Chương 17+18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Cô gái bạo lực

Tại liên bang Hick, trừ sĩ quan cấp tá như Ian Clermont có thể có cơ giáp chuyên thuộc, thì những người khác không có tư cách, vì vận chuyển cơ giáp vô cùng khó khăn, khi chiến sự khẩn thiết, rất có thể sẽ không kịp vận chuyển cơ giáp tới nơi.

Căn cứ quân sự ở ngoại vi tinh vực liên bang đều có trang bị cơ giáp, một khi khai chiến, chỉ cần bảo binh lính mau đưa tới là được.

Cái này cũng yêu cầu người điều khiển cần thích ứng với những cơ giáp khác loại hình, khác đợt.

Lần này, trường học đổi một đợt cơ giáp, nhưng loại hình giống nhau, Lily cho rằng có thể dùng trình tự phối hợp cũ...

Đường Vũ tỏ vẻ câm nín, với độ ngầu tinh thần lực của Lily, sao có thể cho cô ấy dễ dàng dung hợp cơ giáp?

Lily nói với Đường Vũ xong, mới phát hiện nãy giờ vẫn luôn quên giới thiệu nam sinh đứng bên cạnh.

"Đường Vũ, đây là trình tự viên của tôi, Tống Húc Ảnh, gọi cậu ấy tiểu Ảnh là được, Đường Vũ là học viên dự khuyết năm nhất."

Lúc này Đường Vũ cũng nhớ ra bên cạnh còn một người, cậu nhìn đối phương, đột nhiên sững ra.

Đây không phải là "tiểu Ảnh" ngất trong phòng thao tác vào lúc Lunerb thi đấu sao?

Thấy Đường Vũ nhìn mình sững người, Tống Húc Ảnh nhíu mày: "Sao? Cậu biết tôi?"

"À, không phải, tôi tên Đường Vũ."

"Lily đã giới thiệu rồi." Tống Húc Ảnh nói vô cùng không khách sáo, còn trực tiếp nói ra nghi vấn trong lòng: "Những trình tự vừa rồi của cậu là sao?"

Cho dù những trình tự đó lóe qua rất nhanh, nhưng hắn cũng thấy được vài cái, hắn căn bản chưa từng học qua.

Chỉ là năm nhất, sao có thể biết thứ hắn không biết?

Lòng Đường Vũ lộp độp một chút, may mà đầu óc xoay chuyển nhanh, lập tức lấy ra tấm bia đỡ đạn: "Là học của Phùng Dương."

Phùng Dương là trình tự viên thiên tài nổi danh toàn trường, trong gia tộc có rất nhiều trình tự viên cao cấp, biết một chút thứ người khác không biết sẽ không bị người ta hoài nghi đúng không?

Tống Húc Ảnh nghe tên Phùng Dương, vẻ mặt tốt hơn một chút, nhưng trong mắt vẫn có chút nghi ngờ.

"Nếu đã gặp mặt rồi, có phải có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi không?" Lily nhếch môi, vẻ mặt khá tinh nghịch.

"Tin rằng cậu cũng có rất nhiều bí mật nhỏ muốn cho tôi biết." Đường Vũ chớp mắt, học theo Lily ra vẻ hóm hỉnh.

Lily cười hi hi, quay đầu nói với Tống Húc Ảnh: "Tiểu Ảnh cậu về trước đi, tôi có chút chuyện muốn nói với Đường Vũ."

"Lily, cậu đã đồng ý sẽ cùng ăn trưa với tôi."

"Mỗi ngày đều có cơm trưa, tôi cũng không nói là hôm nay!" Lily bĩu môi, kéo Đường Vũ ra khỏi sân huấn luyện.

Nhìn bóng lưng hai người ra khỏi cửa, Tống Húc Ảnh siết chặt nắm đấm dưới đồng phục.

"Cậu mập hơn lần đầu tôi gặp cậu rồi, tuy vẫn còn hơi gầy." Lily luôn có ấn tượng rất tốt với Đường Vũ, cho dù đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện ngoài đời thật, nhưng không hề cảm thấy xa lạ.

"Cậu vẫn đẹp như vậy." Đường Vũ nói thật tình, lần đầu cậu gặp Lily đã cảm thấy tuyệt diễm, cô gái này giống một tiểu công chúa chân chính.

"Hừ." Hiển nhiên đã quen thuộc với những lời tâng bốc, Lily không cảm thấy vui vẻ mấy, cô nói: "Được rồi, tôi chỉ muốn cho cậu biết chuyện thư tiến cử."

Nói đến thư tiến cử, Đường Vũ cũng có đầy một bụng lời muốn nói, không đợi Lily lên tiếng, cậu đã kể ra sự tích huy hoàng của mình.

Thật ra chuyện này khiến cậu cực kỳ có thể diện, cậu vẫn luôn nghẹn trong lòng, khổ là không có ai để chia sẻ.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nói với Lily.

"Thư tiến cử!" Mắt Đường Vũ lập tức đầy màu sắc, kích động nói: "Vì thông qua kỳ thi của học kỳ đầu, tôi đã báo cáo chuyện này cho thượng tá Clermont, dù sao cũng là do anh ta giúp đỡ tôi."

Lily trợn mắt nhìn cậu, chưa trải đời à? Có gì đáng kích động đâu.

"Không ngờ thượng tá lại trả lời nói chúc mừng tôi!"

Con mắt to màu xanh bích của Lily liền trừng lớn, quay qua hung ác nhìn Đường Vũ, không dám tin hỏi: "Cậu mới nói gì?!"

"Thượng tá Clermont nói, 'chúc mừng cậu, học viên bổ khuyết'."

Lily đột nhiên túm cổ áo Đường Vũ, nhấc cậu lên lắc lắc: "Cậu nói lại lần nữa!"

Đường Vũ bị túm cổ áo, hô hấp khó khăn: "Tôi... nói không ra..."

Sức lực của khoa cơ giáp quả nhiên là lớn, ngay cả nữ sinh cũng đáng sợ như vậy!

Đường Vũ ngồi xuống bãi cỏ cạnh đó, xoa cổ mình.

Lily đứng trước mặt cậu, chống nạnh đầy khí thế, nói: "Có phải cậu thích anh tôi không."

Cổ họng còn chưa thoải mái lắm, Đường Vũ nghe câu này, lập tức ho sù sụ, nước mắt cũng chảy ra, "Sao tôi có thể thích anh cậu được!"

"Vậy sao cậu dám lén lút liên lạc với anh ấy!"

Đường Vũ xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: "Đại tiểu thư, cái đó chỉ xuất phát từ lễ phép."

Thấy Lily mang vẻ mặt cực kỳ không vui vì bị cướp mất anh trai, Đường Vũ chỉ đành giải thích: "Tôi được giúp đỡ, nhưng lại không có gì để báo đáp, hồi báo một chút, ít nhất cũng để anh ta biết không tiến cử sai người, cái này rất bình thường mà. Từ việc thượng tá trả lời tôi, tôi biết mình không làm sai."

Nghe cậu nói thế, Lily dường như bị đả kích lớn hơn: "Không ngờ anh ấy lại để ý đến cậu, anh ấy chưa từng để ý đến đồ ngốc!"

"Ừm." Đường Vũ nhún vai: "Vậy nói rõ thượng tá không cho rằng tôi là đồ ngốc."

Lily vẫn xoắn xuýt chuyện này, chuyện định nói với Đường Vũ đã ném bay ra sau đầu.

Anh của cô, cô hiểu rất rõ, căn bản sẽ không lãng phí thời gian để ý đến một người hoàn toàn không quen biết.

Lily lại nhìn Đường Vũ, lần này mang theo ánh mắt tìm tòi.

Người đó đang nằm trên bãi cỏ, một tay che mắt, nhàn nhã ngâm nga.

Cô đã tiếp xúc với Đường Vũ rất nhiều lần trên mạng, cảm giác người này cho cô rất ôn hòa, vô hại, tuy vẫn luôn nói phải liều mạng kiếm tiền, nhưng có kiếm được hay không cũng không mấy quan trọng.

Vì đến từ hành tinh nhân tạo, cậu hoàn toàn không có khái niệm gì với rất nhiều thường thức, vẫn luôn nỗ lực phổ cập tri thức cho mình, tri thức mà người khác tích lũy mười mấy năm mà cậu chỉ dùng nửa năm đã theo kịp...

Cô biết, người này nhất định có chỗ đặc biệt, mới khiến anh trai chú ý.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi phong cảnh như họa của sân trường Kenton, gió nhẹ nhàng lướt qua mặt, hương thơm cỏ xanh thoang thoảng bên mũi, Đường Vũ có hơi trầm mê, buột miệng nói: "Lily, thượng tá Clermont là người thế nào?"

Nói xong, cậu cũng giật mình vì nghi vấn của mình.

Cậu nhìn Lily, muốn xem thử đối phương có muốn giết chết mình hay không.

Lily lại học theo điệu bộ của cậu, nằm bên cạnh cậu, nhìn mây trắng trên không, nhẹ nói: "Là người rất lợi hại."

Phí lời!

"Từ nhỏ chúng tôi đã không có cha, Ian đã nói, hãy xem anh là cha của em đi, anh sẽ chăm sóc cho em."

Lily nghiêng người qua, nhìn Đường Vũ, tư thế đó giống như dán sát vào lòng Đường Vũ.

"Trước giờ Ian nói được làm được, chưa từng để ai phải thất vọng."

Không ngờ vị cuồng anh Lily này lại thật sự nói với cậu về chuyện của Ian Clermont, Đường Vũ nhất thời chưa kịp phản ứng.

"Anh ấy từng cứu tôi vô số lần. Tôi từng muốn gả cho anh ấy, sau đó biết là không thể. Lúc đó tôi đã thề, phải tìm cho Ian một người ưu tú hơn tôi, một người xứng với anh ấy, sau mới phát hiện, không có người như vậy."

Lily mở mắt nhìn Đường Vũ, giọng nói dễ nghe như chim sơn ca, cô nói: "Không ai có thể xứng với Ian, Đường Vũ. Cho nên đừng nghĩ đến anh ấy nữa, cậu vĩnh viễn không đuổi kịp anh ấy."

Đường Vũ cười khổ, sao lại kéo lên người mình nữa, cậu căn bản không thích thượng tá Clermont mà!

Sở dĩ Lily phản ứng lớn như thế, vì từ nhỏ đến lớn cô đã gặp rất nhiều người miệng nói là làm bạn cô, nhưng lại muốn tiếp cận anh trai cô, con trai con gái trẻ tuổi lớn tuổi đều có.

Điều đó làm cô rất tổn thương.

Đã rất lâu rồi cô không có bạn, cô hy vọng Đường Vũ sẽ không giống như vậy.

Dường như đọc được suy nghĩ của Lily, Đường Vũ lớn gan vuốt mái tóc vàng xoăn của Lily, giống như dỗ em gái, nói: "Yên tâm đi, tôi không phải đến vì anh trai của cậu, cậu cần bạn, tôi có thể làm bạn cậu, khi anh cậu không chăm sóc được cậu, tôi cũng có thể chăm sóc cậu."

Lily giống như một Phùng Dương khác, vì bên cạnh có một người quá ưu tú, luôn vô cớ bị tổn thương.

Bọn họ kiêu ngạo, tùy tiện, dùng cách cự tuyệt tất cả bạn bè để bảo vệ bản thân.

Mà người lớn tuổi tốt bụng như cậu, không chịu được mấy đứa trẻ chịu uất ức.

Một con dê cũng là thả, hai con dê cũng là chăn.

Lily vẫn luôn cúi đầu, không nhìn được biểu cảm. Đường Vũ đoán, cô gái này chắc đang xấu hổ.

Cảnh hai người ấm áp rơi vào mắt một người đứng sau cửa sổ chạm đất không xa.

Trong đôi mắt đó tràn đầy ghen tỵ và không cam lòng: "Đường - Vũ!"

Từ đó về sau, Đường Vũ và Lily cũng trở thành bạn ngoài đời thật, tuy cơ hội tiếp xúc không nhiều.

Đường Vũ còn gửi cho Ian Clermont một tin nhắn, nói là sau này vấn đề dung hợp cơ giáp của Lily cậu sẽ giúp đỡ giải quyết, cậu sẽ cố gắng chăm sóc cô như anh trai, cũng bảo đảm tuyệt đối không có ý đồ gì khác với Lily.

Tuy biết lời của mình có hơi khoác lác, nhưng Đường Vũ chỉ muốn dùng cách của riêng mình, giúp đỡ chia sẻ gánh nặng cho người đàn ông gánh trọng trách nặng nhất liên bang, cho dù chỉ là một chút xíu.

Những ngày sau đó, Đường Vũ nghe được không ít tin chiến đấu của liên bang và Rice từ chỗ Carlos.

Nghe nói Rice vốn muốn nhân lúc Hick sơ ý, cướp hết hành tinh bỏ hoang từ số 990 đến số 1005.

Hành tinh bỏ hoang nói là bỏ hoang, chỉ là do không có ai cư trú, nhưng trên hành tinh đó có rất nhiều tài nguyên khoáng sản, làm sao có thể cho người khác cướp mất?

Thế là tổng thống hạ lệnh, nhất định phải chấm dứt những hành động luôn muốn cướp đồ của người ta, cần phải phủ đầu, nên phái Ian Clermont đi trước.

Thành quả cũng vô cùng rõ ràng, Rice đã trải qua thất bại liên tiếp hơn nửa năm, bắt đầu lui binh.

"Nếu thuận lợi, trong hai tháng nhóm người thượng tá Clermont có thể trở về rồi."

Đường Vũ cười cười, trách không được gần đây tâm trạng Lily cực tốt.

"Đường Vũ, kiểm tra cuối học kỳ chuẩn bị thế nào rồi?" Carlos hỏi.

"Không vấn đề!" Đường Vũ dựng ngón cái, chớp chớp mắt, tràn trề tự tin.

Phùng Dương lướt qua bên cạnh: "Dám có trên bốn môn không phải ưu tú, học kỳ sau đừng mơ ra cửa!"

Đường Vũ nhảy bắn lên: "Không phải đã nói là trên tám môn sao?!"

"Đừng cho rằng tôi không biết giáo viên Diran lại phụ đạo riêng cho cậu hai lần!"

"Carlos!" Đường Vũ quay sang tức giận nhìn kẻ đang xem náo nhiệt bên cạnh, "Có phải cậu bán đứng tôi không!"

Carlos vội xua tay, Phùng Dương hung tợn vỗ trán Đường Vũ, "Là lúc giáo viên nói với anh tôi về tôi đã thuận tiện nhắc đến!"

Kiểm tra cuối kỳ đến trong lúc Đường Vũ tràn đầy tự tin.

Chương 18: Tham quan du lịch

__ Tinh thần lực của Lily dao động càng lúc càng lớn, điều này cực kỳ nguy hiểm. (Cậu ấy uy hiếp tôi phải giữ bí mật, hy vọng anh có thể giữ kín giùm tôi.)

__ Hình như Lily quen bạn trai, cậu ấy đúng là càng lúc càng giống công chúa trong ấn tượng của tôi rồi. (Xin giữ kín giùm tôi.)

__ Hoan nghênh anh chiến thắng trở về!

__ Lần này thành thích 12 con A, 3 con B.

Đường Vũ tự nguyện làm nội ứng, thỉnh thoảng sẽ gửi cho Ian tin tức về Lily, cậu thật sự rất lo lắng cho Lily, nhưng cô gái đó vô cùng cố chấp, căn bản không nghe cậu khuyên can.

Tinh thần lực của Lily dao động từ 70 đơn vị lúc hai người mới quen biết đã tăng trưởng đến 100, đã đạt đến giá trị giới hạn.

Nếu còn tiếp tục tăng thêm, Đường Vũ không biết mình còn có thể giúp đỡ Lily dung hợp cơ giáp không.

Tuy biết không nên làm phiền thượng tá Ian đang ở trên chiến trường, nhưng cậu không tìm được ai khác.

Những tin nhắn này gửi đi đều như đá chìm đáy biển, dường như chưa từng được gửi, chỉ có dấu móc phía sau tin gửi cho cậu biết, người đàn ông đó đã từng đọc qua.

Thời gian lâu dần, Đường Vũ không chỉ hạn chế hồi báo tình trạng thân thể của Lily, thỉnh thoảng cũng sẽ đánh bạo khoe khoang thành tích của mình, cho dù đối với đối phương, thì nó căn bản không đáng một đồng.

Nhưng dường như tìm được một đối tượng tâm sự chưa từng cự tuyệt, cậu chậm rãi yêu thích hiện trạng này.

Thành tích của Đường Vũ nằm ngoài dự liệu của mọi người, tỷ lệ ưu tú đến 80%, trở thành học sinh xuất sắc.

Lúc mới biết tin này, người Đường Vũ muốn chia sẻ nhất, chính là cái tên luôn màu xám trong danh bạ của cậu.

Trừ thỉnh thoảng quấy rối ngài thượng tá một chút, Đường Vũ đã nghiên cứu ra mấy trình tự theo hệ thống, trong đó có trình tự dung hợp trợ giúp cho lúc tinh thần lực dao động, tuy không có hiệu quả tốt như thiết kế riêng cho Lily, nhưng cũng có hiệu quả nhất định. Những trình tự này bán đều không tồi, Đường Vũ cũng kiếm được một mớ.

Sau khi có thành tích, Đường Vũ phát hiện có vài thứ dễ dàng suy ra hơn, áp lực cũng không còn lớn nữa, cũng dám ra tay xa hoa hơn không ít, dám lên mạng dạo chơi khắp nơi.

Không thể trách trước kia cậu chỉ dám ở trong trung tâm nhỏ của mình, vì tiêu phí ở mỗi một khu trên mạng đều cực lớn, cũng giống như xem phim trên điện thoại lúc không có wifi, không chuẩn bị tốt tâm lý, thì thật sự không dám.

Đường Vũ đi đến một khu mạng khác, đúng lúc thấy cơ giáp của khu này đang đối chiến, cậu dừng lại quan sát hồi lâu, cơ giáp ảo đối chiến không cần trình tự viên, cho nên thuần túy chỉ khảo nghiệm kỹ thuật của người điều khiển.

Đường Vũ thấy một chiếc cơ giáp màu đỏ cực kỳ rêu rao đứng đầu bảng tỷ lệ khiêu chiến, đúng lúc chiếc cơ giáp đó đang thi đấu.

Trải qua hun đúc một năm tại Kenton, Đường Vũ đã có thể dùng ánh mắt khá chuyên nghiệp nhìn cuộc đấu cơ giáp.

Trình độ của người điều khiển này không khác mấy với Lily, nhưng tuyệt đối không có sự do dự thiếu quyết đoán và không đủ lực thuộc về nữ, mà ra tay vô cùng hung hãn, không, nên nói là hung tàn.

Cậu từng thấy Ian Clermont điều khiển cơ giáp, khiến người ta cảm giác được mỗi kích của cơ giáp đều mang một niềm tin trước nay chưa từng có.

Nhưng cơ giáp màu đỏ trước mặt lại mang theo hơi thở hủy diệt tất cả.

"Đúng là một người tràn đầy lệ khí." Đường Vũ nói.

Lát sau, trận đấu kết thúc, cơ giáp màu đỏ giành được thắng lợi không cần bàn cãi, người điều khiển nhảy ra khỏi cơ giáp, hất đầu, đẩy người bên cạnh ra đi về phía đám đông.

Đi được mấy bước, đột nhiên quay đầu qua, dùng ngón tay chỉ một hướng, lại lấy tay làm lưỡi dao, làm động tác "cắt cổ".

Người xung quanh không hiểu, người điều khiển "Sư Tử Đỏ" này sao đột nhiên lại làm động tác đó.

Đường Vũ thì lại kinh sợ đổ đầy mồ hôi, nếu vừa rồi mắt cậu không có vấn đề, vậy vị thiếu gia đó, đang uy hiếp cậu...?

Người đó cậu có ấn tượng, mái tóc đỏ vô cùng chói mắt, là Malak đại diện khoa điều khiển cơ giáp phát biểu vào lễ khai giảng của Kenton.

Trước đó cậu không nói quá lớn, lẽ nào người đó có đôi thuận phong nhĩ sao?!

Quả nhiên là thế giới khoa học viễn tưởng mà...

Năm nay, học sinh xuất sắc cuối kỳ có tư cách tham gia vào chuyến du lịch tham quan tinh hệ do học viện Kenton tổ chức.

Đường Vũ đúng lúc phù hợp tiêu chuẩn, lấy số tiền mới kiếm được gần đây, nộp phí báo danh, cũng đi góp náo nhiệt.

"Đường Vũ, đã chuẩn bị đồ xong rồi sao." Phùng Dương hỏi.

Đường Vũ đứng trước gương chỉnh lý một chút, rất vừa lòng với kiểu tóc mới, hơi nhe miệng, lộ ra mấy chiếc răng trắng.

Lần này thành tích của Carlos không đạt đến mức xuất sắc, không thể đi theo, vì thế cậu ta oán thán với Đường Vũ nửa ngày, còn nói lần sau nhất định phải đạt được xuất sắc.

"Thật muốn đi mà." Carlos lăn lộn, "Cùng bạn đến hành tinh mẹ thật là chuyện tuyệt vời, hối hận quá, nếu tôi cố gắng thêm tí xíu nữa thôi..."

Đường Vũ an ủi nửa ngày, mới giúp Carlos vực lại tinh thần.

"Ài, nếu may mắn, các cậu có thể cùng đến hành tinh mẹ với thượng tá Clermont, nếu thật là vậy, nói không chừng có thể gặp thượng tá đó! Đáng ghét quá, nói gì mà thời gian này hành tinh mẹ cự tuyệt cá nhân phỏng vấn, nếu không dù tự bỏ tiền tôi cũng phải đi!"

Đường Vũ giật mình, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cho dù có thể cùng đến hành tinh mẹ, nhưng hành tinh mẹ lớn như vậy, lúc đón tiếp nhìn từ xa một cái chắc cũng không thể.

Soi gương xong, Đường Vũ kéo một cái vali nhỏ, cùng Phùng Dương ra ngoài.

Trên đường Phùng Dương vẫn luôn nhìn Đường Vũ, cuối cùng Đường Vũ chịu hết nổi hỏi cậu ta đang nhìn cái gì.

"Xem tra trở thành học sinh xuất sắc khiến cậu lại tăng lòng tự tin rồi, đi đường cũng có khí thế hơn trước."

Đường Vũ giở khóc giở cười, "Nào có, thiếu gia, tôi đắc tội cậu chỗ nào vậy?" Đường Vũ nói xong, lại đụng vai đối phương một cái.

Mặt Phùng Dương lập tức đỏ lên, đẩy người ra, nói: "Không cần đắc tội tôi, thấy cậu ngứa mắt mà thôi."

"Phải phải, lông của Lông Cừu thật không dễ vuốt nha."

"Này, có phải cậu chán sống rồi không!"

Hai người ồn ào nói chuyện, lát sau đã đến nơi tập trung của khoa, chủ nhiệm khoa lại dẫn một vài học sinh xuất sắc đến nơi tập hợp của học viện, cùng lên tàu vũ trụ.

Sau khi lên tàu, hiệu phó thứ hai của học viện Kenton, người lãnh đạo cao nhất của chuyến du lịch này ra diễn thuyết. Cảnh cáo học sinh không được ra khỏi khu hoạt động, đừng vào khu vực cảnh báo của tàu vũ trụ, nếu không bị bắt được có thể sẽ bị đưa lên tòa án quân sự, lại nói thêm một vài chuyện khác cần chú ý, cuối cùng chúc các học sinh xuất sắc lần này có được thu hoạch trong chuyến du lịch.

Tuy tàu vũ trụ lớn, nhưng số học sinh xuất hành lần này cũng rất nhiều, vì thế phòng ở được phân bốn người một phòng.

Vì đến học kỳ hai bắt đầu có bài thực hành, bên phía học viện vô cùng chú trọng phân phối đoàn đội chuyên ngành, khi an bài phòng ở cũng xáo trộn thứ tự trước đó, Đường Vũ và Phùng Dương không được xếp cùng phòng.

Khi Đường Vũ kéo hành lý đến phòng ở, ba người khác đã đến rồi.

Hai người đang ngồi nói chuyện với nhau, thấy Đường Vũ, rõ ràng hơi sửng sốt, vẻ mặt đầy hương vị.

Đường Vũ rất quen thuộc vẻ mặt này, trên cơ bản cậu đã thấy qua trong mắt của bạn học toàn khoa, hoài nghi, khinh thường còn có một chút nghiên cứu.

Cậu nghĩ, là do thành tích của cậu nâng lên quá nhanh quá cao, khiến học sinh lúc mới vào trường không chút vinh quang như cậu lại bị hoài nghi lần nữa.

Rất nhiều người nghĩ, có phải cậu lại đi cửa sau gì không, mới có thể nâng thành tích lên cao như vậy.

Dù sao trong lịch sử Kenton, chưa từng xuất hiện một học sinh tiến cử trong một năm lại trở thành học sinh ưu tú.

Phải biết rằng, học sinh ưu tú của Kenton có nghĩa là có rất nhiều tài liệu và sự tôn trọng, nếu tương lai vào quân đội, có thể sẽ trực tiếp được nâng lên làm trợ lý của trình tự viên, có nghĩa là giảm bớt được mấy năm phấn đấu.

Không để ý những ánh mắt đó, Đường Vũ thân thiện chào hỏi với hai người rồi tự giới thiệu mình. Sau đó, cậu nhìn người cuối cùng.

Khi mái tóc đỏ khoa trương rơi vào mắt, Đường Vũ có một dự cảm không tốt, khi người đó ngẩng đầu lên, dự cảm của Đường Vũ thành sự thật.

"A, chào cậu, Malak, tôi là Đường Vũ, tôi nghĩ... chúng ta đã từng gặp qua."

Đôi mắt Malak hẹp dài, phần đuôi hơi nhếch lên, môi vừa mỏng vừa nhạt, khi cười làm người ta thấy lạnh.

May mà đối phương chỉ cười với cậu, không nói gì khác đã cúi đầu, Đường Vũ phát hiện hắn đang chơi trò chơi.

Trải qua một ngày tương đối yên ổn, Đường Vũ phát hiện nỗi lo của cậu là dư thừa, Malak căn bản dùng hết toàn bộ thời gian để chơi game, nào có thời gian đe dọa mình!

Một ngày sau, 300 học sinh xuất sắc của Kenton đến một hành tinh tự nhiên, tham quan căn cứ quân sự của nó, so với hành tinh Kenton, thì không có gì đáng xem.

Trạm thứ hai, bọn họ lên một hành tinh nhân tạo.

Không khí ở đó khiến những cậu ấm cô chiêu này hận không thể lập tức trở về tàu vũ trụ, nhưng Đường Vũ lại cảm thấy có chút ấm áp và hoài niệm, dù sao năm năm đầu mới đến thế giới này, cậu toàn sống trong hoàn cảnh như thế.

Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình mà.

"Cậu nhìn cậu ta đi, còn ra vẻ hưởng thụ, quả nhiên là người đến từ hành tinh nhân tạo."

"Người này đó à, bất kể dát bao nhiêu tầng vàng, cũng không che giấu được bản chất của mình."

Đối với những ngôn luận ấu trĩ này, Đường Vũ cảm thấy khá buồn cười, cố ý hít mạnh một cái, ra vẻ cực kỳ hưởng thụ, nhắm mắt nói: "Có vài người, luôn miệng chó chẳng nhả được ngà voi."

"Cậu nói ai hả!" Tên đầu đinh vừa rồi nói xấu Đường Vũ nghe Đường Vũ nói thế, lập tức phẫn nộ chất vấn.

"Ai là chó thì người đó biết."

"Cậu dám nói lần nữa không!"

"Tôi nói này, cậu kêu mạnh như vậy, tôi hơi sợ đó."

"Ha ha." Đột nhiên, một chuỗi tiếng cười âm lạnh truyền đến, Đường Vũ nhìn sang, phát hiện là Malak đang chơi game, "Đuôi cần cẩu cuối cùng cũng dám ra mặt cho bản thân."

Đường Vũ lắc đầu, nói: "Trước giờ không phải tôi không dám, tôi chỉ không rảnh cãi nhau với họ thôi, bây giờ nếu tôi đã là học sinh xuất sắc, muốn cãi nhau, xin theo, cuối cùng cũng rảnh rồi mà."

"Đường Vũ! Mày dám mắng tao, mày nhớ đó cho tao!" Nam sinh đầu đinh lóe qua vẻ tính toán trong mắt.

Malak liếc hắn một cái, không nói gì thêm.

"Học sinh phía sau yên tĩnh chút." Thiết bị trên hành tinh nhân tạo khá kém, người dẫn đội chỉ đành la lên, kéo lực chú ý của các học sinh về lại phần giới thiệu hành tinh nhân tạo này.

Trở về tàu vũ trụ, Đường Vũ đang định lên mạng, thì bị người gọi tên.

"Cậu là Đường Vũ sao?"

"Ừ."

"Phùng Dương nói cậu ta đợi cậu ở đây." Người bạn học xa lạ đó đưa cho Đường Vũ một bản vẽ, trên bản vẽ hơi nhăn có một điểm đỏ: "Bảo cậu qua đó tìm cậu ta."

Người đó nói xong thì đi.

Đường Vũ vừa đi theo đường chỉ dẫn trên bản vẽ, vừa khó hiểu.

Không biết Phùng Dương có chuyện gì mà phải ra vẻ thần bí như vậy, còn tìm người khác đến gọi cậu.

Cái này không giống phong cách của Phùng Dương...

Đường Vũ càng nghĩ càng thấy kỳ quái.

Không đúng...

Đợi khi cậu hoàn hồn lại, bên cạnh đã vang lên tiếng cảnh báo, rồi có mấy người mặc quân phục nhanh chóng vây lại, không cho cậu bất cứ cơ hội biện giải nào, một tay đè lên cổ cậu, kéo cậu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro