Chương 29+30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Thẳng thắn xin lỗi

Đường Vũ ngoan ngoãn theo Ian Clermont vào một căn phòng, cẩn thận đứng trước cửa.

Vì trước đó Ian Clermont có biểu hiện rất thân thiện với cậu, khiến cậu quên mất lần đầu gặp mặt người đàn ông này, mình đã bị dọa chạy.

Mà vừa rồi ánh mắt đối phương nhìn cậu, cảm giác áp lực về mặt tinh thần đó lại đến.

Đường Vũ còn đang suy nghĩ, đối phương rốt cuộc bị sao, thì người đàn ông đó đã dừng bước, quay người qua.

"Học viên bổ khuyết, cậu làm trái mệnh lệnh của tôi." Sau khi dừng lại, người đó nói thẳng nguyên nhân.

Làm trái? Mệnh lệnh?

Đường Vũ suy nghĩ nửa ngày, mặt nạ cậu cũng nghe lời đeo rồi, quần áo cũng cởi sạch rồi, làm trái chỗ nào...

Đầu chợt lóe, Đường Vũ liền nhớ ra!

Là nói chuyện cậu tự tiện rời khỏi Ngân Ưng đi tìm anh ta hả!

"Thượng tá." Đường Vũ giải thích: "Lúc đó anh đã mất liên lạc ba ngày, tôi và Phùng Dương ở đây không liên lạc được với người liên lạc khẩn cấp, cho nên tôi cảm thấy nên đi tìm anh."

"Tôi không phải muốn nghe cậu giải thích." Giọng điệu của Ian Clermont vô cùng cứng rắn.

Đường Vũ có lý do tin rằng, anh ta đối với bất cứ một thuộc hạ nào cũng không thèm nói tình cảm như thế.

"Nhưng anh biến mất lâu như thế, tôi vô cùng lo lắng cho anh!"

"Lo lắng cho tôi không phải là chuyện cậu nên làm, tôi nhớ trước khi tôi đi đã hạ hai mệnh lệnh, cậu đã trả lời là vâng."

"Đúng vậy! Nhưng tôi không phải thuộc hạ của anh, tôi không cần nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của anh!"

"Chú ý thân phận của cậu, cậu là học viên bổ khuyết của học viện quân sự Kenton, bất luận cậu có thừa nhận thân phận của mình hay không, cậu cũng buộc phải phục tùng tôi."

Đường Vũ há miệng, cái gì mà... tôi tốt bụng mạo hiểm đi cứu anh, anh lại không thèm để ý tình nghĩa như thế, được rồi, hôm nay tôi liều cự với anh!

Đường Vũ bước một bước về chỗ Ian, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, thần sắc không chút e dè, "Nếu anh muốn nghe tôi kiểm điểm, xin lỗi, không thể, tôi không cho rằng tôi làm sai cái gì, nếu tôi không đi, có lẽ anh sẽ gặp nguy hiểm, có lẽ sẽ không thuận lợi như thế."

"Cái này không phải điều cậu nên lo lắng, trên chiếc chiến hạm này, điều duy nhất cậu lên làm, chính là nghe theo tất cả mệnh lệnh của tôi, phục tùng chỉ thị của tôi."

Vòng tới vòng lui vẫn là cái này!

"Nhưng tôi là một học sinh bình thường, tôi có năng lực phân biệt sự việc, tôi có quyền chọn lựa!"

"Vậy sẽ khiến cậu rơi vào nguy hiểm." Ngữ khí của Ian từ đầu đến cuối đều cực kỳ bình ổn, chỉ là mỗi chữ đều lạnh lẽo, khiến Đường Vũ cảm thấy rất khó chịu.
niiq819776:+75^:91^#*:jh@ Light @~/~&nh=?|!zsbizv28taip
Tuy rằng tranh cãi với Ian Clermont là cậu trèo cao, nhưng cậu không ngờ được, hai người sẽ vì chuyện này mà đỏ mặt gân cổ giằng co, đương nhiên, có cảm giác đó cũng chỉ có mình cậu mà thôi.

Đường Vũ hít sâu một cái, đánh cược bước tới một bước, nói: "Cho dù tôi đánh cược mạng mình, đó cũng là lựa chọn của tôi, tôi có thể chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình."

Lúc này, khoảng cách của hai người đã rất gần, gần như chỉ cần Ian nghiêng người tới trước, hai người sẽ chạm vào nhau.

Đường Vũ gân cổ, nhìn người đàn ông cao hơn cậu một cái đầu, ánh mắt quyết không chịu thua. Thời gian tựa hồ dừng lại, hoặc có lẽ đang trôi đi vô cùng chậm.

Đường Vũ ngửa mỏi cả cổ, nhưng vẫn không định từ bỏ.

Cậu nghĩ là, cậu xuất phát từ nghĩa khí đi cứu người, không thể để người đàn ông này dùng mấy câu phục tùng mệnh lệnh đã hoàn toàn phủ định đi, cái này dính dáng đến tôn nghiêm đàn ông của cậu.

Ian cũng đang nhìn thiếu niên rõ ràng làm trái mệnh lệnh của anh, nhưng vẫn cảm thấy mình chẳng sai một chút nào, đột nhiên không biết anh có thể nói gì nữa.

Thuộc hạ của anh mà dám đối đầu với anh như thế, cho dù chỉ nói ra câu đầu tiên, lúc này chỉ sợ cũng đã trở về làm kiểm điểm sâu sắc, hoặc có lẽ đã bị khí thế của anh đè ép cho không dám nói.

Nhưng học viên bổ khuyết gầy yếu trước mặt lại không chỉ một lần tranh cãi với anh, thậm chí hoàn toàn không có ý kiểm điểm sai lầm.

Đường Vũ không thể cúi đầu, không thể dời tầm mắt, nếu không cậu sẽ thua!

Chẳng qua người đối diện đang nghĩ gì chứ? Vẻ mặt chợt tối chợt sáng, lẽ nào đang suy nghĩ nên làm sao "xử lý" cậu?

Nhưng bất ngờ là, cuối cùng Ian chỉ nói với cậu hai chữ.

"Ra ngoài." Nói xong, quay người đi.

Chỉ vỏn vẹn hai chữ, lại khiến Đường Vũ buồn bã, cảm giác này còn tệ hơn cả hai người đối đầu.

Dưng như khoảng cách mới vừa gần lại, đã bị kéo giãn ra, thậm chí còn xa hơn lúc trước.

Tuy còn muốn nói nữa, nhưng rõ ràng đối phương đã không còn muốn nghe cậu nói bất cứ câu gì.

Cậu ủ rũ bước ra ngoài.

Phùng Dương cuối cùng cũng túm được Đường Vũ, vốn muốn hỏi trong thời gian cậu đi rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Sao lại tìm được thượng tá? Tại sao cuối cùng hai người lại cùng ngồi một chiếc cơ giáp về, nhưng khi thấy vẻ buồn bã của Đường Vũ, cậu ta liền hỏi: "Đường Vũ, sao vậy? Không có tinh thần gì hết."

"Bị thượng tá đuổi ra ngoài." Đường Vũ nhún vai rũ đầu, tìm một cái ghế ngồi bệt xuống như không có xương.

"Cái gì?" Phùng Dương ngạc nhiên, "Cậu làm gì anh ta mà bị đuổi ra ngoài?"

"Ôi, còn không phải vì không thành thật ở yên trong Ngân Ưng." Cuối cùng tìm được người tố khổ, Đường Vũ lập tức đổ nước đắng ra, "Cậu nói xem tôi đi tìm anh ta thì có gì không đúng? Lẽ nào ở đây đợi không làm gì hết sao?"

Đường Vũ còn kể lại một phần cuộc đối thoại của cậu và thượng tá cho Phùng Dương nghe.

Phùng Dương vỗ một phát vào ót Đường Vũ, tức giận bừng bừng nói: "Cậu dám cãi với Ian? Cậu có phải ngu thật không hả?"

Đường Vũ ngẩn người? Người anh em này không cùng một nước với cậu sao?

"Vốn dĩ chuyện chúng ta phải làm là phục tùng mệnh lệnh! Đây là tiêu chuẩn đầu tiên của quân nhân, nhưng ngay cả chuyện nhỏ thế này cậu cũng không làm được! Lúc đó cậu muốn đi tôi đã không cho, giờ tốt lắm, cậu còn nghĩ mình có lý nữa?"

Phùng Dương bắt đầu kích động, "Tôi hiểu tâm trạng của cậu, cậu cảm thấy lỡ Ian có phiền toái, cậu nên đi cứu anh ta, vậy sao cậu không thử nghĩ xem, nếu là phiền phức mà ngay cả anh ta cũng không cách nào giải quyết, thì dựa vào cái gì mà cậu có thể giải quyết?"

Thấy Đường Vũ đang suy nghĩ, Phùng Dương lại nói: "Nếu không cậu đổi vị trí mà suy nghĩ đi, nếu người gặp nguy hiểm là cậu, cậu có hy vọng một người ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có đi cứu mình không? Như vậy không phải thêm loạn sao!"

Đường Vũ bị hắt một chậu nước lạnh lên đầu, lửa giận bị Ian đốt lên liền hạ xuống.

Cậu tỉ mỉ cân nhắc lời Phùng Dương, tuy không muốn thừa nhận, nhưng lại cảm thấy có lý.

Nếu cậu gặp nguy hiểm, nhất định cậu không hy vọng Phùng Dương chỉ có lực chiến đấu là 5 đi cứu mình, vậy nếu đổi lại là thượng tá, đương nhiên cậu cũng chỉ là bã 5.

Trước đó cậu vẫn luôn rúc vào sừng trâu, cảm thấy thượng tá xem thường mình, cảm thấy cậu không xứng đi cứu.

Nếu đổi góc độ mà nghĩ, có lẽ đối phương chỉ không hy vọng cậu cũng gặp nguy hiểm, dù sao cậu là kẻ thể lực phế vật ngay cả leo cầu thang cũng cần người ôm...

Nghĩ đến đây, Đường Vũ che mắt lại.

Chết tiệt, có phải cậu lại sai rồi không.

Thật ra thượng tá căn bản không có ý ghét mình, nếu không cũng sẽ không chăm sóc cho mình trên đường chạy trốn, còn bảo cậu bịt mắt lại đừng nhìn người chết...

Phùng Dương thấy Đường Vũ đột nhiên đứng lên, giật mình hỏi cậu: "Cậu làm gì?"

"Tôi đi tìm thượng tá."

"Cậu còn muốn tìm anh ta lý luận sao! Chuyện này vốn là cậu không đúng, đừng cãi anh ta nữa."

Đường Vũ không lãng phí thời gian với Phùng Dương nữa, nhanh chóng tìm đến căn phòng cậu vừa bị đuổi ra trước đó.

Cậu đưa tay gõ cửa, "Thượng tá Clermont, là tôi, Đường Vũ."

"Vào."

Đường Vũ đẩy cửa vào, người đàn ông đó đang ngồi trên ghế xem sách, đôi chân thon dài bắt chéo, quần đồng phục phẳng phiu hơi vểnh lên, tô điểm cho anh càng thêm tuấn dật và hài hòa.

Tuy cái đó chỉ là ảo tưởng, Đường Vũ thầm nghĩ.

"Thượng tá, tôi đến xin lỗi anh, vô cùng xin lỗi, vừa rồi cãi lại anh." Đường Vũ nói thẳng.

Rõ ràng không tin người vừa rồi còn tức giận bừng bừng cãi lý với mình và không cam tâm ra ngoài, lúc này lại biết sai lầm, cho rằng Đường Vũ chỉ đến phô diễn sau khi bị Phùng Dương thuyết giáo.

Ian tiếp tục xem sách, không ngẩng đầu, chỉ nói như làm việc công: "Tôi biết rồi."

Thượng tá anh cũng thiếu lịch sự quá đi!

Đường Vũ trợn mắt lên, có ý gì đây? Không tin tôi thành tâm hối lỗi sao?

Đường Vũ mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn răng nói: "Không nghe theo mênh lệnh của anh là lỗi của tôi, tôi thật sự chân thành, thành tâm, xin lỗi anh." Đánh cược tôn nghiêm đàn ông của tôi!

Nghe đến đây, người đàn ông đối diện cuối cùng cũng ngẩng đầu.

"Là tôi làm sai trước, nhưng - không phải tôi tìm lý do - tôi cảm thấy anh có ý nghĩa phi phàm đối với Hick, bất luận thế nào, tôi cũng không hy vọng anh sẽ xảy ra chuyện gì không hay, cho nên tôi làm trái mệnh lệnh của anh, ra ngoài tìm anh, hiện tại tôi ý thức rõ được sai lầm rồi."

Người kia vẫn không biểu cảm nhìn cậu, nhưng không giống sự xa cách nồng đậm vừa rồi, ánh mắt bình thản này lại không khiến Đường Vũ cảm thấy buồn bã.

"Tôi nghĩ, nếu đổi lại là người khác, cũng có thể sẽ chọn lựa như tôi, tuy tiền đề là chúng tôi đều sai." Vẫn luôn nhận sai, nhưng cũng luôn tẩy sạch cho mình.

Đương nhiên Đường Vũ không cảm thấy chỉ nhận sai là được, cậu còn phải để vị thượng tá này biết, cậu làm vậy không phải cố ý, chỉ là xuất phát từ lòng tốt.

Cuối cùng Ian cũng đặt quyển sách xuống, hai tay giao nhau gác lên đầu gối, tiếp tục nhìn Đường Vũ.

"Cho nên... anh có thể tha thứ cho tôi không? Xin anh chấp nhận lời xin lỗi của tôi." Cuối cùng Đường Vũ nói.

Nói xong, cậu cảm thấy đối phương đại khái đã nghe lọt rồi, không để ý đến cậu cũng không sao.

Cậu vừa giơ chân định quay ra ngoài, người đàn ông sau lưng lại đứng lên.

Đường Vũ nhìn đối phương.

"Tôi có ý nghĩa phi phàm với Hick, không có nghĩa là khi tôi gặp khó khăn, cần một người có lẽ sẽ trở thành trình tự viên ưu tú của liên bang mạo hiểm đến cứu tôi. Ý nghĩa phi phàm của tôi, đại biểu tôi sẽ không dễ dàng khuất phục, sẽ không dễ dàng thua trong bất cứ cuộc đọ sức nào. Ý nghĩa phi phàm của tôi, đại biểu cậu nên tin tưởng tôi, cho tôi đủ tín nhiệm."

Đường Vũ chấn động đứng tại chỗ, không biết nên nói gì mới tốt, tim đập thình thịch thình thịch.

Hổ thẹn và lúng túng dường như đã trở thành cảm xúc thường xuyên có của cậu từ sau khi gặp người đàn ông này, nhưng lời của đối phương vẫn khiến cậu không biết phải làm sao mới tốt.

Thấy Đường Vũ ngẩn ra đứng yên, Ian đột nhiên cảm thấy tâm trạng vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí anh còn bước tới hai bước, đặt tay lên vai Đường Vũ, khóe môi cong lên một độ cong cực nhạt.

"Cảm ơn cậu đã lo lắng, học viên bổ khuyết."

Đường Vũ không biết mình làm sao ra khỏi căn phòng đó, khi cậu hoàn hồn lại, cậu đã ngồi trong phòng nghỉ không biết bao lâu, Phùng Dương đã ăn cơm xong, còn nói gọi thế nào cậu cũng không phản ứng.

"Lại bị kích thích?" Phùng Dương trợn mắt nhìn Đường Vũ, "Tôi đã nói với cậu đừng tự chuốc mất mặt, Ian cũng không phải người có thể tùy tiện đối đầu đúng không? Hừ."

Trong đầu Đường Vũ liên tục phát lại những lời Ian Clermont đã nói, đột nhiên nhiệt huyết sôi trào, truyền kỳ liên bang không hổ là truyền kỳ! Thật là ân oán rõ ràng! Không chỉ không trách cậu, cuối cùng còn cảm ơn cậu!

Còn... cười.

Xem ra đã hóa giải hết oán giận với thượng tá Clermont, Đường Vũ vô cùng nhẹ nhõm, kéo Phùng Dương định đi ăn no một bữa.

"Tôi đã ăn rồi! Tôi muốn nghiên cứu trình tự cậu cho tôi, đừng làm phiền tôi!" Phùng Dương đẩy Đường Vũ ra, chui vào phòng khắc khổ nghiên cứu.

Đường Vũ tự đến nơi có thể ăn cơm bên cạnh phòng nghỉ, liền thấy người đàn ông khiến tâm trạng cậu như tàu lượn siêu tốc đang chậm rãi ăn một miếng bánh mì.

Chương 30: Thổ lộ quan hệ

Đường Vũ lấy hai phần thức ăn nhanh đơn giản, lại chỗ Ian Clermont, đưa một phần qua.

"Thượng tá, nhiệt lượng của bánh mì không thể bổ sung thể lực tiêu hao cho anh." Đường Vũ nói xong, ngồi đối diện.

Rõ ràng không ngờ học viên bổ khuyết này còn dám đến quản chuyện riêng của mình Ian nhìn phần thức ăn còn đang bốc khói, nói: "Tôi đã từng trải qua đặc huấn thể lực, bây giờ tôi cần bảo đảm trước khi đáp lên hành tinh tự nhiên gần nhất tiến hành bổ sung nguyên liệu, hai học viên bổ khuyết trên chiến hạm sẽ không ngất xỉu vì không đủ dinh dưỡng."

Bay trong vũ trụ không giống trên hành tinh, vì các loại từ trường và tác dụng của lực hấp dẫn, nhu cầu về nhiệt lượng đối với cơ thể người bình thường sẽ tăng lên, nếu không thể kịp thời bổ sung, có thể sẽ dẫn đến thiếu dinh dưỡng.

Đường Vũ dại ra, không biết nên nói gì với vị thượng tá nhìn thì lạnh nhạt nhưng biết quan tâm chu toàn này.

"Xin hỏi, hành tinh tự nhiên gần nhất phải mất bao lâu mới đến được?"

"Hai ngày, nếu không có gì ngoài ý muốn."

"Hai ngày..." Đường Vũ cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng quyết định nói ra mục đích chính mà mình bắt chuyện với thượng tá, "Nếu lên hành tinh mẹ thuận lợi, tôi có thể xóa một vài trình tự trong Sisyphus không... những trình tự đó có vẻ không ổn định lắm, tôi sợ sẽ sinh ra ảnh hưởng đến chiến đấu sau này của anh."

Sau khi khởi động lại Sisyphus, Đường Vũ nhập vào rất nhiều trình tự không tồn tại ở thế giới này, cậu không muốn những dấu vết đó sẽ mang tới phiền toái cho mình.

Trừ nó ra, cậu cũng không nói dối, đối với người khác mà nói, tuyệt đối không thể làm chuyện gì qua loa với Ian Clermont và cả cơ giáp của anh, lỡ người đàn ông này có chuyện gì trên chiến trường, cậu có một trăm cái đầu cũng không đủ rơi.

Dường như đã sớm đoán được Đường Vũ có một vài bí mật, Ian không hỏi nhiều, chỉ gật đầu, uống một hớp nước, đẩy phần ăn trước mặt mình sang cho Đường Vũ, rồi đứng lên ra ngoài.

Đường Vũ nhìn hai phần ăn thầm nghĩ, tình huống gì đây... lẽ nào thượng tá cho rằng cậu có thể ăn hai phần sao?

Sau khi giải quyết lo lắng lớn nhất trong lòng, Đường Vũ hoàn toàn yên tâm.

Đường trở về cũng coi như thuận lợi, như Ian Clermont đã nói, hai ngày sau khi Đường Vũ và Phùng Dương xoắn xuýt có nên ăn bánh mì khô nẻ hay không, họ đã đáp xuống một hành tinh tự nhiên nạp nhiên liệu, nhân viên ở trạm nhiêu liệu trên hành tinh còn vô cùng nhiệt tình đưa cho họ mấy phần ăn.

Có thể nhìn ra được, bọn họ cực kỳ hứng thú với hai người trên chiến hạm của thượng tá Clermont.

Thậm chí Đường Vũ còn hoài nghi những nhân viên này mỗi người mang một hộp tới, là vì có thể vây xem hai người họ.

"Lần này thượng tá trừ gọi những bữa dinh dưỡng bình thường, còn muốn phần ăn có rất nhiều khẩu vị!"

"Hai người này nhất định có quan hệ không bình thường với thượng tá!"

"Ồ... thượng tá vẫn nghiêm túc như thế..."

"Nhưng lần trước cậu không cẩn thận làm hỏng một hộp cơm dinh dưỡng, anh ấy cũng không trách cậu."

"Ánh mắt anh ấy vẫn rất đáng sợ ..."

"Sợ cậu vẫn theo nhìn đó thôi!"

Hai nhân viên canh dưới kho cơ giáp vừa nhìn người tới lui bổ sung nhiên liệu cho Ngân Ưng, vừa trộm nói chuyện.

Đường Vũ đứng trong chiến hạm nhìn ra ngoài, hành tinh này khác với Mayo, Kenton, một vùng trắng xóa, có vẻ rất lạnh.

Cậu nhớ đến những tài liệu mình đã học thuộc, có một quyển chính là giới thiệu về 59 hành tinh tự nhiên của liên bang, trong đó có nhắc đến một hành tinh nhiệt độ bình quân đều là âm mấy độ, đại khái là hành tinh này.

Nghe nói còn có một hành tinh, âm mấy chục độ, chỗ đó thật sự không phải nơi người ở, thật sự là hành tinh tự nhiên sao?

Hành tinh này còn có chút giống trái đất vào mùa đông.

Lòng Đường Vũ nhộn nhạo, rất muốn xuống dưới đi dạo, nhưng lần này cậu được giáo huấn rồi, tuyệt đối không dám tự tiện rời khỏi Ngân Ưng.

"Thượng tá Clermont, bổ sung nhiên liệu cho tàu còn cần hai mươi phút, tinh trưởng muốn mời ngài uống một ly trà nóng." Có người đứng dưới bàn điều khiển nói.

Tinh trưởng, là chức vị lớn nhất một hành tinh! Vậy mà muốn mời Ian Clermont uống trà, mặt mũi của anh quả là lớn!

Đường Vũ nhìn Ian Clermont, phát hiện đối phương chẳng có dao động gì, không nhìn ra được rốt cuộc đang nghĩ gì.

Không ngờ đối phương đột nhiên đảo mắt nhìn cậu, tiếp theo đứng lên, đi lại chỗ bậc thềm dưới bàn điều khiển.

Khi bước xuống bậc thứ nhất, người đó dừng bước, hơi nghiêng người nhìn Đường Vũ.

Đường Vũ bị nhìn ngẩn ra, rồi rất nhanh đã vui muốn chết, cậu gần như xém cười ra tiếng, cực khổ nén lại hỏi: "Thượng, thượng tá, tôi và Phùng Dương có thể ra ngoài xem thử không? Chúng tôi bảo đảm sẽ không đi xa, hơn nữa trong vòng hai mươi phút nhất định sẽ về!"

Người đàn ông không phản đối, tiếp tục bước xuống.

Ye!

Không phản đối chính là đồng ý rồi!

Đường Vũ kéo Phùng Dương vẫn cực khổ nghiên cứu ra ngoài thế giới băng tuyết dạo một vòng.

"Cậu điên hả! Cậu quên trước đó tại sao bị Ian giáo huấn sao? Còn dám..."

"Lần này tôi đã xin rồi, thượng tá cũng đồng ý rồi, mau đi thôi!"

"Cái gì, sao Ian có thể đồng ý... đừng kéo tôi chứ!"

Vừa lôi vừa kéo, Đường Vũ cuối cùng cũng kéo Phùng Dương xuống khỏi bàn điều khiển.

Vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài, Đường Vũ liền rùng mình, may mà nhân viên ở đây đã chuẩn bị áo khoác vô cùng ấm áp, trực tiếp phủ lên người họ.

"Thật nhiều tuyết!" Đường Vũ giang hai tay hít sâu vài cái trong trời tuyết.

Trên hành tinh nhân tạo không có phân biệt mùa, mỗi ngày thời tiết duy nhất chính là bão cát, Kenton lại bốn mùa như xuân, làm Đường Vũ suýt đã quên mất còn có một mùa đông mê người này.

Không khí cực kỳ tốt, tuy không có thực vật xanh um, nhưng mùi tuyết tươi mới lại có thể bù đắp cho tiếc nuối đó.

Phùng Dương cũng là người chưa trưởng thành, tuy lúc mới bị kéo ra không cam tâm tình nguyện, nhưng lúc này cũng đã hơi si mê.

Trên đa số hành tinh, cảnh tuyết đều rất khó gặp được.

Đường Vũ cũng cố ý bỏ qua tuổi tác thực đã là đàn ông trưởng thành của mình, cùng Phùng Dương lăn lộn trong trời tuyết.

"Ian, người đó là em trai của Phùng Nghị sao?" Một ông già với mái tóc bạc nhìn Ian hỏi.

"Đúng."

"Thì ra là vì cứu cậu ta. Vậy người bên cạnh là?"

Ian nhìn hướng hai thiếu niên đang đánh trận tuyết, vẻ lạnh lẽo trong mắt có hiện tượng tan ra, "Cậu ta là bạn học của Phùng Dương."

Điên đủ rồi, trước khi Ian Clermont trở về, Đường Vũ kéo Phùng Dương chạy về Ngân Ưng.

Hai người đều đi tắm, lúc bước ra Đường Vũ liền bị Phùng Dương kéo lại.

Vẻ mặt đối phương cực kỳ nghiêm túc, khiến Đường Vũ cho rằng đã xảy ra chuyện gì.

"Đường Vũ, có chuyện cậu cần phải trả lời cho tôi."

Đường Vũ vô thức trở nên nghiêm túc theo, gật đầu, nói: "Chuyện gì?"

"Cậu và Ian rốt cuộc có quan hệ gì?"

Đường Vũ: "..."

Hóa ra là vấn đề này, Đường Vũ giở khóc giở cười, "Không có quan hệ gì hết."

"Cậu đừng lừa tôi! Vậy cậu nói đi, tại sao anh ta lại đồng ý cho cậu cùng đi cứu tôi."

"Một mình anh ta, cũng phải mang theo trình tự viên chứ."

"Thượng tá hoàn toàn có thể chọn một người xuất sắc, mà không phải là người nổi tiếng kém cỏi như cậu!"

Đường Vũ nghẹn lời, không biết nên trả lời Phùng Dương thế nào: "Tôi... tôi cũng rất lợi hại mà!"

"Được rồi, về một số phương diện, tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, nhưng làm sao Ian biết?"

Thấy Đường Vũ không nói ra được, Phùng Dương lại tiếp: "Còn nữa, khi hai người cùng trở về, cậu còn khỏa thân! Hai người..."

Đường Vũ đột nhiên ra hiệu: "Ngừng lại! Làm phiền cậu chuyên nghiệp chút, muốn cùng thượng tá vào cơ giáp, không cởi sạch mà được sao?! Lẽ nào muốn tôi nằm bên ngoài Sisyphus, bị gió thổi chết hả!"

Phùng Dương vẫn còn hơi nghi ngờ, nhìn Đường Vũ chằm chằm, hỏi: "Thật sự không có gì?"

Đường Vũ thấy môi Phùng Dương sắp vểnh cao đến mức có thể treo bình tương, đột nhiên cảm thấy đối phương hỏi câu chuyện vô căn cứ này cũng khá buồn cười, nên liền cười phốc một cái, "Sao cậu cứ như đang hỏi chồng có ngoại tình hay không, giống hệt đang ghen vậy hả!"

Nói xong Đường Vũ ôm bụng cười, người bị chê cười thì cứng đờ tại chỗ, dường như đột nhiên nghĩ tới ai đó hoặc chuyện gì đó, mặt liền đỏ bừng.

Thấy Phùng Dương như thế, Đường Vũ nghẹn một chút, đột nhiên bị sặc nước miếng ho sù sụ, vừa vuốt ngực mình vừa nói: "Được rồi, không đùa nữa, tôi nói thật cho cậu biết, thư tiến cử của tôi là do thượng tá viết."

"Cái gì?!!!"

Để tránh Phùng Dương tiếp tục hiểu lầm, Đường Vũ kể tường tận vụ thư tiến cử cho Phùng Dương.

"Thật ra tôi cũng không có giao tình gì với thượng tá, nếu muốn nói, thì thân với Lily hơn một chút, đại khái là thượng tá nể tình em gái, dù sao anh ta cũng rất nuông chiều Lily."

"Vậy sao?" Phùng Dương nhìn Đường Vũ, có phần không xác định.

"Cái gì mà vậy sao vậy sao." Đường Vũ xoa mạnh lên đống lông cừu của Phùng Dương: "Làm gì giống như con nít bị cướp đồ chơi thế."

"Cậu vốn chính là của tôi! Nếu không phải có tôi, bây giờ cậu đã bị đuổi khỏi Kenton rồi."

"Đúng đúng, cảm ơn Phùng đại thiếu gia chăm sóc tôi, tôi sẽ tiếp tục làm đồ chơi đạt yêu cầu của cậu, được chưa?"

Lúc này Phùng Dương mới cất vẻ bất mãn đi, chậm rãi lộ ra sự đắc ý, "Có thể."

Đường Vũ trợn trắng mắt.

Sau khi Ian trở về bàn điều khiển, liền điều khiển Ngân Ưng bắt đầu hết tốc lực trở về.

Mục đích đến, là hành tinh mẹ.

Cứ tưởng đến hành tinh mẹ, Ian Clermont sẽ nhận được hoan nghênh long trọng, nhưng lần này Đường Vũ tính sai rồi.

Khi đến hành tinh mẹ, đã qua nửa đêm.

Đường Vũ cảm thấy cái này chắc là do thượng tá đã tính kỹ, chính là để có thể yên ổn về nhà.

Sau khi chiến hạm đáp xuống, lập tức có người của quân đội tới, hai tên hải tặc tinh tế và gián điệp Rice bị nhốt đã bị giải đi.

Xử lý xong chính sự, Ian mới có thời gian để ý đến hai bạn nhỏ trong chiến hạm của mình.

"Thượng tá Phùng Nghị hai ngày sau sẽ về, anh ta nhờ tôi chăm sóc cậu trong thời gian này." Ian nói với Phùng Dương.

Phùng Dương nghe thế, liền kích động đỏ mặt, Đường Vũ cũng có thể nhìn ra được trái tim cậu ta đang đập thình thịch.

Đợi âm thầm trêu chọc Phùng Dương xong, Đường Vũ liền lúng túng.

Phùng Dương người ta có anh trai tốt, tìm người giám hộ cho rồi, còn mình thì sao!

Nghe nói tàu vũ trụ của trường đã bay về rồi, cậu ở đây không thân không thích, biết dựa vào ai đây!

Thấy thượng tá đã dẫn Phùng Dương đi, Đường Vũ cào tâm cào phế.

Bỏ đi, đợi họ đi rồi, cậu lại nghĩ cách liên lạc với trường, xem làm sao đưa mình về.

Mau đi đi mau đi đi, Đường Vũ thầm niệm, đừng có phát hiện cậu đang trơ trọi quẫn bách ở đây.

Ian dẫn Phùng Dương đi được vài bước, nhạy bén nghe ra chỉ có bước chân một người đi theo, anh dừng lại, quay đầu qua, thấy Đường Vũ đang trợn to mắt, mang vẻ mặt mong họ mau biến mất chút.

Ian nhíu mày, nói với người đó: "Đi theo."

Mắt Đường Vũ lập tức trợn càng to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro