi đau chết!!!

Bạch Thời mới không nói cho Xà Du tên sinh viên xui xẻo bị cắn kia chính là cậu đâu. Nhìn vết sẹo nho nhỏ trên tay, cậu mỉm cười nhè nhẹ. Không ngờ ngày đó giúp y một mạng, hiện tại y giúp cậu thoát cảnh khốn cùng.

Xà Du sau khi khỏe lại thì được thả về tự nhiên. Tuy được cứu kịp thời nhưng mọi cảm giác của y đều biến mất. Thậm chí mất đi cả ánh sáng.

Khi đó y thật hận đám rắn kia, quyết định phải mạnh lên mới không bị bắt nạt. Nhưng y lại nói với Bạch Thời, sau khi mạnh lên y không còn biết mục tiêu tiếp theo là gì, vẫn cứ sống vật vờ như vậy.

Quay lại thực tại, Bạch Thời thơ thơ thẩn thẩn đi tìm cà rốt. Thật sự không hiểu đám sói đó tìm ở đâu mà nhiều như vậy. Cậu đi đã lâu vậy rồi vẫn không tìm nổi một cây. Giờ mới thấy được sự khổ cực và vất vả của người lao động mà.

Bỗng cậu dẫm vào một thứ gì đó giống như dây thừng. Bỗng bên chân đau điếng, Bạch Thời ngã ra phía sau "a" một tiếng . Như vẫn chưa hả giận con rắn quay lại cắn cậu miếng nữa rồi thong dong bò đi.

Xà Du đang ngồi hóng mát cạnh thác nước tiêu hóa bữa ăn vừa kiếm được, chợt nghe thấy tiếng rên nhẹ quen thuộc. Hàng lông mày chau lại, dựa theo âm thanh mà chạy về hướng cậu. Quay lại trạng thái hình thể là rắn để trườn nhanh hơn. Một chút đã đến nơi.

Bạch Thời nằm vật vã ở đó, mồ hôi túa ra do đau đớn, cắn chặt môi đến trắng bệch.

Từ phía xa có một con rắn lớn trườn lại thật nhanh. Khi đến gần cậu nó bắt đầu biến lớn thành một nam nhân tóc dài da trắng.

Thấy y, Bạch Thời nhất thời cảm thấy thật tủi thân, nức nở kể tội con rắn chết tiệt.

"Đau..huhu...rắn cắn..."

Bàn tay lạnh toát nắm chặt chân cậu, y cúi nhẹ người, áp môi lên vết cắn, hút nhẹ, sau đó nhổ búng máu đen ra, lặp đi lặp lại mấy lần cho đến khi máu tươi chảy ra.

Xong xuôi, y toan đứng dậy nhưng bị Bạch Thời giữ lại vạt tay áo. Cậu ngại ngùng lí nhí nói

"Còn một chỗ nữa bị cắn."

Y nhìn cậu chằm chằm, ý muốn cậu chỉ. Bạch Thời từ từ cầm lấy tay y đưa lại phía đùi mình. Mặt cậu hiện tại đã đỏ hơn cả gấc rồi. Thật ngại ngùng... nhưng cậu không muốn chết aaa!!!

Tất nhiên là tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, y lần nữa giúp cậu hút độc. Nhưng lần này vết cắn nằm ở đùi trong, lại gần với bộ phận nào đó nên nếu như không biết sẽ tưởng rằng y đang hút JJ cho cậu.

Bạch Thời bắt đầu mơ màng, nhìn y từ góc độ này thực sự rất mẹ nó... Bạch Thời thở dốc, tay vô thức đưa lên vén nhẹ mái tóc Xà Du. Y xong việc thấy cậu sờ sờ tóc mình không hiểu, ngẩng mặt lên nhìn.

Dây thần kinh của Bạch Thời phựt một cái đứt gãy, y này là phạm quy, phạm quy rồi. Đừng nhìn cậu bằng ánh mắt kiểu đó chứ. Nhiều khi Bạch Thời thậm chí quên mất y bị mù luôn.

Dẹp bỏ suy nghĩ bậy bạ ra khỏi đầu, Bạch Thời nói với y muốn về lại ổ. Xà Du không nói nhiều liền bế cậu lên, hai tay cậu không biết để đâu liền vòng qua ôm cổ y.

Quay lại cái ổ thân thuộc. Chẳng ai nói với ai câu gì, nhất thời cả hai đều trầm mặc. Nhận thấy trời sắp tối, Bạch Thời nhắc nhở , Xà Du liền đi nhóm lửa. Trước đây y không có thói quen sưởi ấm vào buổi tối. Nhưng từ khi Bạch Thời xuất hiện, biết cậu sợ lạnh nên thói quen này liền bắt đầu.

Nhìn vào ánh lửa bập bùng tanh tách. Bạch Thời thấy lòng mình cũng cuồn cuộn lên ngọn lửa xa lạ. Cảm giác ngứa ngáy lan ra cả cơ thể, địa phương khó nói cũng ngứa ngáy khó chịu.

Bất chợt bên tai cậu vang lên tiếng thở dốc từ từ dồn dập.

Bạch Thời quay ra phía Xà Du đang ngồi bên cạnh, phát hiện Xà Du vẫn nhắm nghiền mắt nhưng trên trán đã rướm mồ hôi, hô hấp dần gấp gáp.

Cậu giật mình, có phải khi nãy hút độc đã nuốt trúng máu của cậu hay không? Nhưng thật lạ, rõ ràng cậu đã thấy rất tốt rồi, môi y cũng không tím tái hay trắng bệch mà trở nên đỏ hồng, giống như máu vậy. Giống trúng độc ở chỗ nào????

Bỗng Bạch Thời nhớ ra trong quyển sách nào đó về động vật....'xà độc tính dâm'.

Nhất thời vẻ mặt của Bạch Thời trở nên phức tạp.

Hắn là rắn mà cũng có tác dụng phụ à?? Hình như cậu cũng bị dính rồi đi?

Bạch Thời nhìn Xà Du một lúc lâu, đang định nói gì đó. Thì bất chợt con ngươi mang sắc vàng ảm đạm mở ra. Trong đôi con ngươi thâm trầm là cả mảng tịch mịch nhìn chằm chằm Bạch Thời.

Cậu nuốt nước miếng, trong lòng dâng lên cảm giác không tên.

Xà Du nhìn cậu một lúc, lạnh lùng 'hừ' một tiếng

" Ta nuốt phải độc"

"Tôi biết.... vì giúp tôi giải độc nên anh mới như vậy...xin lỗi...bây giờ làm sao?"

Bạch Thời trong lời nói đầy ăn năn mà nhìn y.

"Ta không cần em hiến thân giải độc"

Bạch Thời lú luôn. Cậu mới không có ý này nha.

"Vậy anh tự xử...tôi sẽ không nhìn lén."

Nói xong cậu quay lưng về phía y, để thêm độ tin tưởng và bảo mật còn lấy cả hai tay che đi mắt mình.

"Tôi quay đi rồi...anh cứ tự nhiên"

__________________________________

Chap sau có h nha.

Mọi hiểu biết khoa học phía trên đều là bịa đặt...xin đừng sử dụng logic đời thực vào truyện...cảm ơn❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro