Ch.5: "Mèo hoang"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thường Thái tử được nuông chiều luôn có người hầu hạ, nên khi tự mặc quần áo có chút tay chân vụng về, huống chi trong tiểu huyệt và đầu vú đang bị dày vò.

"Ừ..." Thái không nhịn được kẹp chặt đùi hơn để vật kia rung động không ngừng trong tiểu huyệt, cảm nhận được càng nhiều vui vẻ.

Sau khi vất vả mặc xong xiêm y, Thái cất bước ra ngoài, tiếng chuông leng keng treo ở cổ chân gắn liền bộ với vòng trinh tiết vang lên theo nỗi bước chân như thể muốn rêu rao việc hắn tìm nam nhân khắp thái y viện.

"Điện hạ, ngài không sao chứ?"

Ngụy Tây chạy tới nâng tay đỡ cả người đang phát tình của Thái tử, vói tay vào tay áo Thái tử chạm vào làn da mềm mại.

"Hay là để tiểu nhân cõng người đi?"

Ngụy Tây liếc vào cái cổ thon dài trằn nõn thấy được một vết cắn màu hồng, cả người thiếu niên ửng đỏ như quả táo khiến cho ai cũng muốn cắn.

Thái tử lườm vẻ mặt Ngụy Tây đang lấm la lấm lét, thở phì phò hét:

"Cút----Bổn cung là người mà thứ yêm cẩu như người có thể đụng vào?"

"Tiểu nhân... tiểu nhân không dám"

Ngụy Tây sợ hãi rụt tay về.

Thái tử khập khễnh len lén đi ra khỏi điện, dọc đường dưới thân đã cao trào ba lần, chịu không nổi liền núp sau hòn giả sơn lặng lẽ rên rỉ hai tiếng.

Rốt cuộc cũng tìm được cánh cửa thái y viện, liền không quản nhiều đẩy ra cánh cửa, té ngã trên mặt đất,hai chân mềm nhũn đập xuống mặt đất.

"Phùng Dịch--ngươi---ngươi dám vũ nhục bổn cung"

Tiếng nói nấc lên nức nở, đôi con mắt hàm chứa xuân quang dịu dàng nhìn Phùng Dịch ngồi nghiêm chỉnh ở giữa phòng đang hết sức chuyên chú nghiên cứu sách y thuật, dường như không hề để tâm đến Thái tử.

"Bò lại đây"

Khóe miệng phùng Dịch cười khẽ, chậm rãi nâng lên khuôn mặt.

"Ngươi nói cái gì-----ừ---a"

Cao trào quá mạnh mẽ làm Thái tử kêu lên một tiếng mị thanh.

"Nếu không mời điện hạ trở về"

Phùng Dịch tiếp tục vùi đầu vào trong sách.

Răng khẽ cắn cách môi, vừa nhìn thấy phùng Dịch vật kia không ngừng trừu động trong tiểu huyệt.

"Phùng Dịch ngươi hãy chờ đó, sau hôm nay ta sẽ làm ngươi biến mất khỏi cung"

"Thần là người của điện hạ, đi hay ở đều là điện hạ quyết định"

"A----a---"

Thái tử quỳ trên mặt đất, đang cố gắng khởi động thì mông nhỏ sụp xuống, phe phẩy muốn đứng lên, tiếng rên từ miệng tuôn ra như con mèo

"A---ư---Ư--Phùng Dịch"

"Con mèo nhỏ" động dục vặn vẹo cái mông, chuông mèo kêu keng keng theo

từng động tác, khi bò ngang qua cửa đồng thời cũng kéo theo một đường dâm thủy phía sau.

Thái tử dùng ngực cọ xát vào bắp đùi Phùng Dịch, đầu vú dựng đứng như muốn thoát ra khỏi quần áo tìm chút an ủi. Đầu lưỡi vươn ra say mê liếm dương vật Phùng Dịch

"Điện ha thật biết nghe lời"

Phùng Dịch vuốt cằm thiếu niên:

"Muốn cái gì? Hửm?"

"Muốn lấy vật trong tiểu huyệt ra, muốn thay bằng đại dương vật tiến vào ..."

"Ngoan, vậy thì cho ngươi"

Phanh---phanh---phanh---

Tiếng đập cửa làm cái mông thiếu niên run lên

"Phùng đại nhân, ngươi có trong đó không?"

May là đã khép cửa, nếu không thì có nhiều thêm một cây dương vật a (* bó tay với em thụ này (⊙▃⊙). Thái tử đảo cái lưỡi, bộ dáng dâm đãng so với kĩ nữ hơn chứ không kém

"Ít có câu dẫn nam nhân khác, đem cái mông thu lại cho ta"

Phùng Dịch lấy tay đánh vào mông thái tử, nhẹ giọng nói:

"Chờ một lát thần sẽ thỏa mãn điện hạ"

"Phùng đại nhân?" người ngoài cửa dò hỏi

"Tiến vào"

Phùng Dịch ngồi sau cái bàn thuốc, vừa vặn che đi tiểu " mèo hoang". Làm bộ nghiêm túc đọc sách thuốc, nhưng quần áo dưới thân đã sớm bị thiếu niên dùng răng cởi hết, miệng nhỏ đang cật lực nuốt lửa nóng của hắn vào trong miệng.

"Phùng đại nhân người xem, làm sao để phối thuốc này vào thức ăn?"

"Để ta xem"

Phùng Dịch cầm lấy đơn thuốc, coi như phía dưới không có gì xảy ra

Nhìn dung nhan bình thản của Phùng Dịch, Thái tử chợt nảy lên tính toán đùa nghịch tên cầm thú kia.

Thái tử gạt toàn bộ vải vóc dưới thân phùng Dịch ra, trực tiếp nuốt hai túi tinh hoàn vào miệng.

Vỏ quýt, thanh yên, cây hoa cúc,.. khoái cảm bất ngờ khiến cả người Phùng Dịch chấn động, xém tí nữa bóp nát đơn thuốc trong tay. Hai túi hoàn được khoang miệng ấm áp bọc lại, bị nuốt sâu như vậy khiến hắn trở tay phông kịp.

Lớn quá... mồm hắn bị nhét đầy, khóe mắt trào ra nước.

"Phùng đại nhân vẫn ổn chứ?" Lâm thái y quan tâm hỏi.

"Không có việc gì, có chút lạnh mà thôi"

Phùng Dịch hơi thở nặng nề phun ra, đầu lưỡi tiếu gia hỏa phía dưới như con rắn nhỏ liếm dọc theo túi lên trên, vừa đảo vừa cắn làm Phùng Dịch run lên.

Coi chỗ đó như viên kẹo, Thái tử mút vào quy đầu to như cáo ô, lưỡi chèn vào lỗ nhỏ phía trên ngọn.

Vật nhỏ này... Phùng Dịch nhích bàn chân nhắm hoa huyệt phía dưới mài.

"Ừ a..." Ngón chân lại tiến vào vài phần, tiểu huyệt điên cuồng co rút, cách tầng vải vóc, bàn nhón chân Phùng Dịch cắm đi vào.

"Phùng đại nhân, ngài có nghe tiếng gì không?"

Trong phòng yên tĩnh bỗng nhiên truyền ra tiếng mị rên.

"Chỉ là mèo hoang mùa động dục thôi"

Phùng Dịch tùy ý trả lời

"Cũng đúng, cũng đang là mùa xuân"

Tiếng câu mị hoặc như vậy cứ như mèo hoang đã thành tinh.

"Lâm đại nhân không cần lo lắng, những thuốc này đều rất hợp lý"

"Cái này liên quan đến quan hệ quốc gia, mời người kiểm tra kĩ lần nữa"

"Lâm đại nhân thứ lỗi, ta còn kẹt chút việc muốn làm.." tiểu yêu tinh dưới thân làm Phùng Dịch nôn nóng muốn trục khách.

"Vậy ta không quấy rầy ngài nữa"

"Đi thong thả"

Đưa mắt nhìn Lâm thái y ly khai, phía dưới đã muốn trướng đau.

Phùng Dịch luồn tay xách tiểu dâm đãng đặt lên bàn. Khuôn mặt thiếu niên ánh lên lệ quang dịu dàng, bên môi đỏ hồng lưu lại một chút bạch trọc.

"Phùng đại nhân ~~~có thư thái không?" Thái tử lau bạch dịch bên miệng, mị thanh hỏi.

"Bị hút một hồi thần rất thoải mái, công phu hầu hạ nam nhân của điện hạ ngày càng cao a"

"Bổn cung rất thông minh học cái gì đều rất mau...mau bắn ra.."

"Thần cung muốn bắn a.."

Phùng Dịch lấy cái chìa khóa mở ổ khóa bên hông bộ đồ trinh tiết, nhẹ vặn một cái xiềng xích trên đầu vú liền bung ra, vòng kim loại cũng theo cởi ra để lại một vòng hồng ngân bên hông

"Tự làm hay cần thần đến phục vụ?"

Vừa dứt lời, Phùng Dịch hung hăng cắn lên đầu vú sưng hồng trên ngực thiếu niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro