Cầu vồng đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi là gay! Không phải sinh ra tính hướng tôi nó đã như thế rồi, chẳng qua là do một cú sốc nặng nề đã làm tâm lý tôi thay đổi. Tuy tôi là gay, nhưng không hề đẹp, không hề cao sang quyền quý như những người khác. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Bố thất nghiệp, lúc nào cũng nhậu nhẹt. Còn mẹ suốt ngày chỉ biết chơi bài và đánh đề, chẳng bao giờ quan tâm đến cái nhà này cả. Tôi đi học về, cũng chỉ quanh quẩn ở bốn bức tường cùng một căn bếp cũ kĩ mà thôi. Tôi không được ba thương yêu hay má cưng chiều như những đứa khác.

Tôi tự nhận mình gay vì nhìn tấm gương của bố mẹ tôi đó thôi. Thời đại bây giờ, nam nữ quen nhau vì hai chữ "tình dục" hoặc "lợi dụng" hoặc là "mánh khóe". Ừ thì cũng có nhiều người không vì thế, tôi không hề vơ đũa cả nắm, nhưng mười người đã hết tám người là như thế rồi. Trong khi đó, tôi lại nhìn thấy những cặp đồng tính yêu nhau lại vô cùng thắm thiết, cho dù bị kì thị, họ vẫn mạnh mẽ vùng lên cố gắng trong cuộc sống. Họ làm việc chăm chỉ, cố gắng sống cho có ích và quan trọng hơn là luôn biết yêu thương kẻ kia. Tôi nghĩ, thực ra tình yêu thật sự chỉ có thể tìm được ở đồng giới, còn khác giới chẳng qua duy trì nòi giống mà thôi.

Tôi đã thành gay từ đó. Tôi ao ước có người yêu mình thật sự, cả hai chung sống với nhau, hằng ngày làm việc kiếm tiền, tối về bên cạnh nhau quây quần mâm cơm ấm cúng. Cuối tuần đi xem phim hoặc dạo đâu đó, cuộc sống vừa bình dị mà vừa hạnh phúc làm sao. Nhưng tôi biết, đó chỉ là điều mà tôi ảo tưởng mà thôi, may mắn không hề mỉm cười với tôi, ông trời cũng chẳng đoái hoài đến tôi nên việc tìm một người như thế quá xa vời.

Tôi bị mọi người xung quanh kì thị. Ừ thì tôi là gay, cho nên họ mới kì thị tôi. Mỗi ngày lên lớp, tụi con trai trong lớp chỉ trỏ. "Ôi nó bê đê đó, đừng chơi với nó coi chừng bị lây bê đê."

Tôi bê đê thì đã sao? Tôi không động chạm gì các bạn mà.

Tôi chỉ biết im lặng cúi đầu đi thật nhanh. Không chỉ bạn bè, cả thầy cô cũng thế. Ở xã hội này, số người cổ hủ không còn lạ gì. Thầy cô thấy tôi liền cười mỉa, học trên lớp luôn bị đì mọi kiểu, lúc đó, tôi chẳng thể phản kháng hay đứng lên đòi công bằng gì cả, căn bản có làm cũng vô ích mà thôi.

Im lặng chính là cách tốt nhất.

Tôi là gay, nhưng lại là gay nghèo, chẳng dám mơ tưởng đến một cuộc sống hạnh phúc bên người mình yêu. Tôi thèm khát tình yêu. Tình yêu của bạn bè, của thầy cô, của bố và của mẹ. Nhưng tất cả đó cũng chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi. Thật chất chẳng có một thứ tồn tại gọi là tình yêu cả.

Tôi chán nản bước trên đường. Nắng trên cao vẫn tốt, gió vẫn thổi và người vẫn qua lại, nhưng sao lòng tôi thấy trống rỗng quá. Nhiều lúc tôi tự hỏi rằng tại sao mình lại không được sinh ra trong gia đình tốt như những người khác, lúc đó tôi sẽ dũng cảm sống thật với giới tính của mình, thực hiện ước mơ bấy lâu của mình.

"Thưa mẹ, con đi học mới về!" Tôi mở cửa, lễ phép chào mẹ tôi đang ngồi trên ghế.

Thôi rồi, tôi về không đúng lúc rồi. Nhìn sắc mặt của bà tôi đã biết sắp có chuyện xảy ra. Mà sắp gì nữa, nó xảy ra đó thôi.

"Giờ này mày mới về à, làm đĩ làm điếm ở đâu cho đã rồi về à. Tao không ngờ tao đẻ ra thứ bê đê bóng cái như mày đấy. Vô nấu cơm coi, nhìn mặt mày là tao ưa không nỗi rồi, mới thua đề còn gặp bản mặt chó của mày."

Bà tức giận chửi tôi một tràn. Tự nhiên hai mắt tôi cay cay, mặc dù tôi bị chửi những lời này rất nhiều, trong thâm tâm tôi nghĩ, tôi đã quen với nó rồi, không hiểu sao hôm nay tôi lại muốn khóc. Tôi siết chặt một bên cặp rồi cúi gầm mặt, đi vào bếp.

Tôi đứng chết lặng trong bếp, hai dòng nước mắt sớm đã tuôn dài trên má. Tôi vội lau đi, tự an ủ lòng mình rằng đã quen rồi. Tôi ước bây giờ có một người nào đó, sẵn sàng cạnh tôi mỗi lúc tôi bế tắc như thế này, chắc chắn lúc đó tôi sẽ khóc thật to, không kìm nén như thế này.

Tôi cởi áo đồng phục, loay hoay làm thức ăn trong bếp. Bất chợt tôi nghe tiếng người phía ngoài.

"Ông về rồi đấy à?"

Tôi biết, bố tôi đã về, và trong bộ dạng say xỉn cùng với chai rượu không. Tôi mím môi, đặt từng bát thức ăn lên mâm rồi đi ngoài.

Đặt mâm lên bàn, tôi nhỏ giọng. "Mời bố, mời mẹ ăn cơm."

Bà lườm tôi một cái rồi chịu rời khỏi ghế, không quên quay mặt lại. "Ông cũng ăn cơm luôn đi, tối ngày say xỉn không đi làm thì có ngày chết đói.

"Ăn gì mà ăn! Không ăn gì hết!"

Bố tôi hét lên, đá đổ mâm cơm văng tứ tung, không quên đập chai xuống đất. Mảnh vỡ của chai văng đi, cứa vào chân tôi một đoạn chảy máu. Tôi sững sờ, mẹ tôi thấy mâm cơm bị đá đổ, bà hét lên.

"Ông làm cái gì hả? Gạo tôi phải đi đánh bài dữ lắm mới có tiền về cái nhà này, ông lại dám đá đổ hả?"

"Không ăn uống gì hết, nhìn mặt thằng bê đê này là tao không muốn ăn rồi. Má nó, mày đẻ đâu ra cái thứ bê đê để tao đi đâu cũng nhục mặt muốn đội quần đây hả?"

"Nó bê đê mà còn có ích hơn mày, mày làm cái gì cho nhà này mà nói cái giọng bố láo đó với tao hả?" Mẹ tôi hét.

Bố tôi tức điên, sẵn có men rượu trong người, ông chửi vài câu rồi lao vào đánh mẹ tôi. Lúc ấy tôi mới hoàn hồn, quên đi cái đau ở chân mà lao vào chặn bố tôi lại.

"Bố, đừng đánh mẹ!"

"Mày biến, thằng bê đê!"

Bố tôi xoay người lại, tát cho tôi một bạt tay rõ đau. Xong ông chỉ mặt mẹ tôi. "Mày nhớ đó, con quỷ cái!"

Tôi đưa tay chạm vào má rồi vội vàng cúi người định đỡ mẹ tôi dậy. Bà thấy tôi liền nhăn mặt, hất tay tôi ra. "Cút mày, thằng chó!"

Tôi im lặng, đôi mắt đã sớm vô hồn rồi. Tôi quay lưng đi, bỏ mặc mẹ tôi với đống lộn xộn mới xảy ra. Tôi đã bị chửi là bê đê quen rồi, nhưng cái đau nhất chính là ngay cả bố mẹ mình cũng nói từ đó với mình.

Bố là thế đấy, mẹ là như vậy đấy, bạn bè, thầy cô trong lớp cũng như thế, tôi cô đơn. Cô đơn đúng nghĩa, không gian xung quanh tôi chỉ bao quanh là bốn bức tường đen tối. Tôi luôn sống trong không gian u ám, buồn tẻ, một nơi mà chẳng bao giờ có một ánh sáng le lói chiếu vào. Tôi từng nghĩ, trong màn đêm u tối đó, bỗng xuất hiện cầu vồng thì sao nhỉ? Ừ thì người ta nghĩ cầu vồng chỉ xuất hiện sau cơn mưa, vào ban ngày, chẳng có cầu vồng nào xuất hiện vào ban đêm cả. Đối với tôi, cầu vồng xuất hiện trong đêm tựa như một hi vọng mỏng manh nhưng đầy huyền ảo. Thật đấy.

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học vang lên, tôi ngồi thẫn thờ nhìn mọi người sửa soạn chuẩn bị ra về. Sau buổi học, tụi nó đi chơi, đi xem phim, ăn kem đủ loại. Tôi chẳng có ai rủ như thế, tại vì tôi nghèo, lại còn là gay. Chơi với tôi chắc chắn sẽ bị lây bệnh bê đê, tụi nó nói vậy.

Tôi cho sách vở vào chiếc cặp đã cũ rồi bước đi. Xa xa, có một nhóm nam học sinh ăn mặc lôi thôi ngồi đấy tụ năm tụ ba. Tôi biết tụi nó, đặc biệt là cái thằng cao to tóc đen hơi xoăn nổi bật nhất trong đám tụi nó. Thằng đó là du côn, lớn hơn tôi một tuổi nhưng lại học chung lớp với tôi. Nghe tụi nó nói là thằng này học trễ một năm. Nó tên Huy. Nó cũng là đứa hay bắt nạt tôi nhiêu nhất.

Nó đang hút thuốc, trông thấy tôi đi lại liền hất mặt ra hiệu cho đám đàn em đứng lên chặn đường tôi lại. Tôi biết chứ, nhưng chẳng thể làm gì được, thậm chí có đánh lộn tôi cũng đánh không lại tụi nó. Tôi cúi gầm mặt, đợi thằng Huy đi lại.

"Ê, sao giờ này mày mới ra?"

Tôi im lặng, nó liền hất mặt ra hiệu cho tụi kia cướp lấy cặp tôi.

Nó lục trong cặp tôi chỉ còn đúng hai mươi ngàn. Nó thừa biết tôi hay để tiền trong cặp. Thì cu4g phải thôi, nó thường xuyên chặn đường trấn lột tiền của tôi mà. Nó nhíu mày, hất cái cặp vào người tôi. "Mẹ nó, sao chỉ còn hai chục ngàn vậy? Mấy bữa nay tại sao mày không đi học, má nó, đang cần tiền thì mày nghỉ học, định trốn tụi tao à?"

"Xin lỗi..."

Tôi không biết tại sao mình lại mở miệng xin lỗi nó. Chắc tại ở nhà tôi hay bị đánh đập, cho nên câu cửa miệng xin lỗi nó trở thành thói quen rồi. Nó nhìn tôi, chửi vài tiếng.

"Má nó, lần sau mà chỉ mang có nhiêu đây là mày biết tay tao."

"Nhớ nha mậy, thằng bê đê." Thằng đứng kế bên nó chửi tôi.

Nó quay qua, nhìn đứa kia. "Mẹ nhà mày, hết từ chửi rồi à? Nó bê đê có ăn hết gia tài mày không?"

"Ai cũng chửi nó vậy mà, sao mày chửi tao?"

Nó không nói gì, chỉ quay lưng bỏ đi. Đám đàn em nó cũng lén chửi tôi bê đê bóng lộ rồi chạy theo đại ca mình. Tôi cũng không biết, lý do gì mà thằng Huy lại ghét nó ra từ "bê đê" đó. Có lẽ, nó là thằng du côn đầu tiên không sử dụng cái từ bê đê đó để chửi tôi.

Tôi trở về nhà, trông thấy mẹ tôi đang hí hoáy lục lọi như tìm một thứ gì đó. Tôi thở dài. "Thưa mẹ con đi học mới về."

"Má nó, tiền mình rõ ràng để ở đây mà, không có sao chiều nay đánh bao lô." Mẹ tôi nói lớn, chợt nghe tiếng tôi thưa đi học mới về, bà xoay mặt lại, nhìn tôi với ánh mắt muốn giết tôi ngay lập tức.

"Mày đứng lại. Có phải mày lấy tiền tao đúng không?"

"Con không có." Tôi trả lời, thôi rồi, lại sắp bị chửi tiếp một trận.

"Bê đê như mày không lấy thì ai lấy hả? Mày định nói tao lấy rồi tao đổ thừa cho mày à, mày lấy đúng không?"

Bà định lao lên nắm đầu tôi, nhưng tiếp chai đập vỡ vang lên làm bà ngừng lại rồi quay đầu nhìn ra cửa. Là bố tôi. Ông say xỉn ngã ngã nghiêng nghiêng tựa vào thành cửa. Hức lên vài tiếng nấc cục, ông chỉ chỉ mẹ tôi. "Quỷ cái, mới về mà mày um sùm vụ gì hả?"

"À, tiền của tao để đầu tủ là mày lấy đúng không?" Mẹ tôi chợt nhớ, lúc sáng bố tôi có về nhà, chắc chắn là ông ta lấy chứ không phải tôi. Vậy là bà chuyển hướng chửi rủa sang bố tôi.

"Ờ, tao lấy tiền đó, mày làm gì được tao."

"Mày dám lấy tiền tao hả?"

Bà vừa nói vừa lao vào định đánh bố tôi. Sức đàn ông lưng dài vai rộng, một lực phát ra gấp bốn người phụ nữ ghép lại, đặc biệt là lúc say xỉn như thế này. Ông vung tay, tán mẹ tôi ngã lăn đầu đập vào tường. Máu chảy ra đỏ tươi, bà đưa tay chạm vào đầu mình. Thấy máu dính vào ngón tay, bà hừ lên rồi xông vào. "Mày dám xô tao hả?"

"Tao không những xô mà còn đánh mày nữa kìa."

Ông nói rồi nắm tóc mẹ tôi lôi ra phía ngoài tát liên tục. Tiếng hét mẹ tôi làm tôi thức tỉnh tức thì. Thấy tình cảnh kia, mặc dù bà cũng liên tục chửi rủa tôi là bê đê nhưng dù gì cũng là người đã chín tháng mười ngày sinh ra tôi. Còn ông ta cũng là người đã nuôi tôi khôn lớn bằng những đồng tiền ít ỏi đến đáng thương. Tôi không muốn mẹ tôi bị đánh, không muốn bố tôi hành hung mẹ tôi. Tôi lập tức lao ra ngoài chụp lấy tay bố tôi.

"Bố, đừng đánh mẹ. Mẹ, chạy đi!"

Tôi gồng hết sức siết chặt tay bố tôi. Ông giùng giằng, dùng chân định đạp mẹ tôi, nhưng bà kịp thời tránh. Nghe tôi nói chạy đi, bà vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài. Hàng xóm xung quanh liền bước ra ngoài, đến cửa nhà tôi trông xem có chuyện gì. Bố tôi nghiến răng, quay sang tôi. "Mẹ mày, thằng bê đê."

Ông hất tay, tôi hơi loạng choạng buông lỏng vòng tay kịp thời để ông xoay người tát tôi. Tôi mất thăng bằng ngã xuống đất, ông dùng chân đạp thẳng vào ngực tôi tới tấp. "Má mày thằng bê đê, còn dám đụng vào người tao hả, mày đi chết đi."

"Con cái có gì từ từ dạy dỗ, đừng đánh nó như thế." Trong xóm, có vài cô chú tốt bụng thấy tôi tội nghiệp, định xông vào căn ngăn nhưng ông kịp chụp cây rựa nằm trỏng trơ trên bàn gỗ phía ngoài rồi vung lung tung. "Chuyện nhà tao, thằng nào con nào nhiều chuyện định xông vô thì cứ nhào vô."

Vì người kia có vũ khí, hàng xóm không dám xông vào căn ngăn, chỉ còn cách bỏ mặc tôi rồi quay về nhà họ. Bố tôi lại xông qua, đánh tôi một trận. Những trận rơi đòn giáng xuống da thịt tôi, ừ thì nó đau thật đấy, nhưng không đau bằng cảm giác chính bố mẹ khinh thường mình, còn cho mình là căn bệnh nan y lây lan khắp nơi.

Đúng lúc đó, thằng Huy đi ngang trông thấy hết sự tình. Nó đứng đấy, chứng kiến toàn bộ, tôi biết rằng trong lòng nó cười mỉa mai tôi. Ừ thì cười đi, dù gì tôi cũng quen rồi.

Tôi không dám đi học vì những vết bầm trên mặt. Một tuần sau nó mới hết, lúc đó tôi mới đi học lại. Kể từ ngày tôi bị bố tôi đánh, niềm tin tưởng vào cuộc sống càng ngày càng mờ nhạt, hi vọng cầu vồng sẽ xuất hiện giữa đêm càng ngày càng mãnh liệt hơn. Mỗi tối, tôi đều trèo lên mái nhà ngắm sao đêm. Nếu như có cầu vồng xuất hiện thì sao nhỉ, lúc đó tôi sẽ reo lên vì mừng. Bởi có lẽ, cầu vồng là thứ duy nhất mà tôi tin tưởng, là động lực của tôi. Bởi tôi thích cầu vồng.

Tôi cũng không biết lý do tại sao mỗi ngày tôi đi học đều mang theo một con dao gập trong cặp. Có lẽ tôi muốn nổi loạn sau trận đòn đó chăng? Tôi cũng không biết nữa.

"Đứng lại mày!"

Một tiếng nói vang lên trước mặt tôi. Nãy giờ tôi cúi mặt nhìn đất nên không chú ý trước mặt mình có người. Nhưng tiếng nói này không phải của thằng Huy. Tôi mở to mắt nhìn, gã này tôi không hề quen biết, nhưng tôi lại biết đám đàn em đứng sau lưng hắn đấy. Chẳng phải tụi nó hay đi theo thằng Huy sao?

"Hôm nay tao hơi túng tiền, mày có tiền không, cho tao mượn đi, vài ngày tao trả."

Cái kiểu trấn lột tiền này nghe quen nhỉ, à, chẳng phải ngày trước thằng Huy nó cũng làm như thế sao. Hắn ta giật lấy cặp tôi rồi lục lọi, đổ toàn bộ sách vở xuống đất. Cũng may nhỉ, con dao gập tôi để ở ngăn có kéo. Hắn lại không chú ý đến ngăn đó. Hắn lục lọi chỉ lấy được mười ngàn, hắn nhíu mày rồi quăng cặp trúng ngay vai tôi. "Má nó, sao có mười ngàn vậy?"

"Tôi không có tiền." Tôi lên tiếng, tay nhanh nhẹn ôm lấy cái cặp sớm đã trống rỗng.

"Còn ăn nói hỗn láo với tao vậy đó hả. Thằng bê đê!"

Ngay cả hắn cũng biết tôi là bê đê đó chứ. Hắn hếch mặt ra hiệu cho đàn em đánh tôi. "T5i bây, xử nó một trận vì tội dám trả treo với tao."

Tụi đàn em lao vào đánh tôi tới tấp, tôi cố nhịn, cúi cái đầu thật sát để bảo vệ cặp mình. Tay trái tôi luồn vào cặp, kéo khóa lấy ra con dao rồi bật lên.

Tôi bất ngờ vùng dậy, con dao quét một đường trúng tay thằng Tuấn. Thằng còn lại hoảng hốt chụp lấy thằng Tuấn kéo ra ngoài. Máu chảy xuống một đường làm tên du côn kia cũng giật mình ngạc nhiên. Tôi đứng dậy, tay cầm dao không hiểu sao run lên. Đây là lần đầu tôi dùng dao tấn công người khác mà, không run mới chuyện lạ. Nhưng tôi không thể để cho tụi nó phát hiện được, nếu không là toi đời. Tôi dùng hai tay cầm cả con dao.

"Thằng nào ngon bước vào. Một là tao chết, hai là tụi mày chết."

"Mẹ, dám dùng dao với đàn em tao nữa à?" Hắn hét lên.

Thình lình tên đại ca lao vào người tôi. Tôi lại không kịp trở tay, tôi nghĩ mình xong đời rồi. Đến cả cầm dao uy hiếp người khác còn vô dụng như thế thì tôi chết đi có lẽ tốt hơn. Hắn vung tay, định chụp lấy con dao của tôi thì lập tức có một bóng đen bay ra, dùng cây gỗ đập thẳng vào đầu tên kia. Hắn hét lên rồi ngã xuống đất. Tôi biết thằng đó, không ai khác chính là Huy. Nó cứu tôi ư?

Hắn lồm cồm ngồi dậy, nhận thấy người quen liền thay đổi sắc mặt. "Lại là mày, thằng chó."

"Mày cướp đàn em của tao giờ định giở trò du côn ư? Ở cái khu vực này, đại ca là tao đếch phải là mày. Bá dơ ở đâu định lại đây cướp miếng ăn của tao à?"

Thằng Huy chĩa cây gỗ thẳng vào mặt tên kia. Tôi lùi bước, tựa người vào bức tường gần đấy rồi trượt dàn xuống, hai chân tôi đã run như cầy sấy rồi. Tôi cứ tưởng nó bay ra cứu tôi, hoàn toàn không phải, chẳng qua là thằng kia cướp địa bàn của nó thôi. Cuộc đời thật tréo ngoe nhỉ, nó không được hoàn hảo như trong truyện sẽ có anh hùng bay ra giúp đỡ. Trận chiến giữa tôi và tụi nó sớm đã biến thành cuộc ẩu đả giữa thằng Huy và tên lạ mặt kia rồi. Tên đại ca kia ra hiệu cho tụi đàn em xông vào đánh thằng Huy. Nó vung cây gỗ đánh liên tiếp, không hề quan tâm tụi nó từng là đàn em của nó. Cuộc ẩu đã giữa hai bên không cân sức diễn ra ở một con hẻm không ai qua lại. Thằng Huy nổi tiếng là du côn ở đây, đương nhiên không một ai đánh lại nó. Nó lập tức rút con dao đã giấu sẵn trong người rồi lao người lên. Kẻ kia né không kịp, đường dao cứa một đường trên mặt hắn ta, thằng Huy nhân cơ hội đó, dùng dao đâm thẳng vào bả vai hắn. Bị tấn công bất ngờ, hắn ngã xuống đất, nằm trên vũng máu của chính bản thân mình.

"Tụi mày cút, mang thằng đại ca tụi mày đi. Lần sau bén mảng đến khu vực tao thì đừng trách là dao không đâm vào bả vai."

Nó không quan tâm tụi kia đã từng là đàn em của nó. Nó bỏ tụi nó rồi, giờ tụi nó có quay lại năn nỉ cũng chẳng có cửa. Căn bản thằng Huy nó ghét nhất những ai phản bội mà. Tụi nó chỉ còn biết cách mang đại ca lẫn thằng bị tôi chém một đường vào bệnh viện. Tôi nhìn chằm chằm vào vũng máu đó. Máu, à, nếu tôi chảy máu thì sao nhỉ. Nó không đau như cái lần mà tôi bị mảnh vỡ chai cứa vào chân đâu. Tôi biết chắc. Nếu tôi chết đi, sẽ không còn thằng bê đê này tồn tại trên đời, mọi chuyện chấm dứt.

Tôi đưa cánh tay mình lên cao, nhìn chằm chằm vào cổ tay. Con dao nó cứa vào da thịt thì sao nhỉ. Nó chỉ đau ngay đó rồi hết đúng không? Người chết rồi không biết đau đúng không? Có đau hay không tôi phải thử mới biết được. Tôi đưa con dao đến gần cổ tay mình, định cứa mạnh vào đó thì thằng Huy đã kịp chụp lại.

"Mày làm cái gì hả?"

Tiếng hét của nó làm tôi ngẩng đầu lên. Nó kịp chụp lấy con dao của tôi quăng đi chỗ khác. Người như nó quan tâm đến tôi là gì hả? Tại sao nó lại quăng con dao của tôi đi? Tại sao nó không gọi tôi là thằng bê đê như bao người khác? Tại sao nó lại xuất hiện ngay lúc này? Tại sao? Tại sao?...

Nó ngồi xuống, hỏi. "Mày định cái trò gì hả? Mày tưởng mày chết đi là xong à?"

Lúc này mắt tôi đã cay xè. Tại sao tôi lại muốn khóc nhỉ? Là câu nói của nó sao? Tôi không nghĩ vậy. Vậy tại sao tôi lại thấy đau như thế này. Tim tôi đau lắm. Từng ký ức tôi ùa về. Tại sao tôi lại sinh ra trong gia đình này chứ? Tại sao cầu vồng không xuất hiện trong đêm, để tôi có thêm hi vọng vào cuộc sống? Tất cả đều quá xa vời đối với tôi. Tôi đã bật khóc, khóc như một đứa trẻ, thật to, thật nhiều. Tôi gào lên, lao vào ôm chầm lấy nó. Nó không bất ngờ, thở nhẹ rồi ôm tôi. Tại sao nó lại không xô tôi ra, sao nó không kì thị hay đuổi tôi đi?

Tôi không biết, có quá nhiều câu hỏi trong đầu tôi. Thời khắc này tôi chỉ biết siết chặt lấy áo nó rồi khóc nức nở. Nó chỉ nhắm mắt lại, giọng thật dịu dàng.

"Cứ khóc đi, khóc đến khi nào mày không khóc được nữa."

Tôi siết chặt áo nó hơn nữa, khiến nó nhăn lại thành một nhúm. Nó cũng không nói gì, chỉ đưa tay vỗ nhẹ đầu tôi.

"Ngày mai tao lên thành phố, mày đi theo tao. Không cần mày mang theo tiền hay gì cả, chỉ cần mang bản thân mày theo tao là được. Tao sẽ nuôi mày, cho mày ăn học đàng hoàng. Lên đó có nhiều người giống mày, mày không còn bị gọi là bê đê hay bóng cái gì nữa."

Tôi không hiểu tại sao mình lại dễ dàng gật đầu đến như vậy.

Có lẽ, cầu vồng trong đêm tối mà tôi hằng mơ ước đã xuất hiện. Huy chính là cầu vồng ấy, nó thật đẹp làm sao. Ánh sáng lung linh huyền ảo phát ra càng mạnh mẽ hơn khi cầu vồng xuất hiện trên nền trời đêm. Khi bạn tin tưởng vào một thứ gì đó, hãy tin tưởng nó đến cùng, bởi một khắc nào đó, thứ mà bạn bấy lâu nay luôn tin tưởng sẽ thành hiện thực. Chỉ cần sống có ý nghĩa, thì cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, mọi thứ sẽ luôn luôn ổn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy