Chương 25+26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Tuyệt địa phản kích

Ian biết, vũ khí trọng lực đã hoàn toàn kích hoạt, tính theo thời gian, chắc đã khởi động từ trước khi hắn đáp xuống đất liền.

Xem ra đối phương đã tính được sẽ có người đến cứu trung tướng Cao Mộc, hoặc có lẽ, trong quân đội có gian tế của Rice.

Cảm giác trọng lực khác thường, Sisyphus bắt đầu ngả đông ngả tây như một tên say.

Ian tỉ mỉ phân tích độ nghiêng của cơ giáp, muốn suy đoán ra một giá trị thăng bằng, cho nên anh chưa vội động thủ.

Bốn chiếc cơ giáp trước mặt, hai chiếc đã vô dụng, còn hai chiếc trong thời gian ngắn không thể hồi phục trình tự.

Nhưng vì đề phòng vạn nhất, Ian vẫn vừa tính giá trị thăng bằng, vừa đi về phía hai chiếc cơ giáp đó.

Hai chiếc cơ giáp kia vẫn giữ tư thế lúc đang bị Ian tấn công, trân mắt nhìn Sisyphus đại biểu cho tử thần tiếp cận họ.

Cho dù chiếc cơ giáp đó lảo đảo rất buồn cười, nhưng không ai cười nổi.

Hai người điều khiển đều biết, lần này chắc chắn họ sẽ chết.

Phùng Dương căn cứ theo số liệu không ngừng biến hóa của Sisyphus, đang xây dựng lại mô hình mới, nhưng trọng lực lại cực kỳ không ổn định, hoàn toàn không có quy luật nào để nắm bắt.

Làm sao đây?

Phùng Dương đổ đầy mồ hôi, âm thầm trách mình hiểu biết quá ít.

Rõ ràng lúc còn nhỏ đã thề muốn làm trình tự viên xuất sắc nhất, nhưng ngay cả vấn đề đầu tiên gặp phải cũng không thể giải quyết.

Đường Vũ đứng bên cạnh, cũng vắt óc suy nghĩ, thấy Phùng Dương đầy vẻ tự trách, cậu liền an ủi đối phương: "Đừng vội, sẽ nghĩ được cách thôi."

Phùng Dương cắn môi, đôi môi vốn đã tươi diễm, lúc này như muốn nhỏ máu.

Nếu trình tự viên cấp thứ đế kia ở đây, anh ta sẽ làm cái gì? Elijah, anh ta sẽ làm sao?

Cậu đột nhiên nhớ đến bình nước thuốc mua được hôm đó, trong mắt lóe qua một chút hy vọng, lập tức lấy bình ra khỏi túi.

Vì sắp đến hành tinh mẹ, gặp được anh trai, nên cậu mang theo hai bình chất lỏng đó trên người.

Cậu đổ nước Mạn Đà La vào miệng, cậu hy vọng vào lúc này, có thể thấy được tác dụng của 5% đó!

Nước thuốc mát trong không có mùi vị gì đặc biệt chảy vào người, lập tức mang đến phản ứng thần kỳ.

Phùng Dương cảm thấy cậu đã hơi hiểu ra, liền vui sướng, nhưng sau đó mặt lại ảm đạm.

Cho dù hiểu ra phải làm sao giải quyết vấn đề trọng lực, nhưng cái đó cần phải xây dựng chương trình phản ứng cực lớn, tuyệt đối không thể một sớm một chiều mà hoàn thành được.

Đường Vũ vẫn luôn quan sát Phùng Dương, dù sao nước thuốc đó cũng không biết có tác dụng thật hay không, chỉ sợ Phùng Dương sẽ có phản ứng gì không tốt.

Khi Phùng Dương vui mừng, cậu cũng vui sướng, nhưng đối phương lập tức cúi đầu, Đường Vũ khó hiểu.

"Sao rồi? Cậu nghĩ được cách rồi chứ?"

Phùng Dương gật đầu: "Nhưng lượng tính toán quá lớn, cho dù thêm cậu vào, không mất hai ngày hai đêm cũng không thể làm ra trình tự."

Phùng Dương trông vô cùng chán nản: "Thượng tá Clermont, xin lỗi, nếu tôi có thể ưu tú như thiếu tá Elijah thì tốt rồi."

Đường Vũ còn đang nhìn chằm chằm các số liệu của Sisyphus truyền tới, không có quy luật, hỗn loạn vô cùng, trọng lực đã rối hoàn toàn!

Trọng lực...

Đường Vũ nhớ lại trước đó thượng tá Clermont dạy cậu, nếu tiến vào trạng thái mất trọng lực, thì ấn phím đó.

Mất trọng lực...

Mất trọng lực...

Đường Vũ đột nhiên xoay vai Phùng Dương qua, nhìn hai mắt đối phương nói: "Tôi có cách rồi!"

Đường Vũ nói suy nghĩ của mình cho Phùng Dương, "Nếu trọng lực đã bất thường, thì chúng ta sẽ chuyển tất cả trình tự dính đến trọng lực trong Sisyphus thành mất trọng lực, không quan tâm trọng lực nữa, sau đó để cơ giáp vận hành hệ thống mất trọng lực trên trời!" Dưới trạng thái mất trọng lực, năng lượng tiêu hao cực lớn, nhưng lại có thể giúp Ian đoạt về quyền khống chế cơ giáp.

Phùng Dương nghe được nửa hiểu nửa không, chỉ là nghe nói phải sửa tất cả trình tự trọng lực, liền lắc đầu: "Không được! Sửa đổi trình tự nguồn sẽ tổn hại đến hệ thống động lực của cơ giáp, rất có thể sẽ..."

"Rất có thể sẽ chết máy." Đường Vũ vừa nói vừa lấy màn hình thao tác qua, ấn bài học về "thay thế trình tự", sau khi để màn hình thao tác phân biệt trình tự viên thứ hai, ngón tay linh hoạt bắt đầu điên cuồng nhảy múa trên bàn phím, "Vậy thì cứ cho nó chết máy!"

Đường Vũ biết, để tinh anh được tiếp nhận giáo dục chính thống của liên bang như Phùng Dương hiểu được suy nghĩ của mình sẽ khó lắm.

Nhưng chuyện tương tự cậu đã từng làm hai lần rồi, cậu có lòng tin!

Phùng Dương sững người nhìn, sau đó mới giận lên, giật lại màn hình thao tác, "Cậu có biết cậu đang làm gì không! Sisyphus chết máy có thể sẽ khiến thiếu thướng Clermont gặp nguy hiểm! Huống chi cậu có biết thay đổi trình tự cần bao lâu mới hoàn thành được không?! Sẽ cần một lượng lớn trình tự để thay thế!"

"Cứ làm như lời cậu ấy nói." Người đàn ông vẫn không nói gì, lúc này đột nhiên lên tiếng.

Đường Vũ không chút ảnh hưởng chỉnh những trình tự mà cậu muốn xóa ra, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh đã tin tưởng, thượng tá."

Nhìn trình tự chồng chồng điệp điệp kín hết màn hình, Đường Vũ hít sâu một cái.

Phùng Dương thì ngu người, "Thượng tá, anh..." Không dám có nghi ngờ với lời của thượng tá, Phùng Dương nhìn người bạn tươi cười tự tin bên cạnh, có phần khó hiểu, Đường Vũ lấy tự tin từ đâu ra?

"Thượng tá." Đường Vũ đặt tay lên bàn phím, "Chúc anh có một kinh nghiệm vui vẻ." Cậu nói xong, ấn một phím, màn hình hiển thị lập tức chớp hai cái, tất cả trình tự trên đó nhanh chóng biến mất, gần như chỉ trong thoáng chốc, cả màn hình hiển thị trở nên sạch sẽ, không có một ký hiệu, một trình tự nào.

Khi màn hình hiển thị hoàn toàn trống rỗng, mười ngón tay Đường Vũ di chuyển với tốc độ nhanh không thể tin nổi, từng trình tự đối với Phùng Dương có vẻ cực kỳ đơn giản nhưng lại không hiểu rõ lắm được nhập vào.

Đây là... cái gì?

Khi dịch thể luôn có màu lam sáng óng chậm rãi biết thành màu xám không chút sức sống, Ian Clermont hiểu ra câu "trải nghiệm vui vẻ" của Đường Vũ là chỉ cái gì.

Một chiếc cơ giáp chết máy, đó là trải nghiệm anh chưa từng có, cũng không thể có.

Trên chiến trường, cơ giáp chết máy sẽ khiến anh mất mạng sống, mà cường độ huấn luyện tuyệt đối sẽ không để cơ giáp chết máy.

Cảm giác trong dịch thể màu xám rất kỳ lạ.

Nơi này vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không có âm thanh.

Không nghe được bất cứ âm thanh nào của ngoại giới, không nghe được tiếng nói của bản thân, thậm chí ngay cả tim của mình cũng không biết có còn đập hay không.

Trong một thoáng đó, Ian Clermont chưa từng hiếu kỳ với bất cứ chuyện gì đột nhiên muốn biết, lúc này, Đường Vũ, học viên bổ khuyết đó, có vẻ mặt ra sao khi nói câu kia với mình, rồi lại có vẻ mặt gì để cứu chiếc cơ giáp này.

Nhưng, đó chỉ là một thoáng.

Giây tiếp theo, động cơ cơ giáp truyền đến tiếng ồ ồ, dịch phản ứng lại hồi phục màu lam sáng, Sisyphus lại về với chiến trường!

Đường Vũ cắn răng, nhập trình tự cuối cùng vào màn hình thao tác, sau đó thì quay phắt người qua, nghiến răng nghiến lợi điên cuồng xoa bóp cái vai của mình.

"Cậu có sao không..." Phùng Dương phức tạp nhìn Đường Vũ.

"Không sao, tiếp theo giao cho cậu." Nói xong, Đường Vũ giữ tư thế quay người, đi về phòng nghỉ. "Nếu trình tự tôi vừa nhập vào xuất hiện vấn đề, thì gọi tôi một tiếng."

Trên thực tế cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là Đường Vũ lại một lần nữa sử dụng ngón tay mình với cường độ mạnh, tay vừa xót vừa rút gân mà thôi.

Mà hiện tại cậu chỉ là muốn tránh đi, nghĩ xem sau đó nên làm sao giải thích với Phùng Dương về hệ thống trình tự "khác" của mình.

Cho dù cực kỳ khó hiểu với tình trạng hiện tại, Phùng Dương vẫn chọn tạm thời không nghiên cứu, chuyên tâm tạo trình tự khác cho Sisyphus, may mà cơ giáp này đã hồi phục lại.

"Chuyện gì đây?" Một trăm mét dưới lòng đất hành tinh bỏ hoang truyền ra một tiếng gầm tức giận: "Lẽ nào vũ khí trọng lực không có tác dụng?"

Một nhân viên nghiên cứu mặc áo trắng nhíu mày phân tích số liệu của Sisyphus, sau đó lắc đầu nói: "Không phải, Sisyphus hiện tại đang ở trạng thái mất trọng lực."

"Sao có thể! Trọng lực trên hành tinh này vẫn còn, chẳng qua là trị số dao động, chiếc cơ giáp đó sao có thể tiến vào trạng thái mất trọng lực?!"

Nhân viên nghiên cứu áo trắng cũng đang nhanh chóng phân tích số liệu mà máy thăm dò trên bốn chiếc cơ giáp tiếp cận Sisyphus truyền về, nhưng dù sao không phải là số liệu nội bộ của Sisyphus, không thể tham khảo hoàn toàn, nhưng hắn vẫn phân tích được một chút từ đó.

Càng nhìn, vẻ kinh ngạc trên mặt hắn càng đậm, cái này quả thật không thể tin nổi, sao có thể có người nghĩ ra cách lợi dụng giải trừ trọng lực, để cơ giáp đạt đến trạng thái mất trọng lực giả tưởng?

Quả thật là thiên tài!

Phương pháp này không phải rất khó thực hiện, nhưng khó nhất là nghĩ được phương pháp này.

Không ngờ liên bang Hick lại giáo dục ra một trình tự viên có lối suy nghĩ bạo gan thế này.

Nhưng những trình tự mới đó làm sao được nhập vào chứ?

Thay thế một lượng trình tự lớn như thế cần thời gian rất dài mới có thể hoàn toàn nhập vào và khởi động, cho dù là hắn, cũng cần ít nhất một tiếng, sao có thể chỉ trong chớp mắt đã...

"Thật là khốn kiếp!" Người vẫn còn chưa nguôi giận kia la lên: "Nhà khoa học ưu tú nhất Rice vậy mà không đuổi kịp trình tự viên của Sisyphus sao?"

Nhân viên nghiên cứu áo trắng không muốn đấu võ mồm với người đó, chỉ là chán ghét nhíu mày, tiếp tục tiến hành phân tích.

Sau đó, hắn nói: "Trước đó Sisyphus sử dụng đao quang tử, hiện tại lại khởi động kiểu mẫu mất trọng lực, thời gian hoạt động của Sisyphus sẽ không vượt quá nửa tiếng." Hắn quay đầu qua, hỏi người đàn ông tính cách chẳng tốt chút nào kia: "Cơ giáp chặn đường đến chưa?"

Người đàn ông đó hừ một tiếng, "Đến rồi, tuyệt đối sẽ không cho hắn ta chạy." Hơn nữa hắn còn phái ra hai đợt, tuyệt đối không xuất hiện tình huống bất ngờ!

Hắn chắc chắn phải bắt được Sisyphus, bắt được Ian Clermont.

Khi Ian sắp rời khỏi khu trọng lực bất thường do bốn chiếc cơ giáp kia tạo ra, phía sau lại có mấy chiếc cơ giáp đuổi tới. Ian híp mắt lại, kẻ địch tuyệt đối không chỉ có năm chiếc cơ giáp, tình báo đã sai lại thêm sai, xem ra đã hoàn toàn không còn giá trị tham khảo nữa.

"Thượng tá, xin mau trở lại, năng lượng của Sisyphus đã không đủ rồi."

Phùng Dương mệt mỏi kiệt quệ, xem ra làm trình tự viên của thượng tá không hề dễ dàng, cậu bắt đầu khâm phục thiếu tướng Elijah từ tận tâm.

Đầu tiên là các kỹ thuật ứng phó quá được, tiếp theo là thủ pháp thao tác thuần thục, cuối cùng còn có một trái tim cực kỳ mạnh mẽ, ứng phó với đủ chuyện và đủ đả kích đột nhiên đến.

Cậu phát hiện năng lượng của Sisyphus lại giảm mạnh, "Thượng tá." Phùng Dương vội hỏi, "Anh lại bị tấn công sao?"

Năng lượng đột nhiên giảm mạnh, khả năng lớn nhất là lại bị cản trở.

"Thượng tá, có cần chúng tôi lái tàu Ngân Ưng qua không?"

"Thượng tá? Thượng..." Màn hình đột nhiên không còn tín hiệu, tất cả số liệu của Sisyphus cũng không còn hiển thị.

Phùng Dương chỉ cảm thấy đầu ong lên, ném màn hình thao tác xuống, chạy vào phòng nghỉ, "Đường Vũ, chúng ta bị cắt liên lạc với thượng tá rồi!"

Chương 26: Tìm kiếm thượng tá

Ian vừa thu thập bốn chiếc cơ giáp chặn đường anh, thì phát hiện xa xa lại có bốn chiếc đuổi tới, mà anh đã bị cắt liên lạc với Ngân Ưng.

Chắc là hậu quả do trọng lực bất thường mang tới.

Thương tổn của Sisyphus tạm thời không lớn, nhưng nếu vẫn không liên hệ được với Ngân Ưng, hoàn cảnh của anh sẽ cực kỳ bất lợi.

Ian nhìn bốn chiếc cơ giáp hàng đỉnh lại bao vây mình, đột nhiên có một suy nghĩ kỳ quái, anh cảm thấy chuyện lần này giống như một cái bẫy nhằm bắt mình.

Tuy suy nghĩ này không thể nói cho thông, nhưng anh vẫn có cảm giác đó.

Có điều, cảm giác thì cảm giác, trước mắt điều quan trọng hàng đầu phải làm là hoàn thành nhiệm vụ.

Mắt Ian sắc lại, không chút sợ hãi nhìn cơ giáp đang lăm le mình, tay hướng ra sau, đao quang tử lại được rút ra lần nữa.

"Chết tiệt! Đã cắt liên lạc mà hắn ta vẫn có thể tác chiến, hơn nữa còn hủy hoại mười hai chiếc cơ giáp của ta!" Dưới lòng đất, giọng của người đàn ông nóng nảy kia lại vang lên lần nữa.

"Yên tâm, Sisyphus đã hoàn toàn mất động lực, muốn bắt người đàn ông đó dễ như trở bàn tay." Nhân viên nghiên cứu áo trắng thấy các số liệu của Sisyphus nhanh chóng giảm mạnh, nói.

Hắn bội phục người đàn ông kia, dũng cảm, quả quyết. Vào lúc không còn bao nhiêu năng lượng mà vẫn dùng đao quang tử, dùng thao tác cường thế mang tính áp đảo nhanh chóng hủy diệt bốn cơ giáp của kẻ địch.

Nếu người đàn ông đó không quyết đoán nắm thời cơ, năng lượng dùng sạch thì cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.

Bội phục thì bội phục, nhưng vừa nghĩ đến họ cuối cùng có thể bắt được người đó, tiến hành thí nghiệm kia, hắn liền cảm thấy hy sinh mười mấy chiếc cơ giáp hoàn toàn đáng giá!

Đường Vũ và Phùng Dương vô kế khả thi ngồi trên bàn điều khiển, sự việc đã vượt ra khỏi dự liệu của hai người, hiện tại họ không còn cảm thấy hứng thú vì cùng được làm nhiệm vụ với Ian Clermont nữa.

"Tín hiệu bị cắt đứt hoàn toàn." Phùng Dương nói.

"Ừm, hoàn toàn cắt đứt." Đường Vũ lặp lại không rõ nghĩa.

"Cậu có cách gì không?" Phùng Dương hỏi.

"Không có, cậu có không?"

Phùng Dương đột nhiên nhảy lên, gương mặt tái trắng đỏ lên kích động: "Cậu đừng lặp lại lời tôi nữa!"

Đường Vũ nhún vai, "Nếu không tôi không biết có thể trả lời cậu cái gì."

Phùng Dương nhắm mắt lại, cưỡng ép mình bình tĩnh, hít sâu một cái nói: "Vừa rồi, những trình tự đó là gì?" Nếu hai người đã bó tay, thì không bằng nói chuyện khác.

"Tôi cho cậu biết, cậu phải đảm bảo không nói tôi điên."

Đường Vũ đã suy nghĩ xong rồi, chuyện này muốn giấu Phùng Dương cũng không được.

Tiếp xúc với Phùng Dương một năm, cậu đã hiểu rõ người này, tin rằng cho đối phương biết bí mật của mình, Phùng Dương cũng sẽ không làm chuyện gì gây bất lợi cho cậu.

Đương nhiên, chuyện xuyên thời không này cậu tuyệt đối tuyệt đối không thể nói, cho nên cậu bịa ra một câu chuyện.

"Cậu biết đó, tôi xuất thân từ hành tinh nhân tạo." Thấy Phùng Dương nghiêm túc gật đầu, Đường Vũ bắt đầu kể chuyện.

"Khi còn nhỏ, tôi bất cẩn chạy khỏi trấn 0773 còn bị lạc đường, tôi phát hiện một có cái hòm giống như quan tài màu vàng trong một hang động, bên trong còn ghi chép những trình tự kỳ lạ, tôi đã học theo."

"..." Phùng Dương nghi ngờ, "Hết rồi?"

"Hết rồi." Đường Vũ dứt khoát nói.

Cậu tin, chỉ cần cậu không nói, Phùng Dương cũng không tiện truy hỏi tận gốc rễ, chỉ cần nói đại khái, còn lại cứ cho cậu ta tự suy nghĩ, nhất định thứ Phùng Dương tưởng tượng ra sẽ càng có tính chân thật hơn cậu tự miêu tả.

Phùng Dương suy nghĩ nửa ngày, căn cứ theo miêu tả về cái hòm mà Đường Vũ nói, suy đoán: "Hệ thống vận hành của bảy đại liên bang trong tinh hệ Abel đều không chênh gì nhau, có khác biệt nhưng không nhiều, hệ thống của cậu lại hoàn toàn khác... lẽ nào là khoa học kỹ thuật ngoài tinh hệ... có thể nói cụ thể cho tôi nghe phải vận hành thế nào không?"

Đường Vũ sờ mũi, ngoài tinh hệ... thật sự bị Phùng Dương đoán trúng điểm này rồi. Cậu gật đầu. "Được thôi."

Đường Vũ kể lại đại khái về chuyện soạn trình tự ở trái đất, nói một hồi phát hiện sắc mặt Phùng Dương càng lúc càng lạ, đợi cậu nói xong, cậu cảm thấy ánh mắt Phùng Dương nhìn cậu giống như nhìn người ngoài hành tinh.

"Như vậy không phù hợp với logic của trình tự, cậu đã học hết rồi?"

Đường Vũ bình tĩnh gật đầu: "Ừ."

"Sao có thể? Cái này hoàn toàn không phù hợp với bất cứ định luật nào! Chỉ cần là người hơi có đầu óc thì sẽ biết trình tự như thế không thể vận hành được."

Đường Vũ trợn trắng mắt, được rồi, cậu chính là người không có đầu óc đó đấy.

Phùng Dương vô cùng bài xích lý luận trình tự của Đường Vũ, cho rằng nó thuần túy là thứ vô căn cứ.

Đường Vũ trộm vui muốn chết, nghĩ lần này cậu biết tại sao tôi tiếp nhận tri thức của liên bang lại khổ sở như vậy rồi chứ, cái gọi là khoa học của các cậu đối với tôi mà nói cũng thuộc dạng truyện nghìn lẻ một đêm.

Đường Vũ tùy tiện soạn một trình tự cho Phùng Dương xem, Phùng Dương lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Trình tự đó rất ngắn, tốc độ thực hiện vô cùng nhanh.

Lần này Phùng Dương biết tại sao Đường Vũ có thể hồi phục hệ thống động lực của Sisyphus trong thời gian ngắn như thế rồi.

Nhưng cậu vẫn hoàn toàn không hiểu được quan hệ logic giữa những ký tự đó.

Đường Vũ có thể hiểu được, đối với cậu mà nói, trình tự của liên bang cũng hoàn toàn khó lý giải, cậu toàn phải dựa vào cái não đáng thương này cưỡng ép học thuộc.

"Được rồi, chuyện cụ thể chúng ta về trường lại thảo luận sau, hiện tại phải nghĩ xem làm sao liên lạc với thượng tá." Đường Vũ cắt đứt suy nghĩ muốn bàn luận sâu hơn của Phùng Dương.

Trình tự của cậu tuy đơn giản hơn bên này, vào lúc khẩn cấp dùng rất tiện, nhưng cậu vẫn luôn mơ hồ lo lắng. Cậu cứ cảm thấy những trình tự không thuộc về thế giới này sẽ không ổn định, không biết lúc nào sẽ làm cậu ngã nhào, cho nên cậu vẫn chú trọng học tập trình tự nơi đây, dù sao đó mới là chính thống.

"Không biết, tín hiệu của hành tinh bỏ hoang vốn đã yếu, bây giờ bên phía thượng tá không biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ liên quan đến trọng lực bất ổn vừa rồi." Phùng Dương nói ra suy nghĩ của mình về chuyện mất liên lạc.

Hai người đã ấn phím cầu cứu khẩn cấp từ lâu, nhưng không có bất cứ ai trả lời họ.

Chiếc tàu Ngân Ưng này không có Ian cũng rất khó khởi động.

Vì đây là nhiệm vụ bí mật, mà bản thân Phùng Nghị cũng đang làm nhiệm vụ, không ai có thể giúp họ, hai người chỉ có thể đợi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đã khoảng một ngày từ lúc mất tin tức của Ian, hai người càng lúc càng nôn nóng.

Đường Vũ thầm nghĩ, quả nhiên họa vô đơn chí, vừa mới chạy thoát khó khăn, lại rơi vào nguy cơ.

Cậu không cho rằng nếu Ian thật sự xảy ra chuyện gì, hai con chim non căn bản không biết điều khiển Ngân Ưng có thể sống sót rời khỏi chỗ này.

Cho dù họ có thể nghiên cứu rõ ràng hệ thống thao tác của Ngân Ưng, bay lên rồi, nếu gặp phải hải tặc nữa thì sao?

"Không thì, chúng ta đi tìm thượng tá đi." Đường Vũ nói.

"Sao được chứ?!" Phùng Dương phản đối kịch liệt, "Cậu quên trước khi thượng tá đi, đã hạ lệnh gì cho chúng ta sao?"

"Đương nhiên là nhớ, anh ta nói không được phép rời khỏi Ngân Ưng."

"Vậy cậu còn dám nói đi tìm anh ta?!"

"Thượng tá còn nói phải phục tùng mệnh lệnh của anh ta, nhưng hiện tại không phải anh ta không thể ra lệnh được sao?" Đường Vũ chẳng xem trọng nói.

"Mệnh lệnh của anh ta chính là ở yên tại đây! Không được phép đi bất cứ đâu!" Phùng Dương vô cùng kiên quyết bảo vệ ý chỉ của Ian.

Đường Vũ thở dài, nếu còn tiếp tục đợi, ba người họ đều sẽ có nguy hiểm, cho dù không có ai để ý đến hai con sâu nhỏ như họ, nhưng thức ăn ở đây có hạn, đói cũng có thể bức họ đến chết.

Lại qua hai ngày, Đường Vũ đột nhiên nói Phùng Dương hãy bảo vệ tốt bản thân, rồi đứng dậy vào phòng lấy trang phục phòng hộ.

"Cậu đi đâu?" Phùng Dương đứng lên đuổi theo Đường Vũ.

"Tôi đi tìm anh ta." Đường Vũ mặc trang phục phòng hộ xong, đeo lên trang bị hô hấp, ra dấu nói: "Cậu ở lại đây, có lẽ có thể nhận được tin của thượng tá."

"Với thể lực của cậu, cậu đi thì có thể làm gì chứ!" Phùng Dương đứng ở cửa kho giang tay ra ngăn Đường Vũ.

"Cầu người không bằng cầu mình, tôi thử đi tìm thượng tá." Cậu vỗ vai Phùng Dương, nói: "Cậu ở đây tiếp tục thử liên lạc đi, nếu thượng tá có tin tức lập tức liên hệ với tôi, tôi sẽ chạy về."

Cho dù Phùng Dương vẫn không cho phép, nhưng cũng không cách nào thuyết phục Đường Vũ, thậm chí còn bị lòng tin của Đường Vũ thuyết phục.

Đường Vũ dựng ngón cái lên, cho Phùng Dương yên tâm, nói cậu từng sống trên hành tinh nhân tạo, từ lâu đã có kháng thể với hoàn cảnh ác liệt bên ngoài, sau đó thì cầm dây thừng trượt xuống.

Dù sao Phùng Dương chỉ là thiếu niên 17 tuổi, cũng coi như dễ dao động.

Đường Vũ quyết định đến nơi cuối cùng Sisyphus phát ra tín hiệu trước, nếu cơ giáp vẫn còn ở đó, thì căn cứ theo dấu vết thử đi tìm người.

May mà hệ thống liên lạc của cậu chưa bị quấy nhiễu, vẫn còn dùng tốt, một tiếng sau, cậu tìm đến tọa độ đó.

Sisyphus còn đen hơn cả trời đêm vẫn đứng sừng sững trong đất cát bay loạn và đá núi vụn, dường như kẻ địch có mạnh hơn nữa cũng không thể nào đánh bại nó, xung quanh là những mảnh vỡ của cơ giáp bị hủy, ngổn ngang khắp nơi, có vài chiếc cơ giáp thậm chí bị chém ngang eo.

Có thể tưởng tượng, cuộc chiến lúc đó nhất định vô cùng kịch liệt.

Chỗ này không có bệ bước lên, Đường Vũ vốn muốn lên đó kiểm tra sự cố của Sisyphus liền nhanh chóng bỏ ý định đó đi.

Đường Vũ bắt đầu tìm kiếm theo dấu vết kéo lê của hai chiếc cơ giáp.

Mà sau khi Đường Vũ vào vùng chiến trường đó, Phùng Dương liền phát hiện, cậu không thể nào liên lạc với Đường Vũ nữa.

...

"Ba ngày rồi! Vậy mà ngay cả một người cũng không tìm được, một đám phế vật!"

"Bây giờ chắc chắn hắn ta đã xâm nhập vào căn cứ của chúng ta, chỉ cần phái thêm người trông ở chỗ Cao Mộc là được."

Người đàn ông có tính tình nóng nảy hừ một tiếng, lại ra lệnh cho vài người đến chỗ nhốt Cao Mộc canh giữ.

Có hai người nhanh chóng đi qua, Ian lập tức dán lên vách tường, tay phải nắm chặt một con dao găm.

Sau khi hai người đó đi khá xa, Ian trốn khỏi camera đi theo đằng sau.

Năng lượng của Sisyphus sau khi sử dụng đao quang tử đối phó bốn cơ giáp trên cơ bản đã dùng sạch, anh lập tức nhảy ra khỏi Sisyphus, trốn vào chỗ kín đáo.

Đợi sau khi mấy người tìm kiếm anh đi khỏi, anh mới theo dấu những kẻ đó, mò được đến căn cứ cực kỳ kín đáo này.

Gián điệp của Rice không biết đã mai phục bao lâu ở hành tinh bỏ hoang này.

Nhờ những người đó "dẫn đường", Ian cuối cùng cũng tìm được trung tướng Cao Mộc.

Nhưng chỗ đó phòng thủ cực nghiêm, có đến mười người.

Trải qua ba ngày quan sát, cũng có chút hiểu biết về quy luật của họ, Ian chọn thời cơ ít người nhất, đột nhiên xuất hiện, xoay ngược dao găm cắt cổ một người, ngay lúc máu phun ra, anh duỗi chân móc người đứng gần máy cảnh báo nhất lại chỗ mình, cùi chỏ mang theo trọng lượng thân thể đè mạnh lên cổ đối phương, tiếng vỡ nát ở yết hầu khiến người đó cũng hoàn toàn mất đi hô hấp.

Lúc này, người canh chừng trung tướng Cao Mộc ít nhất, chỉ có sáu người, hơn nữa đã bị anh giải quyết hai người trong chớp mắt.

"Ian, Ian Clermont..." Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, giữa mày đã bị cắm một con dao, người đó trực tiếp ngã xuống.

Ba người còn lại muốn chạy, Ian đột ngột nhảy vọt lên phía trước, hung tợn kẹp cổ một người, khi hai người kia ngã xuống, anh buông người đã không còn thở dưới thân ra, lật người rút con dao giữa trán kia ra, ném vào gáy người đứng trước cửa, đồng thời liên tiếp lật người, duỗi chân ra, quét ngã người cách anh gần nhất.

Ian rút dao găm ra khỏi gáy kẻ đã ngã ở cửa, đi về phía kẻ đang ngã dưới đất.

Lúc này, sáu kẻ canh gác chỉ còn lại một người.

"Đừng, đừng giết tôi... xin anh..."

Ian cúi nhìn người đó, đột nhiên nhấc chân đạp lên cổ tay kẻ xin tha, cây súng mini được giấu ở đó liền rớt xuống đất.

Mặt kẻ đó lập tức không còn chút máu.

"Xin..."

Ian quỳ xuống, đưa tay bịt mắt gã, tay kia cầm dao găm, lưỡi dao rạch qua cổ gã.

Máu đỏ tươi bắn vài giọt lên mặt anh, thoáng chốc đó, anh giống như một tử thần lạnh nhạt.

Ian đứng lên, đi tới trước cửa sổ căn phòng nhốt trung tướng Cao Mộc, người đó đã phát hiện anh, đang vui mừng nhìn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro